Gò má của Chu Hoành bị nhi tử nâng trong lòng bàn tay, bị ép phải ngửa đầu :" Tiểu Lê, ân, đừng nghịch ", hắn nghĩ muốn kéo dài thời gian cho đến khi Nghiêm Huân lại đây. Nếu như trước khi Nghiêm Huân đến mà hắn đã bị Nghiêm Lê thao đến cao trào, thì chắc chắn, khoảng thời gian tối nay sẽ đặc biệt gian nan đối với Chu Hoành. .
" Ba ba" Nghiêm Lê thấp giọng nói :" Người cảm thấy ta đang đùa với người sao ?".
Chu Hoành bởi vì khí tức lạnh lùng trong lời nói của nhi tử mà co rúm cả người lại.
Hắn lại quên mất rằng Nghiêm Lê đã lớn rồi. Cao hơn hắn, mạnh mẽ hơn hắn, dươиɠ ѵậŧ thô to dưới khố hạ kia có thể thao hắn đến khóc lóc xin tha.
Cảm giác giống như ngày hôm qua Nghiêm Lê chỉ là một hài tử nhỏ, béo béo tròn tròn như một chiếc bánh mochi, đứng loạng choạng trong giường nhỏ đưa tay đòi hắn ôm vào lòng.
Nghiêm Lê chăm chú cau mày, kỳ thật hắn có chút chân tay luống cuống.
Hắn nghĩ muốn thừa cơ hội lần này mà giống như Nghiêm Huân, triệt để khống chế Chu Hoành, nhưng hắn lại quá để ý đến phản ứng của Chu Hoành, sợ hãi Chu Hoành chống cự cùng phản cảm mệnh lệnh của hắn.
Chu Hoành vốn là diễn viên, am hiểu nhất vẫn là quan sát sắc mặt của người khác mà phán đoán tâm tình. Hắn không nhìn thấu được Nghiêm Huân, là bởi vì Nghiêm Huân từng làm công tác nghiệp vụ nên bình thường vẫn còn giữ được kỹ năng giấu đi cảm xúc trên gương mặt.
Nhưng Nghiêm Lê thì không phải, Nghiêm Lê chỉ là một thiếu niên yêu người không nên yêu mà lộ ra thấp thỏm lo âu trên gương mặt.
Chu Hoành bất đắc dĩ khe khẽ thở dài, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn tay của đối phương :" Được, tất cả đều nghe ngươi ".
Đó là con trai ruột của hắn, yêu hắn đến không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh bản thân, hài tử đã trả giá nhiều như vậy, hắn làm sao còn có thể tổn thương trái tim nhi tử nữa đây ?
Nghiêm Huân luôn trách hắn cưng chiều nhi tử, nhưng mà Chu Hoành hết cách rồi, hắn nhìn thấy hài tử thương tâm, hắn liền không thể chịu được.
Huyết thống thật sự là một thứ thần kỳ, Chu Hoành không cách nào chống cự được.
Lần này lại đến lượt Nghiêm Lê sửng sốt:" Ta, ngươi". Hắn thật không thể tin Chu Hoành lại chiều ý, thuận theo lời hắn như vậy.
Chu Hoành người trần như nhộng khoác hờ chiếc áo blouse trắng, trên mũi mang một chiếc gọng kính tinh tế, quần bị kéo xuống tận mắt cá chân , đùi trắng nõn bị lộ ra.
Nghiêm Lê âm thanh có chút bất ổn :" Ba ba, ta ra lệnh người lấy lòng ta ".
Chu Hoành rút thắt lưng mình đưa vào tay Nghiêm Lê, uốn éo người quỳ gối trên ghế xoay, cái mông trắng đưa ra bên ngoài. Tuy rằng làm cũng đã làm rồi, thế nhưng Chu Hoành vẫn nhịn không được cảm thấy xấu hổ, mặt dán lên lưng ghế run giọng nói :" Tiểu Lê, ba ba muốn được nhi tử đánh đòn ".
Nghiêm Lê đi tới, thắt lưng trên tay quất vào mông thịt đầy đặn, mông trắng như tuyết lập tức hiện ra một đạo hồng ngân.
Chu Hoàn nhẹ nhàng rêи ɾỉ :" A , Tiểu Lê, nhẹ chút, đau ". .
Nghiêm Lê nghe được tiếng khóc ngọt mềm của Chu Hoành, hưng phấn đến nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nắm lấy dây lưng quất thêm vào mông thịt trước mắt :" Gọi lão công !".
Chu Hoành cắn lên lưng ghế dựa được bọc da, mơ hồ không rõ nghẹn ngào :" Lão công, ô ô, đau quá lão công". Lý trí Chu Hoành bắt đầu có chút hỗn loạn, không nhận rõ được người đang quất hắn là ai.
