Uyển Sa khom người quỳ ở trên giường, ngón tay nắm chặt gối, chịu đựng sự va chạm mãnh liệt phía sau lưng, hai bầu vυ' giống hai con thỏ trắng nảy lên.
Khi cô cúi đầu có thể nhìn thấy giữa hai chân không thể khép lại, âʍ ɦộ không có lông và mềm mịn có một cây côn ŧᏂịŧ màu da đáng sợ cắm vào, lút cán vào lút cán ra, chất lỏng trong suốt chảy ra từ nơi giao hợp.
Bên dưới cực kỳ trướng, rõ ràng cảm giác được một phần của anh nằm trong cơ thể của cô, nhiều lần đâm sâu vào khiến cô chua xót.
Phó Nhất Hành giữ chặt eo thon của cô, che sau lưng ra sức đẩy về phía trước, bừa bãi ra vào huyệt thịt hẹp ẩm nóng.
Từ tầm mắt của anh nhìn, hoa môi bị đâm đến mức mở rộng, giống như cái miệng nhỏ tham ăn khi đóng khi mở, nuốt nhả dươиɠ ѵậŧ thô dài của anh.
Sau khi cắm ra rút vào trong cơ thể cô liên tục, anh dần dần thăm dò tìm ra hành lang ẩm nóng, bất ngờ công kích mạnh vào điểm cao trào.
Uyển Sa bị đâm cho ngã về phía trước, đầu dụi lên chiếc gối mềm, kɧoáı ©ảʍ ập đến như thủy triều khiến mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều bị mở rộng và run rẩy, mạnh mẽ mυ'ŧ lấy dị vật bên trong.
Phó Nhất Hành cảm thấy trong huyệt thịt mυ'ŧ chặt, sung sướиɠ khàn khàn rít lên, dường như côn ŧᏂịŧ lại phình to thêm muốn bùng nổ, anh quay mặt Uyển Sa lại đối diện với mình.
Hai chân của cô bị vác trên vai anh, thừa nhận từng đợt va chạm bên trong, nghe tiếng anh thở gấp, lại cắm vào chỗ sâu nhất, từng dòng chất lỏng nóng bỏng phun ra.
Lần cuối cùng tác động của anh cực kỳ mãnh liệt, phảng phất như muốn kẹp chặt cô vào trong cơ thể của anh vậy.
Đầu óc của Uyển Sa trống rỗng, sững sờ nhìn chằm chằm lên trần nhà thở hổn hển, năng lượng toàn thân như đã bị thiêu đốt hết vậy.
Rõ ràng là chỉ có mình anh xuất lực tại sao cô lại mệt mỏi như thế?
Phó Nhất Hành vùi đầu vào bộ ngực của cô, tinh tế cắn đầṳ ѵú, sau khi côn ŧᏂịŧ phát tiết xong vẫn còn chôn bên trong cơ thể cô.
Hạ thể truyền đến cảm giác dinh dính, tất cả đều là chất lỏng của hai người bọn họ. Uyển Sa khó chịu vặn vẹo, thì thầm: “Kết thúc rồi, cái kia... Anh có thể lấy nó ra không?"
Phó Nhất Hành cười khẽ, thổi khí nóng bên tai: “Có thể."
Uyển Sa hơi ngứa tai, cảm thấy côn ŧᏂịŧ chậm rãi rút ra khỏi cơ thể khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị tắc lại tức thì trào ra cửa huyệt, không hiểu sao lại có cảm giác trống rổng.
Giữa đùi tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, càng thêm đặc sánh rồi.
Cô rất muốn đi vào phòng tắm, nhưng quả thật quá mệt mỏi, bên dưới bị chọc thủng vừa chua xót lại đau nhức, không còn sức lực làm gì khác.
"Mệt mỏi quá." Cô che mắt, buồn ngủ.
Phó Nhất Hành tràn đầy năng lượng còn có thể làm thêm vài lần, nhìn thấy cô mỏi mệt, anh khẽ dừng lại, mấp máy môi mỏng, nằm xuống bên cạnh để ôm cô mềm nhũn vào trong ngực.
Cô thật sự quá mệt mỏi đến nỗi không lâu sau ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Uyển Sa bị ngứa ngáy mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chăn màu trắng phồng lên, có người bên trong đang khẽ cắn đầṳ ѵú của cô.
"Dậy rồi?" Giọng nói trầm khàn gợi cảm của anh phát ra từ trong chăn khiến cô khẽ rung động.
Uyển Sa ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, vội vã bỏ chạy, cô vừa chui ra khỏi giường, chân vừa chạm xuống mặt đất, đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại.
"Trên người em mồ hôi nhiều lắm, đừng làm được không?"
"A, đã muốn em như vậy."
"A a... Ừm... A..."
Tấm chăn tuyết trắng giống như sóng biển dập dìu lên lên xuống xuống, bên trong truyền đến tiếng rêи ɾỉ kéo dài, cơ thể dũng mãnh va chạm, cả chiếc giường đều rung chuyển.
Mãi dây dưa đến mười giờ, Phó Nhất Hành thỏa mãn mới buông tha cho cô, xốc lên chăn trèo xuống giường.
Uyển Sa cuộn tròn ở trong chăn, vén lên một góc chăn, liếc về phía Phó Nhất Hành đang mặc quần áo.
Phó Nhất Hành thẳng lưng khoác lên áo sơ mi trắng trên người, găng tay đen lưu loát cài nút áo, từng cái lên đến cổ áo, che lại xương quai xanh gợi cảm.
