Nghiêm Lê được nước lấn tới, ôm eo nhỏ Chu Hoành cọ cọ :" Ba ba , ta sẽ học cách để bảo vệ người ".
Chu Hoành bất đắc dĩ đẩy hắn:" Được rồi, được rồi, ta biết, mau trở về phòng đi ".
Nghiêm Lê tỏ vẻ một bộ đầy khí thế :" Ta dựa vào bản lãnh của mình để đến đây, tại sao ta phải trở về cái chỗ chết tiệt kia ?".
Chu Hoành bị tìиɧ ɖu͙© hành cho toàn thân uể oải, mềm nhũn,cơ thể tỏa ra mùi hương thơm ngọt mê người, bị Nghiêm Lê ôm vào trong ngực, cảm giác tốt đến đòi mạng, làm sao dễ dàng buông tay cho được ?
Trong phòng không có đồng hồ treo tường, Chu Hoành không thể làm gì khác hơn chỉ biết dùng trực giác để phán đoán thời gian. Hai mươi phút không dài, Chu Hoành ngữ khí trở nên nghiêm khắc một chút :" Trở về đi !". .
Nghiêm Lê lưu luyến, buông tay ra, cố chấp phải giúp Chu Hoành mặc xong quần áo mới chịu ly khai.
Chu Hoành đi xuống lầu thang, có chút bất an, nhẹ giọng nói:" Có phải em đến muộn không ?".
Nghiêm Huân nói:" Không có".
Chu Hoành thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Lê đứng ở hành lang lầu hai uốn khúc, ánh mắt âm trầm nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Nghiêm Huân ngẩng đầu, mặt không hề cảm xúc, quét mắt nhìn nhi tử một cái, không nói gì.
Chu Hoành quỳ gối dựa đầu vào hông Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân nói" Đi với ta đến bệnh viện, xem thử em đã mang thai chưa ?".
Chu Hoành theo bản năng mà che bụng, vừa kinh hoảng vừa ngại ngùng xấu hổ :" Em em".
Nghiêm Lê trong lòng rùng mình, lẽ nào Nghiêm Huân đối với nhi tử của hắn muốn dùng thủ đoạn sao ? Nghĩ đến đây, hắn rất nhanh chạy xuống lầu:" Ta cũng đi".
Chu Hoành càng thêm xấu hổ:" Đừng hồ đồ".
" Nơi này " Nghiêm Lê chen ngang tạo ra khoảng cách giữa Chu Hoành và Nghiêm Huân, đặt tay lên bụng Chu Hoành:" Bởi vì trong này có con của ta".
Chu Hoành chỉ lo Nghiêm Huân tức giận, lo sợ hai cha con vì chuyện này lại giơ cung bát kiếm với nhau, đành quay sang lấy lòng cầu xin Nghiêm Huân :" Lão công".
Nghiêm Huân lạnh mặt nhìn không ra một chút biến hóa, nhưng cũng không nhìn ra tức giận.
Hắn nhìn con trai mình một chút, nói mà không có biểu cảm gì:" Đi đổi y phục, chúng ta lên xe chờ ngươi".
Nghiêm Lê không còn kịp suy nghĩ tâm tư của Nghiêm Huân, hắn chạy thật nhanh về phòng mình đổi một thân quần áo, từ trên cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Bảo tiêu kéo mở cửa xe :" Thiếu gia, mời".
Từ bên trong xe truyền ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Chu Hoành:" Ân, lão công, không muốn, đừng ...".
Nghiêm Huân luồn bàn tay vào trong quần Chu Hoành, ngón tay thon dài tùy ý đùa bỡn hậu huyệt mềm nhũn của Chu Hoành, trong buồng xe vang vọng tiếng nước ám muội.
Phân thân vừa mới bị ép buộc mềm xuống của Nghiêm Lê lại dựng đứng lên. Hắn hận không thể dùng dươиɠ ѵậŧ của chính mình đâm sâu vào nơi ấm nóng kia, thao Chu Hoành đến khóc lóc xin tha.
Chu Hoành nằm nghiêng trên ghế ngồi, mông bị Nghiêm Huân đùa giỡn, căn bản làm hắn xấu hổ vô cùng.
