Tiếng lục lạc vang vảng xuất hiện ở tại đại trạch Nghiêm gia, trong nhà không khí ấm áp, dưới đất được lót một miếng thảm dày, chân trần đạp trên đất không có chút lạnh nào.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên mà Chu Hoành bị phạt không được mặc quần áo khi ở nhà, Nghiêm Huân đi đến tổng bộ, Nghiêm Lê thì đi học. .
Chu Hoành vốn muốn ngốc ở trong phòng xem phim đến hết ngày, tránh để cho người hầu cùng bảo tiêu nhìn thấy một bộ lúng túng vì không mặc quần áo của hắn. Thế nhưng người hầu lại ở trước cửa phòng bất đắc dĩ hối thúc , nói :" Phu nhân, tiểu thiếu gia vẫn còn đang khóc, ngài nhanh qua xem một chút đi".
Chu Hoành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác liền phải mở cửa đi đến phòng trẻ con.
Sau khi Nghiêm Thần sinh ra không lâu, hắn liền bị công tác quay phim xoay vòng vòng đến không có thời gian, Tiểu Thần cũng không được giống như Nghiêm Lê lúc trước luôn được ôm ấp nằm tại trên ngực hắn .
Thế nhưng Tiểu Thần sinh ra lại đặc biệt dính hắn, không thấy hắn liền khóc, nếu như hắn không đến, đứa trẻ này thật có thể khóc đến mệt mà ngủ quên.
Không khí ấm áp thổi vào cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn, khiến Chu Hoành đặc biệt xấu hổ.
Trong hành lang, bọn bảo tiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cuối thấp đầu hành lễ :" Chào phu nhân ".
Chu Hoành không dám cùng bọn họ chào hỏi, vội vội vàng vàng tiến vào phòng trẻ con, hai chân va chạm khiến tiếng lục lạc vang lên đặc biệt rõ ràng. Bước đi thì bị dươиɠ ѵậŧ giả nhét trong mông lấn tới lấn lui, cảm giác lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Chu Hoành hết cách rồi, liền mỗi khi đi được một lúc liền dùng tay hướng phía sau đẩy cây gậy vào trong, gậy đấm bóp từ phái sau mạnh mẽ đỉnh sâu vào khoang sinh sản của hắn.
Trong phòng trẻ con đứng đầy người hầu, vây quanh giường nhỏ tiểu hiếu gia khóc đến tê tâm liệt phế kia. Mỗi người đều bó tay chỉ biết đứng nhìn.
Chu Hoành đỏ mặt tiến đến.
Tiểu Nghiêm Thần ở trên giường nhìn thấy Chu Hoành bất ngờ hết khóc, vươn hai tay nhỏ hướng tới cha nhỏ :" Ôm ôm, ôm ôm, aaaa ".
Chu Hoành đối với người hầu xung quanh nói:" Đều đi ra ngoài hết đi ".
Đuổi đi người hầu, Chu Hoành bớt đi một chút lúng túng, cuối xuống ôm lấy tiểu Thần từ trong giường ôm ra, bất đắc dĩ thở dài :" Tiểu hỗn đản này, tại sao tính tình của ngươi lại giống ca ca ngươi y như đúc a ?". Hắn đỏ mặt một chút, sau đó dùng tay chọt chọt lấy má thịt căng mọng của nhi tử, lẩm bẩm :" Sẽ không phải là hài tử của Tiểu Lê đi ?".
Đoạn thời gian đó, cả Nghiêm Lê cùng Nghiêm Huân đều liên tục bắn vào hoa tâm của hắn, hắn thực sự không nhận biết được đứa trẻ này là con của ai .
Tiểu Nghiêm Thần tướng mạo lại thiên về Chu Hoành nhiều hơn. Sóng mũi cao nhưng thon, phía sau thịt má tròn tròn ẩn hiện ra dáng cằm hơi nhọn. Môi nhỏ chúm chím, càng nhìn càng thấy giống Chu Hoành.
Tiểu Nghiêm Thần tuy rằng không khóc, nhưng cũng không chịu yên vị, hướng tới l*иg ngực Chu Hoành, miệng cắn lấy một viên thịt béo mập ở đầṳ ѵú bắt đầu mυ'ŧ cắn.
Chu Hoành trần như nhộng ngồi ở trên giường, ôm ấp con trai mình đỏ mặt nói :" Đừng hút, không không có". .
