Tù Sinh

Chương 35

Chu Hoành có cảm giác như mình đang ở trong một làn nước ấm nóng, vừa uể oải lại vừa thư thích. Hắn hô hấp có chút mệt nhọc, cũng không biết tại sao lại có cảm giác nghẹt thở vô cùng thống khổ. .

Chu Hoành mở mắt ra, xung quanh hắn là một dòng chất lỏng màu xanh lam, sền sệt, bao trùm lấy cả cơ thể hắn.

Ở bên ngoài cách l*иg kính đang chứa lấy hắn khoảng 1 mét, Nghiêm Huân khoác áo ngoài ngồi bên ghế salon mắt nhìn văn kiện.

Nhận ra Chu Hoành đã tỉnh rồi, Nghiêm Huân thả văn kiện trên tay xuống, mở nắp khoang kính mà Chu Hoành đang ở bên trong ôm hắn ra ngoài, dịch dinh dưỡng màu lam theo cơ thể Chu Hoành chảy tích tách xuống sàn nhà :" Tỉnh rồi ?".

Thân thể Chu Hoành vẫn hư mềm như cũ, cánh tay trần trụi lỏng lẻo ôm lấy cổ Nghiêm Huân, lẩm bẩm :" Lão công, em mệt mỏi ".

Nghiêm Huân nói :" Thân thể của em bị mất nước nghiêm trọng, mệt mỏi là điều tất nhiên ".

Chu Hoành ngửi tính tức tố trên người Nghiêm Huân, thân thể mệt mỏi đến cực điểm lại có phản ứng. Hắn đỏ mặt, cố khép lại thân thể để che lấp phản ứng của chính mình :" Em em lại trở về nằm một chút ".

Nghiêm Huân nói :" Không cần, em như vậy là đã hoàn toàn hồi phục ". .

Chu Hoành trợn to hai mắt. Quả nhiên mặc kệ là bao lâu, ý chí kiềm chế du͙© vọиɠ khủng bố của Nghiêm Huân đều làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Nghiêm Huân dùng khăn tắm gói Chu Hoành lại đặt lên ghế salon :" Em có dị nghị ?".

Chu Hoành muốn biểu thị bản thân mình còn chưa khôi phục được, vẫn còn mệt mỏi, nhưng hắn lại đối với Nghiêm Huân có bản năng hoảng sợ, nếu muốn bày tỏ phản kháng đều đặc biệt gian nan.

Nghiêm Huân sắc mặt bình tĩnh mà nói :" Sắc mặt hồng hào, đôi mắt có quang, hô hấp nhịp tim đều vững vàng mạnh mẽ, em còn chỗ nào không thoải mái sao ?".

Chu Hoành nuốt lại lời phản kháng từ trong cổ họng, ngoan ngoãn nằm trên ghế salon, gối đầu lên bắp đùi Nghiêm Huân nhìn Nghiêm Huân làm việc.

Nghiêm Huân một tay sờ sờ tóc Chu Hoành, một tay thuần thục lật xem những văn kiện quan trọng , còn có thể ký tên phê duyệt trên văn kiện đã xem xong.

Chu Hoành ngẩng đầu nhìn cằm Nghiêm Huân, hai chân bủn rủn khép chặt lại, hậu huyệt cũng dùng sức căng thẳng. Trong mũi hắn đều là tính tức tố màu trắng của trượng phu bay lượn lờ, khó chịu đến mức chính mình muốn xoa xoa hạ thể ngứa ngáy. Vì khắc phục du͙© vọиɠ, Chu Hoành bắt đầu đơn thuần tìm đề tài cùng Nghiêm Huân tán ngẫu :" Tiểu Lê đến đây sao ?".

Nghiêm Huân hững hờ nói :" Ừm, ta để hắn ở phòng tạm giam làm bài tập, em không nỡ sao ?".

Chu Hoành nhớ tới hình ảnh bản thân bị hai cha con cùng nhau chơi đùa, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu :" Không không có ", du͙© vọиɠ lại một lần nữa lan tràn vào trong từng mạch máu của hắn, Chu Hoành khó chịu, khẽ nhúc nhích một chút, ngón tay cẩn thận từng li từng tí đặt vào bên hông Nghiêm Huân, từng điểm từng điểm thăm dò ôm lấy eo trượng phu của mình.

Hành động nhỏ không muốn xa rời của Chu Hoành đã khiến cho Nghiêm Huân vui vẻ, Nghiêm Huân thả xuống văn kiện chính mình đang phê duyệt, ôm lấy toàn bộ cơ thể Chu Hoành vào l*иg ngực. Tính tức tố màu trắng nồng đặc nhắc nhở hắn, thê tử đang ở trong thời kỳ động dục của chính mình mà chịu nhiều dày vò, Nghiêm Huân xoa xoa mặt Chu Hoành :" Còn không thoải mái sao, ân ?".

