Hồ nước nóng thiên nhiên bốc hơi nóng, không gian nho nhỏ sương mù hòa hợp, chẳng qua chỉ đứng trên bờ đã có hơi nóng đập vào mặt. Trình Vi Ức chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, không dám xuống hồ.
Tiên Thiên Vũ từ phía sau đi tới, nghi ngờ nhìn anh, “Sao vậy?” Thấy gò má anh đỏ lên chóp mũi đổ mồ hôi, liền đưa tay sờ lên trán anh, “Rất nóng sao? Chẳng lẽ bị cảm rồi?”
Trình Vi Ức dời bàn tay trên trân, cất bước vào hồ. Nhiệt độ của hồ nước có hơi cao, trong thời tiết hơi lạnh lại không quá thích hợp, chẳng qua không biết vì sao, ngâm trong hồ nước này, anh có chút choáng váng.
Tiên Thiên Vũ sát theo xuống nước, ngồi bên cạnh Trình Vi Ức. Khăn tắm bên hông bị nước thấm ướt dán sát trên người rất không thoải mái, hắn kéo xuống tiện tay ném lên bờ. Người bên cạnh lại vì động tác của hắn mà cả kinh thân thể run một cái.
Hắn quay đầu, chỉ thấy Trình Vi Ức thần sắc luống cuống nhìn mình. Cười khẽ, hắn hỏi: “Em sao thế? Sợ hả?”
Trình Vi Ức quay đầu đi, “Không có.”
“Vậy vừa rồi phản ứng của em là sao?” Hắn lại chính mắt nhìn thấy kinh hoảng trong mắt nam nhân, rõ ràng là sợ.
Nhưng mà Trình Vi Ức lại rất cố chấp, không chịu thừa nhận, “Nhiệt độ quá cao, có hơi nóng.”
Tiên Thiên Vũ cười nói: “Phải không? Vậy em có muốn càng nóng hơn không?” Nói xong thì đưa tay tới từ trong nước, sờ tới bụng của nam nhân. Nơi đó bằng phẳng bóng loáng, đi xuống nữa thì bị khăn tắm quấn ngang eo ngăn cản đường đi.
Bất mãn “Hừ” một tiếng, Tiên Thiên Vũ xoay người đối mặt với Trình Vi Ức. Mang theo vô số tia nước tung tóe, chọc Trình Vi Ức càng hốt hoảng luống cuống, người cũng co lại.
Phản ứng này cũng quá non nớt đi, lại không phải lần đầu tiên. Tiên Thiên Vũ cũng có chút hồ đồ, hai tay chống lên vách hồ, nhốt Trình Vi Ức ở giữa. Mặt của hai người gần trong gang tấc, hô hấp hòa vào nhau.
“Có phải nghĩ đến lần đầu tiên hay không?” Tiên Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi, trong đôi mắt đen bóng phản chiếu gương mặt khẩn trương ửng đỏ của Trình Vi Ức.
Hắn cúi đầu hôn môi Trình Vi Ức một cái, cười nói: “Bây giờ bầu không khí tốt như vậy, em không muốn làʍ t̠ìиɦ với anh à? Hửm, A Ức?”
Trình Vi Ức nhìn thẳng vào hắn, lắc đầu, “Không muốn.” Giọng nói lại có chút run rẩy, hô hấp nóng bỏng.
Tiên Thiên Vũ cũng đã lột khăn tắm bên hông Trình Vi Ức, đè lên, dùng phân thân cứng rắn chạm hạ thân của đối phương. Hai dươиɠ ѵậŧ to cứng va vào nhau, được nước hồ ấm áp bao quanh, Trình Vi Ức lập tức hô hấp dồn dập, toàn thân xụi lơ.
Tiên Thiên Vũ hôn Trình Vi Ức, vừa chuyển động hông, hạ thân hai người dán chặt, dươиɠ ѵậŧ chạm vào nhau, càng ngày càng cứng. Không bao lâu sau Trình Vi Ức liền khó thở, vội vàng đẩy Tiên Thiên Vũ ra, ngửa đầu há to miệng thở dốc.
“Tách chân ra một chút, anh muốn đi vào.” Tiên Thiên Vũ vuốt ve eo của Trình Vi Ức, hai tay bóp mông. Ngoài miệng nói không muốn làm, nhưng nghe lời Tiên Thiên Vũ nói của Trình Vi Ức vẫn chủ động mở rộng hai chân, hé lộ nữ huyệt đã sớm ướt nhẹp.
Nữ huyệt vẫn ướt, không có gậy thịt ra vào, da^ʍ thịt trong huyệt không ngừng ngọ nguậy, sâu trong cơ thể sinh ra cảm giác ngứa ngáy đói khát khó nhịn. Hồi từ lúc trong phòng khách sạn anh đã muốn để Tiên Thiên Vũ cᏂị©Ꮒ mình, nhưng Tiên Thiên Vũ nói không làm. Anh sẽ không miễn cưỡng Tiên Thiên Vũ.
