Tù Sinh

Chương 16

Chu Hoành nghe lời, nhấc váy lên, cái mông mềm mịn không được che chắn cứ thế cùng với dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Huân ma xát với nhau. Cự vật nóng bỏng đỉnh vào trong khe mông, Chu Hoành theo bản năng mà căng thẳng miệng huyệt :" Ư".

Nghiêm Huân vỗ vỗ lên cái mông tròn mịn, đánh cho hai cái " bánh bao" kia căng chặt lên, run run. Nghiêm Huân bình tĩnh ra lệnh:" Nhếch cao hơn nữa". .

Chu Hoành ở phía trước không có đồ vật để chống đỡ, cố gắng nâng cao cái mông khiến hắn xém chút đã té chổng vó.

Nghiêm Lê ném máy quay phim, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Chu Hoành :" Cẩn thận !".

Chu Hoành dựa vào l*иg ngực của nhi tử. L*иg ngực rộng lớn tráng kiện của thiếu niên khiến hắn dâng lên cảm giác ỷ lại không muốn rời khỏi.

Chu Hoành lúc đó cơ thể bị kẹp giữa trượng phu cùng nhi tử . Hai cỗ thân thể cường tráng ép hắn đến không thở được, hai chân như nhũn ra. Hắn nhịn không được nhớ đến cảm giác cùng lúc bị hai đại dươиɠ ѵậŧ xuyên xỏ đến căng chặt, mùi vị đó, cảm giác như vừa sợ hãi khi người ta bị mất đi khống chế, nhưng cũng nhẹ nhàng thôi thúc họ đến kɧoáı ©ảʍ, luôn hoài niệm về nó.

Váy mềm mại nhẵn nhụi mang đến một cảm giác bí ẩn xấu hổ, hậu huyệt bị qυყ đầυ to lớn đâm sâu vào bên trong khiến nó phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, bên trong kẽ mông ẩm ướt đến khó chịu.

Chu Hoành xấu hổ, nhẹ nhàng cầu xin:" Ân, lão công, tiểu Lê , cầu các ngươi cho ta thoát váy có được không ? Ta khó chịu ".

Nghiêm Huân chắc như đinh đóng cột nói:" Không được".

Nghiêm Lê dùng tay kéo mạnh phần tà váy khiến cho bị nới rộng ra, một bên cắn cắn đầṳ ѵú béo mập, một bên làm nũng:" Ta muốn như thế này thao ba ba, ba ba mặc váy để nhi tử thao người có được không ?".

Hai người đàn ông, một bên ngang ngược lạnh lùng, một bên làm nũng, Chu Hoành bên nào cũng không thể từ chối được, chỉ có thể oan ức, chịu đựng cảm giác xấu hổ, khó khăn nỗ lực thả lỏng mông để nuốt hết dươиɠ ѵậŧ to dài của trượng phu:" Ân, lão công, thật lớn, không vào được".

Nghiêm Huân một bên vỗ vào cái mông của hắn, ra lệnh :" Tiếp tục nuốt".

Chu Hoành nghe lời, nằm sấp lên l*иg ngực của Nghiêm Lê, cố gắng thả lỏng cơ thể, nâng cái mông cao lên, từng chút, từng chút nuốt lấy cự vật khổng lồ kia.

Vào thời điểm mang thai, thành vách bên trong động huyệt đều mềm mại và cực kỳ mẫn cảm, thịt non phấn hồng từng điểm nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn nổi đầy gân xanh.

Nghiêm Lê nhìn thấy Chu Hoành ở dưới khố hạ Nghiêm Huân lộ vẻ ngoan ngoãn, đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, không chịu thua liền sáp vào người Chu Hoành làm nũng:" Ba ba, ta cũng phải xuyên người".

Chu Hoành bị Nghiêm Huân thao đến thần trí mơ hồ, ôm nhi tử rêи ɾỉ :" Chờ một lát, chờ một lát liền để nhi tử xuyên a, ân".

Nghiêm Lê thất vọng đến bốc hỏa :" Hiện tại không được sao ?".

Thân thể Chu Hoành dường như đều dựa hết trên người Nghiêm Lê:" Không được, ân, hậu mông đều bị dươиɠ ѵậŧ lão công cắm đầy, ân, sắp không được rồi ". .

