Tù Sinh

Chương 26

Chu Hoành thuận theo, quỳ gối ở thảm lông dưới chân Nghiêm Huân, ngửa đầu, cằm trắng nõn đặt trên đùi Nghiêm Huân, sợ hãi chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp.

Nghiêm Huân hỏi :" Bộ phim đã quay xong rồi ?". .

Chu Hoàn nói :" Tạm thời nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái. Nhưng nửa tháng sau phải đi chụp một vài bức ảnh để thay đổi ảnh bìa khác ".

Nghiêm Huân trầm mặc mấy giây, đưa tay vuốt tóc Chu Hoành, lấy một đầu tóc đen mềm mại xoa đến tán loạn :" Muốn đi chụp cảnh hôn hử ?".

Chu Hoành vô cùng ngạc nhiên :" Không không có cảnh hôn ".

Nghiêm Lê đi tới phía sau Chu Hoành, không nói tiếng nào, ôm chặt lấy eo, không nhẹ không nặng từ từ vuốt ve da thịt non mềm.

Chu Hoành có chút ngứa, theo bản năng né tránh một hồi :" Đừng a ".

Nghiêm Huân cương quyết nắm tóc Chu Hoành ép hắn ngửa đầu:" Thực sự không có hôn ?".

Chu Hoành nhận ra được dị trạng của Nghiêm Huân, áp suất bắt đầu thấp hơn, khiến Chu Hoành giật mình hãi hùng :" Thật thật sự không có, ân ", nhi tử ở phía sau lại đang đùa bỡn cây gậy đấm bóp trong hậu môn hắn, lục lạc vang liên tiếp. Chu Hoành nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Huân lại càng vừa sợ vừa mê man:" Thật sự không có, lão công ".

Hắn là diễn viên, bình thường đóng phim không thể không có những cảnh hôn nhau, còn có nhiều fans cắt ghép nhiều cảnh thành một video hôn hít dài gần 20p.

Nghiêm Huân tuy rằng biếи ŧɦái, nhưng rất ít khi can thiệp vào nhu cầu công việc bình thường của hắn.

Chu Hoành vắt óc suy nghĩ cũng không tài nào đoán ra tại sao Nghiêm Huân lại sinh khí, oan ức, ngửa đầu, eo lưng thẳng tắp, đầṳ ѵú béo mập vì vậy mà cọ xát vào quân trang thô cứng.

( Vυ' không to lắm đâu nha các bạn, nói chung là truyện không phải song tính,....... nhaaaa )

Nghiêm Huân không buông tay, mở máy tính trên khay trà chỉnh về phía Chu Hoành .

Trang đầu hôm nay là :

" Bởi vì nảy sinh tình ý, phóng viên bắt gặp Chu ảnh đế cùng tân diễn viên mới hẹn hò ăn tối cùng nhau ".

Bên trong bức ảnh là một thiếu niên với vẻ mặt yêu say đắm nồng nhiệt, Chu Hoành thì sủng nịnh mỉm cười .

Việc phát triển tình cảm với sự chênh lệch tuổi như vậy đang gây ra một cơn sóng quan tâm vô cùng lớn. Song, công ty chính thức quản lý Chu Hoành vẫn chưa đưa ra thông báo nào cả .

Chu Hoành vô tình nói :" Đúng là các loại truyền thông báo chí này bản lĩnh càng ngày càng kém. Một bức hình rõ dưới ánh mặt trời như vậy cũng bị bọn họ đoán già đoán non"

Nghiêm Huân ung dung thong thả nói :" Những lời tiếp theo đâu ?". .

Chu hoành hơi run run :" Cái gì tiếp theo ?".

Nghiêm Huân nói :" Tiếp theo, em không định giải thích cho bản thân trước mặt lão công sao ?".

Chu Hoành sửng sốt :" Anh, anh sẽ không thật sự tin tưởng em cùng đứa nhỏ này... ?"

Nghiêm Huân nói một cách lạnh lùng :" Ta tin hoặc không tin là một việc khác. Việc em giải thích trước mặt ta là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm của em".

Chu Hoành nhớ lại lúc hắn chia món ăn dinh dưỡng cho đứa bé kia, bỗng nhiên chột dạ :" Em em".

Nghiêm Lê từ phía sau khẽ động lục lạc , gậy đám bóp màu trắng cùng lúc đó bị rút ra một đoạn, nhỏ giọng nói :" Ba ba, nói dối sẽ bị trừng phạt ".

Chu Hoành nghẹn ngào rêи ɾỉ :" Không a, không có nói dối, dừng lại ân".

