Tân Giới Dạ Ca

PN: Tung hoành Hương giang

Edit: Dờ

Cuối hè đầu thu, Cảng đảo liên tiếp có vài đợt mưa, sau khi giảm nhiệt độ thì không khí nóng bức của mùa hè trở nên dễ chịu hơn nhiều. Mấy ngày trời quang đãng vừa lúc đến kỳ nghỉ lễ, rất nhiều người đều lựa chọn thăm họ hàng bạn bè hoặc đi chơi xa.

Vào những ngày như vậy, ở vùng đất tít tận phía Bắc, dinh thự nhà họ Lâm cũng chào đón rất nhiều khách khứa đến thăm.

Đạo diễn kiêm giám chế Steven chuẩn bị khai máy bộ phim điện ảnh chủ đề xã hội đen "Tung hoành Hương giang", vì vậy nên dẫn hai diễn viên chính "trai xinh gái đẹp", giám đốc sản xuất và rất nhiều quản lý lên xe bảo mẫu của công ty đã sắp xếp từ trước để cùng xuất phát. Tài xế nhấn ga cắt đuôi nhiều chó săn ảnh đeo bám, chạy băng băng trên đường. Hơn 5 phút sau, hai bảo vệ của biệt thự nhà họ Lâm mở cổng điện tử đặt trên sườn núi, nhấc tay ra hiệu cho xe tiếp tục đi lên. 15 phút sau, xe bảo mẫu rốt cuộc cũng tới được vị trí siêu bất động sản gần 2500 mét vuông có giá 35000 vạn —— Hiện giờ là nơi nghỉ ngơi cuối tuần của gia đình Lâm Triển Quyền.

Đạo diễn Steven và những diễn viên nhân viên đoàn phim đi vào dinh thự dưới chỉ dẫn của bảo vệ, trên khoảng sân rộng, trừ xe của họ ra thì còn sáu chiếc xe sang khác khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ, từ xe RV đặt làm riêng đến các loại siêu xe rất đa dạng phong phú.

Lưu Hạo Xương sắm vai nam chính vốn rất yêu xe, nhìn chiếc mui trần trong số đó không dứt ra được. Cũng may anh ta nhớ hôm nay đến đây để gặp người chứ không phải để ngắm xe, ngưỡng mộ ngắm nghía một lát rồi trở lại với đoàn phim. Lúc lên thang máy, Lưu Hạo Xương mới xuýt xoa: "Ha ha, đống xe đó đỉnh thật!"

Mỹ nữ đứng bên cạnh Steven cười nói: "Anthony, ai cũng ngắm nhà, cậu chỉ ngắm mỗi xe của người ta thôi à?"

Lưu Hạo Xương gãi đầu, ngại ngùng nói: "Chị Hân Nghi... Hầy, không giấu gì chị, từ bé em đã thích xe rồi, có cả trăm ngàn chiếc mô hình, giấc mơ lớn nhất khi làm diễn viên là để mua cho mình một chiếc xe định mệnh! Hê hê, hiếm khi được nhìn nhiều xe như vậy ở cự ly gần, đương nhiên là em rất phấn khởi rồi."

Cô gái mới lên tiếng là Trần Hân Nghi, nữ chính của đoàn phim "Tung hoành Hương giang". Dưới sự dẫn dắt của công ty, mới debut hai năm mà cô gái có nhan sắc xinh đẹp này đã đạt đến vị trí ngọc nữ, trở thành tình nhân trong mộng của vô số thanh niên. Đây là lần đầu tiên Trần Hân Nghi tiếp xúc với màn ảnh rộng, dù là trợ lý của cô hay fan thì đều cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, nhưng không phải ai cũng biết, ban đầu cô không định nhận kịch bản này.

Bởi vì đề tài xã hội đen rất đặc thù, kịch bản chủ yếu tập trung vào nam chính hoặc là một nhóm đàn ông, nữ diễn viên chính có xinh đẹp đến thế nào thì cũng chỉ làm cảnh. Hơn nữa, đối với người có sự nghiệp đang lên cao và rất nóng lòng muốn nhận giải thưởng như cô, việc quay phim điện ảnh tốn nhiều thời gian đương nhiên không ngon ăn như ra đĩa nhạc hay quay quảng cáo. Thế nhưng, nể tình phía nhà sản xuất và đạo diễn đều ngỏ ý hợp tác, lại thêm công ty thúc đẩy, cuối cùng Trần Hân Nghi đành phải tham gia.

Điều bất ngờ là, sau khi cô nhận được kịch bản không lâu, nhà sản xuất vội vàng thông báo rằng sẽ có thay đổi nhỏ. Nửa tháng sau, Trần Hân Nghi nhận được kịch bản sửa lần hai từ người đại diện mang nụ cười tươi roi rói, đọc lướt qua phần sửa chữa, cô nhanh chóng hiểu được vì sao đại diện của mình lại có thái độ như vậy.

Kịch bản "Tung hoành Hương giang" sau khi sửa rất có lợi cho cô.

Phim điện ảnh "Tung hoành Hương giang" được cải biên từ chương thứ sáu của tiểu thuyết "Hồng Môn thế kỷ", đề cập đến cuộc đời và sự nghiệp của doanh nhân giàu có Lâm Triển Quyền hiện tại. Câu chuyện kể về Lâm Triển Quyền đã đi lên từ một tên côn đồ ở đáy xã hội những năm của thập niên 70 như thế nào, dựa vào tiền tài và bạo lực để làm chao đảo cả bang hội, cuối cùng trở thành tổng long đầu của cả Hồng Môn ở Cảng đảo. Sở dĩ phía sản xuất ra giá cao để mời đạo diễn Steven - người rất quen thuộc với Lâm Triển Quyền, rõ ràng là bởi lý do chỉ có thể được phép quay nếu đó là Steven. Đương nhiên, với tình hình cạnh tranh ác liệt hiện tại, dù là điện ảnh, truyền hình hay tiểu thuyết thì đều cần phải có fan service, "Hồng Môn thế kỷ" cũng không ngoại lệ. Bởi vậy, thứ nhất là muốn giữ nguyên tình tiết gốc, thứ hai là chiều theo phía nhà tài trợ, kịch bản của "Tung hoành Hương giang" có rất nhiều cảnh giường chiếu của "A Quyền" và hồng nhan tri kỷ của hắn.

