Ác chiến qua đi, Nghiêm Huân gọi cho bảo tiêu ở dưới lầu đem quần áo chuẩn bị sẵn lên. Sau đó ôm lấy thê tử sắp ngủ thϊếp đi đi vào trong phòng thay đồ. .
Chu Hoành nắm nắm y phục của hắn, nhắm mắt bất tri bất giác hỏi :" Anh làm sao tiến vào ?".
Nghiêm Huân trầm mặc hồi hộp, nói :" Ta dùng xe chuyên dụng của quân bộ để đi vào ". Hắn có chút lo lắng Chu Hoành sẽ tức giận. Công ty của Chu Hoành vì muốn giữ hình tượng của Chu Hoành nên đã tận lực phủ nhận việc " Chu Hoành cùng với lãnh đạo trong quân đội có quan hệ phu thê".
Bây giờ, hắn lại mang xe chuyên dụng đi vào, chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều hiềm nghi.
Nghĩ tới đây, hắn lại đứng im trong phòng không chịu đi, kiên nhẫn chờ Chu Hoành trả lời.
Hắn cũng không muốn vì lo lắng mà bỏ qua bất cứ tâm tình cảm xúc nào của Chu Hoành, hắn phải biết tất cả. Chu Hoành vui mừng, bi thương, thậm chí là hận, hắn toàn bộ đều phải nắm trong lòng bàn tay.
Có thể là do Chu Hoành quá mệt mỏi, uể oải khiến đại não mệt mỏi, bắt đầu trạng thái muốn hôn mê, liền tựa vào vai Nghiêm Huân khò khè ngủ mất.
Nghiêm Huân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn liền chọn trở về nhà rồi nói tiếp.
Bảo tiêu đi phía sau bỗng nhiên có động thái, một phát đá văng miếng ván màu đỏ gần đó :" Người nào ?".
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ngồi xổm phía sau tấm ván, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoài nghi cùng hoảng hốt, ngón tay run rẩy chỉ vào Nghiêm Huân :" Ngươi, ngươi" . Cảm giác bất ngờ cùng đau khổ khi phát hiện nam thần đã có gia đình khiến cho tâm hồn non nớt bị tổn thương nặng nề.
Hóa ra Chu Hoành thật sự có một lão công xuất thân từ quân đội, còn có hắn lại là một tên biếи ŧɦái.
Quả nhiên quanh năm ở trong quân đội đều biếи ŧɦái a !
Nghiêm Huân cũng cảm thấy có chút phiền toái. Dù sao tên này cũng là nhân vật của công chúng, xử lý có chút phiền toái. Hơn nữa, Chu Hoành cũng có thể dính phải phiền phức từ việc này.
Hài tử kia đột nhiên thấu hiểu, lấy hai tay che miệng mình lại, dùng ánh mắt kiên định biểu thị mình sẽ không đem chuyện này đi nói lung tung bên ngoài.
Nghiêm Huân cũng không định dùng biện pháp cứng rắn gì đối với hài tử còn nhỏ kia, chỉ dùng ánh mắt uy hϊếp một hồi, sau đó xoay người rời đi. Hắn nói khẽ với bảo tiêu :" Giám sát tên kia, nếu thấy hắn có ý đồ muốn lan truyền tin tức ra ngoài, lập tức xử lý sạch sẽ ".
Hài tử kia cũng thật biết điều, suy đi nghĩ lại vẫn là bản thân nên hắn mắt làm ngơ. Nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo từ người kia, cả người đều nổi lên một tầng da gà.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ đau lòng. .
Hắn từ nhỏ đã nhìn những bộ điện ảnh Chu Hoành đóng mà lớn lên, Chu Hoành dường như đã in dấu cả một thời mộng đẹp niên thiếu của hắn.
Bây giờ mộng đẹp ở ngay trong nháy mắt, lại đột nhiên phát hiện đã bị người khác nắm trong lòng bàn tay.Chỉ có thể che ngực thở dài một hơi, liếc mắt nhìn đồng hồ chính mình.
Bây giờ là 1h rưỡi đêm.
Thở dài một cái nữa, chính mình ôm lấy kịch bản mà nằm trên ghế sô pha mà ngủ.
Chu Hoành ở trong xe mà mơ mơ màng màng ngủ một lúc, lúc xuống xe lại bị gió lạnh thổi tỉnh.
Hắn theo bản năng mà hướng về l*иg ngực Nghiêm Huân rút lại.
Nghiêm Huân mặt không hề cảm xúc, bức chân tăng nhanh thêm mấy phần.Chu Hoành vẫn là tỉnh rồi, cảm nhận được bản thân đang được Nghiêm Huân ôm vào trong lòng, liền xấu hổ, nhẹ nhàng vùng vẫy một chút.
