Tù Sinh

Chương 17

Chu Hoành cái eo càng lúc càng lớn, cái eo lúc nào cũng trướng mỏi.

Nghiêm Huân về đến nhà liền thấy Chu Hoành nằm thoi thót trên giường, sắc mặt trắng bệch, hia mắt rưng rưng.

Người hầu bưng một cốc nước pha loãng mật ong uy cho Chu Hoành uống.

Nghiêm Huân từ trong tay người hầu tiếp nhận ly nước, ngồi xuống giường tự mình uy cho Chu Hoành uống :" Nôn đến lợi hại sao ?" .

Chu Hoành cẩn thận từng ly từng tý, ôm lấy eo Nghiêm Huân, oan ức nhè nhẹ gầm thấp rêи ɾỉ:" Ừm, khó chịu ,lão công".

Nghiêm Huân nhẹ nhàng thả ly nước xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhô lên cao của Chu Hoành.

Chu hoành rêи ɾỉ một tiếng, vùi đầu vào trong l*иg ngực của hắn, giống như một động vật nhỏ lẻ loi, tủi thân.

Trong lòng Nghiêm Huân như chất đầy kẹo bông, không biết biểu đạt sự sủng ái dành cho người kia.

Chu Hoành vừa nôn đến trời đất quay cuồng, có chút hoảng hốt, lẫm bẫm :" Hôm nay là thứ sáu sao ?".

Nghiêm Huân nói:" Ừm".

Chu Hoành suy nghĩ chống đỡ, muốn ngồi dậy.

Nghiêm Huân ôm hắn không cho nhúc nhích:" Đã mệt thành như vậy mà còn muốn làm gì ?".

Chu Hoành nói:" Tiểu Lê ngày hôm nay muốn về nhà, em đáp ứng sẽ tới trường đón nó".

Nghiêm Huân nói không chút biểu cảm :" Không cho đi, nó lớn như vậy đi về chung với tài xế thì thế nào !".

Chu Hoành dùng ánh mắt kháng cự mười giây, sau đó thì ngoan ngoãn thu vào l*иg ngực Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân nói:" Chiều nay ta sẽ dẫn em đến bệnh viện kiểm tra, lần trước mang thai em đâu có khó chịu đến vậy".

Chu Hoành nhỏ giọng :" Em cũng rất khỏe a".

Môi mỏng Nghiêm Huân phun ra hai chữ :" Nói dối".

Chu Hoành lập tức ngậm miệng, nói dối chính là muốn bị trừng phạt.

Nghiêm Huân cuối đầu, nhìn hai cái chân Chu Hoành không thoải mái, cứ ở trên giường cựa quậy, hắn đưa tay xuống sờ sờ bắp đùi Chu Hoành:" Lại muốn viết kịch bản".

Chu Hoành cẩn thận từng ly từng tý nói:" Kế hoạch quay phim thì còn phải chờ rất lâu, đạo diễn chỉ muốn em nhìn kịch bản một chút".

Nghiêm Huân trầm mặc một hồi, xem như là chấp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn phóng ra cường thế :" Trước khi thân thể khỏe lên, không cho em làm việc ".

Chu Hoành ngoan ngoãn, trong lòng nghĩ : quả nhiên là Nghiêm Huân đáp ứng rồi.

Nghiêm Huân cầm lấy kịch bản, Chu Hoành sốt sắng mà trợn to mắt.

Nhưng hên là Nghiêm Huân đối với mấy thứ này không có hứng thú, chỉ cầm lật lật vài tờ rồi bỏ xuống.

Nghiêm Lê buổi chiều vừa về đến nhà liền nhào vào lòng Chu Hoành làm nũng:" Ba ba". Vóc dáng của hắn vốn dĩ to hơn Chu Hoành, nhưng vẫn cố ý dùng đầu xoa xoa vào l*иg ngực Chu Hoành, giống như một tiểu cẩu lẻ loi.

Nhưng Chu Hoành vẫn luôn dính câu, ngồi trên ghế sa lông xoa đầu nhi tử:" Xin lỗi, không có đón con được ".

Nghiêm Lê đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà không cao hứng, nhưng nhìn dáng vẻ có lỗi của Chu Hoành, liền muốn được voi đòi tiên:" Ba ba phải bồi thường ta". .

Chu Hoành cụp mắt cười yếu ớt, vỗ vỗ cái tay nhi tử đang tiến về phía mông hắn:" Ngươi chớ quá mức".

