Vụ án “Dược Liệu Thịnh Đại” bán thuốc giả huyên náo ở Trùng Khánh, cổ phiếu công ty rớt xuống ngàn trượng, các đại lý lớn chặn ở cổng công ty yêu cầu hủy hợp đồng đòi bồi thường.
Nhưng dù sao “Dược Liệu Thịnh Đại” là công ty lâu đời mấy chục năm, uy tín và thực lực cùng tồn tại, có rất nhiều khách ruột hợp tác nhiều năm. Đối với chuyện lần này đột nhiên xuất hiện thuốc giả, những người khách ruột này tất nhiên là không tin. Hơn nữa rất nhanh sự kiện thuốc giả đã bị phát ngôn viên của công ty đổ lên đầu bên giao dược liệu, tuyên bố công ty cũng là người bị hại.
Thấy khí thế “Dược Liệu Thịnh Đại” càng lúc càng mạnh mẽ sắp lấn át kháng nghị của người khác, người đầu têu lại không hề nóng nảy.
Trong quán cà phê đối diện cao ốc công ty “Dược Liệu Thịnh Đại”, Tiên Thiên Vũ và Trình Vi Ức ngồi đối diện nhau, hoàn cảnh thoải mái, sô pha mềm mại, cà phê chuẩn vị, mọi thứ đều tốt đẹp làm cho người khác chìm đắm.
Tiên Thiên Vũ bưng cà phê lên nhấp một miếng, giương mắt nhìn đám đông tụ tập ở cao ốc đối diện, khẽ cười nói: “Chuyện của công ty chấm dứt ở đây, tiếp theo chính là Thịnh Quý Khanh rồi.” Hắn thu hồi tầm mắt nhìn Trình Vi Ức, “A Ức, muốn biết kế hoạch của anh không?”
Trình Vi Ức ngồi thẳng như chuông, nghe vậy trả lời nói: “Không cần.”
Thật ra thì nhìn cẩn thận là có thể phát hiện sống lưng của Trình Vi Ức có hơi cong, trên trán sáng bóng rỉ mồ hôi, môi mỏng mím chặt, khóe môi phát run. Anh luôn di động cơ thể, như ngồi bàn chông, trông rất khó chịu.
Tiên Thiên Vũ cầm bàn tay Trình Vi Ức để trên bàn, ân cần hỏi: “Có phải lại không thoải mái hay không? Muốn đi về không?”
Trình Vi Ức lại liếc hắn một cái, không muốn nói chuyện.
Thấy phản ứng này của nam nhân, Tiên Thiên Vũ đã hiểu ngay. Hắn hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi Trình Vi Ức: “Là tối hôm qua anh làm quá ác, phía dưới của em vẫn còn đau?”
“Đừng nói nữa.” Chung quanh có nhiều người như thế, lại nói ra mấy câu này. Là một người đàn ông, Trình Vi Ức cũng cảm thấy quẫn bách.
Chẳng qua từ góc độ của Tiên Thiên Vũ, cũng không là gì, chuyện mỗi người đều biết làm, bình thường muốn chết. Mà phản ứng ngượng ngùng của Trình Vi Ức lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý trêu ghẹo của hắn.
Hắn nghiêm mặt, cố ý trầm giọng, nghiêm túc nói: “Xem ra em thật sự rất khó chịu, hay là anh giúp em xem thử nhé, lỡ nghiêm trọng thì sao, anh sẽ đau lòng. Nếu em không muốn cho anh xem, anh đưa em đi bệnh viện, nhất định phải gặp bác sĩ nhanh lên mới được.”
Trình Vi Ức sắc mặt tái xanh, “Tiên Thiên Vũ, câm miệng.”
“Không đâu, anh là vì tốt cho em, ngoan ngoãn nghe lời nào.” Tiên Thiên Vũ vừa nói vừa nắm tay Trình Vi Ức, chẳng qua là bị hất mạnh.
Trình Vi Ức vừa định nói chuyện thì, nghe thấy sau lưng có một cô gái đang lớn tiếng bàn về Thịnh Quý Khanh, “Bộ dạng cũng được, lại làm ra chuyện loại này.”
Lại nghe một cô gái khác phụ họa, “Gã dám ký hợp đồng bán thuốc giả trong triển lãm, bây giờ lại tuôn ra hắn chơi phụ nữ. Những phóng viên này cũng thật lợi hại.”
“Đâu chỉ lợi hại. Thậm chí ngay cả chuyện hai năm trước người này ở Nhật Bản chơi đàn bà còn xảy ra án mạng cũng moi ra, tôi thấy những phóng viên này đều là thần tiên.”
“Chậc chậc, loại đàn ông này, chết cũng đáng.”
“Bên trên còn nói hắn lén kết hôn ở Thành Đô, kết quả bị phơi bày chuyện vứt bỏ vợ Nhật Bản, cô dâu còn là đại tiểu thư của một công ty địa ốc. Đậu xanh, bạo quá cơ.”
