Edit: Dờ
Sự sắp xếp của Lâm Triển Quyền thật sự có tác dụng. Mấy tên thuộc hạ của Đông Tử theo từ Nguyên Lãng về Thuyên Loan, thấy xe chở Đỗ Văn Dũng đi thẳng hướng đại trạch nhà họ Đỗ thì vội vàng quay về hội quán để báo cáo. Không ai phát hiện ra, một chiếc xe màu xám bạc cùng nhãn hiệu và kiểu dáng chầm chậm xuất hiện từ trong một ngã rẽ, thay thế vị trí của chiếc xe ban đầu.
Đương nhiên, ngoài chiếc xe ấy ra thì ba chiếc còn lại tham gia chặn xe của Đỗ Văn Dũng cũng không phải của Xuyên Long, mà do Cường Béo và A Mị - những người đến Thuyên Loan từ trước đã sắp xếp, mục đích là thúc đẩy Vạn Lợi vốn dĩ còn đang do dự phải nghiêng hẳn về phía Lâm Triển Quyền. Lôi Công và hội quán Xuyên Long của ông ta là thế lực đã chiếm cứ địa bàn Thuyên Loan từ lâu, dù nhà họ Đỗ có nghi ngờ mọi chuyện là do Đông Tử làm thì cũng sẽ kiêng dè xã hội đen, lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt. Về phần nhà họ Đỗ ngậm nước đắng vào bụng xong thì sẽ phản ứng ra sao, Lâm Triển Quyền bày tỏ thái độ vui vẻ đứng ngoài hóng.
Quả nhiên, ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, ông chủ công ty Vạn Lợi là Đỗ Gia Vinh chủ động liên hệ với Lâm Triển Quyền, tỏ thái độ bằng lòng hợp tác. Hai người nói chuyện qua điện thoại mấy tiếng đồng hồ, có tiến có lui, cuối cùng nhất trí đồng thuận ý kiến.
Một tuần sau, cuối cùng Lôi Công và hội quán Xuyên Long đang rất nóng lòng chờ đợi kết quả cũng nhận được tin tức. Công ty Vạn Lợi đồng ý thêm 15% phí phải nộp trên cơ sở phí thương hiệu và phí sử dụng ban đầu, điều kiện là tất cả hoạt động vẫn phải do cha con nhà họ Đỗ phụ trách. Nghe được câu trả lời này, mới đầu Xuyên Long cũng không hài lòng, đàm phán giảm 30% xuống còn 20%, mà 10% phí sử dụng đã là giá chót không thể giảm được nữa. Đỗ Gia Vinh cân nhắc rất lâu, cuối cùng lấy lùi làm tiến, đề nghị rằng trừ những đường chính đi qua địa bàn Xuyên Long thì gạch bỏ tất cả những tuyến đường có lưu lượng khách thưa thớt vì chúng không thể gánh được chi phí cao, như vậy thì phí thương hiệu và phí sử dụng có thể đàm phán lại.
Cuối cùng hai bên đều nhượng bộ. Tới cuối tháng Tám, hai bên hợp tác thuận lợi, cứ sáu tháng một lần Xuyên Long sẽ thu phí các tuyến đường của Vạn Lợi, không can thiệp vào việc quản lý hay kinh doanh; Vạn Lợi thì nộp thêm một khoản phí tăng thêm so với ban đầu, đổi lấy quyền kinh doanh trên địa bàn Thuyên Loan.
Ngay lúc Lôi Công đang đắc chí nghĩ mình đã kiếm được một món hời to thì nội bộ Vạn Lợi có biến động.
Đầu tháng Chín, tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty Vạn Lợi từ chức, giao quyền quản lý và tất cả tài chính của công ty cho con trai độc nhất là Đỗ Văn Dũng. Đó vốn là xí nghiệp gia tộc, nhân viên nội bộ không phải họ hàng thì cũng là bạn bè, cho nên không xuất hiện ý kiến phản đối gì. Nhưng gần một tuần sau, A Mị - thuộc hạ dưới trướng Lâm Triển Quyền, người quản lý quận Nguyên Lãng của Hòa Hưng Thắng lại bỗng nhiên nhậm chức, lấy thân phận là người cộng tác cùng đầu tư để đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của Vạn Lợi.