Mông Chu Hoành đặt ngay ở trên dươиɠ ѵậŧ đang đứng thẳng lên của Nghiêm Huân, cẩn thận mà sượt sượt tới lui :" Không không thể thoải mái như lúc trước được, lão công...", tuy rằng ở trong l*иg kính được cung cấp dịch dinh dưỡng để khôi phục sức khỏe, nhưng thân thể uể oải thì không thể nhanh như vậy mà khôi phục như cũ , hắn thật sự không thể chịu được.

Nghiêm Huân xoa xoa mông hắn :" Cho em 5p nghỉ ngơi, thời kỳ động dục của em sắp kết thúc, thời gian này thật sự rất quý giá ".

Chu Hoành đỏ mặt kháng nghị :" Nhưng nhưng mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ lão công đã bắn vào trong rất nhiều rồi ".

Nghiêm Huân nói mà không có chút biểu cảm gì :" Thời điểm lúc em ngủ, ta đã đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong khoang sinh sản dọn sạch sẽ rồi ".

Chu Hoành bụng dưới không nhịn được đau xót, nghĩ đến thời điểm chính mình mê man Nghiêm Huân đã dùng dụng cụ đặc chế mà dội rửa trong thân thể hắn, một luồng kinh dị ngứa ngáy bắt đầu gặm nhắm vách thịt sưng đỏ. Chu Hoành khó chịu , nghẹn ngào :" Ngươi ngươi, biếи ŧɦái ..".

Nghiêm Huân vuốt ve miệng huyệt nhũn ra có chút không khép lại được của thê tử :" Còn 4p 50 giây nữa ". .

Chu Hoành nghe thấy âm thanh trầm thấp bình tĩnh của Nghiêm Huân, không nhịn được mà nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, miệng huyệt sưng đỏ tràn ra một trận ẩm ướt :" Đừng".

Nghiêm Huân nói :" Bốn phút ba mươi giây, dành thời gian nghỉ ngơi đi ".

Chu Hoành nhắm măt slaij, oan ức nghẹn ngào :" Nhưng mà, nhưng mà cái mông trướng lắm, thật trướng, lão công ".

Nghiêm Huân nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Chu Hoành, hắn cảm thấy Chu Hoành có chút thay đổi, hình như là lá gan lớn hơn thì phải ? Trong lòng một trận lo lắng cùng bất an chợt lóe lên, Nghiêm Huân cố đè nén sắc mặt âm trầm, cật lực động viên Chu Hoành :" Nghe lời ".

Chu Hoành mơ hồ, hé miệng :" Ừ", bờ môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng sắc bén của Nghiêm Huân, đầu lưỡi béo mập như ẩn như hiện, vừa như khó chịu, thở dốc, vừa như quyến luyến muốn hôn. .

Nghiêm Huân săn sóc, cố gắng thỏa mãn yêu cầu không tên của thê tử, cắn lấy đầu lưỡi béo mập mυ'ŧ vào trong miệng mình, dùng sức mυ'ŧ mạnh dường như muốn chiếm lấy tất cả.

Chu Hoành bất lự, ôm lấy cổ Nghiêm Huân, hai chân trần trụi tách ra ngồi quỳ lên đùi Nghiêm Huân, hưởng thụ phần ôn nhu triền miên không dứt này.

Nghiêm Huân vui sướиɠ, hôn lấy một hồi, chăm chú ôm lấy eo thon Chu Hoành.

Chu Hoành mơ mơ màng màng, tựa lên vai hắn thở dốc, trong lòng chợt lóe, lên một tia thất thần, nụ hôn này dường như thiếu vắng đi một chút cảm giác ngọt ngào ấm áp.

Nghiêm Huân nhạy bén phát giác ra Chu Hoành có chút thất thần :" Có tâm sự ?".

Chu Hoành lắc đầu một cái :" Không có ".

Nghiêm Huân " Chát " một cái đánh vào mông hắn :" Ta không thích nghe em nói dối ".

Chu Hoành có chút đau, kêu một tiếng, trong lòng có chút oan ức nhỏ. Nghiêm Huân từ trước đến nay đều không cùng hắn nói chuyện phiếm qua, chỉ có mệnh lệnh cùng thẩm vấn, khen thưởng cùng trừng phạt.

Nghiêm Huân lại tiếp tục đánh hắn một cái, âm thanh vang dội khắp cả căn phòng, bờ mông trắng như tuyết ẩn ẩn xuất hiện vệt hồng. Nghiêm Huân kiên trì hỏi : "Đến cũng là có chuyện gì?"

