Tù Sinh

Chương 22

Chu Hoành cùng ca ca tình cảm không tệ, vừa nghe xong liền nở nụ cười :" Em đã nhiều năm còn chưa gặp qua anh ấy ". .

Bọn họ lại giống như một đôi phu thê bình thường, một bên vừa ăn cơm vừa tán ngẫu, những câu chuyện họ nói đều xoay quanh công việc, cách giáo dục nhi tử.....

Chu Hoành tâm tình ngày càng thả lỏng, quay sang quan sát Nghiêm Huân dưới ngọn nến.

Trượng phu hắn không tính là trẻ tuổi, nhưng bề ngoài vẫn anh tuấn khiến người ta khϊếp sợ. Âu phục bao lấy bờ vai dày rộng, xương cổ tay lộ ra cho thấy sức mạnh hơn người của hắn.

Nghiêm Huân đặt đĩa xuống, hững hờ nói :" Nhảy một bản không ?".

Chu Hoành nói :" Được ".

Trên trần nhà buông xuống nhiều sợi dây kinh tuyến nhỏ, càng làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn.

Chu Hoành ỷ ôi trên vai trượng phu , cảm giác như những sợi dây kinh tuyến kia từ từ rơi xuống, vươn tay có thể chạm đến.

Đàn violong nhảy nhàng kéo, vang lên những âm thanh trong trẻo, Chu Hoành ngửa đầu.

Nghiêm Huân lập tức cho hắn một nụ hôn sâu.

Nghiêm Huân xưa nay hôn hắn không hề biết một chút ôn nhu, chỉ đơn thuần là thô bạo, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi hắn không tha. Hẳn cho đến khi hắn không thở nổi, hoa mắt, chân run.

Đơn giản nhất, nhưng cũng là thân mật nhất môi lưỡi quấn quýt bên nhau.

Đối với Nghiêm Huân, khiêu vũ là một trong những phần cần thiết khi đi công tác , nên hắn yêu cầu Chu Hoành cùng Nghiêm Lê cũng phải biết một phần.

Không tính là quá am hiểu, nhưng cũng đủ thông thạo.

Chu Hoành quen thuộc cách bước chân của Nghiêm Huân, liền yên lòng tựa vào l*иg ngực Nghiêm Huân, con mắt ôn nhu dưới đèn mờ hơi nhắm lại.

Thanh âm trầm thấp từ l*иg ngực dày rộng phát ra lan truyền đến lỗ tai hắn :" Đang nghĩ gì ?".

Chu Hoành nói :" Đang nghĩ phải bồi thường lễ vật gì cho anh ".

Lòng bàn tay ấm áp của Nghiêm Huân nhẹ nhàng xoa đầu hắn:" Không cần nghĩ, để ta quyết định ".

Chu Hoành lo sợ bất an, thấp thoảng lo âu đợi chờ câu nói tiếp theo của Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân vỗ nhẹ tay, đèn thủy tinh trên trần nhà nhẹ nhàng rơi xuống, lấm tấm ánh đèn bao lấy hai người họ. .

Chu Hoành sốt sắng mà nháy mắt mấy cái, dường như hắn đã biết Nghiêm Huân muốn gì ?

Nghiêm Huân cúi đầu, không nói một lời mà nhìn hắn.

Chu Hoành hít sâu một hơi nhận mệnh, mở ra áo khoác cùng cúc áo chính mình, do dự nhìn con mắt của Nghiêm Huân. Không biết có nên hay không làm hành động tiếp theo ?

Ban nhạc còn đang vang lên tiết tấu du dương, nhân viên khách sạn cách đó không xa thì đang chuẩn bị các món ăn trên bàn tiệc của họ.

Những người này so với người hầu cũng bảo tiêu trong Nghiêm gia càng làm cho hắn cảm thấy xấu hổ.

Nhưng hắn tinh tưởng ngươi Nghiêm Huân. Nghiêm Huân là một tên biếи ŧɦái, là một tên bạo quân. Nhưng từ trước đến nay Nghiêm Huân chưa bao giờ chân chính tổn thương hắn, còn dùng quyền lực từng chút từng chút bảo vệ sự nghiệp của hắn.

