Tối tăm, yên tĩnh và cô độc.
Chu Hoành nỗ lực muốn hé miệng ra, nhưng lại bị khẩu cầu lấp đầy không nói ra lời.
Hắn thử nghẹn ngào vài tiếng, đáp lại hắn là không gian yên tĩnh như trước. .
Cái mông bủn rủn bên trong còn cắm một cây gậy xoa bóp đang điên cuồng chấn động. Gậy đấm bóp cọ xát vào cái điểm mẫn cảm khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.
Chu Hoành biết, trừng phạt này còn rất lâu mới kết thúc.
Kỳ thực Nghiêm Huân đang an vị bên cạnh hắn, mày nhăn lại đăm chiêu suy nghĩ.
Hắn đang suy nghĩ động cơ của Chu Hoành.
Mỗi người làm ra chuyện gì nhất định đều phải có động cơ. Nếu một người dám chấp nhận hậu quả nghiêm trọng như vậy, quả thật khát vọng của họ phải thật sự lớn.
Nhưng hắn vẫn không nhận định được khát vọng động cơ của Chu Hoành là gì ?
Chắc chắn không phải là tên nhóc kia, tuyệt đối không phải.
Chu Hoành lắc lư cái mông để tìm kiếm một tư thế khiến hắn thoải mái một chút. Gậy đấm bóp bị tác động khiến đâm càng sâu vào tiểu huyệt hơn. Chu Hoành dâng lên cảm giác muốn bắn tinh. Dù hắn đã không thể bắn ra được gì cả, nhưng huyệt động phía sau vẫn dâng lên cao trào mà trào nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn.
Chu Hoành run rẩy rêи ɾỉ một tiếng, hai tay bị cột phía sau nắm chặt vào nhau, các khớp xương trắng bệch. Cái mông trắng yêu kiều hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, hiện dưới ánh đèn càng làm tăng thêm yêu nghiệt.
Nghiêm Huân liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, quay sang bảo người hầu:" Lấy một bình năng lượng dịch lại đây"
Hắn hiểu rõ năng lực chịu đựng của Chu Hoành. Mười tiếng trôi qua, Chu Hoành đã bắt đầu thoát lực.
Khẩu cầu bị lấy ra, Chu Hoành thần trí mơ hồ , khàn khàn rêи ɾỉ một tiếng:" Ư".
Một cái ống được đưa vào miệng, Chu Hoành hiểu ý cắn vào , nhẹ nhẹ hút lên chất lỏng cay đắng.
Năng lượng dịch là một loại quân lương cao cấp trong quân bộ, có thể bổ sung nhanh nhất năng lượng của cơ thể cùng tinh thần. Nhưng nếu dùng lượng lớn, sẽ gây ra tác dụng phụ là sản sinh khơi gợi du͙© vọиɠ. Cho nên thứ này liền đặc biệt được quản lý nghiêm ngặt, chỉ có những người có thân phận đặc thù mới có thể cấp quyền sử dụng.
Chu Hoành uống xong một bình nhỏ , trong đầu dâng lên một chút choáng váng. Hậu huyệt mất cảm giác dần dần khôi phục. Bủn rủn cùng tê dại lại bắt đầu lan tràn, hai chân bị ép mở ra muốn cật lực khép lại:" Ân, thật khó chịu,... lão công.. không được rồi". Thân thể đã đến cực hạn, không thể chịu đựng thêm cao trào được nữa.
Nghiêm Huân lấy xuống máy trợ thính cùng miếng vải bịch mắt, chậm rãi rút ra gậy đấm bóp dính dính dâʍ ɖị©ɧ. Tiểu huyệt Chu Hoành liên tục bị cắm vào mười tiếng, đã có chút không đóng lại được, lộ ra một lỗ nhỏ to như ngón tay út , thấy rõ bên trong tiểu huyệt đỏ tươi.
Không khí man mát phất qua tràn thịt, Chu Hoành run lên một cái :" Ân".
