Nghiêm Huân làm việc và nghỉ ngơi phi thường có quy luật, mỗi ngày 5h sẽ rời giường.
Chu Hoành ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác hậu huyệt bên trong như bị vật cứng nhét vào. Hắn đang lúc nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm :
" Hôm nay có thể không mang không ?".
Nghiêm Huân lấy cả cây gậy mát xa nhét vào trong tiểu huyệt đỏ tươi, âm thanh trầm thấp : Không muốn ?".
Chu Hoành hơi tỉnh táo, hàm răng run rẩy :" Không... không có".
Hắn hôm nay còn phải làm việc, lo sợ ở đoàn phim lộ ra dị trạng. Nhưng mệnh lệnh của Nghiêm Huân, hắn đã quen tuân theo.
" Lại ngủ một hồi đi " Nghiêm Huân khẽ hôn thiếu niên đang giấu trong chăn " Ngoan".
Gậy mát xa bên trong run lắc dữ dội làm tiểu huyệt chấn động , Chu Hoành như thế làm sao còn ngủ được . Hắn kẹp chặt hai chân trầm thấp rêи ɾỉ, tay không làm chủ được, muốn đυ.ng vào hạ thân "Ân a".
Nghiêm Huân thủ đoạn nắm lại tiểu trảo muốn làm bậy : " Không cho chính mình chạm".
Chu Hoành mông lung buồn ngủ, mắt đã ươn ướt :" Lão công ".
Nghiêm Huân trói lại tứ chi của Chu Hoành vào giường :" Ngủ đi, hai giờ nữa ta sẽ kêu người đánh thức em dậy ".
Chu Hoành rưng rưng gật đầu :" Ừ".
Hai tay không thể động đậy, hậu huyệt bị chấn động va chạm khiến Chu Hoành trằn trọc trở mình. Du͙© vọиɠ bên trong càng lúc càng chồng chất thêm.
Bảy giờ, người hầu nhẹ nhàng gõ cửa :" Phu nhân, bữa sáng đã làm xong ".
Chu Hoàng uể oải, giọng khàn khàn nói :" Tiến vào đi".
Người hầu đẩy cửa vào, đỏ mặt tiến về phía cửa sổ, thuần thục từ trong đầu giường lấy ra chìa khóa, giải khai khóa tay cho phu nhân.
Bị dằn vặt từ du͙© vọиɠ không được phát tiết, Chu Hoành mệt mỏi, tóc trên trán ướt đẫm. Tứ chi được tự do, Chu Hoành kéo chăn cho lại thân thể chính mình, nhẹ giọng nói:" Đi ra ngoài đi".
Người hầu cứng ngắc xoay người, đi ra khỏi phòng.
Dù được tự do, nhưng Chu Hoành vẫn không dám phát tiết du͙© vọиɠ, chỉ cố gắng hết sức nhẫn nại mà thôi. Hắn run rẩy từ trong tủ quần áo chọn đồ mặc vào, quay về phía gương chỉnh lí tốt vẻ mặt, rồi mới xuống lầu ăn điểm tâm.
Trong phòng ăn đã có ánh sáng mặt trời lọt vào.
Nghiêm Huân ở bàn ăn xem báo, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn Chu Hoành một chút, lạnh nhạt nói:" Động tác còn chậm".
Chu Hoành nhẹ giọng nói :" Xin lỗi".
"Ăn cơm đi" Nghiêm Huân đưa tờ báo cho người hầu " Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Nghiêm Lê. Nhà trường hi vọng các bậc phụ huynh đều đến dự. Nên, về sớm một chút".
Chu Hoành nói:" Vâng".
Nghiêm Huân rất coi trọng hoạt động riêng tư của gia đình, nên yêu cầu Chu Hoành cũng phải như thế.
Bữa sáng của Chu Hoành đã được định sẵn. Dù rất chán ghét thịt, nhưng hắn vẫn phải đem thức ăn trên đĩa ăn sạch.
Ép buộc chính mình phải ăn xong bữa sáng. Chu Hoành nói:" Em đi tới đoàn phim".
" Được, đi đi" Nghiêm Huân nói.
Chu Hoành hôm nay phải diễn một đoạn võ thuật. Hắn đóng vai một sát thủ thần bí ôn nhu nhã nhặn, mặc một bộ bạch y không nhiễm bụi trần. Mắt đeo một gọng kính màu bạc, thâm nhập vào một bữa tiệc sang trọng.