Nghiêm Huân nói một cách lạnh lùng :" Đừng nhúc nhích".
Chu Hoành không thể làm gì khác hơn là tùy ý để hắn ôm.
Người hầu tiếp đón, vốn định nhận lấy quần áo, liền nhìn thấy tướng quân đang ôm lấy phu nhân, lúng túng không biết phải làm sao liền hồi báo một chút tình hình :" Tướng quân, phu nhân. Lúc nãy tiểu thiếu gia có khóc một chút, sau đó liền ôm lấy món đồ chơi mà ngủ mất. Còn đại thiếu gia lúc nãy có trở về, sau đó đi vào phòng bếp cầm lấy chai rượu đỏ đi lên lầu".
Chu Hoành có chút lo lắng :" Ta đi xem xem ".
Nghiêm Huân chăm chú ôm hắn :" Không cần, một chai rượu đỏ cũng không chết được ".
Chu Hoành bất tri bất giác nhận ra trong lời nói của Nghiên Huân có chút ghen tuông, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt giải thích :" Em em là đến xem tiểu Thần một chút, nó buổi tối khóc đêm, lỡ như nó gặp ác mộng thì sao ?".
Nghiêm Huân đặc biệt yêu thích Chu Hoàn sinh con, tốt nhất là sinh cho hắn luôn cả một đội bóng thì càng tốt. Thế nhưng những hài tử này lại tranh giành tinh lực thời gian của Chu Hoàn, Nghiêm Huân lại có chút không vui, thậm chí bắt đầu cảm nhận được uy hϊếp từ tên tiểu tử béo ụ kia.
Tuy rằng thằng con lớn là một tên vô liêm sỉ, nhưng tiểu nhi tử lại ngoan ngoãn không gây sự, Nghiêm Huân miễn cưỡng đáp ứng :" Nếu như nó đã ngủ an ổn, em liền trở về phòng để ngủ, biết chưa ?".
Chu Hoành ngoan ngoãn đáp ứng.
Tiểu Nghiêm Thần ngoan ngoãn ngủ, giơ hai tay lên đầu , làm ra tư thế đầu hàng.
Bệnh nghề nghiệp của Nghiêm Huân phát tác, nhìn vô cùng không thoải mái, thô bạo nắm lấy tay tiểu nhi tử đặt ở trước ngực.
Tiểu tử ngủ say có chút không vui, lại giơ tay lên, rầm rì uốn éo.
Nghiêm Huân lại muốn đưa tay sửa tư thế ngủ của nhi tử. Chu Hoành không nhịn được cười, đưa tay ngăn lại tay Nghiêm Huân, nhỏ giọng nói :" Như vậy được rồi, đừng dằn vặt hài tử ".
Chu Hoành yêu thương, nắm lấy nắm đấm nhỏ xoa xoa, sau đó lại chọt chọt cái mũi nhỏ.
Tiểu Nghiêm Thần ngủ như chết đột nhiên tỉnh rồi, ôm lấy ngón tay Chu Hoành, khó khăn mở mắt mừng rỡ :" Ba ba, ôm ôm , a ". .
Chu Hoành thấy mình quấy rối tiểu nhi tử, có chút hổ thẹn, ôn nhu nói :" Ngủ đi, ba ba phải trở về phòng".
Tiểu Nghiêm Thần mắt đều mở không lên, nhưng vẫn nổ lực nắm lấy tay Chu Hoành gọi :" Ba ba , ôm !".
Nghiêm Huân không nhịn được nhíu mày.Này tại sao cả hai nhi tử của hắn đều thích làm nũng Chu Hoành ?
Thế Nhưng tiểu Nghiêm Thần vẫn còn là hài tử, Nghiêm Huân không thể dùng cách hắn đối xử với Nghiêm Lê mà đối với tiểu Thần được. Nghiêm Huân không thể làm gì khác hơn là nhìn Chu Hoành đem con từ trong nôi ra, để lên cánh tay bế bồng đưa qua đưa lại.
Tiểu Nghiêm Thần mơ mơ màng màng muốn dựa vào ngực Chu Hoành mà cắn xuống.
Chu Hoành đỏ mặt không được tự nhiên muốn trốn, thế nhưng lại bị Nghiêm Huân từ phía sau đè lại vai.
Nghiêm Huân thanh âm bình tĩnh, gương mặt không hề cảm xúc nói :"Trốn cái gì ? Tiểu nhi tử muốn uống sữa, em không muốn cho nó sao ?".
Chu Hoành mặt càng lúc càng nóng, không thể không một tay ôm lấy hài tử, một tay kéo ra áo sơ mi lộ ra đầṳ ѵú béo mập.
Nghiêm Huân nhàn nhạt ra lệnh:" Mau một chút ".
Chu Hoành cắn chặt hàm răng, thần trí đều mơ hồ:" Không không cần có được không?".
