Ở quân khu xe cộ lui tới . không nhiều nên cũng triệt để ngăn cách ánh mắt của công chúng cùng truyền thông.
Trong khoảng thời gian sau khi quay xong đã được Chu Hoành tận lực dùng cho việc nghỉ ngơi, trải qua một cảm giác cực kỳ bình yên cùng thư thích.
Ánh nắng mặt trời trong sân vườn Nghiêm gia rất tốt, tiểu Nghiêm Thần cũng bắt đầu học cách bước đi, được người hầu đỡ đần chậm rãi đạp chân lên thảm cỏ.
Chu Hoành ôm lấy máy tính ngồi ở trên ghế dài viết kịch bản.
Người hầu ở cách đó không xa cười gọi :" Phu nhân, tiểu thiếu gia muốn tự mình đi đến chỗ của ngài ".
Chu Hoành thả máy tính xuống, đối với tiểu nhi tử giang ra hai tay :" Tiểu Thần, đến".
Tiểu Nghiêm Thần vui sướиɠ liêu siêu hai cái chân hướng về phía l*иg ngực của Chu Hoành, trên miệng hô :" Ôm , ôm".
Chu Hoành nhịn không được bật cười. .
Tiểu Nghiêm Thần càng chạy càng hăng, người hầu đều sắp đuổi không kịp hắn. Tiểu Nghiêm Thần mắt thấy chính mình sắp nhào vào l*иg ngực của ba ba, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đạo bóng đen, Nghiêm Lê cướp trước một bước ôm lấy Chu Hoành.
Tiểu Nghiêm Thần ngây ngốc đứng ngơ một chỗ, không biết cái gì đang phát sinh trước mắt hắn.
Nghiêm Lê kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đưa mắt nhìn tiểu Nghiêm Thần đang ngơ ngác kia.
Tiểu Nghiêm Thần nhìn Nghiêm Lê, lại nhìn nhìn Chu Hoành một chút, miệng nhỏ cong lên " Oa" một tiếng khóc lên:" Ôm ôm !! Oa".
Chu Hoành trách cứ nhìn về phía Nghiêm Lê.
Nghiêm Lê có chút chột dạ, xách lấy Nghiêm Thần lên như xách một con mèo, sau đó đặt lên đùi Chu Hoành, nghiêm túc giáo dục đệ đệ :" Không cho khóc !".
Tiểu Nghiêm Thần mới không thèm chú ý đến hắn, nhào vào l*иg ngực Chu Hoành muốn mười phần sở hữu, thích ý cọ cọ.
Chu Hoành nhìn cái màn đang diễn ra trước mắt mà cảm thấy thập phần quen thuộc, bên cạnh hắn cũng có hai kẻ như vậy, một người là đàng hoàng trịnh trọng, một là làm nũng chơi xấu.
Chu Hoành có chút ấm áp, lại có chút thương cảm.
Thời điểm mà hắn vừa mới gả cho Nghiêm Huân, là một bé trai tính tình rất kém, hơn nữa trong tâm trí luôn đầy rẫy bất an cùng kinh hoảng. Sau đó trong một ngày mưa to, Nghiêm Huân mang về cho hắn một con mèo sữa nhỏ bị nước làm ướt sũng. Tiểu tử kia so với hắn càng đáng thương hơn, cuộn lấy thân mình nhỏ, cẩn thận từng li từng tí kêu meo meo.
Trước khi sinh ra Nghiêm Lê, Chu Hoành đã ở trên mèo nhỏ học được cách che chở , bảo bọc.
Tiểu nhi tử thân thể nóng hổi, áp sát vào ngực hắn, thật giống như con mèo nhỏ mềm nhũn kia.
Tiểu Nghiêm Thần ngọt ngào cười :" Ôm , ôm ".
Chu Hoành nhịn không được muốn đùa hắn :"Thần Thần, ngươi sẽ kêu meo meo sao ?".
Tiểu Nghiêm Thần quẹo cái cổ, cố gắng mô phỏng theo cái âm thanh kia :" Meo, meo, meo ".