Nhưng ngay sau khi đạo diễn Steven trò chuyện sơ qua với Lâm Triển Quyền, kịch bản đầu tiên đã bị cho ngừng ngay lập tức. Dưới sự ám chỉ của đối phương, các biên kịch tiến hành sửa chữa cục bộ. Đám bạn gái của "A Quyền" sửa hết thành những cô gái giang hồ mà hắn không liên lạc trực tiếp bao giờ, tất cả đều sửa thành thuộc hạ của "Trân tỷ". Trái lại, đất diễn của nhân vật "cô câm" do Trần Hân Nghi thủ vai lại tăng lên không ít, trừ cảnh gặp nhau ở quán ăn ra thì còn thêm cảnh lái xe đi ngắm biển, thề hẹn dưới ánh trăng và nhiều cảnh quay thể hiện tình yêu tự do khác. Do đó mà toàn bộ kịch bản đã có sự thay đổi lớn, ví dụ như có thêm tình tiết long đầu của các bang hội khác muốn gả con gái cho "A Quyền" để hình thành liên hôn bang hội, nhưng nam chính đã khéo léo từ chối với lý do yêu "cô câm" sâu đậm. Hay là trong tình tiết "A Quyền" bị trúng đạn rơi xuống biển ở cuộc tổng tuyển cử long đầu, việc vợ đang mang thai đã khiến hắn được tiếp thêm động lực sống sót.

Nói cách khác, "Tung hoành Hương giang" vốn dĩ là một bộ phim thiên về cánh đàn ông, nay được sửa thành đề tài tình yêu, Trần Hân Nghi sẽ có cơ hội thể hiện bản thân, đối với cô và công ty thì đó là một chuyện đáng để vui mừng.

Vai diễn bình hoa của mình tự dưng có thêm nhiều đất diễn, Trần Hân Nghi vội vàng gặp mặt Steven để cảm ơn.

"Đừng cảm ơn tôi, nếu muốn thì cảm ơn Lâm sinh Lâm thái kìa." Steven châm thuốc, xua tay cười: "Theo kế hoạch thì 28 tháng sau sẽ khai máy, trước đó tôi sẽ dẫn cô với Anthony đến chào hỏi một chút, nhớ rõ ăn mặc cho hẳn hoi."

"Em biết rồi, anh Steven."

Hiện giờ, thông qua thang máy bằng kính có thể nhìn thấy bể bơi, vườn hoa, sân tennis vô cùng xa hoa ở bên dưới, Trần Hân Nghi vừa thấy may mắn lại thêm hiếu kỳ. Để hiểu rõ vai diễn, cô và Lưu Hạo Xương đều đã tự tìm cách để tìm hiểu về vợ chồng nhà họ Lâm, nhưng sắp được gặp người thật, chung quy vẫn rất khác so với lúc nghe người ta đồn.

Đang suy đoán, Steven bỗng chỉ hướng quay ra biển của dinh thự, cười nói: "Nhìn nơi này đi, có gì khác biệt?"

Hiển nhiên Lưu Hạo Xương đã làm bài tập, giải thích: "Cái này em biết! Trước kia Lâm sinh nhận phỏng vấn đã nói là thái thái thích ngắm biển, cho nên phòng nào cũng có ban công, như vậy thì ở đâu cũng nhìn được biển!"

"Oa!" Đám người lập tức xuýt xoa.

"Bingo! Cái khác thì tôi không dám chắc, nhưng tin này là thật đấy." Steven nhướng mày: "Quyền ca thực sự thương vợ, chờ phim ra rạp, mấy cô con gái kiểu gì cũng lên cơn hú hét mê trai trong rạp phim cho mà xem."

Mọi người đang bàn luận về đủ chuyện trên trời dưới đất của vợ chồng nhà họ Lâm, cửa tháng máy mở ra. Một hầu gái hơi cúi người chào họ, nói với Steven: "Hoàng sinh, Lâm sinh chờ ngài ở phòng khách."

"Vâng. Cảm ơn chị, Maria."

Chào hỏi đối phương xong, Steven dẫn đoàn người nhanh chóng tiến phòng phòng khách. Dinh thự nhà họ Lâm thiên về phong cách châu Âu, bệ đá cẩm thạch trắng đặt những chiếc bình thủy tinh rực rỡ, trong đó được cắm hoa hồng đỏ tươi, bên dưới là lót bàn màu vàng nhạt được bện thủ công. Đi ngang qua mấy tủ kính trưng bày những khay đựng đầy ngọc trai, cuối cùng đoàn làm phim "Tung hoành Hương giang" cũng tới được phòng khách rộng rãi trải thảm lông.

Không chờ họ đánh giá xung quanh, Steven chủ động lại gần giơ tay cười với người ngồi trên sofa: "Quyền ca, long time no see!"

"Ừ, lâu rồi không gặp cậu."

Một người đàn ông trung niên ngồi ở chủ tọa, đường nét khuôn mặt hắn rất rõ ràng, mang khí thế vững vàng sắc bén của kẻ bề trên. Có lẽ do bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn hắn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Đó chính là chủ nhân của dinh thự nhà họ Lâm - Lâm Triển Quyền. Sau khi bắt tay với Steven, hắn chủ động chào hỏi đoàn người có vẻ hơi căng thẳng phía sau.

"Đừng khách sáo, cứ ngồi đi."

Người hầu nhanh chóng bưng cà phê, nước trà ra tiếp khách. Trần Hân Nghi nhấp một hớp trà đắng đắng ngọt ngọt, cẩn thận nghe từng câu từng chữ khi Steven hàn huyên với Lâm Triển Quyền, lại liếc mắt nhìn sang Lưu Hạo Xương.

Hiển nhiên cậu ta cũng hiểu hôm nay tới đây để làm gì, cẩn thận quan sát nguyên mẫu của "A Quyền". Đối với diễn viên, đặc biệt là với những người muốn sắm vai nhân vật một cách hoàn hảo, không gì có giá trị học tập hơn việc được nhìn thấy nguyên mẫu ngay trước mắt. Thấy vậy, Trần Hân Nghi thầm nghĩ, Lưu Hạo Xương được công ty Thiên Huy dốc lòng nâng đỡ cũng là có lý do.

Có điều, so với Lưu Hạo Xương đang chăm chú nghiên cứu quan sát, Trần Hân Nghi lại không có đối tượng để học tập —— Lâm thái thái Lâm An Kỳ không xuất hiện. Khó khăn lắm mới vào được dinh thự, cô tới đây với mong muốn gặp được "cô câm" để xem có thể tham khảo được gì cho vai diễn hay không.

Hiển nhiên Steven thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cô, tán gẫu vài câu xong thì chủ động dò hỏi: "Quyền ca, sao hôm nay không thấy a tẩu?"

