Tân Giới Dạ Ca

Chương 34

Edit: Dờ

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, A Hổ và đám huynh đệ dưới tay đã theo Cường Béo của hội quán Tiêm Tị Thư sang Thuyên Loan được một tháng. Trong thời gian đó, long đầu tính toán thế nào, người quản lý bố trí ra sao, tọa quán sai bảo phía dưới làm những gì, nhóm tứ cửu ở tầng chót không hề được biết. Nhưng mỗi ngày đếm tiền đến mỏi tay, bọn họ không khỏi so sánh hiện tại với chức vụ thu phí bảo kê lúc trước, tuyến xe buýt kiếm được nhiều hơn lúc ấy vô số lần, thứ duy nhất thiếu chính là thời gian rảnh rỗi hồi còn ở trà lâu Ích Hưng. Có điều, đối với những tên côn đồ sục sôi ý chí chiến đấu thì bận việc còn hơn là không có gì làm, lại càng không cần nhắc tới chuyện địa bàn hiện tại là hoàn cảnh rất tốt để "khởi nghiệp" —— Đám Triều Châu cắm rễ nơi này từ lâu cũng bị bọn họ đánh cho tơi bời hoa lá, địa điểm mới này đúng là thích hợp với cái khí thế tranh đấu hiện giờ.

4 giờ chiều, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm bạt nhựa dựng tạm thời, để lại vệt nắng vàng không mấy nóng nực trên khuôn mặt biếng nhác của A Hổ đang nằm hóng gió.

Mơ màng nhìn kim đồng hồ, cậu chàng quăng chiếc áo bò trên ngực ra đằng sau, để lộ ra làn da màu bánh mật. Đá cái ghế ra xa nửa mét, A Hổ đi đến chỗ các huynh đệ xem họ chen chúc nhau trên một cái bàn nhỏ mà đánh bài. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bài của mình, tay vuốt mép của quân bài, lòng thầm tính toán những tổ hợp có thể xuất hiện, chốc lát sau thì kích động hoặc chán nản quăng ra những quân bài mang con số khác nhau.

"Thằng chết giẫm, bài mày vẫn to hơn tao là thế nào?"

"Ha ha ha, tao tính trúng phóc bài to hơn mày luôn!"

"Con mẹ mày, bài mày đẹp hơn tao! Hầy, ván này đen quá, mấy lá còn lại cũng chẳng làm được gì!"

"Nói nhiều vl, nôn tiền ra đây cho nó vuông, đưa tiền đây!"

Một ván chất dứt, mấy thanh niên cười đùa móc tiền ra chia chác. A Hổ châm một điếu thuốc rồi quẳng ba điếu ra, vừa nhả khói vừa không quên nhắc nhở: "Chơi cũng được, nhưng nhớ phải tính nợ nần cho nó kỹ, đừng bù tiền của công ty vào, thiếu phải bảo tao."

"OK, Hổ ca!"

Châm điếu thuốc đắt tiền mà dạo gần đây mới được hút, A Thành cố ý nhấn mạnh câu, nhận được một cú đấm nhẹ của A Hổ. Cậu ta xoa bả vai, giả vờ như đau đớn không chịu được, nhăn mặt nói: "Hô, không phải chứ! Gọi Hổ ca thôi cũng bị đánh, ghê gớm quá nhỉ?"

A Hổ dứ nắm đấm, nhướng mày cười nói: "Đã bảo cứ gọi như trước là được, cần gì phải gọi Hổ ca! Lần sau mà mày còn gọi thế là tao lại đánh nhé, nghe lần nào đánh lần ấy!"

A Thành nghe vậy thì gãi đầu, đứng lên quàng vai A Hổ, khuyên nhủ: "A Hổ, không phải tao có ý gì nhưng... Bây giờ khác xưa, được lên làm hồng côn rồi, địa vị chắc chắn không giống lúc trước nữa, tất cả mọi người đều thật lòng muốn gọi mày một tiếng "ca"... Tao biết, mày coi bọn tao là anh em tốt, không muốn bày vẽ cấp trên cấp dưới như ở trong công ty. Nhưng cả cái bang hội này, người nào chẳng muốn thăng chức để có tương lai tốt hơn? Xét cho cùng, giờ khác trước rồi."

"Đúng đấy!" A Bân - một người đi theo A Hổ từ Như Ý Phường của Nguyên Lãng đến khu trung tâm của Thuyên Loan cũng đứng lên bóp chân, nói: "Hổ ca, lúc trước ở Nguyên Lãng có mày che chở nên mọi người mới có ăn có mặc, cũng có tiền đưa về nhà. Bây giờ tốt hơn rồi, theo mày đến Thuyên Loan tiếp tục kiếm tiền, mày lên làm hồng côn vẫn tiếp tục quan tâm đến bọn tao, người có tình có nghĩa đương nhiên phải gọi mày một tiếng "ca"!"

