Uyển Sa nhẹ nhàng thở dốc nhìn chăm chú lên trần nhà, ánh sáng chiếu vào mắt, trước mắt thoáng thất thần.
Cơ thể vừa tắm rửa xong giống như nở ra trong nước vậy, từng tế bào đều đã bắt đầu dâng trào.
Anh nhanh chóng cởϊ qυầи áo, l*иg ngực cường trán dán lên cơ thể mềm mại, không ngờ đã thuộc về mình như vậy.
Hương thơm của cơ thể cô giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©, khơi mào du͙© vọиɠ sâu không đáy của anh, lúc nào anh cũng chỉ muốn giữ lấy cô, cắn xé cô, nuốt chửng lấy cô.
"Có biết em cám dỗ thế nào không?" Phó Nhất Hành cắn vành tai của cô, giọng nói khàn khàn chui vào lỗ tai, giống như chiếc lông mềm mại gãi nhẹ vào trong màng nhĩ của cô.
"Rất ngứa..." Uyển Sa ngập ngừng nói, nằm trong ngực anh khẽ cọ xát.
Vật cứng rắn cương lên dưới bụng Phó Nhất Hành, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một hồi kɧoáı ©ảʍ, gợi cảm nói: “Ngứa chỗ nào?"
Uyển Sa nhỏ giọng nói: “Cả người đều ngứa."
Phó Nhất Hành nuốt nước bọt, môi trượt vào chiếc cổ ấm áp của cô: “Tôi gãi ngứa giúp em."
Đầu lưỡi anh trượt quanh xương quai xanh, uốn lượn xuống, hôn một cái lên bộ ngực sữa mềm mịn, thình lình cắn lên núʍ ѵú màu hồng đào.
Uyển Sa bị cắn đau khiến cô cong người lên, giống như con tôm bị rơi vào chảo nóng không thể trốn thoát khỏi xiềng xích nóng bỏng của anh.
"Nói, em không trốn được đâu." Anh cười xấu xa che lấy cô, tận tình hưởng thụ cơ thể mềm mại.
Uyển Sa ngẩng đầu lên, cảm nhận đầu lưỡi ấm nóng của anh liếʍ khắp da thịt, cơ thể của cô quá nhạy cảm dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh mà giật điện tê dại.
Ngón tay của Phó Nhất Hành nhẹ nhàng xoa nắn, ma sát hoa môi đầy đặn: “Nơi này rất muốn bị đâm, đúng không?"
Uyển Sa muốn lấy lại quyền chủ động, lắc đầu: “Không.”
Anh quét xuống chất lỏng trong suốt, ma sát giữa hai chân của cô để cô cảm nhận sự ẩm nóng: “Vậy tại sao bên dưới đã ẩm ướt như vậy, nói cho tôi nghe xem."
Uyển Sa không thể trả lời, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt, giống như bị say rượu không thể cử động.
Ai bảo những tế bào thần kinh của cô quá nhạy cảm, chỉ cần vuốt ve nhẹ cũng khiến cô đủ tê liệt.
Tương tự, cô cũng rất sợ đau.
Hạ thể truyền đến cảm xúc vật cứng nóng bỏng, khiến cho cô phải duỗi thẳng lưng, cử động muốn nằm lên gối đã bị anh cản lại.
Phó Nhất Hành lấy gối ra, lót xuống mông cô, hai tay giữ hai đầu gối nhẹ nhàng mở ra hai bên.
Uyển Sa dự cảm được chuyện sắp xảy ra, có chút khẩn trương, hai chân căng thẳng.
Tay anh đặt trên bắp đùi, dọc theo vòng cung hình chữ U, xoa xoa nơi riêng tư mềm mại.
Với sự an ủi nhẹ nhàng nơi mềm mại, cơ thể của cô thả lỏng, nhận thấy rằng bàn tay kia đổi thành đầu hình trụ thô dày nóng bỏng, đang khẽ ma sát ở hoa môi mềm mịn.
Uyển Sa hít một hơi thật sâu và đưa ra lời khẩn khoản cuối cùng: “Nhẹ một chút được không?"