Nghe thấy có người nhắc đến vợ yêu của mình, ánh mắt Lâm Triển Quyền hơi thả lỏng và tràn ngập niềm vui vẻ, hắn dịu dàng nói: "Dạo này mê mẩn làm bánh ngọt, biết hôm nay có khách tới nên nhõng nhẽo muốn vào bếp. Loay hoay cả buổi sáng rồi, chắc là ra ngay bây giờ đây."

"Ồ? Người ta nói muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì phải chinh phục cái dạ dày của anh ta đã. Quyền ca, hai người thắm thiết bao nhiêu năm, nhất định tay nghề của a tẩu rất lợi hại!" Steven thấy tâm trạng hắn rất tốt thì vội vàng đón ý nói hùa, lại quay đầu cười nói với những người còn lại: "Xem ra hôm nay có lộc ăn rồi! Lát nữa phải cảm ơn đại tẩu đấy nhé!"

Tất cả mọi người đều đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, không ai là không biết nhìn thái độ của người khác, họ đều mỉm cười đáp vâng. Duy chỉ có Lâm Triển Quyền là bất đắc dĩ, buông ly cà phê trong tay xuống, hắn lắc đầu nói: "Em ấy toàn muốn làm bánh ngọt kiểu Tây, cách làm rất phức tạp, vừa phải khuấy bột bằng tay vừa phải dùng lò nướng. Lần trước có tôi bên cạnh mà em ấy vẫn suýt nữa bị bỏng tay, thật sự quá nguy hiểm."

Vừa dứt lời, lối đi lát toàn đá cẩm thạch có tiếng bước chân lại gần. Đám Steven ngẩng đầu lên nhìn, thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chậm rãi đi vào, phía sau có hai người hỗ trợ bưng bánh ngọt chocolate.

Lâm Triển Quyền lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh đối phương, một tay cầm tay thiếu niên, tay kia ôm cậu vào lòng. Chờ hai người ngồi xuống sofa, hắn lại cúi đầu hôn chóp mũi thiếu niên, cầm mười ngón tay của cậu lên kiểm tra hết một lượt, dịu dàng hỏi: "Lần này có cẩn thận hay không đấy? Không bị thương chỗ nào chứ?"

Thiếu niên hơi ngượng ngùng, nghiêng đầu nũng nịu đáp một tiếng "ưm", chủ động vẫy tay với mọi người, nở một nụ cười chào đón.

Da thịt trắng nõn nà như sữa, hai má mềm mại không cần trang điểm cũng phiếm màu hồng nhạt, cùng với dung mạo vẫn như hai mươi tuổi... Mỹ nhân mặc chiếc váy liền bằng lụa trắng thoạt nhìn vô cùng ngây thơ, vẻ mặt như chưa trải sự đời khiến người ta cảm thấy cậu còn rất nhỏ tuổi. Có lẽ vì thẹn thùng trước mặt nhiều người, thiếu niên bẽn lẽn vén lọn tóc đen ra sau tai, nhanh chóng trốn vào ngực Lâm Triển Quyền, vươn tay nắm lấy tay hắn.

Lâm An Kỳ bị câm không phải là bí mật, cả chuyện Lâm Triển Quyền đối xử với vợ mấy chục năm vẫn như ngày đầu cũng là một trong những tin tức cũ rích. Có điều, nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt đang tươi cười lúc này, lại nhìn thái độ dịu dàng cưng trứng hứng hoa của Lâm Triển Quyền, mọi người đều cảm thấy mình mới là người câm.

"Ưm ư..."

Ngón tay nhỏ xinh chỉ về phía con dao ăn, thiếu niên ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn Lâm Triển Quyền, muốn nhờ hắn hỗ trợ.

"Lần sau nếu dùng dao thì phải gọi tôi, không được lén tự làm."

Lâm Triển Quyền ôm cậu ngồi lên đầu gối mình, nhanh chóng giúp cậu cắt bánh ngọt thành tám phần. Maria đưa từng phần đến tay khách. Steven phản ứng rất nhanh, vừa cho vào miệng đã khen ngon, mà những người còn lại cũng không ngu ngốc đến mức nói ra những câu mất vui, đều gật đầu khen ngợi.

Nghe thấy thế, thiếu niên cười ngọt ngào, chủ động đưa bánh đến bên miệng Lâm Triển Quyền muốn hắn nếm thử. Hắn ăn miếng bánh đầy bơ ngay trên bàn tay trắng nõn, ôm cậu vào lòng rồi bóp cái mũi nhỏ xinh một cái, vẻ mặt dịu dàng khó tả thành lời, hắn nói một cách đầy yêu thương: "Em làm món gì cũng ngon hết."

"Ưm ưm!"

Sự khích lệ từ bạn đời bao giờ cũng hiệu quả hơn người ngoài khen ngợi, hai mắt thiếu niên bừng sáng, nửa là vui sướиɠ nửa vì yêu, bầu không khí ngọt ngào khiến người xung quanh đều thấy ngưỡng mộ.

Đương nhiên, ngoài ngưỡng mộ ra thì còn kinh ngạc.

Lúc này Trần Hân Nghi cảm thấy rất kỳ lạ, cô tự nhận mình chẳng phải là người dễ dàng ngạc nhiên, thế nhưng hôm nay lại phải giả vờ cúi đầu ăn bánh để che giấu sự kinh hãi trong lòng.

Dựa vào những gì cô biết, Lâm An Kỳ là một quý phu nhân được chồng che chở rất tốt, hiếm khi tham gia các sự kiện trước công chúng, cùng lắm chỉ bị chó săn ảnh chụp được góc nghiêng của thân hình nhỏ nhắn, thế nhưng nếu tung ảnh ra thì sẽ bị thế lực dưới tay Lâm Triển Quyền xử lý. Bởi vậy, đa phần những gì người ta biết được về Lâm An Kỳ đều thông qua Lâm Triển Quyền, tin đồn của đôi vợ chồng này thường xuyên xuất hiện khắp nơi, nội dung chủ yếu là những chuyện lãng mạn ân ái mặn nồng giữa hai người.

Lâm Triển Quyền đã nhiều lần dùng "đáng yêu" để miêu tả Lâm An Kỳ với truyền thông, hai chữ "An Kỳ" trong tên những sản nghiệp của hắn cũng chứng minh tầm quan trọng của vợ đối với hắn. Nửa tháng trước, Lâm Triển Quyền đã ra một mức giá cao ngất ngưởng ở cuộc đấu giá Sotheby"s để sở hữu viên sapphire lớn nhất toàn cầu —— Khi được người ta hỏi rằng hắn làm vậy để sưu tầm, gia tăng giá trị tài sản hay mục đích gì khác, Lâm Triển Quyền không cần nghĩ ngợi, trả lời rằng "Vợ tôi thích những thứ lấp lánh, muốn mua về dỗ em ấy vui vẻ". Cũng bởi vậy mà "những thứ lấp lánh" đột nhiên trở thành ngôn ngữ mạng được sử dụng nhiều nhất. Lại thêm việc hắn mua dinh thự hướng ra biển vì vợ thích ngắm biển, mỗi phòng đều có ban công hướng ra biển, Trần Hân Nghi càng tin tưởng vào tình cảm của Lâm Triển Quyền và Lâm An Kỳ.

