Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 42: Lớp học ᒪàʍ Ŧìиɦ dưới nước

Tiếp tục lớp học tìиɧ ɖu͙© mới, lần này lớp học tổ chức ở bên bãi biển.

Lúc đến biệt thự bên bãi biển, các học sinh đã vây bên cạnh bể bơi vô cực, chờ đợi thầy Quách đến lớp.

Xung quanh mọi người cũng đang thảo luận về chuyện du lịch ngoài đảo. Nghe nói bọn họ sẽ rút thăm kết quả, người được chọn sẽ không công bố, chỉ được giám thị trực tiếp tìm. Có người nói Đái Mạn Lệ được chọn, cho nên hôm nay không đến lớp.

Phó Nhất Hành cũng không có đến, chẳng biết anh lại đi đâu rồi.

Uyển Sa may mắn không được chọn, hỏi một nữ sinh đang thảo luận, những học sinh đi du lịch ngoài đảo có trở về an toàn không.

Vẻ mặt cô bạn đó không hiểu trả lời: “Đương nhiên là có quay về, học tỷ Phùng học trưởng Ninh lớp trên của chúng ta không phải đi du lịch ngoài đảo vào học kỳ trước sao?”

Uyển Sa hơi yên tâm một chút, chắc do cô tưởng tượng quá phức tạp, đó chỉ là một chuyến du lịch bình thường thôi.

Nam sinh bên cạnh đột nhiên xen vào: “Nhưng mà học tỷ Lưu không trở về, trường học cũng không quản việc chị ấy mất tích.”

Ngay khi lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên im lặng lạ thường, sau một lúc lâu không ai hé răng nói gì.

Trong sự im lặng, thầy Quách mang dép xỏ ngón khoan thai đến lớp trễ, sắc mặt của ông có hơi ảm đạm, trịnh trọng nói: “Các em, hôm nay là buổi dạy cuối cùng của tôi rồi."

Thoáng chốc học sinh trở nên ồn ào, nhao nhao truy hỏi nguyên nhân.

Thầy Quách thở dài một tiếng: “Tôi đã ở trên đảo hơn mười năm rồi. Gần đây có hơi mỏi mệt, tôi muốn về thăm vợ cũ và con một chút, không biết bọn họ thế nào rồi."

Lớp trưởng Tôn Mậu là người tiếp xúc nhiều với thầy Quách nên cậu ta có cảm tình sâu nặng nhất, cổ họng có phần nghẹn ngào: “Thầy ơi thầy có còn quay lại không?”

"Chắc là không, cuộc sống trên đảo này rất thoải mái, nhưng dù sao nó chỉ là một nơi để làm việc. Mỗi năm tốt nghiệp chỉ có thể nhìn các em học sinh rời đi, thật sự giống như đưa tiễn bạn bè cũ, dù mối quan hệ có tốt hay không cũng phải chia cách. Thật xin lỗi, lần này đến phiên các em tiễn tôi rồi."

Những lời của Thầy Quách nói khiến cho không khí vui vẻ trở nên bi thương. Không ít nữ sinh xúc động mà che miệng bắt đầu khóc nức nở.

"Đừng buồn, hội học sinh sẽ đổi giáo viên khác đến dạy các em." Thầy Quách bóp nếp nhăn nơi đuôi mắt, khóe mắt lại hơi thấm ướt,”Ài, tốt xấu gì cũng công tác ở trường hơn 10 năm, lúc trình đơn từ chức, người cố vấn còn nói tôi sẽ trở thành người vô dụng, thật sự rất thất vọng."

Sau khi Thầy Quách nói xong, ông bắt đầu giảng bài học hôm nay, sau đó để học sinh tự do hoạt động. Bài học mới là làʍ t̠ìиɦ dưới nước, hoạt động trong bể bơi chỉ sâu có 1m2, tương đối an toàn.

Uyển Sa mặc một bộ đồ bơi bó sát người màu hồng, lộ ra dáng người đẫy đà mềm mại, thu hút sự chú ý của không ít nam sinh.

