Trong một lần quay phim, Nghiêm Lê đã hoàn toàn bị Chu Hoành cùng tiểu diễn mới triệt để chọc tức.
Diễn viên mới lần này được đóng cặp với Chu Hoành, đóng vai một đệ đệ có bệnh kiều thích dính người, chỉ có vài lời thoại. Hắn mới vào nghề được một năm, tư chất chưa đủ, vai diễn này là nhờ Chu Hoành ra mặt xin giúp hắn. .
Diễn viên mới dính ở trên người Cha Hoành như động vật không có xương sống, nháy mắt một cái nhìn chằm chằm Chu Hoành, ánh mắt si mê rõ ràng.
Trên kịch bản viết tiểu đệ đệ đi đến trước mặt nam chính, ôm lấy ống tay áo, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn ngượng ngùng :" Ca, ngươi trở về ?".
Đạo diễn sửng sốt một chút, cái này cùng kịch bản không giống lắm ?
Chu Hoành cũng không có phản ứng gì, thuần thục xoa bóp mái tóc của người trước mặt, dựa theo kịch bản diễn ra một vị ca ca chiều chuộng em trai.
Tiểu diễn viên mới thấy thế được voi đòi tiên, vùi đầu vào trong l*иg ngực Chu Hoành, mềm nhũn làm nũng.
Đạo diễn vừa muốn tiếp tục, đột nhiên cảm giác sau lưng có một trận âm hàn, sợ đến mức khiến hắn mờ mịt năm giây, mới run cầm cập nói :" Cắt !".
Kết thúc cảnh quay, Chu Hoành khôi phục dáng mặt lạnh tanh, khẽ cau mày nhìn quay diễn viên mới, không quá tán thành việc hắn tự do làm sai với kịch bản.
Diễn viên mới liền le lưỡi xin lỗi :" Chu ca, ta sai rồi ".
Chu Hoành hỏi đạo diễn :" Lão Trương, có cần quay lại không ?".
Đạo diễn liên tục xua tay :" Không cần không cần, tiểu Phương phát huy như vậy là tốt rồi ".
( Cuối cùng cũng biết diễn viên mới tên là tiểu Phương, hihiu )
Tiểu Phương lúc nãy đã nhân cơ hội ôm Chu Hoành một hồi, hí ha hí hửng cho thằng nhóc mặt hung hăng đứng gần đó một nụ cười, tiếp theo liền chạy mất.
Nghiêm Lê càng đen mặt.
Đạo diễn lại cảm thấy sau lưng một trận mát lạnh, quay đầu tiếp tục nhìn kịch bản, tiểu trợ lý của hắn lại tiếp tục trưng ra một nụ cười ôn nhu lễ phép :" Trương đạo diễn, có chuyện gì sao ?".
Chu Hoành chú ý đến sắc mặt quỷ dị của nhi tử, tìm cơ hội thấp giọng động viên :" Nếu như ngươi lại tiếp tục cáu kỉnh lung tung, ta sẽ không cho ngươi tới trường quay nữa ".
Nghiêm Lê oan ức, nhỏ giọng làm nũng :" Ba ba, ta không phải là lung tung cáu kỉnh, tiểu thí hài kia là đang muốn chiếm tiện nghi của người !".
Tiểu chó săn vóc người cao to anh tuấn rũ lỗ tai xuống giả bộ làm nũng, Chu Hoành nhịn không được bật cười, xoa xoa tóc nhi tử :" Ta sai rồi, có được không ?".
Nghiêm Lê nhân cơ hội này được voi đòi tiên :" Ba ba buổi tối này theo ta đến một nơi ".
Chu Hoành có chút tiếc nuối cùng hổ thẹn :" Phụ thân ngươi chút nữa sẽ đến trường quay đón chúng ta về nhà ".
Nghiêm Lê vùi đầu dựa vào bả vai Chu Hoành, tay ôm eo Chu Hoành không buông :" Mặc kệ, ba ba đêm nay là của ta ".
Bọn họ đứng sau lưng không đống đạo cụ lớn, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy các nhân viên hậu trường đang làm việc. Chu Hoành bị nhi tử ôm như vậy có chút xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy một cái :" Đừng nghịch ".
Nghiêm Lê nhìn đồng hồ đeo tay :" Bạo quân kia chừng nào mới đến đây ?".