Chỉ là...cô không ngờ Lâm An Kỳ lại trông như thế này. Lúc trước, dựa theo miêu tả của quần chúng và ấn tượng về nhân vật được xây dựng trong kịch bản, cô đoán có lẽ đối phương là một quý bà trung niên có tính cách dịu dàng, ngoại hình xinh đẹp, thích ăn mặc thời thượng. Nhưng bây giờ, mỹ nhân không tuổi nũng nịu quấn quýt lấy Lâm Triển Quyền hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cô.

Người như vậy, cô phải diễn dịch nhân vật thế nào đây?

Thấy sự ủ rũ trong mắt Trần Hân Nghi, Steven tranh thủ lúc bầu không khí hài hòa, cười hỏi Lâm Triển Quyền: "Đúng rồi Quyền ca, phim điện ảnh chuẩn bị khai máy, có chi tiết gì đặc biệt mà anh muốn quay không? Bọn em có thể sắp xếp để bổ sung."

Lâm Triển Quyền nghe vậy thì xua tay, nói: "Tôi là người ngoài nghề, lúc trước đã sửa nhiều lắm rồi, không cần sửa nữa đâu."

"Vâng...vâng." Steven tươi cười, ánh mắt ra hiệu cho Lưu Hạo Xương và Trần Hân Nghi ngồi cạnh, nói: "Làm anh em bao nhiêu năm, chừng nào thì anh chịu tiết lộ bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình đây?"

Tâm trạng Lâm Triển Quyền rất tốt, hắn vuốt tóc của người trong lòng, đút cậu ăn một miếng bánh, nhìn Steven cười đáp: "Bí quyết gia đình gì vậy, tôi không biết."

Steven chủ động rót cà phê cho hắn, nói: "Quyền ca lại cố tình giả vờ đấy... Ha ha, ai chẳng biết anh với a tẩu thắm thiết mặn nồng bao nhiêu năm, sắp xuất bản sổ tay tình yêu được rồi! Còn em thì thảm lắm, nửa đời rồi vẫn cứ độc thân, hiếm khi được gặp mặt ngày hôm nay, anh có lòng thì truyền thụ kinh nghiệm tình yêu với a tẩu cho em học tập với."

"Sổ tay tình yêu..."

Nghe vậy, Lâm Triển Quyền khẽ cười nói: "Kỳ Kỳ với tôi cũng mấy chục tuổi rồi, không có những chuyện mà đám trẻ tuổi các cậu thích nghe đâu. Kinh nghiệm tình yêu ấy à...Cứ thế mà ở bên nhau, không có gì để kể."

Steven lắc đầu cười: "Không phải chứ Quyền ca... Sao anh lại không nể tình như vậy, vẫn còn muốn giữ bí mật à?"

"Tôi thực sự không có bí mật gì mà giữ." Bàn tay to lớn của Lâm Triển Quyền áp lên má thiếu niên, ngón tay khẽ lau vết bơ trên đó, bất đắc dĩ nói: "Em ấy ở bên tôi gần hai mươi năm rồi, có cái gì giấu được người khác đâu?"

Steven hỏi: "Hầy, vậy em đổi cách hỏi nhé. Quyền ca với a tẩu quen nhau như thế nào?"

Lâm Triển Quyền suy ngẫm một lát, bình thản nói: "Trước kia đi ăn quán, em ấy làm thuê ở đó, ông chủ sai em ấy bưng đồ ăn lên."

Steven cười nói: "Bây giờ a tẩu vẫn đẹp thế này, trước kia nhất định càng đẹp hơn! Ha, bảo sao mới liếc mắt một cái mà đã khiến Quyền ca nhớ nhung rồi."

"Đúng là rất xinh đẹp." Dường như đang nhớ lại dáng vẻ của cậu hồi mới gặp, Lâm Triển Quyền vuốt ve cổ tay trắng như ngọc của thiếu niên, dịu dàng nói: "Nhìn một lần thôi đã nhớ kỹ."

Steven tiếp tục hỏi: "Cho nên hai người ở bên nhau từ lúc ấy?"

"Không, sau đó có dịp trùng hợp gặp lại, một thời gian sau mới bên nhau." Lâm Triển Quyền lắc đầu: "Chuyện sau đó thì các cậu đều biết rồi, việc công ty rất bận rộn, chạy ngược chạy xuôi hai năm rồi mới chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức tiệc cưới."

Steven ngưỡng mộ hỏi: "Vậy bao nhiêu năm qua, Quyền ca thích điểm nào ở a tẩu nhất?"

Lâm Triển Quyền ôm chặt người trong lòng, khẽ cười đáp: "Thích hết, cho nên không có thích nhất."

Steven thở dài, bất lực nói: "Chậc chậc, biết thế em đã không hỏi. Hỏi đôi vợ chồng kiểu mẫu như nhà anh đúng là hỏi cũng như không, thích đến mức không có thích nhất luôn rồi!"

Ngay lúc mọi người đang yên lặng lắng nghe, Lâm Triển Quyền bỗng nhiên thốt ra một câu chấn động: "Đương nhiên, cũng có những lúc không thích."

Nghe vậy, không chỉ Steven thấy kinh hãi mà ngay cả thiếu niên trong lòng hắn cũng sững sờ, mắt lập tức ầng ậng nước, vẻ mặt như muốn khóc.

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi thiếu niên, dịu dàng nói: "Bình thường Kỳ Kỳ rất ngoan làm tôi không biết được rốt cuộc em ấy thích gì, hỏi cái gì cũng gật đầu, tặng quà cũng chỉ cười tít mắt... Tôi sợ làm em ấy tủi thân."

"Ưm hm..." Nghe thấy câu nói của bạn đời, thiếu niên ngượng ngùng dụi đầu vào ngực hắn, rầm rì vài tiếng.

"Còn nữa... Không thích ăn gì cả. Cả nhà chỉ có em ấy kén ăn nhất, dỗ hơn một tiếng mới chịu ăn một miếng nhỏ, còn ngậm trong miệng không chịu nuốt xuống, cho nên đến giờ vẫn còn nhỏ gầy thế này! Nếu như ngoan ngoãn chịu uống hai bát canh thì lúc nào tôi cũng thích em ấy hết."

