5h50, Nghiêm Huân có mặt trước cửa xe ở trường học.
Bảo tiêu đi tới chào hắn :" Tướng quân,phu nhân ở trong xe chờ người".Chu Hoành là nhân vật của công chúng, vì để tránh diễn ra rối loạn, hắn đều xuất hiện cuối cùng.
Chu Hoành đang cố gắng dung món đồ để ngăn chặn nước chảy ra từ bộ phận đó. Nhìn thấy Nghiêm Huân tới, vừa hoảng vừa ngại : "Sao anh tới sớm vậy ?".
Nghiêm Huân tháo xuống đôi găng tay :" Ta cũng phải đổi quần áo ".
Hắn từ hội nghị trở về, trên thân vẫn còn mặc quân trang của thượng tướng nghiêm túc vô cùng, không thích hợp để tham gia hoạt động của trường. .
Trong xe vẫn có chuẩn bị một vài bộ đồ của Nghiêm Huân.
Chu Hoành kẹp chặt lại đồ vật vừa mới đẩy vào một nữa, từ trong đống quần áo chuẩn bị lựa ra một bộ đưa cho Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân một bên vừa thay quần áo, vừa hỏi :" Vừa nãy đang làm gì ?".
Chu Hoành xấu hổ đến không nói ra được.
Nghiêm Huân lấy tay xoa xoa đầu hắn :" Nói dối còn nghiêm trọng hơn với việc làm sai, sẽ bị phạt rất nặng, em có biết không ?". .
Chu Hoành đương nhiên biết. Bao nhiêu năm qua, hắn đã chịu đủ tất cả những trừng phạt biếи ŧɦái của Nghiêm Huân. Chu Hoành hít sâu một hơi, lúng túng :" Em có nhét đồ vật trong tiểu huyệt ".
Nghiêm Huân hài lòng hắn thành thật :" Cây gậy kia không đủ à ?".
Chu Hoành đỏ mặt lắc đầu :" Không phải, không phải, do dâʍ ŧᏂủy̠ lưu quá nhiều nên có chút tràn ra ngoài".Nghiêm Huân nói :" Để ta xem một chút".
Chu Hoành nhìn đồng hồ đeo tay , thấp giọng nói :" Sắp đến lúc rồi". Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn nghe lời, cuống quần xuống, chổng mông đưa nơi ướŧ áŧ kia trước mắt Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân hỏi :" Nhét cái gì vào bên trong ?".
Chu Hoành âm thanh nghẹn ngào nói :" Cái nơ hôm qua anh thắt ".
Nghiêm Huân không thích Chu Hoành tự ý đùa bỡn thân thể của mình, nhưng vì đồ vật đó là của hắn, nên hắn cũng có chút chấp nhận được :" Đưa cho ta cà vạt".
Chu Hoành từ đống đồ của Nghiêm Huân, chọn lấy một cái cà vạt đơn giản. Ngón tay Nghiêm Huân tinh xảo, nhẹ nhàng buộc vào dưới thân Chu Hoành, ngăn chặn dâʍ ŧᏂủy̠ tiếp tục chảy ra .
Buổi lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, trên sàn diễn đã bắt đầu xuất hiện những tiết mục của các học sinh. Ngay bây giờ là tiết mục phim phóng sự do các học sinh tự biên đạo.
Nghiêm Lê tự hào khoe với Chu Hoành :" Ba ba, phim này do chính ta làm đạo diễn đó ".
Cả nhà bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Nghiêm Lê cố ý ngồi giữa Chu Hoành và Nghiêm Huân.
Hàng ghế cuối cùng rất ít người, chỉ có 1 người bạn học của Nghiêm Lê, bởi vì cha mẹ hắn không đến nên trốn xuống hàng ghế cuối ngồi.
Bạn học Lô đang ngồi đeo tai nghe chơi game, thấy có người khẽ ngồi bên cạnh nên hắn liếc mắt sang nhìn thử, nhất thời trợn to hai mắt : " Này này này này... này !!!".