Chu Hoành lung ta lung tung nhớ về lúc trước kia. Khi hắn còn nhỏ, hắn đặc biệt sợ hãi khi bị Nghiêm Huân đánh đòn. Con trai đang trong giai đoạn trưởng thành hết thảy đều đặc biệt sợ đánh đòn, đó vốn dĩ là một trừng phạt vừa đau vừa hổ thẹn.
Ở thời điểm hắn vừa đau vừa khóc, Nghiêm Huân ép hắn hứa hẹn một ít chuyện, hắn quá đau nên xưa nay đều không chút do dự mà đáp ứng.
Cái mông trắng như tuyết dưới ánh đèn trắng đặt biệt mê người, mỗi đạo hồng hồng do vệt roi gây ra đều hiện lên rõ ràng. Điều đó làm Nghiêm Lê càng thêm hưng phấn, mỗi lực đạo trên tay quất xuống càng thêm mạnh hơn.
Tốt nhất là nên đánh mông Chu Hoành đến sưng đỏ lên, đυ.n vào liền đau đến chảy nước mắt. Lúc ấy, hắn sẽ đem tứ chi của Chu Hoành cột vào cái ghế dựa kia, sau đó liền dùng đại dươиɠ ѵậŧ thô to của mình đâm sau vào hậu môn của ba ba.
Hắn điên cuồng đến mức muốn chơi Chu Hoành đến mất hết đi sức lực, thân thể cùng tinh thần đều tuột dốc, chỉ giống như một món đồ chơi, để hắn đặt dưới thân ngoan ngoãn mở ra hai chân.
Nghiêm Lê hô hấp càng ngày càng thêm thô suyễn, sức lực trong tay càng lúc mất đi khống chế, đau đến khiến Chu Hoành kêu thảm một tiếng, cái mông khống khổ co giật lên.
Đau đớn kịch liệt từ cột sống tiến sâu vào ngực, Chu Hoành sắc mặt trắng bệch, ngón tay thon dài vô lực nắm lên ghế dựa, trong đầu nổ lóm đóm vệt trắng.
Nghiêm Lê sợ hãi liền vội vã ném dây lưng, ôm lấy Chu Hoành thất kinh gọi:" Ba ba, xin lỗi, xin lỗi, người có sao không ? Ta không dám, không dám nữa ".
Nghiêm Huân nghe được âm thanh, phản xạ có điều kiện một bước đá sập cánh cửa, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ gầm nhẹ một tiếng:" Nghiêm Lê !".
Hắn quá hiểu rõ nhi tử hắn. Nghiêm Lê hoàn toàn kế thừa gen thô bạo trong con người hắn, thế nhưng lại chưa học được cách kiềm chế sức mạnh của bản thân trong tìиɧ ɖu͙©.
Nghiêm Huân vẫn không muốn Nghiêm Lê cùng Chu Hoành đơn độc làʍ t̠ìиɦ cũng chỉ vì lo lắng Nghiêm Lê không thể khống chế được bản thân, ra tay nặng nhẹ làm tổn thương đến Chu Hoành.
Chu hoành sắc mặt tái nhợt chậm rãi khôi phục được chút máu. Hắn uể oải nhào vào l*иg ngực của Nghiêm Huân, tay ôm eo Nghiêm Huân, ôn nhu nói :" Em không có chuyện gì ".
Trên mông thịt trắng mịn đầy rẫy vệt đạo hồng ngân, màu sắc so với các vết roi khác hắn từng đánh đều đậm màu hơn, nhìn vô cùng thảm thương.
Nghiêm Huân con mắt trở nên sung huyết, mạnh mẽ trừng mắt con trai chính mình. .
Chu Hoàn cầm lấy ngón tay Nghiêm Huân đang ở hai chân mình, đỏ mặt thấp giọng nói :" Em thực sự không sao".
Nghiêm Huân tìm thấy ở hai chân thê tử một đạo dính nhớt đáng ghét. Côn ŧᏂịŧ Chu Hoành mềm oặt, buông xuống. Có lẽ là lúc bị Nghiêm Lê lực đạo không nặng không nhẹ mà đánh đến bắn tinh.
Nghiêm Huân hơi thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt không chịu nói.
Chu Hoành khẽ quay đầu hướng nhi tử một ánh mắt " nghe lời", ôm eo trượng phu ngửa mặt nhẹ giọng nói :" Xin lỗi ". .
Nghiêm Lê trong lòng dâng lên một luồng buồn bực, đến cả bản thân hắn cũng không biết tại sao luồng khí nóng giận này lại dâng lên.
