Edit: Dờ
Mùa thu năm 2009, mùng 6 tháng 10 âm lịch.
Chiều tối, dòng người nườm nượp trước cửa khách sạn năm sao Đông Phương Thịnh Duyệt của Tiêm Sa Chủy, khách mời đông nghịt đang chậm rãi tiến vào hội trường xa hoa lộng lẫy dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ. Trong số họ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng giới chính trị và kinh doanh, cũng có những nghệ sĩ, đạo diễn hoặc người mẫu nổi danh toàn châu Á, cũng có những người đứng đầu bang phái lịch sử gần trăm năm trên Cảng đảo, ngoài ra còn có một đám phóng viên và thợ săn ảnh vẫn cố gắng xô đẩy cho dù bị bảo vệ ngăn cản. Họ nâng chiếc máy ảnh, luồn lách chen lấn, cố gắng giành cơ hội chụp được một góc mặt của khách mời nổi tiếng, như vậy mới có thể được trả tiền công khi quay về tòa soạn.
Ở một ngã tư khác, các thành viên của O Ký và PTU [1] đang nghiêm túc sẵn sàng đón địch, chỉ có một ít người mới là tỏ ra hiếu kỳ. Tình huống hôm nay rất đặc thù, cảnh sát đã đến đây để thi hành nhiệm vụ canh giữ từ rất sớm, cùng với vô số bảo vệ và thành viên băng đảng xã hội đen ở bên kia đường đã hình thành nên cảm giác như Sở hà Hán giới.
[1] O Ký (OCTB): Phòng điều tra Hội Tam Hoàng và tội phạm có tổ chức.
PTU: Lực lượng cảnh sát cơ động.
15 phút sau, tiếng tranh cãi nổi lên từ đám đông đang ồn ào, vài viên cảnh sát căng thẳng chạy ra quát: "Xảy ra chuyện gì?"
Hai tên thanh niên nhếch nhác túm áo nhau chửi ầm lên như thể họ sắp lao vào đánh nhau, người bên trái nói đối phương chen lấn làm hỏng máy ảnh của mình, bên phải nói đối phương giẫm móp mui xe của mình. Cảnh sát liếc nhau rồi nhìn đám xã hội đen mặt mày hầm hầm đang nhìn sang bên này, bất đắc dĩ dẫn hai thanh niên ra một bên để xử lý.
Khi sự chú ý của mọi người vẫn tập trung vào hai thanh niên, không người nào thấy một cô gái nhanh nhẹn chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn, thuận lợi đi vào theo cửa bếp để trà trộn vào đám đông.
"Hô, A Huệ, sao giờ mới tới! Khách khứa vào hết rồi, mau thay quần áo đi, muộn hơn nữa thì không vào được đâu!" Nhân viên vệ sinh trẻ tuổi đứng ở cửa vội vàng đóng cửa lại, bực dọc nói với cô gái gọi là "A Huệ": "Nếu không nể tình cậu là bạn học của tớ..."
"Nếu không nể tình cậu là bạn học của tớ..."
A Huệ cười, huơ chiếc bút ghi âm và di động, an ủi đối phương: "Tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà Cindy! Lần này thực sự không còn xu nào để trả tiền thuê nhà nữa, đưa ít quá thì ngại lắm. Chờ tớ lấy được tin tức ở trong đó rồi sẽ trả ơn hậu hĩnh cho cậu!"
Cindy nhíu mày: "Nếu không phải vì anh Andy đã nhận tiền.... Biết trước cậu định làm chuyện như thế này thì đánh chết chúng tớ cũng không giúp cậu! Họ là xã hội đen đấy, người thường đâu dám dây vào, nếu chuyện cậu đi săn ảnh bị phát hiện..."
"Hây dà không sao đâu!" A Huệ vỗ ngực, "Tớ rất cẩn thận, thấy tình hình không ổn sẽ rút ngay! Với lại ngoài kia toàn là a sir, nếu bị đánh, tớ chạy tới chỗ họ là được! Hơn nữa tớ rất có nghĩa khí, nếu bị tóm thì tuyệt đối sẽ khai mình tự lẻn vào, nhất định không bán đứng các cậu."
"Được rồi được rồi, đứng đây lâu kẻo bị phát hiện, mau vào phòng vệ sinh mà đổi quần áo của nhân viên phục vụ đi." Cindy đẩy xe dụng cụ vào, nói: "Nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu lên món, hôm nay cả tầng trên tầng dưới đều được bao rồi, mỗi tầng khoảng tầm hơn 50 bàn. Cậu đi lại nhớ cẩn thận, đừng đυ.ng phải ai."
A Huệ kinh ngạc nói: "Má, 50 cộng 50, 100 bàn rồi còn gì... Cái danh "Quyền ngọc trai" chuẩn không cần chỉnh, vừa nghe đã biết là người vung tiền như rác, tiệc mừng thọ thôi mà mời những mấy nghìn khách! Nếu lấy được tin tức rồi thêm mắm dặm muối một chút....Hì hì, tên tổng biên tập chó má kia chắc chắn không dám từ chối bản thảo của tớ nữa!"
Dưới sự chỉ dẫn của Cindy, A Huệ - thợ săn ảnh của tạp chí lá cải trên Cảng đảo đã thành công đổi quần áo, đi theo mấy nhân viên phục vụ vào cửa chính của bếp. Một người quản lý trung niên đang tỏ ra rất lo lắng, thấy có thêm người vào làm việc thì vẫy tay gọi: "Mau bưng đồ uống với món ăn nguội lên trước đi, một nửa thực khách đã vào chỗ rồi!"
"Vâng!"
A Huệ nhận lấy hai mâm đồ ăn nguội, đi theo một nữ bồi bàn khác xấp xỉ tuổi lên đại sảnh tầng ba. Trên đường đi, người đó nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: "Ừm? Cô...sao tôi chưa từng thấy cô nhỉ?"
A Huệ bình tĩnh cười đáp: "Hôm qua tôi mới bắt đầu làm... Anh gì gì kia bảo gần đây rất nhiều việc nên mới vội vã thuê bọn tôi."
"À, anh Andy hả? Hình như đúng là có chuyện này." Nữ bồi bàn không nghĩ nhiều, nhìn A Huệ rồi cười thân thiện: "Tôi là A Quyên, cũng mới đến hơn nửa tháng. Lát nữa cô theo sát tôi, đừng đi lung tung."
A Huệ vui vẻ đáp: "Vâng, cảm ơn cô A Quyên! Cứ gọi tôi A Dung là được... Có điều, chắc là tôi không ở lại lâu, chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi."
