Kết thúc hành vi phân tích, Nghiêm Huân đứng dậy trở về phòng ngủ.Chu Hoành hỗn loạn- có chút mơ màng muốn ngủ, ngón tay xoa xoa sau đầu Nghiêm Lê.
Nghiêm Huân nhấc lấy vợ lên từ người nhi tử :" Cha ngươi cần nghỉ ngơi, trở về phòng mình đi".
Chu Hoành mơ mơ màng màng mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ lầm bầm :" Lão công, bỏ súng xuống đi, đừng bắn".
Nghiêm Huân dùng vài giây để nghĩ lại những hành động lúc trước của hắn đối với nhi tử, có lẽ đã dọa tới Chu Hoành, liền nhẹ giọng nói:" Được". .
Nghiêm Lê thấp giọng hống :" Dựa vào cái gì mà ngươi lại được ngủ ở nơi này ?".
Nghiêm Huân mặt không biểu cảm, nói:" Ta sẽ không quấy rầy em ấy nghỉ ngơi".
Nghiêm Lê không chút khách khí nói:" Ta cũng sẽ không".
Nghiêm Huân liếc mắt nhìn Chu Hoành đang ngủ, châm chước một hồi liền nói:" Dám làm bừa ta liền đem ngươi ném tới trường quân đội".
Nghiêm Lê dương dương tự đắc, nằm ở bên người Chu Hoành, ôm eo hắn, nhắm mắt lại ngủ.
Nghiêm Lê nhớ tới khoảng thời gian hắn còn nhỏ, cũng xuyên vào l*иg ngực ấm áp của Chu Hoành, chẳng hưởng thụ được bao lâu liền bị Nghiêm Huân xách ra ném vào phòng trẻ con.
Sau đó Nghiêm Huân bị hắn nháo đến phiền, liền cấp cửa phòng trẻ con một cái khóa bằng vân tay, tối nhốt hắn vào, sáng thả hắn ra.
Chu Hoành nhẹ dạ,nhìn nhi tử dáng vẻ đầy oan ức, liền nhịn không được ôm ôm hai lần, suýt chút nữa hắn đến trường muộn.
Sau đó Nghiêm Lê lớn lên, ở tuổi quật cường thì hắn cũng không đi tìm người ôm ngủ nữa.
Hiện tại đúng là hắn lớn thật rồi, luôn muốn tìm Chu Hoành ôm hắn ngủ.Chu Hoành là diễn viên, nên phi thường chú trọng ngoại hình, eo thon, thân hình đường nét hoàn mĩ, cánh tay ôm ôm cảm giác cực kỳ thư thái.
Nghiêm Lê lưu luyến, ôm ôm lấy Chu Hoành, đẩy xa dươиɠ ѵậŧ của chính mình ra xa cái mông trước mắt kia.Nghiêm Huân tắt đèn nằm ở bên còn lại của Chu Hoành, trước khi ngủ còn quay mắt sang nhìn cảnh cáo Nghiêm Lê.
Nghiêm Lê nhích nhích du͙© vọиɠ của mình ra xa Chu Hoành, muốn biểu thị rằng hắn tuyệt đối sẽ không làm cái gì bậy.
Tấm giường này rất lớn, một giường ba người nằm lên vẫn rất thoải mái.Nghiêm Huân làm việc cùng nghỉ ngơi phi thường có quy luật. Chỉ cần nằm xuống, nhắm mắt lại sẽ ngủ đến sáng ngày mai.
Chu Hoành cũng ngủ rất say.Chỉ có Nghiêm Lê là một mình một cõi, trằn trọc đến khó ngủ, nhìn chằm chằm Chu Hoành gian nan nuốt nước miếng.
Đối với một diễn viên mà nói, mông Chu Hoành thật sự có chút vểnh cao. Đạo diễn vì muốn hạn chế sự chú ý của khán giả vào mông hắn mà phải thay đổi góc quay cùng phương thức quay.