Vậy mà mở mắt ra lại đối diện với khố hạ của con trai đang nhô lên kia, hậu huyệt phun dịch làm ướt bàn tay Nghiêm Huân.
Chu Hoành xấu hổ, dời đi tầm mắt.Nghiêm Huân không biến sắc quan sát không khí giữa ba người.
Nghiêm Huân nâng Chu Hoành lên, đem hắn đặt tại ngực mình:" Bảo bối nhi, nghe lời, ta sẽ thỏa mãn khát vọng của em".
Bệnh viện quân khu sớm đã được Nghiêm Huân thông báo trước, tất cả các camera đều bị tắt đi, đây là cách chuyên giành cho phu nhân tướng quân mỗi lần đi kiểm tra thai kỳ.
Thời điểm sắp tới bệnh viện, Nghiêm Huân vẫn là không yên lòng, điện thoại cho người phụ trách cuộc hẹn này, yêu cầu họ giữ kín miệng cùng việc chuyển đi những người không kín miệng.
Chu Hoành là nhân vật của công chúng, nếu hắn không muốn bị công chúng biết những việc đời thường, Nghiêm Huân sẽ thay hắn giấu kín việc đó. .
Chu Hoành nằm trên chiếc giường trắng , sốc áo lên lộ ra những đường nét yêu diễm.
Bác sĩ hàm súc nhắc nhở :" Phu nhân, nhờ ngài đem đai lưng mở ra có được không?".
Vì đã lâu rồi không còn khám thai nữa, Chu Hoành dường như không nhớ rõ phải làm gì ? Hắn nắm đai lưng, thấp thỏm nằm trên giường, giương mắt nhìn phu quân cùng nhi tử đang ở trước mắt.
Bắc sĩ dường như hiểu được điều gì đó, ung dung mỉm cười :" Phu nhân, không cần cởi, chỉ cần lộ bụng dưới ra là được ".
Chu Hoành vừa đỏ mặt vừa muốn cởi đai lưng. Nghiêm Lê đã muốn nhanh trước một bước nắm lấy đai lưng Chu Hoành, nhẹ giọng nói:" Ba ba, để ta giúp người".
Nghiêm Lê gọn gàng giúp Chu Hoành mở đai lưng. Kéo quần hướng phía dưới lộ ra vùng bụng trắng trắng. Nghiêm Lê làm xong hết thảy liền đứng qua một bên:" Xong rồi".
Bác sĩ nhịn không được trong lòng cảm thán. Nghiêm phu nhân vừa có được Nghiêm thượng tướng anh tuấn, vừa mê người vừa biết chăm sóc phu nhân, còn có nhi tử ôn nhu săn sóc.Quả thực hạnh phúc đến mức người người hâm mộ.Đơn giản làm các thao tác kiểm tra, bác sĩ mặt tươi cười, nói:" Chúc mừng Nghiêm tướng quân, chúc mừng phu nhân. Phu nhân đã mai thai, thai kỳ phát triển rất khỏe mạnh". .
Hắn vừa dứt lời, Nghiêm Lê liền phấn chấn nhào tới Chu Hoành:" Ba ba, người thật sự mang thai!".
Nghiêm Huân vẫn như cũ mặt không hề cảm xúc, đưa cho bác sĩ một tấm thư mời cao cấp từ tổng bộ thượng quan :" Cảm ơn ".
Bác sĩ nói:" Sau mười ngày nhớ đến tái khám, tốt nhất là nên mang theo chuyên gia dinh dưỡng gia đình của ngài đến nữa, bệnh viện sẽ đề ra cho họ chế độ dinh dưỡng phù hợp giành cho người mang thai". .
Nghiêm Huân nói:" Ừm".
Nghiêm Lê đã không thể khống chế chính mình kích động cùng hưng phấn. Chóp mũi ở trên bụng Chu Hoành cọ tới cọ lui. Thấp giọng cùng bảo bối trong bụng nói chuyện".
Bác sĩ hài lòng nhìn dáng vẻ của Nghiêm Lê, trêu ghẹo nói:" Xem ra tiểu thiếu gia thật muốn làm ca ca".
