Tù Sinh

Chương 34

Chu Hoành sau khi cao trào liền mơ màng cuộn tròn thân mình chui vào l*иg ngực Nghiêm Huân, khàn khàn lẩm bẩm:" Ân, nghỉ ngơi một chút, không được, sắp hỏng rồi ". .

Nghiêm Huân hôn hôn đuôi mắt hắn :"Thả lỏng, để lão công bắn vào bên trong em ".

Chu Hoành khó chịu, thả lỏng chân ra, hạ thể của hắn đã mất khống chế từ lâu, khó khăn ngậm lấy vật cứng nóng kia, rêи ɾỉ bên trong miệng tràn ra mang theo tiếng khóc nức nở :" Lão công, a, nhanh bắn ra một chút có được không, sắp không chịu được, khó chịu quá ".

Người điều khiển phi thuyền chưa nghe được câu trả lời liền bấm nút gọi lại :" Tướng quân, đại thiếu gia yêu cầu tiến vào khoang thuyền, có cho phép hay không ?".

Nghiêm Huân cầm lấy bộ đàm, táo bạo gọi :" Cho hắn đi vào !".

Nghiêm Lê vừa mới tiến vào phi thuyền liền cảm nhận được một lượng lớn tính tức tố màu trắng.

Cửa phòng khách mở ra, Nghiêm Huân mặc một bộ quân trang mặt âm trầm đi đến, trên người hắn liền tỏa ra tính tức tố màu trắng cùng cảm giác áp bách cường đại đồng thời xông vào mặt Nghiêm Lê. Thanh niên trẻ tuổi mặt liền biến sắc, tính tức tố cùng địch ý điên cuồng tỉnh lại, theo bản năng mà nhìn về phía Nghiêm Huân , ánh mắt trừng trừng có chút kiên dè :" Ngươi !".

Nghiêm Huân sắc mặt so với hắn càng khó nhìn hơn, lớn tiếng hỏi :" Là người nào chuẩn cho ngươi thuê phi thuyền ?". Con thỏ nhỏ chết bầm này căn bản không có thi qua bằng lái phi thuyền tư nhân, là người nào không có mắt dám thả hắn ra ?

Nghiêm Lê hoàn toàn không có chú ý tới câu hỏi của Nghiêm Huân, nổi giận đùng đùng trách cứ :" Ngươi lại dám cho ba ba dừng thuốc ức chế !". .

Nghiêm Huân mặt không hề có chút cảm xúc, cùng với nhân viên trong phi thuyền đối thoại :" Chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, đưa thiếu gia trở lại tinh cầu ".

Nghiêm Lê nói :" Ta không phải đến đây để tìm ngươi ".

Nghiêm Huân vừa muốn răn dạy hắn, bỗng nhiên phía sau lưng cửa tự động mở ra mang theo nồng nặc tính tức tố màu trắng xông vào mũi.

Chu Hoành lảo đảo đẩy cửa ra, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo sơ mi màu trắng. Hai chân thon dài mềm yếu vô lực, đỡ lấy khung cửa quỳ xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chậm rãi chảy xuống sàn nhà kim loại.

Chu Hoành sắc mặt ửng hồng, có chút bất lực, nhẹ giọng lẩm bẩm :" Lão công, thật khó chịu ".

Nghiêm Huân quay đầu lại tàn nhẫn trừng nhi tử một cái, tiến lên cởi lấy áo khoác quân trang bao lấy eo mông Chu Hoành, trầm giọng hỏi :" Em sao lại đi ra ?".

Chu Hoành khó chịu lắc đầu " Nóng quá lão công, ân, không thoải mái". Hắn không nhìn rõ được thứ gì, chỉ theo bản năng tìm kiếm Nghiêm Huân. Gò má non mềm kề sát quân hàm của Nghiêm Huân, cố gắng dùng kim loại lạnh lẽo để giảm bớt khô nóng trong thân thể.