Nghiêm Huân nắm chặt sau gáy hắn nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái :" Giải thích một chút ".

Chu Hoành hai mắt mờ mịt run run :" Giải giải thích cái gì cơ ?".

Nghiêm Lê vỗ một cái vang dội vào mông của hắn:" Ba ba, người kia tại sao lại muốn cùng ba ba đồng thời ăn cơm ?".

Mông thịt trắng như tuyết một trận run rẩy, lưu lại một dấu chưởng ngân đẹp đẽ. Chu Hoành rêи ɾỉ một tiếng :" Ân , a ta ta chỉ là ".

Hắn vừa oan ức lại vừa thấp thỏm.

Oan ức chính là hắn chỉ mời một diễn viên cùng công tác ăn cơm một chút thôi, vậy mà hai người kia liền muốn phạt hắn.

Vừa để ý lại vừa mơ hồ cảm thấy, nếu như bây giờ hắn nói là hắn chỉ ăn một hộp cơm dinh dưỡng, còn dư lại một phần không muốn ăn nữa, chắc chắn sẽ bị Nghiêm Huân cùng Nghiêm Lê hung ác trừng phạt hắn.

Cái mông bị nhi tử một cái rồi lại một cái đánh vào, cái mông thịt trắng nõn lại càng dày đặc thêm nhiều vết hồng ngân, đáng thương mà run lẫy bẫy.

Nghiêm Huân cùng Nghiêm Lê trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.

Nghiêm Huân đè vai cùng eo Chu Hoành lại. Nghiêm Lê lại mạnh mẽ rút cây gậy xoa bóp từ trong mông Chu Hoành ra, cầm lấy một ấm trà trên bàn, nhét miệng ấm vào hậu huyệt hắn.

Thịt huyệt đỏ sẫm mềm mại liền bao lấy miệng ấm. Nhiệt nóng từ nước trà khiến Chu Hoành hoảng sợ vặn vẹo eo mông muốn tránh ra, rêи ɾỉ hoảng sợ nức nở thành tiếng:" Tiểu Lê không cần, nóng, ô ô, hậu môn sẽ xấu mất ô ô ".

Nghiêm Huân chăm chú khống chế nửa người trên của hắn, khiến Chu Hoành không cách nào giãy giụa.Nghiêm Lê lại dùng mu bàn tay thử chút nhiệt độ của nước trà, xác định nước trà sẽ không làm tổn hại đến Chu Hoành sau đó mới nhét miệng ấm vào lại.

Nước ấm trong bình trà bắt đầu dâng đầy trong hậu huyệt. Chu Hoành liều mạng căng thẳng cái mông muốn căn cản dòng nước tiến vào:" Nóng, ô ô, Tiểu Lê , ba ba không cần tưới nước ,ân ".

Thân thể mỗi một lần cao trào đều bị phu quân cùng nhi tử áp chế lại. Chu Hoành cảm giác mình đang ở rất sâu, rất sâu ở dưới đáy biển, áp lực nước biển khiến hắn không thể động đậy, chỉ có thể tiếp thu càng nhiều càng nhiều nước đang tiến sâu vào cơ thể hắn.

Nghiêm Lê nắm lấy miệng ấm xuyên vào càng sâu, miệng ấm cứng ngắc bóng loáng đỉnh vào hoa tâm, nóng đến mức khiến Chu Hoành nức nở cầu xin.

Nghiêm Lê thấp giọng nói :" Ba ba, giải thích cho ta nghe, nếu không ta sẽ làm hậu môn của ngươi nóng chết". .

" Ta nói, ô ô " Chu Hoành tan vỡ gào khóc:" Ta lấy một phần thức ăn dinh dưỡng khác cho hắn ăn, bởi vì diễn kịch mà hắn đem thân thể chà đạp đến gầy vô cùng, ô ô, Tiểu Lê, lão công, xin lỗi, ta không nên mang đồ các ngươi chuẩn bị cho ta mang cho người khác, ô ô, đừng phạt ta nữa, nóng nóng quá, ân, lão công".

Nước ấm bên trong ấm trà rất nhanh đã tràn vào hết trong mông Chu Hoành. Nghiêm Lê dùng sức vỗ mạnh một cái vào mông Chu Hoành:" Cái mông dâʍ đãиɠ dùng sức kẹp chặt nước vào , không cho chảy ra ngoài ". .

Chu Hoành ngậm nước mắt gật đầu, dùng sức để thịt huyệt kẹp chặt lấy miệng ấm.

Nghiêm Huân nâng mặt thê tử, sắc mặt nhàn nhạt nói :" Biết mình đã làm sai, tại sao không chịu chủ động nhận sai, hử ?".

