Khi Nghiêm Huân về đến nhà liền nhìn thấy thê tử bị trói buộc tứ chi, vô lực mềm nhũn quỳ sấp ở trên giường, bắp đùi khẽ run rẩy.
Thịt huyệt non mềm không biết đã phải chịu bao nhiêu đối xử, vách tràng bị lộ ra ngoài một đoạn nhỏ, thịt nhỏ hồng hồng vô cùng đáng thương gặp không khí bên ngoài liền co rút lại.
Nghiêm Lê ôm bắp đùi Chu Hoành, lè lưỡi liếʍ láp vách thịt mềm mềm. .
Chu Hoành rêи ɾỉ một tiếng :" Ư, đừng liếʍ ".
Nghiêm Huân bước tới gần giường, Chu Hoành ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức cầu cứu:" Ân, lão công, cứu em, bị nhi tử chơi hỏng rồi, ô ô, lão công cứu em ".
Nghiêm Lê liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Nghiêm Huân, liếʍ càng thêm dùng sức, toàn bộ đầu lưỡi đều đi vào trong tiểu huyệt của Chu Hoành, linh hoạt gảy gảy đầu lưỡi. Liếʍ đến Chu Hoàn vòng eo bủn rủn, mông thịt run lên.
Nghiêm Huân nắm lấy cằm Chu Hoành :" Đây chính là hậu quả khi em dung túng nó ".
Chu Hoành khó chịu nghẹn ngào, nghĩ đến chính mìn có phải hay không quá dung túng Nghiêm Lê, nên mới để Nghiêm Lê được voi đòi tiên, càng ngày càng quá đáng. Hắn càng nghĩ càng oan ức, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Nghiêm Huân nâng mặt hắn lên, cho hắn một nụ hôn ôn nhu.
Chu Hoành choáng váng, dùng tư thế không thoải mái, hé miệng, tùy ý để cho đầu lưỡi Nghiêm Huân mạnh mẽ tiến vào, liếʍ láp cằm hắn, nâng lấy đầu lưỡi hắn lên.
Nghiêm Huân rất ít khi hôn hắn, cái lão nam nhân thô bạo gàng bướng không hề ý thức được hành động này có bao nhiêu tốt đẹp.
Đầu lưỡi họ quấn quýt lấy nhau , trao đổi nước bọt của nhau. Nước bọt không kịp nuốt xuống tràn xuống khóe miệng , theo cằm trượt xuống.
Chu Hoành bị hôn đến ngây ngất, mặt sau hậu môn cũng bị nhi tử cho hết vào miệng, răng trắng xẹt qua thịt mềm, vừa đau vừa ngứa. Chu Hoành mơ hồ không rõ, rêи ɾỉ:" Ô ô, nhi tử, không cần cắn, không cần ".
Nghiêm Huân xoa xoa cái bụng nhô lên cao của Chu Hoành, Chu Hoành nhất thời run rẩy, vào giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ côn ŧᏂịŧ chảy ra ngoài.
Bị ép đến cao trào bao nhiêu lần, Chu Hoành từng trận choáng váng, hầu như quỳ không được, muốn té sấp xuống nệm giường.
Nghiêm Huân đỡ lấy cơ thể hắn, trách cứ nhi tử :" Ta từng nói ngươi phải chú ý cái bụng của cha ngươi".
Nghiêm Lê bận rộn đồng thời ôm lấy Chu Hoành:" Ba ba ,xin lỗi ".
Chu Hoành uể oải mà thấp giọng nói :" Không có chuyện gì, ân, thả ta ra đi ".
Nghiêm Lê luống cuống chân tay, cầm kéo răng rắc cắt đi những trói buột trên người Chu Hoành, Chu Hoành đầu gối lên đùi Nghiêm Huân, vô lực thở dốc.
Nghiêm Lê hổ thẹn, ôm lấy thân thể đang mang thai của Chu Hoành, từng chỗ từng chỗ hôn hôn:" Xin lỗi ba ba, hậu môn người quá ngọt, ta chỉ nghĩ muốn ăn thêm một chút ".