Trình Vi Ức cau mày, nhìn Tiên Thiên Vũ, mặt mày không vui.
Tiên Thiên Vũ xem thường, bày tỏ hết sức đồng ý về đàm luận của hai cô gái. Hắn hứng thú nâng cao nhíu mày, giọng điệu nhanh nhẹn, “Áp lực từ dư luận xã hội mới là trí mạng nhất, mong đợi không?”
Trình Vi Ức xoay đầu đi, tâm tình quả thực không ra sao.
“Sao vậy, em không mong đợi sao?” Phản ứng của Trình Vi Ức khiến Tiên Thiên Vũ có chút thất vọng. Hắn mất rất nhiều công lực mới làm đến mức này, hắn cho rằng Trình Vi Ức sẽ lái lòng.
Thấy Trình Vi Ức không nói gì, tâm tình vui thích lập tức ngã đến đáy cốc, Tiên Thiên Vũ sậm mặt lại, một hơi uống sạch cà phê, thở phì phò ôm tay nhìn cao ốc đối diện, trong lòng lên kế hoạch tối nay phải làm một lần, phải khiến Trình Vi Ức không xuống giường được mới thôi.
Hồi lâu sau, giọng nói trầm thấp của Trình Vi Ức chậm rãi vọng tới, “Em không muốn nghe đến bất kỳ chuyện gì liên quan tới gã, tốc chiến tốc thắng đi.”
Tiên Thiên Vũ kinh ngạc, nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Em muốn tốc chiến tốc thắng thế nào?”
“Gϊếŧ gã.”
Không khí bỗng dừng chuyển động, Tiên Thiên Vũ thoáng ngỡ ngàng. Ngay sau đó, dưới ánh mắt kiên định của Trình Vi Ức, hắn gật đầu, “Được, anh cho người đi làm.”
Trình Vi Ức không nói gì nữa.
Lại ngồi một hồi, Tiên Thiên Vũ thấy anh ngồi không yên, liền đứng dậy nói: “Đi, chúng ta làm đại sự đi.”
Hắn nói xong định nắm tay Trình Vi Ức, lại bị né tránh, sắc mặt không khỏi lại khó coi mấy phần, cho tới khi đi tới bãi đậu xe hắn đều không nói một câu.
Trình Vi Ức mở cửa phó lái mới định nhấc chân lên xe, Tiên Thiên Vũ ở phía đối diện quát lên, “Em lái xe.”
Trình Vi Ức hơi sửng sốt, đóng cửa xe vòng qua chỗ điều khiển. Tiên Thiên Vũ phát ra hai tiếng hừ hừ, ngồi ở phía sau, “Lái xe đi, quản gia Trình.”
Ở Trùng Khánh đến ngày thứ ba, cuối cùng Trình Vi Ức cũng nghe được tin Thịnh Quý Khanh nhảy lầu tự sát.
Lúc ấy anh đang cùng Tiên Thiên Vũ ăn tối ở khách sạn. Beefsteak bảy phần chín kết hợp với rượu vang Bordeaux được xưng là “nữ hoàng rượu vang nước Pháp”, ánh đèn mập mờ, bầu không khí ngọt ngào, mọi thứ thật tuyệt vời.
Tiên Thiên Vũ đặt điện thoại trước mặt anh, “Có tin em cảm thấy hứng thú, mới ra lò, bảo đảm hợp khẩu vị của em.”
Anh cầm lấy điện thoại, một hàng chữ to bắt mắt chiều vào mi mắt, “Thiếu công tử Thịnh Quý Khanh của ‘Dược Liệu Thịnh Đại’ vào 6 giờ 50 phút chiều hôm nay đã nhảy lầu tự sát”. Giữa bài báo có xen kẽ hình ảnh hiện trường, máu tanh tàn nhẫn, chân thực hữu lực.
Tùy ý lướt xem, Trình Vi Ức để điện thoại xuống, cầm ly rượu lên uống một hớp. Hồi lâu, anh mới giương mắt nhìn về Tiên Thiên Vũ phía đối diện, đưa ly rượu tới, cổ họng nghẹn ngào nói câu “Cám ơn”.
Tiên Thiên Vũ nâng ly rượu lên khẽ chạm, uống một hớp nhỏ, nói: “Rượu này uống vào đúng là ôn hòa tinh tế, ngươi cảm thấy thế nào?”
Trình Vi Ức chậm chạp gật đầu, tâm tư lơ lửng.
“Như phía dưới của em vậy, vừa ướt vừa chặt.”
“Keng”, dao nĩa trong tay Trình Vi Ức rơi lên đĩa sứ phát ra tiếng giòn dã, dọa Trình Vi Ức tay chân luống cuống, sắc mặt ửng đỏ, vội vàng nhặt lên dao nĩa cầm chắc.
