Từ lúc Triệu Hành Uy nói rõ tình cảm của mình với Tranh Phù, trước mặt người khác anh không còn khắc chế tình cảm và sự cưng chiều dành cho cô, mà còn càng bá đạo, đầy ham muốn chiếm hữu.
Sáng sớm, Tranh Phù đau khổ mặt nhìn điểm tâm trước mặt. Bánh quẩy chiên! Cơm nắm, xíu mại và bánh bao hấp, thật đúng là đầy đủ mọi thứ. Riêng cô nhìn liền ngán, hận mấy thứ này không thể lập tức biến mất.
Cô thật muốn tiếp tục làm tổ trong góc suy xét nhân sinh của chính mình, nhưng nhất định sẽ bị Triệu Hành Uy đào ra. Bây giờ cô nhìn thấy người đàn ông này thì rất sợ, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.
“Tranh Phù, em muốn ăn cái nào?” Mấy ngày hôm trước anh cho cô thời gian bình phục tâm tình nên mới không coi sóc chuyện ăn điểm tâm của cô, nếu ngày hôm qua anh đã nói rõ ràng như vậy, thì cũng không có ý định đi che dấu, mà cũng chẳng cần che dấu.
“Không ăn.”
Đánh chết cô cũng không muốn ăn, cô đã uống một cốc sữa đậu nành cảm thấy rất no rồi. Bây giờ cô cũng không có thời gian suy xét mối quan hệ lộn xộn lung tung của cô nhỏ và dượng, chỉ muốn chạy trốn khỏi bữa điểm tâm sáng này thôi.
Triệu Hành Uy cũng không nhiều nói, trực tiếp dùng sức kéo Tranh Phù đang ngồi bên cạnh vào lòng mình, bóp chặt eo cô ép cô ngồi trên đùi của anh.
“Chú làm gì thế! Buông tôi ra.”
Tranh Phù hoảng sợ trộm nhìn Hạ Lan Thấm đang cúi đầu không nói một lời, cô vặn vẹo thân mình muốn tránh thoát. Nhưng tay anh giống như bạch tuộc quấn chặt lấy cô, trừ bỏ xuay tới xuay lui thì chẳng thể đứng lên.
“Nếu em không ngoan ngoãn ngồi im, có tin anh lập tức ôm em về phòng không?”
Anh dán bên tai nàng, bàn tay to áp lên bụng cô giữ cho cô không vặn vẹo nữa, để cho mồi lửa nóng rực áp lên bờ mông cô.
Tranh Phù nháy mắt hóa đá, vốn là không hiểu, nhưng vật cứng nóng bỏng kề sát quần cô lập tức khiến cô nhớ lại những hình ảnh vẫn còn đọng trong trí nhớ. Cô sợ hại lập tức vẫn ngồi im, y như tượng thạch cao.
Thấy cuối cùng cô cũng chịu ngồi yên, Triệu Hành Uy thở dài trong lòng. Vì để cho cô từ từ thích ứng với anh, anh đã không ngừng nhẫn nhịn khắc chế, chỉ có cô là vẫn không rõ, cứ thích giãy giụa lung tung.
“Nào, ăn xíu mại đi.” Anh gắp một đũa xíu mại đưa tới bên miệng cô, dỗ cô há mồm.
Tranh Phù cũng quật cường, mím chặt môi không chịu hé miệng. Sẽ không
ăn, đánh chết cô cũng không ăn!
Trước đây cô còn coi dượng là một người không tồi, ai biết anh lại xấu xa như vậy chứ! Cô muốn về nhà mà anh cũng không cho phép, … Hừ! Cô không ăn, dù nói cái gì cũng không ăn.
Vừa nghĩ đến hành động vừa rồi của Triệu Hành Uy, trong đầu Tranh Phù xẹt qua một tia ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến thân phận của hai người bọn họ, còn có những lời này của anh, cô cảm thấy quả thực tinh thần mình trở nên thất thường rồi.