Chu Hoành đau đến mức hai mắt có chút ướt :" Em, ân, em không có ", tư vị tê dại đau đớn lan tràn khắp hai cánh mông, hậu huyệt ở thời kỳ động dục dễ dàng bị tác động đến chảy nước ròng ròng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ẩm hết quân trang của Nghiêm Huân. Hắn không biết chính mình tại sao lại thất thần, chỉ là chẳng qua cảm thấy Nghiêm Huân cho hắn còn chưa đủ mà thôi.

Ngoài trừng phạt cùng mệnh lệnh, hắn còn muốn một thứ khác, một thứ mang đến cho hắn cảm giác si mê, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện bị Nghiêm Huân dạy dỗ cùng làm nhục.

Có thể là do Chu Hoành đã quá quen với việc tiếp nhận. Trừng phạt cũng được, khen thưởng cũng được, hắn đã quen thuộc việc bị động tiếp thu lấy những điều mà Nghiêm Huân mang đến cho hắn, không dám từ chối, cũng chưa bao giờ đòi hỏi.

Nghiêm Huân thấy mình không hỏi được bất cứ thông tin hữu dụng nào, bệnh nghề nghiệp phát tác làm hắn muốn chuyển qua dùng một loại thẩm vấn khác. Hắn xoa xoa cái mông Chu Hoành thấp giọng nói :" Có phải là quá lâu không được lão công đánh đòn, nên nhớ sao ?".

Chu Hoành run nhẹ lên :" Không không có ", có thể là do dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong hậu huyệt tích trữ quá nhiều, khiến hắn rối tinh rối mù, càng giữ càng thoát, kẽ mông ẩm ướt khó chịu.

Nghiêm Huân vỗ vỗ sau lưng hắn :" Đi đến sô pha nằm xuống, đưa mông cao lên ".

Chu Hoành không dám phản bác , nằm sấp lên sô pha hai tay nắm lấy mông nâng cao lên, thấp thỏm chờ đợi Nghiêm Huân trừng phạt.

Dây lưng lạnh lẽo rơi vào làn da trắng mịn, phát sinh ra âm thanh vang dội :" Chát!". Đau đớn nhẹ nhàng lan truyền, Chu Hoành vừa chịu đựng, vừa cắn môi dưới kêu đau một tiếng.

Nghiêm Huân hạ xuống một dây lưng khác :" Nói ".

Chu Hoành cầm lấy da thuộc trên ghế sa lon oan ức nghẹn ngào, trong đầu mơ hồ không biết tột cùng bản thân chính mình muốn cái gì .

Một lần, hai lần, ba lần..

Mông thịt trắng tuyết đã phủ đầy dấu roi hồng nhạt, đau đớn lại một lần nữa tấn công đại não Chu Hoành. Chu Hoành giãy dụa cái mông muốn trốn, khóc lóc xin tha :" Lão công, ô ô, không cần đánh, đau, đau quá, ô ô, van cầu lão công...".

Nghiêm Huân đè lại lưng thê tử không cho hắn trốn , vẫy vẫy dây lưng đánh vào miệng huyệt đỏ sẫm :" Xin tha cùng vô dụng ".

Tiểu huyệt vừa bị thao đến ẩm ướt làm sao chịu được loại tra tấn này, Chu Hoành đau đến trước mắt biến thành màu đen, cố gắng không phản kháng lại trừng phạt của Nghiêm Huân, ở trong không gian giới hạn vặn vẹo cái mông muốn tránh né :" Lão công, ô ô, hậu môn đau, tiểu hậu môn không chịu được, ô ô, tha em ".

Nghiêm Huân ở trên mông cùng miệng huyệt Chu Hoành mạnh mẽ quất đánh hơn ba mươi cái, Chu Hoành khóc đến nước mắt giàn giụa. .

Nghiêm Huân đành phải dừng lại, ở tư thế Chu Hoành nâng cao mông mà đem đại dươиɠ ѵậŧ của mình cắm đi vào.

Chu Hoành bị bắt nạt đến kiệt sức, cả người đều muốn hư thoát. Qυყ đầυ khổng lồ của trượng phu không chút ôn nhu nào mà đỉnh mạnh vào bên trong khoang sinh , hắn chỉ có thể mềm nhũn kêu lên một tiếng, nằm sấp trên sô pha mặt người nhào nặn, ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng rêи ɾỉ cho hậu huyệt đau trướng đau.

Qυყ đầυ trượt vào vách thịt mẫn cảm, Chu Hoành run cầm cập phun ra một luồn dâʍ ŧᏂủy̠, mềm mại rêи ɾỉ :" Lão công, ân ".

Nghiêm Huân hỏi :" Làm sao ?".