Nam giới vốn không phát triển sản nhũ. Nếu sinh con thì hầu hết đều dùng sữa ngoài nuôi nấng. Huống chi, huống chi.. Trước mắt Chu Hoành hiện lên tình cảnh sáng nay trước khi rời giường, trượng phu cùng nhi tử hắn ở hai bên, điên cuồng hút lấy hai bên đầṳ ѵú, mặt nóng đến có thể rán trứng.
Tiểu Nghiêm Thần liều mạng hút nửa ngày ngay cả một giọt sữa đều không có, miệng nhỏ cong lên, oan ức muốn khóc.
Chu Hoành lại thân thân ôm ấp, hống hống nửa ngày, thằng nhóc mới bằng lòng ôm lấy bình sữa pha sẵn uống no.
Tiểu Nghiêm Thần cắn cắn miệng bình sữa.
Chu Hoành nhỏ giọng nói :" Ngươi a, khi lớn cũng không cho giống như ca ca ngươi, nếu thêm một ác ma nữa ta liền chết mất".
Tiểu Nghiêm Thần uống sữa no rồi, oa ở trong l*иg ngực Chu Hoành cười khanh khách:" Nằm sấp, nằm sấp, nằm sấp ....".
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Chu Hoành rốt cục cũng lấy lại được quyền được mặc quần áo, bởi vì hắn phải tiếp tục đi đóng phim.
Nghiêm Huân thân phận quá mức đặc thù, tấm thẻ thân phận đặc biệt này tuy rằng Chu Hoành đã nhận lấy, nhưng vẫn không dám mang đi ra ngoài, liền đặt ở trong nhà.
Thế nhưng tại thời điểm hắn đến trường quay, liền phát hiện tấm thẻ kia liền nằm bên trong túi đồ của hắn.
Bảo tiêu vẻ mặt đầy lúng túng :" Phu nhân, tướng quân bắt buộc chúng ta phải giúp ngươi mang theo nó ".
Chu Hoành điện thoại cho Nghiêm Huân nhỏ giọng oán giận:" Em chỉ sợ sẽ làm mất nó ".
Nghiêm Huân ra hiệu cho thư ký mang văn kiện tới, vừa nhìn vừa nói chuyện với Chu Hoành:" Làm mất cũng không sao, ta liền gạch bỏ mã cũ , sau đó làm cái khác cho em ".
Chu Hoành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn liền phải đáp ứng sau này phải mang theo thẻ bên người.
Tiểu diễn viên sau khi được nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng, bộ dáng gầy trơ xương dọa người kia liền biến mất, sắc mặt rạng rỡ, nhảy nhót tung tăng ở trong đám người trẻ bên kia.
Vừa nhìn thấy Chu Hoành liền phấn khởi, hướng chỗ này chạy tới, đưa tay đến trước mặt Chu Hoành :" Chu ca, ăn kẹo ".
Chu Hoành nhìn về phái viên kẹo đường vô cùng cẩn thận. Từ nhỏ, Nghiêm Huân liền không đồng ý cho hắn ăn những thứ này. Nhưng cũng thể làm thất vọng hài tử này, Chu Hoành liền cầm lấy cho vào túi:" Cảm ơn, nhìn tinh thần ngươi quả thực không tệ ".
Tiểu diễn viên liền cười ha hả :" Ta được ăn đến vô cùng vui vẻ, từ xưa đến nay chưa bao giờ được ăn đồ ngọt mà không cần phải suy nghĩ như vậy!".
Chu Hoành nói :" Cẩn thận dạ dày của ngươi. Chúng ta làm nghề này phải luôn no bụng để tập trung tin thần vào nhân vật, sợ nhất là chứng bệnh kén ăn ".
Tiểu diễn viên lắc đầu như trống bỏi :" Chu ca ngươi yên tâm, ta luôn ăn uống đầy đủ để tập trung vào diễn suất, cái bệnh kén ăn này sẽ không xuất hiện trên người ta".
Chu Hoành nhìn dáng vẻ đầy tự tin của hài tử này, sau đó liền không nói nữa.
Tiểu diễn viên xoắn xuýt, đứng ngơ một chỗ một lúc, nhỏ giọng nói :" Chu ca, sự kiện kia, ngươi liền không giận ta sao ?". .
Chu Hoành biết hắn đang nói về cái tin đồn kia. Vì cái scandal kia mà hắn liền bị đôi phụ tử biếи ŧɦái dằn vặt đến chết đi sống lại, có điều, trong lòng hắn biết việc này chỉ là một cái cớ. Nghiêm Lê cùng Nghiêm Huân chính là muốn tìm một lý do để hắt nạt hắn mà thôi.