Triệu Hành Uy hơi nhíu mày, ngược lại đưa miếng xíu mại vào trong miệng mình. Tranh Phù nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến cuối cùng có thể không ăn, bèn cám ơn trời đất.
“A…” Còn không chờ cảm tạ xong, cô đã trừng lớn mắt không dám tin người đàn ông đang giữ lấy cằm mình, dùng miệng chặn miệng cô lại. Đầu lưỡi cạy mở môi cô, đưa miếng xíu mại trong miệng anh vào miệng cô.
“Khụ khụ khụ…”
Tranh Phù dùng sức đẩy anh ra, nỗ lực nuốt miếng xíu mại vừa được mớm xuống, bị nghẹn khiến cô ho khan liên hồi.
“Chú là đồ biếи ŧɦái! Muốn khiến tôi sặc chết sao! Đồ trứng thối, luôn ép tôi ăn điểm tâm! Đại trứng thối!”
Tranh Phù xém chút bị nghẹn chết nháy mắt biến thành tiểu bạo long, hai quả đấm dụng hết toàn lực rơi như mưa lên người đàn ông đáng chết nào đó. Một bụng lửa giận và cả những nhẫn nhịn trước đây bị đốt lên, cô dứt khoát phát tiết tất cả trong một lần.
Giữ lấy lưng cô, Triệu Hành Uy không nói cái gì, tùy ý để cô nổi điên đánh mình. Dù sao anh da dày thịt béo, chút sức lực của cô chẳng khác gì đang mát xa cho anh.
Cũng biết mấy ngày nay cô luôn nhẫn nhịn, cô luôn quen với việc chẳng nói gì với ai chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình, nên anh cứ để cô phát tiết một chút.
Cuối cùng, Tranh Phù đánh đến đau cả tay, mới hậm hực hờn dỗi thu tay về, hừ một tiếng nghiêng đi đầu không nghĩ để ý đến anh nữa.
“Đánh xong rồi? Thư thái hơn chưa? Nào, ăn bánh bao hấp.” Anh coi như không có chuyện gì xảy ra, ý bảo người hầu đặt bánh bao hấp vào cái thìa, lại đút tới bên miệng Tranh Phù.
“Không ăn, tôi ăn no rồi.” Cô hừ một tiếng nghiêng đầu, lần này cô thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Xem ra em thích anh dùng cách vừa rồi đút cho em ăn.” Anh vừa nói, vừa cố ý chuyển cái thìa đến bên miệng mình.
Tranh Phù thấy vậy lập tức bắt được tay anh, đưa cái bánh bao nhỏ vào trong miệng mình. Gương mặt cô phình ra, không biết là do tức giận hay là đang nhét đầy bánh bao. Cô phẫn hận ăn phát tiết, trừng mắt lườm cái người bị cô mắng là đồ đại trứng thối trăm ngàn lần.
“Cẩn thận bị sặc, đến, uống ngụm sữa đi.” Anh đổi một cái thìa khác rồi múc một muỗng sữa đưa tới bên môi cô.
Tranh Phù cô gắng nuốt hết chỗ thức ăn trong miệng, thuận tiện uống luôn thìa sữa vào, cảm giác này không khác gì đang nuốt thuốc độc dược. Đàn ông hư đàn ông thối, một ngày nào đó cô sẽ nhét cái phễu vào trong miệng anh, rót tất cả thức ăn bằng cái đó! Trực tiếp dùng nước ép tỏi cho anh uống!
Thấy một chén vằn thắn được bưng lên, Triệu Hành Uy lại múc một cái rồi thổi nguội đút cho cô. Có vết xe đổ, Tranh Phù cũng không dám cự tuyệt nữa, chỉ có thể đau khổ mặt mày nuốt xuống. Tốc độ nhai nuốt cực kì chậm, hận không thể ăn cả một buổi sáng.
Hạ Lan Thấm lặng yên cầm lấy đôi đũa trong tay, ngón tay run rẩy không ngừng, dần dần chuyển thành trắng bệch.