"Hừ!" Nhắc tới chuyện không uống canh, người trong lòng lập tức đổi từ nũng nịu sang tức giận, bưng đĩa lên cắn một miếng bánh chocolate.

Thấy vậy, Lâm Triển Quyền khẽ cười hôn trán cậu: "Như vậy mới ngoan."

Trần Hân Nghi ngồi bên cạnh, cúi đầu giả vờ uống trà ăn bánh, thực tế thì quan sát kỹ lưỡng tất cả động tác của Lâm An Kỳ.

Kể cũng lạ, thoạt nhìn đối phương khờ dại ngây thơ, bất kể là dáng vẻ vui sướиɠ khi được người khác khen bánh ngon hay dáng vẻ nũng nịu sau khi nghe lời trách cứ đầy cưng chiều từ Lâm Triển Quyền, tất cả đều khiến cô cảm thấy có điểm tương đồng với dáng vẻ của bản thân khi thể hiện với fan của mình. Thế nhưng, dáng vẻ khi đối phương nắm tay và ngọt ngào dụi vào cái ôm của bạn đời khiến cô cảm nhận được một chút gì đó rất gợi cảm toát ra từ đuôi mày khóe mắt. Cái gợi cảm ấy không trần tục như ngực to mông nở, trái lại nó giống như vẻ vô tình trêu ghẹo khi chìm đắm giữa sự hưởng thụ vui sướиɠ của hoa yêu hay hồ ly trong những câu chuyện ma quái, có thể mê hoặc con người một cách dễ dàng.

Lại thêm khuôn mặt trẻ tuổi một cách kỳ lạ của đối phương.

Giữa lúc mọi người phá ra cười, Trần Hân Nghi lại vô tình nhìn thấy ngón tay của Lâm An Kỳ được Lâm Triển Quyền nắm trong tay.

Đối phương lặng lẽ gãi vào lòng bàn tay hắn, một chút, lại thêm một chút.

Sau đó phủ lên đầu gối Lâm Triển Quyền và xoa nhẹ.

Một lát sau, tay trượt vào trong đùi Lâm Triển Quyền.

Dường như không chịu nổi sự trêu chọc của vợ nữa, Lâm Triển Quyền chặn hai tay của cậu lại. Thiếu niên liếʍ môi, nghiêng đầu nhìn hắn đầy chờ mong.

Vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Trần Hân Nghi cúi đầu, nở một nụ cười kín đáo.

Tán gẫu hơn 10 phút, Steven nói công ty có việc nên xin phép dẫn mọi người về trước, chờ lúc gần quay xong sẽ tới thăm lần nữa. Lâm Triển Quyền không giữ khách nhưng vẫn tiễn họ xuống tầng, coi như nể tình vì tâm trạng hắn đang tốt.

Trên đường về, đương nhiên mọi người đều bàn tán về Lâm An Kỳ. Bàn về khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung, về dáng người thon thả, làn da trắng nõn mềm mại... Còn có sự say đắm và cưng chiều của Lâm Triển Quyền dành cho cậu.

"Không biết mỗi năm Lâm thái mất bao nhiêu tiền để chăm sóc sắc đẹp..." Trợ lý của giám đốc sản xuất thường xuyên đi theo đoàn làm phim, làn da không lúc nào đẹp được, nói một cách ngưỡng mộ: "Làn da láng mịn của nghệ sĩ toàn phải nhờ đánh sáng, vậy mà vẫn đâu có khí sắc đẹp như người ta!"

"Chăm sóc sắc đẹp là phụ thôi, chủ yếu do được Lâm sinh chiều." Một quản lý khác lên tiếng: "Kết hôn mấy chục năm rồi mà còn ôm vào lòng dỗ ăn cơm, Lâm sinh đúng là coi vợ như bảo bối... Này, đừng quên lúc trước ông ta đã ra giá cao ngất ngưởng chỉ để lấy được "đồ lấp lánh" mà vợ thích!"

Nữ trợ lý thở dài: "Dễ cầu vô giá bảo, khó được hữu tình lang. Điều đáng kinh ngạc nhất là Lâm Triển Quyền không thay lòng! Có ông đại gia nào được như Lâm sinh đâu, mấy chục năm mà vẫn như thuở mới yêu, mấy ông khác thì cuối cùng toàn đi tìm bồ nhí trẻ măng xinh đẹp hết còn gì?"

Nghe vậy, giám đốc sản xuất cũng chen lời: "Này này, nhắc mới nhớ, trước tôi có đọc một bài viết trên mạng..."

"Chuyện Lâm thái xin ngải hồ ly thì ai cũng biết rồi, nghe nói sau đó tiếp tục tìm Bán Tiên để xem số mệnh, về một vùng quê để lấy được một thần khí. Ha, thần khí này đỉnh lắm, chín chín tám mốt lá bùa niêm phong, bình thường sẽ đặt trong tủ lạnh để làm đông, đông cứng luôn. Nếu Lâm sinh ra ngoài, Lâm thái sẽ lấy ra để nó mềm xuống, khiến cho Lâm sinh không thể cứng lên ở bên ngoài, nếu cứng cũng chỉ cứng được với Lâm thái..."

Trong khi người của đoàn phim đang tán dóc rất khí thế thì ở dinh thự nhà họ Lâm, thiếu niên quấn lấy người đàn ông lăn lên giường, chợt hắt xì một cái.

"Ắt chì!"

Lâm Triển Quyền ôm cậu vào lòng, dịu dàng hôn môi rồi hỏi: "Sao vậy, bị cảm lạnh à?"

Nhóc câm chớp mắt nhìn hắn, lắc đầu một cách vô tội: "....Ư?"

Cậu ngơ ngác sờ mũi, nhoài người ra tủ đầu giường, lấy một vật nhỏ được đóng gói trong túi nhựa ra, dùng cả tay và miệng để xé.

"Đừng dùng miệng xé, không sạch đâu." Lâm Triển Quyền thu dọn vỏ bao mà cậu xé ra rồi vứt đi, trong lúc đó thiếu niên đã bò đến giữa háng hắn, cọ má vào bên trong đùi và đũng quần hắn.

"Ưm ư...ưʍ...ưʍ..."

"Lại nhõng nhẽo." Gãi cái cằm nhỏ nhắn của thiếu niên, Lâm Triển Quyền hưởng thụ sự nũng nịu của bạn đời. Không bao lâu sau, nhóc câm liếʍ đôi môi nóng rực, ghé sát vào rồi ngậm lấy khóa quần hắn và kéo xuống, chóp mũi cọ vào dươиɠ ѵậŧ cách lớp vải qυầи ɭóŧ, cẩn thận ngửi mùi vị thuộc về bạn đời nhân loại của mình.

