Edit: Dờ
A Minh lập tức báo cáo thái độ của Đỗ Văn Dũng cho Lâm Triển Quyền, anh nghe đầu kia điện thoại nói: "Không cần đổi xe, đưa cậu ta về theo đường cũ."
"Rõ."
"Chuyện hội quán với Vạn Lợi chỉ có người của chúng ta biết, Lôi Công thăm dò lâu như vậy, chắc chắn đã cho rằng chúng ta vào Thuyên Loan là muốn cướp mối làm ăn của ông ta." Giọng nói của Lâm Triển Quyền rất lạnh lùng, mang theo một chút tàn nhẫn: "Cứ để họ nghĩ như vậy là tốt nhất, tối nay bảo Diệu Tử đưa cho Đỗ Văn Dũng ít tiền, diễn kịch cho bọn Đông Tử xem."
A Minh nghe xong thì gật đầu đáp: "Ok, để em bảo nó."
Lâm Triển Quyền nói: "Cường ca và Mị tỷ ở Thuyên Loan, bảo bọn họ đến dọa nạt tên ba phải ấy một chút. Muốn ăn tất mà lại không đắc tội bên nào, làm gì có chuyện hời như thế! Cho cậu ta khoảng năm vạn, coi như phí an ủi."
A Minh cười đáp: "Vâng, em đi ngay."
Vì vậy, khi Đỗ Văn Dũng rời quán bar Hải Cảng, Diệu Tử không ra ngoài tiễn mà chỉ sai hai thuộc hạ lúc trước dẫn Đỗ Văn Dũng vào tiễn anh ta đi. Dựa theo tình thế của Thuyên Loan hiện tại, cả Lâm Triển Quyền và Lôi Công bên kia đều mong được hợp tác với Vạn Lợi, về lý thì nên đối đãi khách sáo với hai cha con nhà họ Đỗ, bởi vậy mà Đỗ đại thiếu cảm thấy rất khó hiểu, không biết vì sao mà lúc tạm biệt, thái độ của Diệu Tử lại thờ ơ rất nhiều so với ban đầu.
Đang suy đoán, tên thuộc hạ đóng cửa xe giúp gã nói: "Dũng thiếu, Diệu ca nói hôm nay còn hẹn khách khác, không tiện đi ra tiễn cậu. Chuyện này đúng là hơi không có thành ý, hôm nào rảnh mời cậu uống trà sau." Đỗ Văn Dũng nghe vậy thì giật mình, nhanh chóng nhận ra, quay đầu nhìn về một nơi cách đó không xa. Một chiếc xe màu xám bạc vừa mới khởi động, có thể nhìn thấy rõ ràng bốn người ngồi trong đó là vài tên thuộc hạ mà Đông Tử nhiều lần phái đến đàm phán. Đỗ Văn Dũng có thể thay mặt Vạn Lợi đi đàm phán với Lâm Triển Quyền thì chứng tỏ anh ta cũng không phải là người ngu xuẩn, đủ để phân tích được tình hình hiện tại.
"Những người kia..."
"Tạm biệt, Dũng thiếu."
Không đợi Đỗ Văn Dũng kịp phản ứng, thuộc hạ của Diệu Tử nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, nói với lái xe: "Người của Xuyên Long đang theo dõi, đi đường cẩn thận."
Tuy Đỗ Văn Dũng có cái lươn lẹo của thương nhân nhưng chưa đủ nhạy bén, nghe nhắc nhở như vậy thì mới nhận ra đã bị Xuyên Long theo dõi. Nhưng không phát hiện ra không đồng nghĩa với việc anh ta có thể thản nhiên chấp nhận chuyện ấy, hơn nữa dưới sự ám chỉ của Diệu Tử, Đỗ Văn Dũng càng cảm thấy bất mãn với hành vi của đám Đông Tử. So với thái độ lấy lòng của Nguyên Lãng, thủ đoạn cho người theo dõi của hội quán Xuyên Long đúng là chỉ có xã hội đen mới làm ra. Trên đường về, chiếc xe hơi màu xám bạc đi theo cũng càng khiến Đỗ Văn Dũng thấy giận.
