Tù Sinh

Chương 32

Tối nay, Ảnh đế Chu Hoành cùng với trượng phu của hắn sẽ bị đi tiệc.

Các nhà báo, phóng viên đã đến sớm để chiếm chỗ tốt, máy quay phim được kết nối trực tiếp đến các khán giả đang chiếu thẳng vào trong buổi tiệc.

Một chiếc xe dài đứng ngay trước khách sạn, các bảo tiêu mặc tây trang đen lần lượt bước xuống đứng hai bên của xe, lúc này cửa xe mới được mở ra.

Nghiêm Huân một thân quân trang bước xuống xe, mặt không hề cảm xúc, hướng về phía đoàn người nhìn lướt qua.

Fans cùng các cánh truyền thông đều lần lượt kích động muốn xông tới, lại bị các bảo an của khách sạn chặn lại.

Nghiêm Huân tay vịn của xe, đối với Chu Hoành đang ngồi trong xe nói :" Xuống xe đi".

Chu Hoành mới vừa bước xuống xe, liền nghe thấy tiếng của đám đông truyền đến, dường như là tan nát cõi lòng, rít gào:" A a a aaaaa !! Chu Hoành!!". .

" Chu Hoành!!!!!!".

" Chu Hoành ta yêu ngươi !!!".

Cùng với đó là một số thành phần kích động đứng chen ở trong đám đông điên cuồng mà gào thét :" Chu Hoành con mẹ nó ngươi giải thích cho ta !!!".

Chu Hoành sắc mặt hơi đỏ lên, có chút không bình thường, lảo đảo tựa lên người của chồng mình.

Trong đám người lại có thêm nhiều tiếng khóc cực kỳ bi thảm hơn.

Còn Nghiêm Huân lại là lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc một lượng lớn tình địch như vậy, sung sướиɠ lén lút hơi cong khóe miệng, thẳng thắn ôm lấy Chu Hoành, thoải mái đi vào khách sạn.

Cảm giác bị tan vỡ l*иg ngực đi qua, thanh âm của xe cứu thương lại tới gần, càng lúc càng nhiều.

Chu Hoành trong lòng muốn bảo vệ tốt hình tượng của mình, nhưng mà hiện tại hai chân hắn đều mềm nhũn, còn phải nỗ lực nhịn xuống cảm giác chất lỏng đang tràn đầy ở trong hậu huyệt, thật sự không còn tâm tư nào. Chỉ đành bất lực như một tiểu công chúa ỷ ôi trong l*иg ngực của chồng mình, cúi đầu, nhắm mắt chờ vào trong khách sạn lại nói tiếp.

Yến hội đã bắt đầu, tiểu diễn viên mới lúc trước liền chạy lại đây:" Chu ca ngươi đến rồi ! Ta cứ tưởng ngươi không tới", lúc này nụ cười trên mặt hắn liền cứng ngắc, điều chỉnh vẻ mặt hơi lúng túng nhìn về phía Nghiêm Huân :" Cái kia, cái kia".

Đạo diễn liền đứng ở phía sau hắn giúp đỡ mở miệng :" Đây là tướng quân, gọi Nghiêm tướng quân".

Vừa mới nhìn thấy Nghiêm Huân một thân cao to lạnh lùng, đầu liền mơ hồ kéo tới, nói :" Chị dâu cũng tới ?".

Đạo diễn gương mặt nháy mắt đã tối sầm lại. Đứa nhỏ này, tại sao trong thời khắc mấu chốt đầu óc lại giống như bị rút gân a??

Đứa nhỏ sau khi gọi hai tiếng " Chị dâu" liền chính mình đổ mồ hôi lạnh khắp nơi, không biết phải làm sao cùng Nghiêm Huân đối diện.

Cũng may Nghiêm Huân không có ý định tính toán việc này, bình tĩnh gật gù coi như chào hỏi.

Đạo diễn lại vội vội vàng vàng dẫn đường :" Nghiêm tướng quân, ngài ngồi bên này a".

Chu Hoành đặt cái mông lên ghế mềm mại, rốt cục cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hậu huyệt bên ngoài đã bị nhét một cái tắc giang, bên trong là rượu dịch độ cồn hơi cao, dù không bị thoát mùi ra ngoài, nhưng cảm giác trướng bụng quỷ dị vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng dày vò.

Diễn viên mới liền ngồi ở bên cạnh Chu Hoành, nhỏ giọng hỏi :" Chu ca, ngươi làm sao lại không có chút tinh thần nào a, có phải là do thời gian này đóng phim quá mệt mỏi không ?".

Chu Hoành vì phòng ngừa bị người ngoài nhìn ra dị dạng, không thể làm gì khác hơn liền duy trì vẻ mặt xa cách lạnh lùng, nói:" Không có việc gì, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe".

