Xe buýt chạy qua gờ giảm tốc độ khiến phía sau rung động, kèm theo âm thanh “bốp bốp” rất nhỏ, rất đáng ngờ.
Tài xế ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu thấy rằng Uyển Sa được Phó Nhất Hành ôm trong lòng, khà khà nở nụ cười: “Mối quan hệ của hai người không tồi."
Tai Uyển Sa đỏ lên, dạ.
Không ai nhìn thấy bên dưới đũng váy màu xanh đen ấy, trong qυầи ɭóŧ nhét qυყ đầυ to, không kiêng nể gì ma sát hoa môi, có thể cảm nhận rõ ràng trên thân gậy sắp phun ra còn nổi lên những đường gân xanh.
20 phút sau, xe buýt đến trạm.
Uyển Sa vội vàng dùng giấy ăn lau tϊиɧ ɖϊ©h͙, vò tờ giấy lại thành một viên tròn, đỡ cột đứng dậy bước ra cửa xe.
Qυầи ɭóŧ của cô vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, nóng bỏng, dinh dính.
Trở lại ký túc xá, Uyển Sa nói câu đầu tiên: “Tớ muốn tắm rửa, lúc nãy trên xe đổ mồ hôi nhiều quá."
Uyển Sa có hơi để ý mồ hôi phát ra mùi hương lạ, hơn nữa Phó Nhất Hành lại thích sạch sẽ.
"Được." Phó Nhất Hành vừa đáp, chợt nở nụ cười,”Nhưng tôi muốn tắm giúp em.”
Uyển Sa vẫn chưa phản ứng, vòng eo đã được giữ bởi một cánh tay mạnh mẽ, lắc lư một lúc, cô đã bị ôm vào trong bồn tắm.
Phó Nhất Hành vặn mở công tắc, điều chỉnh nhiệt độ nước và quay mặt nhìn về phía cô trong bộ đồng phục lộn xộn, đôi mắt thâm trầm u tối, như thể đang suy nghĩ cách làm sao để ăn “mỹ thực” này thật ngon.
Uyển Sa cuộn tròn hai chân, tựa vào ngồi ở bồn tắm lạnh lẽo, dòng nước ào ào chảy qua mắt cá chân, cảm giác ấm áp khiến người ta rất thoải mái.
Cô cúi mắt nhìn nước, trượt những ngón chân trên bề mặt gốm sứ tận hưởng dòng nước nhẹ nhàng bao bọc.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi găng tay màu đen, duỗi về phía nút áo màu xanh, xé mở từng cái.
Uyển Sa căng thẳng, nhìn anh cởi bỏ đồng phục, quen tay cởi đồ lót, bật ra hai vυ' no đủ đẫy đà, qυầи ɭóŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bị lột ra.
Phó Nhất Hành nhìn món đồ chơi trong bồn tắm, khóe miệng khẽ nhếch, xé một mảnh vải bịt mắt Uyển Sa lại.
Uyển Sa nhanh chóng không thể nhìn thấy rõ, sau khi mất đi thị giác thì các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm hơn.
Anh cởi găng tay đen và đổ sửa tắm lạnh lẽo ra bàn tay, phủ trên bộ ngực của cô.
Lòng bàn tay to bọc lấy hai vυ' trắng, dùng sức xoa nắn vài cái, chẳng mấy chốc tạo ra bọt xà phòng màu trắng.
Cơ thể của Uyển Sa bị anh khống chế, giọng nói cũng giống như không phải là của mình, bật ra tiếng ngân nga ‘ưm ưm’ tinh tế.
Phó Nhất Hành chuyển hướng ra phía sau lưng, chà sữa tắm trên da thịt bóng loáng của cô.
Uyển Sa khom người, nửa quỳ ở trong bồn tắm, vụиɠ ŧяộʍ kéo xuống mảnh vải nhỏ, nhìn vào gương đối diện với cô.
Ngọn đèn trên trần nhà phóng ra ánh sáng xuyên thấu, chiếu lên da thịt trắng như tuyết trần trụi của thiếu nữ trong gương.
Cơ thể trần như nhộng trắng nõn nhiễm màu phấn hồng nhàn nhạt, hai vυ' no đủ đứng thẳng, bọt xà phòng màu trắng theo cái vuốt ve phía sau lưng mà sóng ngực hơi nhấp nhô lên xuống.
