Cũng không tiếp tục để Nghiêm Lê chạm vào hắn sao ...
Chu Hoành xấu hổ nói không nên lời, trốn tránh vấn đề của Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân không có chút nào thất vọng khổ sở, hắn quá hiểu Chu Hoành. .
Chu Hoành đối với mọi điều xung quanh đều tràn ngập ấm áp cùng yêu thương cùng khát vọng, vì lẽ đó hắn luôn bị vây hãm trong cái bẫy vừa ôn nhu vừa tàn bạo mà Nghiêm Huân giăng ra. Đồng dạng, hắn cũng không có cách nào từ chối Nghiêm Lê thân mật cùng yêu thích say đắm.
Nghiêm Lê nâng chân Chu Hoành lên, từ mũi chân hôn lên bắp đùi trắng nõn. Mỗi tấc da tấc thịt trên người Chu Hoành đều có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn, hắn cũng vì thế mà trở nên run rẩy, vì thế trở nên điên dại.
Sự hung tàn cùng du͙© vọиɠ bùng phát mạnh mẽ trong ngực, Nghiêm Lê tàn nhẫn cùng con thú dữ trong lòng mình điên cuồng cắn nhau, liền chỉ nắm chặt lấy mắt cá chân Chu Hoành ôn nhu hôn lên, thực sự không dám dụng sức. ( là dụng sức nha mn, mình ko có viết sai chính tả đâu ).
Chu Hoành ở trong du͙© vọиɠ tê dại mà thở dốc, vẫn cố gắng giữ lấy một phần tinh lực, nhẹ giọng hỏi Nghiêm Lê :" Ân , làm sao vậy ?".
Nghiêm Lê cắn lấy một khối thịt đùi non mềm, nhẹ nhàng mυ'ŧ lên, mơ hồ không rõ nói:" Ba ba, ta dự định thôi học, mùa xuân năm sau sẽ đi trưng binh ".
Suốt một đêm sau khi bị thủ hạ của Nghiêm Huân mang về nhà, trong nháy mắt, Nghiêm Lê bỗng nghĩ thật rõ ràng. Làm đạo diễn, đúng là sẽ có nhiều thời gian ở bên Chu Hoành. Nhưng chỉ có khi quyền lực cùng địa vị trong tay của hắn to lớn như Nghiêm Huân, hắn mới có thể ở trong cái quan hệ tam giác này mà giành được quyền chủ động.
Hắn muốn trở thành người sủng ái Chu Hoành, và cũng có thể là người khống chế Chu Hoành.
Không phải là đứa bé vĩnh viễn chỉ có thể ở trong sủng nịnh của Chu Hoành mà cầu hoan.
Càng không muốn là đứa bé bất lực chỉ có thể đứng nhìn ba ba mình gặp phiền phức mà không thể làm gì.
Chu Hoành kinh ngạc mà hỏi :" Con con không phải là muốn làm đạo diễn sao ?".
Nghiêm Lê kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cùng Nghiêm Huân thoáng liếc mắt, thấp giọng nói :" Làm đạo diễn hay tòng quân, đều cũng chỉ vì một người duy nhất trong lòng ta, cần ta".
Thiếu niên biểu lộ, hô hấp so với bình thường đều nóng rực hơn rất nhiều, da non ở hai chân non mềm đều muốn bị phỏng, đáy lòng lại một mảnh nóng rực mềm mại.
Con trai của hắn yêu hắn.
Hài tử mà hắn lúc còn thiếu niên khóc lóc đòi xóa bỏ, dùng mệnh để yêu hắn.
Chu Hoành không nhịn được ở trong lòng chua xót cùng hổ thẹn, nâng mặt nhi tử, kinh ngạc cùng mơ màng không biết phải động viên hài tử này thế nào cho đúng . .
Nghiêm Huân cùng Nghiêm Lê cách ở hai bên Chu Hoành trầm mặc đối diện, đây là cặp phụ tử có liên kết huyết thống đều căm thù nhau, nhưng lại có thể hiểu ngầm ý nhau.
