Sau đêm hôm đó, tất cả mọi người phát hiện biểu tiểu thư luôn thích cười đã không còn cười. Mỗi ngày đều ngồi im lặng trong hoa viên, cửa sổ hoặc bất kỳ nơi nào.
Thật giống như giờ phút này, cô lặng yên cuộn mình trong góc sofa. Trước mặt bày đĩa vải, dưa hấu cùng long nhãn mà cô yêu nhất, nhưng cô không thèm nhìn lấy một cái, chẳng ăn quả nào.
“Lan Thấm, lần này em làm hơi quá đáng rồi.”
Hồ Địa Hưng bị Triệu Hành Uy gọi tới, vốn định muốn khai thông cho Tranh Phù. Nhưng dù anh ta có nói chuyện thê nào, Tranh Phù đều giữ im lặng không nói một lời, dường như toàn bộ thế giới đều không tồn tại.
Tựa như giờ phút này rõ ràng anh ta và Hạ Lan Thấm đều ở trước mặt cô, nhưng cô hoàn toàn không nhìn bọn họ.
Hạ Lan Thấm cúi đầu, trong lòng cực kỳ áy náy. Cô ta biết làm như vậy là có lỗi với Tranh Phù, với anh trai chị dâu. Nhưng cô ta không thể khống chế được, cô ta rất sợ Triệu Hành Uy sẽ bỏ đi.
“Tranh Phù, thực xin lỗi, cô xin lỗi cháu. Nhưng, cô không còn cách nào khác, cô muốn giữ anh ấy lại, nhất định phải giữ anh ấy lại! Tranh Phù, anh ấy nhất định sẽ thích đứa con của cháu. Vậy nên, cháu giúp cô, có được hay không?”
Kéo tay Tranh Phù, lời nói của Hạ Lan Thấm làm tất cả mọi người kinh hãi.
“Lan Thấm! Đủ rồi đó! Tranh Phù cũng đã thành ra như thế, sao em còn có suy nghĩ này!” Hồ Địa Hưng bắt đầu hoài nghi, người phụ nữ mình yêu
rốt cuộc là người như thế nào.
Vì có thể giữ chồng, hết lần này đến lần khác làm thương tổn tới cháu gái ruột.
Tranh Phù luôn một lòng suy nghĩ cho cô ta, thế nhưng cô ta lại nhẫn tâm làm tổn thương Tranh Phù!
Hồ Địa Hưng chỉ trích Hạ Lan Thấm, nhưng cũng thấy đau đớn. Hồ Địa Hưng luôn nói giúp cô ta cũng bắt đầu bênh vực Tranh Phù, tại sao ai cũng yêu thương Tranh Phù? Cô ta đợi mười năm, không chiếm được dù chỉ một chút tình cảm, nhưng Triệu Hành Uy lại dễ dàng dành toàn bộ cho Tranh Phù!
“Nếu không làm vậy thì em có thể làm sao đây! Em có thể làm sao đây! Hành Uy yêu Tranh Phù, tất cả tình cảm của anh ấy đều dành cho Tranh Phù! Em chờ mười năm, chỉ ming anh ấy liếc nhìn em một cái, biết em vẫn còn tồn tại là em đã có thể thỏa mãn. Nhưng Tranh Phù thì sao? Con bé không cần phải làm gì cả, nhưng Hành Uy lại trao hết tình cảm cho con bé!”
Nước mắt trào xuống gò má, người mình yêu sâu sắc không yêu lại, cô ta vẫn nhẫn nhịn tự tay đưa người anh yêu đến trước mặt anh. Chẳng qua cô ta chỉ muốn giữ anh lại, chuyện đó cũng là sai sao?
“Các người cho là tôi không đau ư? Nghe người mình yêu thổ lộ với người con gái khác, người này lại là cháu gái ruột của tôi! Tôi có thể làm sao đây? Tôi chỉ muốn giữ chồng lại, có sai sao?!”
Hạ Lan Thấm gần như điên cuồng gào thét cực đoan, cuối cùng khiến Tranh Phù có một chút phản ứng. Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc bộ sườn xám tao nhã, nhưng khuôn mặt lại đẫm nước mắt và điên cuồng.
Đúng vậy, bệnh của Hạ Lan Thấm càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc này Hồ Địa Hưng mới nhìn rõ, bệnh của cô ta chẳng những không tốt lên, thậm chí ngày càng phát triển theo hướng cực đoan.
Tranh Phù chầm chập đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến bên cửa sổ, bò lên cửa sổ. Cô co người lại bên cạnh tấm kính, nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài. Mỗi cửa sổ trong phòng đều được phủ kín bằng thảm mềm, quản gia nói
đây là lệnh của Triệu Hành Uy.
Cô không có cách nào coi người đàn ông từng xảy ra ba lần quan hệ với mình là dượng nữa, nhưng người đàn ông này lại nói yêu cô. Cho nên cô giận dữ, chán ghét anh, bởi vì anh yêu cô?
Nhưng, hẳn là cô nên tức giận mắng cô ruột, người đã một tay gây nên những chuyện này? Cô nhỏ đã tự tay đưa cô lên giường dượng, bởi vì chứng tự kỷ của cô nhỏ càng ngày càng nghiêm trọng, muốn cô có con với chồng mình. Vậy nên, cô nên tức giân trách mắng một bệnh nhân đã gần như phát điên sao?