A Quyên gật đầu, ấn nút thang máy rồi cùng A Huệ đi vào trong. Bên trong còn có hai nam bồi bàn khác tới từ tầng dưới, đang hăng say bình luận về nhân vật chính ngày hôm nay --
"Vãi, mày biết tao vừa nhìn thấy ai ở đại sảnh không? Con cả của Quyền ngọc trai - Lâm Gia Hào, cậu ta đang tiếp đón khách khứa thay cha mình! Chậc chậc, nhiều mỹ nữ vây quanh đó lắm, còn có cô nữ minh tinh Vạn Tình mà mày thích... Hôm nay tổ chức hoành tráng như vậy, mày đoán xem rốt cuộc Quyền ngọc trai có bao nhiêu tiền? Hâm mộ quá! Sản nghiệp dưới danh nghĩa của ông ta không phải mấy chục thì cũng mấy trăm, cái gì mà Bất động sản An Kỳ, Tài chính An Kỳ, Giáo dục An Kỳ... Ngay cả trung tâm thương mại mới xây dựng cũng tên là Angel City. Mẹ nó, nhất định là kiếm được bộn tiền!"
"Mày ngu lắm, ông ta là long đầu tiền nhiệm của Hòa Hưng Thắng mà, mười mấy năm về trước đã bắt đầu lập thương hội Hòa Ký rồi! Địa bàn lúc ấy trải rộng bao nhiêu thì ông ta có bấy nhiêu sản nghiệp, đương nhiên là kiếm được nhiều tiền rồi."
"Bảo sao lại gọi là Quyền ngọc trai, chẳng lẽ ổng khởi nghiệp bằng ngọc trai à?"
"Ha ha, không phải! Bởi vì lần nào ổng tham gia sự kiện trước công chúng cũng dùng trang sức bằng ngọc trai. Nghe nói vợ ông ta thích ngọc trai cho nên mới đòi ổng dùng giống mình, ông Lâm Triển Quyền ấy nổi tiếng yêu vợ mà... Không chỉ đặt tên các sản nghiệp là An Kỳ, thậm chí còn có quỹ Trân Châu để làm từ thiện nữa."
"Có si tình đến mức ấy thật không? Tao cảm thấy báo lá cải bịa chuyện để lừa đám con gái thì có. Chắc là người ta chỉ đặt tên cho vui thôi, mấy ngày nữa thêm cái quỹ Hổ Phách, quỹ Hoàng Kim, quỹ Bạch Kim gì đấy..."
"Tao cũng không biết, nhưng mà Lâm An Kỳ đúng là tên của vợ ông ta... Hầy, muộn rồi đấy, mau đi làm việc thôi. Ha ha, lát nữa chắc chắn có cơ hội nhìn thấy Quyền ngọc trai, hay là mày tự đi mà hỏi?"
"Tao lại gần để bị xã hội đen tẩn à? Cút!"
Hai người ngưng đùa giỡn, một trước một sau rời khỏi thang máy. A Huệ cũng không hóng hớt nữa, đi theo A Quyên lên hội trường đã có rất nhiều khách khứa ngồi vào bàn.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra đây không phải là đại sảnh chính nơi Lâm Triển Quyền sẽ xuất hiện, mà là sảnh phụ để chiêu đãi khách khứa có địa vị tầm trung. Tuy đều là hội trường 50 bàn nhưng vị trí lại ở dưới một tầng, cho nên nếu A Huệ muốn lấy được tin tức thì phải tìm cách lên tầng trên. Nhưng A Quyên vẫn cần cô đi theo để đưa đồ ăn, bây giờ rời đi sẽ khiến người ta chú ý.
"A Dung... A Dung?"
Nghe thấy A Quyên gọi mấy tiếng, A Huệ sửng sốt, sau đó mới nhận ra đó là tên giả của mình. Cô vội vàng mỉm cười bưng đồ ăn ra, cẩn thận đặt những đĩa đồ ăn sang trọng và rượu quý xuống các bàn tiệc, vừa di chuyển vừa nghe ngóng người khác nói chuyện. Các khách mời là nam phần lớn đều tán dóc về đủ loại chuyện của Lâm Triển Quyền và việc mười mấy năm qua hắn đã chuyển sang giới kinh doanh; khách mời nữ lại bàn về chuyện gia đình hắn, đặc biệt là rất ngưỡng mộ tình cảm mấy chục năm vẫn mặn nồng như ngày đầu của Lâm Triển Quyền và Lâm An Kỳ, cùng với chiến tích kinh người một lần sinh ba và một lần sinh đôi của Lâm An Kỳ.
A Huệ nghe xong mà cạn lời, bởi vì "Lâm Triển Quyền và bối cảnh Hòa Hưng Thắng", "Hòa Hưng Thắng thu mua bất động sản", "Bất động sản An Kỳ thu mua đất", "Biệt thự trong Angel"s Garden", "Lâm An Kỳ sinh đôi sinh ba",...đều là những tin cũ rích, các bà các dì đầu đường cuối ngõ truyền miệng nhau vài bản, tòa soạn nơi cô làm việc chắc chắn sẽ không đăng lại. Mà nếu cô đào sâu hơn một chút thì chủ biên lại không dám duyệt, càng miễn bàn cô còn định dùng những tin tức ấy để lấy thêm tiền thưởng. Điều khiến A Huệ càng phải trợn trắng mắt lên là, khi cô vừa đói rã ruột vừa bận bịu hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không nghe ngóng được tin tức gì, ngay sau đó lại còn bị quản lý yêu cầu đứng chờ cạnh bàn tiệc để thêm trà thêm nước cho khách bất cứ lúc nào.
"Hầy, lần này xui ghê! Không những không thấy người mà còn không được ăn cơm tối..."
Ngay lúc cô đang nghĩ xem làm thế nào để chuồn về nhà viết bài cho tuần này, thanh niên đứng trong thang máy lúc nãy bỗng men theo tường đi tới, khẽ hỏi: "Này, cô là người mới tới hả?"
Sợ bị anh ta phát hiện ra, A Huệ căng thẳng: "Đúng rồi... Tôi là A Dung, hôm qua mới tới! Anh là...?"
Người nọ nhìn xung quanh, đột nhiên chắp tay lại cầu xin: "Tôi là A Nhân, cũng là nhân viên phục vụ ở đây. Cô có thể đổi ca với tôi không? Tôi rất thích nữ minh tinh ở bàn 36, tôi muốn nhìn thấy cô ấy từ lâu lắm rồi!"
Mắt A Huệ đảo như rang lạc: "Ờ...đổi ca?"
A Nhân vội đáp: "Đúng thế, tôi đang bưng bê cho tầng trên. Còn vài món nữa thôi, đến lúc bưng món tráng miệng ra là tôi sẽ quay lại!"
Nghe vậy, A Huệ mừng húm, vội vàng đẩy xe nước trà bên cạnh cho anh ta, vỗ ngực nói: "Ha ha, mãi mới được gặp thần tượng, đương nhiên là muốn đứng bao lâu thì đứng, muốn phục vụ bao lâu thì phục vụ rồi! Còn chờ gì nữa! Mau đi rót rượu cho người ta đi, tôi lên tầng làm thay cho anh!"