Nghiêm Huân đố kị nhi tử thẳng thắn cùng tính cách rực lửa, Nghiêm Lê lại đố kỵ phụ thân có thân thể cao to cùng tính cách hung hăng, quyết tuyệt.
Nghiêm gia to lớn xa hoa giống như một chiếc võng lớn, ôm lấy ba ngươi mang ba tâm sự khác nhau vào lòng, sua tan hết đi mệt mỏi, ai cũng không rời được, ai cũng không tránh được.
Nghiêm Lê gối đầu ở giữa hai chân Chu Hoành, ngửa đầu, ánh mắt khẩn cầu chờ đợi Chu Hoành ban ân :" Ta yêu người, có thể không ?".
Chu Hoành theo bản năng mà quay đầu nhìn Nghiêm Huân một chút.
Nghiêm Huân nắm lấy cằm của hắn, trong ánh mắt âm u có chút không thích nhưng vẫn cho phép.
Chu Hoành sửng sốt mà thở hổn hển, hai chân không biết phải làm sao gác lên vai nhi tử.
Nghiêm Huân hỏi :" Em không sợ hắn không biết nặng nhẹ làm em bị thương ?".
Nghiêm Lê lo lắng kêu lên:" Ta sẽ không !".
Chu Hoành thấp thỏm bất an nhỏ giọng nói với trượng phu :" Em ân, cũng không phải là rất đau".
Nghiêm Huân nói :" Được, nhắm mắt lại ".
Chu Hoành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một vật cứng rắn lạnh lẽo nhét vào bên trong hậu huyệt mềm mại. Tiếp sau đó, hai mắt đều bị che đi. Mắt bị che đi so với việc tự nhắm mắt thì bất an hơn rất nhiều, Chu Hoành theo bản năng muốn dựa vào vật nào đang ở gần hắn, ngón tay tóm chặt quần áo không biết của ai:" Lão công, anh muốn làm gì ?".
Âm thanh Nghiêm Huân trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn vang lên:" Không cho hỏi".
Chu Hoành ngoan ngoãn không hỏi nữa, hai chân dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Huân đứng lên, mờ mịt ngửa đầu .
Nghiêm Lê cổ quái nhìn Nghiêm Huân một chút, dùng khẩu hình hỏi :" Có ý gì ?".
Nghiêm Huân không để ý tới hắn, tiếp tục đối với Chu Hoành ra lệnh :" Quẹo phải, đi ".
Chu Hoành mơ hồ phân biệt hướng đi là phía cửa lớn, chẳng lẽ Nghiêm Huân muốn hắn đi ra ngoài sân.
Chu Hoành xấu hổ đỏ mặt, mỗi một bước chân đều thập phần gian nan. Chân trần đạp lên thảm trải sàn, một bước, hai bước, ba bước,...
Vật cứng đè ép bên trong tràng bích, lục lạc phát lên tiếng vang lanh lảnh.
Hắn cảm giác mình đang giẫm lên một loại mặt đất lạnh lẽo khác, là gạch đá cẩm thạch ở ngoài cửa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Chu Hoành cảm thấy xấu hổ vạn phần, sợ hãi ở trên bậc thang giẫm phải khoảng không, không dám bước đi về phía trước nữa.
Hắn hoang mang luống cuống, đưa tay muốn chạm vào vật gì ở gần, thế giới xung quanh dường như biến mất hết, cái gì cũng không đυ.ng được.
Điều này làm hắn nhớ lại khoảng thời gian bị Nghi .êm Huân nhốt trong căn phòng kín, không có ánh sáng, không có thời gian, không có thứ gì cả. Lúc đó Nghiêm Huân đã bước vào, ánh sáng cũng được hắn mang theo vào, trong nháy mắt đó, Nghiêm Huân trở thành một phần tính mạng của hắn.
Chu Hoành vừa vội, vừa thẹn, lại vừa sợ, trong hầu kết tràn ngập tiếng run :" Lão công, lão công, anh ở đâu, tiểu Lê".