Trên đường về nhà, Nghiêm Lê cơ hồ vui đến muốn bay lên trời, Nghiêm Huân đăm chiêu, duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.
Chu Hoành trong lòng lo lắng đến lợi hại , lén lút kéo kéo góc áo Nghiêm Huân.
Rất nhiều năm trước, Chu Hoành đã từng mang thai một đứa bé.
Năm ấy hắn hai mươi mốt tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong. Vừa lúc đó được một đạo diễn để mắt đến một vai diễn võ thuật. Để có thể tham gia tốt vai diễn, Chu Hoành cần phải tiến vào đoàn phim để luyện võ trong vòng hai tháng, sau đó sáu tháng tiếp theo dùng để quay phim.
Nhưng trớ trêu vào lúc đó, Chu Hoành nhận ra chính mình mang thai.
Vì muốn giữ được vai diễn, hắn gạt Nghiêm Huân đi đến bệnh viện tư phá thai.
Nhưng chuyện này không thể giấu được Nghiêm Huân. Hắn trầm mặc không nói, một mực đưa Chu hoành đến bệnh viện quân khi kiểm tra thân thể. Kết quả được đưa ra, bộ phận dựng dục của Chu hoành bị tổn thương nghiêm trọng, cần phải dưỡng một thời gian mới có thể tiếp tục mang thai, có thể là năm năm, cũng có thể là mười năm.
Chu Hoành nằm trên giường ở bệnh viện quân khu. Tâm trạng lo lắng bất an, Chu Hoành cứ nghĩ Nghiêm Huân sẽ gϊếŧ hắn, cũng có thể giam cầm hắn ở trên giường mãi mãi. Sẽ không cho hắn được tự do diễn xuất nữa.
Nhưng cũng có thể Nghiêm Huân chỉ đặt hắn lên giường mạnh mẽ xiên xỏ, đem hắn làm đến niệu ra gra giường trắng tuyết.
Nghiêm Huân ghé vào tai hắn thấp giọng nói:" Bảo bối nhi, em hại chết con của ta, ta lệnh em phải tái sinh một đứa khác trả cho ta".
Hắn khóc lóc đáp ứng Nghiêm Huân sẽ sinh rất nhiều hài tử. Hiện tại hắn đã mang thai, nhưng tột cùng bản thân hắn cũng không biết đứa con này là của ai?
Chu Hoành rất sợ hãi, từ khi Nghiêm Lê bắn sâu vào tử ©υиɠ, hắn đã bắt đầu sợ hãi. Hắn sợ hãi chính mình mang thai, hắn sợ hãi Nghiêm Huân dưới cơn nóng giận sẽ gϊếŧ chết đứa bé không phải con của hắn.
Chu Hoành nghĩ, hắn đã gϊếŧ chết đứa con của chính mình, lần này làm sao hắn có thể để sinh linh này chết trong bụng hắn !
Nghiêm Huân quyền hạn ngập trời. Hắn chỉ cần dùng thiết bị hiện đại, kiểm tra gen của chính mình cùng hài tử trong bụng có trùng khớp hay không , thì có thể biết chính xác đứa bé là của hắn hay của Nghiêm Lê ngay lập tức. Nhưng Nghiêm Huân tựa hồ không có hứng thú với việc đó, chuyện thứ nhất khi hắn về nhà là thông báo với dinh dưỡng gia đình, căn cứ vào tình trạng cơ thể của Chu Hoành mà thay đổi một số món ăn, sau đó liên hệ với bệnh viện để được cụ thể dinh dưỡng giành riêng cho Chu Hoành.
Chu Hoành có chút không thể hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Huân, lẽ nào chuyện này liền được bỏ qua ?
Nghiêm Huân quay đầu, Nghiêm Lê lập tức cảnh giác đứng trước mặt Chu Hoành.
Nghiêm Huân nói:" Không cần chặn, ta chính là tìm ngươi".
Nghiêm Lê vẫn tràn ngập cảnh giác.
Nghiêm Huân nói:" Ngươi xử lý những video kia như thế nào?".