Sau lưng là thiếu niên mặc áo sơ mi màu đen, khuôn mặt dài trong veo mà lạnh lùng, đôi tay mảnh khảnh của anh che lưng cô tẩy rửa.
"Đẹp không?" Bờ môi anh cong lên, đôi mắt khẽ híp lại, giống như vực sâu tăm tối không đáy, có thể khiến cho người ta liếc mắt một cái đã ngã xuống trong nháy mắt.
Uyển Sa khẽ run lên, cúi đầu xuống và nhìn vào từng dòng nước chảy trong bồn tắm.
Phó Nhất Hành xoa bọt xà bông khắp nửa người trên của cô, trượt bàn tay lên vùng bụng phẳng và cắm vào hai chân khép lại.
"Kẹp thật chặt." Phó Nhất Hành trêu,”Thả lỏng một chút, chốc nữa sẽ không thể khép chân rồi."
Đôi chân của Uyển Sa bị anh dễ dàng tách ra, để lộ ra nơi riêng tư không lông trắng mịn, hai cánh hoa môi hồng hào.
Phó Nhất Hành bóp một ít sữa tắm, nhỏ một giọt vào cái lỗ nhỏ giữa hai cánh hoa môi của cô.
"A. . ." Uyển Sa khẽ kêu một tiếng, bị cảm giác lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phát run, hoa môi theo huyệt nhục co rút lại, khi đóng khi mở.
Phó Nhất Hành nuốt nước bọt, với nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay, ra sức chà sữa tắm, xoa thành một lớp bọt biển.
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Các giác quan của toàn bộ cơ thể Uyển Sa được tập hợp trên đầu ngón tay rõ ràng hoa văn đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt non mềm mà bắt đầu cảm giác tê dại, hạ thể không thể ức chế chảy nước.
"Thật mẫn cảm, em muốn bị cắm vào không?" Anh đùa bỡn hai cánh hoa môi, đầu ngón tay vân vê.
"Ưʍ. . . Ưʍ. . ." Uyển Sa không thể nói rõ, chỉ khẽ nức nở, ngã vào dòng nước ấm áp, tay níu chặt bồn tắm.
Đầu ngón tay Phó Nhất Hành bôi sữa tắm, đút vào hoa huyệt nhỏ hẹp, không đâm phá trinh, chỉ có rút ra đi vào ở cửa huyệt, dẫn không khí vào phát ra tiếng “xì xì”.
Cửa huyệt bị đầu ngón tay mở ra trướng hơi đau, rút ra cắm vào vài cái, tăng đến cực hạn, sản sinh một cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trướng đến chua xót, giống như bàng quang co thắt lại muốn tiểu vậy.
Anh cảm nhận được bên trong kẹp lại, giống như tìm thấy điều thú vị: “Dường như thấy đã bỏ lỡ một điểm quan trọng, nơi này cũng là nơi mẫn cảm của nữ giới.”
Không lâu sau, nước chảy tràn qua hạ thể của cô, khiến cho đầu ngón tay rút ra cắm vào càng lúc càng thông thuận.
Hai chân Uyển Sa mở rộng ra, ngâm ở trong nước ấm, tiểu huyệt giữa đùi bị ngón tay anh cắm vào, hai vυ' hơi nhấp nhô.
Bên trong bị khuấy đảo đến tê dại, rất muốn bị vật thô to cắm vào, cảm giác ngứa ngáy toàn thân phát run.
Phó Nhất Hành tắm rửa sạch sẽ toàn thân cô, mở nút thoát nước rút hết nước trong bồn tắm, bọc cô bằng khăn tắm lớn và lau cơ thể ướt đẫm.
Uyển Sa được bế lên rời khỏi phòng tắm, khẩn trương túm lấy bờ vai của anh.
Phó Nhất Hành ném cô xuống chiếc giường êm ái và ấn lên, cơ thể mạnh mẽ đè cô xuống.
Không khí trong phổi của Uyển Sa bị tước đoạt, trong không khí đều là hơi thở mát lạnh của anh.
Đôi chân buộc phải mở ra, ngăn cách đũng quần của anh, một vật thô to cứng rắn áp vào khiến cho người ta sợ hãi.
Anh vùi vào người cô, chống cằm trên xương quai xanh, cắn một ngụm lên vai trắng nõn: “Chơi chết em thì sao?"