Tiên Thiên Vũ vừa uống rượu vang vừa thưởng thức nam nhân đối diện tay chân luống cuống, tâm trạng quả thực tốt hết sức.
Hắn đẩy beefsteak còn lại tới trước mặt Trình Vi Ức, “Ăn nhiều một chút, lát nữa mới có sức làm việc.”
Trình Vi Ức kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt đen như mực ánh sao lấp lánh. Sau mấy giây kịp hiểu hàm ý của hắn, lúc này bèn ném dao nĩa, “Tiên Thiên Vũ, anh có thể đừng kiểu vậy được không. Trước kia anh không phải người như vậy.”
“Trước kia anh là người thế nào?”
“Trước kia…” Trình Vi Ức đột nhiên dừng lại, nhìn ánh mắt có vẻ khó hiểu của Tiên Thiên Vũ, “Trước kia anh sẽ không nói chuyện với em như vậy.”
“Ai bảo em cứ ra dáng cấm dục, không lúc nào không đang câu dẫn anh, anh thành như vậy đều tại em.” Tiên Thiên Vũ nói như đinh chặt sắt, cuối cùng còn khẳng định gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Lại đổ trách nhiệm lên đầu anh, Trình Vi Ức hết sức giật mình, không biết nên trả lời thế nào. Trong khoảng thời gian này, Tiên Thiên Vũ đã không phải lần đầu tiên lật đổ nhận biết của anh về hắn.
“Quản gia, nói cái gì đi, ít nhất phải đánh giá thiếu gia nhà em một chút, cũng chính là anh, trong lòng em là người như thế nào?”
Lúc nói chuyện Tiên Thiên Vũ đã cầm ly rượu vang đi tới trước mặt Trình Vi Ức. Hắn đứng, chặn lại ánh sáng vốn cũng không quá sáng. Trình Vi Ức ngồi trong bóng tối, ngược sáng nhìn Tiên Thiên Vũ đứng trước mặt mình, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Anh nắm chặt chân ly đưa vào mặt bàn, khinh thường nói: “Mặt dày vô sỉ, tiểu nhân hèn hạ.”
“Chậc chậc, không nghĩ tới trong lòng em anh lại là người như vậy. Quản gia Trình, học thành ngữ không tệ.” Tiên Thiên Vũ nói xong cũng ngửa cổ uống cạn rượu vang, sau đó siết cằm Trình Vi Ức, cúi đầu hôn lên.
Trình Vi Ức bị buộc há miệng, phản ứng không kịp dòng nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong miệng anh. Là Tiên Thiên Vũ đang đút anh uống rượu vang.
Ý thức được điều này, Trình Vi Ức muốn cắn chặt hàm răng ngăn cản, nhưng Tiên Thiên Vũ đã thả anh ra, cùi trỏ chống lên bàn, mặt tươi cười nhìn anh.
Rượu vang vào lúc anh không ý thức đều bị nuốt xuống, muốn ngăn cản đã không kịp. Trình Vi Ức tức giận, giận nhưng không dám xả, bẻ gãy chân ly rượu vang.
Tiên Thiên Vũ nhìn tay Trình Vi Ức bị thủy tinh đâm rách, đứng thẳng người, từ bên cạnh cầm khăn giấy đưa tới, “Thật may anh không phải đang tìm hiểu hẹn hò với em, nếu không theo sự tiến bộ của em, cả đời anh cũng không sờ tới tay em.”
Trình Vi Ức lặng lẽ lựa ra vụn thủy tinh, lau sạch chảy ra máu.
“Ăn xong rồi còn phải dọn đồ nữa.” Tiên Thiên Vũ không vui nói: “Nhờ người nào đó ban tặng, chúng ta phải leo núi trong trời tối, vui không?”
“Thật xin lỗi.” Trình Vi Ức cụp mắt, thấp giọng nói xin lỗi.
Trái tim Tiên Thiên Vũ lập tức mềm xuống, “Ít giả bộ đáng thương với anh đi, anh mới không thích vậy đâu.” Mặc dù quả thực có chút đáng yêu, nhưng đây là phạm quy, hắn rất tức giận.
Trình Vi Ức lại phản bác: “Em đang nói xin lỗi.” Giả bộ đáng thương, anh không biết làm.
“Em thật sự đang giả bộ đáng thương, anh chắc chắn.” Vì để được anh tha thứ, chiêu này cũng có thể dùng, xem ra không thể coi thường Trình Vi Ức rồi.
“Em đang nói xin lỗi thật.” Trình Vi Ức trăm phần trăm chắc chắn.
Tiên Thiên Vũ liếc xéo, “Được rồi, anh tiếp nhận em nói xin lỗi được chưa.”
“Được.”
Được con khỉ. Trong lòng Tiên Thiên Vũ không thoải mái.