"Thật sao? Cảm ơn cô nhiều lắm!" A Nhân tươi cười, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, nhắc nhở: "Trên đó toàn là lão đại xã hội đen, tuy bên dưới có cảnh sát trông coi nhưng cô là con gái, cũng nên cẩn thận một chút."
Có câu nghé mới sinh không sợ hổ, A Huệ nghe thấy có cơ hội được nhìn thấy lão đại xã hội đen thì chẳng quan tâm mình ra sao nữa, lập tức nói: "Yên tâm, A Nhân. Tôi không sao đâu! Anh mau đến gặp thần tượng đi!
Nói xong, cô vội vã bước tới chỗ thang máy, nhanh chóng chạy lên "Tùng Hạc Đường" ở trên tầng. Bên trên quả nhiên khác xa bên dưới, không chỉ được trang hoàng xa hoa lộng lẫy hơn, ngay cả người đứng quanh bảo vệ cũng nhiều. A Huệ vừa mới đấy cánh cửa nhỏ phía sau hội trường ra, còn chưa kịp cảm nhận được gì đã bị mấy thành viên xã hội đen ngăn lại.
"Này, này...gọi cô đấy! Cô từ đâu tới?"
A Huệ thấy tim hẫng một nhịp, quay ra nhìn ba người:"Ơ, các vị đại ca...Tôi là nhân viên phục vụ ở đây, các anh nhìn đồng phục của tôi là biết mà."
Ba người đánh giá cô một lát, nhíu mày: "Mặt lạ quá, sao lúc trước không thấy cô bưng đồ lên đây?"
A Huệ cố nặn ra một nụ cười: "À, bởi vì anh Nhân đi vệ sinh rồi, tôi đổi ca với anh ấy."
Nhóm thuộc hạ nhìn nhau, lại trừng mắt nhìn A Huệ, không thấy manh mối gì mới phất tay nói: "...Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau vào đi."
Họ chịu thả người, A Huệ thầm thở phào, chậm rãi đi vào trong. Cô đến cạnh bàn trà, giả vờ thu dọn chai rượu rỗng bằng thủy tinh, thỉnh thoảng quan sát tình hình xung quanh. Bây giờ là khoảng 8 giờ tối, rượu qua ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị, không khí vừa náo nhiệt vừa hài hòa, không ai chú ý tới cô gái săn ảnh cải trang thành nhân viên phục vụ.
Tuy nói với người nhà rằng mình làm truyền thông nhưng thực tế thì ngày nào A Huệ cũng đem theo máy ảnh và bút ghi âm để đi săn tin tức về người nổi tiếng. Vào nghề hai năm, cô chưa từng lấy được tin tức kinh thiên động địa gì, nếu lấy được chủ đề hay thì lại bị biên tập khác cướp mất, bởi vậy mà rất uất ức, nóng lòng muốn chứng minh bản thân.
"Đào vàng mừng thọ, tượng Quan Công vàng, tượng rồng vàng... Còn có tượng uyên ương bằng vàng? Chúc thọ chứ đâu phải đám cưới!... Cái bình hoa cổ kia nhìn đắt đỏ quá...Bình sứ cổ quả đào, bình sứ quả lựu, sao lại là lựu? Bây giờ chúc Quyền ngọc trai con đàn cháu đống hình như hơi muộn rồi đi?....Ông ta năm mươi tuổi rồi mà..."
"Hô, chân giò hun khói nướng, vi cá sốt, còn có có cơm chiên bát bảo... Họ ăn không hết kìa. Hầy, mình đói quá..."
"Ớ? Hình như kia là "chú Hưng" của bang Nghĩa Hòa, lúc trước mình có thấy trên báo, hình như béo ra nhiều!... Mỹ nhân bên kia chẳng phải là diễn viên điện ảnh Lucy à? Ha, nghe nói bác trai của cô ấy là bạch chỉ phiến của bang Quần Anh, xem chỗ ngồi kìa, địa vị không thấp đâu... Người đang nói chuyện ở bàn 12 kia hình như là ông chủ của Khoa học kỹ thuật Hoành Lực, thay gái như thay áo, không đến ba ngày lại đổi bạn gái mới... Ô, ở giữa có nhiều người kính rượu quá...Ông Hưng kia cũng đi qua đó... Ông ta đứng mà kính rượu? Khách sáo thế? Nhất định Lâm Triển Quyền đang ở đó!"
A Huệ nhìn xung quanh, lấy một cái khay trên bàn trà rồi đặt lên đó vài chiếc khăn và hai bình rượu. Bởi vì cải trang rất tốt, đi qua đi lại mà không ai phát hiện ra thân phận của cô, A Huệ cũng thuận lợi đến gần nơi náo nhiệt nhất.
"Chúc mừng Quyền gia, chúc ngài phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn!"
"Quyền ca, em không giỏi ăn nói, chúc anh an khang phú quý vậy!"
"Quyền gia còn khỏe chán! Ha ha, tôi kính ngài một ly!"
A Huệ cố gắng lại gần đám người đang chúc thọ để quan sát, nhanh chóng thấy được nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay, hắn đang ngồi ở giữa đám người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt -- Lâm Triển Quyền, hôm nay mừng đại thọ năm mươi tuổi.
Đã đến trung niên nhưng có vẻ như Lâm Triển Quyền bảo dưỡng rất tốt. Tuổi đã cao nhưng ngoại hình trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, cho dù chỗ thái dương có chút tóc hoa râm nhưng điều đó cũng chỉ tăng thêm sự quyến rũ của một người đàn ông chín chắn trưởng thành. Hắn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, chải ngược tóc một cách tiêu chuẩn, khuôn mặt nghiêm trang có thêm chút khí chất thành thục, mà cặp kính gọng vàng trên mắt lại khiến hắn thêm phần nho nhã.
Lúc A Huệ nhìn thấy hắn thì rất ngạc nhiên, nếu không phải cái nghề cô đang làm khiến cô hiểu biết đôi chút về xã hội đen, có lẽ cô sẽ không ngờ được một người ăn mặc chẳng khác gì doanh nhân trí thức như vậy lại là long đầu tiền nhiệm nắm trong tay thương hội Hòa Ký.
Người bình thường sẽ cảm thấy hiếu kỳ, đặc biệt là khi nhân vật chính trong lời đồn ngay trước mặt, càng khiến cho sự tò mò ấy lan ra, A Huệ cũng vậy. Cô rất muốn biết, rốt cuộc Lâm Triển Quyền trong lời đồn và người đàn ông trung niên ngồi cách đó không xa ngay lúc này khác nhau ở chỗ nào... Hay là hoàn toàn giống nhau?
