Edit: Dờ
Nhóc câm khẽ sờ vải mềm trên người, không giấu được vẻ mặt vui mừng. Cậu rất thích bộ quần áo này, thế là mỉm cười khoác cánh tay Lâm Triển Quyền, muốn hắn vào phòng ngủ xem những thứ khác mà A Mị đem đến.
"Ưʍ...ư..."
"Lại làm nũng. Dỗ em ăn cơm thì cứ chu môi ra, vừa nhìn thấy quần áo đẹp thì cười hì hì, đúng là trẻ con." Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn non mềm của cậu, Lâm Triển Quyền kéo cậu vào lòng, quay đầu nói với ba người ở bàn trà: "Cô cậu xuống tầng trước đi, tôi thu dọn phòng ốc một lát rồi xuống."
A Minh, Diệu Tử nghe vậy thì đáp vâng. A Mị mở túi xách ra, gấp tờ đăng ký trên bàn bỏ vào trong túi. Ba người ra trước cửa nhà để đợi, Diệu Tử nhanh chóng tìm được một chỗ râm mát để ngồi xổm hút thuốc, tiện thể đưa cho A Minh một điếu, chẳng mấy chốc khói thuốc đã lượn lờ dưới tán cây.
"Hầy..."
"Hầy cái gì đấy?" A Minh lấy đầu gối đẩy Diệu Tử một cái, cười nói: "Tự dưng thở dài, có tâm sự à?"
A Mị nghiêng đầu nhìn Diệu Tử, thấy vẻ mặt cậu ta ngáo ngơ rất vi diệu. Diệu Tử lập tức đứng phắt dậy, vứt tàn thuốc xuống đất rồi lấy chân dập tắt, lại thở dài thườn thượt một cái nữa.
"Hầyyy...."
"Muốn nói gì thì nói nhanh." A Mị nhướng mày, mỉm cười lườm cậu ta: "Cậu không nói...chờ đại ca của cậu dẫn người ta xuống thì không còn cơ hội mà nói nữa đâu."
Nghe vậy, Diệu Tử tỏ vẻ hoảng sợ một cách rất phô trương: "Hô, Mị tỷ, mắt chị biết chụp X quang à! Chị nhìn thấy đầu em suy nghĩ gì sao?"
A Mị giơ tay ra vỗ vào ót cậu ta: "Tên chết tiệt nhà cậu nghĩ gì đều hiện lên mặt hết cả, muốn hỏi gì hỏi nhanh!"
Diệu Tử ôm đầu tỏ ra khổ sở, cố gắng sắp xếp lại câu chữ, ấp úng nói: "Thì...cũng chẳng phải chuyện gì to tát, em chỉ nghĩ...nhóc câm kia...nó...rốt cuộc có phải con trai không?"
A Mị chống cằm mím môi cười đáp: "Chắc là có."
"Chắc là?" Diệu Tử ngạc nhiên: "Mị tỷ, chị giúp nó thay quần áo mà, nhìn thấy hết rồi, sao lại "chắc là" được? Thế rốt cuộc là trai hay gái? Em thấy Quyền ca với nó thật sự...cực kỳ sai luôn!"
"Cậu nghĩ mắt chị chụp X quang được thật à?" A Mị bất đắc dĩ nói: "Xin đấy, chị giúp thằng nhóc thay quần áo thôi, nhiều nhất chỉ thấy phần thân trên, lại chẳng biết trong qυầи ɭóŧ trông thế nào! Tóm lại ngực phẳng lì như con trai bình thường, bên trong thế nào à... Có ngon thì cậu hỏi đại ca của cậu đi."
A Minh cũng mở miệng góp lời: "Quyền ca còn chẳng thèm quan tâm thằng nhóc có ngực bự hay không, mày hỏi làm đếch gì?"
