Chu Hoành chưa từng lĩnh hội qua thời kỳ động dục.
Khi hắn bắt đầu phân hóa giới tính thứ hai ( kiểu dậy thì xong rồi thành omega á mng), liền bị Chu Giang ức chế bằng thuốc ngủ. Từ đó về sau liền bị bắt buộc dùng thuốc ức chế theo kỳ, làm tất cả mọi cách để không bị bản năng tìиɧ ɖu͙© khống chế lý trí. .
Giới y học từng cho rằng việc nhân loại có thời kỳ động dục là do sự tiến hóa không trọn vẹn. Và khi thế giới phát triển như bây giờ, việc sử dụng thuốc ức chế đã trở thành một điều quen thuộc, mọi người bắt đầu nghĩ rằng du͙© vọиɠ chính là điều sỉ nhục duy nhất của họ, và phải che lấp nó đi.
Chu Hoành ngồi trên ghế sa lông ngắm cảnh , có chút không được tự nhiên kéo kéo đai an toàn, vũ trụ ở bên ngoài phi thuyền trở thành những hạt sao nhỏ lấp lánh ảo mộng.
Đã 70 tiếng hắn chưa sử dụng thuốc ức chế. Tuy rằng cơ thể chưa xuất hiện bất cứ dấu hiệu lạ nào, nhưng lo lắng trong lòng vẫn khiến hắn nôn nóng đứng ngồi không yên.
Tương lai không biết trước kia, đều sẽ khiến cho con người trở nên yếu đuối cùng sợ hãi.
Phi thuyền tự động bay qua các dải ánh sáng, Nghiêm Huân bưng một ly rượu đi tới :" Có phản ứng ?".
Chu Hoành lắc đầu một cái, có chút khó khăn thở ra một hơi, nghiêng đầu tựa lên eo Nghiêm Huân :" Lão công, em có chút sợ ", hắn không biết từ lúc nào hắn lại có thói quen này, mỗi khi hắn trở nên bất lực cùng uể oải, liền luôn muốn hướng về phía eo Nghiêm Huân dụi dụi.
Nghiêm Huân xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Hoành, tóc của Chu Hoành vì tính chất công việc nên lúc nào cũng phải xịt keo, chỉ có những lúc nghỉ ngơi như thế này, mới có thể giống như bản thân của hắn mềm mại và thuận theo.
Chu Hoành bị xoa đến thoải mái, mặt kề sát lên quân phục của Nghiêm Huân lẩm bẩm :" Thật sự là có chút sợ ".
Nghiêm Huân nói :" Nếu như em không có cách nào để xóa đi nỗi sợ hãi của mình, vậy thì không bằng để cho mình hoảng sợ ta đi ".
Chu Hoành nhỏ giọng nói :" Bạo quân ".
Nghiêm Huân phi thường hưởng thụ lúc thê tử của hắn vừa tỏ ra ngoan ngoãn nhưng lại dính chút oán khí như vậy, sau đó bày ra thái độ không ưng ý :" Gọi ta là cái gì ?".
Chu Hoành nhỏ nhỏ - lúng túng một hồi.
Vũ trụ tối tăm mà yên tĩnh, trong không gian đóng kín chỉ có khí tức nhàn nhạt của hai người đan xen nhau. Chu Hoành rất ít khi cảm nhận được tính tức tố màu trắng này của Nghiêm Huân. Làm ở vị trí đặc thù, nắm quyền uy lớn, Nghiêm Huân so với người bình thường đều ẩn giấu kỹ tính tức tố của bản thân.
Ở trên chiến trường, trường hợp thiếu đi thuốc ức chế trở thành một việc rất có thể xảy ra, vào lúc đó chỉ có thể dựa vào ý chí để khống chế được thân thể, đó cũng chính là điều kiện cơ bản ở chương trình đào tạo binh sĩ.
Chu Hoành luôn đối với Nghiêm Huân phục tùng cùng tiếc nuối không muốn xa rời, một phần lớn là bởi vì năng lực tự kiềm chế cường đại của Nghiêm Huân, luôn khiến cho tiềm thức hắn cảm nhận được yên bình.
Nghiêm Huân dùng mấy giây để hoài niệm lại tiểu thê tử xấu tính của hai mươi năm trước, nghiêm túc chất vấn :" Bảo bối, em vừa nãy gọi ta là cái gì ?".
Chu Hoành nuốt nước miếng, theo bản năng khép lại đầu gối, mềm giọng nói :" Lão công, xin lỗi".
Nghiêm Huân nghe thấy thê tử vừa sợ hãi vừa làm nũng cầu xin, trong lòng liền bốc lên một mảnh vui vẻ, hắn cố ý phóng thích một ít áp lực của bản thân :" Ngay ở trước mặt dám mắng lão công, lớn mật như vậy ?".
