Tù Sinh

Chương 9

Chu Hoành có một phòng ngủ riêng, nhưng đa số thời gian hắn đều không sử dụng phòng ngủ đó.

Phòng ngủ đó là lúc hắn vừa mới gả cho Nghiêm Huân, vẫn còn quật cường muốn trốn chạy, nên Nghiêm Huân nhốt hắn vào đó để dễ quản hắn.

Bây giờ Chu Hoành lại đến căn phòng này.

Trên đầu giường vẫn còn dây thừng, ga giường trắng nõn không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng Chu Hoành vẫn cảm thấy sợ hãi bởi hơi thở tìиɧ ɖu͙© mà nó tỏa ra. .

Hắn rất quen thuộc với cái giường này, hắn bị Nghiêm Huân trói vào nó suốt một tháng trời, đến lúc bước xuống giường thì gần như đánh mất năng lực bước đi.

Đây là lễ vật kết hôn mà Nghiêm Huân đưa cho hắn, để hắn nhớ mãi giáo huấn sâu sắc:" Không cần chống lại mệnh lệnh của Nghiêm Huân, mãi mãi không cần.

Chu Hoành nhìn tấm ga giường kia, thấp thỏm bất an.

Nghiêm Huân từ phía sau nắm chặt tay hắn :" Em đang sợ hãi ?".

Chu Hoành không dám nói dối nữa, ngoan ngoãn trả lời:" Phải".

Nghiêm Huân lẫm bẫm :" Sợ cái gì?".

Chu Hoành quay đầu:" Sợ hãi, sợ hãi anh ". Nghiêm Huân ở trong quân bộ từng làm thẩm vấn nghiệp vụ, am hiểu đến nỗi có thể trong vài câu thì đã khiến cho gián điệp mở miệng nói sự thật.Nghiêm Huân chính là một người rất đáng sợ, Chu Hoành đã triệt để từ bỏ bất kỳ ý nghĩ nói dối nào.

Nghiêm Huân hôn khẽ vào tai hắn để khen thưởng sự thành thật và ngoan ngoãn của hắn:" Khiến em hoảng sợ chỉ là thủ đoạn, chứ không phải mục đích của ta".

Chu Hoành hỏi:" Vậy mục đích của anh là gì?".

Nghiêm Huân nói:" Là em".

Đại não Chu Hoành vẫn bị bất an chiếm cứ, không có cách nào để có thể bình tĩnh phân tích lời nói của Nghiêm Huân. Hắn biết, lúc này, chỉ cần nghe theo Nghiêm Huân là tốt rồi.

Hắn đang suy đoán chính mình sẽ bị xử phạt thế nào. Bị quất, buột chặt, bị dươиɠ ѵậŧ giả thao đến chảy máu bất tỉnh? .

Chu Hoành như phạm nhân sắp bị xử tử hình, cảm giác dày vò chờ đợi lưỡi dao đưa xuống cắt đứt sinh mạng.

Nhưng sự thật thì Nghiêm Huân không phải là đao phủ, hắn hướng Chu Hoành nói:" Đi lên giường nằm sấp xuống, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện".

Chu Hoành run rẩy, ngoan ngoãn tháo bỏ dây lưng, leo lên giường nằm sấp xuống, chổng cái mông lên thật cao.

Nghiêm Huân nói:" Tội thứ nhất là nói dối,hơn nữa là không chỉ một lần".

Chu Hoành không dám nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là nhón cái mông lên thật cao để lấy lòng Nghiêm Huân. Cái mông của hắn lại vừa trắng, vừa tròn. Đã từng có đạo diễn muốn chụp cho hắn một bức ảnh phía sau thỏa thân của hắn, nhưng vì cái mông của hắn thật sự mê người nên đành phải bỏ dự án đó đi.

Nghiêm Huân dùng dây lưng gảy gảy tiểu huyệt đỏ tươi của Chu Hoành:" Việc thứ hai, Nghiêm Lê thật sự đã thao qua em ?".

Bị Nghiêm Huân trói chặt tứ chi trên ghế salon, Chu Hoành vừa chịu đựng cảm giác trói buộc, vừa chịu đựng những ký ức ngày kia dồn dập ùa về. Chu Hoành theo bản năng mà muốn tiếp tục nói dối, nhưng miệng huyệt đỏ sẫm lại hưng phấn ngọ nguậy, như tuyên cáo cho Nghiêm Huân biết ngày đó hắn bị thao có bao nhiêu thoải mái.