Nghiêm Lê hít sâu một hơi, nỗ lực để du͙© vọиɠ đang bán cương kia cách mông Chu Hoành một khoảng cách, thở hổn hển bắn vào quần áo ngủ Chu Hoành.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Huân đúng giờ thức dậy, chuẩn bị thay đồ để ra sân sau luyện bắn một chút.
Chu Hoành cũng tỉnh dậy theo, mơ mơ màng màng theo thói quen bám vào góc áo Nghiêm Huân lẫm bẫm :" Trời đã sáng sao ?".
Nghiêm Huân nắm lấy tay hắn hôn hôn một chút:" Ngoan, ngủ thêm một chút, không phải mười giờ mới có buổi chụp hình cho tạp chí sao?".
Sau khi mang thai, tính cách của Chu Hoành trở nên yếu đuối cùng mềm mại hơn rất nhiều, Chu Hoành nửa tỉnh nửa mơ oan ức lầm bầm :" Không muốn ngủ, eo khó chịu ".
Nghiêm Huân nhìn Nghiêm Lê một chút.
Nghiêm Lê tinh thần uể oải, đang ngồi thẩn thờ trên giường.
Tối hôm qua, đúng là Nghiêm Lê thật không có làm gì quá phận, nhưng lại ôm eo Chu Hoành không buông, khiến cho Chu Hoành vốn không thoải mái, bị ôm một đêm, khiến cho eo hắn khó chịu.
Nghiêm Huân nói:" Để ta bảo bà Lưu liên hệ đến thợ đấm bóp, khoảng 20 phút sau sẽ đến".
Chu Hoàn gật gù, lại ngủ một lúc, bỗng nhiên có cảm giác vật nặng gì đó tiến vào ngực hắn.
Nghiêm Lê buồn buồn nói:" Ba ba, ta cả đêm không ngủ được". .
Chu Hoành bất đắc dĩ:" Con sao lại ở chỗ này ?".
Nghiêm Lê ôm eo hắn làm nũng:" Mông ba ba mê người, ta cả đêm vì sợ ảnh hưởng tới người, không dám xuyên, khiến cả đêm không thể ngủ được".
Chu Hoành dở khóc dở cười, từ khi trở về từ tay thuộc hạ của Nghiêm Huân, tiểu tử này ngày càng được voi đòi tiên.
Nhưng nhìn con trai mình oan ức làm nũng, Chu Hoành không thể không mềm lòng được. Hắn vỗ vỗ vào đầu tóc bù xù dưới ngực, bất đắc dĩ có chút ngượng ngùng đáp ứng:" Buổi tối, buổi tối cho con làm, có được không?".
Nghiêm Lê tỏ thái độ đàng hoàng trịnh trọng, thấp giọng nói:" Ta không thể khiến cho ba ba mệt mỏi".
Chu Hoành uể oải, gõ đầu hắn:" Tiểu hỗn đản".
Chín giờ sáng, tài xế cùng bảo tiêu đưa Chu Hoành đi làm .
Nghiêm Lê đang được nghỉ hè, vì vậy liền nằng nặc muốn đi.
Lịch trình ngày hôm nay của Chu Hoành là chụp hình bìa cho một bộ phim điện ảnh. Trang phục của nhân vật đều tôn lên tính phong lưu tiêu sái của một sát thủ. Trang phục màu nhạt phối cùng khăn quàng cổ .
Chu Hoành ở trước màn ảnh đều là bộ dáng lạnh lùng xa cách, mười ngón tay thon dài, trắng nõn quấn quýt vào nhau, gió thổi mạnh tung bay áo cùng tóc khiến cho Chu Hoành mang đầy dáng vẻ tiêu sái phong lưu, lạnh lùng đầy biến nhát.
Nghiêm Lê chống cằm nằm sấp trên bàn . Ánh mắt mê hoặc liếc nhìn những vòng cung đẹp đẽ trên người Chu Hoành. Vai, cánh tay, bắp chân thon dài, mỗi lần gió thổi đến đều mang theo mị lực.
Nghiêm Lê nhịn không được bắt đầu đố kị lão cha của mình.
Chu Hoành hoàn mỹ toàn diện, ở trong màn ảnh ánh hào quang chiếu hư mắt người. Chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt đều khiến chúng sinh điên đảo.