Chu Hoành mơ màng không hề nhận ra được lời nói của Nghiêm Huân có lỗ hổng .

Dựa theo lẽ thường phải nói là :" Biết là sai, tại sao vẫn làm ?".

Chu Hoành nâng cái mông kiều cao cao, còn phải ra sức kẹp chặt lấy miệng ấm, cả người vừa mệt vừa tê.

Nhưng hắn không dám thả lỏng, chỉ lo nếu như cái ấm này rơi xuống đất, hắn sẽ phải nghênh đón một trận trừng phạt tàn nhẫn.

Gò má Chu Hoành dán vào bàn tay Nghiêm Huân, nghẹn ngào nói :" Lão công, thật xin lỗi ".

Nghiêm Huân trả lời ngay :" Ta không tha thứ cho em ".

Chu Hoành mờ mịt ngẩng đầu, không biết phải làm sao mà nhìn vào mắt mắt Nghiêm Huân. Hắn vừa xuất thần, miệng ấm trà đã tụt ra ngoài một khúc. Chu Hoành vội vã kẹp chặt miệng huyệt, nâng cái mông kiều càng thêm cao hơn. Miệng sứ ấm áp lấp đầy miệng huyệt đỏ hồng, lúc này Chu Hoành mới than thản một chút.

Nghiêm Huân mạnh miệng nói :" Dùng hành động để xin lỗi ".

Chu Hoành sửng sốt một lúc, chân tay luống cuống leo lên thắt lưng Nghiêm Huân, ngón tay trắng nõn giải khai đại gia hỏa to nóng kia ra.

Dươиɠ ѵậŧ thô to sẫm màu mạnh mẽ đánh vào l*иg bàn tay Chu Hoành.

Chu Hoành eo chân một trận run rẩy, thịt mềm ở hậu huyệt bắt đầu thả lỏng, cái ấm trà ở giữa hai chân rơi xuống thảm trải sàn.

Âm thanh nặng nề vang lên khiến Chu Hoành một trận run rẩy. .

Nghiêm Lê nắm chặt eo Chu Hoành :" Ba ba lại không ngoan kẹp chặt lấy ấm trà rồi, nhi tử phải dùng đại dươиɠ ѵậŧ trừng phạt ba ba ". Qυყ đầυ khổng lồ đột ngột đỉnh đi vào, nước ấm bên trong vì bị ép chặt mà trào ra ngoài, hai chân trắng nõn run rẩy một hồi.

Chu Hoàn trong miệng ngập một cây thịt heo to lớn của lão công, mông thì bị nhi tử đâm đến chảy ra đầy nước. Ngón tay hắn nắm chặt lấy bộ quân trang của Nghiêm Huân, bất lực nghẹn ngào.

Qυყ đầυ khổng lồ đỉnh vào yết hầu mềm mại, nước miếng không nuốt xuống được mà chảy tràn ra khóe miệng. Cảm giác nghẹt thở khiến cơ thể đặc biệt nhạy cảm với từng chuyển động, cảm nhận trở nên thập phần rõ ràng. Hắn, miệng thì bị dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh của lão công theo lộng, miệng huyệt ở dưới thì bị côn ŧᏂịŧ của nhi tử thao đến sưng đỏ.

Tuổi trẻ không đủ kinh nghiệm, không thể tìm được đường để đi vào, thao lộng khắp nơi khiến Chu Hoành bị dày vò có chút không tiêu.

Nhưng miệng hắn lại bị dươиɠ ѵậŧ Nghiêm Huân ngăn chặn, không thể nói ra chỉ đạo, chỉ có thể rêи ɾỉ tùy ý để nhi tử thao lộng lung tung, thao lộng một mạch, cố gắng đun đưa cái mông để giúp nhi tử đi vào hoa tâm.

Không nghĩ tới Nghiêm Lê lại vỗ cái mông của hắn một cái:" Đừng nhúc nhích ".

Cái mông đau rát, Chu Hoành không dám cử động nữa, chuyên tâm điều chỉnh góc độ cổ, cố gắng nuốt lấy toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của trượng phu. Qυყ đầυ cứng rắn tiến càng lúc càng sâu, yết hầu yếu ớt của Chu Hoành cảm nhận từng trận xé rách đau đớn.

Chu Hoành nước mắt mông lung nghẹn ngào, dùng ánh mắt cầu xin Nghiêm Huân buông tha hắn, đầu lưỡi lấy lòng liếʍ láp qua lại cái cán. Miệng bị căng chặt quá lâu, vừa chua xót lại vừa đau, hắn cảm giác xương hàm của mình đều muốn rơi mất.