Không đợi cô ngẫm nghĩ kỹ về chuyện long đầu chuyển sang làm ông trùm kinh doanh, giữa lúc mọi người thay phiên nhau nâng cốc chúc mừng, họ để lộ một khe hở, A Huệ phát hiện ra bên cạnh Lâm Triển Quyền vẫn còn một bóng dáng thướt tha nữa.
Người đó mặc xường xám màu đỏ, cổ tay như tuyết trắng đeo chiếc vòng vàng. Khuôn mặt mềm mại thanh tú, đôi mắt ngập nước lúng liếng đảo quanh, tò mò nhìn những người đang chúc mừng Lâm Triển Quyền. Chóp mũi hồng nhạt và đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, tai đeo một cặp khuyên ngọc trai càng khiến người đó trông như một bức tranh đầy uyển chuyển và có sức sống.
Lúc thực khách chúc mừng Lâm Triển Quyền thì cũng thoáng đánh giá người bên cạnh hắn, nhưng lại nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. Có lẽ vì cảm thấy ngượng ngùng, vị mỹ nhân ấy cúi đầu xuống, giấu khuôn mặt xinh đẹp vào sau cánh tay Lâm Triển Quyền.
Nhìn từ góc của A Huệ, cô chỉ thấy một đôi tay trắng nõn nhỏ xinh dịu dàng quấn lấy khuỷu tay của Lâm Triển Quyền, ngón tay khẽ chạm lên mu bàn tay hắn. Tuy phong cách ăn mặc thiên về trưởng thành quyến rũ nhưng dựa theo trạng thái da thịt non nớt mềm mại của đối phương và dáng vẻ mềm nhũn tựa vào vai Lâm Triển Quyền, có lẽ cô ta chưa qua hai mươi tuổi.
Lâm Triển Quyền nói chuyện với khách khứa một lát, vươn cánh tay trái ra ôm lấy eo của đối phương, nửa ôm nửa che chở, gắp mấy con tôm đã lột vỏ vào trong bát của người đó.
Hắn nghiêng người nói: "Ăn một chút đi."
"Ưm hư..."
Người trong lòng hắn lắc đầu, dụi vào vai hắn mà cọ tới cọ lui, lắc lắc cánh tay của hắn như làm nũng.
Lâm Triển Quyền lập tức nhíu mày, buông đôi đũa xuống. A Huệ thấy vẻ mặt hắn thay đổi thì không khỏi hết hồn, sợ vị "mỹ nữ" kia được chiều mà kiêu, chọc giận hắn. Dù gì, những cô gái trẻ hy sinh thanh xuân bên cạnh những người đàn ông trung niên công thành danh toại đều không có kết cục tốt, rất hiếm người nào lấy được khoản phí chia tay xa xỉ như mong muốn.
Nhưng điều khiến A Huệ ngạc nhiên là, hiển nhiên Lâm Triển Quyền không hề coi đối phương như một món đồ chơi xinh đẹp.
Hắn cẩn thận ôm lấy cậu, dịu dàng cọ tay lên chóp mũi đối phương mà dỗ dành: "Ngoan, ăn chút gì đi, không thì cơ thể không chịu nổi đâu."
Mỹ nữ nhăn nhó không đáp, trái lại còn nâng hai chân như tuyết trắng lên mà cọ, hơn nửa người đều nằm trong lòng Lâm Triển Quyền.
Rất nhiều khách khứa trong hội trường đều cười thầm chế nhạo khi nhìn thấy cảnh tượng tình chàng ý thϊếp trước mắt lúc này.
A Huệ cũng thầm lắc đầu.
"Hầy, còn bảo là ông ta yêu vợ cơ mà... Xem ra đều bịa cả, mừng thọ mà còn dẫn bồ nhí tới!...Ha ha, ba thằng con lớn và hai thằng con nhỏ bên cạnh đều giống Lâm Triển Quyền như đúc, vừa nhìn đã biết là con trai của ông ta... Hừ, cả năm thằng đều chẳng nói năng gì, cứ cúi đầu ăn uống như không có chuyện gì xảy ra? Đẻ chúng nó không bằng đẻ miếng xá xíu cho xong.... Bảo sao đứa nào cũng giống y hệt Lâm Triển Quyền, đều không có lương tâm. Cái gì mà tương kính như khách, tình cảm mặn nồng, tin vịt hết... Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc! Phu nhân chính thất là một người câm, đáng thương thay, Lâm An Kỳ có khổ mà không thể nói."
Lâm Triển Quyền khẽ dỗ dành một lát, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, vươn hai tay để đối phương ngồi hẳn lên người mình. Mỹ nũ ngồi trên đùi hắn, hai chân khẽ đong đưa, tránh trái tránh phải, không chịu để hắn đút tôm.
Vài lần như thế, Lâm Triển Quyền bất đắc dĩ đầu hàng, khẽ nói: "Được rồi, được rồi. Không ăn tôm nữa. Vậy uống vài hớp súp bồ câu dưỡng nhan. Hầm vừa đủ, không nóng quá."
"Ưm hm..."
Đối phương chu môi ra, sau đó mới chịu thua mà nhấp một chút nước canh trên chiếc thìa Lâm Triển Quyền đưa tới bên miệng, lại trưng ra vẻ mặt mệt mỏi yếu đuối.
A Huệ mượn việc thay khăn cho thực khách để lại gần, muốn nghe hai người nói chuyện. Lâm Triển Quyền mang nhân tình đến tiệc mừng thọ năm mươi tuổi là một bê bối không tồi, nếu có thể bới ra tình hình cụ thể của cô gái này thì A Huệ sẽ thức suốt đêm nay để lên bài phốt.
Ngay lúc A Huệ đang tiếp cận, một người đàn ông khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi lên tiếng. A Huệ nhận ra đó là Lương Thiên Minh - bạch chỉ phiến kể từ khi Lâm Triển Quyền tiếp nhận Hòa Hưng Thắng, cũng là tổng giám đốc công ty Hòa Ký sau khi chuyển từ xã hội đen sang kinh doanh.
Trên mặt Lương Thiên Minh có một vết sẹo rất rõ ràng, càng khiến cả khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Lúc này, Lương Thiên Minh hỏi Lâm Triển Quyền một cách đầy lo lắng: "Quyền ca, đại tẩu không sao chứ?"
Lâm Triển Quyền khẽ cười, xua tay nói: "Không sao, chỉ là...lại có rồi."
Lương Thiên Minh ngẩn ra, sau đó lập tức tỏ ra mừng rỡ, nâng chén lên nói: "Ha ha, Quyền ca có cần dũng mãnh đến thế không? Đại tẩu lại có rồi mà anh không nói với bọn em một tiếng, chúc mừng!"