Phó Nhất Hành không lên tiếng, nâng dươиɠ ѵậŧ to tiến vào khe hẹp ở giữa hoa môi, từ từ cắm vào trong.
"A..." Uyển Sa há to miệng, nhỏ giọng bi thương.
Cô đau quá giống như da thịt bị xé toạc vậy, dị vật thô to vẫn quyết không tha cố chen vào trong.
Cô đau đến mức muốn chộp lấy thứ gì đó, ngón chân cuộn lại, cô cắn môi để kìm nén, những ngón tay siết chặt lấy tấm trải giường bên dưới cô.
Phó Nhất Hành cũng cảm thấy đau, phía dưới của cô rất chặt, bên trong dùng sức vắt lấy anh, giống như muốn đẩy anh ra ngoài.
Ngoài sự ma sát nhẹ hơi đau thì kɧoáı ©ảʍ nhiều hơn, khe thịt khít khao giống như miệng nhỏ liếʍ côn ŧᏂịŧ của anh, tham lam ngậm lấy anh.
Qυყ đầυ nhét vào chạm đến một tầng mỏng, tượng trưng cho trinh tiết của thiếu nữ.
Phó Nhất Hành rũ mắt, quan sát nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn, khẽ cười một tiếng, nắm lấy một bàn tay lộn xộn của cô, dò xét tách ra hai chân, để tay cô chạm vào nơi hai người giao hợp.
Cảm giác của Uyển Sa được vận động, chạm đến hạ thể ấm nóng, đó là qυყ đầυ to lớn cắm vào.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, dường như cơ thể của hai người hòa hợp cùng một chỗ mà còn có thể cắm vào chỗ sâu nhất.
Sau khi đánh lạc hướng sự chú ý của cô, Phó Nhất Hành ôm chặt lấy eo thon, đẩy mạnh về phía trước, côn ŧᏂịŧ đâm xuyên qua màиɠ ŧяiиɧ, cắm vào một phần ba.
Màиɠ ŧяiиɧ là một màng mỏng có các dây thần kinh nên đau đớn xé rách không phải là chuyện nhỏ. Trán Uyển Sa đổ mồ hôi, giống như con cá bị rời khỏi mặt nước thở hổn hển.
Phó Nhất Hành cúi người, đôi môi mỏng dán lên cái miệng mấp máy, đầu lưỡi trượt vào hàm răng của cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái lưỡi đinh hương.
Dưới bụng côn ŧᏂịŧ không chút do dự gạt mở khe thịt hẹp, chậm rãi cắm vào nơi ẩm nóng.
Nụ hôn của anh giống như liều thuốc tê, cơn đau thoáng dịu đi một chút, côn ŧᏂịŧ xuyên tới hai phần ba, dùng hết sức đánh bất ngờ vào chỗ sâu nhất.
"Ưʍ..." Uyển Sa đau đến mức không thể hét lên, hãm sâu trong nụ hôn triền miên nóng bỏng của anh.
Lối đi được mở ra, bên trong có thể cảm giác được hình dạng côn ŧᏂịŧ, giống như một hung khí vừa dài và chắc thịt.
Côn ŧᏂịŧ bị mắc kẹt ở chỗ sâu nhất, nhất thời không thể di chuyển được một lúc, như thể đang chờ đợi cô từ từ thích ứng.
Uyển Sa bị hôn đến hơi thở bất ổn, đôi má ửng đỏ.
Phó Nhất Hành kết thúc nụ hôn này, vẫn chưa thỏa mãn hôn vội môi cô, tay cầm nắm hai vυ' no đủ, hô hấp nặng nhọc: “Em là của tôi rồi."
Anh tách hai chân cô ra vòng lấy eo anh, lắc bụng từ từ ra vào trong khe thịt của cô.
Uyển Sa nhìn bộ ngực nhấp nhô, đôi mắt rơi xuống eo và bụng săn chắc, từ đầu đến cuối cô cảm thấy tư thế này có phần khêu gợi.
"Anh đi vào toàn bộ sao?" Cô không khỏi hỏi.
Phó Nhất Hành khẽ “ừm”, ra sức thúc vào, tận hưởng huyệt đạo mấp máy ẩm nóng.