Nghe thấy A Bân đồng tình, A Thành cụng vai vào lưng A Hổ, cười nói: "Thực ra sau khi đến Thuyên Loan, tao thấy người trong bang kiếm được nhiều hơn thấy rõ! Mấy ngày trước tao gặp A Xương ở một tuyến đường khác, nó bảo bây giờ Hòa Hưng Thắng khác xưa rồi, địa bàn trải dài từ Nguyên Lãng đến Thuyên Loan, đỉnh cao nhất trong những bang chữ Hòa! Nó còn lén bảo tao, không kể mấy đứa cũ, hội quán lại vừa chiêu mộ thêm một nhóm người mới, có lẽ đầu tháng tới sẽ cùng nhau làm lễ nhập đường, sau đó sẽ được điều đến khắp các con đường để làm việc. A Hổ này, Lê ca là hồng côn, A Xương là hồng côn, mày cũng là hồng côn, lẽ nào bọn ma mới gọi Lê ca, Xương ca mà lại không gọi mày là Hổ ca?"

A Hổ gãi ót nói: "Ờ...Nhưng...nhưng bọn mày không giống những người khác."

"Có gì mà không giống?" A Thành trừng mắt cãi: "Mày, tao, A Bân với A Dương đều chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bọn tao biết mày coi bọn tao như huynh đệ ở trong lòng là đủ rồi. Nói thật, trong mắt những người khác, chúng tao chỉ là chân chạy vặt của bang hội, có gì khác biệt đâu? Còn mày, chưa đầy hai mươi tuổi đã được làm hồng côn, đến Lê ca còn khen mày "tiền đồ vô lượng"! Hây dà, sau này còn nhiều người gọi mày là Hổ ca lắm, cứ coi như làm quen trước đi?"

A Hổ vẫn hơi do dự, thầm thì: "Nhưng..."

"Nhưng cái gì!" A Bân lắc đầu, nắm cánh tay A Hổ: "Bang có bang quy, đường có đường pháp, bây giờ mày là người có địa vị, làm gì cũng phải oai nghiêm thì người ta mới sợ được! Mấy thằng mới tới đều bắt chước bọn tao gọi mày là Hổ ca, vốn dĩ mày còn nhỏ tuổi, lại khách sáo với huynh đệ, nếu mà không có cái danh hồng côn thì chúng nó ngồi lên đầu mày lâu rồi! A Hổ, nghe tao, bọn tao ở với mày lâu, biết mày là người thế nào. Nhưng nếu sau này có người mới tới, bọn tao mà gọi là A Hổ, chúng nó cũng bắt chước gọi A Hổ, còn ra thể thống cống rãnh gì."

A Dương vừa thu dọn bàn và bộ bài tây vừa chêm lời, đương nhiên là đồng tình với hai người kia, vỗ ngực nói: "Nếu đã làm hồng côn thì phải được gọi một tiếng Hổ ca! Thế nhé, cứ quyết định như vậy đi, sau này bọn tao còn phải nhờ mày mà!"

Đang nói chuyện, một chiếc xe buýt rẽ vào vào đầu đường, chậm rãi lại gần họ. Đám A Thành bị thu hút sự chú ý, không tiếp tục đề tài khó xử này với A Hổ nữa.

Chiếc xe sơn hai chữ "Vạn Lợi" dần chậm lại, không bao lâu sau thì đỗ ngay bên cạnh A Hổ. Cửa trước nhẹ nhàng mở ra, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa quần bò đứng ở đó, thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Người đó quay đầu nói tạm biệt tài xế, lấy một xấp tiền trong túi ra chia nửa rồi nhét vào tay đối phương, sau đó bước xuống khỏi xe.

"Hổ ca!" Chào hỏi một câu xong thì người đó nhét số tiền còn lại vào tay A Hổ, nói: "Việc làm ăn mấy ngày nay rất ổn, kiếm được nhiều hơn lúc trước."

"Ừm." A Hổ gật đầu, rút hai tờ ra trả lại cho người đó, mỉm cười: "A Kei, lần tới anh hết chuyến thì cứ về thẳng nhà, hôm sau mang tiền đến cho tôi cũng được. Sức khỏe của mẹ và chị gái anh đều không tốt, về mà chăm sóc họ."

"Ơ...Hổ ca..." A Kei sững người, xua tay muốn từ chối, khẽ nói: "Em không nhận được đâu."

A Hổ vỗ vai anh ta, cười nói: "Không sao, tôi sẽ bù tiền để trả về công ty, coi như tôi mua chút trái cây cho mẹ với chị anh đi."

A Kei cúi đầu, cất tiền vào túi rồi thì thầm: "Hổ ca, em biết anh rất quan tâm đến em, sau này em sẽ cố gắng làm việc để trả tiền lại cho anh."

"Đừng nhiều lời, anh có còn coi tôi là đại ca không?" A Hổ nhếch miệng, vỗ mạnh vào vai A Kei, cố gắng trưng ra cái mặt nghiêm nghị: "Ai cũng có cái khổ riêng, anh có lòng giúp tôi đi theo xe như vậy, đương nhiên tôi phải quan tâm đến anh rồi! Đừng nói chuyện tiền nong nữa, chỗ anh em với nhau, anh cứ nhắc tiền là không nể mặt tôi đâu, liệu mà làm đi nhé."