"Mẹ kiếp... người của Lôi Công ngang ngược quá rồi!"
Sờ chiếc túi phồng lên vì năm vạn tiền mặt, Đỗ Văn Dũng có hơi men trong người, không những không thấy vui mà còn càng thêm buồn bực dưới sự đối lập rõ ràng của hai bên. Nếu không phải vì cha anh ta và vài nguyên lão vẫn còn đang do dự có nên hùn vốn với bang chữ Hòa hay không, kết hợp với hành vi tự tiện tăng giá ngang ngược của Lôi Công và sự âm thầm uy hϊếp của đám thuộc hạ dưới trướng Đông Tử, Đỗ Văn Dũng đã muốn chọn hợp tác với Nguyên Lãng từ lâu rồi.
Giới thương nhân ở Cảng đảo có liên hệ mật thiết với xã hội đen là chuyện không cần nghi ngờ, nhưng nguyên nhân không phải bởi vì các băng đảng có tác dụng to lớn gì với họ, mà trái lại, phần lớn các băng đảng đều phải sống nhờ vào các cửa hàng, công ty hoặc tập đoàn. Điều mà những thương nhân bỏ vốn ra để nuôi dưỡng các băng đảng cần chính là khi gặp tình huống phức tạp thì có xã hội đen ra mặt giúp mình giải quyết, chứ không phải bị chính xã hội đen dùng thủ đoạn bạo lực để uy hϊếp ngược lại mình.
Nếu ví các nhà tư bản đứng trên đỉnh của Cảng đảo là chủ nông trường thì đám thương nhân ở giữa như Vạn Lợi tự nhận họ chính là người chăn cừu, còn các băng đảng xã hội đen là những con chó nghe lời giúp mình đuổi đàn cừu. Một khi phát hiện ra những con chó ấy bắt đầu trở nên khó khống chế và nguy hiểm, họ sẽ tìm cách kéo dài thời gian, nóng lòng muốn tìm một con chó chăn cừu nghe lời khác.
Có điều, Đỗ Văn Dũng - người coi Nguyên Lãng như một đàn chó vẫy đuôi xin chủ nhân rủ lòng thương vẫn chưa biết rằng, anh ta sẽ nhanh chóng trải qua một buổi tối kinh hoàng.
Lúc này ở một nơi khác, Lâm Triển Quyền bố trí xong công việc thì ra cửa sổ hút thuốc. Sau khi quấn lấy nhau mà làʍ t̠ìиɦ rất lâu, nhóc câm ngủ thϊếp đi một lúc, sờ soạng giường thấy Lâm Triển Quyền không ở bên cạnh. Cậu mơ màng ngáp một cái, cố gắng chống hai tay bò xuống giường, khoả thân đi xem xét phòng làm việc.
"Ưʍ..."
Lâm Triển Quyền thấy bóng người quen thuộc ở cửa, mái tóc đen xõa xuống tận eo, phủ lên tấm lưng trắng nõn của thiếu niên. Cơ thể mà hắn yêu thích không buông ấy tràn đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙©, mỗi tắc da mềm mại từ đầu xuống chân đều được vuốt ve và âu yếm, ngay cả chỗ riêng tư giữa hai chân cậu cũng bị xỏ xuyên chơi đùa vô cùng sung sướиɠ. Tuy rằng lúc nào nhóc câm cũng bày tỏ ham muốn nguyên thủy và thuần túy nhất đối với hắn, nhưng đôi mắt cậu vẫn trong sáng và ngây thơ như ban đầu.
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, phủ lên thân thể trần trụi của thiếu niên khiến cho cơ thể cậu như tỏa ra vầng sáng.
"Em đẹp lắm."