Nghiêm Lê xoa xoa địa phương mà Nghiêm Huân cùng Chu Hoành đang kết hợp:" Nhi tử hiện tại muốn cắm vào, ba ba chắc sẽ thích cảm giác bị hai đại dươиɠ ѵậŧ xuyên xỏ đồng thời có đúng không , ân?".

Qυყ đầυ cứng rắn đột nhiên đỉnh vào hoa tâm non mềm, xuyên đến Chu Hoành vừa tê vừa xót, khóc lóc rêи ɾỉ :" Không, ân".

Hắn hầu như không thể tưởng tượng được miệng huyệt nhỏ của hắn làm sao đã từng chịu được hai đại dươиɠ ѵậŧ đồng thời xuyên xỏ , chỉ riêng một Nghiêm Huân thao hắn thôi, hắn đã cảm thấy muốn nổ tung .

Nghiêm Huân nhìn con trai chính mình một chút, lạnh nhạt nói :" Chú ý bảo vệ tốt cái bụng của cha ngươi". Cái bụng hiện tại của Chu Hoành đã hiện rõ lên rồi, hắn chỉ sợ nhi tử không chú ý lực đạo làm ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng.

Nghiêm Lê nắm lấy hai chân Chu Hoành tách ra giơ lên, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ chính mình đỉnh vào hậu huyệt đang bị lấp đầy của Chu Hoành.

Chu Hoành căng thẳng cơ thể, khó chịu nức nở :" Ân, trướng quá, dươиɠ ѵậŧ rất to, chậm chút, ân ".

Nghiêm Lê cố ý đỉnh một cái :" Ba ba, người nói dươиɠ ѵậŧ ai to nhất ?".

Chu Hoành bất lực, ngửa cổ lên :" Là dươиɠ ѵậŧ của nhi tử, nhi tử to khiến ta bị trướng, ăn không vào ".

Lông mày Nghiêm Huân giật nhẹ một cái, nắm lấy vòng eo Chu Hoành dùng sức thao đến cùng :" Ân ?".

Qυყ đầυ cứng rắn đỉnh vào trong vách đến khó chịu, Chu Hoành bất lực, giãy giụa :" Lão công, lão công của to nhất, ô ô lão công, anh tha em".

Hai cái dươиɠ ѵậŧ tranh nhau chen lấn, hướng vào bên trong hoa tâm đỉnh mạnh, Chu Hoành vỡ tan, gào khóc :" Không được, ô ô, không cần đồng thời". Nơi sâu nhất bên trong tao huyệt đột nhiên phun ra một luồng dâʍ ŧᏂủy̠, bao kín hai cái dươиɠ ѵậŧ to lớn, thoải mái đến mức hai chúng nó đều xém nữa bàn giao lại toàn bộ mà rút lui. .

Máy quay còn đang hoạt động, một nam nhân tao nhã tuấn mỹ đang xuyên một bộ sườn xám đỏ tươi, hai cái chân trắng ngần bị tách ra, như ẩn như hiện sau làn váy là mông mắt đỏ sẫm đang khó khăn phun ra nuốt vào hai đại dươиɠ ѵậŧ, hai cái mông tròn kiều đều được ăn no đến biến đổi hình dạng.

" Không cần, lão công, điểm nhẹ một chút, ân, nhi tử tha ta, trướng đến khó chịu"Chu Hoành thân thể hoàn toàn bị hai người cao to kia khống chế, trước sau đều đã nhẫn nhịn cao trào vài lần, đỉnh thêm một lúc mới xuất tinh túy mà đi ra. .

Hai đạo dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng đồng thời va vào vách thịt mẫm cảm, bắp đùi Chu Hoành run rẩy một hồi, dươиɠ ѵậŧ cứng không nổi cũng chỉ có thể chảy ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng manh.

Qua một hồi, Chu Hoành khôi phục được một điểm tri giác. Hắn mờ mịt mở mắt ra, phát hiện chính mình nằm trên giường, đầu đang gối trên đùi Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân xoa xoa tóc hắn ,hỏi :"Còn chống đỡ được không ?".

Chu Hoành cảm nhận được cái mông nhỏ của mình vừa xót vừa tê, nhỏ giọng trả lời:"Cũng sắp không chịu được ".

Nghiêm Lê cầm lấy hai cái mông thịt của Chu Hoành, nhào nặn:" Ba ba, ta giúp em xoa bóp ".