A Thành nghe thế thì ngẩng đầu cười toe, nháy mắt với A Hổ, lại vỗ vai A Kei: "Còn không mau cảm ơn Hổ ca?"

A Kei vô cùng cảm kích, gật đầu nói: "Cảm ơn anh, Hổ ca."

Dứt lời, A Hổ nghe thấy ba tên vừa rồi dài giọng nhại lại: "Cảm —— ơn —— anh —— Hổ —— ca ——"

"Chúng mày phiền thế nhờ!"

A Hổ hiểu được lòng tin và tình nghĩa của đám huynh đệ dưới tay mình, nhưng họ vừa nói vậy thì cậu chàng không khỏi thấy ngượng. A Hổ trừng đôi mắt tròn lên, giả vờ giận dữ: "Ca cái éo gì mà ca? Chúng mày không đói à, gọi nữa thì tối nay đừng hòng ăn cơm, cứ đứng ở vỉa hè mà cảm ơn tao, cảm ơn đến tối mịt, cảm ơn đến sáng mai luôn đi!"

"Ấy, có người xấu hổ kìa." A Thành cười hê hê bắt lấy cánh tay A Hổ, đề nghị: "Tao nhớ gần chỗ A Kei có một quán cá khoai muối tiêu chiên xù với thịt heo chua ngọt ngon lắm, sắp 5 giờ rồi, mọi người cùng đi ăn luôn?"

"OK!"

"May quá đúng lúc đang đói."

"Hê hê, Hổ ca mời nhé!"

Xoa cái bụng réo òn ọt, A Hổ quay lại nhặt cái áo bò rơi dưới ghế, vẫy tay gọi mọi người: "Đi thôi, tao biết ngay chúng mày tâng bốc nửa ngày trời là éo có ý tốt gì mà! Đi thôi, đi ăn cơm!"

Dứt lời, mấy người chui vào con xe mà hội quán phát cho, chạy tới quán ăn gần nhà A Kei.

Gần giờ cơm tối, mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ những quán ăn lợp tôn treo đèn vàng, ven đường bày một loạt bàn tròn và ghế nhựa trắng rất ngăn nắp, trên mặt bàn còn bày mấy ống đũa. Tuy rằng thời tiết buổi tối khá oi bức, những quán ăn lề đường này cũng không có quạt, nhưng chúng vẫn tấp nập người không kém gì những tửu lâu hay quán cơm đắt tiền. Khách đến nườm nượp hết đợt này đến đợt khác, hiển nhiên họ rất hưởng thụ việc dùng bữa trong không khí náo nhiệt thế này.

Đám A Hổ đi vào chọn bàn rồi ngồi xuống, gọi một két bia trước rồi gọi tiếp cá khoai muối tiêu chiên xù, thịt chua ngọt, gà rang gừng và một nồi cơm, ngồi trò chuyện khoảng 20 phút, cuối cùng bà chủ cũng bưng đồ ăn lên.

"Hô, thơm quá!"

"Tao đã bảo quán ăn ngon mà, giới thiệu chuẩn không?"

"Ha ha, thôi mày tắt văn đi, tưởng bọn tao không biết mày muốn đến ngắm em chủ quán à?"

Vừa vừa đùa, họ vừa tự xới cơm ăn thức ăn, lại thi xem ai uống được nhiều bia hơn. Chỉ trong 15 phút ngắn ngủi, A Hổ uống hết bốn chai, mấy huynh đệ dưới trướng cũng uống ít nhất là hai chai. Thấy đồ ăn trên bàn gần như sạch sẽ, cơm cũng không thừa, A Hổ đứng dậy chuẩn bị gọi thêm, huýt sáo đi vào lán lợp tôn.

Bỗng nhiên, tiếng cãi cọ thu hút sự chú ý của A Hổ.

"Landy ca... Thật sự không phải do bọn em cố ý nợ, tuần trước mới nộp phí bảo kê, hôm nay lại thu phí, trừ tiền mua thức ăn ngày mai thì thật sự không còn xu nào nữa..."

"Bà già mày, quán mày nhiều khách đến ăn như thế, người nào cũng trả tiền, mày lại bảo tao là không có xu nào? Con mụ già nhà mày chơi tao à!"

"Không phải... không phải, Landy ca! Gần đây người nhà bị bệnh, không mở quán được, tiêu hết tiền để nộp viện phí với thuốc thang rồi... Á!"

Tiếng kêu đau đớn vang lên, bà chủ quán vừa mới còn tươi cười bị tát một cú ngã thẳng xuống đất.

"Mẹ thằng l*и này, tao ghét nhất là đám đánh đàn bà!" A Hổ có hơi men trong người, tiến lên can thiệp.

"Hổ ca... Hổ ca!"

"Hả?"

Nhìn đám đông xúm lại vây xem, A Kei chặn nắm đấm đang giơ lên của A Hổ, thầm thì: "Hổ ca, tên Landy đó là thuộc hạ của Đông Tử bên Xuyên Long."