Tân Giới Dạ Ca

Chương 27

Edit: Dờ

"Thích lắm phải không?"

Nhìn thấy hai má màu hồng đào của nhóc câm, Lâm Triển Quyền hôn lên đầu gối cậu, lại nâng cổ chân mảnh khảnh lên cười nói: "Ngượng cái gì, rõ ràng em rất thoải mái mà."

Nhóc câm đã ăn ngon biết mùi với chuyện làʍ t̠ìиɦ, nghe thấy giọng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn thì lập tức mềm người. Cậu vặn vẹo cơ thể, hai cánh mông như tuyết trắng run lên, ngoan ngoãn kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ to lớn đang cắm trong đó. Qυყ đầυ tỏa ra nhiệt độ nóng rực cọ xát tùy ý lên vách thịt nhớp nháp, nước mật ngọt ngào liên tục tuôn ra bên dưới, nhụy hoa không ngừng bị người đàn ông đâm thọc khiến bên ngoài lỗ non của thiếu niên cũng trào ra bọt nước.

"Ưʍ...ưm ya..."

Kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào thấu tận xương tủy mạnh mẽ kéo tới, thân thể sớm chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© giật bắn lên, khuôn mặt nhóc câm thì tỏ ra vô cùng gợi cảm. Có lẽ là xấu hổ vì không thể điều khiển cơ thể được nữa, cậu ướt sũng hai mắt nhìn động tác của Lâm Triển Quyền, nhanh chóng lấy tay bịt lại cái miệng nhỏ liên tục phát ra những tiếng kêu dâʍ đãиɠ.

Lâm Triển Quyền liên tục thúc háng, dươиɠ ѵậŧ đầy gân phồng to cắm rút chậm rãi một cách triền miên, khi thì hung hăng khuấy đảo vách thịt mềm mại bên trong, khiến cho mỹ nhân dưới thân phải rêи ɾỉ liên tục. Điều khiến thiếu niên thấy khó xử hơn là lưỡi của hắn vẫn vờn tới vờn lui giữa hai đùi cậu, tùy ý liếʍ láp lên từng tấc da thịt. Thấy Lâm Triển Quyền há miệng định ngậm lấy đầu ngón chân nhỏ nhắn của mình, hai mắt nhóc câm ầng ậng nước, liên tục vặn vẹo eo để xin tha, muốn thoát khỏi tay hắn.

Ngón chân của thiếu niên rất xinh xắn, làn da trắng nõn nà mềm mại, vừa nhìn đã biết là ít phải đi lại. Trên thực tế, từ khi nhóc câm ở chung với Lâm Triển Quyền, trừ những lúc thuộc hạ của hắn đến nhà thì không tiện, còn khi hai người ở riêng với nhau thì cậu luôn năn nỉ hắn bế mình, rất hiếm khi chịu tự mình đi lại.

"Ưm hư...ư..."

Đầu lưỡi ấm nóng của Lâm Triển Quyền nhẹ nhàng đảo quanh những ngón chân tròn như những quả nho, khiến cho thiếu niên đỏ bừng mặt lên, cất tiếng rêи ɾỉ. Chẳng mấy chốc, hắn lại đổi sang cắn bằng răng nanh, để lại vài vết răng trên từng đầu ngón chân. Cuối cùng hắn chơi đùa đến nghiện, vừa cẩn thận liếʍ vừa mυ'ŧ vào, dưới háng cũng thúc mạnh hơn mười cái, đâm cho thiếu niên ngày càng mềm nhũn người, ngửa đầu run rẩy trên giường, khe mông bỗng tiết ra một lượng lớn chất lỏng, co giật xuất tinh bằng lỗ bướm.

"Ya...ư ưʍ..."

Sau khi lêи đỉиɦ, vách thịt mềm mại non nớt dính nhớp của thiếu niên tiếp tục co bóp bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ đang ngày càng phồng to, không ngừng chèn ép để mυ'ŧ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, giống như muốn hút khô tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Hai mắt ướt đẫm mông lung của nhóc câm nhìn Lâm Triển Quyền, hàng mi cong màu đen hơi rung lên, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu. Cậu lại tiếp tục phát ra tiếng kêu cầu hoan.

"Ngoan, nhịn một chút, cho em bây giờ đây."

Gác một bên chân nhỏ nhắn mềm mại của cậu lên vai, Lâm Triển Quyền hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng cắm rút. Cơ thể cường tráng của hắn ôm chặt lấy cậu vào lòng, dươиɠ ѵậŧ tím đen chậm rãi ra vào cái lỗ thịt non mà cọ xát khiến thiếu niên vừa lêи đỉиɦ xong lại cảm thấy tê dại, không ngừng nũng nịu với người đang chi phối du͙© vọиɠ của mình.