Ánh mặt trời ấm áp, thân thể thon dài mỹ mãn chỉ khoát hờ một lớp áo sơ mi trắng mỏng, lộ ra phân nửa cái mông trắng mịn, ở khe mông buông xuống thêm một chiếc lục lạc màu bạc, dâʍ ŧᏂủy̠ theo dây thừng màu bạc tí tách chảy xuống.
Quả thật là một bức tranh đẹp đến mê hồn.
Thế nhưng người trong bức tranh ấy lại bị hãm trong bất lực cùng khủng hoảng, cánh tay non mềm bị bao phủ trong ánh mặt trời. .
Nghiêm Lê mê đắm mà ngắm nhìn tình cảnh trước mắt, con mắt cũng không nỡ chớp một cái.
Hắn đột nhiên lại hối hận quyết định đi tòng quân của chính mình, nhanh chóng chạy trở về phòng cầm lấy máy ảnh ra, lo lắng cầm lấy máy ảnh chỉnh chỉnh thử còn hoạt động tốt không.
Chu Hoành sợ nhất là loại cảm giác trống rỗng này, hắn cảm giác mình đang phát run, không gian yên tĩnh đang nắm lấy cổ của hắn, khiến cho hô hấp cùng máu đều không thể lưu thông.
Hắn quay đầu muốn cầu cứu, gò má bị ánh mặt trời bao phủ vừa vặn rơi vào bên trong máy ảnh Chu Hoành.
" Rắc rắc" một tiếng lanh lảnh do âm thanh của máy ảnh lan tràn qua không gian.
Thân thể Chu Hoành khẽ run lên, hai chân không ngừng được mềm xuống.
Nghiêm Huân bước nhanh xông tới, thuần thục ôm lấy Chu Hoành vào lòng:" Chỉ như vậy liền không chịu được ?".
Chu Hoành giống như người chết chìm nắm lấy được miếng gỗ nổi, chăm chú ôm lấy cổ Nghiêm Huân, oan ức nghẹn ngào :" Em sợ hãi, lão công ".
Nghiêm Huân nhìn qua nhi tử một cái, trong ánh mắt không khỏi có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghiêm Lê thế nhưng tính tình lại trầm ổn hơn rất nhiều, không có dễ dàng bị Nghiêm Huân làm cho tức giận, kích động cùng liều lĩnh như trước kia.
Hắn quả thực đố kị năng lực khống chế Chu Hoành của Nghiêm Huân, thế nhưng hắn đã chậm rãi tìm kiếm phương pháp riêng thuộc về chính mình.
Là một loại phương pháp riêng của hắn chỉ có thể đối với Chu Hoành.
Chu Hoành nghe được tiếng bước chân của nhi tử , cánh tay giơ ra bắt lấy nhi tử:" Tiểu Lê".
Nghiêm Lê nâng tay hắn, nói :" Ba ba, người lúc nãy thật đẹp ".
Chu Hoành sắc mặt khẽ biến thành hồng.
Nghiêm Lê rất tự nhiên nói tiếp :" Ta sẽ khiến người càng đẹp hơn". Lúc nãy ngay khi hắn vừa nhấn nút máy ảnh, hắn bỗng nhiên lý giải được mục đích của mười mấy năm qua, Nghiêm Huân trở nên có những hành vi biếи ŧɦái là vì cái gì, động cơ của hành động đó là nằm ở đâu.
Bởi vì đó là thiên thần Chu Hoành, cũng bởi vì khi linh hồn Chu Hoành bị phá vỡ, thật sự rất đẹp.
Nghiêm Huân mặt không biến sắc, cởi xuống miếng vải đang che đậy mắt Chu Hoành ra, lạnh nhạt nói :" Tiệc tối của đoàn phim diễn ra lúc mấy giờ ?".
Chu Hoành con mắt vẫn còn ngập lệ, thanh âm mềm nhẹ hơi run :" Tám giờ tối ".
Nghiêm Huân liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay :" Còn ba tiếng nữa, ta sẽ tận lực giúp em có thể bước đi để có thể đi dự tiệc". .