Nghiêm Lê cụp tai xuống, vẻ đầy oan ức, cách quần áo hôn lên cái bụng của Chu Hoành:" Ba ba, người có phải không yêu ta không ?".

Chu Hoành dở khóc dở cười, nâng cái đầu đang chọc chọc dưới bụng hắn lên:" Ngươi lại đang hồ đồ cái gì?".

Nghiêm Lê nói:" Ta càng cảm thấy người chính là thích cái tiểu tử trong bụng kia hơn ta". Hắn nhẹ nhẹ lấy tay chọt chọt cái bụng Chu Hoành, từ trong lòng bay lên một mùi chua không tên trước sự hiện diện của cái đứa trong bụng kia.

Chu Hoành thật sự phải mất hết tinh lực mới có thể hiểu cái mà Nghiêm Lê đang xoắn xuýt kia. Hắn nhìn cái bụng của mình, mặt hồng hồng :" Ngươi ghen cái gì, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này ..."Hắn không nói ra được, hắn không xác định được đứa nhỏ này có phải là hài tử của tiểu hỗn đản này hay không ?

Nghiêm Lê làm sao quên được chuyện quan trọng như vậy. Nhưng hắn chính là đố kị, đố kị đứa nhỏ lại kề cận Chu Hoành như vậy, một bước không rời.

Điện thoại vang lên, người hầu nhấc máy sau đó đánh tiếng với Chu Hoành:" Phu nhân, tướng quân từ văn phòng gọi tới".

Chu Hoành bị Nghiêm Lê dựa vào trên ghế, không đứng lên được, chỉ cố thể vẫy tay với người hầu mang điện thoại tới.

Trong ống nghe truyền đến âm thanh trầm thấp của Nghiêm Huân :" Có còn khó chịu không ?"

Chu Hoành nhẹ giọng nói:" Tốt lắm".

Nghiêm Lê nghe thấy bọn họ thân mật tán ngẫu, có chút mất hứng, liền bày trò quậy phá ,cái đầu từ trên bụng Chu Hoành dần dần trượt xuống.

Chu Hoành nhẹ nhàng thở dốc, đẩy đầu nhi tử ra:" Ân, đừng nghịch ". .

Trong phòng làm việc, Nghiêm Huân nhíu mày:" Là tên hỗn đản kia về ?".

Chu Hoành khẽ hừ một tiếng :" Ừ".

Nghiêm Lê tách ra đôi chân trắng noãn, để nó gác lên vai, bắt đầu cuối xuống mông Chu Hoành, cách lớp vải vóc hôn lên kẽ mông một cái.

Chu Hoành thở dốc càng thêm ngọt ngào :" Ân, đừng".

Nghiêm Huân lạnh lùng nói:" Nửa tiếng nữa ta sẽ về ".

Chu Hoành nói:" Ân, lão công chút nữa gặp".

Nghiêm Huân nói:" Chút nữa gặp ". .

Cúp điện thoại, Chu Hoành như bị cuốn vào một trận quay cuồng, Nghiêm Lê mãnh liệt đẩy hắn lên ghế sa lông, sờ loạn lên người hắn.

Chu Hoành hơi giãy dụa :" Đừng, a, chú ý cái bụng ".

Nghiêm Lê cuống quýt tay chân, đứng dậy đỡ lấy Chu Hoành :" Ba ba, xin lỗi, ta ép người sao ?".

Chu Hoành lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói :" Đừng ở đây làm loạn ".

Nghiêm Lê ngẩng đầu nhìn về bốn phía, trong phòng khách yên lặng, có gì không đúng sao ? Hắn mắt cẩu lấp lánh nghi hoặc nhìn về phía Chu Hoành :" Không thể được sao ?".

Chu Hoành đỏ mặt :" Trở về phòng đi, ở trong phòng khách làm loạn thì ra thể thống gì ".

Nghiêm Lê quật cường nhìn Chu Hoành :" Không phải tên bạo quân kia cũng bắt nạt người ở chỗ này sao !".

Chu Hoành há há mồm, không biết phải giải thích như thế nào, ở chuyện này, hắn hề nghĩ tới việc phản kháng lại Nghiêm Huân.

Nghiêm Lê nói tiếp :" Người còn gọi hắn là lão công !".

Chu Hoành nói :" Ta ...".

Nghiêm Lê nói :" Người cũng không có gọi ta như vậy ". Hắn nói lòng vòng lúc này mới vào trọng điểm. Oan ức mà nhìn Chu Hoành, chờ Chu Hoành đến an ủi hắn.

