Tân Giới Dạ Ca

Chương 30

Edit: Dờ

7 rưỡi tối, A Minh đưa Lâm Triển Quyền và nhóc câm về nhà rồi xách các túi đồ hàng hiệu lên tầng cùng với Diệu Tử. Túi to túi nhỏ nặng nhẹ đủ loại nhanh chóng bày đầy lên bàn ăn và sofa.

Nhóc câm buồn ngủ quá nên lăn ra ngủ trên đường về nhà, Lâm Triển Quyền bế cậu vào phòng ngủ, đặt lên giường rồi mới đi ra phòng khách nói với A Minh và Diệu Tử: "Bên kia có tin tức gì thì báo ngay cho tôi."

A Minh vội đáp: "Hẹn 8 giờ 45 gặp nhau, chắc một tiếng nữa là biết kết quả thôi anh."

Lâm Triển Quyền gật đầu, bổ sung: "Nhớ phải thăm dò thái độ chú Lôi từ miệng cậu ta, bọn Đông Tử đã đi đàm phán với Vạn Lợi rồi. Nếu kiểu gì cũng phải đi qua địa giới Xuyên Long thì cố gắng hạ mức giá xuống thấp nhất."

A Minh nghe vậy thì đáp "ok", Diệu Tử vỗ ngực cười nói: "Quyền ca yên tâm, tối nay chắc chắn xử lý xong xuôi."

"Ừ, nói chuyện xong thì cho người đưa cậu ta về, chú ý đừng để bị theo dõi."

"Rõ."

Chiếc xe dần lái đi xa, Lâm Triển Quyền quay về phòng ngủ nhìn nhóc câm đang say ngủ, tiện tay xoa khuôn mặt đỏ ửng của cậu, giúp cậu cởi hai nút áo trên cổ và ngực. Thiếu niên vô thức lăn nửa vòng, bàn tay nhỏ nắm lấy một bên gối đầu.

Lâm Triển Quyền ra phòng khách uống một chén trà, dập tắt điếu thuốc còn thừa một nửa, gọi điện thoại cho A Mị. 15 phút sau, hắn trở về phòng ngủ lấy quần áo để thay, mở đèn phòng tắm chuẩn bị đi tắm.

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ. Lâm Triển Quyền ngẩng đầu nhìn, nhóc câm mơ màng dụi mắt đi vào, cơ thể nhỏ nhắn đi tới trước cửa phòng tắm, bỏ dép lê ra rồi giẫm lên sàn nước. Hai chân xỏ bít tất ngắn của thiếu niên đạp lên gạch men, để lại một dấu vết nho nhỏ.

"Ưʍ...ư..."

Cậu phát ra tiếng kêu mềm nhẹ, mở vòng tay ra ôm lấy thắt lưng của Lâm Triển Quyền, cọ má vào người hắn. Dòng nước ấm áp trút xuống từ vòi hoa sen nhanh chóng làm ướt chiếc sơ mi hồng nhạt trên người cậu, vải áo vốn mềm mại giờ đây dính sát vào thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, chỗ thấm nước hiện ra da thịt non mềm như tuyết trắng, khiến cho Lâm Triển Quyền nhìn thấy hoa văn chấm bi của chiếc áσ ɭóŧ học sinh ở bên trong. Mà chiếc quần đùi giả váy bên dưới thì đã ướt sũng, dán chặt vào đường cong ở mông của nhóc câm, tạo nên cảm giác bó chặt đầy ngọt ngào hấp dẫn.

"Lại làm nũng đòi tôi tắm cho em hả?" Lâm Triển Quyền bưng hai má non mềm của thiếu niên, cúi xuống hôn lên bờ môi hồng, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi ngọt ngào của cậu vào miệng. Thiếu niên nhanh chóng phát ra tiếng kêu yểu điệu, chủ động kéo tay hắn đặt lên mông mình.

"Bé heo ngốc, vào phòng tắm thì phải cởϊ qυầи áo ra, không thì tắm thế nào?"

Bóp mũi nhóc câm một cái, Lâm Triển Quyền nắm lấy vòng eo mềm mại của cậu, nhấc vạt áo sơ mi lên, lột chiếc áo ướt nhẹp của cậu qua đỉnh đầu. Chiếc áo ngực chấm bi cũng nhanh chóng bị cởi ra, núʍ ѵú nhỏ nhắn màu hồng hoàn toàn bại lộ trước mắt người đàn ông.

Nhóc câm kiễng chân hôn lên xương quai xanh của Lâm Triển Quyền, ngoan ngoãn cởi chiếc quần ướt ra, qυầи ɭóŧ màu trắng bị ướt nước cũng bị kéo theo xuống tận đầu gối. Lâm Triển Quyền tụt chiếc qυầи ɭóŧ ở giữa hai chân cậu xuống, nâng đôi chân trắng nõn để cởi bít tất ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn gót chân mềm mại của cậu.

"Ya...ưm hư..."