"Ưm ư...hư...ưm hư..."

"Ưʍ...ư..."

"Hư nn..."

Thiếu niên rêи ɾỉ đứt quãng dưới sự đâm thọc ngọt ngào, chỗ riêng tư nhạy cảm run rẩy không ngừng khi người đàn ông cắm sâu vào trong, cảm giác ngứa ngáy căng trướng khuếch tán từ chỗ kết hợp ra toàn thân. Ý thức lộn xộn trong đầu cậu sắp vỡ tung, sau khi bị chơi đùa đến xuất tinh bằng lỗ bướm thì có lẽ thiếu niên không chịu được thêm nữa, nhưng cơ thể cậu vẫn không ngừng dâng lên sóng tình và lửa dục, hoàn toàn đẩy thiếu niên vào vực sâu của sa đọa và sung sướиɠ.

"Phư....ư..."

"Ưʍ...Ya ưʍ...Phù..."

Phối hợp với động tác đâm thọc của Lâm Triển Quyền, nhóc câm hé miệng rêи ɾỉ không ngừng như mất đi lý trí. Thiếu niên hoàn toàn chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, vươn lưỡi liếʍ khóe miệng, mỉm cười một cái, eo nhỏ khẽ vặn vẹo, chèn ép dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông bằng cái lỗ nhỏ đã ướt đẫm. Vách thịt non liên tục mυ'ŧ mát, bao bọc, nuốt dươиɠ ѵậŧ của Lâm Triển Quyền vào tận sâu bên trong. Nhóc câm ngoan ngoãn hùa theo hắn, hai chân mở rộng quấn lên lưng Lâm Triển Quyền, để hắn có thể cắm vào sâu hơn nữa.

"Ya...ưm!"

Giới hạn của linh hồn và thể xác, giới hạn của tình yêu và tìиɧ ɖu͙© đều không rõ ràng, khoảnh khắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực rót đầy lỗ thịt mềm, nhóc câm từ từ mở đôi mắt khép hờ ra. Cậu kiệt sức nằm trong chiếc ôm của Lâm Triển Quyền, kêu lên một tiếng nũng nịu, cánh tay trắng nõn hơi nâng lên, ôm lấy cổ của hắn một cách mềm mại.

Lâm Triển Quyền ôm chặt lấy cơ thể cậu, hai tay xoa bóp tấm lưng phiếm hồng của nhóc câm, lại bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn rồi đặt xuống vài nụ hôn.

"Đáng yêu lắm."

Khuôn mặt ngại ngùng của nhóc câm hơi ủ rũ, cậu nghiêng đầu cọ mũi vào cổ hắn: "Ưm uh.."

"Ngoan." Tay Lâm Triển Quyền thử kiểm tra sau lưng cậu, cảm thấy hơi dinh dính. Hắn nhéo chóp mũi cậu, cười nói: "Đi tắm rồi ngủ tiếp."

"Ư...ưʍ." Ngáp dài một cái, nhóc câm cuộn tròn người dụi vào ngực Lâm Triển Quyền, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng hắn.

"Lại giả vờ nũng nịu...Để tôi bế em đi." Lâm Triển Quyền xỏ dép lê, bế thiếu niên không muốn dậy vào phòng tắm. Nhóc câm rầm rì vặn vẹo người, bám chặt lấy vai Lâm Triển Quyền không chịu xuống.

"Không muốn tự tắm? Vậy em ngồi ngoan, tôi tắm cho em."

Thấy nhóc câm bám chặt trong ngực mình không chịu xuống, Lâm Triển Quyền bất đắc dĩ bế cậu đi lấy một cái ghế con. Nhanh chóng tắm táp cho mình xong, hắn vỗ ghế bảo thiếu niên ngồi xuống: "Lại đây."

Nhóc câm chu môi nhìn hắn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi.

Xoa dầu gội lên mái tóc đen mượt của thiếu niên, bàn tay to lớn của Lâm Triển Quyền gãi thật nhẹ nhàng khiến cho cậu thoải mái đến mức gà gật ngủ.

"Tóc dài ra nhiều rồi." Lâm Triển Quyền véo cái má non nớt của cậu, để lại vết bọt biển trên đó, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy đám con gái đều thích làm tóc, em có thích không? Nếu muốn thì tôi bảo A Mị dẫn em đi."

"Ư?" Nhóc câm đưa tay sờ tóc mình, ngơ ngác nhìn Lâm Triển Quyền.