Tiểu Nghiêm Thần uỵch một cái cắn không được, oan ức liền muốn khóc lên.
Nghiêm Huân cúi người hôn lên cổ Chu Hoành:" Ngoan, nghe lời ".
Chu Hoành đành ngượng ngùng nắm lấy đầṳ ѵú hướng về phía miệng nhi tử, Tiểu Nghiêm Thần ngửi thấy mùi vị sữa thơm ngọt liền vui vẻ , mở miệng liền muốn cắn. Bỗng nhiên có một bàn tay ngăn cách miệng hắn với đầṳ ѵú Chu Hoành. .
Nghiêm Huân mạnh mẽ dùng bàn tay xoa xoa đầṳ ѵú béo mập, nói mà không có chút biểu cảm gì:" Đã muộn rồi, ngày mai em không cần phải đi làm sao?".
Tiểu Nghiêm Thần không dám tin tưởng, há to mồm, gào mạnh một tiếng cắn vào bàn tay Nghiêm Huân.
Tên lừa gạt !! Ô ô!! Tên lừa gạt !!
Chu Hoành không biết phải làm sao, ngửa đầu nhìn Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân vẫn như cũ mặt không hề cảm xúc : Đem hài tử ném đi, chúng ta trở về phòng ".
Chu Hoành không thể làm gì khác hơn, đành phải đêm tiểu Nghiêm Thần đang oan ức kia thẻ lại vào trong giường. Có chút lo âu nắm lấy góc áo Nghiêm Huân:" Tiểu Thần sẽ không sao chứ ?".
Nghiêm Huân trong lòng đang có một ngàn một vạn chữ gào thét lên. Chắn ngang Chu Hoành và Nghiêm Thần, ôm lấy Chu Hoành ôm lên, từng chữ từng chữ nói :" Trở về, đi ngủ, nhanh lên".
Từ rất lâu trước kia, lúc mà tiểu Chu Hoành vẫn còn ghét Nghiêm Huân, hắn luôn có cảm giác rất lạ lùng, hắn rất thích ỷ ôi trong l*иg ngực Nghiêm Huân mà ngủ.
Nghiêm Huân thân thể cao to ấm áp, cánh tay cường tráng vòng vào eo hắn, sẽ càng làm cho Chu Hoành có cảm giác không bị trôi nổi khi ngủ.
Chu Hoành có chút không muốn thừa nhận rằng hắn đối với Nghiêm Huân có bao nhiêu nuối tiếc không muốn xa rời.
Bởi vì ái tình, đúng hơn là cảm giác hắn khuất phục trước người kia.
Nghiêm Huân ung dung thong thả, cởϊ áσ sơ mi vứt sang một bên, xoa xoa mặt Chu Hoành:"Đang suy nghĩ gì ?".
Chu Hoành nhớ tới chuyện vừa rồi, gò má lại một mạt đỏ lên, không được tự nhiên nhỏ giọng nói :"Đang nghĩ, anh không phải là cố ý muốn bắt nạt tiểu Thần".
" Không phải" Nghiêm Huân quỳ một gối xuống bên giường, nắm lấy đầṳ ѵú Chu Hoành niết niết mấy lần :" Ta là nghĩ muốn bắt nạt em".
Thân thể Chu Hoành run lên, không khỏi ưỡn ngực, đầṳ ѵú chủ động muốn tiến vào trong l*иg bàn tay Nghiêm Huân.
Chu Hoành vì bản thân không khống chế được dâʍ đãиɠ mà thẹn thùng đỏ mặt, nhỏ giọng rêи ɾỉ không dám oán giận. Nghiêm Huân xưa nay không hề che giấu vẻ mặt lạnh lùng tàn ác thú vị. Còn hắn bây giờ, thậm chí có chút mất đi liên sĩ.
Có thể Chu Hoành đã sớm bị quyền lực của Nghiêm Huân áp đảo. Không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất bị bắt nạt.
Nghiêm Huân thành thạo, dùng toàn bộ bàn tay xoa xoa bộ ngực Chu Hoành.
Cảm giác tê dại từ đầṳ ѵú cùng bộ ngực trướng to đồng thời tấn công vào não bộ, Chu Hoành vô thức run rẩy hai chân nhẹ nhàng rêи ɾỉ, trên người cũng không nhịn được vặn vẹo, không biết là bản thân muốn tránh đi hay là nghênh đón bàn tay kia.
Bởi vì ở nam giới bộ ngực được cấu tạo phi thường nhỏ, hơn nữa đầṳ ѵú nhỏ không tiện ra sữa. Chu Hoành chính mình xoa cũng không ra, hai đứa con trai nhỏ cũng chẳng được chút sữa nào.
Chỉ có Nghiêm Huân là có thể.