"Không phải." Diệu Tử tủi thân nói với A Minh và A Mị: "Em chỉ thấy thái độ của Quyền ca với thằng nhóc rất kỳ lạ, cứ như anh ấy coi thằng nhóc là con gái vậy... Không, cũng không phải con gái, mà là...là...giời ạ..."
A Mị khoanh tay khẽ cười: "Ấp a ấp úng nửa ngày trời chưa nói xong, chẳng biết thằng chết tiệt nhà cậu nghĩ gì trong đầu nữa."
Diệu Tử thở hắt ra, thấp giọng nói: "Thực ra... lúc vừa đánh Thuyên Loan xong ấy, Quyền ca với em đυ.ng mặt với Uy ca - quản lý của hội quán Cửu Long bang hội Quần Anh. Vốn dĩ là hẹn nhau đi hát karaoke uống rượu chuyện trò, tới lúc Uy ca nói là chuẩn bị kết hôn, đột nhiên Quyền ca lại nổi hứng hàn huyên với Uy ca rất là lâu! Ngay cả việc chụp ảnh cưới chỗ nào, bày tiệc rượu ra sao, đi trăng mật ở đâu cũng hỏi thăm hết. Uy ca hỏi Quyền ca có bạn gái rồi phải không, khi nào thì cưới... Lúc ấy Quyền ca trả lời là, dạo này bận rộn nhiều việc, đợi xong xuôi rồi mới tính."
Nhìn thấy ánh mắt dần trở nên phức tạp của A Mị và A Minh, Diệu Tử gãi đầu nói tiếp: "Lúc đầu em cũng chẳng nghĩ ngợi gì đâu, em tưởng ý Quyền ca là anh ấy bận rộn nên không có thời gian đi tán gái. Đến hôm nay nhìn thấy nhóc câm ăn mặc như nữ sinh, thật sự không nhận ra là con trai, em mới nghĩ có phải trước giờ do em nhìn nhầm hay không, thực ra người ta chính là con gái? Ờ... Hơn nữa câu trả lời mà Quyền ca nói với Uy ca lúc ấy, bây giờ ngẫm lại hình như không phải nhắc tới việc tán gái, mà là không có thời gian tổ chức hôn lễ thì đúng hơn. Vậy thì, anh ấy thật sự coi nhóc câm là bạn gái hả? Theo địa vị thì chúng ta đều phải gọi một tiếng chị dâu? Tuy nhóc câm xinh đẹp thật, nhưng nếu là con trai, chơi chơi thì được, sao có thể coi thành con gái để rồi kết hôn?"
A Mị nghe vậy thì để cái túi xách lên đùi, sập cửa sau của xe vào, vừa đóng cửa kính vừa đáp: "Trai hay gái thì cậu cũng đừng quan tâm nữa, tóm lại Quyền ca thích là được."
A Minh cũng nhìn thấy vẻ mặt tế nhị của A Mị, thầm nghĩ chắc chuyện này phức tạp hơn nhiều. Anh ta mở cánh cửa trước ra, gọi Diệu Tử: "Này, lên xe đi! Mặc kệ thằng nhóc là trai hay gái, còn không bằng mau nghĩ cách giải quyết chuyện Vạn Lợi cho xong, để đám Cường ca được đến Thuyên Loan sớm mà kiếm tiền."
"Ừ! Tối nay em đi nói chuyện với bên ấy, em đem theo vài người, nhất định xử lý xong vụ này!" Diệu Tử bị dẫn dắt chuyển chủ đề rất nhanh, cậu ta nói với A Minh: "Chúng ta đến cục xuất nhập cảnh làm giấy tờ đã, xong xuôi thủ tục rồi vào Harbour City."
"Ok."
Từ lần đi mua quần áo với A Mị thì nhóc câm chưa ra khỏi nhà Lâm Triển Quyền thêm lần nào, cậu thậm chí còn ít khi ra khỏi cửa phòng ngủ, đây là lần đầu tiên ra ngoài trong vòng mấy tháng nay. Xe dần chạy nhanh hơn, thiếu niên đổi từ ngồi ghế sang ngồi trong lòng Lâm Triển Quyền, thò đầu ra tò mò nhìn khung cảnh ngoài cửa xe qua khuỷu tay của hắn.