Ngày đó, người trẻ tuổi dồi dào thể lực kia đem hắn chơi đùa đến không thể chịu nổi. Côn ŧᏂịŧ thô to mạnh mẽ đỉnh vào hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm dâʍ ŧᏂủy̠ của hắn chảy đầy ra bắp đùi run run. Nếu như không đủ thời gian, Chu Hoành nghĩ rằng hắn sẽ bị Nghiêm Lê thao đến tiểu ra quần.

Nghiêm Huân quật dây lưng vào mông hắn, lạnh lùng nói:"Trả lời !".

Chu Hoành xưa nay chưa bao giờ bị Nghiêm Huân đánh mạnh như vậy, Chu Hoành bị đánh đau đến chảy nước mắt:" Ân, Nghiêm Lê, Nghiêm Lê có thao qua em , ân, Lão công..".

Nghiêm Huân lại một hồi mạnh mẽ đánh liên tiếp vào mông của Chu Hoành. Cái mông tuyết trắng bị đánh đến đỏ au. Hắn một bên đánh, một bên hỏi:" Mấy lần?".

Chu Hoành khóc lóc vặn vẹo cái mông muốn tránh né:" Đau quá , lão công, đánh... đánh từng cái một, đau quá".

Nghiêm Huân lạnh giọng ra lệnh:" Không cho trốn".

Chu Hoành nức nở nỗ lực khống chế bản thân đem cơ thể mình không trốn tránh bị dây lưng quật. Đau quá, thật sự đau quá. Trong tiềm thức thần kinh bị đau đớn liền muốn tránh né, Chu Hoành không thể khống chế được bản thân.

Nghiêm Huân quật mạnh dây lưng xuống mông Chu Hoành, thời điểm này Chu Hoành vẫn là sợ hãi , chợt muốn trốn tránh để thoát khỏi đau đớn:" A".

Nghiêm Huân nói:" Lại trốn liền đánh nát mông em !".

Chu Hoành khóc lóc nằm sấp quỳ ở trên giường, :" Lão công, thật sự đau lắm, đau lắm, em..em không khống chế được".

Nghiêm Huân xoa xoa cái mông của hắn:" Xác định chính mình không làm được sao?".

Chu Hoành nức nở gật đầu:" Làm không được, xin lỗi... xin lỗi lão công".

Nghiêm Huân nói:" Không sao". Hắn thả dây lưng xuống, đem tứ chi của Chu Hoành buột chặt trên ga giường.

Đây là giường lớn được đặt làm gấp hai ba lần số đo cơ thể của Chu Hoành. Chu Hoành hai chân đều bị mở ra thật lớn. Hậu huyệt đỏ sẫm nằm ở giữa cánh mông bị đánh đến đỏ ửng , chằng chịt vết roi, lúc ẩn lúc hiện, trông rất mê người. .

Lần này Chu Hoành liền không có cách nào né tránh, Nghiêm Huân mỗi lần đều chặt chẽ đánh mạnh vào cánh mông Chu Hoành:" Một lần?".

Chu Hoành đau đến run lên:" Một lần,... ân ,... lão công, nhi tử thật sự đã thao qua em". Trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác oan ức, nghẹn ngào biện giải:" Thật sự, thật sự chỉ có một lần".

Nghiêm Huân một bên đánh, một bên hỏi:" Thao bao lâu?".

Chu Hoành căng thẳng mông thịt, bị giới hạn về không gian, vặn vẹo eo mông:" A, lão công, lão công , em thật sự không biết, lão công, cầu anh, đừng đánh nữa, a".

Nghiêm Huân không để ý hắn xin tha, dây lưng đánh vào hậu huyệt non mềm, gằn giọng nói:" Nhớ !!".

Chu Hoành một bên chịu đau đớn , một bên khổ sở cố gắng nhớ lại:" Ô ô, lão công, thật sự không nhớ được, ô, em chỉ nhớ Nghiêm Lê bắn vào khoang sinh sản của em hai lần, bên trong.... bên trong rất nhiều nước..a!". .