Giãy giụa trong lòng hắn vài cái, nhóc câm nhìn Lâm Triển Quyền với ánh mắt ngập nước. Cậu liếʍ đôi môi non mềm như cánh hoa, vẻ mặt vô tội xin tha, nhanh chóng đưa tay bàn tay nhỏ bé mềm mại ra để nhẹ xoa nắn dươиɠ ѵậŧ dựng đứng của người đàn ông. Lâm Triển Quyền ôm cậu vào ngực, ngón tay phải lập tức đút vào trong khe mông của thiếu niên, nhẹ nhàng móc gảy hai mép thịt nhớp nháp, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay liên tục cọ xát lên lỗ sau và hai cánh hoa đã nhiều lần được tưới tắm của thiếu niên.

"Ưʍ...." Hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào khi được âu yếm, ham muốn lập tức chiếm trọn lý trí, nhóc câm kêu lên đầy quyến rũ, nét mặt cũng mang theo khát vọng khó nhịn. Cậu cúi người xuống, đầu lưỡi liếʍ bụng của Lâm Triển Quyền, há miệng mυ'ŧ lấy rồi cắn, để lại một vết màu đỏ nhợt nhạt.

Nhìn nhóc câm dán sát vào cây gậy thịt đã rỉ ra sơ tinh rồi vươn đầu lưỡi liếʍ những sợi gân nổi lên, Lâm Triển Quyền vừa móc khuấy cái lỗ mềm của thiếu niên vừa cười hỏi: "Ngon không?"

"Ư ư." Ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn vào miệng, thiếu niên tỏ ra thỏa mãn, nhìn Lâm Triển Quyền cười tít mắt.

"Sờ nơi này trước."

Nhẹ nhàng đẩy hai mép cánh hoa mềm mại ra, ngón tay thô ráp của Lâm Triển Quyền liên tục cọ xát lên âʍ ѵậŧ sưng đỏ, thiếu niên cất tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, cả người mềm nhũn dựa vào ngực hắn.

"Cắm vào đây nhé."

"Yaa...ư..."

Lâm Triển Quyền nắm eo cậu, thọc vào lỗ bướm của cậu từ phía sau, chầm chậm di chuyển. Thiếu niên cố gắng chống vào tường để duy trì thăng bằng, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy chỗ kết hợp của hai người. Trong tiếng đâm thọc đầy ướŧ áŧ, nhóc câm có thể nhìn thấy vật thể thô to cứng ngắc của người đàn ông không ngừng va chạm vào lỗ thịt mềm giữa hai chân mình, mép thịt hồng nhạt bị đâm thọc tới mức lật ra ngoài, chất lỏng trắng đυ.c cũng chảy xuống theo bắp đùi.

"Ưʍ...ư a..."

"Ya...ư..."

"Huhu..."

"Ngoan lắm." Lâm Triển Quyền hôn cổ cậu, vừa ngậm lấy vành tai và cắи ʍút̼, vừa hung hăng thọc vào cơ thể mềm mại. Hai chân thiếu niên hùa theo mà tách ra, mép thịt sưng múp liên tục chảy nước mật, vách thịt quấn quýt mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, tham lam như thể muốn hút khô tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙. Mà cây gậy thịt của Lâm Triển Quyền lại cố tình di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng đâm vào huyệt tâm mềm mại, khiến nhóc câm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, lại trào ra một lượng lớn chất lỏng.

"Ưʍ...ya ya..."

Vẻ mặt nhóc câm tràn đầy dâʍ ɭσạи, cậu nghiêng đầu dụ dỗ người đàn ông hôn mình, bờ mông non mềm thì thỉnh hoảng thít chặt lại, muốn ép ra chất lỏng trắng đυ.c từ dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triển Quyền. Nhưng chẳng ngờ hai chân luôn kiễng lên lại bủn rủn rã rời, khiến cơ thể cậu mềm nhũn, suýt thì ngã xuống sàn. Lâm Triển Quyền thấy vậy thì vội vàng ôm lấy thiếu niên. Cơ thể cậu bị nhấc lên, cảm giác hai chân không chạm đất rất kỳ quái và những cú va chạm tìиɧ ɖu͙© chậm rãi xâm nhập phía dưới khiến nhóc câm hoàn toàn thất thần và co giật trong cảm giác ngọt ngào, phía dưới run rẩy bắt đầu đạt cao trào.

Chú ý đến sự thay đổi của thiếu niên, Lâm Triển Quyền tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm bọc cậu lại rồi bế vào phòng ngủ.

Nhìn thấy cậu ngơ ngác nằm trên giường, hắn mỉm cười véo má cậu một cái, bất đắc dĩ nói: "Nhanh như vậy đã lêи đỉиɦ rồi, bé heo ngốc thật là vô dụng."

Lúc này ở một nơi khác, sau khi tạm biệt Lâm Triển Quyền thì A Minh và Diệu Tử cùng lái xe đến nơi giao nhau giữa Nguyên Lãng và Thuyên Loan, vùng thung lũng Thuyên Cẩm.