"Ưʍ....phù phù..."

Ôm cậu vào trong lòng, Lâm Triển Quyền chủ động kéo quần xuống một chút để bàn tay mềm mại nhỏ bé của cậu dễ dàng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã hơi cương lên của hắn. Hắn hôn khẽ lên má cậu, thì thầm hỏi: "Lại muốn rồi phải không?"

"Hì..."

Nhóc câm lại cúi xuống ghé vào đũng quần hắn, bờ mông vểnh cao khiến cho Lâm Triển Quyền nhìn thôi cũng thấy nóng người. Miệng nhỏ màu anh đào hôn lên cây gậy thịt, đôi môi như cánh hoa mềm nhẹ nhàng ngậm lấy nó. Sau một lúc loay hoay, cuối cùng thiếu niên cũng thành công đeo xong thứ gì đó lên dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triển Quyền. Cậu tủm tỉm cười giơ hai tay ra như thể muốn khoe thành quả cho hắn xem, để hắn thấy cậu dùng miệng cũng có thể làm được.

Vốn dĩ Lâm Triển Quyền tưởng cậu muốn chơi bαo ©αo sυ loại có gai, lúc này nhìn xuống mới nhận ra dươиɠ ѵậŧ đã được đeo một chiếc vòng mắt dê.

"Muốn chơi cái này?"

Vỗ mông thiếu niên vài cái, Lâm Triển Quyền đè cậu xuống dưới người, mỉm cười hôn lên gò má đỏ ửng. Đôi môi ấm áp di chuyển từ vầng trán xuống chóp mũi nhỏ cao cao của thiếu niên rồi ngậm lấy đôi môi như cánh hoa mà cắи ʍút̼. Sau đó hắn chậm rãi hôn cằm và đường cong cổ, thẳng xuống ngực và xương quai xanh của cậu.

"Phư...ha..."

Thiếu niên cất giọng thở hổn hển, ưỡn vòng eo nhỏ lên, hùa theo động tác âu yếm, của người đàn ông.

Bóp mũi cậu một cái, Lâm Triển Quyền dịu dàng hỏi: "Cắm vào như thế này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có chịu nổi không?"

Nhóc câm cười tủm tỉm ngẩng lên nhìn hắn, cầm lấy tay Lâm Triển Quyền đưa lên khóe miệng, há miệng mυ'ŧ lấy ngón giữa của hắn. Đầu lưỡi mềm mại cẩn thận liếʍ láp đầu ngón tay, ý định dụ dỗ vô cùng rõ ràng, chỉ trong nháy mắt đã khơi mào ham muốn chinh phục của Lâm Triển Quyền.

"Được rồi, đeo cái này cᏂị©Ꮒ em, lát nữa đừng có khóc đấy."

"Hư ư..."

Cơ thể hai người lập tức quấn lấy nhau, Lâm Triển Quyền vuốt ve thân hình non nớt mềm mại trong lòng, dịu dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ gậy thịt nhỏ xinh của cậu bằng mọi cách. Ngón tay thô ráp của hắn lột da qυყ đầυ xuống, đỉnh dươиɠ ѵậŧ vừa đỏ vừa căng trướng bị hắn xoa một cách thành thạo, lỗ nhỏ thụt xuống ở trên đỉnh liên tục bị bóp nắn, không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt dính nhớp. Rất nhanh sau đó, hai mép thịt mềm mại cũng trở nên run rẩy ướt đẫm, mà lỗ nhỏ phía sau cũng liên tục khép mở, như là không thể kiềm chế được nữa, muốn dươиɠ ѵậŧ thô to ở bên ngoài phải đâm vào ngay lập tức.

"Ư...ưʍ..."

"Sờ chỗ này là sướиɠ đúng không?"

"Ưʍ..."

Người đàn ông mỉm cười nhìn hai má phiếm hồng của người yêu, bàn tay chậm rãi lướt qua mỗi tấc da thịt, trêu chọc thiếu niên đến mức từng cơn sóng tình như nhấn chìm cậu. Hai mắt ướt sũng của cậu tràn đầy ham muốn, cậu nhìn Lâm Triển Quyền với vẻ mặt cầu xin, mong sớm được hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi được đâm vào.

"Ưʍ..."

"Ưm ya..."

"Ưʍ...ư..."

Làm nũng mấy lần mà không được hắn đáp lại, thiếu niên chủ động ưỡn eo lên, dùng lỗ nhỏ ướt đẫm để dụ dỗ dươиɠ ѵậŧ nóng cháy của hắn, liên tục cọ xát muốn nuốt đỉnh dươиɠ ѵậŧ của hắn vào trong. Thậm chí cậu còn bắt lấy tay phải của Lâm Triển Quyền rồi đặt lên mông mình. Thấy đối phương khát cầu như vậy, Lâm Triển Quyền cuối cùng cũng cho phép thiếu niên nếm thử mùi vị của tìиɧ ɖu͙©. Hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên vào lòng, lập tức thúc háng chậm rãi đâm vào.

"Ưm ya...ưʍ...hư..."

Thịt mông mềm mại run lên, nhóc câm rêи ɾỉ với vẻ mặt say mê, hai cánh mông non mềm hùa theo nhịp đâm vào, khi thả lỏng khi thít chặt, bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng. Mới đâm vào còn chưa thấy gì khác thường, chỉ là so với những lần làʍ t̠ìиɦ thường ngày thì dươиɠ ѵậŧ đeo thêm vòng mắt dê có vẻ cộm hơn, cũng may là không hề khó chịu, cũng chẳng làm đau vách thịt bên trong. Nhưng đến khi Lâm Triển Quyền bắt đầu di chuyển, dươиɠ ѵậŧ liên tục khuấy đảo bên trong, người cá dâʍ đãиɠ lập tức quên mất ban đầu mình đã dụ dỗ đối phương như thế nào, bắt đầu cất tiếng khóc rấm rứt.

"Ư...hư ya..."

Cảm giác tê dại và ngứa ngáy thấu tận xương tủy trào ra từ nơi kết hợp, người đàn ông mới đâm thọc chục cái, lỗ non của thiếu niên đã co bóp dữ dội rồi tràn ra nước da^ʍ, khiến cho khăn trải giường bên dưới hai người ướt đẫm.

"Ư a...ư...hư ư..."

"Ưm hm...a...ư..."

"Hư...phù..."