Chu Hoành bận rộn giải thích :" Em không có", lúc đó hắn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đang làm cho trái tim sợ hãi của hắn trở nên điên cuồng luật động. Mỗi tấc da tấc thịt đều đặc biệt mềm mại, dòng máu nóng rực xâm nhập vào thần kinh. Hắn ngửi được tính tức tố màu trắng của lão công.
Tính tức tố ấy giống như là sự lạnh giá của cơn mưa hòa vào huyết tinh, trong cơn mưa ấy còn có mùi thuốc lá đắt tiền cùng với mùi rượu mạnh hòa quyện vào. .
Cái mùi vị này khiến cho Chu Hoành nhớ đến những huân chương ở trên ngực Nghiêm Huân. Mỗi một khối kim loại lạnh lẽo kia, đều phải dùng "thây chất thành núi, máu chảy thành sông" để đúc ra.
Chu Hoành liếʍ liếʍ môi một cái, vòng eo mềm mại bắt đầu xuất hiện cảm giác tê dại. Vậy là thời kỳ động dục bắt đầu, và hắn cũng bắt đầu sợ hãi.
Nghiêm Huân vẫn tiếp tục hờ hững bắt nạt người khác, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sau gáy Chu Hoành thấp giọng ra lệnh :" Thoát quần ".
Chu Hoành có chút nhẹ nhàng choáng váng , đánh bạo làm nũng :" Lão công giúp em thoát ".
Nghiêm Huân cảm giác trong cơ thể có một luồng nước nóng đang điên cuồng luật động, tay hắn hơi động một chút, nắm lấy cằm Chu Hoành bắt hắn ngẩng đầu lên :" Tại sao bỗng nhiên lá gan lại lớn như vậy ?".
Chu Hoành không đáp lại được. Có thể là do hôm nay Nghiêm Huân đặc biệt ôn nhu, hoặc cũng có thể là do tính tức tố màu trắng kia làm phá vỡ lý trí của hắn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn góc cạnh anh tuấn trên mặt Nghiêm Huân, những huân chương trên dải lụa xanh thẫm lấp lánh đầy nổi bật.
Chu Hoành hô hấp càng ngày càng gấp rút, hắn nắm lấy góc áo màu xanh thẫm của Nghiêm Huân, con ngươi đen kịt ôn hòa bắt đầu lập lòe thủy quang khó nhịn :" Khó chịu, ân, thật kỳ quái", mỗi bắp thịt trên cơ thể giống như bị ngâm qua nước ấm, cảm giác thư thích cùng bủn rủn khó chịu đan xen vào nhau.
Nghiêm Huân ngửi thấy được một mùi hương thơm ngọt. Đôi môi mềm mại của Chu Hoành mở ra, nhiệt khí nóng nóng phun lên mu bàn tay Nghiêm Huân. Nghiêm Huân hít sâu một hơi, dươиɠ ѵậŧ dưới khố quần đỉnh lên, cách lớp vải khô khốc của quân trang kề sát lên mặt Chu Hoành.
Chu Hoành mờ mịt ngửa mặt lên, theo bản năng mà duỗi đầu lưỡi đỏ hỏn ra liếʍ liếʍ đồ vật to lớn trước mặt kia.
Nghiêm Huân ngồi ở trên ghế, ấn Chu Hoành quỳ xuống, âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn :" Ngoan, mau liếʍ đại dươиɠ ѵậŧ của lão công , liếʍ tốt liền thao em ".
Chu Hoành đỏ mặt vùi đầu vào giữa hai chân Nghiêm Huân, sợ hãi gỡ bỏ đai lưng, hé miệng ngậm lấy qυყ đầυ khổng lồ.
Hương vị tanh nồng cùng tính tức tố màu trắng hòa lẫn vào nhau đã tạo ra thuốc kí©ɧ ŧìиɧ trí mạng nhất. Lý trí trong đầu Chu Hoành ngày càng trở nên mờ nhạt, hắn quỳ trên mặt đất như một con động vật nhỏ ngoan ngoãn liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của trượng phu, cục thịt thô to bị nước miếng bao lấy cực kỳ trơn ướt, hầu như có thể tưởng tượng tư vị chân chính bị xuyên vào trong cơ thể.
Nghiêm Huân không thể nhịn được nữa, nắm lấy Chu Hoành đặt lên bàn, xé nát quần Chu Hoành, nhắm thẳng vào động thịt béo mập ở khe mông cắm mạnh vào.
Chu Hoành kêu thảm thiết một tiếng, oan ức lên án :" Hảo trướng, ân, lão công, anh to quá, ân".
Hậu môn bị côn ŧᏂịŧ đâm vào trở nên căng chặt, Nghiêm Huân nắm lấy eo nhỏ Chu Hoành:" Thả lỏng ".