Lâm Triển Quyền lại múc một thìa canh đưa tới trước mặt người trong lòng, cười nói: "Cậu biết em ấy ngượng mà, tôi muốn chờ muộn một chút rồi mới thông báo việc vui này, kéo dài mãi đến tận bây giờ. Hình như trong bụng lại có hai đứa, tính cả năm đứa trước thì vài năm nữa là thành đội bóng luôn rồi."
Nghe vậy, người ngồi trên đùi hắn lườm Lâm Triển Quyền một cái với đôi mắt ngập nước.
Lương Thiên Minh bật cười, vỗ tay cái bép: "Lại sinh đôi? Em không biết phải nói Quyền ca lợi hại hay là a tẩu lợi hại nữa."
Nghe cuộc đối thoại của hai người, A Huệ run rẩy, suýt nữa đánh vỡ đĩa.
Người mà Lâm Triển Quyền ôm chính là vợ ông ta - Lâm An Kỳ?
Sao có thể chứ?
Cô muốn hét lên thật to.
Lâm An Kỳ và Lâm Triển Quyền ở bên nhau từ khi còn trẻ, nhưng đó là chuyện cách đây gần hai mươi năm, sao mà Lâm An Kỳ còn mang khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp thế kia được? Đương nhiên, chẳng phải A Huệ chưa từng thấy những quý bà nhà giàu hay minh tinh điện ảnh chăm sóc sắc đẹp rất kỹ lưỡng, một là bẩm sinh, hai là trải qua chỉnh sửa, nhưng quan trọng nhất là phải có tiền. Tiền chăm sóc sắc đẹp hàng tuần lên tới mấy vạn, ăn mặc đi lại cũng phải dùng hàng cao cấp nhất, đương nhiên là có thể làm chậm lại sự lão hóa.
Nhưng Lâm An Kỳ đẹp theo kiểu không cần phải chăm sóc. Cậu ngước khuôn mặt như nhéo ra nước lên, cả cơ thể non nớt yểu điệu nũng nịu với Lâm Triển Quyền, giống như hai mươi năm qua chẳng để lại dấu vết gì trên người cậu. Điều khiến A Huệ ngạc nhiên hơn nữa là người có cơ thể thon gọn như Lâm An Kỳ đã sinh năm đứa con, tiếp theo còn chuẩn bị sinh hai đứa nữa cho Lâm Triển Quyền.
Là con người của thời đại mới, A Huệ trước nay không tin mê tín dị đoan, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm An Kỳ, lại nhìn thái độ mấy chục năm vẫn mặn nồng như ban đầu của Lâm Triển Quyền.... Lần đầu tiên A Huệ nảy ra ý nghĩ rằng, chẳng lẽ giống như trong tin đồn, để khiến cho Lâm Triển Quyền mê mẩn mình, Lâm An Kỳ đã đến một quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á để cầu bùa ngải hồ ly rồi yểm vào chồng mình?
Đang suy nghĩ miên man, một vị khách đánh rơi bật lửa xuống đất, A Huệ vội vàng cúi xuống nhặt giúp. Trong chớp mắt ấy, cô rõ ràng nhìn thấy hai chân Lâm An Kỳ quấn chặt lấy Lâm Triển Quyền, bàn chân trần cọ xát cách lớp vải quần tây, thậm chí trườn vào trong ống quần để mơn trớn da thịt của đối phương.
"......Má, không thể nào, sao lại gan vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là hồ ly tinh?"
Lâm Triển Quyền bị hồ ly quấn thân thì sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng động tác lại cứng đờ. Không bao lâu sau khi A Huệ phát hiện ra cảnh tượng ve vãn trắng trợn ấy, Lâm Triển Quyền cúi xuống xỏ lại giày đế bằng cho vợ mình, cẩn thận nâng người dậy để chuẩn bị rời đi. Hắn đứng lên, ôm Lâm An Kỳ nhỏ nhắn vào trong lòng, nói với khách khứa rằng muốn dẫn phu nhân nhà mình lên tầng nghỉ ngơi một lát.
Hai người nhanh chóng rời đi dưới sự bảo vệ của đám thuộc hạ và nhân viên an ninh.
"Hả, thế thôi đã đi rồi?"
A Huệ muốn đuổi theo để xem xét tình hình, nhưng Tùng Hạc Đường còn những nhân viên phục vụ khác nữa, vả lại cô cũng biết, nhóm thuộc hạ của Lâm Triển Quyền không phải ăn không ngồi rồi, nếu đi theo lên tầng mà bị phát hiện thì xong đời.
"....Mình phải làm gì đây... Đã hứa trả tiền cho Cindy, giờ chỉ biết được tin Lâm An Kỳ mang thai... Tin này sao mà đủ giật gân?....Cindy, đúng rồi! Nhân viên vệ sinh!"
A Huệ nghĩ ra cách thì phấn chấn hẳn lên, cho dù cô nàng còn chưa ăn cơm tối.
"Tan ca là các cô ấy phải thay đồng phục, đến phòng giặt đồ tìm một bộ là được rồi! Nơi Lâm Triển Quyền và vợ ông ta nghỉ ngơi thì nhất định có rất nhiều người bảo vệ, hì hì, vậy thì dễ tìm quá còn gì?"
Từ bỏ kế hoạch xông thẳng lên, A Huệ quyết định cải trang thành nhân viên vệ sinh rồi đứng canh ở một bên, chờ vợ chồng Lâm Triển Quyền đi rồi, cô sẽ vào phòng với danh nghĩa quét dọn, nhìn xem có thể đào thêm thông tin gì hay không. Khi cô cẩn thận lẻn vào phòng giặt đồ để tìm kiếm, Lâm Triển Quyền ôm người vào phòng khách sạn đã sắp xếp từ trước.
"Ưʍ...ư..."
Bắt lấy ngón tay của Lâm Triển Quyền, thiếu niên rêи ɾỉ đầy bất an, liên tiếp nhìn mặt hắn rồi lại dụi vào ngực hắn.
Thấy thế, Lâm Triển Quyền an ủi: "Nhịn thêm một chút nữa...Ngoan, đừng bướng, chú ý em bé trong bụng."
"Lạch cạch" hai tiếng, đôi giày nhỏ rơi xuống sàn. Hai chân mảnh khảnh của thiếu niên thay thế bởi đuôi cá màu xanh lam, vây cá mỏng manh nhẹ nhàng vẫy vẫy.
"Biến...biến trở lại rồi...Daddy..."
Thiếu niên nhíu mày ôm lấy tay Lâm Triển Quyền, hai mắt ướt nước, ấp úng nói: "Ư, đã nói là không thích ăn tôm... Tanh lắm, cũng không thích súp bồ câu... Vừa ngọt vừa mặn rất kỳ cục..."
Lâm Triển Quyền nghe vậy thì khẽ bật cười, bóp mũi thiếu niên một cái, nói: "Lại làm nũng rồi đấy, lần nào có em bé cũng kén ăn, ăn cơm cũng bướng bỉnh gắp hết vào bát tôi... Bé heo điệu nhà em."