Nghiêm Lê quay đầu nhìn hắn, dùng tay để lên môi tạo ra tư thế " im lặng chớ ồn ".
Lô bé ngoan ngoan ngoãn dùng tay bụm miệng mình lại, từ khe ngón tay truyền tới âm thanh nho nhỏ :" Chu Ảnh đế, có thể cho ta xin chữ ký không ?".
Vốn là sau khi nhét vào thêm 1 cái nơ đã khiến cho gậy mát xa đâm vào trong càng sâu . Chu Hoành ở nơi khuất tối cố nén sự khó chịu ở trong thân thể. Dùng gương mặt bình tĩnh trên màn ảnh, thấp giọng trả lời :" Có thể, có điều ngươi có thể ngồi lên hàng ghế trước được không ?".
Có thể xin chữ ký của Chu Ảnh đế, Lô bạn học đã mừng như điên, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Chu Hoành từ trong túi lấy ra cây bút, ký tên lên máy chơi game của Lô bạn học.
Lô bạn học đắc ý mà ôm máy chơi game lên hàng ghế phía trước ngồi. Chu Hoành nhịn không được khẽ rên lên một tiếng, bắn lên qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm bên trong.
Sau khi bắn đi một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙, Chu Hoành ngửa đầu xuống ghế thở dốc. Nhưng có một bàn tay mò vào bên trong quần của hắn, lôi kéo qυầи ɭóŧ cùng dây lưng, sờ mông hắn.Chu Hoành dùng ánh mắt ra hiệu Nghiêm Lê đừng hồ đồ.
Người phụ trách của buổi lễ đi tới, ghé đến người Nghiêm Huân cười rạng rỡ:" Nghiêm tướng quân, ngày hôm nay là buổi tốt nghiệp của lệnh công tử, nhà trường muốn ngài lên khán đài đóng góp vài câu, có thể không ?"
Thừa dịp Nghiêm Huân cùng lão sư nói chuyện. Nghiêm Lê lôi kéo qυầи ɭóŧ của Chu Hoành kéo mạnh một cái, rồi buông ra. Lực tác động đó như một cái tát mạnh mạnh vào mông Chu Hoành. Khiến hắn tìm được sự phấn khích trong đau đớn. Thân thể hắn bỗng nhiên hưng phấn, căng thẳng làm tuôn ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Bắp đùi Chu Hoành run lên. Bên trong con ngươi chứa đầy thủy quang. Vừa phẫn nộ vừa mềm mại trừng mắt đứa con trai ruột của mình.
Nghiêm Huân từ chối kiến nghị của lão sư, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Ánh đèn toàn trường sáng lên, các vị lão sư tiến lên lễ đài bắt đầu buổi tiệc.Ánh đèn sáng ngời, chói rọi hoàn toàn vẻ mặt đầy tính dục của Chu Hoành, làm hắn xấu hổ cuối đầu. Kiềm chế gương mặt ửng hồng cùng tiếng rêи ɾỉ bên trong người.
Nghiêm Huân thấp giọng nói :" Khó chịu sao ?".
Chu Hoành không nói ra được. Hắn đã ngậm lấy một cây gậy mát xa, lại bị ba ngón tay của nhi tử đâm vào, dâʍ ŧᏂủy̠ không khống chế được tuôn ra ngoài. Quần khẳng định đã ướt, giữa bắp đùi còn dính dính một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙, cảm giác dính nhớt làm Chu Hoành đặc biệt chán ghét. .
Chu Hoành cắn môi một cái, lắc đầu, không nói gì.
Nghiêm Lê càng lúc càng lớn mật. Hai ngón tay kéo gậy mát xa ra ngoài, đυ.ng vào ghế phát ra tiếng ong ong.Mấy hàng ghế trước, các bạn học sinh bắt đầu nghi hoặc kiểm tra điện thoại di động của mình.