"Chờ cơn bão này tan, mấy hôm nữa tôi dẫn em ra ngoài chơi." Lâm Triển Quyền thấy vẻ mặt mơ màng của cậu thì cười nói: "Từ lúc đến đây chưa ra ngoài lần nào, có thấy buồn chán không?"

"Ưm nn." Nhóc câm lắc đầu, chỉ vào Lâm Triển Quyền rồi chỉ chính mình, ngoan ngoãn nở nụ cười.

"Ngoan lắm."

Tuy không hiểu cậu muốn nói gì nhưng Lâm Triển Quyền cảm nhận được sự ỷ lại của nhóc câm một cách rõ ràng. Hắn mỉm cười xoa đầu thiếu niên, dịu dàng bảo cậu nhắm mắt lại rồi lấy vòi hoa sen xuống, rửa sạch bọt biển thơm ngào ngạt trên tóc cậu.

"Bây giờ đi lại giữa nhà với hội quán hơi xa, tôi cũng chẳng mấy khi về nhà. Nhưng không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển sang nhà mới."

Lâm Triển Quyền nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhắm chặt mắt không dám mở ra của nhóc câm, nói: "Sau này phải chuyển sang Thuyên Loan để làm việc, tôi có mua một căn hộ ở bên ấy, tranh thủ mùa hè sẽ trang hoàng xong. Sau này nhà sẽ có cửa sổ sát đất, em ở nhà cũng nhìn thấy cầu và biển."

"Ưm!" Vừa nghe thấy "biển", nhóc câm lập tức mở to hai mắt, đứng dậy nhào vào lòng Lâm Triển Quyền, liên tục hôn lên ngực hắn.

"Nghe thấy được ở nhà mới nên vui hả?" Thấy vẻ mặt không kiềm được vui sướиɠ của thiếu niên, Lâm Triển Quyền càng thêm cưng chiều, ôm cậu vào lòng, kỳ cọ tắm rửa cho cậu.

"Ưʍ...hì..."Nhóc câm cười rộ lên, ngước mắt nhìn hắn đầy mong chờ rồi lại kiễng chân lên đòi hắn hôn.

"Xem ra em thật sự vui vẻ." Lâm Triển Quyền nắm cằm cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn ngọt ngào xuống môi thiếu niên, trêu đùa nói: "Người ta nói đàn ông thích nhà lầu xe hơi, phụ nữ thích quần áo trang sức, em thì sao? Em thích hết, đúng là đồ tham lam."

"Ưm hư." Thiếu niên hơi bĩu môi, dường như không đồng ý với cách nói của hắn.

Lâm Triển Quyền thấy vậy thì khẽ cười, vừa xoa sữa tắm cho cậu vừa hỏi: "Chu môi cái gì, em thấy tôi nói không đúng à?"

"Ưʍ." Nhóc câm nghe vậy thì gật đầu, chọt chọt thắt lưng hắn.

Xoa bóp bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên, Lâm Triển Quyền cắn lên tai cậu: "Quần áo cũng tính chứ, lúc trước mua bao nhiêu bộ cho em, em đều thích còn gì."

"Ư..." Nhóc câm nghiêng đầu, lại vặn vẹo người tỏ vẻ phản bác.

Lâm Triển Quyền hôn nhẹ lên má cậu: "Sau đó...vừa nghe thấy được ở nhà hướng ra biển thì rõ ràng em cũng rất thích."

"Ưm hư!" Thiếu niên giơ bốn ngón tay cho hắn xem, sau đó gập hai ngón lại.

"Xe và trang sức... Hai cái này thì đúng là chưa tặng em." Một tay Lâm Triển Quyền nắm lấy ngón tay cậu, tay kia thì xoa bóp bờ mông mềm mại đầy bọt sữa tắm của thiếu niên, nhanh chóng chen vào trong đó mà cọ xát.

"Ya...ưʍ..." Hai mép thịt đột nhiên cảm thấy tê dại ngọt ngào dưới động tác mơn trớn, thiếu niên lập tức mềm nhũn ra, ngã vào ngực Lâm Triển Quyền. Cậu nhìn hắn với ánh mắt sũng nước, dường như rất giận dỗi vì động tác chơi xấu bất thình lình của hắn.

"Được rồi, đừng giận." Lâm Triển Quyền xoa gáy cậu, cười nói: "Biết em thích những thứ lấp lánh rồi, để hôm nào tôi dẫn em tới tiệm trang sức, ngọc trai biển ở bên ấy là hàng cao cấp, xếp số một số hai toàn Hồng Kông đấy."

"Ưm ư?" Nhóc câm ngơ ngác nhìn hắn, sờ lên khóe mắt một cách đầy vô tội.

Nhưng mà...em cũng có nhiều lắm.