Chu Hoành mừng rỡ, khanh khách cười không ngừng, thân mật ôm lấy gương mặt nhỏ của nhi tử.
Nghiêm Lê nhìn thấy có chút chua chua:" Ba ba, lúc ta còn nhỏ người không có như vậy hống qua ta ".
Chu Hoành nói :" Tiểu Lê, là do ngươi lúc đó còn quá nhỏ nên không nhớ thôi ".
Kỳ thực chính hắn cũng không nhớ rõ.
Khi đó hắn còn quá nhỏ, mơ mơ tỉnh tỉnh nhìn vào vật nhỏ đang ở trong nôi mà chẳng có chút cảm xúc gì, chỉ cảm thấy hài lòng vì Nghiêm Huân đã chấp nhận cho hắn đi học lại.
Chu Hoành hồn vẫn còn đang treo ngược cành cây, không ngờ Nghiêm Huân từ phía sau đi tới mở miệng :" Đang viết cái gì ?".
Chu Hoành bận rộn tắt đi laptop:" Viết kịch bản".
Nghiêm Huân hỏi :" Muốn chuyển nghề sao ?". Tuy rằng Nghiêm Huân thật sự không thích Chu Hoành làm diễn viên, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nếu như Chu Hoành "tránh bóng", thì giới nghệ thuật sẽ vắng vẻ đi rất nhiều.
Chu Hoành nhỏ giọng nói :" Không có, viết một ít cho vui thôi ".
Nghiêm Huân nói :" Cho ta xem một chút".
Chu Hoành không dám không cho, chỉ có thể ngoan ngoãn đem laptop đưa cho Nghiêm Huân.
Nghiêm Lê cũng tham gia trò vui, đứng kế bên Nghiêm Huân đồng thời nhìn nhìn :" Ta tới xem một chút !".
Chu Hoành cúi đầu cùng tiểu nhi tử chọt chọt nhau, thấp thỏm bất an mím môi.
Nghiêm Huân nhíu mày :" Tự truyện ?".
Chu Hoành đỏ mặt nhỏ giọng đáp :" Viết chơi thôi ".
Nghiêm Huân hờ hững :" Ừ " một tiếng, cũng không có ý kiến nội dung trong kịch bản của Chu Hoành có tốt cái gì hay không tốt cái gì.
Nghiêm Lê nghi hoặc mà hỏi :" Ba ba, các ngươi là được hệ thống phân phối kết hôn sao?".
Chu Hoành mờ mịt gật đầu :" Đúng vậy, ngươi không biết sao ?".
Nghiêm Huân sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, hơi nhíu lông mày.
Nghiêm Lê không chú ý tới sắc mặt phụ thân, thuận miệng nói :" Lưu thúc từng nói trước khi ngươi cùng bạo quân kết , hắn đã quậy đến nơi quản lý hôn nhân ở quân bộ đến gà bay chó sủa ". Nghiêm Lê nói xong, cảm giác không khí có chút khổ quái, liền chậm rãi ngậm miệng lại.
Lẽ nào ba ba thật sự không biết sao ?
Chu Hoành môi có chút run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nhìn Nghiêm Huân :" Ngươi ngươi gạt ta ".
Là hai mươi năm, hắn gã cho Nghiêm Huân đã gần hai mươi năm.
Lúc còn nhỏ, Chu Hoành vẫn hay bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, có lúc trong ác mộng hắn từng nghĩ, từng nghĩ muốn gϊếŧ trượng phu hắn.
Nếu như trượng phu hắn chết rồi, hệ thống hôn nhân có trả lại tự do cho hắn hay không ?
Chu Hoành lúc đó chỉ là một hài tử 14 tuổi, hắn yêu thích đánh lộn, yêu thích nghịch súng nước, nhưng hắn không hề có ý muốn gϊếŧ người. Quả thật, Chu Hoành là một người vô tội.
Hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi muốn đập bỏ cái máy đáng ghét kia, giẫm đập đám linh kiện làm hắn khổ sở kia. .