Nghiêm Huân lấy một ngón tay đi vào,nhàn nhạt đáng giá:" Bị thao đến mềm mềm".
Chu Hoành lại run nhẹ lên. Trong phòng chỉ có một bảo tiêu, nhưng Chu Hoành vẫn cảm giác xấu hổ, căng thẳng khép lại tiểu huyệt. .
Nghiêm Huân dùng sức đào đào mấy lần:" Còn chịu được không ?"
Chu Hoành âm thanh khàn khàn nhu mì:" Không... không chịu được nữa".
Nghiêm Huân lấy một tay khác nắm nắm côn ŧᏂịŧ mềm nhũn :" Bắn không ra ?".
Chu Hoành nghẹn ngào gật đầu, khẩn cầu Nghiêm Huân buông tha hắn.
Nghiêm Huân mở hai tay hắn ra, lại quấn vào sau lưng của hắn, khiến cho Chu Hoành miễn cưỡng nghỉ ngơi ở tư thế sấp quỳ.
Nghiêm Huân nhẹ giật giật dây thừng kéo về phía sau lưng một cái , tiểu huyệt mềm mãi chảy nước, nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Huân.
Chu Hoành ngửa đầu bất lực, rêи ɾỉ nói:" Lão công... lão công,.. không thể... không thể tiếp tục thao... ân". Hân đã bị thao ba lần , dươиɠ ѵậŧ thậm chí còn không đứng lên được.Vui vẻ cao trào đã đến cực hạn, liền biến thành hoảng sợ, mất khống chế.
Chu Hoành lung lay cái mông muốn né tránh cái cự vật hừng hực kia, qυყ đầυ cứng rắn mỗi một lần đều đâm sâu vào bên trong khoang hắn.
Nghiêm Huân lạnh lùng mệnh lệnh:" Tiểu cho ta nhìn".Chu Hoành chật vật lắc đầu gào khóc:" Không... ô ô... lão công... mất mặt...ô..không cần".
Nghiêm Huân tát một cái vào bờ mông non mịn, nói một cách lạnh lùng:" Chính mình động, tiểu ra quần thì mới được dừng lại".
Chu Hoành khẩn cầu không được, không thể làm gì khác hơn là ở trước mắt bảo tiêu bắt đầu lung lay cái mông tê dại, chính mình nỗ lực phun ra nuốt vào cái dị vật to lớn kia, dùng qυყ đầυ khổng lồ của Nghiêm Huân đỉnh vào bên trong vách thịt mẫn cảm. Cố gắng dẫn qυყ đầυ đánh vào bàng quang để cho chính mình mau chóng tè ra.
" Trướng... ân... thật trướng.. lão công... chết .... không được rồi... lão công" Chu Hoàn bắp đùi run lên, chính mình động được vài lần thì mất khí lực, qυყ đầυ vòng vo khắp nơi va chạm. Bị ý niệm bắt buộc phải tiểu cùng với tự tôn của bản thân, Chu Hoành vẫn cố gắng hết sức nhưng không thể tiểu ra được. .
Dươиɠ ѵậŧ to dài bên trong tiểu huyệt càng lúc càng trướng lớn, Chu Hoành khóc lóc rêи ɾỉ:" Lão công, em không được, em không được ... ân".
Nghiêm Huân xoa xoa cái mông tròn trịa :" Muốn lão công giúp em ?"." Ô ô lão công, cầu anh xuyên em, cầu anh " Chu Hoành đè thấp eo, lấy cái mông kiều hướng về phía tay Nghiêm Huân:" Lão công,.. lão công... anh xuyên em,... xuyên em đến tiểu ra". .
Nghiêm Huân một bên đánh bùm bùm vào mông Chu Hoành, dươиɠ ѵậŧ rút ra hơn nửa đoạn, ngay lúc đó cắm mạnh vào hoa tâm.