Nghiêm Huân xoa xoa sau gáy hắn:" Liếʍ cho lão công bắn ra, hôm nay liền tha cho em ".

Chu Hoành càng thêm ra sức lấy lòng chồng mình. Kỹ sảo khẩu giao của hắn không tính là nhuần nhuyễn, chỉ là bản năng mà mυ'ŧ liếʍ dươиɠ ѵậŧ trượng phu, cắn chặt miệng huyệt để cho hai người họ mau mau bắn ra.

Không biết qua bao lâu, hai cái miệng trên dưới của Chu Hoành đều dần mất đi cảm giác, lúc này Nghiêm Lê liền đỉnh mạnh vào bên trong hoa tâm của hắn, sau đó bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lên trên vách thịt.

Chu Hoành kêu thảm thiết há miệng thở dốc, Nghiêm Huân lúc này cũng bắn tinh ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng dính từ trong miệng đến lên cả mặt Chu Hoành.

Gương mặt thanh cao trên màn ảnh kia, đẹp hoàn mỹ đến không chút tỳ vết, bây giờ lại dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân.

Cao trào qua đi, Chu Hoành liền giống như người không có xương sống, nửa người trên mềm nhũn, ỷ ôi giữa hai chân trượng phu, nửa người dưới thì bị nhi tử ôm vào trong ngực.

Nghiêm Huân nói :" Em tại sao không bao giờ học được cách thẳng thắn khi đối diện với ta ? Bảo bối ".

Chu Hoành không nói được tại sao, có thể là bởi vì sợ hãi, cũng có thể là bản năng muốn giấu đi tất cả những sự tình có thể làm Nghiêm Huân sinh khí, tuy rằng là sau khi Nghiêm Huân biết được đều mạnh mẽ trừng phạt hắn.

Nghiêm Lê thế nhưng ở trên mặt lại mang theo sắc mặt vui mừng. Hắn cứ tưởng Nghiêm Huân đã khống chế hết tất thảy của Chu Hoành. Bây giờ lại phát hiện Nghiêm Huân không nắm chắc được mà ra vẻ khổ não, Nghiêm Lê lại phát hiện mình đã có cơ hội rồi.

Chu Hoành nhu nhu phản bác :" Em nghĩ chúng ta phải giữ một chút ít chuyện cho riêng mình chứ ".

Nghiêm Huân cau mày.

Chu Hoành ngay lập tức ngoan ngoãn nói :" Em sai rồi, sau này bất cứ chuyện gì đều sẽ nói cho anh nghe ".

Nghiêm Lê ôm eo Chu Hoành nói :" Ba ba, ta đối với ngươi tất cả đều rất thẳng thắng a ".

Nghiêm Huân lấy ra mộ tấm thẻ, đưa vào tay Chu Hoành.

Chu Hoành choáng váng.

Nghiêm Huân nói :" Đây là tấm thẻ đặt biệt đại diện cho thân phận của ta".

Thẻ thân phận này là một món đồ vô cùng nhạy cảm. Bình thường nếu như muốn cho người khác mượn chút quyền lực thì người cho chỉ cần ký vào hiên bản một chữ ký. Nhưng thẻ thân phận này không giống vậy, thẻ thân phận này đại diện cho tất cả quyền lực của người đó, chấp nhận gánh vác hậu quả do người được trao thẻ gây ra.

Chu Hoành triệt đẻ sửng sốt:" Không được, cái này không được ". Nghiêm Huân không phải là người bình thường, với thân phận của hắn có thể ngay lập tức điều động một ngàn chiếc chiến hạm oanh tạc của một tinh hệ. .

Nghiêm Huân nói :" Hình như ta đã không cho em quyền được từ chối ". Hắn ngữ khí bắt đầu trở nên hòa hoãn một chút. Ta đã siết lại quyền hạn, em chỉ có thể sử dụng tài khoản tư nhân của ta cùng quyền được bảo vệ mà thôi".

Chu Hoành liền không thể không tiếp nhận tấm thẻ nho nhỏ kia.

Nghiêm Huân lại bổ sung một câu:" Tiền lương của ta tất cả đều ở trong này, em cần thì cứ xài, không cần cũng có thể vung tay mua sắm đến khi em hài lòng là được ". Nói xong câu này, Nghiêm Huân lại cảm nhận được một chút ấu trĩ của bản thân, liếc nhìn con trai chính mình một cái.

Nghiêm Lê không cam lòng yếu thế trừng trở lại, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chắc mình cũng phải đi làm một tấm thẻ thân phận cho ba ba.