Sợ hãi hoàn cảnh xa lạ cùng với sự tính nhiệm Nghiêm Huân đang cấu xé trong đầu hắn, Chu Hoành mở ra nút áo cuối cùng.

Ánh sáng mờ ám hắt lên trên thân thể của một người hoàn mỹ, nhạc hưởng vẫn âm vang, cùng lúc đó là âu phục tinh sảo, sơ mi, cùng quần tây từ từ rơi xuống đất.

Chu Hoành trần trụi , cẳng chân căng thẳng đứng không vững, va vào những chiếc đèn l*иg thủy tinh, leng keng vang vọng.

Hậu huyệt bị Nghiêm Huân cắm ngón tay vào chơi, Chu Hoành đứng không được, cả người dựa hết vào l*иg ngực Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân không nhanh không chậm, dùng dây thừng trói tứ chi Chu Hoành lại, ngăn cản tất cả động tác của người trong lòng. Treo đầu dây lên chiếc đèn trên trần, bắt đầu kéo dây.

Chu Hoành sợ hãi chính mình sẽ bị ngã xuống, nỗ lực duy trì trạng thái cân bằng.

Y phục của hắn toàn bộ đã bị lột bỏ, chỉ còn độc nhất cái qυầи ɭóŧ dây.

Ngón tay Nghiêm Huân ở trong Chu Hoành khuấy động, động phải vật cứng , hỏi :" Chính mình bỏ vào ?".

Chu Hoành lắc đầu một cái, nhẹ giọng trả lời:" Là tiểu Lê, tiểu Lê bỏ vào ". Cái kia là một quả trứng nhảy với độ run rất nhỏ, Chu Hoành cũng xém quên mất có đồ vật nhét trong mông.

Nghiêm Huân hỏi :" Tiểu tử kia lại không cao hứng việc ta mang em đi ?".

Chu Hoành nghĩ, so với Nghiêm Huân, Nghiêm Lê càng giống một ác ma hơn, Chu Hoành bắt đầu có chút hối hận khi sinh ra tiểu ác ma kia.

Nghĩ tới đây, Chu Hoành liền thấp giọng nói :" Là tiểu hài tử kia cáu kỉnh, anh nếu không thích, ân, cứ lấy ra đi ".

" Em luôn sủng tiểu hỗn trướng kia " Nghiêm Huân dừng một chút, liền nghiêm túc nói :" Ta cũng không cao hứng " Nói xong không chờ Chu Hoành phản ứng lại, Nghiêm Huân liền dùng đại dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm sâu vào tiểu huyệt vẫn còn đang nhét trứng run kia của Chu Hoành.

Dây thủy tinh rung động, kêu lách cách, biểu hiện bên trong có bao nhiêu nhiệt tình cùng kịch liệt.

Nghiêm gia, tại phòng trẻ con.

Tiểu Nghiêm Thần hôm nay không được ba ba ôm liền không chịu đi ngủ, mở hai mắt lớn trừng trừng nhìn trần nhà.

Nghiêm Lê ngồi ở bên giường trẻ con, một bên lẫm nhẫm từng câu hát ru, một bên dán hai mắt vào màn hình đang cầm trên tay. Hắn ngày hôm nay nhét vào bên trong Chu Hoành một cái trứng nhảy siêu tốt, được lắp vào trong là 2 camera siêu tinh vi, có thể bắt lấy các khoảnh khắc chuyển động của vật thể ở một khoảng cách nhỏ.

Trên màn ảnh hiện lên một vách thịt hồng hồng, cuộn tròn run rẩy ngọ nguậy. Qυყ đầυ to lớn mạnh mẽ xuất hiện, va mạnh vào trứng nhảy, nên trứng nhảy càng lúc càng bị đẩy sâu vào bên trong. Trên màn hình hiện ra vách nứt của hoa tâm non mềm, trứng nhảy như muốn đi sâu vào khoang sinh sản. .