Xe chạy thẳng xuống phía Nam, những con hẻm nhỏ của khu dân cư dần biến thành những con phố buôn bán sầm uất, người xe đi lại nườm nượp, ngã tư đường nhộn nhịp khiến nhóc câm tỏ ra rất kinh ngạc. Sự hiếu kỳ của thiếu niên dần biến thành hoang mang, cậu căng thẳng nhìn ra ngoài cửa xe rồi quay lại nhìn Lâm Triển Quyền. Một lúc sau, cậu ngoan ngoãn rụt vào trong lòng hắn, rầm rì dựa vào hõm vai Lâm Triển Quyền.
"Ưm ư..."
"Sao thế?" Lâm Triển Quyền chú ý tới sự khác thường của cậu, hắn tưởng là nhóc câm lo lắng không thể thông qua cổng an ninh nhập cảnh, hắn đưa tay kéo cơ thể mềm mại đang khẽ run lên ấy vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ. Tôi đi cùng em, họ sẽ không bắt em về đâu."
"Ưʍ..."
Thiếu niên nghe hắn nói "đi cùng em" thì gật gật đầu, nhìn Lâm Triển Quyền với đôi mắt ngập nước, lập tức chu môi lên đòi hôn.
"Đúng là bé heo ngốc, vừa khóc nhè xong lại đòi hôn." Lâm Triển Quyền véo lên eo cậu, cúi đầu chạm nhẹ vào đôi môi mềm ấy.
Nhóc câm cười tủm tỉm, vòng tay ôm cổ Lâm Triển Quyền, ngẩng đầu lên khẽ hôn lên cằm và má hắn.
Nửa tiếng sau, A Minh dừng xe tại một chỗ đất trống bên cạnh cục xuất nhập cảnh. Lâm Triển Quyền gọi A Mị, dẫn nhóc câm vào đó tìm người làm thủ tục.
A Mị đi lên chào hỏi trước, lại lén dúi cho một ít tiền mặt, đối phương lập tức niềm nở hơn nhiều. Huống hồ Lâm Triển Quyền - một trong những người quản lý của bang chữ Hòa đích thân đến trình giấy tờ làm thẻ căn cước cho "em gái họ", nhân viên bình thường không dám chậm chạp. Không chỉ miễn được rất nhiều thủ tục hành là chính, ngay cả khi nhóc câm chụp ảnh, lấy dấu vân tay và ký tên thì đều đặc cách cho phép A Mị đi theo.
"Mị tỷ, lấy đủ thông tin rồi, mấy hôm nữa làm xong thì em đem qua cho chị." Nhân viên người quen của A Mị rất là khách sáo, nói xong còn không quên xuýt xoa: "Hầy, chị nói thẳng là em gái họ của Lâm sinh thì đã không cần phiền anh ấy đích thân đến đây rồi. Nhân vật lớn tự mình đến đây, em với các đồng nghiệp khác đều hoảng cả lên đấy."
A Mị nghe vậy thì cười nói: "Cô "em gái họ" này đến đột ngột quá, Lâm sinh cũng chưa từng nhắc tới, gần đây chị mới biết. Phiền các cậu quá, lần sau đến chỗ chị hát thì để chị mời, mọi người chơi cho thỏa thích!"
Hàn huyên một lúc, A Mị trở lại ven đường để lên xe, cùng tất cả lái vào Harbour City.