Hắn nghĩ cuộc đời mình là do cái hệ thống kia làm đau khổ, sau đó nói với chính mình phải chấp nhận trượng phu mà vận mệnh đã gửi cho hắn.
Nhiều năm như vậy, Chu Hoành chưa từng nghĩ tới, hệ thống tại sao lại phân phối hắn - một thiếu niên chưa đạt đủ tuổi sinh dục cho một nam nhân đáng sợ như vậy ? Tại sao nhiều năm như vậy, người đàn ông này lại bỏ hết tinh lực để dạy dỗ trên người hắn ? .
Nghiêm Huân mặt vẫn không hề có chút cảm xúc, giữ yên lặng. Trong sân vườn ánh mặt trời vẫn ấm áp như trước, khiến cho hắn nhớ đến buổi chiều mà hắn gặp được Chu Hoành ngày trước.
Một cái đầu đen đứng ở cửa lớn quân bộ, nam hài đẹp đẽ kia tay cầm que kem ngồi ở bệ cửa, ánh mắt lấp lánh xuyên qua cửa sổ nhìn về phía hắn,nghịch ngợm đối với hắn làm mặt quỷ.
Nghiêm Huân không biết cái gì là nhất kiến chung tình, chỉ là trong khoảnh khắc nháy mắt đó, bỗng nhiên du͙© vọиɠ của hắn được bùng lên mạnh mẽ, như vũ trụ mênh mông trong bóng tối.
Hắn muốn đem nam hài đẹp đẽ kia ôm vào trong ngực, nắm lấy lòng bàn tay kia, mãi mãi khảm sâu vào trong ngực hắn không thể tách rời.
Bây giờ, nam hài xấu tính kia đã trở thành thê tử ôn nhu bên người, khí chất mê người cùng gương mặt sắc nét kia cũng được thời gian mài giũa càng thêm tỏa sáng. Nghiêm Huân đối với hiện tại vô cùng thỏa mãn, cũng đã dần quên mất đã dùng bao nhiêu thủ đoạn ra sao để có thể chiếm được trân bảo độc nhất vô nhị kia.
Nên nói xin lỗi sao ?
Nghiêm Huân cau mày, hắn thật sự không quen đối với người khác nói lời xin lỗi.
Chu Hoành ngón tay càng lúc càng run rẩy nhiều hơn :" Ngươi làm sao có thể gạt ta! Tại sao ?! Tại sao lại hết thảy gạt ta !!"Những năm nay, hắn bị Nghiêm Huân dạy dỗ đến tốt rồi, ôn nhu, nghe lời, khống chế hết tất thảy, không chỉ là bởi vì Nghiêm Huân thô bạo. Mà là bởi vì hắn tín nhiệm người kia, tất cả của hắn đều bị Nghiêm Huân lấy đi, hắn làm sao có thể không tín nhiệm đây ?
Linh hồn hắn đã trở thành một món đồ chơi ngoan ngoãn trong tay Nghiêm Huân, hết thảy bị cầm cố, khiến cho hắn không có cách nào rời đi được, chỉ có thể dựa vào.
Nghiêm Huân nói :" Chuyện này rất trọng yếu sao ?". .
Nghiêm Thần nho nhỏ cũng nhìn ra được bầu không khí có chút quỷ dị, bất an bám vào áo sơ mi của Chu Hoành :" Ôm ôm, không khóc, không khóc, ôm ôm ".
Chu Hoành xoa xoa mái tóc mềm mềm của tiểu nhi tử, run giọng nói :" Ngươi nói với ta rằng tất cả số mệnh an bài, ngươi nói ta phải biết chấp nhận số mệnh, ngươi nói ta phải tin tưởng hệ thống".
Nghiêm Huân rốt cục cũng hiểu được nguyên nhân làm Chu Hoành sinh khí, hắn đi tới trước mặt Chu Hoành, nắm lấy cằm Chu Hoành, bắt hắn nhìn về phía mình :" Em không thể không nhận mệnh, bảo bối. Bởi vì vận mệnh của em, là do ta quyết định ".
