Edit: Dờ
Đầu giờ chiều, A Minh theo Lâm Triển Quyền leo năm tầng cầu thang để đến tầng sáu của căn chung cư trên phố Tây Phong ở Quỳ Dũng -- chỗ ở của Tiêu gia, long đầu đương nhiệm của Hòa Hưng Thắng.
Năm nay Tiêu gia gần sáu mươi, hồi còn trẻ từng nổi như cồn vì những trận đánh mưa máu gió tanh, từ tứ cửu lên làm hồng côn, tọa quán, người quản lý, sau đó bước vào trận tranh đoạt vị trí với những bang hội "chữ Hòa", đoạt được rất nhiều địa bàn của "Triều Đức Hưng", "Triều Vĩnh Thắng" và những bang hội Triều Châu khác, ai trong Hòa Hưng Thắng cũng phải bái phục, hơn ba mươi tuổi đã lên làm long đầu.
Lúc Lâm Triển Quyền đến, mấy vυ' già đang bày cơm, bà Ba và con gái đang chơi đùa ở góc phòng khách. Thấy hai người ở cửa, bà gật đầu cười, gọi với vào trong phòng: "Tiêu gia, A Quyền đến rồi."
Tiêu gia được bà Cả và bà Hai chậm rãi dìu ra khỏi phòng, ông chào hỏi nhẹ nhàng với Lâm Triển Quyền: "Quyền Tử, mấy cậu đừng khách sáo, ở lại ăn bữa cơm đi."
Vài năm gần đây Tiêu gia vẫn còn minh mẫn, nhưng sức khỏe ngày càng yếu, người cũng dần phát tướng, không còn được như trước. Tiêu gia lường trước rằng mình không còn ngồi được lâu ở vị trí này nữa, muốn nâng đỡ lớp trẻ trong bang hội, cũng là để ngăn đám trưởng bối làm càn.
Lâm Triển Quyền là một trong những người mới mà ông đã đề bạt sau khi nguyên quản lý Nguyên Lãng là Đặng Hưng chết.
"Quyền Tử, gần đây việc làm ăn của cậu nhộn nhịp thật đấy." Tiêu gia ăn con tôm bà Hai lột cho, mặt mày hồng hào, cười khen hắn: "Trước kia ai cũng nói tôi biết nhìn người, chọn cậu làm quản lý Nguyên Lãng, hàng tháng chỉ cần vài chuyến hàng buôn là đủ để nuôi cả hai tọa quán Quỳ Thanh. Giỏi, thật sự là giỏi."
Lâm Triển Quyền tỏ ra cung kính, cười nói: "Đó là bởi vì Tiêu gia đã cho tôi một cơ hội, huynh đệ cùng nhau cố gắng làm, tôi chưa làm gì nhiều."
Tiêu gia khoát tay, vẻ mặt rất phấn khởi: "Cậu không cần khiêm tốn như thế, tuy tôi già rồi nhưng không đến mức hồ đồ. Trong bang ai làm được, ai không làm được, tôi vẫn biết rõ đấy."
Lâm Triển Quyền đặt đũa xuống, cười: "Tất cả vì muốn tốt cho bang hội, việc nên làm mà thôi."
Tiêu gia gật gù: "Cậu nghĩ được như vậy thì còn gì bằng."
Mọi người cơm nước xong, ba bà vợ biết Tiêu gia có chuyện muốn nói với Lâm Triển Quyền, dẫn con nhỏ tránh vào trong phòng. Mấy bà vυ' trong phòng khách rót nước trà xong cũng lui hết xuống, nhất thời hơi có cảm giác vắng vẻ.
Lâm Triển Quyền không nói gì, nâng chén trà lên kính: "Tiêu gia, mời."
Tiêu gia cúi đầu nhấp một hớp, giơ tay bảo hai người cũng uống đi, sau đó hỏi Lâm Triển Quyền: "Quyền Tử, lúc trước tôi bảo cậu giúp A Bỉnh, có khó khăn lắm không?"
Lâm Triển Quyền cười, bình tĩnh đáp: "Tiêu gia, tôi đã nói rồi, đều là chuyện nên làm cho bang hội, không có gì là khó khăn cả."
Tiêu gia nghe vậy thì cười: "Cậu nghĩ được như thế thì tốt." Lại nói tiếp: "Quyền Tử, dạo này có hai đồng hương ở La Hồ tới tìm tôi, muốn tôi chuyển một lô hàng vào đại lục. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giao cho cậu thì tốt hơn, lát nữa sẽ có người đưa họ tới Nguyên Lãng."
Lâm Triển Quyền nghe vậy thì cười nói: "Cảm ơn Tiêu gia, tôi sẽ làm thật tốt."
Nói xong chuyện này, hai người lại tán gẫu thêm một lát về chuyện ở nhà hàng ngày. Một lúc sau, Tiêu gia bỗng nói: "Bây giờ việc làm ăn của Nguyên Lãng phát triển, lại có cậu trông coi người nhà của A Hưng, có lẽ cậu ta cũng được nhắm mắt xuôi tay."