"Không...không phải mà!" Hiển nhiên thiếu niên rất bất mãn với cách nói của hắn, vặn eo dùng đuôi vuốt cạnh đùi hắn, ra sức cãi: "Có em bé...sẽ không muốn ăn gì nữa... Không ăn nên dễ mệt. Cho nên... buổi sáng một lần không đủ, không đủ...đều tại daddy..."
"Được rồi, đừng lộn xộn, cẩn thận ngã bây giờ." Lâm Triển Quyền ôm cậu vào ngực, rảo bước đi vào phòng tắm. Tiện tay vỗ mông thiếu niên, lại sờ sờ đuôi cá hình quạt hơi cong lên của cậu, hắn bất đắc dĩ cười nói: "...Cái này không ăn, cái kia không ăn, nói trắng ra là muốn làm chứ gì? Lát nữa làm chậm một chút, để tôi ôm em, miễn cho lại bị đau giống lần trước."
Gác đầu lên vai hắn, thiếu niên há miệng cắn cổ hắn một cách khó nhịn: "....Ư hm, mặc kệ... Kỳ Kỳ muốn."
"Ghê nhỉ." Lâm Triển Quyền nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn xuống đôi môi mềm mại của thiếu niên, khẽ nói: "Bị đau cũng không sợ à?"
"Không sợ...bây giờ muốn..."
Thiếu niên nhìn Lâm Triển Quyền với đôi mặt sũng nước, khóe mắt trào ra giọt lệ, hóa thành ngọc trai rồi rơi lung tung xuống thảm trải sàn.
"Được rồi, cho em ngay bây giờ đây."
Người cá đang mang thai đợi mãi không nhận được sự an ủi từ bạn đời, vươn tay muốn tự xé rách áo mình. Lâm Triển Quyền thấy thế thì chặn tay cậu lại, mở vòi sen xả vào bồn tắm, quay lại đã thấy thiếu niên cởi xường xám trên người ra. Hắn giúp cậu kéo khóa sườn, làn da đầy dấu hôn loang lổ của người cá lộ ra ngoài, vảy mềm nhỏ ở vị trí dưới eo cọ vào tay Lâm Triển Quyền tạo nên cảm giác nhồn nhột.
"Ưʍ...muốn...em muốn..."
Nũng nịu thúc giục đối phương, thiếu niên chủ động cởϊ áσ sơ mi của Lâm Triển Quyền ra, tiếp tục cởi dây thắt lưng của hắn. Đầu lưỡi hồng nhạt nhanh chóng hé ra giữa đôi môi thiếu niên, ghé lại gần háng người đàn ông, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ cách lớp vải qυầи ɭóŧ, cố ý hôn lên chỗ phồng to.
"Phù...ư...ưʍ...phù..."
Dươиɠ ѵậŧ nóng rực được miệng nhỏ ngậm lấy, nghe tiếng rầm rì của cậu, Lâm Triển Quyền nhéo má cậu một cái, trầm giọng: "Không được vừa ngậm vừa nói chuyện."
"...Chụt...chậc...chụt..." Mυ'ŧ vào thật mạnh xong, người cá nghịch ngợm rốt cuộc cũng chịu buông dươиɠ ѵậŧ cương cứng ra. Liếʍ vài sợi chỉ bạc rơi ra ngoài, thiếu niên hưởng thụ mùi vị tanh nồng, đắc chí nhìn Lâm Triển Quyền, thản nhiên nói: "Em chỉ muốn daddy mau làm thôi mà."
Nghe vậy, Lâm Triển Quyền khẽ cười một tiếng, xoa nắn đầṳ ѵú hơi đứng lên của người trong lòng, dịu dàng bóp quầng vυ' hơi trướng to. Thiếu niên cất tiếng rên ri mềm mại, nhanh chóng được hắn cúi xuống chặn miệng lại, cơ thể với làn da non mềm liên tiếp được mơn trớn, bàn tay thô ráp trượt xuống, vuốt ve dọc theo đuôi cá thon dài, cuối cùng dừng lại ở vây cá mỏng manh. Đôi mắt của người cá xinh đẹp lại ướt sũng, ngón tay cuộn lại rồi lại thả lỏng ra, để lại vài vết đỏ trên tấm lưng rộng của Lâm Triển Quyền.
"Đừng...đừng sờ nữa mà..."
"Sợ ông xã sờ chỗ này phải không, nhưng thực ra em thích lắm còn gì?"
"Ư...ư ya..."
Đè vòng eo liên tục giãy ra của thiếu niên xuống, tay kia của Lâm Triển Quyền vuốt ve bụng của cậu, nhanh chóng khẽ vạch chỗ vảy mềm che đậy khoang sinh sản ra. Dươиɠ ѵậŧ giấu trong đó lập tức đứng lên, chất lỏng ướŧ áŧ chảy ra từ trong lỗ, làm ướt ngón tay của hắn.
"Kỳ Kỳ đáng yêu quá." Hắn mỉm cười, xoa nắn gậy thịt nhỏ xinh bên trong khoang sinh sản, nhẹ nhàng mơn trớn vảy bạc mềm mại bên dưới, tiếp tục bóp qυყ đầυ hồng nhạt, chủ động tuốt lên xuống cho thiếu niên.
"Yaaa...Daddy giỏi quá... Kỳ Kỳ...cái đó của Kỳ Kỳ..."
"Kỳ Kỳ là bé cá đực, thích ông xã chơi chỗ này của em, có phải không?"
"Vâng...vâng ạ..."
"Vậy có muốn ông xã tiếp tục chơi không?"
"Muốn! Thích... Kỳ Kỳ thích lắm..."
"Thích cái gì?"
"...Thích...được daddy chơi chỗ đó... Daddy sờ thoải mái..."
Thiếu niên phát ra tiếng kêu sung sướиɠ, phía dưới run rẩy nhè nhẹ, chiếc đuôi cá trong nước không ngừng quẫy lên, đập vào thành sứ trắng của bồn tắm, làm bắn ra bọt nước.
Nhìn thấy vẻ mặt dâʍ đãиɠ của người trong lòng, Lâm Triển Quyền thử sờ xem khoang sinh sản bên trong ướt như thế nào, thiếu niên lập tức ưỡn eo lên. Lâm Triển Quyền đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình cọ xát vào vách thịt trong khoang sinh sản, bên ngoài mép thịt ướt đẫm, chảy ra dịch nhầy.
"Daddy...mau cho em..."
Thiếu niên cầu xin đầy đáng thương, cánh tay mềm mại trắng như tuyết ôm chặt lấy cổ Lâm Triển Quyền. Cậu thở hổn hển, vành tai nhọn run rẩy, đôi mắt cũng híp lại, cánh môi mềm tham lam cọ xát vào mũi người đàn ông.