Chu Hoành cằm bị hắn nắm có chút đau, oan ức mười mấy năm bị cưỡng ép cùng tính tình thô bạo bộc phát, tức giận đánh rơi tay Nghiêm Huân :" Ngươi dựa vào cái gì !".
Nghiêm Lê bị dọa sợ.
Hắn tuy rằng vẫn thích đánh bỏ đi độc chiếm của Nghiêm Huân đối với Chu Hoành, nhưng mà khi Chu Hoành cùng Nghiêm Huân thật sự cãi nhau, thì bản năng nhi tử của hắn vẫn trỗi dậy mạnh mẽ, che mắt Nghiêm Thần lại, rồi khuyên can:" Các ngươi không cần làm ầm ỷ, ba ba, là ta nói hưu nói vượn thôi !".
Chu Hoành chậm rãi tỉnh táo lại, âm thanh có chút nghẹn nói :" Xin lỗi ". Hắn đã quen với việc hướng Nghiêm Huân nhận sai, tiếng xin lỗi này vô cùng bình tĩnh. Sau đó ôm lấy nhi tử giao cho người hầu, chính mình thì về phòng :" Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi ".
Nghiêm Huân muốn chặn lại, bị Nghiêm Lê chen ở giữa cản lại, quay về phía Nghiêm Huân hống:" Ngươi không thể để ba ba được an ổn sao ?!!".
Nghiêm Huân liếc mắt nhìn hắn, xem như là chấp nhận ý kiến của nhi tử, đứng ở trong sân để cho cả hai người có thời gian bình tĩnh lại.
Tiểu Nghiêm Thần vừa mới ở bên trong l*иg ngực Chu Hoành có chút xíu liền bị ném đi, bộ dáng oan ức sắp khóc, bước chân nhỏ loạng choạng hướng phòng Chu Hoành chạy tới :" Ôm ôm !!".
Nghiêm Huân nhìn đứa con lớn của chính mình một chút :" Ngươi nếu thích tắm nắng liền đứng chết ở chỗ này đi ", nói xong liền bước chân vượt qua tiểu nhi tử đi về trong phòng.
Trong phòng ngủ khắp nơi đều bừa bộn, xem ra Chu Hoành đã cố gắng phát tiết một trận.
Điều này khiến cho Nghiêm Huân nhớ đến thời điểm bọn hắn vừa mới kết hôn, Chu Hoành mỗi lần không cao hứng đều đi phá hoại khắp nơi, làm cho hắn không thể không mang các giấy tờ quan trọng đều bỏ vào thư phòng.
Nghiêm Huân giẫm lên các món đồ rơi vãi khắp nơi đi đến bên giường ngủ, mạnh mẽ nâng cánh tay Chu Hoành lên :" Hết giận ?".
Chu Hoành dù sao cũng không phải là đứa bé trai quậy phá lúc trước, viền mắt hồng hồng hít sâu một hơi, cổ họng khàn khàn tiếp tục nhận sai :" Xin lỗi, em không cẩn thận va trúng vào đồ đạc ".
Nghiêm Huân hôn tay hắn, trầm mặc một hồi sau đó nói tiếp :" Ta sẽ không bởi vì sự kiện kia mà xin lỗi em ".
Trong lòng Chu Hoành hiện lên một hồi cay đắng. Nghiêm Huân đương nhiên sẽ không hướng hắn xin lỗi, ở trong nhà này, Nghiêm Huân vĩnh viễn là cao cao tại thượng, khống chế hắn, sử dụng hắn, làm bất cứ chuyện gì sẽ không bao giờ hướng hắn nhận sai.
Nghiêm Huân nói tiếp :" Bởi vì em mang theo tính mạng của ta bên trong, là chuyện mà cả đời này ta sẽ không bao giờ hối hận. Bất luận trong lòng em có bao nhiêu thống khổ, không cam lòng, dù sau này ta có thể sẽ không được siêu sinh, ta vẫn như cũ sẽ chọn làm như vậy. Bảo bối, số mệnh của em tất cả là do ta an bài ".