Chu Hoành chính mình động nửa ngày cũng không tìm được cách, Nghiêm Huân lần này đâm vào mạnh mẽ khiến cho bàng quang hắn như bị ai bóp lại, Chu Hoành gào khóc không khống chế.
Côn ŧᏂịŧ mềm oặt run rẩy lay động, chất lỏng màu vàng tít tắt chảy ra, ga giường trắng như tuyết rất nhanh bị ướt một mảnh.
Chu Hoành một bên cong cái mông chịu đựng lão công thao, một bên cảm nhận được nướ© ŧıểυ không khống chế được tuông ra, xấu hổ - khóc thành tiếng.
Chu Hoành cứ như vậy khóc, khóc lóc cầu xin Nghiêm Huân buông tha hắn, tiểu huyệt sắp bị đâm đến xấu, ô ô.
Nghiêm Huân bình tĩnh mà nói:" Em không thể từ chối quyền lực của ta, chỉ có thể chịu đựng, hiểu chưa?".
Hắn cảm giác mình biến thành một món đồ chơi bị Nghiêm Huân nắm lấy, định đoạt mọi thứ.
Riêng tư, tôn trọng, bản thân, đều bị mất quyền tự quyết. Chu Hoành dường như không còn là chính hắn nữa, hắn chỉ là thê tử của Nghiêm Huân mà thôi.
Chu Hoành thống khổ không cam lòng.
Chu Hoành khàn khàn, nghẹn ngào nói:" Không thể, không thể từ chối lão công".
Nghiêm Huân mạnh mẽ cao trào sau khi đâm sâu vào Chu Hoành, dươиɠ ѵậŧ không vì xuất ra mà mềm xuống, dươиɠ ѵậŧ trướng lớn cứng rắn hơn. Hắn không rút ra, mà nhắm tới tử ©υиɠ Chu Hoành vừa nhanh vừa độc xuyên vào. Đây là bản năng, muốn cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi sâu vào tử ©υиɠ.
Nghiêm Huân đã phỏng vấn qua nhiều phạm nhân, giảo hoạt có, nhiều cảm xúc có.
Người có nhiều cảm xúc sẽ dễ bị tác động bên ngoài phá hủy, thay đổi.
Chỉ có bị giữ lấy cùng chia phối mới có thể mãi mãi ở bên mình.
Nghiêm Huân mạnh mẽ nắm lấy eo Chu Hoành, đâm sâu vào trong.Ngoài việc muốn xâm chiếm Chu Hoành, hắn còn muốn có thêm một đứa bé.
Một hài tử ngoan ngoãn.
Đúng, một hài tử ngoan ngoãn.
Nghiêm Huân mở dây thừng trên cổ tay thê tử. Chu Hoành hai tay mềm mềm vô lực ôm lấy eo Nghiêm Huân, bất lực thấp giọng nức nở:" Lão công".
Nghiêm Huân xoa xoa tóc hắn:" Có khỏe không?".
Chu Hoành mặt chôn vào quân trang xanh thẫm, thấp giọng lẩm bẩm:" Kết thúc rồi à?".
Nghiêm Huân nói:" Vẫn chưa, nhưng em cần nghỉ ngơi !".
Chu Hoành nhẹ nhàng thở ra, do dự mãi rồi nói:" Nghiêm Lê nó còn nhỏ, nó nó làm hỏng việc, anh ...".
Nghiêm Huân nói:" Ta sẽ dùng phương pháp thích hợp xử lý hắn".
Chu Hoành biết chính mình không thể nói nhiều hơn, hắn nói nhiều hơn, ngược lại sẽ khơi dậy tức giận trong lòng Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân nói:" Cho em hai mươi phút nghỉ ngơi, thay đồ rồi xuống lầu tìm ta".
Chu Hoành tuy mệt nên có chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:" Ừm".
Nghiêm Huân cúi người xuống khẽ hôn lên trán thê tử một cái đầy ôn nhu:" Chút nữa gặp".