Chu Hoành muốn né tránh bàn tay kia, nhưng cái eo bủn rủn làm hắn không thể tránh được. Không thể làm gì khác hơn là để bàn tay to lớn của nhi tử mạnh mẽ chà đạp cái mông của hắn.

Váy dài gần như đã bị xé rách. Hai viên thịt nhỏ trên ngực cũng đầy dấu răng. Chu Hoành theo bản năng mà nhẹ nhàng gảy gảy đầṳ ѵú chính mình.

Hai tay Nghiêm Huân che lại bộ ngực trắng mịn, bình tĩnh mà hỏi :" Trướng sao ?".

Chu Hoành xấu hổ, có điểm muốn tránh né :" Có chút, ân , trướng ".

Nghiêm Huân thuần thục giúp hắn xoa bóp bộ ngực, giảm đi tình trạng trướng đâu khi sữa tích tụ.

Đầu Chu Hoành gối lên bắp đùi Nghiêm Huân, bị Nghiêm Huân xoa xoa ngực. Hai chân gác lên vai Nghiêm Lê, bị Nghiêm Lê xoa xoa cái mông. Hậu huyệt bị hai đại dươиɠ ѵậŧ đồng thời thao lộng có chút không khép lại được. Nghiêm Lê nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong mông theo mỗi lần xoa bóp của hắn chậm rãi chảy ra.

Nghiêm Lê lấy những tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia trét lên mông Chu Hoành, cảm giác non mềm co giãn thực sự quá tốt. Nghiêm Lê nhịn không được mạnh mẽ vỗ một cái.

Âm thanh vang dội cùng cảm giác nhè nhẹ đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Chu Hoành, thân thể hắn run lên :" Ân, không cần, nhi tử không cần đánh ".

Nghiêm Lê như bị nghiện, vò vò cái mông tròn tròn sau đó đánh thêm một cái nữa.

Cảm giác ngực được xoa bóp cùng đau đớn ở mông khiến Chu Hoành thở dốc ngày càng ngọt, đôi mắt rưng rưng quay sang cầu cứu Nghiêm Huân:" Ư, lão công".

Nghiêm Huân thế nhưng lại cúi người xuống ngậm lấy viên thịt ở đầṳ ѵú, dùng sức hút.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong mông cùng sữa trên đầṳ ѵú đồng thời chảy ra, Chu Hoành nức nở nắm lấy ga giường, lần này, hắn bị hai cha con trước mặt ức hϊếp đến triệt để.

Sáng hôm sau, Nghiêm Huân đã sớm thức dậy, đi khỏi phòng, đến nơi rèn luyện thể lực.

Chu Hoành vốn phải nằm trên giường thì lại đang quỳ gối trên ghế sa lông.

Nghiêm Lê đứng phía sau Chu Hoành còn đang mơ màng, hai tay xoa bóp cái mông non mềm, yêu thích đến không muốn buông tay.

Chu Hoành nhẹ nhàng thở dốc :" Ân, tiểu Lê không nghịch, mau mở trói cho ba ba".

Nghiêm Lê làm nũng kiên quyết nói:" Không cho ba ba rời đi".

Cửa bị đẩy ra, Nghiêm Huân mặt không hề cảm xúc đi tới, nhìn thấy dáng vẻ Chu Hoành nhướng mày, cũng không nói gì.

Chu Hoành có chút chật vật muốn tránh đi tầm mắt của hắn.

Nghiêm Huân không hề nói gì, ném cho Nghiêm Lê một phần văn kiện:" Cầm lấy thẻ căn cước của ngươi cùng phần văn kiện này, đi đến quân bộ thử súng".

Đuổi được Nghiêm Lê, Nghiêm Huân lúc này mới đi đến sô pha, mở ra trói buột trên người Chu Hoành.

Chu Hoành xấu hổ mà thấp giọng nói:" Cảm ơn ".

" Em quá dung túng nó" Nghiêm Huân tiếp lấy Chu Hoành ôm vào ngực:" Ta thật sự không cao hứng".

Chu Hoành bị trói quá lâu, đại não có chút thiếu máu dẫn đến hắn có cảm giác nhất thời hoảng hốt, không dám xác thực câu nói:" Ta thật sự không cao hứng " kia của Nghiêm Huân là có ý gì.