Cô đã từ chối vài lời mời làʍ t̠ìиɦ, cuối cùng lại cảm thấy hơi phiền nên một mình bơi ra khỏi bể bơi, theo dòng chảy nước cứ bơi ra ngoài.

Hồ bơi vô cực thông với biển, màu nước biển và hồ bơi hòa nhập vào nhau, lúc bơi ở trong đó giống như đang dạo chơi trong làn nước xanh bất tận.

Uyển Sa bơi được một nửa, phát hiện dưới đáy sâu ít nhất cũng 2m, vừa muốn vòng lại, thoáng nhìn đáy nước phút chốc xẹt qua một bóng đen, lạnh lẽo ma sát vào bàn chân.

Cô sợ hãi, suy đoán này hồ này thông với biển, không có khả năng có cá mập nhỉ, mặc kệ thế nào, vội vàng bơi đến vách hồ.

Hai tay của cô vừa chống lên mép hồ bơi, mắt cá chân của cô bị một vật lạnh ôm lấy, phần thân dưới bị kéo rơi xuống.

"Người đâu! Cứu mạng!" Uyển Sa vẫn còn lý trí, gặp tình huống bị khống chế thì phản ứng đầu tiên là kêu cứu mạng, ở trong nước vùng vẫy, khuỷu tay va chạm đập vào trong ngực.

Khuỷu tay cứng rắn đυ.ng đến xương sườn, đối phương vừa vặn kêu rên một tiếng gợi cảm, vừa lúc thay đổi mọi giác quan của cô.

Quả nhiên là anh.

"Sức lực rất lớn nhỉ." Môi anh dán bên tai cô, đầu lưỡi chạm vào vành tai trắng mịn rồi liếʍ xuống, khiêu gợi hấp dẫn.

Cơ thể của Uyển Sa hơi cứng ngắc, cảm giác ấm nóng xông vào não, nỉ non hỏi: “Anh hù em làm gì?"

Phó Nhất Hành cười khẽ: “Đùa em chút thôi."

Uyển Sa chống vách tường bể bơi, xoay người, đánh giá chàng trai lạnh lùng, sắc sảo trước mắt.

Cùng lắm anh lớn hơn cô 1 tuổi, nhưng tâm trí lại trưởng thành đến đáng sợ, bây giờ anh lại như bạn cùng lứa muốn đùa giỡn với cô.

Phó Nhất Hành nhíu mày hỏi: “Vừa rồi em học cái gì?"

Uyển Sa do dự trả lời: “Làʍ t̠ìиɦ dưới nước..."

"Nghe có vẻ thú vị." Cánh tay Phó Nhất Hành rắn chắc, nhẹ nhàng nâng hông cô lên,”Tôi thiếu một buổi học, em dạy bù cho tôi đi."

Cổ họng Uyển Sa nghẹn ngào một phen, âm thầm oán trách, anh thực hành đến lão luyện bao nhiêu lần trên người em còn cần em dạy sao.

Dạy thì dạy, cô muốn nắm quyền chủ đạo.

Uyển Sa vuốt ve l*иg ngực rắn chắc của anh, tay trượt xuống chui vào trong quần bơi màu đen, cầm lấy côn ŧᏂịŧ chưa cương của anh.

"Nhìn anh đi còn chưa chuẩn bị tốt." Cô lấy tay khuấy động côn ŧᏂịŧ thô dài, không lâu sau vật trong lòng bàn tay biến thành thô to, gân xanh dữ dội đập thình thịch, còn có phần nóng bỏng cũng cảm giác rõ ràng ở dưới nước.

Phó Nhất Hành nở nụ cười: “Không phải nên nhét vào rồi hả?"

Uyển Sa nuốt nước miếng, hai chân siết chặt quấn quanh eo của anh để cố gắng giữ thăng bằng. Anh kéo côn ŧᏂịŧ ra khỏi quần, đẩy đũng quần đồ bơi của cô lên, nghiêng người nhắm vị trí côn ŧᏂịŧ đi vào.