Xoa cái bụng căng lên sau khi ăn no, Diệu Tử ngồi ở ghế phụ lái vặn người, cười nói với A Minh: "Hơ, lâu lắm rồi không được ăn thoả thích thế này! Chẳng biết đến bao giờ Quyền ca mới quay lại nhà hàng ấy, nhất định em phải ăn đến vỡ bụng thì thôi!"

A Minh lấy điếu thuốc ra quẳng cho Diệu Tử, liếc nhìn cậu ta: "Bên trái đều là cao ốc, bên phải nhìn được cảnh biển, ở trong thì có đầu bếp Tây lông, đi vào uống cốc nước đá thôi mà người ta thu mấy trăm tiền phục vụ... Được ăn miễn phí ở nhà hàng cao cấp thì ai chả thích. Mày ngu bỏ mẹ, Quyền ca đến nhà hàng ấy đâu phải để ăn no, còn không phải là để dỗ ngọt tình nhân của anh ấy à? Chứ không thì ai rảnh háng mà dẫn mày tới đó?"

"Đúng đấy, bình thường ai lại muốn đến đấy vung tiền xem cao ốc xem cảnh biển, còn không bằng ăn bún cá viên ở ven đường." Diệu Tử xoa chóp mũi rồi châm thuốc, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cười đểu nói: "Bữa cơm vừa rồi Quyền ca có ăn no hay không thì em chẳng biết, nhưng hôm nay hết mua vàng bạc đá quý lại mua túi xách quần áo, ai cũng biết đêm nay anh ấy được ăn khuya no nê luôn rồi."

"Ngưỡng mộ Quyền ca được ăn khuya à?" A Minh mỉm cười chế giễu: "Mày luôn muốn theo đuổi mấy em thuộc hạ của Mị tỷ đúng không? Mặt đẹp dáng ngon, lần nào qua đó mày cũng ngắm gái đến mức mắt muốn lọt tròng! Nói thật, cả đời này mày cũng không học theo Quyền ca vung tiền chiều chuộng người khác được đâu, những cái khác thì có thể bắt chước anh ấy được."

"Sao? Chẳng lẽ em phải bao hết rượu của hộp đêm Mỹ Tâm rồi mời các cô nàng ở đó hát hò?" Diệu Tử vội vàng lắc đầu: "Em chẳng nói được mấy câu như "lấy hết" ấy đâu, vài thùng bia còn được, XO thì miễn!"

A Minh cười nói: "Đương nhiên là không! Anh cũng biết mày không tiết kiệm tiền được, mời huynh đệ đi chơi vài lần là hết sạch. Vậy thì thế này đi, lần sau mày thích em nào thì nói với Mị tỷ một tiếng, dẫn người ta lên phố chơi. Đến lúc đó mày vào một cửa tiệm rồi giả làm cậu ấm nhà giàu, nói một câu "lấy hết", oai như cóc luôn ha ha ha!"

Nhận ra sự chế nhạo trong lời nói của anh, Diệu Tử đấm vào cửa xe, cười phá lên: "Thôi anh câm đi cho em nhờ! Anh chẳng hiểu mấy em dưới trướng Mị tỷ gì cả, làm sao vừa nhõng nhẽo vừa yểu điệu như người trong nhà Quyền ca được, ra cửa là phải ôm, về nhà phải bế, ở bên ngoài mà vẫn muốn tình chàng ý thϊếp với anh ấy? Tóm lại ấy mà, mấy em ở Mỹ Tâm tuy đẹp thật, nhưng em nào cũng cá tính mạnh! Đừng nói tới chuyện thật sự dẫn đi mua vàng bạc đá quý hay mua túi xách, chỉ đi chơi bình thường thôi cũng kén cá chọn canh, dỗ mệt chết đi được... Ồ, em hiểu rồi, bởi vì cái cô hiền lành ngoan ngoãn kia của anh..."

"Này, sao lại liên quan đến anh mày rồi?" Tranh thủ đèn đỏ, A Minh đập Diệu Tử một phát, bất đắc dĩ nói: "Biết thế đéo kể cho mày!"

Diệu Tử đắc ý: "Xì, cần gì anh kể, người nào có mắt đều nhận ra được..."

A Minh nhướng mày, quay ra nhìn cậu ta nói: "Nín, không cho mày vay tiền nữa bây giờ."

Diệu Tử lập tức biết sợ, nhẹ giọng cười xòa: "Ấy... Minh ca, chỗ anh em với nhau mà."

A Minh lườm cậu ta một cái, nói: "Mau gọi người của mày lái một con xe đến đây, lỡ mà tý nữa có người theo dõi thì lập tức bảo Vạn Lợi đổi đường khác, nếu không thì phải đổi nơi khác để gặp nhau."

Diệu Tử gật đầu: "Ok, em bảo là đi đón một thằng bạn, lát nữa sẽ dẫn A Dũng ra ngoài. Anh yên tâm đi, em hứa với Quyền ca xử lý xong thì nhất định sẽ làm được."

"Ừ, anh mày ở ngoài canh chừng, mày nhớ cẩn thận đấy."