Bảo tiểu giúp Chu Hoành mở ra những vị trí ràng buột khác, mắt nhìn thẳng, một bụng đầy chính khí:" Phu nhân, ta giúp người lấy một bộ quần áo đi?".
Chu Hoành nhắm mắt lại nhẹ giọng nói:" Cảm ơn".
Nghiêm Huân đi tới phòng giam của con trai mình trước, cửa chính quả nhiên bị gãy mất, hai bảo tiêu nằm sấp một mực bất tỉnh.
Nghiêm Huân cười lạnh một tiếng, gọi người tới đánh thức bảo tiêu kia, đi đến phòng khách bắt đầu tính giờ đối với Chu Hoành. .
Hắn biết Nghiêm Lê nhất định sẽ đi tìm Chu Hoành, có điều hắn cũng không lo lắng.
Hai mươi phút đủ cho Chu Hoành nghỉ ngơi thay quần áo, làm gì còn cơ hội cho Nghiêm Lê quỳ xuống xin lỗi .
Trên lầu bảo tiêu đưa quần áo đến cho Chu Hoành :" Phu nhân, ngươi... y..." hắn chưa nói hết câu liền thấy thiếu gia đang ôm eo phu nhân cọ tới cọ lui.
Bảo tiêu đứng đơ một chỗ, không biết nên làm gì tiếp theo, nên đi báo cho Nghiêm Huân đương gia, hay đưa đồ cho phu nhân.
Nghiêm Lê nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn Chu Hoành :" Ba ba ,ta sai rồi".
Chu Hoành uể oải vuốt đầu hắn :" Không sao, con còn nhỏ, việc kia vốn là ta sai".
" Không phải !" Nghiêm Lê hồng hồng viền mắt nói:" Là ta đối với ba ba sản sinh du͙© vọиɠ, từ ngày mà ta nhận thức giới tính thứ hai ( Alpha ) , ta nhìn thân thể người, liền cứng rồi. Mỗi lần ta nhìn thấy tên bạo quân kia đùa bỡn người, hắn để người trước mặt ta cởϊ qυầи áo, mân mê cái mông chịu phạt, để ta nhìn thấy ba ba đẩy cái mông lộ ra tiểu huyệt chịu đòn. Ta liền có xúc động muốn thao người. Ba ba người biết ta có bao nhiêu khát vọng muốn thao người ?".
Chu Hoành nhắm mắt lại, run rẩy muốn đẩy Nghiêm Lê ra :" Nghiêm Lê , được rồi, rời đi nơi này?".
Nghiêm Lê từ trên tay bảo tiêu đoạt lấy quần áo, viền mắt hồng hồng cúi đầu muốn giúp Chu Hoành mặc quần áo :" Người cảm thấy hối hận sao ? Hổ thẹn sao ? Ba ba, người để nhi tử thao ngươi là có tội sao ?"
Bộ quần áo màu cà phê càng tôn lên nước da Chu Hoành, ẩn giấu đi vết roi đỏ hồng. Nghiêm Lê bỗng nhiên lấy sức đẩy Chu Hoàn xuống giường, hôn một cái bẹp lên mặt hắn.
Bảo tiêu đứng cứng người ở cửa, tiến thoái lưỡng nan. Tiểu thiếu gia đẩy phu nhân lên giường làm cái gì kia. Hắn hắn có phải nên tiến đến ngăn cản ?
Hên là Nghiêm Lê chỉ hôn một cái, liền tiếp tục gài cúc áo cho Chu Hoành, lẫm bẫm :" Ba ba nếu cảm thấy có tội thì cứ nghĩ là ta cưỡиɠ ɠiαи người, như vậy sẽ đỡ hơn ".
Chu Hoành vốn dĩ không thể chịu được bộ dáng oan oan ức ức này của nhi tử, không thể làm gì liền xoa xoa đầu nhi tử, như đang xoa xoa một chú chó con.