Chu Hoành lại một trận run rẩy, tao thủy nhịn không được từ trong miệng huyệt chảy ra. Thân thể khi mang thai dễ dàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, trong mông hơi lưu lại cảm giác như đang chứa cả một đại dương mênh mông. Điều này làm cho hắn vừa hổ thẹn lại vừa lúng túng, hai cha con bọn hắn một mực thích nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.
Nghiêm Lê xoa xoa cái mông ẩm ướt của Chu Hoành, cảm giác được một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ ấm ấm dính dính đầy tay hắn. Dươиɠ ѵậŧ dưới khố Nghiêm Lê trướng đến đau, yết hầu có chút khô, cần uống một chút gì đó cho thấm giọng. .
Chu Hoành nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của nhi tử, trong lòng xấu hổ, hoảng hốt khép chân lại:" Không thể, không thể ăn nữa". Nhi tử từ trên cao nhìn hắn giống như một dã thú đang quan sát con mồi, Chu Hoành vì không muốn bị liếʍ hậu môn, liền tìm lấy một lựa chọn khác :" Ba ba, ba ba uy ngươi uống sữa có được không ?".
Nghiêm Lê ánh mắt rơi vào ngực hắn, trong lòng hứng thú mười phần.
Bộ ngực trắng mịn của Chu Hoành vẫn bằng phẳng như cũ, chỉ là có hơi chút phồng lên. Chu Hoành bốc lên một viên thịt ở đầṳ ѵú bên trái, lấy tay xoa xoa mấy lần, run rẩy ưỡn ngực về phía nhi tử.
Khi Nghiêm Lê còn nhỏ, Chu Hoành cũng từng cho hắn bú sữa như thế, có điều không nhiều. Bởi vì khi Chu Hoành bắt đầu trướng sữa, mỗi ngày đều bị Nghiêm Huân hút đến sạch.Nghiêm Lê cắn vào viên thịt thơm ngọt trước mặt, dùng lưỡi bao lấy toàn bộ đầṳ ѵú, liếʍ láp trước một phen.
Cảm giác ngứa ngáy từ đầṳ ѵú tràn đến, xương sống sau lưng liền mềm đến kỳ lạ :" Nhẹ chút, ân nhi tử ,không cần dùng sức , ân, đầṳ ѵú cũng bị nhi tử ăn mất, ô ô ".
Nghiêm Huân không vui nhìn chằm chằm vào đầṳ ѵú bên phải Chu Hoành:" Nhi tử lớn vậy còn muốn bú sữa ?".
Chu Hoành vội vã dùng sức ưỡn ngực:" Lão công, ân, lão công cũng bú sữa a".
Nghiêm Huân hài lòng buông tay ra, cúi đầu cắn lấy đầṳ ѵú bên phải, dùng sức hút.
Hai cái núʍ ѵú liền bị nhi tử cùng lão công vừa hút vừa cắn, cảm giác vừa trướng vừa ngứa khiến cho Chu Hoành vừa muốn giãy giụa chạy trốn, lại vừa muốn ưỡn ngực mặc sức cho hai người kia hút cắn.
Bộ ngực nam tính không chứa nhiều sữa, thời kỳ mang thai đều trướng đến không thoải mái. Bị hút đi là tốt rồi, vừa nghĩ như vậy Chu Hoành liền đồng thời bị hai bên hút đến phun sữa ra.
Chu Hoành mơ mơ hồ hồ, hai tay liền ôm lấy hai cái đầu đang ở trước ngực hắn:" Ô ô, thực thích, sữa đều bị lão công cùng nhi tử hút ra, ư". .
Nghiêm Lê trầm thấp mắng bậy một câu. Sau đó lại càng thêm ra sức hút cắn.
Chu Hoành kêu thảm thiết :" A" ngực càng thêm hướng về phía bên trái:" Ân, nhi tử thật lợi hại, muốn phun sữa , ư". Hai chân hắn đạp loạn, các ngón tay nắm chặt lấy ga giường.