Nhìn dáng vẻ vừa khóc vừa nhõng nhẽo của cậu, tuy Lâm Triển Quyền rất thương tiếc nhưng đồng thời cũng nổi lên ham muốn bắt nạt. Kết quả là hắn chẳng những không dừng lại mà còn giả vờ không hiểu ý thiếu niên, liên tục trêu đùa và kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của cậu. Lâm Triển Quyền thẳng lưng cọ xát chiếc vòng vào vách thịt mềm mại đang run rẩy bên trong thiếu niên, lông trên chiếc vòng mắt dê liên tục đâm thọc, quét lên lỗ non sưng đỏ nhạy cảm, khiến cho người cá chìm trong tìиɧ ɖu͙© phải phát ra những âm thanh mềm mại nũng nịu.

"Ya...a a a..."

Từng cơn tê dại khe khẽ cọ xát vách thịt mềm theo động tác đâm vào của Lâm Triển Quyền, mỗi một lần đều như quét vào tận tim của thiếu niên khiến cậu ngứa ngáy đến mức không thể chịu đựng được. Khác với những lúc làʍ t̠ìиɦ bình thường, cảm giác ngứa ngáy nhộn nhạo ấy nổi lên từ nơi kết hợp của hai người, lý trí của thiếu niên gần như biến mất, Không bao lâu sau, cậu hoàn toàn đờ đẫn nằm dưới người hắn, bờ mông căng mịn cầu xin đối phương cắm sâu hơn, mạnh hơn mới có thể khiến cảm giác ngứa ngáy ấy dịu bớt.

Để lấy lòng Lâm Triển Quyền, nhóc câm cố gắng nghiêng đầu, dùng đầu lưỡi mềm liếʍ láp má hắn. Ngay sau đó, đầu lưỡi cậu bị người đàn ông ngậm vào miệng rồi cẩn thận nhấm nháp, hai cánh môi bị quấn lấy hôn mυ'ŧ, bên dưới vẫn hưởng thụ động tác di chuyển vừa ngọt ngào vừa hung dữ.

"Ưʍ...ưʍ...ư..."

Kɧoáı ©ảʍ điên cuồng bao phủ toàn thân, lỗ nhỏ ướt đẫm của nhóc câm bị gậy thịt đâm đến căng ra, lông tơ trên vòng mắt dê cọ vào khiến lỗ thịt phiếm màu đỏ ửng, nước mật ngọt ngào không ngừng chảy ra tẩm ướt dươиɠ ѵậŧ, ướt cả nơi kết hợp của hai người. Thấy thiếu niên bị đâm đến kiệt sức mà vẫn mang vẻ mặt vui sướиɠ, Lâm Triển Quyền rút dươиɠ ѵậŧ ra, xuống giường rồi bế cậu ra trước cửa kính.

"Ya a a...ư...ư a..."

Nhóc câm đỏ ửng toàn thân, lập tức che kín mắt lại, hình ảnh cậu phản chiếu trong kính thật sự lẳиɠ ɭơ không chịu nổi, khóe mắt đuôi mày đều tràn ra xuân tình mê hoặc lòng người. Mà Lâm Triển Quyền thì hài lòng hôn vành tai đỏ ửng của thiếu niên, lập tức đẩy gậy thịt đeo vòng mắt dê vào bên trong, lần thứ hai xâm nhập vào cơ thể của cậu.

"Hu hu..."

"Bây giờ cắm rất sâu đấy, ngứa ngáy lắm đúng không, đến nỗi muốn bị cᏂị©Ꮒ thêm vài lần?"

"Hư..ư..."

"Làm em thoải mái ngay bây giờ đây."

"...Ư...ưʍ."

"Ngoan lắm."

Cảm giác tê dại không biến mất khi đâm thọc, trái lại càng khiến thiếu niên rã rời chân tay. Được Lâm Triển Quyền ôm vào lòng, thiếu niên trơ mắt nhìn dáng vẻ dâʍ ɭσạи của mình trên kính, nhìn thấy gật thịt xỏ xuyên qua lỗ bướm mềm mại của mình như thế nào, cũng nhìn thấy bọt nước trắng sinh ra từ động tác đâm rút liên tục, mà cánh mông của cậu thì liên tục chảy ra rất nhiều nước da^ʍ...

Hai cánh tay rắn chắc của Lâm Triển Quyền ôm cậu vào ngực, nhóc câm dần dần bị cắm tới mức đờ đẫn, hai chân thon dài bị nhấc lên, lỗ bướm cũng mặc cho gậy thịt thô to tùy ý xâm nhập. Tới lúc này, người cá dâʍ đãиɠ không còn cảm thấy xấu hổ nữa, trái lại còn mang vẻ mặt ngọt ngào nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ của đối phương. Ngay lúc bị người đàn ông liên tục đâm thọc và hôn môi, gậy thịt nho nhỏ của thiếu niên lập tức không kìm nổi nữa mà bắn ra, dịch thể nhớp nháp trong suốt chảy xuống theo mặt kính.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị Lâm Triển Quyền cᏂị©Ꮒ bắn nhưng cảm giác lại ngọt ngào và sung sướиɠ hơn bình thường. Sự ngứa ngáy không biết từ đâu ra được động tác liên tục của Lâm Triển Quyền làm dịu bớt, nhưng khi nhớ ra sự tra tấn ngọt ngào ấy là do chính hắn mang lại cho cậu, mắt thiếu niên lại sũng nước.

"Ưm hư...ưʍ..."

Cắm vào hơn mười lần nữa, Lâm Triển Quyền bắn vào cơ thể thiếu niên ngay trước cửa kính. Nhóc câm mở to mắt cảm nhận dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn vào lỗ bướm nóng ướt của mình, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Ưm hu hu..."

Lâm Triển Quyền bế cậu về giường, bóp chóp mũi đỏ ửng của thiếu niên, nói bằng giọng đầy cưng chiều: "Bé heo ngốc, đã nói là sẽ bị làm tới khóc mà còn tham ăn, đáng đời em."

"Ưm ư..." Thiếu niên nhỏ giọng rầm rì, nhanh chóng cuộn người lại, quấn lấy Lâm Triển Quyền mà ngủ.

Ngày 28 tháng sau, "Tung hoành Hương giang" chính thức khởi quay. Ngay sau đó, có đơn vị truyền thông đăng tin đoàn làm phim "Tung hoành Hương giang" đã tổ chức tiệc liên hoan ở Angel City dưới trướng Bất động sản An Kỳ, có vẻ như muốn hợp tác với Lâm Triển Quyền - nguyên mẫu của nam chính "Tung hoành Hương Giang" để tuyên truyền phim.

Hơn ba tháng sau, nữ chính hoàn thành cảnh quay.