Phụ thân trầm ổn, ngang ngược tựa như một ngọn núi lớn, khiến hắn cực kỳ khốn khổ cùng hổ thẹn.
Chu Hoành cũng không xảy ra chuyện gì, vốn dĩ Nghiêm Huân định sẽ buông tha cho nhi tử vô lại này. Thế nhưng không nghĩ tới Nghiêm Lê lại ôm lấy đầu Chu Hoành hôn tàn nhẫn một trận không chịu buông.
Chu Hoành bị hắn hôn đến hoa mắt chóng mặt không biết phải làm sao. Một tay nắm lấy quần áo Nghiêm Huân, tay còn lại thì nắm lấy quần áo Nghiêm Lê.
Nghiêm Lê hôn đến chính mình cũng có chút mơ hồ, miệng mở lớn thở hỗn hển, nói :" Ba ba, xin lỗi ".
Chu Hoành kinh ngạc mà nói :" Không sao ".
Nghiêm Lê đánh gãy lời nói của hắn :" Ta sẽ trở thành một người xứng đáng với ba ba, ba ba nhất định phải chờ ta ". Nói xong không đợi Chu Hoành đáp lời liền đứng dậy, đá văng cửa, bước chân rời đi.
Chu Hoành sốt ruột muốn đuổi theo :" Tiểu Lê !", cái kia đúng là khiến hắn vô cùng đau đớn, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ vì loại chuyện nhỏ này mà trách cứ con trai hắn.
Nghiêm Huân nói :" Không cần phải để ý đến hắn, bảo tiêu ở ngoài cửa sẽ trông chừng hắn ".
Chu Hoành lúc này mới yên lòng.
Nghiêm Huân tạm thời bỏ chuyện này qua một bên, vuốt ve sau ót Chu Hoành, thấp giọng nói :" Quần áo đều bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt, ngày mai còn phải quay sao, ân ?".
Chu Hoành đỏ mặt nhỏ giọng nói :" Không không có chuyện gì, đoàn kịch đã chuẩn bị rất nhiều quần áo tương đồng cho em, để để ứng phó với vài chuyện xảy ra làm hư quần áo ". Vì phòng ngừa việc bị dính dầu mỡ lên quần áo, hay là mỹ phẩm...
Tâm tình Nghiêm Huân cũng trở nên tốt hơn một điểm :" Vì vậy em muốn mặc quần áo này để lão công thao em sao ?".
Chu Hoành mặt càng đỏ hơn, âm thanh nhỏ đến mức dường như không nghe thấy:" Lão lão công không thích sao ?".
Nghiêm Huân nghiêm mặt nói :" Có thể ".
Chu Hoành hai chân sốt sắn mà căng thẳng :" Em em đã tự xoa xoa hậu môn cho mềm nhũn, lão công lão công ân ". Hắn muốn dâʍ đãиɠ một chút kêu gọi Nghiêm Huân, nhưng bất luận muốn làm sao đều không thể làm được, chỉ cần hắn còn sót lại một tia lý trí, hắn liền trưng ra vẻ mặt băng thanh ngọc khiết kia, tuyệt đối không chịu biểu đạt du͙© vọиɠ dâʍ đãиɠ của chính mình.
Trừ phi bị uy hϊếp, bị bức bách, bị Nghiêm Huân trói lại gào khóc xin tha. Chỉ có lúc đó, khi tự tôn của hắn bị hủy hoại, hắn mới có thể bằng lòng thừa nhận bản thân có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.
Nghiêm Huân kiên nhẫn chờ :" Muốn lão công làm cái gì ?".
Chu Hoành xấu hổ, cuối đầu nhắm mắt lại, cắn lấy môi dưới không chịu mở miệng.
Nghiêm Huân nắm chặt một bên mông hắn, ngón tay vừa vặn động tới những vết hồng ngân, Chu Hoành liền nhẹ nhàng run rẩy một hồi. Nghiêm Huân hỏi :" Đau không ?".
Chu Hoàn lắc đầu một cái :" Có có chút kỳ quái ân ngứa a ", đau đớn nhẹ nhàng nhạt đi, thay vào đó là một loại run rẩy ngứa ngáy.
Ngón tay Nghiêm Huân luồng vào bên trong mông Chu Hoành, ung dung thong thả xoa xoa mấy lần, ôm lấy Chu Hoành đặt lên bệ cửa sổ.
Phòng mà họ đang tại giống như cao ốc tầng cao, phóng mắt dưới lầu đều nhìn thấy cành cây ngọn cả, từng dòng xe cộ qua lại vô cùng chân thật.
Chu Hoành có chút sợ độ cao, đứng bên cửa sổ hô hấp càng ngày càng gấp rút, gấp đến độ muốn khóc lên:" Đừng đừng ở chỗ này ".