Chu Hoành xấu hổ, quay đầu đi không thèm nhìn con trai mình.

Nghiêm Lê một mặt thương tâm, nhào lên người Chu Hoành. Hắn nhớ tới dáng vẻ ngoan hiền khi Chu Hoành gọi Nghiêm Huân lão công. Không thể làm gì khác hơn là lấy thương tâm làm động lực, gầm gừ lôi kéo quần áo Chu Hoành.

Chu Hoành hai tay nâng đầu hắn :" Ân, trở về phòng ".

Nghiêm Lê nói:" Không cần ".

Chu Hoành đỏ mặt, hầu như thân mình muốn mềm nhũn dưới thân nhi tử, âm thanh mềm mềm nhẹ nhẹ :" Trở về phòng, đem ta trói lại có được không ? ".

Nghiêm Lê xoắn xuýt mười giây, sau đó ôm lấy Chu Hoành nhanh nhẹn chạy vào phòng ngủ.

Nghiêm Lê ở trong phòng không có dây thừng, bèn đi ra ngoài kiếm dây ni lông màu xanh , một vòng, nột vòng quấn lên cổ tay Chu Hoành.

Chu Hoành nhắm mắt lại nằm ở dưới thân nhi tử, cảm nhận thân thể từng điểm từng điểm bị trói buột.

Ngực, mắt cá chân, khuỷu tay, đầu gối đều bị trói lại. Thân thể từng lúc mất đi tự do, bản thân biến thành món đồ chơi trong tay người khác. Chu Hoành không phải không thừa nhận hắn đang hưởng thụ tất cả những thứ này, điều đó khiến hắn nhớ lại cảnh tượng khi hắn vừa kết hôn với Nghiêm Huân.

Khi đó hắn hoảng sợ, bất lực, tất cả mọi chống cự của hắn đều vỡ nát. Hắn hoảng sợ tất cả, căm phẫn tất cả, nhưng không biết mình có thể trốn ở đâu.

Nghiêm Huân trói hắn trên giường, mặt không hề cảm xúc nói với hắn :" Em ở đâu cũng không được đi, phải ở đây bị ta thao, sinh con cho ta ".

Khi còn trẻ Chu Hoành quá sợ hãi, lại bị Nghiêm Huân tàn bạo cùng thô bạo trói buộc khiến hắn nãy sinh cảm giác an toàn. Thân thể hắn mê luyến cảm giác bị khống chế, bởi vì như thế hắn không thấy sợ hãi.

Nghiêm Lê ra tay có chút không thuần thục, lúc mạnh lúc nhẹ làm cổ tay hắn có chút đau.

Chu Hoành nhẹ nhàng "Tê" một tiếng.

Nghiêm Lê cuống quýt ngừng tay, chật vật xả ra những vòng quấn trên tay Chu Hoành :" Ba ba, ta làm người đau sao ?".

Chu Hoàn mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang chật vật kiềm nén du͙© vọиɠ bản thân.

Đây là con trai của hắn, con người có cùng huyết mạch với hắn, nhi tử đối với hắn tràn đầy mê luyến.

Chu Hoành khẽ khẽ thở dài:" Không sao ".

Nghiêm Lê để cho Chu Hoành nằm sấp, nâng bụng hắn lên đặt trên gối tránh ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Nghiêm Lê lưu luyến, từ phía sau ôm lấy Chu Hoành, hôn lên cái cổ trắng nõn, bờ vai thon, lẫm bẫm :" Ba ba, ta thật thích người, thực thích".

Chu Hoành hơi run rẩy, cúi thấp đầu rêи ɾỉ.

Nghiêm Lê lần theo bờ vai trắng hôn xuống đến xương cụt . Ở đó có hai cái mông trắng trắng, tròn tròn.

Không phải tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời, hai cái mông so với da tay, da chân càng trắng hơn, tạo nên cảm giác kỳ diệu thu hút.

Thật đẹp, giống như một thiên thần gợi cảm tuấn mỹ.

Thiên thần đó đã bị hắn ôm vào trong ngực. Mang trong người hài tử của hắn, bị hắn trói vào trên giường, nằm sấp quỳ nâng cái mông lên, trần như nhộng, tùy ý hắn mặc sức phá hư.

Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, dươиɠ ѵậŧ dưới khố hạ Nghiêm Lê liền hưng phấn cứng đau.