Hạ Lan Thấm nhìn Tranh Phù, giống như nghĩ ra cái gì. Vọt tới cửa sổ, lại quỳ gối trước mặt cô giống như lần trước.
“Tranh Phù, van cầu cháu, đáp ứng cô, có được hay không? Tranh Phù, van cầu cháu.”
Tranh Phù cúi xuống nhìn cô ta, có cảm giác buồn cười. Lần nào cô nhỏ cũng đều cầu xin cô, đây cũng không phải lần đầu tiên quỳ xuống trước mặt cô. Thật không hiểu cô ấy nghĩ thế nào, lại chủ động để người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình.
Hồ Địa Hưng xoay người qua, lúc này đây anh ta sẽ không yêu cầu Tranh Phù thuận theo Hạ Lan Thấm nữa. Nhưng anh ta vẫn không thể buông tay. Có lẽ Hạ Lan Thấm chẳng qua là phát bệnh, chỉ cần chữa khỏi, có lẽ anh ta vẫn còn cơ hội.
Bây giờ Hành Uy đã yêu Tranh Phù, y theo cá tính của Hành Uy tuyệt đối không có khả năng buông tay. Chung quy có một ngày sẽ ly hôn với Lan Thấm, cố gắng đến khi đó anh ta sẽ có cơ hội đi.
“Cô, để cháu yên tĩnh một chút.”
Từ trên cửa sổ nhìn xuống dưới, Tranh Phù chỉ để lại những lời này, rồi lặng yên lên lầu. Cô cần phải bình tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ một chút, làm rõ hết thảy.
Nghe Tranh Phù còn nguyện ý gọi mình một tiếng cô nhỏ, Hạ Lan Thấm nhất thời lại có hi vọng, đứng dậy khỏi mặt đất, cũng không dám tiến lên
quấy rầy Tranh Phù nữa.
Chậm rãi bò lên tầng cao nhất, nóc pha lê đã mở ra, ngồi trên ghế dài nhìn giọt mưa rơi trên tấm kính thủy tinh, từng giọt trượt dọc theo tấm kính. Con chó nhỏ vẫn vô ưu vô lo chơi đùa vòng quanh cây xa cúc, đóa hoa nho nhỏ màu tím lam lay động.
“ Mình nên làm sao đây?”
Nhìn bầu trời mênh mông bên ngoài, cô chẳng nghĩ được gì.
Trong đầu vẫn trống rỗng, suy nghĩ nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn không giải được bế tắc trong lòng.
Triệu Hành Uy chỉ dùng một buổi sáng liền xử lý xong chuyện của công ty, lập tức chạy về nhà. Tìm toàn bộ đại trạch, cuối cùng cũng thấy một bóng người cuộn mình trên băng ghế dài ở tầng cao nhất.
Cảm giác có người ngồi bên cạnh mình, Tranh Phù mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Triệu Hành Uy. Cô lại vùi đầu vào hai đầu gối, không biết rốt cuộc nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với người đàn ông này.
“Ăn cơm chưa?” Đặt cái túi trong tay sang một bên, anh khẽ vuốt mái tóc dài rối tung của cô.
Trả lời của anh chỉ là sự tĩnh lặng, mấy ngày nay anh đã quen rồi. Từ sau ngày đó cô đột nhiên té xỉu rồi tỉnh lại, thì im lặng với tất cả mọi người. Trong một ngày, thỉnh thoảng mới có thể mở miệng nói đôi lời.
“Có phải lại không ăn điểm tâm hay không? Không ăn cơm sẽ đau dạ dày.” Cô không thích ăn điểm tâm, anh chỉ có thể thuận theo. Nhưng cô bắt đầu gộp bữa trưa với bữa chiều làm một, nên mỗi ngày anh đều trở về nhìn cô ăn đúng giờ.
Vẫn không ai trả lời anh, Tranh Phù ngẩng đầu lên, cũng chỉ nhìn con chó nhỏ đảo quanh cây xa cúc.
“Lần trước không phải em nói muốn ăn vịt nướng sao? Có muốn ăn hay không?”
Cô máy móc quay sang nhìn người đàn ông đang nói chuyện. Chỉ thấy anh lấy ra một cái hộp, bên trong đặt những miếng thịt vịt nướng còn đang bốc khói.
Cô từng nói muốn ăn vịt nướng sao? Hình như là vậy, trước khi xảy ra chuyện đêm đó, quả thật cô có thuận miệng đề cập tới. Nhưng vì sao anh vẫn còn nhớ?
“Nào, ăn thử một miếng xem. Nếu không muốn ăn cơm, vậy em nói cho anh biết muốn ăn cái gì, anh sẽ bảo người ta đi mua.”
Nhìn nàng chậm rãi ăn miếng thịt vịt, Triệu Hành Uy mới yên tâm một chút. Mỗi ngày không phải là cô không ăn, mà là ăn thật máy móc. Đút cho cô thì cô ăn, đặt chiếc đũa trong tay cô, cô có thể nhìn chòng chọc cả một buổi chiều.
Ăn vào bụng có hương vị gì, kỳ thực cô cũng không biết.
Đầu óc hỗn độn nghe anh lải nhải lảm nhảm nói không ăn cơm là không được, còn có hỏi cô muốn ăn gì cứ nói.
Hai tròng mắt trống rỗng cuối cùng có một chút chuyển động, giống như đột nhiên tỉnh táo lại.