Chu Hoành sợ hãi, căng thẳng miệng huyệt :" Đừng, ân, lão công , đừng, như vậy sẽ kẹt không lấy ra được, sẽ đi vào tử ©υиɠ mất." Hắn thật sự lo lắng trứng nhảy sẽ bị đẩy vào khoang sinh sản, một khi bị đẩy vào sẽ không thể lấy ra được.

Nghiêm Huân tự có chừng mực, đưa đẩy nhẹ nhàng, hỏi :" Sợ hãi ?".

Chu Hoành gật gù, gương mặt còn vươn lại nước mắt do sợ hãi mà chảy ra. .

Nghiêm Huân đưa qυყ đầυ đỉnh vào trứng nhảy điều khiển nó liên tục tàn sát hoa tâm mẫn cảm của Chu Hoành :" Sợ hãi tại sao còn không ngoan ngoãn nghe lời ?".

Chu Hoành không nghĩ ra trong khoảng thời gian này hắn đã làm gì tùy hứng chọc giận Nghiêm Huân.

Tràng bích non mềm bị thao đến tê dại. Sợ hãi Nghiêm Huân sẽ thực sự đỉnh trứng nhảy đi vào tử ©υиɠ, Chu Hoành liền nghẹn ngào :" Lão công, ô ô, em rất nghe lời ân, ô ô , lão bà rất nghe lời".

Nghiêm Huân nghiêm mặt nói :" Ta đã nhấn mạnh rất nhiều lần, rằng không cho em mềm lòng , bỏ qua nguyên tắc sủng ái Nghiêm Lê, nhưng em vẫn làm, tùy ý để cho tiểu tử kia đối với em làm bậy ".

Chu Hoành không biết phải phản bác thế nào, hắn đúng là đối với Nghiêm Lê quá mức dung túng, nhưng cũng không ai dạy hắn một gia trưởng đúng nghĩa thì phải giáo dục hài tử như thế nào. Hắn cùng ca ca thì được cha mẹ nuôi thả đến lớn, Nghiêm Huân lại là một tên biếи ŧɦái cuồng khống chế. Xung quanh Chu Hoành cũng chỉ tiếp xúc với một số ít người, không ai cho hắn tiếp xúc với một quan niệm nuôi dạy con đúng đắn cả .

Nghiêm Huân đối với hắn nghiêm khắc cùng ràng buộc không có lý do, nên hắn đối với Nghiêm Lê lại mang đầy dung túng cùng sủng ái. Giống như hắn đang bù đắp cho khoảng thời gian khi hắn còn nhỏ, phải rời xa vòng tay của cha mẹ để chịu áp lực nuôi dạy độc tài từ Nghiêm Huân trong suốt quá trình trưởng thành.

Tuy sau đó loại chứng thực này không mang đến kết quả gì, nhưng hắn đã quen với phương thức khi ở chung với Nghiêm Lê.

Chu Hoành hai tay bị buộc lêи đỉиɦ đầu, mất cân bằng khiến Chu Hoành trở nên lảo đảo, Nghiêm Huân nói mà mặt không có biểu cảm gì :" Dây thừng nếu đứt, em liền mang mông trần đi khỏi nơi này".

Chu Hoành liền vội vã đứng vững.

Nghiêm Huân nắm lấy cái viên trứng nhảy vẫn đang điên cuồng trong hậu huyệt của Chu Hoành vứt sang một bên.

Thân thể Chu Hoành vẫn đang trong giai đoạn nghỉ hậu sản, bên trong dị thường mềm mại cùng tràn đầy chất lỏng. Nghiêm Huân dươиɠ ѵậŧ cắm đi vào, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm vào một miếng bơ mềm mại, cảm giác nhẹ nhõm cùng thoải mái dâng lên.

Mỹ cảnh trong hậu huyệt Chu Hoành hiện diện trên màn hình bỗng nhiên vụt mất, một trận kịch liệt lay động, cuối cùng lại bị người nào không chút lưu tình vứt xuống đất, một mảnh trắng sáng hiện lên màn hình.

Nghiêm Lê cầm lấy màn hình, tức giận đến cắn răng, nhấn vào nút chấn động lớn nhất.

