Lời nói thanh thanh lãnh lãnh, thành công ngăn cản bàn tay muốn đưa đồ ăn của Triệu Hành Uy.
Tay anh dừng một chút, lại đưa miếng thịt vịt vào trong miệng nàng, cố không để ý tới câu này.
“Cháu phải về nhà.”
Nuốt miếng thịt vịt xuống, lúc này Tranh Phù hoàn toàn tỉnh táo. Hai tròng mắt khôi phục thần thái bình thường, tuy không có ý cười, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng có thể thấy cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không biết mình nên làm sao, nhưng không thể nói chuyện này với người nhà. Cô muốn đi Thụy Sĩ, đi hưởng thụ một chút tình yêu thương của ông bà. Có lẽ, tâm tình sẽ tốt hơn.
“Em còn muốn ăn gì nữa không?” Triệu Hành Uy coi như hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, không biết từ ra cốc sữa đặt vào tay Tranh Phù.
“Cháu phải về nhà, cháu muốn đi Thụy Sĩ, cháu muốn đi tìm ông bà.”
Tranh Phù hiểu rõ hơn bất cứ ai, Hạ Lan Thấm không có khả năng để cô rời đi, vì vậy người duy nhất có thể cho cô đi là Triệu Hành Uy. Cô thân không có một xu, nếu xin tiền ba mẹ nhất định sẽ bị truy vấn không ngớt.
“Tranh Phù.” Buông cái hộp trong tay xuống, anh đưa tay nâng gương mặt cô lên.
Tranh Phù sửng sốt, bị dáng vẻ của anh dọa sợ. Tuy cô yêu dương với Hà Nghị, nhưng dù sao Hà Nghị và cô xấp xỉ tuổi nhau. Vậy nên tình cảm của một người đàn ông thành thục như Triệu Hành Uy hoàn toàn dọa cô sợ.
“Anh yêu em, anh có thể cưng chiều em, yêu em, cho em tất cả, nhưng nhất định sẽ không thả em đi. Trừ phi em cũng yêu anh, bằng không anh tuyệt đối sẽ không buông tay. Đừng nói đến chuyện rời đi nữa, bởi vì, anh không cho phép.”
Ngữ khí của Triệu Hành Uy rất dịu dàng, nhưng thái độ lại rất cương quyết. Thật hiển nhiên, lúc này đây nếu Tranh Phù không thể yêu anh, anh cũng hạ quyết tâm sẽ không để cho cô rời đi.
“Dượng… Dượng là dượng của cháu mà.”
Trừ bỏ kinh ngạc cùng sợ hãi, cô đã không biết còn có thể phản ứng thế nào. Anh đã bày tỏ tình cảm với cô, mấy ngày nay cô luôn nỗ lực không
thèm nghĩ nữa.
Nhưng anh muốn lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở cô.
Nói giỡn cái gì, anh là dượng của cô, là chồng của cô nhỏ. Anh yêu cô? Anh sẽ yêu cô thế nào!
“Chỉ cần em đồng ý, có thể ngày mai anh sẽ không phải là dượng của em nữa.” Ở Triệu gia không ai dám ngăn cản anh, còn Hạ gia, anh sẽ đích thân tới cửa giải thích. Chỉ cần cô nguyện ý làm vợ anh, thậm chí anh có thể đem cổ phần công ty cho cô.
“Đồng ý cái gì? Không phải cái gì? Dượng… cháu … dượng…”
Đầu óc cô bị một câu nói của anh làm chấn động vang lên những tiếng ầm ầm, cô hoàn toàn quên mất mình vẫn còn khả năng suy xét. Cô sững sờ lặp lại lời nói của anh, theo phản xạ có điều kiện bắt đầu lắc đầu.
Kéo cô vào trong lòng, ấn cô lên ngực mình. Trái tim này vì cô mà đập mạnh mẽ từng nhịp, chẳng lẽ cô vẫn chưa rõ sao?
“Anh mặc kệ em là ai, cho dù là cháu gái ruột của anh. Tranh Phù, em không thể cự tuyệt được anh đâu, bởi vì em là người duy nhất anh yêu. Hẳn em biết rõ, nếu anh muốn có em, có thể dùng các loại thủ đoạn.”
Cái miệng khẽ nhếch lên không cách nào khép lại, bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập bang bang có quy luật. Từ nhỏ đến lớn, những người theo đuổi cô đều thuận theo ý cô, ngay cả người nhà cũng vậy. Không ai dám nói chuyện với cô như thế, như bắt buộc, bất luận cô phản kháng thế nào đều vô dụng.
Cụp mi mắt xuống, cô nên làm sao đây?
Cô nhỏ cầu xin cô giữ người đàn ông này lại, nhưng anh lại nói những lời như thế với cô.
Tranh Phù đang lúc hoảng hốt nên không phát hiện Triệu Hành Uy đã ôm cô vào lòng, thu hết sự mờ mịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong đáy mắt. Đôi mắt cô như được giăng một màn sương mờ mông lung, gò má trắng trẻo nõn nà hơi ửng đỏ, cánh môi vì bị cô cắn mà đối lập với gò má
hồng nhuận.