Thập niên 80 là thời kỳ hoàng kim của kinh tế Cảng đảo, mức tiêu dùng của mọi người nâng lên một tầm cao mới, khiến cho những khu mua sắm sầm uất cũng không ngừng mọc lên. Harbour City là khu trung tâm buôn bán nhộn nhịp nhất của vùng Tiêm Sa Chủy, không chỉ có rất nhiều cửa hàng lâu đời trên đảo mà còn hội tụ những thương hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Lâm Triển Quyền dắt tay nhóc câm xuống xe đi xuyên qua đám đông chật như nêm, hắn cúi người ghé vào vành tai trắng nõn của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em thích cái gì, đồ trang điểm, quần áo, túi xách hay là trang sức?"
"Ư...ưʍ..." Nhóc câm sợ sệt nhìn người đi lại xung quanh, dính sát vào người Lâm Triển Quyền rồi bám lấy cánh tay hắn.
"Em không nói, nghĩa là không biết hay thích tất?" Lâm Triển Quyền cười kéo vai cậu, dẫn cậu vào một cửa hàng trang sức nhãn hiệu nước ngoài, A Mị, A Minh và Diệu Tử cũng theo sau. Nữ nhân viên bán hàng mặc đồng phục lập tức đi ra, nhanh chóng đánh giá khách hàng vừa bước vào rồi nói với Lâm Triển Quyền đi đầu tiên bằng thái độ vô cùng đon đả: "Thưa ngài, ngài muốn mua trang sức gì, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay hay nhẫn ạ? Ngọc trai, vàng ròng, đá quý, kim cương, chúng tôi đều có cả, kiểu dáng cũng rất nhiều."
Lâm Triển Quyền vỗ nhẹ lên đầu nhóc câm, hỏi: "Thích ngọc trai không? Gần đây thịnh hành ngọc trai có màu sắc, nếu em thích thì mua cho em."
"Ưm ư." Thiếu niên mở to hai mắt rồi lắc đầu, dường như không hứng thú cho lắm.
Nữ nhân viên tranh thủ chen vào cuộc đối thoại, chỉ quầy hàng bên cạnh đề nghị: "Hai vị có thể xem thử trang sức bằng vàng bên này ạ, hai tháng sau có nhiều ngày hoàng đạo, vòng tay, vòng cổ đều bán rất chạy."
A Minh và A Mị liếc nhìn nhau, cẩn thận quan sát thái độ của Lâm Triển Quyền.
Lâm Triển Quyền nghe vậy thì cúi đầu nhìn nhóc câm, hỏi: "Thích chứ?"
"Ư?" Thấy quầy hàng phát sáng lấp lánh, nhóc câm ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ đáp một tiếng.
"Xem thử xem thích cái nào." Nắm tay thiếu niên lại gần tủ bày hàng, Lâm Triển Quyền đặt bàn tay mềm nhũn của cậu lên mặt kính, nói: "Thích cái nào chỉ cái đó, bảo họ lấy ra cho em thử."
"Ưʍ..."
Nhóc câm gật đầu, chỉ vào mấy chiếc vòng tay và nhẫn chói sáng nhất trong số đó, nhân viên bán hàng lập tức bảo người đứng quầy lấy ra cho cậu đeo thử. Ánh vàng chói mắt đeo lên làn da trắng như tuyết của thiếu niên thì quả thật vô cùng đẹp, nhưng những mẫu cậu chọn đều quá rộng, mà cổ tay cậu lại quá nhỏ, tất cả đống vòng vàng nhẫn vàng đều treo lỏng lẻo trên tay như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
A Mị lên tiếng: "Dáng nhỏ con quá, phải lấy cỡ nhỏ nhất, hoặc là lấy loại vòng tay với nhẫn điều chỉnh được kích cỡ ấy."
Nghe vậy, nhân viên đứng quầy lại lấy ra mấy mẫu vòng tay và nhẫn có thể điều chỉnh độ rộng, rốt cuộc thiếu niên mới đeo vừa.
"Ưʍ...ư..." Nhóc câm cười tủm tỉm, đeo một đôi vòng tay và ba chiếc nhẫn trên cả hai tay, giơ lên trước mặt Lâm Triển Quyền rồi vui vẻ lắc lư.