Tay cùng miệng của Nghiêm Huân lạ kỳ giống như có ma lực, so với máy hút sữa càng có tác dụng tốt hơn. Xoa, cắn cùng hút một chút thì bộ ngực căng đau vì sữa kia liền ngoan ngoãn phun ra dòng sữa trắng.
Nghiêm Huân nhìn Chu Hoành ánh mắt mê loạn, tâm tình rốt cục cũng tốt lên được một điểm, ngón tay nắm lấy đầṳ ѵú béo mập kéo ra:" Chỉ vì nắm đầṳ ѵú mà em liền có thể phát tao?".
Chu Hoành bị hắn vừa nắm vừa xoa, ngực bị căng đến có chút khó chịu, đỏ mặt mềm nhũn, cầu xin:"Đầṳ ѵú trướng quá, ân, lão công". .
Nghiêm Huân buông tay ra:" Muốn lão công làm thế nào?".
Chu Hoành cắn môi dưới không nói nên lời,nước mắt long lanh mà hướng Nghiêm Huân cầu xin.
Nghiêm Huân một chút cũng không hề bị lay động.
Chu Hoành không thể làm gì khác hơn là chính mình phải nỗ lực, chiếu theo thủ đoạn của Nghiêm Huân, ngữ điệu bên trong có chút oan ức muốn khóc :" Muốn muốn lão công bú sữa, ân ân, muốn phun sữa, trướng quá, ân lão công".
Nghiêm Huân thu lại tay:" Chính mình đến uy lão công ".
Chu Hoành quỳ ở trên giường, lôi kéo đầṳ ѵú béo mập của chính mình hướng về phía miệng Nghiêm Huân mà đưa tới.
Nghiêm Huân cố ý tránh một chút, Chu Hoành liền bất đắc dĩ dịch chuyển theo về phía trước.
Nghiêm Huân bỗng nhiên ngửa người về phía trước, Chu Hoành mất trọng tâm ổn định suýt chút nữa té xuống giường.
Nghiêm Huân nhân cơ hội đem thân thể trần như nhộng cùng khuôn mặt xinh đẹp của thê tử toàn bộ ôm vào trong ngực, đột nhiên đè xuống giường, nhắm ngay lên đầṳ ѵú nhỏ mạnh mẽ hút một cái.
Chu Hoành rên lên tiếng càng lúc càng ngọt, hai tay không biết phải làm sao cầm lấy ga giường trải dưới thân. Hai chân thon dài thẳng tắp hướng ra hai bên, một hồi một hồi ma xát với vật cứng ở trong quần của trượng phu. Tắc giang bị nhét trong hậu môn bỗng bị rút ra, dịch trắng không bị giữ lại toàn bộ đều chảy ra ngoài.
Nghiêm Huân dùng áo sơ mi bó lấy hai tay lên đầu giường. Thô bạo tách hai hai chân thon dài mê người đặt ở hai bên:" Chân kéo ra rộng một chút".
Chu Hoành ngoan ngoãn, nhẫn nhịn đau nhức cố gắng tách hai chân rộng ra tối đa. Trước khi về nhà đã bị thao qua, miệng huyệt tê dại bị qυყ đầυ to lớn đυ.ng tới có chút sợ hãi, thu rút lại.
Nghiêm Huân cầm lấy dây lưng đánh vào miệng huyệt của hắn :" Hậu môn dâʍ đãиɠ chịu không được ?".
Hiếm thấy Chu Hoành thành thật gật đầu, thừa nhận hắn có chút chịu không được. .
Nghiêm Huân nắm lấy vòng eo của hắn, chậm rãi đỉnh đi vào, thấp giọng nói:" Bảo bối, ta đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em là thê tử của ta, chịu không được cũng phải chịu !".
Trành bích bị sử dụng quá độ có chút đặc biệt mẫm cảm, thống khổ cùng vui vẻ mãnh liệt tràn tới khiến Chu Hoành hầu như nghẹt thở.
Hắn nghẹn ngào xin tha, muốn khép lại hai chân nhưng lại bị Nghiêm Huân ép sang hai bên càng thêm thô bạo.
Chu Hoành trong lòng có chút hoảng hốt, cảm giác giống như đang bị cưỡng bức a, không có cách nào phản kháng, bị ép phải chịu đựng.
Một nụ hôn ôn nhu rơi lên môi hắn, đầu lưỡi Nghiêm Huân cạy mở hàm răng hắn, liếʍ láp lợi cùng cằm trên của hắn, nâng đầu lưỡi Chu Hoành lên quấn quýt với nhau.
Ôn nhu cùng bạo lực đồng thời tiến tới thân mật khiến Chu Hoành rơi vào mê mang choáng váng.
Trong lúc vô tình, hắn chậm rãi học được cách hưởng thụ những điều mà Nghiêm Huân dành cho hắn.