Lâm Triển Quyền khẽ cất giọng khen ngợi, tiện tay dụi tắt điếu thuốc, bước lên ôm cậu vào lòng. Thiếu niên vẫn tỏ ra ngây ngô, nũng nịu vươn tay ôm Lâm Triển Quyền, nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Lâm Triển Quyền xoa hai má non mềm của cậu, cười hỏi: "Sao không mặc quần áo mà đã chạy loạn thế này?"
Nhóc câm đờ đẫn nhìn môi hắn, duờng như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Triển Quyền, cậu lấy hai tay bưng lấy mặt hắn rồi lập tức dán đôi môi mềm của mình lên môi hắn. Đầu lưỡi mềm mại trượt vào trong miệng, Lâm Triển Quyền bóp mông của cậu, đưa lưỡi sâu hơn vào cái miệng nhỏ của thiếu niên, liếʍ mυ'ŧ ở bên trong.
Thiếu niên nhắm mắt lại ôm lấy cổ hắn, ngoan ngoãn hưởng thụ nụ hôn dịu dàng. Quấn quýt một lúc, một sợi chỉ bạc đầy phóng túng kéo ra giữa môi hai người.
"Ưm hư..." Nhóc câm tủi thân thò đầu lưỡi hồng ra cho hắn xem.
"Sao thế, cắn vào lưỡi em rồi à?" Ngón tay Lâm Triển Quyền nhẹ nhàng bóp đầu lưỡi trơn mềm của thiếu niên, thoáng nhìn một lát, không thấy gì khác thường.
"Ư...ư...ưʍ..." Cậu chỉ vào mẩu thuốc lá trong gạt tàn, nhìn Lâm Triển Quyền bằng đôi mắt ướt nhẹp.
"Có vị đắng, phải không?" Hắn cười khẽ, bóp mũi thiếu niên: "Biết rồi, lần sau nếu muốn hôn em thì sẽ không hút thuốc."
"Ưm ya..." Nhóc câm hài lòng hôn má hắn rồi ngẩng đầu tỏ ra vui vẻ.
Lâm Triển Quyền nhìn đồng hồ, thúc giục: "Ngoan, muộn rồi, mau đi ngủ đi."
Thấy hắn không có ý định về phòng ngủ với mình, thiếu niên vươn bàn tay nhỏ nhắn ra túm vạt áo người đàn ông, ôm lấy bả vai rộng của hắn rồi bắt đầu cất tiếng làm nũng yểu điệu.
"Ưʍ...ư..."
"Ngoan, tôi ôm em ngủ, đừng lộn xộn." Lâm Triển Quyền hơi bất đắc dĩ bế cậu ra khỏi phòng, vừa đi vừa xoa cái bụng phẳng của nhóc câm, khẽ nói: "Muốn có em bé thì phải nghỉ ngơi cho tử tế, ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ."
"Ư..." Thiếu niên co người nằm gọn trong lòng hắn, quấn lấy Lâm Triển Quyền kéo hắn lên giường, hai người ngủ cùng nhau.
Từ trước đến nay Lâm Triển Quyền chưa từng nghiêm túc coi những lời âu yếm trên giường là thật, nhưng nhìn người nằm bên cạnh, đủ loại lời trêu đùa lúc trước bỗng khiến hắn bắt đầu cảm thấy mong chờ một cách chân thành... Nếu như "Lâm An Kỳ" thật sự có thể sinh ra đứa con thuộc về hắn. Chỉ cần Lâm Triển Quyền muốn, chỉ cần Lâm An Kỳ có thể làm được thì bất kể là kết hôn hay muốn sinh con nối dõi, thân phận giả của cậu sẽ được pháp luật công nhận.
Cùng lúc đó, sau khi rời Nguyên Lãng tầm hai mươi phút, chiếc xe tiến vào địa phận Thuyên Loan. Đỗ Văn Dũng bắt đầu thấy buồn ngủ, anh ta chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh lại thì vô thức quay đầu lại nhìn phía sau. Đèn đường chập chờn hai bên đường chiếu xuống những chiếc vòng vàng hình tròn. Giữa ánh sáng chập chờn ấy, chiếc xe hơi màu xám bạc vẫn bám đuôi cách đó không xa, như hình với bóng.