Tuy rằng lời đồn là công ty thả ra, nhưng hắn cũng lười để ý. Hắn thành danh nhiều năm, mỗi lần đống phim đều hợp tác qua vô số các diễn viên khác, nhiều ít họ đều lấy danh tiếng của hắn ra để làm một chút chiêu trò mong bản thân có thể được chú ý. Đối với việc này, Chu Hoành vẫn luôn tĩnh tâm, cũng không cảm thấy bị mạo phạm. .
Đạo diễn lại đây chào hỏi :" Chu ca, đã chuẩn bị kỹ càng, vậy chúng ta liền bắt đầu ?".
Ở cảnh diễn đầu tiên là nhân vật đóng vai học sinh cấp ba chạy đến bệnh viện, giả bộ bệnh, muốn hắn ghi cho một tờ giấy phép xin nghỉ học.
Chu Hoành đống vai bác sĩ liền không cho hắn một chút mặt mũi nói :" Thân thể ngươi rất khỏe mạnh, bệnh tật gì cũng không có ".
Học sinh cấp ba hầm hừ liền chạy mất. Vài ngày sau liền mang một bộ mặt tái nhợt chạy tới tiếp tục muốn giấy xin phép.
Bác sĩ liền mặt không hề cảm xúc, nắm lấy mộ miếng khăn giấy ướt, ở trên mặt hắn lau đi lớp phấn trắng nhợt kia, lộ ra một gương mặt hồng hào đầu sức sống. Thằng nhóc oan ức một chút sau đó liền bỏ đi.
Cảnh quay dù chỉ ngắn một chút, nhưng lại mất của bọn hắn ròng rã cả một ngày trời.
Buổi tối, Chu Hoành liền nhận được một cái tin tức từ Nghiêm Lê.
Mở ra tin nhắn là một hình người, cảnh hai bên mờ ảo không thấy rõ, chỉ có gương mặt trắng nõn chiếm phần lớn màn ảnh.
Là Chu Hoành.
Trong hình ảnh cảnh quan rất ảm đạm, hết thảy chỉ nhìn thấy một bức tranh sơn dầu đầy cảm xúc. Thân thể của nhân vật trong tranh trắng nõn, da thịt mềm mại sáng bóng, cái mông nhổng lên thật cao, bên mắt cá chân được mang lên một chiếc lục lạc.
Mông trắng ẩn hiện trong bóng tối, trên mông ẩn hiện một chiếc ấm trà, nhìn kỹ thì thấy miệng ấm đã đi vào bên trong tiểu huyệt không thấy rõ.
Chu Hoành đỏ mặt lên, nhanh tay đóng lại hình ảnh.
Nghiêm Lê điện thoại tới công kích :" Ba ba, đã nhận được lễ vật nhỏ của ta chưa ?".
Chu Hoành ngày đó đã bị cha con kia hành hạ đến thần trí không rõ, căn bản không nhớ rõ Nghiêm Lê đã chụp bức ảnh này từ lúc nào, đỏ mặt thấp giọng nói :" Tiểu Lê, đừng hồ đồ ".
Nghiêm Lê nói :" Ba ba, chút nữa đoàn kịch thu dọn ta liền đến tìm người, không cần phải thay trang phục, có được không ?".
Chu Hoành hàm hồ đồng ý, đang lo không biết phải ứng phó như thế nào thì liền thấy Nghiêm Huân điện thoại tới:" Tiến độ quay phim thế nào rồi ?".
Chu Hoành thấp giọng nói :" Thêm mấy ngày nữa công tác liền có thể kết thúc ".
Nghiêm Huân nói :" Ta đang cách chỗ ngươi quay phim khoảng 10 km nữa, ngoan ngoãn chờ ta ".
Chu Hoành vòng eo mềm nhũn, thở hỗn hển làm khó dễ nói :" Nhưng mà, nhưng mà...".
Nghiêm Huân đã ngồi vào trong xe, hỏi :" Nhưng mà cái gì ?".
Chu Hoành nhỏ giọng nói :" Tiểu Lê cũng muốn qua ".
Nghiêm Huân trầm mặc mấy giây, lạnh nhạt nói :" Lo lắng chính mình không được thì tranh thủ xoa mềm đi". Nói xong liền cúp điện thoại.
Nghiêm Huân trong lòng không khống chế được mà bốc lên một chuỗi chua xót khó chịu.
Nghiêm Lê muốn đi qua, vậy hắn liền không cần đi ? .
Cảm giác nguy hiểm khiến cho Nghiêm Huân gia tăng thêm tinh thần phòng bị, đối với tài xế nói :" Nhanh lên một chút ". Hắn nhất định phải đến trước nhi tử, sau đó ôm lấy thê tử khảm sâu vào trong ngực.