Thân dươиɠ ѵậŧ dính máu xử nữ của cô, từ từ rút ra nửa đoạn, vừa dùng sức tiến công chỗ sâu nhất, cơ thể mềm mại của cô lắc lư.
Uyển Sa nhíu mày: “Thật sự rất đau."
Nhưng cảm giác này quá rõ ràng, cùng anh hòa tan, dung hợp chặt chẽ cùng một chỗ, trong anh có em trong em có anh.
Hóa ra đây là đêm đầu tiên.
Mặc dù nó rất đau, nhưng lại đặc biệt tuyệt vời.
Uyển Sa hơi đổ mồ hôi, toát ra một mùi hương sữa, dụ dỗ khiến cho anh cắm vào mãnh liệt hơn.
Sau khi Phó Nhất Hành từ từ co rút hàng trăm lần, thưởng thức hai vυ' của cô, côn ŧᏂịŧ hung mãnh lại ra vào trong cơ thể cô.
"Nhẹ một chút... Quá nhanh rồi..." Uyển Sa liên tục kêu lên, côn ŧᏂịŧ giống như đóng đinh vào hạ thể của cô, khuấy động nhục huyệt ẩm nóng, va chạm vào nơi sâu nhất một cách dữ dội.
Cơ thể va chạm “bạch bạch” cùng với tiếng giường kẽo kẹt, không ngừng vang vọng bên tai Uyển Sa.
Cô vây ở dưới thân anh, phát ra tiếng rên nhỏ “ưm”, bất lực ôm lấy lưng rộng lớn, tùy ý để anh tấn công trong cơ thể cô.
Phía dưới bị tê liệt không thể nói rõ là đau ra sao nhưng thật sự khiến người ta không chịu nổi.
Cô khẽ rên lên: “A... A... Không được... Nhẹ chút..."
Phó Nhất Hành tạm dừng phút chốc, bắt đầu từ từ đi vào, rút ra vài cái, lại dùng lực cắm vào một lần.
Uyển Sa hét “a”, cảm giác tê tái phấn khích xuất hiện, trong đầu hiện lên lời dạy của thầy Quách, đây là thế chín cạn một sâu nhỉ.
Có một lần đâm sâu, va chạm đến một tầng thịt, toàn thân cô giống như bị điện giật run rẩy, miệng huyệt phun ra dâʍ ɖị©ɧ, thấm nhuần nơi giao hợp đến lúc thông thuận.
Phó Nhất Hành hiểu ra, lút cán ra lút cán đi vào, chuyên môn công kích điểm mẫn cảm của cô.
Cơn đau dần dần biến mất, kɧoáı ©ảʍ giống như luồng nhiệt rót đầy toàn thân cô, chỗ giao hợp của hai người thấm ướt một mảnh.
Uyển Sa vùi đầu vào trong ngực của anh, xấu xa hé răng cắn lên hạt đậu nhỏ của anh.
Để báo đáp lại Phó Nhất Hành hung tợn va chạm huyệt đạo của cô, tinh hoàn đánh vào cái mông, tiếng vang “bạch bạch” càng lúc càng lớn.
Lần đầu tiên cô tận hưởng sự kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙©, móng tay cào vào lưng của anh, uyển chuyển rêи ɾỉ thành tiếng.
Phó Nhất Hành nhếch mày: “Vẫn ngứa sao?"
Uyển Sa nhớ tới cuộc đối thoại lúc nãy, xấu hổ nói: “Không ngứa, rất đau!"
Phó Nhất Hành nở nụ cười: “Làm nhiều chút, về sau sẽ không đau nữa."
Uyển Sa nóng mặt, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, cô cũng không nhớ rõ đã làm bao lâu, dường như đã rất lâu, phía dưới bị ma sát đến vừa chua xót lại tê dại.
Cô nhịn không được bèn hỏi: “Còn bao lâu mới kết thúc?"
Phó Nhất Hành cắn môi của cô, hạ thể nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội: “Vẫn còn sớm, đợi tôi đổi tư thế."
Cô muốn ngất....