Lâm Triển Quyền cười hỏi: "Có thích không?"
"Ưm!" Thiếu niên ngắm nghía những món đồ bằng vàng trên tay mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Lâm Triển Quyền.
Lâm Triển Quyền bóp mũi cậu, nhẹ giọng nói: "Bé heo điệu, không phải em thích vàng mà là thích những thứ lấp lánh thì đúng hơn. Đúng là chẳng hiểu gì cả, ngốc lắm." Nói xong, hắn quay ra nói với nhân viên bán hàng: "Gói lại tất cả những mẫu đã thử, giới thiệu tiếp kim cương với đá quý đi, có lẽ là em ấy cũng thích."
Thấy vậy, Diệu Tử lén túm lấy A Minh và A Mị, thấp giọng nói: "Đấy thấy chưa, em nói có sai đâu, long phượng trình tường, liên hoa tịnh đế, như ý hoa khai... Quyền ca coi thằng nhóc như bạn gái rồi! Vừa vàng vừa đá quý, bây giờ em sợ tới ngày hoàng đạo tháng sau là Quyền ca bày tiệc rượu rồi bảo chúng ta ra chào hỏi chị dâu..."
A Minh đấm cậu ta một cú: "Sao mày không nói là mười tháng nữa ăn tiệc đầy tháng luôn đi, có câm không thì bảo?"
A Mị bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu Quyền ca thấy vui thì mặc anh ấy thích gì làm nấy đi, tóm lại Quyền ca dặn dò gì thì các cậu cứ làm theo là được."
Nghe Lâm Triển Quyền nói vậy, nhân viên bán hàng càng niềm nở hơn, nhanh chóng dẫn hai người tới quầy chuyên kim cương đá quý. Bên trong có đủ loại đá quý và kim cương to nhỏ khác nhau, có điều khác với những chiếc vòng tay và vòng cổ cỡ lớn ở quầy trang sức bằng vàng, nơi này phần lớn là nhẫn và dây chuyền loại nhỏ.
"Ưm ya..." Nhóc câm hoa mắt bởi vô số kim cương đá quý, cậu nắm tay Lâm Triển Quyền, khẽ cọ lên cánh tay hắn, ngơ ngác đứng nhìn ngó trước quầy hàng.
"Những thứ này đều sáng lấp lánh cả, em có thích không?" Lâm Triển Quyền bảo nhân viên lấy một chiếc nhẫn đính đá đỏ rồi cầm tay thiếu niên lên đeo vào cho cậu. Chiếc nhẫn lỏng lẻo treo trên ngón tay trắng nõn, nhóc câm bĩu môi tháo ra, trả lại vào lòng bàn tay Lâm Triển Quyền.
"Tay em nhỏ quá." Lâm Triển Quyền nhéo lên ngón tay cậu, nhẹ giọng nói: "Để họ chọn ra những mẫu em đeo vừa, hoặc là để tôi hỏi xem có đặt làm riêng được không."
Nhân viên biết hai người là khách sộp, lập tức lấy ra bảy chiếc nhẫn, ba dây chuyền, từng ngón tay của nhóc câm đều đeo đá quý và kim cương chói sáng, cổ cũng đeo mấy cái vòng ánh bạc. Lâm Triển Quyền thấy cậu vuốt ve ngắm nghía nhẫn trên tay với vẻ mặt hiếu kỳ, hắn nói: "Ngắm không rời được mắt, bé heo ngốc của tôi đã chọn được chưa, em thích cái nào nhất?"
Nghe vậy, nhóc câm tháo hết nhẫn đính đá quý trên cả hai tay ra, cũng tháo luôn đống vòng cổ rồi trả về tủ hàng, dứt khoát nhào vào trong ngực Lâm Triển Quyền, kiễng chân hôn lên cổ hắn.
"Ưm!"
Ban đầu Lâm Triển Quyền ngẩn cả người, sau đó lập tức kéo cậu sang bên cạnh, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy hết."