Hôm nghe được tin này, Đông Tử gọi điện thoại sang hỏi theo lời Lôi Công, lại bị Đỗ Gia Vinh từ chối trả lời vì lý do mình không quản lý công ty nữa. Khi chuyển sang hỏi Đỗ Văn Dũng - tổng giám đốc hiện tại của Vạn Lợi thì nhận được câu trả lời tế nhị là điều chỉnh nhân sự nội bộ không liên quan đến bang hội bên ngoài, hoàn toàn là thái độ "luật tiền triều không quản được quan hiện tại".
Đến đây, công ty Vạn Lợi và Nguyên Lãng của Hòa Hưng Thắng coi như hoàn toàn cùng hội cùng thuyền. Dần dần, hội quán Xuyên Long nhận ra số lượng xe mượn đường đi qua địa bàn mình ngày càng ít lại, ngay cả tuyến xe cũng tập trung hết vào bên hội quán của Cường Béo và Huy Mồm To ở Thuyên Loan, lại càng không cần nhắc tới chuyện tất cả những chiếc xe buýt trong phạm vi Lâm Triển Quyền quản hạt đều có thuộc hạ của hắn trông chừng.
Lôi Công cũng không phải người ngu ngốc, lòng thầm biết chuyện này do Lâm Triển Quyền đứng giữa nhúng tay. Tuy đúng là có giận, nhưng thứ nhất, công ty Vạn Lợi vẫn chưa vi phạm hợp đồng của hai bên, thứ hai là vì muốn Nam tiến nên thế lực của Lâm Triển Quyền đã xung đột với nội bộ bang chữ Hòa sẵn rồi, cho dù ông ta có bóng gió chèn ép trong cuộc họp thì cũng chưa chắc đạt được kết quả mong muốn. Vì hai lý do này, hội quán Xuyên Long có tức giận thế nào thì cũng đành tạm thời bỏ qua, gác lại để tính sau.
Bên kia, sau cuộc chiến với bang hội Triều châu, ngoại trừ Tang Cường, Phúc Vinh ở lại Nguyên Lãng thì A Mị, Huy Mồm To và Cường Béo nhanh chóng làm chủ ba hội quán lớn ở Thuyên Loan. Không chỉ điều động rất nhiều thuộc hạ đắc lực mà còn chiêu mộ thêm nhiều thành viên mới ngay trên địa bàn, bất kể là địa bàn hay nhân lực thì đều đạt đỉnh cao của sự cường thịnh. Bản thân Lâm Triển Quyền cũng trực tiếp dọn đến biệt thự hướng ra biển đẹp nhất ở vùng Đinh Cửu để tiện qua lại làm việc giữa ba nơi Nguyên Lãng, Thuyên Loan và Truân Môn.
Về chuyện chuyển nhà, vì di chuyển nội thất quá phức tạp và những món đồ trong căn nhà ở Nguyên Lãng cũng đã cũ kỹ cả rồi nên Lâm Triển Quyền trực tiếp bảo A Minh và Diệu Tử không cần chuyển đồ nữa, đến trung tâm thương mại ở gần nhà mới rồi mua đồ về trang hoàng là được. Thế nên khi nhóc câm theo Lâm Triển Quyền dọn vào biệt thự, phản ứng đầu tiên của cậu là vui mừng và hiếu kỳ, nhìn xung quanh đánh giá căn nhà mới.
Xỏ đôi dép lê bằng nhựa trong màu xanh lam nhạt, thiếu niên mừng rỡ ấn chiếc sofa mềm mại, vào phòng bếp mở tủ ra ngắm xoong nồi bát đĩa hoàn toàn mới, lại trở về phòng ngủ tiếp tục vuốt ve mặt giường rộng rãi. Một lúc sau, Lâm Triển Quyền dẫn cậu đến trước một tấm rèm nhung ở phòng khách trên tầng hai, hắn nói: "Kéo ra nhìn thử xem có thích không?"
Nhóc câm nhìn vào mắt hắn, gật đầu đầy mong đợi rồi vươn tay kéo tấm rèm nặng sang hai bên.