Nghiêm Lê lần đầu tiên tiếp xúc với một lượng lớn tính tức tố màu trắng đến như vậy. Bản năng xâm chiếm trong gien nháy mắt bùng nổ trong thần kinh. Hắn cắn răng cố gắng khắc chế bản thân để mình không quyết chiến với Nghiêm Huân một trận sinh tử, hắn ngồi xổm ở bên người Chu Hoành, nắm chặt lấy tay Chu Hoành, nói :" Ba ba, ta đến rồi ".

Chu Hoành mờ mịt nháy nháy lông mi thật dài , trong mắt chảy ra nước mắt sinh lý :" Tiểu Lê, ân, tiểu Lê".

Con trai hắn thật cao, vai rộng lớn như tòa núi nhỏ, ép hắn đến không thở nổi.

Nghiêm Lê hỏi :" Ba ba, người không thoải mái sao ?". Hắn vừa ôn nhu lại vừa thân thiết, nhưng ánh mắt từ lâu đã không thể khắc chế được, chăm chú nhìn vào bắp đùi trắng như tuyết. Chu Hoành hai chân ẩm ướt đến rối tung rối mù, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ đồng thời tít tách rơi xuống sàn nhà.

Nghiêm Lê đem bàn tay tiến vào vị trí bí ẩn bị quân trang che kín, miệng huyệt trơn trượt thuận lợi nuốt vào ngón tay của hắn.

Chu Hoành có điểm hơi giãy giụa :" Tiểu Lê, ân, chơi chậm một chút " Cao trào vừa đi qua, hậu huyệt đã vô cùng mẫn cảm, vách tràng hừng hực dường như cảm nhận được hình dạng của mỗi đốt ngón tay của nhi tử. Ngón tay thon dài đào ở trong vách thịt của hắn, móng tay không nặng không nhẹ đỉnh vào hoa tâm sưng đỏ, cảm giác vừa đau vừa xót, lại vừa ngứa lan tràn khắp cơ thể Chu Hoành.

" Nhi tử vừa mới đến muộn một chút, tao động của ba ba liền bị xuyên đến sưng lên như vậy" Nghiêm Lê tức giận bất bình, trừng Nghiêm Huân một chút, tiếp tục đùa bỡn với tiểu thịt huyệt đáng thương kia:" Bị đâm nát đến như vậy, làm sao tiếp nhận được đại dươиɠ ѵậŧ của nhi tử đây ?".

Chu Hoành run cầm cập một hồi , nắm lấy góc áo Nghiêm Huân cầu xin :" Lão công ".

Nghiêm Huân lạnh nhạt, ôm ngang lấy Chu Hoành bế lên, đối với nhi tử nói :" Đi vào, đóng cửa".

Chu Hoành hai tay bị trói buộc lên cao, mông mẩy trắng tuyết bị nhi tử nắm trong lòng bàn tay nhiều lần nhào nặn, đại qυყ đầυ bốc lên hơi nóng một hồi lại một hồi đâm vào kẽ mông , khiến cho hắn nhịn không được vừa thấp thỏm vừa chờ mong. .

Nghiêm Lê nhẹ nhàng liếʍ sau gáy Chu Hoành:" Ba ba, nhi tử muốn dùng đại dươиɠ ѵậŧ thao xuyên hậu mông tao chảy nước của người ".

Thân thể Chu Hoành run lên, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ không nhịn được phun ra ngoài, xuôi theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống:" Tiêu Lê, ân, không được, không được nói mấy câu như vậy ".

Nghiêm Lê xoa xoa đầṳ ѵú của Chu Hoành :" Ba ba từng bị nhi tử xuyên qua nhiều lần như vậy, mà vẫn còn thẹn thùng sao ?". Hắn nắm lấy một viên thịt trên đầṳ ѵú béo mập của Chu Hoành, vừa xoa vừa nhìn về phía Nghiêm Huân kɧıêυ ҡɧí©ɧ :" Nếm thử đồ ăn của nhi tử khi còn nhỏ xem cảm giác thế nào ?".