Chu Hoành khắc chế dị trạng ở dưới thân, cố gắng nghe đoạn diễn yêu cầu." Ngươi từ nơi này liền nhảy ngang qua hai cái bàn" đạo diễn khoanh tay nói :" Đi vòng qua, cùng nữ chính ôm ấp, vừa ôm nang vừa cầm súng".
Chu Hoành gật gù, lạnh nhạt nói:" Được".
Ngày hôm nay Nghiêm Huân nhét đồ vật vào trong thân thể hắn có hơi dài, Chu Hoành cảm nhận được từ trong gậy đấm bóp đang đỉnh vào chỗ sâu nhất kia. Bởi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, dâʍ ŧᏂủy̠ tích trữ trong người hắn càng lúc càng nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra làm ướt bạch âu phục.
Đạo diễn nhìn Chu Hoành vẻ mặt không tốt lắm, cứ nghĩ chính mình dông dài làm cho thiếu niên mất kiên nhẫn. Liền hối thúc các nhân viên khác:" Ánh đèn, nhϊếp ảnh, ghi âm, chuẩn bị sẵn sàng, diễn viên vào chỗ, chúng ta làm thử một lần".
Chu Hoành mặt không cảm xúc mà nhìn mọi người trong đoàn phim tất bật đi tới đi lui, trong bóng tối dùng sức hướng vào tường dựa vào, động tác này làm chấn động vật kia,khiến nó đỉnh mạnh vào hoa tâm. Miệng huyệt dùng sức căng thẳng, cuối cùng đều đem gậy mát xa và dâʍ ŧᏂủy̠ nuốt trở về bên trong. Dưới thân vang nhẹ tiếng nước chảy, may là không ai để ý.
Đạo diễn cẩn thận từng ly từng tý nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Chu Ảnh đế :" Chu ca, chúng ta thử dợt một lần xem sao ?".
Chu Hoành "Ừ một tiếng " đi vào bên trong màn ảnh.
Mỉm cười, cất bước, ôm lấy nữ chính xinh đẹp chào hỏi :" Này, đã lâu không gặp".
Nắm súng, xoay người, mở chốt an toàn, nhắm ngay mục tiêu kéo cò.Một loạt động tác đẹp đẽ, nước chảy mây trôi. Ai cùng không nhìn ra vị Ảnh đế dưới quần bị một cây gậy đâm đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng.
Chu Hoành đạp lăn một cái bàn, che chở cho nữ chính ngồi xổm xuống, âm thanh ôn nhu mỉm cười:" Cẩn thận".
Đạo diễn nói :" Cắt".
Nụ cười treo trên mặt Chu Hoành nhanh chóng mất đi, gương mặt lạnh nhạt, đỡ nữ chính đứng dậy.
Đạo diễn nhiệt tình vỗ tay :" Được, hoàn mỹ. Cảnh này thông qua ".
Trợ lý đạo diễn nhỏ giọng nhắc nhở :" Đạo diễn, vừa rồi là thử nghiệm đi, nhân viên vẫn còn đang lấp bối cảnh mà ".
Đạo diễn nhe răng nhếch miệng, huých mắt với hắn một cái :"Câm miệng, để đội hậu kỳ chỉnh sửa chút là được ". Hắn nhìn sắc mặt Chu Hoành ngày càng khó coi, nào dám để Chu Ảnh đế diễn lại lần hai.
Chu Hoành không chỉ là ngôi sao giải trí số một hiện nay, còn là phu nhân của vị tướng quân nào đó. Nếu lần này trêu trọc khiến Chu Hoành không vui, vậy là phiền phức rồi.
Chu Hoành thì vào lúc đạp cái bàn đã không khống chế được hậu huyệt, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ cùng gậy mát xa trượt ra gần nửa đoạn. Khiến cho quần âu có điểm nhô ra đầy ám muội.Chu Hoành liền ngồi lên bàn đạo cụ, cắn răng đẩy cây gậy kia vào lại. Vật cứng kia lại một lần nữa điểm sâu vào trong hoa tâm, Chu Hoành run rẩy, rên lên một tiếng kẹp chặt lấy hai chân.
Trợ lý đạo diễn nhìn mặt không cảm xúc của Chu Hoành, nhỏ giọng thì thầm :" Thân thế của Ảnh đế lớn đến như vậy ".
Chu Hoành chậm rãi bình phục thân thể, đứng dậy nói :" Vừa nãy cảnh kia ta phát huy không được tốt, phiền đạo diễn chúng ta quay lại một lần nữa đi".