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở thời kỳ động dục dân trào khiến Chu Hoành có chút không được tỉnh táo lắm. Hắn cảm giác mình đang nằm trên một đám mây bồng bềnh, bị đại dươиɠ ѵậŧ của trượng phu ở phía sau đam mạnh vào trong cơ thể. Giống như một quả cam bị gậy sắt xuyên qua đến chảy nước giàn giụa. Hắn oan ức rêи ɾỉ:" Lão công, ân, em sợ, sợ bị lão công xuyên đến biến thành nước".

Nghiêm Huân nắm chặt lấy eo thê tử đỉnh mạnh vào bên trong :" Dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chảy ra càng nhiều, lão công phải thao đến thật tàn nhẫn, thì mới càng dễ dàng khiến em mang thai. Ngoan, phun ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ bao lấy dươиɠ ѵậŧ của lão công".

Gậy thịt tàn nhẫn gây rối thân thể mềm mại, Chu Hoành mơ mơ màng màng, cảm thấy thân thể rất trướng, vừa thư thích vừa khó chịu. Tràng bích co giật bao lấy gân xanh tàn bạo, thuận theo tiết tấu của gậy thịt mà mở ra khoang sinh sản.

Cảm giác kịt liệt liên tiếp đưa tới khiến Chu Hoành một trận choáng váng, bụng dưới cùng bắp đùi liền nghênh đón một trận ẩm ướt, côn ŧᏂịŧ mềm nhũn phun ra một luồng nướ© ŧıểυ trong suốt.

Chu Hoành trong mười mấy tiếng này đều trãi qua không biết bao nhiêu cao trào, đại não không thể xử lý hết được cảm giác hưng phấn, thần kinh lúc này đều phản ứng theo bản năng.

Tất cả âm thanh đều trở nên rất xa xôi, Chu Hoành cảm giác mình được ôm lên, cảm giác vành tai mẫn cảm bị ngậm ở trong khoang miệng ấm áp.

Hắn nghe được Nghiêm Huân đang nói chuyện, nhưng hắn không nghe rõ, lo lắng liền làm cho nước mắt chảy xuống.

Hắn đã từng có nhiều ý nghĩ không ngoan đối với Nghiêm Huân.

Có phẫn nộ, có chất vấn, có phát tiết oán hận, còn hơn như thế nữa là khủng hoảng cùng khát cầu.

Hắn không dám nói, hắn không biết Nghiêm Huân có lưu ý nhưng sợ hãi của hắn hay không ?

" Nghiêm Huân" Yết hầu Chu Hoành khàn khàn run rẩy, âm thanh cũng khàn khàn mơ hồ theo :" Nghiêm Huân, ân..".

Nghiêm Huân mạnh mẽ đỉnh lên một hồi :" Nói ".

" Ngươi tại sao, ân" Cẳng chân Chu Hoành run lên cầm cập, mũi chân bởi vì không thể chịu đựng vui vẻ cùng thống khổ mà căng thẳng :" Tại sao lại đối xử với em như thế ?".

Nghiêm Huân như toàn tòa núi trầm mặc, tàn nhẫn mà nắm lấy Chu Hoành đặt dưới thân, có chút khó khăn nói :" Ta yêu ngươi". Hắn biết mình làm hỏng việc, du͙© vọиɠ cùng tâm tư của hắn đã phá hủy cả cuộc đời Chu Hoành. Hắn không hối hận, nhưng cũng rất khó dùng từ " yêu" này để hình dung những hành vi khủng bố cùng thô bạo này của chính mình.

Hắn không xứng.

Chu Hoành ở dưới thân hắn khóc lóc , tay nắm chặt lấy da thuộc trên thân ghế sa lon:" Ta không nghe rõ, ô ô, Nghiêm Huân ngươi là đồ vô lại ".

Nghiêm Huân liền không thể làm gì khác hơn là hung hắn thao hắn, dùng ngữ khí ôn nhu của cả đời hắn để tuyên cáo thâm tình của chính mình :" Ta yêu em", ba chữ này, là thông báo vô vị mà bình thản nhất hắn từng nghe. .

Chu Hoành thế nhưng lại giống như chú chim sẻ nhỏ, e sợ co rút lại thành một đoàn, nghẹn ngào không biết phải đáp lại như thế nào.

Nghiêm Huân thô bạo, ngăn chặn hai tay của hắn, môi mỏng với đường nét sắc bén dính sát vào lỗ tai hắn :" Ta yêu em ".

Hắn vẫn là cái lão ngang bướng vừa lạnh nhạt vừa không thú vị, mỗi một chữ đều dồn hết sức lực của bản thân, tuyên thệ một đời thâm tình :" Chu Hoành, ta yêu em".