Triệu Hành Uy làm như thế trước mặt cô ta, cưng chiều Tranh Phù không cố kỵ gì! Anh thật sự không nghĩ gì đến cảm giác của người vợ là cô ta sao?
Ha ha ha, anh lo lắng cho Tranh Phù như thế, còn với cô ta thì từ trước đến
giờ không thèm để ý.
Cũng chỉ có Tranh Phù mới có thể khiến anh phải nhẫn nhịn, dịu dàng dỗ dành.
Cuối cùng khi Tranh Phù cảm thấy bụng mình sắp nổ tung, Triệu Hành Uy mới ngừng đút cho cô, đồng thời buông cánh tay đang siết chặt cô ra. Tranh Phù nhẹ nhàng thở ra một hơi bò lại về ghế của mình, cả người nằm sấp ở trên bàn, vô cùng chướng tai gai mắt, nhưng cô không quản được nhiều như vậy.
“Một ngày nào đó cháu sẽ ép cho dượng một lon nước tỏi, dùng cái phễu cắm vào trong miệng dượng rồi đổ vào! Làm cho dượng nỗi thống khổ khi bị ép ăn như nhồi vịt!” Thật là khó chịu, dạ dày căng lên, cả đời cô chưa bao giờ ăn điểm tâm nhiều như thế.
“Đây là vì tốt cho em, không ăn điểm tâm sẽ bị đau dạ dày.” Bàn tay to phủ lên đầu cô, xoa những sợi tóc xuăn mềm mại.
“Hừ, cháu sống mười tám năm cũng không ăn điểm tâm, cũng không bị đau dạ dày.” Nói ngoài miệng thì như cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng cô có một chút chột dạ. Cô bị đau dạ dày từ nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho quả trứng thối này.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô khôi phục chút sức sống, trên mặt Triệu Hành Uy tràn ra ý cười yếu ớt.
“Được rồi, anh đi làm, em ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì gọi thì điện thoại cho anh.” Triệu Hành Uy cưng chiều lưu luyến không rời khẽ vuốt gương mặt cô, mới đứng dậy rời đi.
Hiển nhiên vì coi sóc chuyện ăn điểm tâm của cô, nên hơn mười giờ anh mới xuất môn.
Vừa thấy chồng đứng lên, Hạ Lan Thấm lập tức đứng lên theo, đi phía sau đưa anh đến cửa.
Còn Tranh Phù ăn no xong lại lảo đảo bò về phòng mình, chuẩn bị tiếp tục suy xét nhân sinh của cô.
Dư quang liếc qua cô gái nhỏ đang bước lên lầu, trong đầu Triệu Hành Uy chung quy vẫn còn có chút mất mát.
Trong lòng anh chờ đợi cô có thể đưa anh tới cửa, thậm chí có thể ôm anh một cái.
Tranh Phù ơi Tranh Phù, lúc nào em mới tiếp nhận tình cảm của anh, có thể đáp lại tình cảm của anh đây?
Cho đến khi nhìn Triệu Hành Uy lên xe rời khỏi đại trạch, Hạ Lan Thấm mới chậm rãi đi đến trước sofa, vô lực ngã ngồi xuống.
Tình cảm của chồng dành cho cháu gái càng ngày càng sâu, cưng chiều cũng càng ngày càng sâu. Nhưng, quyết định của cô ta sẽ không thay đổi, quyết định của cô ta là chính xác. Nhất định sẽ vì thích Tranh Phù mà anh cũng thích đứa trẻ được sinh ra, dù sao Tranh Phù đã có bạn trai, đến lúc đó con bé rời đi, anh không thể không ở lại bên cô ta! Đứa con của Tranh Phù sẽ là lợi thế tốt nhất của cô ta!
Gò má Hạ Lan Thấm hơi tái nhợt, nhưng không cách nào che dấu sự điên cuồng trong mắt.