"...Ôm em đi...em muốn...daddy..."
"Ừ, đừng giãy giụa, không thì em lại đau bây giờ."
Nói xong, Lâm Triển Quyền đẩy gậy thịt vào trong cái lỗ nhỏ của người cá, thiếu niên kêu lên đầy nũng nịu, hưởng thụ cảm giác khoang sinh sản được bạn đời lấp đầy rồi liên tục đâm thọc. Cho dù là cọ xát nhè nhẹ ngoài mép thịt hay cắm vào tận sâu bên trong đều khiến thiếu niên run rẩy toàn thân.
Cậu thất thần liếʍ môi mình, chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, mở hai mắt nhìn gậy thịt của Lâm Triển Quyền ra vào khoang sinh sản của mình. Bởi vì cấu tạo cơ thể khác với loài người, cây gậy thịt tím đen thô to của hắn mới vào một nửa đã hoàn toàn lấp đầy lỗ non của người cá, thọc vào tận miệng tử ©υиɠ.
"Sướиɠ...sướиɠ quá...Daddy giỏi quá à..."
"Em bé còn ở trong... Tôi sẽ làm chậm một chút."
"Không...đừng chậm...hu hu...."
"Bé heo ngốc, sướиɠ đến chảy cả nước mắt rồi mà không chịu để ông xã chậm lại..."
Khoang sinh sản dần mở rộng ra dưới động tác thọc vào của hắn, qυყ đầυ thô to dễ dàng xâm nhập vào nơi nhạy cảm nhất của người cá, nhẹ nhàng cọ xát. Hai người hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ việc làʍ t̠ìиɦ, chỗ kết hợp thỉnh thoảng phát ra tiếng nước dâʍ ɭσạи, cảm giác ngọt ngào tê dại dần biến thành từng đợt căng trướng bủn rủn.
"Daddy giỏi quá....! Em yêu anh...em muốn....cho em đi....ưʍ..."
"Thoải mái quá...làm em...làm em đi..."
"Ưʍ...ôm em..."
"Ya..."
Thiếu niên đờ đẫn rơi vào vòng xoáy của du͙© vọиɠ, đuôi cá xinh đẹp màu lam mềm nhũn quẫy nước, cậu ôm lấy cánh tay Lâm Triển Quyền, thỉnh thoảng hôn lên làn da của hắn.
Bỗng nhiên, tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ của người cá biến thành tiếng khóc nức nở khiến người ta mềm lòng, thiếu niên bắt đầu khóc thút thít, miệng nói không thành lời: "....Đừng! Đừng liếʍ đuôi của Kỳ Kỳ... Đừng mà!"
Hóa ra ngoài việc đâm thọc dươиɠ ѵậŧ vào khoang sinh sản, Lâm Triển Quyền còn nắm lấy đuôi của thiếu niên mà hôn liếʍ. Đuôi cá của thiếu niên nhạy cảm và mềm mai hơn nhiều so với lúc ở dạng người, bị đầu lưỡi nóng ướt của nhân loại chơi đùa như vậy, đương nhiên là không chịu nổi.
"Ya...huhu...chân thoải mái quá...ưm, không...là đuôi... đuôi bị daddy ăn mất rồi..."
Vây đuôi non mềm ướŧ áŧ được người đàn ông ngậm trong miệng, khoang sinh sản của thiếu niên lại trào ra chất lỏng ngọt ngào, thấm ướt cả dươиɠ ѵậŧ của hắn. Không bao lâu sau, dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triển Quyền phồng to hơn, mà lỗ nhỏ của người cá cũng phản ứng lại, tham lam mυ'ŧ lấy cự vật của hắn.
"A a a...đừng...daddy mạnh quá..."
"Đừng cái gì, em rất muốn đúng không?
"Ưʍ...muốn...a... Kỳ Kỳ không chịu nổi nữa.... Daddy chậm lại một chút..."
"Ừ, được."
"Không...đừng chậm lại... Daddy tiếp tục làm Kỳ Kỳ... A a sắp rách mất...ưʍ....ư... sẽ hỏng mất..."
"Bé heo ngốc... Còn không biết là muốn nhanh hay chậm."
Tiếng khóc nức nở của thiếu niên không hề có sự đau đớn, chỉ có kɧoáı ©ảʍ thật ngọt ngào. Lâm Triển Quyền vừa tiếp tục âu yếm vây đuôi của người cá, vừa nắm eo cậu mạnh mẽ đâm vào. Vì hai chân của thiếu niên đã biến thành đuôi cá nên hắn không đâm vào rút ra như bình thường mà trực tiếp đâm thẳng vào khoang sinh sản rồi khuấy động, biên độ động tác dần lớn hơn, lực cũng ngày càng mạnh.
"Ư...Daddy làm hỏng mất... Không được liếʍ... Liếʍ nữa thì Kỳ Kỳ sẽ ra... Kỳ Kỳ không muốn nhanh như vậy..."
"Thoải mái quá...ư..."
Người cá xinh đẹp dần rêи ɾỉ to hơn, mỗi lần bạn đời đánh vào vách thịt non nớt, cơ thể cậu sẽ không kìm được mà run rẩy.
Có lẽ kɧoáı ©ảʍ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thiếu niên gần như phát điên, Lâm Triển Quyền cuối cùng cũng buông vây đuôi trong tay ra, cúi xuống hôn môi với cậu. Hắn hôn từ cằm xuống cổ và ngực, ngay lúc người cá đang hưởng thụ sự mơn trớn dịu dàng từ bạn đời nhân loại, hai đầṳ ѵú nhỏ bị cắn nhẹ một cái, sau đó là ngậm lấy mà nghiền mυ'ŧ thật mạnh, sự khuấy đảo trong khoang sinh sản cũng dữ dội hơn.
"A a a...Thích quá... Kỳ Kỳ ra mất..."
"Không...đừng... Daddy...đừng mυ'ŧ nữa... Đừng sờ nữa mà... A a a a a --!"
Tiếng rên sung sướиɠ quẩn quanh phòng tắm, nước mắt thiếu niên tràn ra khỏi khoé mi, theo cơ thể giãy giụa của cậu, mấy viên ngọc trai rơi xuống nước bồn tắm. Vừa rồi, khi ngực cậu bị hắn mυ'ŧ vào một cách hung hăng, khoan sinh sản bên dưới căng trướng lên, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông chọc vào và bắn đầy bên trong, vây đuôi còn bị hắn cầm lấy và xoa nắn liên tục, cậu gần như lêи đỉиɦ ngay lập tức. Thịt non trong khoang sinh sản ôm lấy qυყ đầυ của người đàn ông, mυ'ŧ lấy cả cây gậy thịt mà co bóp mãnh liệt như là muốn ép ra từng giọt tinh hoa.