Nghiêm Huân lạnh lùng ra lệnh:" Mở mắt ra ". .
Bên ngoài cửa sổ là độ cao trên 80 tầng lầu, khiến cho Chu Hoành choáng váng từng hồi, hoảng sợ, tóm chặt lấy quần áo Nghiêm Huân, nghẹn ngào không chịu buông tay :" Lão công, không nên, không nên ở chỗ này ".
Nghiêm Huân thô bạo, để hắn nằm sấp trên cửa sổ, mặt hướng ra bên ngoài, cắn lỗ tai Chu Hoành thấp giọng nói :" Xem thật kỹ lão công ở chỗ nào thao em ".
Chu Hoành hai chân như nhũn ra, đối với chứng sợ độ cao dường như muốn xé rách đầu óc hắn. Đại qυყ đầυ lúc này đột nhiên cắm vào hậu huyệt căng chặt, cảm giác thịt huyệt bị qυყ đầυ va chạm, cảm giác căng trướng trong khoang sinh sản khiến Chu Hoành run rẩy sợ hãi.
Chu Hoành hai tay đỡ lên tấm kính, sợ hãi tan vỡ khóc thành tiếng.
Hắn cảm giác chính mình bị Nghiêm Huân đánh nát. Hắn hoảng sợ, tự tôn của hắn, linh hồn của hắn, con người của hắn hết thảy đều bị Nghiêm Huân đánh nát.
Hắn chỉ là thê tử của Nghiêm Huân, chỉ là một món đồ chơi bị Nghiêm Huân nắm trong lòng bàn tay.
Nghiêm Huân mạnh mẽ đẩy vào vách trong khoang sinh sản, cắn cắn lỗ tai của Chu Hoành đang mơ hồ không rõ nói :" Chu Hoành, em có hận ta hay không ?".
Nghiêm Huân biết Chu Hoành không có nhiều tình nguyện.
Nam hài 14 tuổi, đẹp đẽ như một tiểu tinh linh, yên thích muốn được cưỡi chiến hạm, liều mạng muốn tranh thủ tự do.
Thế nhưng Nghiêm Huân không cho hắn tự do.
Bởi vì một khi cho hắn, tiểu tinh linh sẽ chạy về hướng tự do mà ôm ấp, thẳng thắn đi mất, sẽ không vì hắn mà lưu lại một dáng hình.
Vì lẽ đó hắn tuyệt đối sẽ không cho Chu Hoành tự do.
uNhưng hắn biết Chu Hoành hận hắn.
Kết hôn mười tám năm, Chu Hoành không có một ngày nào không hận hắn.
Chu Hoành không hề biết, người chân chính hèn nhát nhất, lại là Nghiêm Huân hắn.
Hắn hèn nhát đến mức suốt 18 năm nay, hắn không dám hỏi Chu Hoành câu :" Em có hận ta không ?".
Chu Hoành nằm trên miếng kính bên của sổ, phía dưới xe cộ chạy đi vội vã, hắn phản phất như mất đi hết thảy nhận biết đối với xung quanh. Hắn không tiếng động mà chảy nước mắt, cắn lấy cổ tay của chính mình.
Dươиɠ ѵậŧ to dài khiến cho cái mông có chút thay đổi hình dáng, vách trong non mềm bị mài đến vừa xót vừa tê.
Khó chịu, thật sự rất khó chịu. Khó chịu đến mức Chu Hoành dường như muốn chết đi.
Nghiêm Huân nghe thấy tiếng thê tử nghẹn ngào, đỉnh càng sâu hơn:" Có hận ta hay không, ân ?".
Chu Hoành lúc đó bị kẹt giữa tấm kính vào Nghiêm Huân, mặc như bị người thao túng, rốt cục cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng:" Em hận người, Nghiêm Huân em thấu hận người !".
Nghiêm Huân há miệng, rốt cục cũng không nói một lời tiếp tục thao làm. .
Chu Hoành nức nở nói :" Thế nhưng thế nhưng em lại không thể rời khỏi anh, ô ô, Nghiêm Huân, tên biếи ŧɦái này, anh làm hỏng em mất rồi, ô ô ... , biếи ŧɦái !".
Âm thành "Biếи ŧɦái" này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đó là cách xưng hô khi Chu Hoành vẫn còn là một thiếu niên xấu tính quật cường gọi Nghiêm Huân. Mỗi khi hắn gọi như vậy, đều bị Nghiêm Huân mạnh mẽ đánh vào mông một trận. Sau đó liền dần dần học ngoan, mềm mại gọi " Lão công".
Nghiêm Huân vùi đầu vào cổ Chu Hoành hít một hơi, lẩm bẩm :" Xin lỗi, ta quá yêu em ".