Giờ này để nữ huyệt đáng thương bại lộ trước mặt Tiên Thiên Vũ, được ngâm nước suối ấm áp, độ nhạy cảm bên ngoài nữ huyệt lại tăng lên không ít, chẳng qua bị Tiên Thiên Vũ nhìn chăm chú, Trình Vi Ức cảm thấy bên trong mình càng ướt hơn.
Hồ nước suối thiên nhiên không quá trong suôt, hơn nữa mang tính axit, có rất nhiều lợi ích cho cơ thể. Tiên Thiên Vũ biết rõ điều này, cho nên mới muốn làm với Trình Vi Ức trong suối nước nóng.
Hắn ôm Trình Vi Ức đè lên vách hồ, cơ thể chen vào giữa hai đùi, nâng gậy thịt cứng đến phát đau để ngay miệng nữ huyệt. Nơi đó ướt cực kỳ, qυყ đầυ khẽ chạm một chút còn bị trượt, xem ra đã chảy không ít nước.
Trình Vi Ức rất khẩn trương, nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt đang phát run.
Tiên Thiên Vũ hôn nhẹ lên mặt anh, gậy thịt từ từ phá vỡ kẽ thịt cắm vào nữ huyệt. Hồ nước dập dềnh chậm rãi lại áp lực, quá trình tiến vào tuy chậm, nhưng hai người đều cảm thấy thoải mái. Đến khi gậy thịt cuối cùng cắm vào hoàn toàn, Trình Vi Ức mới ngước đầu há mồm thở dốc, hai tay ôm cổ Tiên Thiên Vũ, nữ huyệt co rút nhanh, siết thật chặt gậy thịt trong cơ thể mình.
“A Ức, cơ thể của em thật nhiệt tình.” Tiên Thiên Vũ chậm rãi ra vào. Nam nhân khẩn trương nên bên trong chặt hơn, thịt huyệt ướŧ áŧ ôm lấy gậy thịt, sướиɠ đến mức xương cụt của hắn đều run rẩy, chỉ muốn đâm thật mạnh.
“A a, ưm a…” Gậy thịt ra vào rất mạnh, va chạm trong huyệt không ngừng, trong cơ thể Trình Vi Ức phập phồng không ngừng trong nước, mặt nước hỗn loạn. Sau lưng ma sát thành hồ bóng loáng, tạo nên từng đợt run rẩy.
Dươиɠ ѵậŧ phồng lớn vung vẫy theo động tác ra vào của Tiên Thiên Vũ, qυყ đầυ sưng phồng cọ xát bụng của Tiên Thiên Vũ. Kɧoáı ©ảʍ trước sau giáp công, nữ huyệt bị thọc mạnh, sâu trong hành lang cũng nhận được an ủi. Rất thoải mái.
Khẩn trương và quẫn bách ban đầu đã sớm không còn tung tích, bây giờ chỉ còn trầm luân trôi nổi trong đại dương du͙© vọиɠ. Trình Vi Ức dứt khoát gác chân lên hai cánh tay Tiên Thiên Vũ đang chống trên thành hồ, hạ thân hoàn toàn bại lộ, để Tiên Thiên Vũ ra vào dễ dàng hơn.
Anh ngã lưng lên bờ, cùi trỏ chống bên cạnh ao, cơ thể di chuyển lên xuống theo từng đợt va chạm của Tiên Thiên Vũ, kɧoáı ©ảʍ tích lũy không giảm. Anh sướиɠ đến mức muốn kêu lớn, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, phối hợp động tác rút cắm của Tiên Thiên Vũ nhấp nhô cơ thể, hoàn toàn lưu dày mình vào trong vực sâu kɧoáı ©ảʍ.
Hai đầu nhủ đỏ tươi dựng đứng trong không khí nóng bỏng, Tiên Thiên Vũ há mồm ngậm một viên trong đó, dùng tưa lưỡi sần sùi liếʍ, dùng răng khẽ cắn, trong tiếng rêи ɾỉ trầm khàn của Trình Vi Ức, hắn ngậm rồi mυ'ŧ mạnh, giống như sẽ hút ra được cái gì bên trong vậy, cắn chặt không thả.
Toàn thân chìm vào kɧoáı ©ảʍ làm người ta cuồng loạn, Trình Vi Ức không khống chế được tiếng rêи ɾỉ của mình, thậm chí còn nghẹn ngào, “Thiên Vũ đừng, đừng mυ'ŧ nữa… A, a a, hưm, không muốn mυ'ŧ nữa, không muốn…”
Cái cảm giác sợ hãi sẽ bị hút đi linh hồn đánh úp vào não, Trình Vi Ức cảm thấy sợ, đẩy đầu Tiên Thiên Vũ, nhưng vẫn nâng cao ngực đưa vào miệng Tiên Thiên Vũ.