Chu Hoành mở to miệng kịt liệt hô hấp, muốn làm giảm bớt cảm giác không khỏe ở hậu huyệt, qυყ đầυ cứng rắn mài vào khoang sinh sản non mềm, làm cho hắn vừa cảm thấy thỏa mãn lại vừa muốn tránh xa. Quần bị xé lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, bất lực cọ cọ bên hông Nghiêm Huân.
Không đủ, như vậy không đủ.
Chu Hoành ý thức trở nên càng lúc càng mơ hồ, hắn cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên biển cả rộng lớn, không được an ổn. Hắn khát vọng càng nhiều đυ.ng chạm, càng nhiều thân mật.
Nghiêm Huân đột nhiên hơi dùng sức, qυყ đầυ cứng rắn đỉnh mạnh vào hoa tâm non mềm, chọc càng sâu vào khoang sinh sản mẫn cảm . Ở thời điểm Chu Hoành khó chịu giãy giụa rít gào bỗng dùng một lượng lực lớn ôm Chu Hoành vào trong ngực, hai tay siết chặt thân thể thê tử vào trong l*иg ngực, từ dưới lên trên dùng sức thao làm.
Động tác này khiến cho dươиɠ ѵậŧ đi vào càng sâu, tràng bích non mềm bị tàn nhẫn mài qua mài lại, cảm giác đau đớn bắt đầu tràn ra. Chu Hoành bất lực ôm cổ trượng phu, rêи ɾỉ khóc gọi :" A thật sâu, ô ô, dươиɠ ѵậŧ lão công quá to, hậu môn lớn cũng bị thao hỏng rồi, ân".
Nghiêm Huân nhẫn tâm mà đỉnh vào tiểu thịt động nóng mềm , trầm thấp thở dốc :" Tiểu dâʍ đãиɠ, thả lỏng mông để lão công thao sâu vào nào ".
Chu Hoành cả người treo trên người Nghiêm Huân, sợ hãi chính mình sẽ ngã xuống, khóc lóc lắc đầu :" Thả lỏng không được, ô ô, lão công ".
Nghiêm Huân đánh vào mông Chu Hoành, lấy cái mông trắng như tuyết đánh cho phát ra tiếng chát chát vang to :" Cái mông từ nhỏ đã đẹp như vậy, vừa tao vừa mềm , thực sự là trời sinh để cho lão công thao ". Hắn đã cực kỳ vui mừng khi ngày đó Chu Giang đã mang nam hài đẹp đẽ kia đi làm chung . Nếu như không có ngày đó, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được mình đã bỏ qua một báu vật mê ngươi trân quý như thế nào !
Chu Hoành nghẹn ngào cầu xin:" Lão công , ô ô, chậm một chút, trướng quá ân, không được ô ô, không thể phun nước cũng sẽ bị lão công đâm đến phun nước " , sau đó ở trong khoang sinh sản liền phun ra một luồng nước ấm, bao trùm lấy qυყ đầυ của Nghiêm Huân, côn ŧᏂịŧ bị kẹp giữa hai người cũng run rẩy phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, làm ướt quân trang của Nghiêm Huân.
Cao trào qua đi khiến Chu Hoành choáng váng mềm nhũn, ngón tay run rẫy miễn cưỡng nắm lấy quân trang Nghiêm Huân,khàn khàn lẫm bẫm :" Lão công thật lợi hại, ân , không xong rồi ".
Nghiêm Huân hôn nhẹ lên chóp mũi hắn :" Như vậy là được rồi ?".
Côn ŧᏂịŧ to dài còn cứng rắn chậm rãi từ trong cơ thể Chu Hoành rút ra. Chu Hoành nhẹ nhàng rêи ɾỉ, hậu huyệt bị sử dụng đến sưng đỏ bỗng cảm nhận được một trận trống vắng khó chịu, hắn theo bản năng mà căng chặt cái mông ,run giọng muốn giữ lại:" Đừng ", một cỗ đại dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách chảy ra, hậu huyệt bị tìиɧ ɖu͙© chi phối đang kêu gào được lấp đầy, được nắm giữ.
Nghiêm Huân chậm rãi dùng qυყ đầυ mài miệng huyệt của thê tử :" Muốn, hay là không muốn ?".
Chu Hoành oan ức nghẹn ngào :" Muốn, ô ô, lão công , lão công mau đi vào ".
Nghiêm Huân đắc ý hơi nhếch môi, đột nhiên cho cả cây chen vào động huyệt. .
Bộ đàm trong phi thuyền bỗng nhiên vang lên :" Tướng quân, đại thiếu gia dùng phi thuyền nhỏ tiến lại gần, muốn tiến vào bên trong phi thuyền, ngài có cho phép hay không, xin cho chỉ thị ?".
Sắc mặt Nghiêm Huân bắt đầu tối sầm lại, tàn bạo đâm mạnh vào bên trong khoang sinh sản của Chu Hoành một hồi.
Nhãi con này lại trốn học đuổi tới đây !