Thật khó để tưởng tượng rằng nhìn anh có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, vô dục vô cầu, lại hoàn toàn khác biệt ở trên giường.
Phó Nhất Hành quay mặt, buông mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trái tim Uyển Sa hơi chùn xuống, chui về ổ chăn tiếp tục ngủ, cảm thấy có bàn tay lướt qua chăn, nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi rất nhanh rời đi.
Nghe tiếng bước chân của anh, sau đó cánh cửa mở ra và đóng lại.
Đây có thể là tâm lý phát sinh sau khi quan hệ xong. Nếu không phải là một cặp vợ chồng thì sẽ có chút xấu hổ khi đối mặt với anh.
Sau khi cô bị giày vò hầu hết thời gian trong ngày, toàn thân Uyển Sa như bị nghiền nát, nằm gục trên giường không muốn di chuyển, cô ngủ thẳng đến đúng giữa trưa mới dậy tắm rửa, hoa môi giữa đùi bị đâm đến mức sưng đỏ, chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.
Không chỉ có như vậy, da thịt còn bao phủ bởi vết cắn, đặc biệt là hai đầṳ ѵú sưng lên đỏ sẫm.
Thật độc ác giống như muốn nuốt sống cô vậy.
Uyển Sa bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện một nồi cháo bắp trên bếp điện từ.
Anh thường xuyên quay về ký túc xá rất muộn, cô có thể tự tin cho rằng, đây là anh đặc biệt nấu cho cô?
Uyển Sa múc một bát, thổi nguội rồi ăn một cách ngon lành: “Chà, ngon quá!"
Sau khi ăn xong, Uyển Sa ra ngoài hít thở không khí, giữa hai chân lưu lại cảm giác đau đớn mà không thể khép lại, giống như con cua đi loạng choạng xuống lầu.
Vào lúc này, khu vực ký túc xá đã thưa thớt. Cô ngồi một mình ở khu đất trống, đong đưa nhẹ trên xích đu.
Trong đầu nghĩ đến đêm qua, gương mặt anh chăm chú nhìn cô, thân hình cường tráng quấn lấy cô, hung khí kia từng chút một cắm vào rút ra thật sâu, hành động lại xấu xa và cám dỗ.
Giữa hai chân không khỏi có phần ẩm ướt.
Bỗng xích đu chuyển động, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười rõ ràng.
Uyển Sa bị đẩy lên không trung, kinh ngạc một hồi, quay đầu nhìn về phía sau và trông thấy một khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười.
"Trì Phong, là anh sao?"
Trì Phong ngồi vào xích đu bên cạnh cô, nửa cười nửa không hỏi: “Sao vậy, thấy thất vọng khi là anh à?"
Uyển Sa lắc đầu: “Em cứ tưởng là bạn cùng phòng."
Trì Phong nheo mắt lại, liếc nhìn vết hôn đỏ dưới cổ, thu lại ý cười, giọng nói ngược lại lạnh lẽo: “Xem ra đã bị hắn nhanh chân trước rồi."
Uyển Sa không nghe rõ lời hắn nói, phát hiện lúc hắn không cười lại nhìn rất giống anh trai, không khỏi hỏi: “Anh có biết một người tên là..."
"Người em muốn hỏi tên là Uyển Nghị nhỉ?" Trì Phong xen vào lời cô, trên mặt khôi phục nụ cười trong sáng.
Uyển Sa sững người: “Sao anh biết?"
"Em có cùng họ với anh ta, dựa vào điểm đặc biệt này tiện đoán thôi." Trì Phong nhướng mày,”Anh đoán đúng rồi phải không? Hẳn em là em gái của anh ta.”
Uyển Sa rũ mắt xuống, gật đầu: “Vâng, anh ấy là anh trai của em, đã mất tích 1 năm rồi.”
Trì Phong lắc lư xích đu, thản nhiên nói: “Xem ra quan hệ hai người rất tốt, vì anh ta mà đến trường học này."
Uyển Sa cúi đầu nhìn đống cát, mũi chân nghiền nghiền, giọng nói trầm thấp.
"Ngay cả khi là anh em cùng cha khác mẹ, anh trai vẫn đối xử với em rất tốt. Nhưng mẹ em vốn có thành kiến với anh ấy, thường xuyên nói xấu trước mặt cha em. Bốn năm trước anh ấy đã xảy ra một sự cố, đã bị cha mẹ gửi đến trường học này, từ đầu vốn dĩ bọn họ đã mặc kệ anh ấy sống chết ra sao."
Trì Phong thì thầm: “Hóa ra là như vậy."
Uyển Sa thở dài: “Em cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu."
Trì Phong nhặt lên một nhánh cây, vẽ một vòng tròn trên cát: “Anh có xem qua bản đồ trong thư viện, đây là hòn đảo của chúng ta. Trường học chỉ chiếm một phần ba diện tích của hòn đảo."
Uyển Sa nhìn chằm chằm vòng tròn trên cát, có vẻ đăm chiêu: “Hòn đảo lớn như vậy sao? Còn chỗ khác là nơi nào?"
Trì Phong vẽ thêm vào vòng tròn: “Ngôi trường được bao bọc bởi rừng nguyên sinh, bên trong có nhiều rắn độc và thú dữ, từng có một số học sinh tổ chức thám hiểm, đáng tiếc là một đi không trở về."
Uyển Sa hít một hơi lạnh.
Trì Phong đứng lên, di đáy giày xóa đi hình tròn, xoay người trước khi rời đi để lại nụ cười bí hiểm: “Em có tin không, anh trai em vẫn còn ở trên hòn đảo này đấy.”