Nghiêm Lê nói:" Đã vô cùng an toàn" Hắn nhận thức được Chu Hoành là nhân vật của công chúng, rất nhiều phóng biên đều đang rình mò tìm kiếm bí mật riêng tư của Chu Hoành. Tuy rằng Nghiêm Lê muốn độc chiếm Chu Hoành đến phát điên lên, nhưng hắn sẽ không cho phép Chu Hoành chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nghiêm Huân nhàn nhạt liếc nhìn nhi tử:" Phục chế một phần đưa cho ta".
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng - đây là chiến thuật mà người xưa hay nói.
Chu Hoành thời kỳ đầu mang thai tinh thần cực kỳ kém cỏi, công việc cũng từ chối rất nhiều, đa số thời gian đều ngốc ngốc ở nhà.
Nghiêm Huân ở trong thư phòng, một mặt nghiêm túc xem xét video.Trong hình, Chu Hoành tứ chi đều bị trói lại, khó chịu nhưng lại không thể động đậy.
Nghiêm Huân một nên thành thạo phân tích tâm lý bên trong video, viết vào giấy : khống chế cùng quan sát.Chu Hoành khàn khàn rêи ɾỉ :" Ân, đừng dùng sức nhiều, sắp thao vào rồi, ư, đỉnh nhẹ một chút sẽ vào khoang sinh sản của ba ba , ân".
Nghiêm Huân ngẩn ra, tua lại đoạn này mấy lần, cuối cùng, hắn cũng nhìn ra được mấu chốt.
Nghiêm Huân viết vào giấy, Chu Hoành khống chế để tìm được kɧoáı ©ảʍ từ Nghiêm Lê, từ đó chìm đắm trong đó.
Loại khống chế này là thứ mà Nghiêm Huân không thể cho Chu Hoành. Mà bất ngờ ở chỗ, Chu Hoành ở cùng với người khác tìm được kɧoáı ©ảʍ cao trào, còn Chu Hoành ở trước mặt hắn là một bộ dáng ngoan hiền mềm mại.
Nghiêm Huân viết vào giấy kết luận: vừa phải dung túng, vừa phải nắm giữ !
Nếu như Chu Hoành làm việc đó với một người khác, hắn sẽ lập tức khiến người đó biến mất, nhưng đối tượng đó lại chính là con trai hắn, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên đến khó tin được, hắn giống như mua đồ miễn phí lại được thêm tiền lời .
Chu Hoành mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác như có một cục lông xù dụi dụi vào ngực hắn.
Chu Hoành ngơ ngẩn, liếc mắt nhìn người trong ngực, giống như nói mớ lẫm bẫm :" Tiểu Lê, đừng nghịch".
Nghiêm Lê không tha, dụi dụi vào ngực hắn, cách lớp áo mỏng manh bóp bóp đầṳ ѵú hắn :" Ba ba, nhi tử muốn ăn núʍ ѵú ba ba". .
Chu Hoành nhẹ nhẹ vỗ vỗ sau gáy hắn, đỏ mặt, mềm nhũn người, nhẹ giọng mắng:" Lúc bé ngươi còn ăn chưa đủ sao?".
" Không đủ" Nghiêm Lê cách lớp áo cắn cắn bào đầṳ ѵú hắn, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp lên:" Cả đời đều ăn không đủ".
Chu Hoành nhẹ giọng rêи ɾỉ một tiếng:" Đừng nghịch, sát vách, sát vách chính là thư phòng ".
" Ta nghe được" Nghiêm Lê thấp giọng nói" Âm thanh than khóc rêи ɾỉ của ba ba trong video, có khi nào, tên bạo quân kia là đang học tập kĩ sảo của ta không ?".
Chu Hoành không muốn cùng nhi tử bàn bạc vấn đề này, hắn có chút lo lắng. Hai cha con đã từng cầm súng chĩa vào đầu nhau ngay trước mặt hắn, hắn thật sự không muốn điều đó phát sinh thêm một lần nào nữa !
Nghiêm Lê không vừa lòng, cách lớp quần áo liếʍ liếʍ đầṳ ѵú. Lột quần áo Chu Hoành, hắn liền hài lòng mà ngậm hết đầṳ ѵú, dùng sức mυ'ŧ mạnh