Chu Hoành cả người bị trói chặt trên giường, quỳ gối cũng không được. Hết thảy tránh né cùng giãy giụa đều trở nên vô dụng, cái mông mềm mềm đều phải chịu toàn bộ đau đớn cùng tê dại mỗi khi bị đánh.

Nghiêm Huân dừng lại, nâng cằm Chu Hoành lên đối diện chính mình.

Chu Hoành thấp giọng nức nở nhận sai:" Lão công, xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi".

Nghiêm Huân trầm giọng hỏi:" Bị đại dương vậy của nhi tử xuyên sướиɠ đến thời gian cũng quên mất sao?".

Chu Hoành không dám nhìn hắn, lại không dám dời tầm mắt, lông mi ướt nhẹp run rẩy, giọt nước mắt lăn xuống trên tay Nghiêm Huân:" Em có lỗi, em làm sai với anh".

Nghiêm Huân nói:" Ta không cần em nhận sai".

Trong lòng Chu Hoành cuồn cuộn khó chịu cùng xấu hổ:" Phải, phải, rất thoải mái". Hắn bị con trai ruột quấn vào một tấm chăn đỏ, bị ném lên salon thao đến sống dở chết dở. Hậu huyệt ẩm ướt trên màn ảnh tham lam phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ thô to của nhi tử. Qυყ đầυ cứng rắn đỉnh vào hoa tâm non mềm đến muốn sưng ra mới khai mở huyệt động ra thêm một chút.

Một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của nhi tử phun vào tử ©υиɠ non mềm, Chu Hoành ai thiết, rêи ɾỉ lên, bắp đùi căng cứng cong lên.

Hắn vừa xấu hổ lại có linh cảm không lành. Hắn thật sự có khả năng vì bị con trai mình thao đến mang thai.

Chu Hoành bị Nghiêm Huân bịt kín tai mắt, miệng thì nhét vào một cái khẩu cầu.

Cứ như vậy, Chu Hoành chỉ có thể cảm nhận bên ngoài bằng xúc giác, mỗi một điểm động vào hắn đều đặc biệt mẫm cảm. Hắn cảm giác ga giường dưới thân hắn đặc biệt thô cứng, hắn cảm nhận thấy huy chương trên áo Nghiêm Huân động vào lưng hắn.

Trừng phạt còn chưa kết thúc, một cái gậy đấm bóp to dài xuyên vào trong tiểu huyệt của Chu Hoành. Nghiêm Huân nhắm sâu vào bên trong hậu huyệt của Chu Hoành mà đâm vào, gậy đấm bên trong bỗng phun ra dòng nước nóng, tiếp theo sau đó Nghiêm Huân lại càng đâm sâu vào hơn.

Chu Hoành gần như là một con thú nhỏ lẻ loi tuyệt vọng, nghẹn ngào một tiếng, cả người bị quản giáo trong một phạm vi nhỏ bắt đầu run rẩy.

Thần trí của Chu Hoành đã mơ hồ không rõ. Chỉ có nửa thân dưới là đang kịt liệt hưng phấn, đau đớn càng làm cho hắn thêm khó chịu đựng.

Một lúc, một lúc nữa, rồi lại thêm một lúc.

Phản phất gần như không có kết thúc, miệng huyệt không thể giữ nổi dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong, gậy đấm bóp cùng dịch từ trong khe hở từ từ rớt ra, giữa hai chân ẩm ướt dính nhớt rối tung rối mù. Chu Hoành không thể khống chế được, cảm giác xấu hổ lan tràn.

Chu Hoành dường như mất đi giao cảm đối với bên ngoài, bên trong tuông ra cảm giác cực kỳ không an toàn. .

Thấy giống như hắn đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng xa lạ. Một người xa lạ dùng dây lưng quật vào tấm lưng trần của hắn, làm càn - đùa bỡn hắn, khiến hân như muốn vỡ tan.

Loại cảm giác xa lạ khiến hắn lan tràn cảm giác xấu hổ, giống như hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ xuống giữa đường lắc lắc cái mông.

Không thể không thể như thế !!!

Miệng bị tắt lại bởi khẩu cầu, Chu Hoành cố gắng phát sinh âm thanh xin tha.