Chu Hoành vòng eo mềm nhũn, thấp thỏm lo âu xin tha :" Đừng" nếu như hiện tại hắn bị hai cha con này tận lực kết hợp thao một trận, nhất định không thể nào đứng lên để đi dự tiệc được.
Nghiêm Lê nắm chặt tay Chu Hoành nói :" Ba ba, đừng từ chối, người đã mất đi cái quyền kia từ lâu rồi".
Khi tỉnh táo lại, Nghiêm Lê đã cấp tốc học được hình thức mà Chu Hoành cùng Nghiêm Huân ở chung, cũng tìm được kỹ xảo để bản thân có thể tồn tại.
Chu Hoành lần đầu tiên nghe được nhi tử dùng ngữ khí thô bạo như vậy mệnh lệnh hắn, nhất thời trong lòng bay lên một trận thấp thỏm tê dại, một tay nắm chặt huy chương cài trước ngực của trượng phu, ánh mắt khẩn cầu Nghiêm Huân có thể quản thúc nhi tử một chút, không cần đem hắn hành hạ đến quá đáng.
Nghiêm Huân tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu từ thê tử, nhưng không có ý tứ đáp ứng lại, trái lại đối với nhi tử nói :" Ôm ba ba ngươi về phòng ngủ, ta xử lý một chút công chuyện xong sẽ qua sau ".
Nghiêm Lê từ l*иg ngực phụ thân tiếp lấy Chu Hoành, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Nghiêm Huân một chút:" Nhanh một chút, bằng không ba ba sẽ không còn khí lực để ứng phó ngươi ".
Nghiêm Huân lạnh lùng nói :" Ta không ngại, chỉ sợ ngươi không có cái năng lực kia ".
Chu Hoành tuy đã tiếp nhận hết thảy những điều này, thế nhưng bị nhi tử ôm vào phòng ngủ, vẫn khiến cho hắn có chút cảm giác khó chịu vô cùng, tiếp đó liền giống như chú đà điều vùi đầu vào cổ nhi tử.
Phòng ngủ đã thay đổi một cái giường lớn hơn, Nghiêm Lê ôm Chu Hoành đè xuống giường, sâu sắc ngửi lấy hương thơm trên người Chu Hoành, yết hầu ở thời kỳ trưởng thành có chút khàn khàn:" Ba ba, ta thật muốn ở ngay tại đây thao chết người".
Chu Hoành nhẹ giọng cầu xin:" Tiểu Lê ân, đừng quá tàn nhẫn, chút nữa ba ba còn phải đi yến hội ".
Nghiêm Lê cố ý làm nũng chơi xấu:" Ta mặc kệ, ba ba không cho nhi tử thao thoải mái, nhi tử liền để cho ba ba mông trần đi gặp giới truyền thông ".
Chu Hoành vừa lúng túng lại vừa muốn cười.
Nghiêm Lê mở ra đai lưng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của bản thân, ở kẽ mông Chu Hoành sượt qua hai lần :" Ba ba, dươиɠ ѵậŧ nhi tử có to không ?".
Chu Hoành trộm liếc một cái, đỏ mặt gật gù.
Nghiêm Lê nhẹ nhàng cắn lên gò má trắng nõn của Chu Hoành, lẫm bẫm :" Ba ba còn không mau dùng tiểu hậu môn của mình bao lấy đại dươиɠ ѵậŧ của nhi tử sao ?".
Chu Hoành nhắm mắt lại, mở ra hai chân trần trụi thon dài, quấn lên eo nhi tử, miệng huyệt ướŧ áŧ chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang căng trướng của nhi tử, tiếng lục lạc vanh vảng vang lên, đặt biệt ngượng ngùng.
" Ta đã quên, hậu huyệt của ba ba còn đang nhét đồ vật ". Nghiêm Lê nắm chặt lấy chiếc lục lạc đang treo lơ lửng kia, kéo kéo ra bên ngoài , " Cắn chặt như thế, không nỡ buông ra sao ?" Tiểu trứng rung bị hắn nắm thô bạo như vậy mà kéo ra bên ngoài, vách tràng đỏ tươi cũng vì vậy mà bị mang ra một ít, như một đóa hoa thịt diễm lệ tuôn trào.