Bị trưng mặt lạnh như vậy, tiểu hài tử cũng không có tức giận. Chu Hoành bình thường là một người ôn nhu, bỗng nhiên lãnh đạm như vậy khẳng định phải có nguyên nhân.

Có vị đại Phật Nghiêm Huân ngồi ở đây, đạo diễn liền trở nên đặc biệt cung kính cẩn thận, cầm rượu nhưng không dám kính, mà bất kính thì lại không thích hợp, chỉ liền bất đắc dĩ cầu cứu nhìn về phía Chu Hoành.

Chu Hoành nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân lại cầm ngược lại tay Chu Hoành, hờ hững bưng chén rượu lên:" Chu Hoành ở cái giới giải trí này những năm qua đều nhờ có các vị chăm sóc, Nghiêm mỗ ta kính các vị một ly".

Tay phải Chu Hoành bị Nghiêm Huân nắm chặt, bất đắc dĩ cầm tay trái nâng ly, cùng Nghiêm Huân đồng thời cạn ly với các vị cùng bàn.

Những người này đều là lão nhân đã hợp tác với Chu Hoành rất nhiều năm, ít nhiều cũng biết một chút bối cảnh gia đình Chu Hoành.

Tuy là có biết, nhưng mà ở trước mặt Nghiêm thượng tướng đối mặt cùng nhau ăn cơm như này, quả thật làm cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn nha.

Chu Hoành uống một chút rượu, lại phải càng thêm sức mà căng chặt hậu huyệt. Tay hắn bị Nghiêm Huân toàn bộ bao lấy trong lòng bàn tay. Trên tay Nghiêm Huân có chút chai sạn do luyện súng, có chút thô ráp, lại có chút ấm áp.

Hôn nhân của bọn họ đến quá nhanh, không kịp chuẩn bị, nháo nhào khắp nơi, lại cố gắng phải tỉnh lược mọi thứ, từ hai người xa lạ đã biến thành thân cận quấn quýt.

Chu Hoành cố nén hạ thân không khỏe, nhưng bất ngờ lại bị động tác đơn giản này động tâm. Ngón tay cái Nghiêm Huân nhẹ nhàng kỳ kéo bàn tay hắn, như là cố ý trêu chọc, vừa như là vô ý thân mật. Vừa phải trải qua tìиɧ ɖu͙© cực hạn dằn vặt, lại vừa động tâm trước những tiếp xúc ngây ngô kia, Chu Hoành theo bản năng mà liếʍ liếʍ môi dưới, những ký ức khi bị đυ.ng chạm thân thể bắt đầu dâng lên.

Tiểu hài tử nhìn thấy mặt Chu Hoành càng lúc càng hồng, lúc này mới phát hiện Chu Hoành cùng Nghiêm Huân ở phía dưới bàn nắm tay nhau. .

Thanh niên chưa hề có tình yêu liền đỏ mặt, ở trong lòng nhỏ giọng nói:" Như thế nào lại ngọt ngào như vậy a".

Hắn không cẩn thận đem những lời trong lòng lầm bầm nói ra, Chu Hoành bên cạnh sắc mặt càng lúc càng hồng, không được tự nhiên muốn đem tay rút về.

Nghiêm Huân nhíu mày không vui.

Chu Hoành không thể làm gì khác hơn liền ngoan ngoãn tùy ý để hắn nắm, một tay khác không được tự nhiên nắm lấy ly rượu. Bên trong hậu huyệt rượu dịch còn đang chơi đùa với tràng bích mẫn cảm, hắn hận không thể chạy vào WC tống ra toàn bộ.

Nghiêm Huân nói khẽ với Chu Hoành :" Còn nhịn được sao ?".

Chu Hoành nhịn đến trong mắt đều tràn ngập nước, thuận theo nhẹ giọng trả lời :" Ừm"

Nghiêm Huân hài lòng hơi nhếch khóe miệng:" Ngoan, về nhà sẽ có thưởng cho em". .

Chu Hoành cúi đầu khó khăn thở dốc, hắn không dám uống rượu, sợ hãi uống rượu sẽ làm lý trí không được tỉnh táo, khó kiềm chế bản thân sẽ khiến cho quần bị ướt. Hắn đang mặc một cái quần màu xám, nếu như bị ướt sẽ bị nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Màn ảnh lớn hiện lên một phân đoạn ngắn trong phim, trong đó là lúc bệnh nhân phẫu thuật thất bại, Chu Hoành trong vai bác sĩ mặt không hề cảm xúc, tựa người lên thân cửa sổ, lông mi thật dài ẩm ướt giọt nước mắt run rẩy, vừa lạnh lùng lại vừa bi thương đến cực hạn.

Màn ảnh dần dần tắt đi , người ở trong phòng yến hội liên tục đứng dậy vỗ tay.