"Ya..."
Phía sau tấm rèm là một ban công lộ thiên, nhìn xuống dưới có thể thấy được xe hơi và đường phố, trông ra xa thì thấy được cảnh núi non xanh mướt, một cây cầu lớn và mặt biển mênh mông. Tuy đã nghe Lâm Triển Quyền nhắc tới căn biệt thự này từ trước nhưng khi nhìn tận mắt cảnh biển, thiếu niên vẫn tỏ ra phấn khởi và vui sướиɠ. Cậu bước vài bước ra ban công, nhón chân bám lấy lan can rồi nhìn ngó xung quanh.
"Ưʍ...ư!" Cậu nắm tay Lâm Triển Quyền, chỉ vào bờ biển ngay trước mắt, phát ra tiếng kêu đều phấn khích.
"Vui lắm phải không." Nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của thiếu niên, Lâm Triển Quyền tiện tay bế cậu lên, nhéo đôi má mềm mại rồi cười nói: "Bảo em ngây thơ em còn bĩu môi, chỉ nhìn thấy biển thôi đã vui sướиɠ thế này, em còn chối mình không phải trẻ con?"
"Ư ưʍ." Hiển nhiên là nhóc câm không hài lòng với cách nói của hắn, hừ nhẹ một cái, hé cái miệng nhỏ ra cắn nhẹ lên bả vai hắn, mυ'ŧ vào thật mạnh.
"Còn dám cắn tôi." Lâm Triển Quyền xoa bờ mông cong mềm mại của thiếu niên, lấy ngón tay gảy lên hai mép thịt múp cách lớp qυầи ɭóŧ, bóp nhẹ một cái rồi ghé vào tai nhóc câm mà thầm thì: "Hôm nay em hư quá, buổi tối không muốn được tôi ôm nữa à?"
"Ư...ưm ư..."
Nghe vậy, thiếu niên lập tức lắc đầu một cách tội nghiệp. Mắt cậu ầng ậng nước, cậu nhả miệng ra rồi ngoan ngoãn liếʍ hai cái dấu răng nhỏ màu đỏ trên đầu vai hắn, chủ động hôn thêm vài cái.
Nhẹ nhàng xoa má thiếu niên, ngón tay Lâm Triển Quyền chậm rãi xoa bóp hai cánh môi mềm của cậu, nhanh chóng luồn vào bên trong, dịu dàng trêu đùa đầu lưỡi. Thấy vẻ mặt say mê của đối phương, Lâm Triển Quyền nhắc nhở thật khẽ: "Mau liếʍ đi, liếʍ cho ướt thì sẽ chơi em. Lát nữa còn có người tới, em liếʍ nhanh thì chơi thêm được một lúc, liếʍ chậm thì không được chơi đâu."
Nhóc câm hừ một cái, ngoan ngoãn hùa theo động tác của hắn, dùng đầu lưỡi trơn mềm để liếʍ ngón tay thô ráp, cọ vào lòng bàn tay Lâm Triển Quyền một cách lấy lòng.
"Bé heo điệu, em muốn điệu chết tôi à?"
Không bao lâu sau, nhóc câm đã liếʍ ướt sũng ngón tay của hắn. Lâm Triển Quyền khẽ cười, ôm cậu đi vào sofa, bảo thiếu niên mở rộng hai chân ngồi vào lòng mình, nhanh chóng kéo đáy chiếc qυầи ɭóŧ màu nhạt đã thấm ướt sang một bên.
"Ưʍ..."
Thiếu niên khẽ rên một tiếng, bàn tay to lớn của người đàn ông đã bao phủ lên cả cái bướm, hai ngón tay của Lâm Triển Quyền vuốt tới vuốt lui trên hai mép hoa mềm run rẩy, thỉnh thoảng dịu dàng gãi vào khe thịt hồng nhạt. Mật hoa ngào ngạt chảy ra không ngừng từ giữa hai mép thịt sưng múp, âʍ ѵậŧ non nớt trên đỉnh cũng bị xoa ấn đến nỗi đỏ hồng lên, mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ bủn rủn cả tay chân. Vết nước giữa hai chân nhóc câm nhanh chóng loang ra, không chỉ làm ướt qυầи ɭóŧ mà còn dính đầy ngón tay của Lâm Triển Quyền.