Chí ích, chí ích làm ơn cho hắn nhìn thấy bản thân đang ở bên trong nhà của mình.

Kinh hoảng, oan uổng, hết sức bất an cùng xấu hổ.

Chu Hoành nức nở vùi mặt vào trong gra giường, nức nở chờ đợi những điều này kết thúc.

Nam nhân cường tráng áp thân thể lên người hắn, lần này không có cắm vào gậy đấm bóp nữa mà dùng đại dươиɠ ѵậŧ cực kỳ đáng sợ kia cắm vào bên trong thịt huyệt của hắn.

Chu Hoành thở hỗn hển nổ lực thả lỏng cơ thể, khó khăn phun ra nuốt vào cự vật to lớn kia. Miệng huyệt sưng đỏ bị căng đến trắng bệch. Hai cái mông tròn kiều đẹp đẽ bị đâm đến biến đổi hình dạng, tách ra hai bên.

Dươиɠ ѵậŧ to dài thao càng lúc càng sâu, dường như muốn xuyên phá bụng Chu hoành.

Chu Hoành dùng sức lay động, mồ hôi ướt đẫm, trong miệng phát sinh tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.

Nghiêm Huân dươиɠ ѵậŧ quá to lớn, mặc kệ bị dạy dỗ bao nhiêu năm, Chu Hoành vẫn như cũ cảm thấy khó nuốt vào, huống chi là phải nhét thêm một cây gậy đấm bóp dài rộng.

To dài dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ rút ra, rồi lại cắm sâu xuống.

Chu Hoành ở khoảng không gian hẹp, cố gắng nhếch cái mông lên cao, để khi dị vật đâm vào thì giảm đi cảm giác thống khổ.

Dị vật cứng rắn mài sâu vào vách thịt của hắn, khiến Chu Hoành vừa đau vừa thích, cái mông bủn rủn đến khó chịu, lúc khó có thể chịu được, nhưng lại nhịn không được muốn tiếp.

Vì phòng ngừa Chu Hoành nghẹt thở, Nghiêm Huân vươn tay vào miệng Chu Hoành lấy ra khẩu cầu.

Chu Hoành phát ra âm thanh nức nở, ngọt ngào:" Lão công, lớn quá , lão công đừng thao mạnh quá, sâu quá,... ân.. lão công,... gϊếŧ chết em... gϊếŧ chết em... lão công".

Khổng lồ qυყ đầυ bỗng đâm mạnh vào trong hoa huyệt, Chu Hoành bất lực, gào khóc:" Lão công, thật trướng, khoang sinh sản thật trướng, lão công... ân, muốn mang thai..".

Nghiêm Huân nắm lấy đầṳ ѵú Chu Hoành xoa xoa, vừa thao vừa lẫm bẫm bên tai hắn:" Mau mang thai để nơi này còn tiết sữa, lão công thật nhớ hương vị kia".

Chu Hoành không nghe được hắn nói gì, chỉ có cảm giác hơi ấm áp phả vào tai hắn, Chu Hoành chỉ biết liều mạng gật đầu:" Đều nghe lão công... ân... lão công đừng nắm vυ' của em.... thật khó chịu... ân... muốn phun sữa".

Trong phòng làm việc, Nghiêm Lê chính là đang nháo đến long trời lỡ đất:" Các ngươi thả ta ra người, hỗn trướng !! Ta là thiếu gia của các ngươi!!".

Bọn cận vệ canh giữ ở cửa, một bước cũng không lùi lại:" Thiếu gia, tướng quân hi vọng ngài có thể tỉnh táo một chút".

" Bình tĩnh cái rắm" Nghiêm Lê tức giận đến đỏ bừng mắt:" Không biết tên ác ma kia đã giằn vặt Chu Hoành đến thế nào rồi, các ngươi nói xem làm sao ta bình tĩnh được !!".

Là kế hoạch của hắn không chu toàn, là hắn đàm phán thất bại.

Nghiêm Huân sẽ đối xử như thế nào với Chu Hoành đây? Cái tên cuồng khống chế kia bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhất định là sẽ điên cuồng trả thù a. .

Nghiêm Lê gấp đến độ đi lại liên tục.Bảo tiêu cũng không ở không, thành thật mở to mắt cảnh giác quan sát hắn.