Chu Hoành liền không có cách nào khác, dùng ánh mắt cầu xin Nghiêm Huân tạm thời buông tay hắn ra, sau đó hắn đỡ lấy vai Nghiêm Huân đứng dậy, miễn cưỡng cười đáp lại sự tán thưởng của mọi người.

Tắt giang bị nhét trong hậu huyệt khẽ nhúc nhích một chút, tựa hồ muốn rớt ra ngoài. Chu Hoành xấu hổ, dường như muốn hét thành tiếng. Lúc ày bàn tay Nghiêm Huân đang khoát lên lưng hắn nhẹ nhàng chuyển xuống phía dưới, sau đó cách quần của Chu Hoành ấn vào miệng huyệt một cái.

Tắt giang sắp trượt xuống lại vững vàng bị chặn trở lại, Chu Hoành mắc cỡ đến mức hận không thể ngất đi, lại không nhịn được cảm kích Nghiêm Huân giúp hắn giải quyết vấn đề mất mặt này.

Nghiêm Huân ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:" Không nói cảm ơn sao?".

Chu Hoành đỏ mặt nhỏ giọng nói:" Cảm ơn".

Chu Hoành tuy rằng không có uống rượu, thế nhưng ánh mắt của hắn càng lúc càng mê ly, cầm đũa cũng cầm không vững, nhìn giống như đã say mất rồi. .

Đạo diễn có chút quen biết với Chu Hoành, nghi hoặc cầm chai rượu lên nhìn số liệu được ghi trên nhãn chai:" Độ cồn không cao, Chu Hoành, sao tửu lượng của ngươi lại nhỏ như vậy a?".

Chu Hoành có nỗi khổ không thể nói được, tay khoát lên cánh tay của Nghiêm Huân, biểu hiện hết sức nhàn nhạt nói:" Hẳn là khoảng thời gian này làm việc hơi quá sức, đầu có chút choáng, ta đi về nghỉ trước".

Nhìn bộ dáng có chút đứng không vững của Chu Hoành, đạo diễn cũng không nhiệt tình giữ lại nữa, vội vội vã vã đáp ứng, đưa Chu Hoành ra khỏi khách sạn.

Chu Hoành hai chân run lên, hầu như đều phải tựa lên người Nghiêm Huân mới có thể đứng lên được.

Diễn viên mới có chút kinh hồn bạt vía vội vã chạy theo sau:" Chu ca, nếu thân thể không khỏe thì phải đi bệnh viện a!!".

Chu Hoành miễn cưỡng quay đầu hướng hắn cười cười:" Ta không có chuyện gì đâu, ân", say rượu khiến đầu óc hắn choáng váng, có chút không thể nào khống chế được cơ thể của mình, vốn là cái tắt giang kia có chút nhỏ, không có cách nào chặn lại miệng huyệt, một lượng rượu dịch từ bên trong hậu môn trào ra, từ bắp đùi chảy xuống đầu gối.

Cũng còn hên là do bên ngoài ánh sáng khá yếu, lại có thân thể Nghiêm Huân che chắn, ai cũng không thấy được quần của Chu Ảnh đế đang ướt một mảnh lớn.

Chu Hoành không thể khống chế được vui vẻ cùng xấu hổ đang đè nặng lên người mình, Chu Hoành có chút đứng không vững, bị Nghiêm Huân ôm vào trong xe.

Một lượng lớn mùi rượu lan tràn bên trong buồng xe, cảm giác hoảng sợ cùng kịch liệt xấu hổ khiến Chu Hoành vô cùng bất an, cuộn mình ở trong l*иg ngực Chu Hoành nức nở:" Xin lỗi, ân, ta không khống chế được".

Nghiêm Huân đem bàn tay tiến vào bên trong quần Chu Hoành, xoa xoa một đám da dẻ bị ẩm ướt, ngữ khí bình tĩnh giống như tuyên bố sắp có bão táp xảy ra :" Quần ướt đối với cơ thể không tốt, thoát ra".

Ngón tay Chu Hoành đều đang phát run, thử mấy lần đều không mở ra được dây lưng, gấp đến độ nước từ bên trong mắt đều chảy ra.

Trước khi đến dự tiệc, trong mông hắn đã bị Nghiêm Huân nhét vào cả một bình rượu, lúc này đang không ngừng mà tràn ra bên ngoài. Dịch rượu chảy đến mắt cá chân, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.

Chu Hoành rốt cục cũng mở ra đai lưng trước khi Nghiêm Huân mất đi kiên nhẫn, quần ướt nhẹp bị vứt qua một bên. Bắp đùi trắng tuyết đều dính đầy rượu.