"Mẹ bọn khốn kiếp, phiền chết đi được! Bám dai như đỉa ấy!" Vừa dứt lời, Đỗ Văn Dũng trợn mắt lên, phát hiện ra chiếc xe bám đuôi ấy bắt đầu tăng tốc, đuổi theo với tốc độ rất nhanh. Tuy không biết đối phương muốn làm gì nhưng hành động khác thường này đã khiến anh ta kinh hãi.
Thuộc hạ của Diệu Tử đang lái xe cũng vội vàng đạp ga, tăng tốc chạy về phía trước, muốn kéo giãn khoảng cách với đối phương. Ngay lúc Đỗ Văn Dũng liên tục quay đầu lại để xem khoảng cách giữa hai chiếc xe, trên ngã rẽ quốc lộ xuất hiện thêm hai chiếc xe mới, nhanh chóng chia làm hai rồi áp sát hai bên trái phải chiếc xe của Đỗ Văn Dũng.
"Nhanh...lái nhanh lên! Chúng muốn đâm xe!"
"Dũng thiếu, cậu ngồi vững nhé!"
Tiếng động cơ gầm rú, Đỗ Văn Dũng cũng trở nên bực dọc, anh ta thật sự không ngờ người của Đông Tử theo từ Thuyên Loan đến Nguyên Lãng rồi lại bám đuôi từ Nguyên Lãng về Thuyên Loan, thế mà không đơn giản chỉ là theo dõi! Trong lúc xóc nảy, anh ta run rẩy đeo dây an toàn cho mình, hai mắt hoảng loạn nhìn hai chiếc xe áp sát hai bên sườn. Sau đó, không ngoài dự đoán của anh ta, xe của thuộc hạ Diệu Tử nhanh chóng rơi vào thế yếu với ba chiếc còn lại, hoàn toàn bị ba chiếc trái phải và đằng sau chặn đường.
Lòng như lửa đốt, Đỗ Văn Dũng muốn gọi điện thoại cho cha mình để xin cứu viện. lại phát hiện ra di động đã biến mất sau trận hỗn loạn vừa rồi. Đỗ Văn Dũng chưa kịp cúi xuống tìm thì nghe người ngồi phía trước la lên: "Dũng thiếu! Tôi sẽ đâm vào con xe phía trước để đưa cậu lên đường chính, phải nhanh lên --- Không thì không kịp mất!"
Đỗ Văn Dũng ngẩng đầu nhìn, sợ tới mức tay chân nhũn ra. Trên đường lại xuất hiện thêm một chiếc xe màu đen không biết từ đâu ra, từ từ giảm tốc để chặn đầu. Thấy bốn chiếc xe chặn hết đường trái phải trước sau, anh ta không rảnh bận tâm đến chuyện khác nữa, chỉ cầu mong mình mau chóng thoát được ra ngoài.
"Rầm!"
Một tiếng động nặng nề vang lên, chiếc xe đâm vào chướng ngại vật phía trước và bên phải để mở đường rồi lập tức rồ ga chạy như điên ra đường chính, bốn chiếc xe phía sau truy đuổi gắt gao. Cho tới khi lên tuyến đường chính ở trung tâm, mấy chiếc xe khiến Đỗ Văn Dũng sợ mất mật ấy mới từ từ giảm tốc, dần biến mất trên đường.
"Mẹ kiếp bọn hội quán Xuyên Long, dám dùng thủ đoạn như vậy để ép tao à!" Đỗ Văn Dũng tìm được điện thoại của mình dưới chân ghế phụ lái, anh ta siết chặt nắm đấm, để lộ vẻ mặt hung hăng khác xa với hình tượng chơi bời thường ngày.
"Nhẫn nhịn lại tưởng tao là mèo bệnh à? Chúng mày phải biết rằng...Trước kia, bây giờ và sau này, Vạn Lợi đều đứng họ Đỗ!"