Chu Hoành bị Nghiêm Huân thao đến thần trí mơ hồ, tinh lực duy nhất đều đặt ở trên sợi dậy thừng đang níu giữ lấy mình, cố gắng hết sức để dây thừng không đứt. Tùy ý để viên trứng nhảy nằm cô độc trên mặt đất, run lắc với tần suất mạnh nhất, mặc cho không ai để ý.

Nghiêm Lê tức giận đến quăng ngã màn hình đang nắm trong tay.

Nghiêm Thần đang ngủ trong giường nhỏ bỗng nghe thấy tiếng động liền bật khóc lên:" Ô !"

Nghiêm Lê luống cuống tay chân, ôm lấy tiểu nhân nhi trong giường nhỏ lên:" Xin lỗi, xin lỗi, ta không có tức giận với ngươi, đừng khóc nữa được không ?".

Nghiêm Thần khóc đến hung dữ, tay chân quơ quào muốn đánh lên mặt Nghiêm Lê.

Nghiêm Lê bất đắc dĩ cười khổ, không thể làm gì khác hơn liền để cho tiểu nhân nhi phát tiết bất mãn trong lòng.

Chu Hoành hứa buổi tối sẽ ngủ với hắn, rốt cuộc hắn lại bị tiểu nhân nhi khóc lóc đến không thể chợp mắt được. Nghiêm Lê đắng lòng suy nghĩ, không biết buổi tối là buổi tối nào ?

Nghiêm Huân cùng Chu Hoành cả đêm không về.

Thành công làm đứt mấy đoạn dây thừng, Chu Hoành không thể làm gì khác hơn phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ theo Nghiêm Huân rời khỏi phòng ăn. Chân trần đạp lên thảm lót đỏ thẫm, cái mông trần đi tới cầu thang .

Từ lúc hắn mang thai, Nghiêm Huân mỗi khi làʍ t̠ìиɦ cùng hắn thì đều rất cẩn thận, bảo vệ tốt cái bụng của hắn. Rốt cục bây giờ không cẩn phải kiêng dè như thế nữa, Nghiêm Huân gương mặt lạnh lùng, phản phất gầm thét lên như một con dã thú, điên cuồng nắm lấy Chu Hoành đè xuống giường, thao làm.

Chu Hoành cảm giác cả người mình bị thao đến mức muốn lấn sâu vào trong nệm giường, giãy giụa ngẩng đầu lên muốn thở dốc, lại bị khuỷu tay của Nghiêm Huân đè sâu lại vào trong.

Vải vóc mềm mại cản trở hô hấp, Chu Hoành hô hấp không thông suốt, từng trận choáng váng, thân thể đối với ngoại vật càng thêm nhạy cảm, tràng bích chăm chú bao lấy dươиɠ ѵậŧ Nghiêm Huân.

Bắp đùi trắng nõn rung rẩy, cẳng chân căng thẳng giãy giụa, nỗ lực ở dưới áp chế thô bạo của Nghiêm Huân ý muốn đào tẩu.

Hình như Nghiêm Huân không cho hắn cơ hội này, hắn lấy mặt Chu Hoành đặt vào gối, điên cuồng tàn nhẫn thao mấy lần, cắn cắn lỗ tai Chu Hoành trầm thấp mệnh lệnh :" Tiểu cho ta nhìn ".

Chu Hoành nghẹn ngào lắc đầu giãy giụa :" Không a". .

Nghiêm Huân nhắm ngay vị trí bàng quang mạnh mẽ đỉnh xuống:" Tiểu cho ta nhìn !".

Một trận kịch liệt tê dại lan tràn từ hậu huyệt tới bụng dưới. Thân thể cùng tinh thần đột ngột trãi qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền không thể khống chế. Nướ© ŧıểυ nhất thời điên cuồng chảy ra.

Vệt nước trắng ở trên giường xuất hiện, bắt đầu lan rộng ra. Một thân vải vóc ẩm ướt khiến Chu Hoành cảm thấy không tốt lắm.

Cùng còn tốt rằng Nghiêm Huân như thế liền không dằn vặt hắn nữa, ôm lấy hắn đi vào trong phòng tắm.