Tay anh ôm lấy gương mặt cô, mấy sợi tóc mềm mại lướt qua, làm lòng anh như bị cào đến ngứa ngáy.
Giữ lấy cằm cô, anh không thể khống chế nghiêng người tới trước. Ngậm lấy cánh môi mềm mại, dùng đầu lưỡi nhấm nháp tư vị ngọt ngào.
Nụ hôn vừa rơi xuống, Tranh Phù lập tức trừng lớn hai mắt, quá rung động mà quên mất giãy giụa. Chờ đến lúc cô muốn đẩy ra anh ra, thì cả người đã bị anh áp trên lưng ghế.
“A… Không cần…” Tiếng cự tuyệt tràn ra từ khóe miệng, hai bàn tay nhỏ bé dùng sức để trên ngực anh.
Trời sinh nam nữ sức lực chênh lệch, hơn nữa Triệu Hành Uy vốn có thân thể lực lượng với cơ bụng sáu múi, hơn nữa còn bị anh áp cả người trên lưng ghế, Tranh Phù nơi còn đẩy ra được nữa.
Anh cường hãn cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cô, bàn tay to cố ý chiếm hữu bộ ngực sữa. Tranh Phù hoảng sợ há mồm kinh hô, anh lập tức đưa lưỡi vào ngăn chặn. Quấn lấy cái cái lưỡi trơn trượt, để anh tận tình hút mật dịch tươi ngọt.
Không khí ngày càng ít, nụ hôn của Triệu Hành Uy quá bá đạo, cứ thế khiến Tranh Phù không thể không từ từ thỏa hiệp. Không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng lần đầu tiên cô bị hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt đến thế. Nụ hôn của anh mang theo yêu thương cùng ép buộc, giống như muốn ép khô toàn bộ không khí trong phổi cô.
Vì thiếu dưỡng, Tranh Phù mất dần hơi sức để chống cư, bàn tay nhỏ bé chuyển thành giữ chặt áo khoác tây trang của anh, cô ngửa đầu gian nan muốn hô hấp, lại trở thành thừa nhận nụ hôn của anh.
Đôi môi mỏng mạnh mẽ nghiền nát hai cánh môi mềm mại của cô, đầu lưỡi qua lại liếʍ mυ'ŧ cánh môi, lần lượt quấn quít lấy lưỡi cô rồi nuốt nước bọt trong miệng cô.
Cho đến khi phát hiện cô hít thở khó khăn, anh mới chuyển thành mổ nhẹ trên cánh môi, chuyển xuống cần cổ trắng nõn, ngậm lấy da thịt mịn màng.
Đôi môi vừa được tự do, Tranh Phù lập tức liều mạng hít thở, xém chút nữa cô tưởng sẽ chết vì hít thở không thông. Bởi vậy nên cô mất cảnh giác, trên cần cổ truyền nụ hôn nồng nhiệt khiến cô cảm thấy hơi ngứa, không tự chủ rụt cổ một cái.
Tranh Phù hoảng sợ, phản ứng đầu tiên trong đầu là gì liền lập tức nói ra miệng.
Nhưng vì vừa khôi phục hô hấp, nên giọng nói của cô mềm mại yêu kiều, càng như đang làm nũng.
“Em đồng ý không đi, anh cũng sẽ đáp ứng không cưỡng ép em.”
Triệu Hành Uy tâm tư trăm chuyển ngàn hồi khiến cô gái nhỏ Tranh Phù không còn đường lui.
Rõ ràng quyền chủ động ở trên tay cô, rõ ràng cô mới là người bị hại, nhưng cô lại không có quyền cự tuyệt. Dù cô có đồng ý không đi, thì cũng sẽ bị anh…
Cảm giác uất ức cùng không cam lòng và trăm ngàn loại cảm xúc khác nhau quấn lấy Tranh Phù. Nước mắt trào ra, cô cắn môi dưới quật cường không chịu trả lời anh.
Cô vừa khóc, Triệu Hành Uy lập tức mềm nhũn ra, anh thở dài dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt làm trái tim anh đau đớn.
“Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc.” Anh dỗ thế nào, mà cô càng khóc càng lợi hại, “Nếu em còn khóc nữa, anh cũng chỉ có thể hôn em thôi.”
Phút chốc Tranh Phù bưng kín môi mình, đôi mắt to tròn ngậm hơi nước lại không dám khóc nữa. Cô lắc đầu, nhút nhát nhìn người đàn ông trước mặt.
Hành động của cô làm ánh mắt Triệu Hành dịu đi, nhưng cũng hơi nhói lòng. Cô vẫn chưa có tình cảm với anh, dù sao anh đã động chân tình, thật hi vọng cô cũng có thể mau yêu anh. Nhưng anh vẫn còn lo lắng một chuyện khác, cô đã có bạn trai, anh muốn khiến cô hoàn toàn quên người đàn ông kia.
“Em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, trừ chuyện rời đi.” Anh kéo tay cô xuống, nắm trong bàn tay mình, “Đừng đi, anh không có khả năng buông tay.”
Ánh mắt cô đảo qua khuôn mặt anh và bàn tay bị anh cưỡng ép nắm lấy, Tranh Phù khẽ cắn môi dưới.