Nghiêm Huân ở bên chân thê tử lau một cái, ghé chóp mũi vào ngửi ngửi, đàng hoàng trịnh trọng trách cứ :" Rượu ấm cho lão công đều bị chảy ra ngoài hết rồi".

Chu Hoành nghe vậy căng thẳng cái mông, rêи ɾỉ nhỏ giọng nói:" Còn còn có a".

Nghiêm Huân một tát phát vào mông của hắn:" Còn có cái gì?".

" Còn có rượu"cái mông Chu Hoành bị đau, cũng không dám vặn vẹo giãy giụa, mềm nhũn khóc lóc giải thích:" Rượu ấm lão công cho vẫn còn, ô ô".

Nghiêm Huân hỏi:" Ở nơi nào".

" Khắp nơi ở trong hậu môn"Chu Hoành cố gắng căng thẳng cái mông để lưu lại chút rượu dịch cuối cùng, chất lỏng bị thịt huyệt che lấp lúc ẩn lúc hiện.

Nghiêm Huân nắm lấy mông thịt mềm mại, xoa nhẹ hai cái:" Vậy thì nhanh uy lão công uống ".

Chu Hoành nghe lời, nhếch cái mông lên cao, tắt giang hồng hồng chen ở giữa miệng huyệt nhăn nheo.

Nghiêm Huân lấy tắt giang nhổ ra ngoài, cúi đầu cắn vào thịt huyệt béo mập, đầu lưỡi linh hoạt điên cuồng liếʍ láp rượu dịch.

Địa phương tối mẫn cảm bị trượng phu dùng miệng đυ.ng vào, đầu lưỡi thô ráp chạm vào da thịt nhăn nheo, linh hoạt tiến vào bên trong miệng huyệt, liền ở trong vách thịt liếʍ láp sạch sẽ.Chu Hoành cắn vào bàn tay của chính mình, không muốn cho bản thân phát ra tiếng kêu quá mức dâʍ đãиɠ.

Nghiêm Huân thấy thế, cố ý không nhẹ không nặng cắn gặm một hồi :" Lấy tay bỏ ra". Hắn mê muội dáng dấp rụt rè cùng tự kiềm chế của Chu Hoành, nhưng cũng muốn cho Chu Hoành mở dưới thân hắn trở thành một da^ʍ phụ .

Giờ khắc này, hắn không muốn nhìn thấy Chu Hoành ẩn nhẫn cùng khắc chế, điều đó khiến cho hắn cảm giác mất đi khống chế đối với Chu Hoành.

Trong miệng không có đồ vật nào để cắn, ngọt ngào khó nhịn rêи ɾỉ đứt quãng:" Ân, lão công không cần, không cần cắn, lão công liếʍ thật khó chịu, ân, thoải mái". Hắn nói năng lộn xộn, phát tiết vui vẻ khi bị liếʍ cắn, mông trắng như tuyết không tự chủ được lung lay, giống như muốn né tránh, lại giống như muốn khát cầu du͙© vọиɠ muốn được Nghiêm Huân liếʍ càng sâu.

Cái mông đột nhiên bị dây lưng quất một cái, tê dại đau đớn cùng vui vẻ khẩu giao đan xen vào nhau, Chu Hoành nghẹn ngào kêu một tiếng, hậu huyệt bên trong kɧoáı ©ảʍ phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠, phun ở trên đầu lưỡi của Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân nắm lấy dây lưng không nhẹ không nặng đánh ở trên mông Chu Hoành lần thứ hai, đầu lưỡi tận tình cuốn lấy những dâʍ ŧᏂủy̠ kia nuốt vào trong bụng, ngữ âm trầm thấp mơ hồ không rõ:" Dâʍ ŧᏂủy̠ của tao lão bà thật ngọt, lại phun ra cho lão ông liếʍ nào".

Chu Hoành ý thức có chút mơ hồ, nắm lấy ghế da ở một chỗ ngồi khác thấp giọng gào khóc:" Không có tao thủy, ô ô, đều bị lão công uống sạch mất rồi, ô ô".

Nghiêm Huân rút lấy đầu lưỡi ra, hững hờ liếʍ láp cánh mông mẫn cảm của Chu Hoành:" Vậy thì nơi nào còn dâʍ ŧᏂủy̠ để cho lão công uống, ân?".

Chu Hoành bị đùa bỡn đến thần trí hoảng hốt, sợ hãi nhỏ giọng nói:" Còn có sữa, ân, Chu Hoành cho lão công uống sữa".

Nghiêm Huân hài lòng nói:" Vậy còn không mang vυ' của chính mình uy vào trong miệng lão công?". .

Tại đại trạch Nghiêm gia, tiểu Thần đang ngủ say sưa bỗng nhiên đánh một cái hắc xì lớn, quả đấm nhỏ vung quơ mấy cái, thật không biết là đang muốn đánh ai.