Nữ huyệt bị cắm co quắp triều xuy, dươиɠ ѵậŧ cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cảm giác mất trọng lực bị vứt vào bể dục dọa Trình Vi Ức trợn to mắt. Nước mắt từ khóe mắt tuột xuống, từ sâu trong cổ họng anh phát ra tiếng rên nhẹ, khẽ nức nở. Tiên Thiên Vũ nhìn thấy, nhất thời có chút hoảng hốt.
Hắn vội vàng rút gậy thịt vẫn to cứng như cũ, ôm Trình Vi Ức vào trong ngực, “A Ức, em sao vậy? Có phải đau không? Còn muốn làm không? Không muốn làm ta thì anh không làm nữa, em đừng khóc mà.”
Trình Vi Ức cũng bị chính mình hù dọa. Anh rất thoải mái, nhưng lại không ngưng được nước mắt, anh không biết mình sao lại khóc.
Anh tựa đầu lên vai Tiên Thiên Vũ, dùng hạ thân cọ xát gậy thịt sưng phồng, “Rất thoải mái, em không sao. Anh còn chưa bắn, mau vào.”
Tiên Thiên Vũ nửa tin nửa ngờ, “Chắc chắn không sao?”
“Em rất thoải mái.” Lúc tỉnh táo Trình Vi Ức sẽ không nói ra câu thế này, hôm nay chính tai nghe được, Tiên Thiên Vũ trong lòng kích động, nâng đại côn ŧᏂịŧ cắm vào nữ huyệt.
Cơ thể Trình Vi Ức nhấp nhô, hai chân quấn eo Tiên Thiên Vũ. Trọng tâm của hai người không vững, Tiên Thiên Vũ đè Trình Vi Ức ngã vào hồ, nước tung tóe, chung quanh hồ ướt nhẹp.
Tiên Thiên Vũ ôm lấy Trình Vi Ức đè trên bờ, hạ thân hai người tương liên chìm trong hồ nước ấm áp. Gậy thịt không ngừng rút cắm, Tiên Thiên Vũ giống như điên rồi, liều mạng đυ.c vào hành lang. Trình Vi Ức mở rộng hai chân chịu đựng, trên mặt chỉ có biểu tình sung sướиɠ.
Không biết qua bao lâu, Tiên Thiên Vũ rốt cuộc bắn tinh trong cơ thể Trình Vi Ức.
Hai người ôm nhau ngâm trong hồ nước. Yên lặng sau cao trào làm tâm lý người ta cũng bình tĩnh theo.
Tiên Thiên Vũ mở miệng đánh vỡ trầm tĩnh, “Chiều mai đi leo núi ngắm hoàng hôn nhé? Dựng trại trên núi, ngày mốt còn có thể ngắm mặt trời mọc.”
“Anh bày nhiều hoạt động như vậy, muốn làm cái gì?”
“Hâm nóng sớm cho tuần trăng mật tân hôn của tụi mình đó mà.” Tiên Thiên Vũ không biết liêm sỉ tiến tới trước mặt Trình Vi Ức khoe tài.
Sắc mặt Trình Vi Ức đờ ra, cứng họng.
Tiên Thiên Vũ cười nói: “Hiếm có thời gian ra ngoài chơi, dĩ nhiên phải hưởng thụ rồi.” Dừng một lát, hắn lại nói: “Yên tâm, lần này Thịnh Quý Khanh không chạy thoát được đâu, chúng ta không cần phải để ý đến gã.”
Nghe vậy, Trình Vi Ức thoát khỏi cái ôm của Tiên Thiên Vũ, “Anh đừng để người ta tra ra, sẽ rất phiền toái.”
“Tất nhiên.” Tiên Thiên Vũ đưa tay qua ôm Trình Vi Ức vào lòng, “Anh làm việc, em yên tâm.”
Trình Vi Ức cau mày.
Sao anh cứ cảm thấy thân phận của mình và Tiên Thiên Vũ bị chuyển đổi?
Rõ ràng anh mới là người làm cho Thiên Vũ, bây giờ lại nghe được Tiên Thiên Vũ tự nhủ những câu này.
Cái hôn của Tiên Thiên Vũ lại rơi xuống, “Bây giờ chúng ta là một thể, đừng nghĩ mấy chuyện vô dụng phá hư tâm trạng. Nghe lời, thả lỏng, để anh tiếp tục cᏂị©Ꮒ em.”
Lúc này Trình Vi Ức đen mặt.