Nhưng con người trong giấc mơ mỹ mãn đó lại chấp nhận quỳ gối dưới chân Nghiêm Huân, cam tâm tình nguyện chịu Nghiêm Huân khống chế cùng roi quất, mềm nhũn yêu nghiệt gào khóc gọi lão công.
Nghiêm Lê đố kỵ đến muốn điên lên.
Hắn nhìn Chu Hoành đang ngồi trên tảng đá đạo cụ, hai chân dẫm lên cát vàng làm bật lên màu da trắng noãn. .
Nhϊếp ảnh gia nhỏ giọng hỏi Chu Hoành có được hay không hút một điếu thuốc để chụp hình.
Chu Hoành do dự một chút, nhưng xuất phát từ lòng yêu nghề muốn hoàn thành công việc nên đã gật đầu đồng ý.
Nghiêm Lê từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua Chu Hoành hút thuốc.Nghiêm Huân vốn là một người cuồng khống chế. Một ngày ba bữa thực đơn của Chu Hoành đều phải thông qua hắn, chứ đừng nghĩ đến việc cho phép Chu Hoành hút thuốc.
Chu Hoành lần thứ nhất hút thuốc đã bị khói thuốc làm cho sặc một cái, mang theo vị thuốc lá ho khan.
Nhϊếp ảnh gia làm khó dễ, chỉ giơ máy quay phim, chứ không đưa ra chủ ý gì cả, Chu Hoành không thể biết được là hắn có muốn chụp tiếp cảnh Chu Hoành hút thuốc hay không ?
Chu Hoành vung vung tay, nhẹ giọng nói:" Không có việc gì". Hắn một bên ho khan đánh rơi điếu thuốc trên tay, rốt cuộc cũng thành thục phun ra khói thuốc trong miệng.
Chu Hoành đối với nhϊếp ảnh gia nói:" Có thể, bắt đầu đi".
Mấy ngày sau, Chu hoành nhìn thấy hình ảnh hắn trên bìa của cuốn tạp chí.
Bên trong là Chu Hoành mặc một bộ đồ đặc tả. Bối cảnh biển rộng huyền ảo sâu rộng. Chu Hoành mái tóc bị gió thổi có chút loạn. Con ngươi thâm thúy nhuốm một tầng ôn nhu mê ly. Cổ áo gió màu nâu nhạt bị gió đánh phấp phới, cánh môi mỏng ngậm một điếu thuốc, lượn lờ mơ màng trên màn ảnh.
"Rất ưa nhìn" Nghiêm Huân đầu tiên nhìn vào bức hình khen ngợi" Thế nhưng" Cơ thể Nghiêm Huân hơi nghiêng về phía trước một chút :" Ngày đó khi em về nhà, ta hỏi em có phải đã hút thuốc, em đã nói với ta thế nào, ân?".
Chu Hoành chột dạ trả lời :" Xin lỗi".
Nghiêm Huân khẽ cau mày, hắn có chút lo lắng cùng buồn bực.
Kết hôn mười mấy năm, hắn vẫn luôn dùng hết thảy nỗ lực khống chế toàn bộ Chu Hoành. Thế nhưng Chu Hoành vẫn nói dối .
Hắn có thể chấp nhận bỏ qua việc Chu Hoành trong công việc phải đánh vài điếu thuốc, nhưng Chu Hoành vẫn nói dối hắn điều nhỏ nhặt này.
Điều này làm hắn cảm thấy buồn bực cùng khổ sở.
Còn có Nghiêm Lê, không phải lúc Chu Hoành đi chụp ảnh hắn nằn nặc đòi đi theo sao ? Lại cũng cùng Chu Hoành đồng loạt nói dối, cái gì mà Chu Hoành cầm lấy quần áo công nhân có dính mùi thuốc lá.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Huân lại càng tức giận. Không hiểu sao, hắn có cảm giác cái nhà này như đang bài xích hắn, dối gạt hắn.
Nghiêm Huân sắc mặt âm trầm, cầm lấy quyển tạp ý im lặng không nói một lời.