Chu Hoành cuống quýt ngồi mạnh xuống ghế, đem gậy mát xa nuốt vào bên trong, đỉnh quá sâu, hắn chỉ có thể tách hai chân ra để giảm bớt thống khổ.
Nghiêm Huân cau mày, nói :" Thoát quần".
Chu Hoành kinh ngạc, ở, ở đây ?Ánh mắt lãnh đạm của Nghiêm Huân nhìn hắn như đang khẳng định, chính là ở đây.
Hôm nay lễ đường rất lớn, mấy hàng ghế sau đều không có ai ngồi. Máy quay đều gác ở 3 vị trí không quay tới chỗ hắn.
Chu Hoành có chút hoảng sợ. Liếc nhìn ánh mắt của Nghiêm Huân- nghiêm nghị và yên tĩnh. Chu Hoành không thích ánh mắt thô bạo cùng chết chóc của Nghiêm Huân, chỉ thích ánh mắt như bây giờ, cho hắn cảm giác an toàn cùng ỷ lại.
Dù xấu hổ cùng ngại ngùng, nhưng Chu Hoành vẫn kéo quần mình xuống dưới đầu gối, đưa mông lên trước ánh mắt của Nghiêm Huân.
Hắn biết, Nghiêm Lê cũng đang chú ý từng ánh mắt của hắn. Ánh mắt của thiếu niên so với phụ thân hắn càng nóng rực hơn.
Ánh mắt như muốn lột trần hắn ra, thao hắn đến chết đi sống lại, muốn liếʍ láp mật huyệt của hắn.
Gậy xoa bóp đâm sâu một đoạn, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong bị khuấy đến tung tóe.
Chiếc ghế màu đỏ sẫm rất nhanh ướt một mảnh.
Nghiêm Lê nuốt nước miếng, tham lam dùng ánh mắt dò xét tiểu huyệt đỏ tươi của baba.
Rồi một ngày nào đó, hắn sẽ chân chính chiếm cứ cái địa phương kia, thỏa thích dùng dươиɠ ѵậŧ của mình để làm mềm tiểu huyệt kia, sẽ cho ba ba mang thai con hắn.
Hắn nhất định sẽ khiến cho baba chân chính mang thai con của hắn.Nghiêm Huân đối với nhi tử nói :" Ngươi, đi qua bên kia ".
Chu Hoành nằm nửa người trên ghế, cái mông tròn đặn bị trượng phu nắm chặt , nhẹ nhàng rêи ɾỉ :" Đừng , đừng ở chỗ này ".
Trong hội trường ánh đèn chợt tối lại, sàn nhảy lập lòe tràn đầy màu sắc . Buổi biểu diễn học sinh chính thức bắt đầu, tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc, nam sinh ôm đàn điện tử rống lên làm âm ỏi hết một hội trường lớn.
Trong bóng tối, Nghiêm Huân rút ra gậy mát xa, nắm lấy bờ mông mềm dẻo của Chu Hoành. Hừng hực dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào tiểu huyệt. .
Tiếng rêи ɾỉ của Chu Hoành hòa vào âm thanh điếc tai :" A ,Lão công ".
Dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Huân quá lớn. Coi như đã bị gây mát xa đâm cả ngày hôm nay, nhưng Chu Hoành vẫn bị căng đến khó chịu, khóe mắt chịu không được ẩm ướt :" Chậm một chút.... A lão công... chậm một chút.... hậu môn thật căng...a".
Dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Huân rất dài, đâm vào hai phần ba đã đυ.ng đến hoa tâm ( điểm sâu nhất ) của Chu Hoành. Chu Hoành chịu không được, bắt đầu giãy giụa:" Lão công.... sâu.... sâu quá ".
Tiếng hát của nam sinh điên cuồn mà rống lên :" Gàooooooo !!!! ".
Nghiêm Huân dùng sức đỉnh một chút tại hoa tâm của Chu Hoành, cắm thật sâu vào địa phương non mềm kia.