Chu Hoành không hề nhìn thấy được thân thể của chính mình, nên khi cảm nhận được dị trạng trong cơ thể mà bắt đầu sợ hãi :" Tiểu Lê, không cần, điểm nhẹ một chút, ân".
Nghiêm Lê tuổi trẻ anh tuấn nhếch khóe miệng lên một cái :" Ta chỉ đùa một chút, ba ba", hắn chậm rãi buông tay, để thịt huyệt đỏ sẫm nuốt lấy viên trứng nhảy màu tím kia vào sâu bên trong, sau đó lại chậm rãi móc ra, hắn thấp giọng nói:" Ta mới không nỡ làm cho tiểu hậu môn đẹp đẽ của ba ba bị thương đâu ".
Chu Hoành bị cái ý đồ xấu xa của nhi tử kia bắt nạt đến chảy mồ hôi lạnh khắp người, mềm nhũn cầu xin :" Tiểu Lê không nên nháo a, mau tiến vào bên trong ba ba".
Nghiêm Lê dùng qυყ đầυ khổng lồ đẩy đẩy vào bên trong thịt động đang co rúm :" Ba ba muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của nhi tử sao ?".
Khối thịt no đủ bắt đầu đẩy vào bên trong tiểu huyệt căng thẳng, Chu Hoành chờ đợi Nghiêm Lê có thể nhanh một chút để hắn còn có thể đi đến bữa tiệc, lại không nhịn được thấp thỏm cùng kinh hoảng. Hắn dùng cánh tay che đi đôi mắt, mơ hồ không rõ, phun ra da^ʍ ngữ phóng túng :" Ân, muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của nhi tử ".
Nghiêm Lê nhìn bờ môi hồng hào của Chu Hoành khép vào mở ra, nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hỏn nhẹ nhàng run rẩy, nhất thời máu trong người đều vọt vào bên trong dươиɠ ѵậŧ, đột nhiên ưỡn thân một cái, dươиɠ ѵậŧ thô to " xì xì" một tiếng đỉnh vào bên trong thịt huyệt . Cảm giác mềm mại ấm áp chăm chú bao lấy dươиɠ ѵậŧ thẳng đứng của hắn, ở lúc hắn thô bạo đỉnh vào bên trong mà run rẩy theo.
Bị dươиɠ ѵậŧ nhi tử triệt để lấp kín, Chu Hoành thỏa mãn lại thống khổ rêи ɾỉ:" Hảo trướng, tiểu Lê, tiểu Lê, ân, dươиɠ ѵậŧ của con không còn lớn như vậy có được hay không" , không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Lê khi bắt đầu thao hắn thì lớn hơn rất nhiều, no đến mức mông hắn có chút biến đổi hình dạng theo để có thể thích nghi.
Nghiêm Huân điện xong mấy cuộc điện thoại, lại giao cho thư ký một số công việc, đi đến thư phòng cầm lấy chai rượu whiskey, lúc này mới không nhanh không chậm đẩy ra cửa phòng ngủ của hắn.
Thê tử của hắn đã nằm bất lực nằm lỳ trên giường, ở phía dưới cái bụng có lót thêm một cái gối, hai mắt bị thao đến thất thần, há mồm to nổ lực hô hấp.
Nghiêm Lê kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mạnh mẽ động mạnh một hồi, đối với Nghiêm Huân nói :" Ngươi tới chậm ". .
Nghiêm Huân mở ra chai rượu đặt lên bàn, vừa đi đến phía giường vừa giải khai cúc áo, không nói một lời thay thế vị trí của Nghiêm Lê đặt lên người Chu Hoành.
Chu Hoành vừa mới bị nhi tử thao xong ai ai nức nở một tiếng, lại bị dươиɠ ѵậŧ thô to của trượng phu cắm sâu vào bên trong thịt huyệt sưng đỏ.