Chu Hoành cảm giác được cách một lớp quần là một thứ hừng hực nóng cứng đang đẩy đẩy ở phía bụng dưới của hắn, Chu Hoành đỏ mặt nghẹn giọng nói :" Hắn nói, ân, 20 phút nữa hắn sẽ tới, ân, tiểu Lê đừng ".
Bây giờ là 5h lẻ 8 phút, Nghiêm Lê hít sâu một hơi, cắn cắn vành tai Chu Hoành lẫm bẫm :" Ba ba , ta không thao người, ta chỉ sờ sờ một chút, có được hay không ?".
Chu Hoành nhẹ nhàng thở dốc một tiếng :" Tiểu Lê ".
Cái tay Nghiêm Lê từ sau lưng Chu Hoành chậm rãi mò xuống, cách lớp quần mỏng manh xoa xoa cái mông căng chặt :" Có được hay không ?".
Chu Hoành khó khăn gật gù :" Không không cần quá phận ".
Nghiêm Lê đưa bàn tay đi vào, nắm lấy mông thịt non mềm của Chu Hoành, hài lòng thở phào một hơi :" Ba ba cái mông mềm tốt, tiểu hậu môn cũng rất mềm , còn có thể chảy nước ".
Chu Hoành hai chân mềm nhũn hầu như không đứng vững được, toàn bộ cơ thể đều dựa lên người con trai. Miệng huyệt bị ngón tay đâm vào, quả trứng nhảy bị nhét ở trong cả một ngày còn đang ong ong chấn động bên trong, mài tràng bích đến chảy nước run rẩy.
" Nghiêm Huân đúng là đồ vô lại " Nghiêm Lê dùng ngón tay gảy gảy cái trứng rung, lại gảy gảy ở đỉnh hoa tâm non mềm :" Làm sao có thể bỏ đồ chơi trong mông lão bà rồi bắt hắn mang đi làm cơ chứ ?".
Hoa tâm vốn bị mất cảm giác bị chấn động mạnh mẽ như vậy, cảm giác khó chịu bủn rủn lại bắt đầu điên cuồng tuôn trào ra, Chu Hoành che lấy miệng chính mình, cái mông trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay nhi tử run rẩy. .
Nghiêm Lê có chút giữ không được. Thân thể Chu Hoành như một loại điểm tâm mềm ngọt, bất lực dựa sát vào người hắn. Có chút phân lượng, làm cho người ta yêu thích không buông.
Nghiêm Lê nuốt nước miếng, ủy khuất quỳ dưới đất thấp giọng lẩm bẩm :" Ba ba ".
Chu Hoành trong lòng hoảng hốt. Mỗi lần Nghiêm Lê dùng giọng điệu ủy khuất này, cơ bản là muốn làm chuyện quá đáng nào đó. Tiểu hỗn đản này không phải là muốn làm ở đây đi ?
Bảo tiêu bỗng nhiên đi tới chỗ bọn hắn, vẻ mặt lúng túng :" Phu nhân, thiếu gia, tướng quân đang chờ ở trên xe ".
Nghiêm Lê nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ rút bàn tay ra khỏi quần chu Hoành.Đốt ngón tay còn dính một ít dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, hắn liền đưa lên môi Chu Hoành.
Ở trong xe, Nghiêm Huân đang cúi đầu nhìn văn kiện.
Hắn nhìn thấy Chu Hoành bước lên xe, không có biểu cảm gì nói một câu :" Em đến chậm hơn ta dự kiến 2 phút ".
Chu Hoành bị Nghiêm Lê chơi có chút run chân, đỏ mặt nhỏ giọng xin tha :" Về nhà, về nhà rồi phạt em có được không ?", ở trong xe không gian quá nhỏ, nếu chịu tội sẽ bị dằn vặt rất nhiều.
Nghiêm Huân chăm chú cau mày, câu nói này tựa hồ khiến cho hắn vô cùng tức giận :" Em muốn nói chính là việc này ?".
Chu Hoành có chút mờ mịt.
Nghiêm Huân chính mình hít sâu bình tĩnh một chút, cố gắng bình lửa giận nói :" Lại đây, buổi tối muốn ăn cái gì ?". Chu Hoành thật sự không biết vì sao hắn sinh khí.