Nghiêm Huân khinh thường cười lạnh một tiếng, cắn lấy viên thịt bị Nghiêm Lê nắm kéo lên kia, ung dung thong thả mυ'ŧ cắn. Khi còn bé ? Ngươi khi còn bé có thể hưởng thụ đãi ngộ này hay sao ? .

Chu Hoành không thể không ưỡn ngực mình lên, cố gắng hết sức đưa bộ ngực gần đến mặt Nghiêm Huân, phòng ngừa trường hợp Nghiêm Huân tức giận kéo đau đầṳ ѵú đáng thương của mình. Đầṳ ѵú mẫn cảm được trượng phu ngậm vào trong miệng, vừa liếʍ vừa cắn, Chu Hoành oan ức rêи ɾỉ:" Lão công, nhẹ một chút, ân, đau ".

Nhưng hắn còn chưa kịp hướng trượng phu xin tha, thì liền có một cái "thịt heo" to lớn nhét thẳng vào trong hậu huyệt của hắn.

Hoa tâm vừa mới bị thao nhũn bên trong vô cùng mềm mại, Nghiêm Lê hoàn toàn đi vào vô cùng dễ dàng, thở phù một tiếng tiến vào bên trong khoang sinh sản.

Chu Hoành trướng đến mức hàm răng đều run rẩy, kêu thảm thiết nức nở :" A.. không cần mạnh như vậy, ba ba không chịu được, ô ô, núʍ ѵú bị lão công hấp đến sưng tấy rồi".

Nghiêm Huân nghiêm túc cau mày, xoa xoa bộ ngực bằng phẳng của thê tử chất vấn :" Làm sao lại không ra sữa ?".

Chu Hoành nghẹn ngào xin tha :" Không có, không có sữa, ân, lão công tha em ". Tiểu Nghiêm Thần cũng đã gần 2 tuổi, Nghiêm Huân làm sao có khả năng hấp ra sữa được cơ chứ ?!

Núʍ ѵú không chịu ra sữa tiếp tục bị dằn vặt, hậu huyệt lại bị côn ŧᏂịŧ của nhi tử đâm đến phun nước. Mông hắn cùng bụng dưới của nhi tử đều bị ẩm ướt đến khó chịu.

Lông mao dưới khố hạ Nghiêm Lê bị ướt nhẹp, công thịt mang theo một tia điên cuồng đâm mạnh vào tràng bích mẫn cảm :" Ba ba ra thật nhiều tao thủy, đều muốn làm cho dươиɠ ѵậŧ của nhi tử bị ngợp nước chết ".

Chu Hoành cơ hồ xấu hổ đến ngất đi, nhưng lại khiến cho nhi tử một hồi lại một hồi đâm càng ác liệt hơn. Chu Hoành hai chân run rẩy, vỡ òa khóc lóc lắc đầu :" Không cần, ô ô, nhi tử không cần thao ba ba, ba ba muốn tiểu, không thể thao đến tiểu được, ân, mau dừng, mau dừng lại ".

Nghiêm Lê lại càng thêm hưng phấn :" Ba ba, tiểu cho nhi tử xem có được hay không ?".

Dây thần kinh xấu hổ cuối cùng còn sót lại của Chu Hoành cố gắng khống chế bàng quang đang căng to hơn kia, nhưng hắn biết việc này cũng chẳng có tác dụng. Bàn tay Nghiêm Huân đi xuống phần bụng dưới của hắn xoa xoa, buộc hắn ở trong tình huống xấu hổ này mà tè ra quần. Chu Hoành khó chịu, run cầm cập, khóc lóc lên án :" Các người, các người đều là biếи ŧɦái, ô ô, đều muốn bắt nạt ta". Nghiêm Lê bình thường đều là một hài tử ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có khi dươиɠ ѵậŧ đã cắm vào mông Chu Hoành , thì ý muốn khủng bố mới khống chế hết thảy con người hắn.