Kết hôn mười mấy năm, Nghiêm Huân trong lòng Chu Hoành chính là một tên bạo quân hỷ nộ vô thường ( không biết làm gì mà để vợ sợ dữ vậy trời )

Có thể là do trời sinh tâm tình lạnh nhạt, hoặc có thể là do ở trong quân đội tiếp xúc với quá nhiều chiến tranh, chết chóc, hết thảy mọi hành động của Nghiêm Huân đều làm cho Chu Hoành không thể nào suy đoán được.

Vừa không thể nhìn thấu, thủ đoạn thô bạo, cùng với cái ánh mắt cao cao tại thượng kia khiến cho Chu Hoành không thể gắn ghép cái câu : "ta không cao hứng kia" trở thành ngữ điệu hờn giận bình thường. .

Nghiêm Huân ôm Chu Hoành đặt trở lại giường, nhưng không có mở cái khóa tay phía sau ra, mà từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang rơi vào trầm tư kia của Chu Hoành.

Góc độ hắn nhìn Chu Hoành, mãi mãi là trên cao nhìn xuống.

Thời điểm vừa mới kết hôn, Chu Hoành còn chưa cao , hắn nhìn Chu Hoành từ trên cao xuống đều là bộ dáng nhìn tiểu thê tử. Đến khi Chu Hoành trưởng thành rồi, thì đều cúi đầu trước hắn.

Nghiêm Huân vẫn cảm thấy việc đứng ở trên cao quan sát người phía dưới thì có thể dễ dàng không chế toàn cục hơn. Nhưng vì cái gì? Nhi tử vô liên xỉ kia làm nũng một chút lại khiến Chu Hoành chiều theo vô thời hạn.

Chu Hoành bị cột hai tay bị Nghiêm Huân nhìn chằm chằm lâu như vậy, rốt cuộc cũng không chịu được, ngước nhìn Nghiêm Huân nhỏ nhẹ từng ly từng tý hỏi :" Em làm anh tức giận sao ?".

Nghiêm Huân trầm mặc một chút, gật gù.

Chu Hoành do dự một chút, nhẹ giọng nói:" Em, em lần sau sẽ không ".

Nghiêm Huân dung túng cho con trai gia nhập, nhưng hắn không hề muốn chia sẻ thê tử của mình cho ai khác. Chu Hoành nghĩ rằng chính mình thời gian này đều không có công tác, Nghiêm Lê cũng chưa phải đi học, bọn họ dính nhau một thời gian, cũng không thể sánh được thời gian mà hắn ở cùng với Nghiêm Huân.

Nghiêm Huân hỏi:" Sẽ không cái gì ?".

Chu Hoành nói:" Em sẽ không cùng với tiểu Lê đơn độc làm loại chuyện đó".

Nghiêm Huân chăm chú cau mày. Tại sao hắn lại sinh khí ? Rõ ràng đề nghị của Chu Hoành thực sự không tệ mà.

Suy nghĩ một lúc, Nghiêm Huân nghĩ mình cũng nên biểu hiện hào phóng một chút, liền nói:" Ta chỉ là không tán thành phương thức giáo dục mà em dành cho hài tử thôi".

Chu Hoành mờ mịt nháy mắt.

Nghiêm Huân lại bổ sung một câu:" Đối với Nghiêm Lê đang trong thời kỳ trưởng thành, loại chuyện này không thể quá phóng túng ".

Chu Hoành xì một tiếng nở nụ cười :" Chẳng lẽ trước đây em từng dưỡng qua nhi tử đang ở thời kỳ trưởng thành sao?". .

Nghiêm Huân chưa dưỡng qua nhi tử trong thời kỳ trưởng thành. Nhưng vào lúc kết hôn, Chu Hoành so với Nghiêm Lê bây giờ vẫn còn nhỏ ( ghê thặc) Hài tử mười mấy tuổi đầu đều trở nên quậy phá, liền bị Nghiêm Huân dùng những trình độ quản giáo ở quân đội quản Chu Hoành đến chặt chẽ, mãi cho đến khi Chu Hoành biến thành một thê tử hiền lương ngoan ngoãn.

Nghiêm Huân lớn lên trong một thế gia có nguồn gốc từ quân đội, nên đối với loại phương thức giáo dục này, hắn đều tin tưởng đến không nhi ngờ.