Hai cha con đồng thời đột nhiên dùng sức. Chu Hoành thất thanh hét cao lên, hai núʍ ѵú sưng đỏ đồng thời mất đi khống chế, màu trắng từ sữa phun ra từ núʍ ѵú đỏ sẫm, dính vào cằm Nghiêm Huân cùng đầu lưỡi của Nghiêm Lê.
Hai người không ngừng cố gắng, miệng lớn nuốt lấy nguồn sữa thơm ngọt của Chu Hoành.
Chu Hoành đỡ lấy cái bụng, ngã xuống giường, mơ mơ màng màng :" Không cần, không cần uống cạn, phải để lại cho bảo bảo ". .
Thật vất vả hầu hạ cho hai cha con uống sữa no đủ, Chu Hoành nhắm mắt lại, muốn ngủ một hồi.
Nhưng lú này hai mắt lại bị che đi, ngón tay thon dài lại lần nữa cắm vào trong thịt huyệt, quấy nhiễu làm cho tràng bích càng thêm mẫn cảm.
Chu Hoành mềm nhũn xin tha:" Không cần, không chịu được, sẽ tiểu ra mất , a".
Nghiêm Huân nói :" Chính là muốn làm em đến tiểu ra".
Hai tay lần thứ hai bị trói lên, Chu Hoành bất lực, tách ra hai chân quỳ trên giường, nghe đôi phụ tử ngồi gần đó bắt đầu xì xào bàn tán, vừa mong chờ lại vừa thấp thỏm lo lắng, không biết chính mình sắp phải nghênh đón hình phạt gì đây ?
Chỉ chốc lát sau, hai người tiến đến phía sau hắn, dây lưng vang dội đánh vào mông Chu Hoành.
Chu Hoành kêu đau một tiếng, run rẩy chuyển động cái mông muốn tránh.
Nghiêm Huân ở phía sau hắn nói :" Đoán xem ai vừa đánh mông của em, nếu đoán đúng liền không cần chịu đòn ".
Lại một dây lưng nữa vừa quật xuống, không nhẹ không nặng đánh vào miệng huyệt đang ướt của hắn. Tràng thịt bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn thu về, lần đánh này khiến Chu Hoành ngứa ngáy đến khó chịu, bật khóc :" Ô ô, lão công không cần ,ô, lão công, lão công đánh hậu môn em, ân". Ra tay có tinh thần như vậy đích thực là Nghiêm Huân.
Nghiêm Lê nói :" Sai rồi". Sau đó liền là một trận dây lưng mạnh mẽ đánh vào miệng huyệt của hắn. Nghiêm Huân nói:" Lại đoán ".
Chu Hoành nghĩ lúc nãy là Nghiêm Lê đánh , lần nãy chắc chắn là Nghiêm Huân. Nhưng hắn không dám xác định, chỉ vặn vẹo cái mông ma sát với gra giường để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy ở miệng huyệt.
Thấy hắn chậm chạp không trả lời, ỏe phía sau lại truyền đến một trận đánh tàn nhẫn.
Âm thanh Nghiêm Huân nghiêm khắc khủng bố, ra lệnh :" Đoán !".
Chu Hoành sợ hãi run run một cái, khóc lóc đoán lung tung :" Là nhi tử a, nhi tử đánh ta , ô ô ".
Âm thanh Nghiêm Huân ngày càng trầm :" Sai rồi ".
Chu Hoành cái mông truyền đến cảm giác đau đến đòi mạng, căn bản không thể nhận biết rằng ai đang đánh hắn. Hắn khóc lóc xin tha, cái mông trắng lắc lắc tránh né, liền bị đánh mạnh thêm.
Không biết đã bị đánh bao lâu, cái mông tuyết trắng phủ đầy vết đỏ hồng lằng dài , miệng huyệt đỏ thẫm bắt đầu nhũng ra.