Lỗ nhỏ dính đầy chất lỏng trắng đυ.c khẽ khép mở, chảy ra rất nhiều chất lỏng trong suốt, tư thế nằm ngửa của người cá rất phù hợp để cho nhân loại chơi đùa, điểm này cả thiếu niên và Lâm Triển Quyền đều đồng tình.
"Thích không? Bắn vào trong rồi." Lâm Triển Quyền cắn vành tai của người trong lòng, nhìn cậu đang dần hồi thần. Hắn cười nói: "Sao lạ ngơ ngác thế, mệt mỏi quá nên Kỳ Kỳ muốn ngủ phải không?"
"...Ưʍ...ư..."
Tranh thủ những giây cuối cùng trước khi biến về hình người, thiếu niên chu môi lên đòi hắn hôn --
"Daddy, Kỳ Kỳ yêu anh lắm."
Cúi xuống hôn lên đôi môi mềm của thiếu niên, Lâm Triển Quyền xoa má cậu, nói bằng giọng rất cưng chiều: "Ừ, ngoan. Ông xã cũng yêu em."
Trong thời kỳ mang thai, cậu rất dễ mỏi mệt, chỉ một lần làʍ t̠ìиɦ đã cảm thấy buồn ngủ. Lâm Triển Quyền bế cậu về giường thay quần áo, nhặt hết những viên ngọc trai rơi trên thảm trải sàn và trong bồn tắm, sau đó mới gọi người tới đón.
15 phút sau, Lâm Triển Quyền bế Lâm An Kỳ ra khỏi căn phòng.
Một đầu khác của hành lang, A Huệ rốt cuộc cũng thấy chính chủ và nhân viên an ninh rời đi, vội vàng lấy di động ra chụp được vài tấm coi như rõ nét, cô vội đẩy xe dụng cụ vào phòng, lập tức khóa trái cửa.
Kiểm tra xung quanh một lát, A Huệ phát hiện ra sofa và cả căn phòng đều không xê dịch chút nào, thức ăn nước uống khách sạn chuẩn bị vẫn còn nguyên, giường có dấu vết nằm xuống nhưng không nhiều, chẳng có thứ gì để có thể suy diễn thành một vụ bê bối cả.
"Chẳng lẽ đêm nay thực sự ra về tay không?"
A Huệ bực bội nghĩ, lại đi vào phòng tắm xem thử, vừa nhìn vào cô đã thấy chấn động, bên trong rõ ràng vừa trải qua một cuộc "đại chiến".
"Uầy...Có cần dữ dội như vậy không, phòng tắm tung tóe toàn là nước! Chẳng lẽ Quyền ngọc trai vào phòng khách sạn để chơi té nước với vợ? Vừa tắm vừa ấy ấy?"
Nói thì nói vậy, A Huệ vẫn không quên mục đích chính của mình. Cô lập tức lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng bên trong, tiếp tục tìm xung quanh xem có dấu vết gì cho thấy hai người vừa "ấy ấy" hay không. Kết quả, ngay lúc cô ngồi xổm dưới bồn rửa tay để tìm trên sàn thì bị nhân viên an ninh khách sạn tóm được.
A Huệ vội vàng lấy cớ, bảo rằng mình là công nhân tạm thời thay ca mà thôi, thế nhưng vẫn bị đưa đến phòng theo dõi để gặp thuộc hạ của Lâm Triển Quyền.
Cho dù có cố gắng tỏ ra bình tĩnh thế nào, cho dù có phủ nhận thân phận của mình ra sao, chiếc di động và bút ghi âm cô giấu trong người vẫn bị lục soát và tịch thu.
"Khoan đã... Muốn đánh thì cứ đánh tôi đi, đừng phá hỏng di động của tôi... Đắt lắm, hỏng rồi không còn mà dùng nữa."
Mắt A Huệ hơi đỏ, bụng cũng réo ầm lên vì chưa ăn tối, cuối cùng cô cúi đầu nói: "Tôi không tìm được manh mối gì cả, thật đấy, anh đánh tôi cho bớt giận là được, đừng phá hỏng di động của tôi được không?"
"Tôi thực sự không còn xu nào để trả tiền thuê nhà... Cũng tạm thời không mua nổi di động khác."
Đối phương nhìn cô, đột nhiên quăng một chiếc túi giấy ra.
A Huệ lập tức nghĩ đến cảnh tượng trong rất nhiều phim điện ảnh, sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Có điều ánh mắt của đối phương còn đáng sợ hơn cả thứ có thể xuất hiện trong túi giấy, cô lấy hết dũng khí mở ra xem.
Bên trong là một xấp tiền thật dày.
"Sợ cái gì." Đối phương trêu chọc, "Có gan làm chó săn ảnh mà không có gan bị người ta bắt sao? Sợ chúng tôi chặt tay chặt chân, ép cô nhảy lầu?"
"Sợ chứ...đương nhiên là sợ!"
A Huệ cầm túi giấy, cảm thấy rất khó hiểu: "Nhưng...nhưng vì sao lại cho tôi tiền? Tôi chẳng biết gì cả... Này, khoan đã! Chẳng lẽ các anh muốn làm gì đó, định mua chuộc tôi..."
"......Mua bà già cô." Đối phương cạn lời lắc đầu, bỏ di động và bút ghi âm của A Huệ vào túi áo, nói: "Hai cái này tôi sẽ không trả lại cho cô. Lâm sinh nói, thân con gái mà gan như vậy thì làm gì chẳng được, cần gì phải làm chó săn ảnh mà lãng phí thanh xuân. Đấy, tiền bồi thường di động và bút ghi âm của cô, giờ cô có thể đi được rồi."
"Tôi...tôi được đi rồi?"
"Sao, muốn ở lại ăn khuya?"
"....Đi....tôi đi ngay bây giờ đây! Cảm ơn anh, đại ca!"
Nhanh chóng cởi bỏ bộ đồng phục lao động trên người, A Huệ vội chạy đến ngăn tủ của Cindy, rút mấy tờ tiền ra nhét vào khe tủ.
Sau đó cô đi thẳng ra ngoài, quả nhiên không ai cản lại. Túi giấy đựng tiền khiến bước chân A Huệ nhẹ tênh, cô nhanh chóng đi ra đầu đường trong cơn gió lạnh. Nếu không phải di động và bút ghi âm đã bị người của Lâm Triển Quyền tịch thu, cô thực sự nghĩ tối nay là một giấc mơ, mà ánh đèn sáng mờ ảo phát ra từ Đông Phương Thịnh Duyệt cũng như là cảnh tượng trong mơ.
Bảng đèn trước cửa khách sạn vẫn còn treo câu chúc thọ năm mươi của Lâm Triển Quyền --
"Hoan nghênh khách từ Cửu Châu Tứ Hải đến thưởng thức rượu ngon, chúc cho tùng bách mãi xanh tươi..."
----------------