Chu Hoành biết, lời này không phải là thông báo, đây là Nghiêm Huân bình tĩnh hướng về hắn mà giải thích nguyên nhân tại sao không xin lỗi.
Thế nhưng trong lòng hắn không nhịn được run rẩy, đó là tư vị hoảng sợ cùng ngọt ngào hòa vào nhau. Nghiêm Huân ôm lấy hắn, ôm đến khẩn trương như vậy, dùng sức như vậy, không cho hắn có một tia cơ hội tránh thoát nào.
Nghiêm Huân nhận ra người nho nhỏ trong l*иg ngực có chút giãy giụa, thấp giọng hỏi :" Còn muốn chạy sao ?".
Chu Hoành không thể động đậy, nghẹn ngào nói :" Gặp phải loại người biếи ŧɦái như anh, em còn có thể chạy được sao ?".
Tiểu Nghiêm Thần loạng choạng chạy vào, va đầu vào góc giường, không thể tin được đặt mông ngồi xuống đất nhìn xung quanh. Tại sao ba ba còn chưa tới an ủi hắn ? Tại sao ba ba còn chưa tới hôn nhẹ hắn ?
Nghiêm Huân cùng ngồi xuống dưới đất mặt đối mặt nhìn nhi tử, Nghiêm Lê đuổi tới, cùng với cha và đệ đệ giáp mặt nhìn nhau.
Người hầu lúng túng đứng ở cửa :" Tướng quân, phu nhân ".
Nghiêm Huân mặt lạnh nói :" Đưa tiểu thiếu gia ra ngoài học đi đi ".
Người hầu đáp ứng, ôm lấy tiểu Nghiêm Thần đi ra ngoài.
Chu Hoành có chút đau lòng nhi tử, nhỏ giọng nói :" Trán của hắn có chút sưng đỏ ".
Nghiêm Huân nắm chặt lấy hai tay Chu Hoành quấn vào đầu giường, lạnh nhạt quét nhìn đứa con lớn :" Không đến thì nhanh đi ra ngoài ".
Người trẻ tuổi thì không nhịn được kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhào lên xé quần áo Chu Hoành :" Chỉ sợ người già như ngươi bắn nhanh mất hết mặt mũi thôi ".
Chu Hoành bị hai người chen ở chính giữa, nghe mấy cuộc đối thoại tràn ngập thuốc súng, có chút âm thầm kêu khổ, nhược nhược kháng nghị :" Hiện tại là ban ngày đấy ".
Hai cái dươиɠ ѵậŧ cứng rắn chen giữa hai chân hắn, trượt qua trượt lại khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ của Chu Hoành chảy ròng ròng.
Hắn nghe được Nghiêm Huân ở tai hắn thấp giọng nói :" Lại sinh thêm một đứa bé để chơi với tiểu Thần, đỡ cho hắn đến đây quấy rối ". .
Nguyên bản Nghiêm Lê cũng tức giận vì Nghiêm Thần hay giành đi sự chú ý của Chu Hoành, nghe được lời nói của Nghiêm Huân bỗng nhiên mặt mày có chút sáng sủa, qυყ đầυ giành trước chen vào bên trong thịt huyệt Chu Hoành :" Sinh con sinh con ".
Hậu huyệt của Chu Hoành bị hai đại dươиɠ ѵậŧ chen vào, căng trướng đến mức trước mắt hắn đều nổ đom đóm, thở dốc nghẹn ngào xin tha :" Không muốn không muốn sinh, ô ô, không muốn lớn bụng, ô ô, các ngươi các ngươi bắt nạt ta ".
Buổi chiều ấm áp, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong giường lớn.
Chu Hoành trần trụi bị hai đại nam nhân kẹp vào ở giữa, hai cái qυყ đầυ khổng lồ no đủ đồng thời nỗ lực tiến vào bên trong khoang sinh sản của hắn.
Bụng dưới bủn rủn, dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn tràn ra bên ngoài, Chu Hoành run rẩy khóc gọi, mơ hồ choáng váng tiếp nhận côn ŧᏂịŧ to lớn.