Chu Hoành quan sát sắc mặt Nghiêm Huân, trên gương mặt ấy thoáng hiện lên chút oan ức ?
Không, không thể nào?
Chính mình dâng lên loại tâm tình này khiến Nghiêm Huân cảm thấy không khỏe, hắn giương mắt quét qua Chu Hoành, lạnh nhạt nói:" Lại đây".
Chu Hoành ngồi vào l*иg ngực hắn, có chút bất an cắn cắn môi dưới.
Nghiêm Huân ôm hắn lẫm bẫm :" Bảo bảo hôm nay không động sao ?".
Chu Hoành mỗi lần nghe thấy Nghiêm Huân nhắc đến đứa bé, liền nhịn không được có chút xấu hổ, đầu óc trống rỗng, đầu lưỡi run run phun ra vài chữ:" Còn nhỏ như vậy, làm sao sẽ động được ".
Nghiêm Huân đặt Chu Hoành xuống ghế nằm trong phòng khách, nói:" Đem quần áo thoát, lão công muốn nhìn bụng em có điểm nhô lên không ?".
Chu Hoành nhỏ giọng oán giận:" Còn chưa đến một tháng, làm sao có khả năng nhô lên" Hắn nhẹ nhàng cởi cúc áo, quần áo rộng rãi ở nhà chậm chậm được thoát ra, lộ ra cái bụng bằng phẳng.
Bàn tay Nghiêm Huân ấm ấm vuốt ve lên bụng hắn:" Đầṳ ѵú có trướng không?".
Chu Hoành có chút sốt sắng nói:" Có, có một chút".
Nghiêm Huân có ý đồ xấu, nói:" Chính mình xoa cho lão công xem, xoa ra sữa, lão công liền tin em có điểm trướng".
Chu Hoành bị Nghiêm Huân ác ma trêu đến hai má đỏ lên, đầṳ ѵú béo mập run rẩy đứng lên, như đang chờ đợi bị ngược đãi, trêu đùa. .
Chu Hoành ngón tay run rẩy muốn đυ.ng vào đầṳ ѵú chính mình, thì Nghiêm Lê đứng ở bên cạnh liền nói:" Ba ba , hay để ta giúp người xoa ?".
Nhiệt độ trên thiếu niên hơi cao, lòng bàn tay có một tầng da mỏng, vừa nắm vào một viên đầṳ ѵú, Chu Hoành liền nhịn không được rên lên:" Ân, điểm nhẹ , ân".
Nghiêm Lê nói:" Đầṳ ѵú ba ba thật nhạy a, nhất định phải dùng sức bóp mới có thể khiến ba ba thoải mái, có đúng không?".
Bị con trai nhào nặn đầṳ ѵú, Chu Hoành xấu hổ, muốn dùng tay che đi mắt chính mình, lại bị Nghiêm Lê liên tiếp ngắt nhéo.
Chu Hoành run rẩy rêи ɾỉ một tiếng:" Đau".
Nghiêm Lê nói:" Ba ba, nhìn ta có được không ? Nhìn ta chơi đầṳ ѵú ba ba. Đầṳ ѵú ba ba vừa mềm lại vừa hồng, nắm rất thoải mái".
Nghiêm Lê cùng Nghiêm Huân tính cách giống y hệt nhau. Nghiêm Lê lợi dụng tuổi tác cùng thân phận bản thân hay làm nũng, giả bộ đáng thương. Kỳ thật, chỉ là để Chu Hoành thả lỏng cảnh giác. Thật ra, hắn cùng với cha hắn đều tràn ngập thú tính cuồng khống chế.
Hắn muốn Chu Hoành nhìn, nháy mắt cùng không được, nhìn đầṳ ѵú chính mình bị nhi tử chơi đến chảy ra sữa. Hắn muốn Chu Hoành vui vẻ cùng xấu hổ đạt đến cao trào.
Hắn tưởng tượng bản thân giống như Nghiêm Huân, chân chính khống chế toàn bộ cơ thể cùng linh hồn Chu Hoành.