"A..." Vốn dĩ có nước đã ướŧ áŧ, không cần màn dạo đầu nhiều, côn ŧᏂịŧ mở ra khe hẹp xuyên qua tiến vào trong hoa huyệt.

Lúc này, Uyển Sa giống như một con khỉ nhỏ, hai tay hai chân treo lên người Phó Nhất Hành, dưới làn nước vô hình, hạ thể của hai người đang giao hợp cùng một chỗ.

Phó Nhất Hành nâng mông cô lên, thắt lưng dùng lực đâm vào trong huyệt, dưới nước trong suốt thấy rõ thân hình tráng kiện, có phần tà mị.

Uyển Sa đặt cằm nhọn ở trên bả vai rộng của anh, tùy ý để anh đâm từng phát vào nơi sâu nhất, thở dốc từng ngụm.

Cơ thể trôi nổi theo dòng nước, không thể kiểm soát việc mất đi trọng lượng, đặc biệt từ bả vai xuống đều ở trong nước giống như tùy lúc có thể chìm xuống mang lại cảm giác vừa nguy hiểm lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Vì để giữ thăng bằng, cô không thể không dán lại gần anh, hạ thể thừa nhận từng đợt va chạm, lại khiến cho cô đi đứng vô lực.

Cô không thể ngừng rêи ɾỉ: “A... Chịu không nổi... Hơi sợ..."

"Sợ cái gì, không phải có tôi sao?" Anh thấp giọng cười, hôn lên môi cô, cái mông run rẩy mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn ŧᏂịŧ cắm ở trong cơ thể cô, khi thì trái phải vẽ vòng tròn, giống như khuấy đảo nhục huyệt.

Chân của Uyển Sa run lên, tiểu huyệt chua xót vô cùng, côn ŧᏂịŧ thô dài nhiều lần đâm vào mẫn cảm: “Ừm... Thật thoải mái..."

Đôi chân trắng nõn của cô theo chuyển động rút ra cắm vào mà lắc lư giống như bèo trôi nổi trên nước.

Hoa huyệt bị xương chậu của anh đâm vào, hai cánh hoa bị đâm đến lật mở ra ngoài, khuấy đảo dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra và nước hồ bơi tràn vào.

Kɧoáı ©ảʍ trong nước quá mạnh mẽ, Phó Nhất Hành hết sức bắn vào trong cơ thể cô, tiểu huyệt ăn sạch sành sanh tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Ôm cô lên khỏi mặt nước, khoảnh khắc côn ŧᏂịŧ bị rút ra khỏi cơ thể, nhục huyệt giống cái miệng nhỏ của trẻ sơ sinh, phát ra tiếng nhóp nhép như ăn ngon.

Hai chân Uyển Sa mở ra, nằm trên ghế bãi biển, cô vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng dọc theo giữa đùi trượt xuống.

Phó Nhất Hành dùng khăn tay lau khô hạ thể của cô, hôn nhẹ lên hoa huyệt: “Tiểu huyệt tham ăn."

Uyển Sa phút chốc đứng dậy, chỉnh lại đồ bơi: “Anh không nói em quên mất, ngày hôm qua không uống thuốc tránh thai, em phải nhanh chóng uống.”

Phó Nhất Hành bình tĩnh nói: “Không cần gấp như thế."

"Em không muốn sinh con." Uyển Sa lườm anh một cái, vội vã chạy vào phòng thay đồ.

Thuốc tránh thai tùy thân mang theo trong túi, cô lấy lọ thuốc đổ ra một viên nuốt vào cảm giác cực kỳ an tâm, hoàn toàn không còn nỗi lo về sau.

Uyển Sa không uống nước, viên thuốc khô cứng kẹt ở cổ họng, một hồi lâu mới có thể nuốt xuống, cô vừa bước ra khỏi phòng thay đồ nữ phát hiện trên hành lang có ba giám thị.

Bọn họ đeo mặt nạ không thể nhìn rõ gương mặt, nhưng lại có thể cảm giác được qua cặp kính mờ đang phóng tầm nhìn chăm chú trên người cô.

"Trong danh sách ra đảo có cô ta, nhanh chóng dẫn lên thuyền.”