Thật vất vả mới quay xong, Chu hoành ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đoàn phim bỗng có 1 đám người đi vào, người đứng đầu cùng với đạo diễn cười nói vui vẻ.
Chu Hoành nhắm mắt dưỡng thần. Vừa nãy diễn có chút kịch liệt, nên có một chút dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong chảy ra làm đũng quần bên trong ướt nhẹp.
Âm thanh nhẹ ngàng vang lên bên tai :" Ba ba".
Chu Hoành mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Lê :" Sao con lại ở chỗ này ?".
" Ta tham gia lớp huấn luyện đạo diễn" Nghiêm Lê ôm máy quay phim thấp giọng nói :" Đạo diễn mang chúng ta đến tham quan đoàn phim thực tế một chút ".
Chỉ mới 17 tuổi nhưng vóc dáng của Nghiêm Lê đã rất cao, ngước nhìn từ trên cao xuống có chút cảm giác ngột ngạt, áp bứt.
Chu Hoành mơ hồ nhớ tới lúc ăn cơm tối, Nghiêm Lê có nhắc về việc muốn học làm đạo diễn. Nhưng hắn không ngờ đứa nhỏ này là quyết tâm muốn học.
" Ta là thật lòng " Nghiêm Lê nói :" Ta còn phải mời ba ba đóng phim cho ta nữa a ! ".
Nếu Nghiêm Lê đã đến đoàn phin rồi, Chu Hoành cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho Nghiêm Huân, buổi chiều hắn sẽ mang Nghiêm Lê đến trường , sau đó hội tụ với Nghiêm Huân.
Nghiêm Huân đang ở hội nghị nói :" Được, 6h gặp ". Nói xong hắn tắt máy, đối với nhân viên phòng họp :" Tiếp tục báo cáo ".
Thời điểm đi đến trường học thì Chu Hoành và Nghiêm Lê cùng ngồi trên xe của Chu Hoành, Nghiêm Lê hơi mệt nên gối lên đùi Chu Hoành ngủ.
Còn bảo tiêu và trợ lý thì ngồi ở phía trước .
Nghiêm Lê mở nhạc ở trong xe.Âm nhạc khá to, có thể che lấp một chút âm thanh, Nghiêm Lê nói khẽ với Chu Hoành :" Ba ba, quần của người ướt ".
Chu Hoành căng thẳng cái mông. Bộ âu phục hắn mặc hôm nay là màu trắng, một khi ướt sẽ vô cùng dễ nhìn thấy. Chu Hoành lạnh mặt, thái độ cứng rắn che lấp sự xấu hổ : " Đừng nghịch ".
" Thực sự ướt mà " Nghiêm Lê không tha nói, còn vươn tay về phía sau của Chu Hoành chạm vào chỗ đũng quần bị ướt một cái, lẫm bẫm nói :" Chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ ".
Âm thanh Chu Hoành có chút bất ổn :" Con còn nháo! ta sẽ không đến lễ tốt nghiệp của con ".
Nghiêm Lê lấy ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, đưa lên miệng liếʍ một hồi, trịnh trọng nói :" Mùi vị không tệ ".
Chu Hoành run lê, vừa nãy chiếc xe đi qua có xóc nảy một chút, làm dươиɠ ѵậŧ giả bên trong hắn cứ liên tục đẩy mạnh vào khoang sinh sản. Chu Hoành rên lên một tiếng , bắp đùi đột nhiên căng thẳng.
Nghiêm Lê nói :" Ba ba, người không khỏe sao ?".
Chu Hoành nhắm mắt không nói, trên mặt cũng ửng đỏ một mảnh.
Nghiêm Lê dùng đầu của mình che chắn ánh mắt của người khác. Lẳng lặng cởi bỏ dây lưng của Chu Hoành, đôi tay mò sâu vào quần hắn. Qυầи ɭóŧ của hắn đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp. Nghiêm Huân vuốt ve chiếc mông của Chu Hoành, từ từ mò mẫm tìm thấy đồ vật kia, chậm rãi xoa xoa lên.
Chu Hoành gấp gáp thở hỗn hển, âm thanh cũng trở nên gấp gáp hơn :" Dừng.... dừng tay, ân ".
Nghiêm Lê lẫm bẫm :" Tiểu huyệt của ba ba bị cắm dươиɠ ѵậŧ giả vào, nhất định không thoải mái đi. Nhi tử giúp người xoa xoa nha ".