"Ư...ưʍ...ư..."
Du͙© vọиɠ khiến thiến niên ngày càng đắm chìm, hai cánh mông như tuyết trắng bắt đầu run rẩy, phối hợp với vòng eo ưỡn lên để hùa theo sự âu yếm dịu dàng của người đàn ông. Mà Lâm Triển Quyền thì ngày càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, vừa liên tục gảy cái lỗ mềm mại của thiếu niên, vừa chậm rãi hôn liếʍ tai, cổ và bờ vai cậu, lại cúi đầu nhẹ nhàng cắи ʍút̼ đầṳ ѵú sưng tấy.
"Ưm hư...hư..."
Nhóc câm phát ra tiếng rêи ɾỉ yểu điệu để thúc giục, lưng cọ xát vào ngực Lâm Triển Quyền, hai tay quấn lấy cổ hắn. Lâm Triển Quyền thấy khát vọng khó nhịn trong mắt cậu, cúi đầu hôn trán thiếu niên dỗ dành: "Ngoan, tôi vào sâu hơn một chút."
Ngón tay của hắn nhanh chóng đẩy mở hai mép hoa, xâm nhập vào vách thịt mềm nhũn dính nhớp bên trong, liên tiếp móc khuấy cái lỗ đã đầm đìa toàn nước, lại véo lên âʍ ѵậŧ đã sưng lên thành màu đỏ thẫm. Từng lớp thịt non trong cái lỗ bướm của nhóc câm tham lam mυ'ŧ lấy dị vật xâm nhập cơ thể, muốn nuốt nó vào tận bên trong. Nhưng không đợi cậu thỏa mãn rêи ɾỉ thành tiếng, tay kia của Lâm Triển Quyền trượt khởi eo cậu, mạnh mẽ cầm lấy dươиɠ ѵậŧ non nớt của thiếu niên rồi vuốt ve lên xuống.
"A a...ư...ya..."
Thấy vẻ mặt sắc tình đầy dâʍ đãиɠ của thiếu niên, Lâm Triển Quyền vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu vừa không quên cúi xuống dịu dàng hôn cậu. Hai ngón tay của hắn vào sâu hơn một nửa, mỗi một lần đâm rút đều có thể khiến lỗ thịt mềm mại chảy ra nước da^ʍ, càng khiến thiếu niên phát ra tiếng kêu rên vui sướиɠ. Cơ thể của nhóc câm không ngừng run rẩy, hai chân co giật liên tục khiến cho bờ mông nhỏ cũng run theo. Một lát sau, cậu bắn ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nửa trong suốt dưới sự trêu đùa của Lâm Triển Quyền, lỗ bướm đồng thời cũng lêи đỉиɦ một cách ngọt ngào.
Sau khi cao trào, nhóc câm nằm ườn trong lòng Lâm Triển Quyền, mặc cho hắn mơn trớn và hôn khắp người cậu. Quấn quýt không được bao lâu, hai người đã bị tiếng chuông cửa dưới tầng cắt đứt. Lâm Triển Quyền đứng dậy mặc chiếc qυầи ɭóŧ ướt lại cho cậu, sửa sang tà váy ca rô hồng nhạt một chút rồi mới xuống tầng một để mở cửa.
A Mị cất tiếng chào, bảo người phụ nữ đứng phía sau đi lên, nói với Lâm Triển Quyền: "Quyền ca, em tìm người giúp việc cho anh rồi đây. Chị ấy là Maria, giúp việc cho bạn em mười năm rồi, biết nói tiếng Quảng Đông, tính tình cũng thành thật. Bạn em di dân rồi nên em gọi chị ấy đến làm giúp việc cho anh."
Lâm Triển Quyền gật đầu, nói với người phụ nữ: "Sau này cô cứ làm ở đây, công việc giống như cô vẫn làm lúc trước thôi, dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm canh cho người trong nhà tôi là được."
Maria nghe vậy thì đáp: "OK, sir. Tôi hiểu rồi."