Chu Hoành khóc đến nước mắt giàn giụa, một bên tiểu ra, một bên nghẹn ngào nói lung tung :" Là lão công, lão công đánh em, ô ô, lão công đừng đánh, đau , ô ô ".
Phía sau lưng rơi vào một l*иg ngực ấm áp, Nghiêm Huân cắn cắn lỗ tai hắn thấp giọng nói :" Lần này đúng rồi".
Dươиɠ ѵậŧ to dài hừng hực nhắm vào miệng huyệt thũng ra, bắt đầu đâm sâu vào.
Chu Hoành đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, ngửa đầu ỷ ôi vào l*иg ngực Nghiêm Huân, miệng mở to dùng sức thở dốc. .
Nghiêm Lê muốn cùng Nghiêm Huân "song long nhập động", sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy miệng huyệt còn chỗ trống để hắn nhét vào, không thể làm gì khác hơn liền lấy dươиɠ ѵậŧ nhét vào miệng Chu Hoành, mô phỏng lúc hắn đâm xuyên Chu Hoành mà đưa đẩy.
Sáng hôm sau, Chu Hoành được tắm rửa sạch sẽ từ trên giường tỉnh ra, trượng phu cùng nhi tử anh tuấn trái phải ôm lấy hắn, chừa ra khoảng cách để cái bụng nhỏ lòi ra, tiểu tử cũng không chịu thua liền đạp đạp hắn.
Chu Hoành nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, Nghiêm Huân lập tức mở mắt ra, sau đó liền cho hắn một nụ hôn dài chào buổi sáng.
Hôn xong, Nghiêm Huân nhẹ nhàng nhìn Chu Hoành thở dốc.
Nghiêm Huân xoa xoa mặt hắn:" Ngày hôm qua ta nhận ra em thực yêu thích việc này ".
Chu Hoành sắc mặt trở nên hồng hồng.
Nghiêm Lê tỉnh lại, không chịu thua kém liền cùng Chu Hoành hôn một hồi.
Người một nhà liền ở trên giường quấy quấy nhiễu nhiễu, làm phiền nhau, kéo dài đến một tiếng sau. Điều này đã ảnh hưởng đến đồng hồ sinh hoạt hằng ngày của Nghiêm Huân.
Người hầu gõ gõ cửa:" Tướng quân, phu nhân, tiểu thiếu gia, bữa sáng đã làm xong ".
Chu Hoành mặc quần áo tử tế muốn bước xuống đất, hai chân liền nhũn ra rơi vào l*иg ngực của Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân không nói một lời liền đem hắn ôm ngang, nhanh chân đi về phía trước :" Đi thôi, phải ăn điểm tâm trước ".
Nghiêm Lê đuổi tới :" Ta cũng muốn ôm ba ba !".
Cuộc sống hàng ngày liền trôi qua, cái bụng của Chu Hoành cũng càng lúc càng lớn. Trợ lý của hắn cũng đem đến cho hắn vài kịch bản không tệ, đợi sau khi hắn nghỉ hậu sản xong liền bắt đầu trở lại làng giải trí.
Ngày sinh dự tính liền sắp đến rồi. Nghiêm Huân thẳng thắn chuyển hết công việc về nhà làm, mọi thời khắc đều nhìn chằm chằm Chu Hoành.
Chu Hoành ngoan ngoãn ở tại thư phòng với hắn, có lúc đọc sách, có lúc nằm ở ghế dựa gần cửa sổ mà ngủ thϊếp đi. Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua lá cây dung hợp cùng Chu Hoành tạo nên một bức tranh đẹp động lòng người. .
Trong lòng Nghiêm Huân bỗng có một chấn động không tên, thả văn kiện trên tay xuống, đi về phía Chu Hoành, ngồi xổm xuống ngón tay nhẹ nhành mơn trớn tóc hắn.
Đã nhiều năm như vậy, thời gian đã để lại trên mặt Nghiêm Huân nhiều nét phong sương, nhưng Chu Hoành vẫn đẹp động lòng người như vậy.