Bủn rủn ở hậu huyệt quả thật có giảm bớt ít nhiều. Chu Hoành thấp giọng thở dốc, ngầm chấp nhận hành động bại hoại của Nghiêm Lê.
" Hậu môn của ba ba thật mềm, chảy thật nhiều nước a " Nghiêm Lê thấp giọng làm nũng :" Ba ba, nhi tử muốn thao người, ba ba, có được hay không ?".
Xe dừng lại, tài xế quay đầu lại nói :" Phu nhân, thiếu gia, tới trường rồi ".
Nghiêm Lê lưu luyến không rời, đút hai ngón tay vào tiểu huyệt, rút ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Chu Hoành mặt ửng đỏ chưa lui, thấp giọng nói :" Các ngươi xuống xe đi dạo chút đi, ta ở trên xe chờ Nghiêm Huân ".
Nghiêm Lê con mắt nhất thời sáng lên, thấp giọng cười.
Chu Hoành lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn :" Con cũng xuống ".
----------- ( Trở về quá khứ sau khi Chu Hoành bị Nghiêm Huân cường bạo lần đầu tiên )-------
Nam hài bị cường bạo bất lực, nhắm mắt lại gào khóc, nước mắt ướt đẫm ga giường.
Cái mông của hắn bên trong rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Làn da non nớt trên mông phủ kính đầy vết roi xanh đỏ.
Nam nhân mặt lạnh từng bước tiến về phía nam hài.
Chu Hoành nhịn không được run lên một hồi, con mắt nhịn không được càng nhắm chặt hơn. Hắn sợ hãi Nghiêm Huân, sợ hãi trên từng chiếc huân chương được đính trên ngực hắn.
Nghiêm Huân tách ngôi chân của thiếu niên đang căng thẳng kia, vuốt ve những vết lằng trên mông của hắn.Chu Hoành oan ức khóc lên :" Không cần..... Không cần đánh nữa.... Ô ô......".
Nghiêm Huân cũng không có đánh hắn, bình tĩnh mà khích lệ :" Không tệ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một giọt cũng không chảy ra ".
Chu hoành thở phào nhẹ nhỏm,cẩn thận từng li từng ti mở đôi mắt đầy nước , cảnh giác mà nhìn về phía nam nhân trước mắt.
Phòng này không có cửa sổ,không có đồng hồ. Chỉ có ánh đèn pha lê trên trần nhà sáng lấp lánh mà thôi.
Chu Hoành hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Hắn cảm giác như đã bị cường bạo ở nơi này cả đời rồi .
Nghiêm Huân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, con mèo nhỏ này ở đây mới có 13 tiếng thôi. Có thể đứa bé này đã mất đi tính công kích, cảnh giác như vậy chắc là vì còn chút hoảng sợ.Nghiêm Huân hòa khí nói :" Không muốn nhìn thấy ta ? ".
Chu Hoành ngậm lấy nước mắt , hung dữ nói :" Ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi! ".
Nghiêm Huân gật đầu :" Có thể, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi".
Hắn đứng dậy rời đi, đóng cửa lại, đèn treo cũng tắt.
Chu Hoành mờ mịt, cố gắng trấn định bản thân. Run rẩy đếm :" một, hai, ba....".
Tối tăm, yên tĩnh, không phân biệt rõ thời gian.
Nghiêm Huân thật sự không có trở về , thật sự không có trở về.
" 6,667 , 6,668 ..." Cổ họng Chu Hoành bắt đầu khô khốc. Ở trong bóng tối vừa khóc vừa đếm :" Sáu ngàn mấy .... " Hắn đếm không hết, thời gian trôi qua vô hạn làm hắn sợ hãi .Chu Hoành vỡ tan, hắn đối với bóng tối gào khóc :" Nghiêm Huân ! Tên biếи ŧɦái..... ô ô.... đại biếи ŧɦái ".
Khóc đến khi không thể phát ra một âm thanh nào nữa , khóc đến thân thể mất nước đến choáng váng.
Chu Hoành mông lung nhìn một tia hào quang trong bóng tối, một người chậm rãi bước về phía hắn. Cao to, lực lưỡng , lãnh đạm.
Nghiêm Huân nói :" Ngươi yếu đuối hơn so với ta tưởng tượng".
Chu Hoành vẻ mặt hoảng hốt.
Nghiêm Huân nói :" Ngoan một chút, sinh cho ta một đứa bé ".
Chu Hoành giơ bàn chân duy nhất không bị trói, đá vào ngực hắn, hét lên :" Cút !"