Hắn nắm lấy hai cái mông dày xéo nhào nặn đủ hình dáng:" Ba ba, người mang thai có phải cái mông càng to hơn, mềm hơn đúng không ?".

Chu Hoành đỏ mặt rêи ɾỉ:"Đừng , đừng xoa a". .

Nghiêm Lê kiên quyết xoa nắn, hắn nắm lấy hai phân thịt trắng noãn kéo giãn về hai phía, miệng huyệt đỏ sẫm bị kéo ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bỗng ở trong miệng huyệt lộ ra một cái dị vật màu trắng. Nghiêm Lê vùi đầu vào trong khe mông Chu Hoành liếʍ một cái:" Ba ba, nhét vào lúc nào ".

Chu Hoành nỗ lực căng thẳng miệng huyệt, nhúc nhích huyệt hồng muốn nuốt vào gậy xoa bóp màu trắng kia:" Ân, sáng sớm , sáng sớm lúc rời giường ,lão công có nhét vào ".

Nghiêm Lê nói :" Ngậm một ngày sao ? Thật đáng thương, tao huyệt của ba ba ngậm gậy đấm bóp đến chảy nước".

Chu Hoành nghe nhi tử nhục nhã, bắp đùi trắng như tuyết run rẩy, miệng huyệt đỏ sẫm phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠, dính lên tay nhi tử.

Nghiêm Lê dùng ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ xoa xoa tiểu huyệt đang ngậm lấy gậy xoa bóp của Chu Hoành:" Hậu huyệt của ba ba sau khi mang thai trở nên đặc biệt tốt mềm a, cảm giác có thể nhét hết toàn bị bàn tay của ta vào ".

Chu Hoành thất kinh :" Đừng a, không được ". Có một thời điểm hắn không học được cách vâng lời đã bị Nghiêm Huân chỉnh bằng cách đó khiến cho hắn thiếu sống thiếu chết. Tuy rằng Nghiêm Huân có chừng mực không làm tổn thương hắn, nhưng Chu Hoành vẫn bị dọa sợ. Tiểu Lê trên giường vốn ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như nhét một bàn tay vào hắn, hắn sẽ chết,nhất định sẽ chết.

Nghiêm Lê luồn một ngón tay đi vào, quấy nhiễu làm cho gậy đấm bóp kia không hoạt động nữa. Tiếp theo, ngón tay thứ hai cũng luồn đi vào, hai ngón tay đẩy gậy đấm bóp sát vào vách thịt non mềm, tiếp theo là ngón thứ ba.

Vốn hậu môn đã ngậm một gậy đấm bóp, lại bị nhét vào thêm ba ngón tay, nước mắt Chu Hoành tràn ra:" Không cần, không cần thêm, Tiểu Lê".

Nghiêm Lê nắm lấy gậy đám bóp rút ra vứt ở một bên, lấy bốn ngón tay khép lại, đột nhiên đồng thời ngắm vào tiểu huyệt đang chảy dâʍ ɖị©ɧ kia của Chu Hoành.

Chu Hoành vừa đau, vừa sợ :" Tiểu Lê, không cần, đau, ô ô, sẽ xấu mất ".

Bàn tay nổi lên xương cốt có góc cạnh rõ ràng, cảm giác xấu hổ cùng sợ hãi so với Song Long còn mãnh liệt hơn.

Nghiêm Lê đâm sâu, ngoáy móc một hồi, nói:" Ba ba, ta muốn người nhớ kỹ, nổi đau này chỉ có ta mới mang lại cho ngươi. Không phải ai khác, chỉ có ta mới khiến ngươi từng đau đến như vậy ".

Bàn tay nới rộng toàn bộ khai phá miệng huyệt, toàn bộ bàn tay Nghiêm lê đều đi vào trong cơ thể Chu Hoành. Miệng huyệt phải chống đỡ bao quanh lấy bàn tay to lớn của Chu Hoành. Chu Hoành khó chịu, khóc gọi :" A, muốn hỏng rồi, ô ô, trướng đến hỏng rồi, lão công, nhi tử không cần, lão công". .

Chu Hoành thần trí mơ hồ, lúc gọi lão công, lúc gọi nhi tử, tứ tri bị trói giãy giụa không cách nào trốn thoát, bị có thể bất lực cảm nhận bàn tay nhi tử đi vào nới rộng cơ thể hắn. Lòng bàn tay ấm áp chạm đến từng vách thịt nhạy cảm.

Nghiêm Lê thấp giọng nói:" Ba ba, ta muốn nắm giữ hết tất cả của người ".