Kịch liệt từ bùng trướng lan tràn khắp cả cơ thể. Chu Hoành nghẹn ngào cắn lấy một món gì đó, dâʍ ŧᏂủy̠ như suối tràn ngập khắp cả hậu huyệt bao trùm cả dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Huân.
Nghiêm Lê mặt không biến sắc - để Chu Hoành cắn vào bàn tay của hắn, dùng dươиɠ ѵậŧ của mình động qua lại gò má của Chu Hoành để giảm bớt du͙© vọиɠ.
Sau cao trào, Chu Hoành đờ đẫn mở khớp hàm. Nhìn thấy bàn tay của con trai bị bản thân cắn đến chảy máu, hổ thẹn không ngớt, thần trí hoảng hốt lè lưỡi, liếʍ liếʍ vết máu.
Huyệt thịt bị Nghiêm Huân đi vào làm cho tê dại, mỗi lần Nghiêm Huân tiến vào đều là lút cán. Chu Hoành vừa run rẩy rêи ɾỉ, vừa gào khóc.
Bàn tay được baba liếʍ liếʍ đến tê dại, dươиɠ ѵậŧ trong đũng quần của Nghiêm Lê cứng đến mức sắp nổ tung. Khán phòng vừa tối vừa ồn ào, Nghiêm Lê đánh bạo móc dươиɠ ѵậŧ từ trong quần ra, Nghiêm Lê lấy dươиɠ ѵậŧ cũng không hề thua kém gì cha của mình vỗ vỗ vào môi của chu Hoành. Nghiêm Lê thấp giọng nói :"Baba, liếʍ liếʍ cho nhi tử một chút có được không ? ".
Khối thịt khổng lồ thoang thoảng mùi vị tanh tưởi mê người. Chu Hoành thần mê ý loạn mở miệng ra, ngậm lấy qυყ đầυ của nhi tử, đầu lưỡi từng điểm từng điểm di động liếʍ ướt dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Lê.
Nghiêm Lê mở rộng áo và bàn tay ngăn chặn ánh nhìn của Nghiêm Huân. Cùng với âm thanh tạp nham nhức óc, Nghiêm Huận cứ nghĩ Chu Hoành vẫn đang cắn tay của nhi tử kiềm chế rêи ɾỉ.
Các học sinh ở trên khán đài thì múa hát vui vẻ, các gia trưởng cùng lão sư thì vỗ tay khen ngợi.
Chu Hoành mông trần nằm ở hàng ghế cuối lễ đài, rêи ɾỉ, bị cả phu quân cùng nhi tử thao đồng thời hai cái miệng trên, dưới.
Chờ buổi lễ tốt nghiệp kết thúc. Chu Hoành đã run rẩy đến chân đứng cũng không vững.
Nghiêm Huân thông qua sự bảo vệ của các bảo tiêu, hiên ngang ôm lấy phu nhân tiến lên xe. Để lại những ánh mắt đầy hâm mộ cùng với ánh mắt đăm chiêu của nhi tử.
Vì để tránh cho phụ thân phát hiện, hắn đã nhét dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của mình vào quần,không dám bắn ra.Bảo tiêu quay qua hỏi Lê Nghiêm :" Thiếu gia, người không lên xe sao ?".
Nghiêm Lê lúc này mới lên xe, mở ra tủ lạnh cầm lấy một lon coca.
Nghiêm Huân cùng Chu Hoành hành sự vẫn chưa xong. Quần Chu Hoành kéo xuống tới bắp đùi, quay lưng về phía Nghiêm Huân cao thấp lên xuống nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ của trượng phu. Bị đỉnh đến rêи ɾỉ thành tiếng. .
Nghiêm Huân không cho phép hắn lúc bị thao thì nhắm mắt lại. Chu Hoành không không thể làm gì khác hơn là cố nén xấu hổ, đối mặt với nhi tử.
Nghiêm Lê uống nước đến vui vẻ, nhân lúc phụ nhân không nhìn thấy, hướng về phía baba lộ ra một tia giảo hoạt cùng đắc ý.