Chu Hoành thần trí không rõ chịu đựng cảm giác ấm nóng khi tiếp xúc với nước, mở ra hai chân khoát lên hai bên, nhỏ giọng hừ hừ chịu đựng Nghiêm Huân tiếp túc thao làm, miệng nhỏ mở lớn hút lấy dưỡng khí.

Nghiêm Huân nhịn không được cúi người xuống cắn lấy bờ môi hắn, cảm nhận hương vị mềm ngọt .

Chu Hoành nhẹ giọng lẫm bẫm :" Lão công ".

Nghiêm Huân nắm chặt eo hắn, chậm rãi đỉnh vào nơi sâu nhất :" Làm sao ?".

Chu Hoành nói :" Vừa nãy, em xem chính mình muốn chết ".

Nghiêm Huân hỏi :" Hiện tại ?".

Chu Hoành thư thích, nằm vào bên trong bồn tắm lớn, khóe miệng mang theo tia cười yếu ớt:" Hiện tại, giống như đang ở trong thiên đường ".

Nghiêm Huân trong lòng chấn động một chút. Nhiệt khí mờ mịt lan tràn khắp phòng tắm, hắn dường như nhìn thấy mộng ảo, thê tử mang trên mặt mỉm cười thỏa mãn. Thuận theo ở dưới chân hắn mở chân ra. Dùng thân thể không thể chịu đựng được mà tiếp tục hầu hạ hắn.

Tình cảnh này, một đời một kiếp.

Nghiêm Huân thật sự không am hiểu cách nói chuyện . Mười mấy năm kết hôn, hắn giành cho Chu Hoành nhiều nhất cũng chỉ là khống chế cùng trừng phạt. Thêm vào vài cái vật chất khen thưởng vô vị.

Cố vấn trong quân của hắn có thể giúp hắn chuẩn bị tất cả, hoa tươi, bữa tối, âm nhạc, ... nhưng không ai dạy hắn phải biểu đạt tình cảm trong lòng đang lớn dần và sắp nổ tung kia.

Tuy rằng lòng tự tôn rất đau đớn, nhưng Nghiêm Huân không thể không thừa nhận, ở một trình độ nào đó, hắn quả thực đang ghen với con trai mình.

Con trai tuổi trẻ nhiệt quyết, dùng những câu từ chau chuốt, thể hiện tình cảm yêu thương dối với người trong lòng.

Nghiêm Huân đố kị cái thẳng thắn bất chấp tất cả kia.

Chu Hoành đã sắp muốn ngủ, nhắm nửa con mắt, co bóp bên trong rêи ɾỉ lay động.

Nghiêm Huân chậm rãi dừng lại động tác. Nắm lấy dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang cứng rắn trong người Chu Hoành ra, dùng tay tuốt bắn lên ngực tiểu nhân nhi đang mơ màng kia.

Nhân viên phục vụ của khách sạn đã lặng lẽ đổi đi ga giường mới, để lên đầu tủ thêm một chai rượu vang đỏ ở đầu giường, lập tức ly khai.

Nghiêm Huân ôm lấy Chu Hoành đang còn trùm khăn tắm, thu dọn tốt đặt Chu Hoành lên mền, đắp chăn. Sau đó tự rót cho bàn thân một ly rượu.

Chu Hoành không có ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy mùi rượu, gắng gượng mở hờ hờ mí mắt.

Nghiêm Huân không ghiền rượu, trừ trường hợp phải xã giao hoặc chúc mừng tin tốt ở bên ngoài thì mới uống một chút. Chu Hoành ngửi thấy mùi rượu thì có chút lo lắng, duỗi người, cánh tay trần trụi ôm lấy eo Nghiêm Huân, lẫm bẫm :" Anh uống rượu sao ?".

Nghiêm Huân đặt ly rượu xuống, nói :" Bọn họ sắp xếp, ta uống một chút ".

Chu Hoành nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng. Hắn hôm nay đã mệt chết rồi, liền mơ màng chìm vào giấc ngủ. .