Chu Hoành ở trong tay hai người đàn ông mà tuyệt vọng , giãy dụa khóc lóc cầu xin hai tay bị xích sắt trói chặt vang lên tiếng lách cách, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chịu thua, bị ép tiểu đi ra :" A".

Chất lỏng màu vàng trong suốt rơi tích tách trên sàn nhà, Chu Hoành như bị rút đi sức sống mờ mịt ngước đầu.

Chờ đến sau khi nướ© ŧıểυ đi ra hết, hắn liền giống như một con búp bê vải mềm nhũn, ngã quắp lên người trượng phu cùng nhi tử, trầm thấp thở hổn hển.

Nghiêm Lê có chút hối hận vì bản thân đem Chu Hoành ra bắt nạt đến tàn nhẫn như vậy. Chu Hoành đã không còn chịu được, nhưng hắn còn chưa có bắn, Nghiêm Lê lại vừa không muốn nhổ ra, lại vừa không muốn tiếp tục thao, hắn giống như một con chó săn không có thịt gặm mà ủ rũ cúi lỗ tai thấp xuống, sượt qua sau gáy Chu Hoành làm nũng giả bộ đáng thương :" Ba ba, nhi tử còn chưa có bắn ".

Nghiêm Huân nói một cách lạnh lùng :" Đến lượt ta ". .

Nghiêm Lê liền ôm lấy eo Chu Hoành không buông :" Ta còn chưa có kết thúc ".

Nghiêm Huân nói :" Tự mình nghĩ biện pháp đi". Nói xong liền giơ tay đánh về phía Nghiêm Lê, hai cha con sau đó cũng" anh qua tôi lại" mà đánh nhau .

Chu Hoành bất đắc dĩ, cổ họng khàn khàn nhỏ giọng khuyên can :" Hai người các ngươi, ân, đừng nghịch ".

Nghiêm Huân phẫn nộ thu tay lại, bắt đầu tìm kiếm lại thân phận của một người trưởng quản trong gia đình, uy nghiêm, đối với Chu Hoành nói :" Trước tiên đi tắm rửa ".

Trước khi cho Chu Hoành dừng việc dùng thuốc ức chế, Nghiêm Huân cũng đã cố vấn qua các chuyên gia quân y bên khu quân sự. Các chuyên gia đều nói rằng trong thời kỳ động dục, cơ thể dễ dàng bị mất nước, về mặt tinh thần cũng vì thế mà dễ dàng trở nên bất an, vậy nên cần phải uống nước cùng tắm nước nóng để giảm bớt cảm giác không khỏe trong người.

Bồn tắm rất lớn, Chu Hoành nằm ở bên trong liền có cảm giác chính mình đang bay ở trên bầu trời. Hắn gối đầu lên bắp đùi Nghiêm Huân, cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng tính tức tố mà trắng kia lại không thành thật mà cứ tỏa ra khắp nơi. Mùi tanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ của trượng phu cùng tính tức tố màu trắng cứ bay tới bay lui xung quanh mũi của hắn, rõ ràng thân thể đã uể oải đến cực điểm, nhưng vẫn khát vọng màn đối xử tàn nhẫn tiếp theo.

Nếu như, nếu như đều cho vào trong hết thì tốt rồi. Lão công cùng nhi tử, hai cái đại dươиɠ ѵậŧ đều đồng thời cắm vào bên trong tao huyệt, nhất định sẽ trướng đến khó chịu. Hai qυყ đầυ biếи ŧɦái kia đều lớn tốt, đồng thời cắm vào bên trong khoang sinh sản của hắn, tiểu hoa tâm non mềm nhất định sẽ bị căng nứt, như vậy thì sẽ tạo ra một hài tử có hình dạng kỳ quái. ( Lúc này là bé nó mơ màng rồi, nên mạch suy nghĩ cũng đứt đoạn lắm, hehe).