Thời điểm lên xe chân của Chu Hoành đều đã mềm nhũn, khuôn mặt ửng hồng tràn ngập khí tức tìиɧ ɖu͙©, vừa nhìn liền biết đã bị Nghiêm Lê - tiểu hỗn đản kia dằn vặt hỏng rồi, nên mới dẫn đến việc chậm trễ 2 phút.
Thế nhưng Chu Hoành vẫn sẽ không chịu nói cho hắn nguyên nhân, chỉ có thể ngoan ngoãn oan ức cầu xin giảm bớt trừng phạt,.
Chu Hoành ngồi ở trong l*иg ngực Nghiêm Huân, cái mông vừa bị xoa nhẹ nưa ngày liền cảm nhận được vật lớn nóng cứng đang trồi lên ở phía dưới, có chút không biết phải làm sao, cẩn thận di chuyển cái mông muốn tránh ra một chút.
Nghiêm Huân lạnh lùng siết lại eo hắn :" Đừng nhúc nhích ".
Chu Hoành nghe lời, không dám cử động nữa, nhỏ giọng nói :" Tiểu Lê còn chưa có tan làm " Nghiêm Lê là thực tập sinh ở đây, hắn chỉ có thể về trễ hơn đạo diễn mà thôi.
Nghiêm Huân hơi cau mày:" Đối nay sẽ phái xe đến đón hắn, bây giờ ta cùng ngươi thảo luận một chút vấn đề khác". Ngữ khí của hắn hết sức nghiêm túc.
Chu Hoành ngoan ngoãn hỏi :" Chuyện gì ?".
Nghiêm Huân xoa xoa cái bụng bằng phẳng của Chu Hoành :" Bảo bối nhi, em có muốn tái sinh một đứa nữa cho lão công không ?".
Chu Hoành đỏ mặt lên, ồm ồm nói :" Lão công định đoạt ".
Nghiêm Huân nghĩ muốn biểu hiện một chút ôn nhu săn sóc đối với thê tử, lại bị một câu nói ngoan ngoãn của Chu Hoành kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bùng lên dục hỏa bên trong, mặt lạnh mạnh mẽ khắc chế du͙© vọиɠ :" Nghe lời như thế ?".
Chu Hoành sắc mặt càng hồng. Dươиɠ ѵậŧ hừng hực của Nghiêm Huân đã sớm đâm vào kẽ mông hắn, hậu huyệt sớm thành thói quen mà co rút lại, phun ra một luồn dâʍ ŧᏂủy̠. Chu Hành cảm giác quần mình bị ướt rồi, hàm răng đều run lên :" Đều, ân, đều nghe theo lão công ".
Hắn hầu như không thể rời xa được ý muốn khống chế biếи ŧɦái của Nghiêm Huân.
Lúc làm việc, hắn là một Chu Ảnh đế lạnh lùng, khó gần, luôn là đối tượng kính ngưỡng của nhiều người.
Chỉ có khi ở bên người Nghiêm Huân, hắn mới có thể giao phó linh hồn, giao phó quyền chi phối tất cả, có thể cảm nhận chân thực được vui sướиɠ cùng an bình.
Nghiêm Huân chăm chú ôm lấy Chu Hoành, hít sâu một hơi :" Sau khi quay xong bộ phim này, liền ngừng thuốc ức chế ".
Ở xã hội phát triển như hiện nay, việc có thuốc ức chế giống như là một cái bcs bảo đảm an toàn cho giống cái.
Nhưng nếu dừng đi uống ức chế, khi kỳ động dục tới, cảm giác mãnh liệt sẽ phá hủy hết thảy lý trí cùng dây thần kinh xấu hổ. Và đi theo nó là 80% thụ thai thành công. .
Động dục là thời kỳ vô cùng đáng sợ, điều đó báo hiệu rằng thân thể sẽ mất đi hoàn toàn năng lực khống chế, hơn nữa ngươi sẽ không biết được khi nào nó sẽ dừng lại. Hiện nay ở xã hội chưa có ai dám thử loại trải nghiệm mất khống chế khủng bố kia.
Chu Hoành nói :" Được".
Bởi vì Nghiêm Huân sẽ thay thế hết suy nghĩ của hắn, khống chế hết tất cả cơ thể hắn.
Nghiêm Huân nói :" Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi khu nghỉ dưỡng ở vũ trụ ".
Chu Hoành nhỏ giọng hỏi :" Nhưng tiểu Lê...?".
Nghiêm Huân nói :" Đưa hắn đi học bổ túc ở thượng ban quân đội ".