Nhân viên trong đoàn phin đã bắt đầu lục đυ.c rời đi, đạo diễn ngáp một cái vỗ lên vai Chu Hoành :" Chu ca, trở lại nghỉ ngơi đi ".
Chu Hoành nhàn nhạc đồng ý, kiếm cớ nhân lúc không ai để ý liền đi khỏi.
Đoàn kịch may y phục bác sĩ không quá vừa vặn, cảm giác bó sát vào mông và đùi khiến cho Chu Hoành càng thêm khó chịu bất an.
Chu Hoành giả ý ở bên ngoài đi lại một vòng, sau đó liền quay trở lại phòng nghỉ của hắn, ngồi đờ mặt ra trước bàn làm việc.
Chu Hoành ngồi ở trên ghế, tay lặng lẽ đưa về phía mông, nghĩ đến bản thân phải chịu khó nới rộng một chút, tránh để chút nữa phải chịu tội.
Ở trong phòng cũng được bố trí giống như một phòng khám bình thường. Nội cảnh quá mức chân thật khiến cho Chu Hoành hoảng hốt cảm giác như mình thật sự là một người bác sĩ. Đang ngồi ở trong một phòng làm việc trống không một bóng người.
Camera ở góc tường dù chỉ là đạo cụ được mô phỏng nhưng cũng khiến Chu Hoành sinh ra cảm giác giống như có người sau camera nhìn hết thảy cảm xúc quẩn bách của hắn lúc bấy giờ. Lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên miệng tiểu huyệt, nhẹ nhẹ gảy gảy chỗ thịt nhăn nheo kia.
Hiếm thấy khi làm việc không phải bắt ngậm món đồ chơi nào, vách thịt mềm mại sớm đã thành thói quen, cảm giác trống rỗng ùa tới làm Chu Hoành nhanh tay tiến sâu vào trong, vách thịt mềm mại lại ngay lập tức nuốt lấy ngón tay.
Chu Hoành nguyên bản không biết vì sao hai cha con kia lại đối với mông thịt của hắn mê luyến, bây giờ ngón tay lại bị tràng thịt mềm ướt bao lấy, bỗng nhiên đỏ mặt hiểu lấy nguyên nhân.
Đại dươиɠ ѵậŧ thô to, lại được vách thịt mềm dẻo bao lấy, nhất định, nhất định rất thoải mái đi.
Ngón tay của hắn tiến vào càng sâu, cái mông lại càng nâng cao, ngón chân bắt đầu co lại, ba ngón tay ở trong miệng huyệt lúc thì mở ra, lú thì khép lại, hậu môn giống như được ăn no mà vừa mềm vừa hồng, dâʍ ŧᏂủy̠ giãy giụa tràn ra.
Bỗng nhiên lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Hoành run lên một cái, không kịp kéo quần lên. Ở trong thời khắc nháy mắt khi cửa mở ra liền bắn lên trên quần. Dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong hậu huyệt dính đầy ngón tay, thậm chí có chút chảy lên cổ tay, thấm ướt đồng hồ kim loại đắc giá.
Tiến vào là Nghiêm Lê, hắn vừa mới cùng giáo sư tham gia một buổi tọa đàm, tây trang đen bao lấy thân hình cao lớn trẻ tuổi bên trong, mặt mày góc cạnh cùng khí thế giống Nghiêm Huân đến 7 phần.
Chu Hoành ở trong cao trào choáng váng từng đợt hoảng hốt.
Dáng vẻ Nghiêm Lê làm hắn nhớ đến Nghiêm Huân lúc hai mươi bốn tuổi.Nghiêm Lê đi tới, từ trên cao mà xoa xoa Chu Hoành đang còn mơ màng trong cao trào:" Ba ba, cái mông da^ʍ tao này liền không đợi được đến khi nhi tử thao sao ?". .
Gọng kính tinh tế, nằm tại trên mũi Chu Hoành, hắn thở hổn hển nhẹ giọng nói:" Không không phải phát tao a, xoa xoa một chút, thời điểm thời điểm tiếp nhận sẽ dễ dàng hơn ".
Dươиɠ ѵậŧ dưới khố hạ Nghiêm Lê đỉnh lên thành một túp lều lớn, hắn giúp Chu Hoành lấy gọng kính xuống, thấp giọng nói :" Nhi tử mang đại dươиɠ ѵậŧ đến thỏa mãn ba ba, ba ba liền không đem hậu mông phát tao kia lộ ra để nhi tử xuyên vào ".