Nghĩ đến nhưng cảm thụ như vậy, khát vọng của Chu Hoành đối với dươиɠ ѵậŧ càng thêm mãnh liệt hơn. Hai chân dài dưới nước giũi ra, cọ cọ làm phiền người khác, bên trong đôi môi tràn ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Hắn duỗi đầu lưỡi béo mập ra, liếʍ láp vải vóc trên bộ quân trang của Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân xoa xoa gáy của hắn :" Còn muốn sao ?".

Chu Hoành xấu hổ không muốn thừa nhận, nhắm mắt không chịu trả lời. Thế nhưng hai chân ở trong nước lại ngoan ngoãn tách ra, miệng huyệt sưng đỏ nỗ lực thả lỏng, bạch trọc liền phiêu phiêu chảy ra lượn lờ ở trong ước , hắn dường như đang mời gọi hai người kia.

Nghiêm Lê bị cảnh tượng cùng bộ dáng mê người này của Chu Hoành kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhịn không được, không thể làm gì khác liền nhượng bộ, đối với Nghiêm Huân nói :" Đồng thời ?".

Nghiêm Huân cũng không muốn nhẫn nữa, đáp ứng điều kiện của nhi tử :" Được ".

Chu Hoành ngồi ở trong nước, trước sau đều bị kẹp lấy. Hai cái dươиɠ ѵậŧ không phân cao thấp đồng thời đỉnh vào bên trong cửa huyệt, chậm rãi đi vào.

Dù là đang ở trong thời kỳ động dục, việc bị hai cái đại dươиɠ ѵậŧ đồng thời tiến vào đã vượt quá khả năng chịu đựng của Chu Hoành, hắn gào khóc căng thẳng mũi chân, hai tay vô lực cầm lấy vai Nghiêm Huân :" Lão công, ô ô, đau , đau quá ".

Nghiêm Huân lạnh nhạt, nắm chặt eo hắn :" Nhẫn nhịn một chút ".

Hai đại dươиɠ ѵậŧ tranh nhau chen lấn, khuấy đảo trong hậu huyệt Chu Hoành, Chu Hoành liềm đến kêu đau cũng không được, há miệng to thở dốc, nước mắt xin tha như hạt châu chảy xuống khuôn mặt non mềm.

Nghiêm Lê từ phía sau ló đầu liếʍ lấy nước mắt Chu Hoành:" Ba ba đừng sợ, ta sẽ làm cho người thoải mái".

Chu Hoành mở miệng muốn nói điều gì đó, Nghiêm Lê lại nhân cơ hội đó hôn lên, đem đầu lưỡi mình luồn vào miệng Chu Hoành, liếʍ láp những miếng nước bọt tươi mới kia.

Nghiêm Huân không vui liền mạnh mẽ đỉnh sâu vào tiểu huyệt một hồi , hôn trán cùng khóe mắt Chu Hoành.

Hai cái dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng tiến vào sâu, cái mông bị biến đổi hình dạng bất lực lay động , Chu Hoành bị nhi tử hôn đến thở không nổi , nghẹn ngào xin tha.

Nghiêm Lê lưu luyến không rời buông môi Chu Hoành ra. .

Chu Hoành vừa mới hít thở được một chút không khí mới mẻ liền bị Nghiêm Huân hôn lên, kéo lấy đầu lưỡi béo mập của hắn không tha.

Chu Hoành có cảm giác như bị hai con mãng xà cuốn lấy, không có Cách nào để trốn thoát được. Hắn chỉ có hai kết cục, một là nghẹt thở mà chết, hai là vui vẻ chịu đựng.

Nghiêm Lê hôn lên vành tai Chu Hoành làm nũng :" Ba ba, ta yêu người ".

Nghiêm Huân hơi nhướng mày, quấn quýt gắn bó lẩm bẩm :" Chu Hoành ".

Chu Hoành nghẹn ngào đáp lại, vẻ mặt mê mang.

Nghiêm Huân nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi hắn, mơ hồ không rõ nói :" Ta yêu em ".