Hai tháng tiếp theo, nam chính hoàn thành cảnh quay, đoàn làm phim chấm dứt việc quay phim, tiến vào giai đoạn xử lý hậu kỳ.

Cuối hè năm sau, phim điện ảnh được chiếu ở tất cả các rạp chiếu phim trên Cảng đảo.

Ngày đầu phim ra rạp, tin tức "Quyền ngọc trai bao hết rạp chiếu phim VIP của Angel City, Lâm thái xem xong Tung hoành Hương Giang thì cảm động rơi nước mắt" đã bùng nổ trên các trang mạng. Hình ảnh Lâm Triển Quyền ôm thái thái ra vào rạp chiếu phim, liên tục an ủi vợ, hình như còn lấy khăn tay để lau nước mắt cho Lâm An Kỳ đã bị chó săn ảnh chụp được, lần thứ hai trở thành đề tài bàn tán cho quần chúng nhân dân. Gần như tất cả người dân trên Cảng đảo đều biết nguyên mẫu của "A Quyền" trong Tung hoành Hương giang chính là Lâm Triển Quyền, nếu hắn chịu mang vợ đi xem phim thì ít nhất đã chứng tỏ hắn có thái độ tích cực đối với bộ phim và với diễn viên chính.

Dù vợ chồng họ Lâm thật sự hứng thú đi xem phim cũng được, hợp tác tuyên truyền truyền phim cũng chẳng sao. Hôm sau, khi phóng viên của các đơn vị truyền thông giải trí tới rạp chiếu phim để lấy tin tức phỏng vấn, họ phát hiện ra có rất nhiều cặp tình nhân đi xem phim. Thời kỳ đỉnh cao của phim điện ảnh chủ đề xã hội đen đã qua rồi, những thanh niên ấy đi xem phim cũng chẳng phải để trải nghiệm nhiệt huyết giang hồ, mà chỉ đơn giản là muốn học theo cặp đôi mặn nồng có tiếng - Lâm Triển Quyền và Lâm An Kỳ.

Khi được phỏng vấn, khán giả đều đánh giá khá tốt cho Tung hoành Hương giang, họ nhất trí cho rằng "A Quyền" và "cô câm" happy ending là được rồi. Thế nhưng, những chuyên gia đánh giá phim điện ảnh lại có ý kiến khắt khe hơn. Một vị chuyên gia nhận xét phim ảnh đã nói thế này khi nhắc tới Tung hoành Hương giang: Gần đây trình độ của Steven có phần đi xuống là chuyện ai cũng biết, nhưng không ngờ lần này anh ta lại hoàn toàn vứt bỏ đam mê mà cúi đầu trước tư bản, quay một bộ phim đề tài tình yêu thần tượng dưới cái mác phim xã hội đen, đúng là vết nhơ trong sự nghiệp. Lời bình này vừa được phát ra, các trang mạng xã hội lại nổi lên những trận chiến, kẻ khen người chê vô số kể, nghiễm nhiên trở thành cuộc cuồng hoan của toàn bộ dư luận.

Có điều, bất kể người ta có tranh luận thế nào, doanh số bán vé của Tung hoành Hương giang vẫn thành công đạt đến đỉnh cao. Ai cũng không ngờ được, mãi cho đến khi phim kết thúc đợt chiếu rạp rồi mà độ nóng vẫn không giảm. Đầu tiên là OST và soundtrack của phim đều bùng nổ, trở thành những khúc nhạc có độ phổ biến cực kỳ rộng rãi. Sau đó là lượng tiêu thụ của sách gốc "Hồng Môn thế kỷ" cũng tăng theo, trở thành cuốn sách best-seller trong tháng trên phạm vi Cảng đảo. Còn một điều nữa, phong cách ăn mặc vô cùng xinh đẹp của Lâm thái Lâm An Kỳ cũng được tung hô, những bộ trang phục của "cô câm" do Trần Hân Nghi sắm vai trong phim đồng thời cũng trở thành xu hướng thời trang của các nữ sinh.

Cuối cùng, ngay cả cuộc sống của Lâm Triển Quyền cũng bị ảnh hưởng, gần đây hắn và thái thái được mời tham dự rất nhiều sự kiện, thậm chí còn có tạp chí ngỏ lời hợp tác —— mời vợ chồng họ Lâm chụp bìa. Sau khi vội vã từ chối đối phương, Lâm Triển Quyền hết cách, bèn tạm thời buông hết công việc trên tay, dẫn người nhà đi nghỉ phép tại một hòn đảo tư nhân ở Đông Nam Á.

Đương nhiên, Lâm An Kỳ không biết chuyện gì xảy ra vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn nhét hai cái túi vào trong rương hành lý để mấy ngày nữa ra biển đào sò.

---

Về trí nhớ 7 giây của loài cá

Mấy năm sau, Lâm Triển Quyền chơi đùa trong bể bơi cùng Lâm An Kỳ - lúc này đã biến về hình dạng người cá, tiện thể xem lại "Tung hoành Hương giang."

Lâm An Kỳ chỉ vào nam diễn viên trên màn hình: "Daddy, năm đó anh đẹp trai quá à."

Lâm Triển Quyền: "...Đó không phải là tôi."

Lâm An Kỳ: "Ế, không phải sao?"

Lâm Triển Quyền: "......Hả?"

Lâm An Kỳ: "Nhưng người đó tên là A Quyền..."

Lâm Triển Quyền: "Không phải người nào tên A Quyền cũng là tôi, em xem, trong đó chẳng phải còn một cô câm đấy sao?"

Lâm An Kỳ: "Đó không phải em à?"

Lâm Triển Quyền: "Đó là con gái."

Lâm An Kỳ cầm tay hắn sờ vào khoang sinh dục của mình.

Lâm Triển Quyền: "Ờ... Đấy chỉ là đóng phim thôi."

Lâm An Kỳ: "Không phải daddy và em sao..."

Lâm Triển Quyền: "Nói như vậy cũng đúng, chỉ là..."

Lâm An Kỳ: "Nhưng anh bảo không phải..."

Lâm Triển Quyền: "Phải...nhưng mà..."

Mắt Lâm An Kỳ ướt sũng: "Daddy, anh làm em chóng mặt quá..."

Lâm Triển Quyền: "....Thôi, em nói gì cũng đúng ."

Lâm An Kỳ: "Ưʍ...anh vừa mới bảo là không phải!"

Lâm Triển Quyền: "Vậy thì không phải."

Lâm An Kỳ: "Nhưng anh vừa mới nói là phải kìa!"

Lâm Triển Quyền: "Ừm...em còn muốn làm nữa không?"

Lâm An Kỳ: "Muốn."