Lâm Triển Quyền nghe vậy thì gật đầu nói: "Tôi luôn nhớ rằng bác Đặng có ân với mình." Ngừng một lúc, lại nói: "Mấy năm nay Tiêu gia quan tâm đến tôi, tôi cũng ghi tạc trong lòng."
Tiêu gia hài lòng gật đầu, nói: "Quyền Tử, tôi biết giao Nguyên Lãng cho cậu là chuyện đúng đắn."
Uống hết hai chén trà, Tiêu gia nói cao tuổi rồi nên người dễ mệt, bảo Lâm Triển Quyền quay về làm việc. Hắn lễ phép cúi người nói: "Cảm ơn Tiêu gia, không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước."
"Ừ, chào cậu." Tiêu gia ngồi trên ghế bành, nhắm mắt gật đầu.
Tuy vị long đầu này thoạt nhìn rất hiền lành nhưng người chỉ mang thân phận hồng côn là A Minh vẫn rất căng thẳng. Đi xuống xe dưới tầng, anh ta mới nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm.
A Minh ngưỡng mộ nhìn lên tầng, xuýt xoa: "Quyền ca, khí thế Tiêu gia kinh thật, em sợ đến mức lưng ướt mồ hôi."
Lâm Triển Quyền bước vào trong xe, chờ A Minh khởi động rồi cười nói: "Cậu biết ông ấy là long đầu thì đương nhiên sẽ thấy sợ, hôm nào nhìn thấy long đầu của bang hội khác, cảm thấy đối phương là cao thủ, cậu cũng lại căng thẳng đến toát cả mồ hôi thôi."
A Minh không hiểu lắm, hỏi: "Là sao Quyền ca? Long đầu không phải cao thủ hả, long đầu và cao thủ gắn liền với nhau mà."
Lâm Triển Quyền mím môi: "Không có gì, căng thẳng khi gặp long đầu là chuyện bình thường, đừng để ý."
A Minh gật đầu, lại nói: "Đúng rồi Quyền ca, vừa rồi Tiêu gia giao đơn hàng ở La Hồ cho chúng ta, có phải là... có phải là vì lúc trước lão Bỉnh ở Truân Môn muốn chúng ta chia tiền không?"
Lâm Triển Quyền hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
A Minh gãi má, nói: "Em thấy, bao nhiêu năm Tiêu gia làm việc vẫn luôn công bằng không thiên vị, lần này lại bảo chúng ta đem tiền cho hội quán khác, nhất định ông ấy cũng bất mãn với thái độ ngang ngược của lão Bỉnh ở cuộc họp nên hỗ trợ chúng ta tìm thêm mối làm ăn."
Lâm Triển Quyền không nói gì, chợt hỏi: "Không nhắc chuyện này nữa, lúc trước dặn cậu về chuyện Tín thiếu, thế nào rồi?"
A Minh nghe vậy thì ngẩn người, đáp: "Xong... xong rồi anh, chắc xong khoảng hơn hai tháng rồi."
Lâm Triển Quyền châm thuốc, rít một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra, khẽ nói: "Lát nữa đi ngang qua hộp đêm của A Mị, hỏi xem còn mấy viên thuốc không."
A Minh chưa kịp hiểu, sửng sốt một lát mới đáp: "......Vâng."
Điếu thuốc trên tay rực đỏ, Lâm Triển Quyền không hút nữa, hờ hững nhìn nó cháy tới tận gần ngón tay.
Tiện tay dụi tắt điếu thuốc, Lâm Triển Quyền nói với A Minh: "Chờ khoảng ba tháng nữa, cậu lại tự đưa Tín thiếu đi."
A Minh nghe vậy thì run lên, hồi lâu sau mới nói: "Em biết rồi."
Ba giờ chiều, Lâm Triển Quyền đi xe về nhà.
Mở cửa ra, trên sofa có cái đυ.n chăn nho nhỏ. Bàn thì có cơm hộp mà Diệu Tử đưa tới, hình như cơm chẳng ít đi chút nào, xá xíu còn lại vài miếng.
Nhóc câm co ro nằm trên đệm sofa, vải chăn mềm mại che khuất cằm cậu, chỉ để lộ hai má đỏ bừng. Lâm Triển Quyền đi tới sờ trán cậu, không nóng lắm, chắc là không sốt.
"Ưʍ......"
Động tác của hắn đánh thức cậu, hàng mi của nhóc câm khẽ run, hai con mắt tràn đầy mơ màng và vô tội. Cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Triển Quyền, cậu mới mỉm cười. Thiếu niên chủ động ôm lấy cánh tay hắn, ngồi dậy hôn một cái lên cổ người đàn ông, tiện thể dụi vào ngực Lâm Triển Quyền.
Thân thể mềm mại của nhóc câm dụi vào lòng rất thoải mái. Lâm Triển Quyền mỉm cười ôm lấy cậu, hôn lên trán thiếu niên, thân mật hỏi: "Còn đau không?"
Nhóc câm nghe vậy thì gật đầu, tủi thân bĩu môi, nhấc cái áo ngủ rộng thùng thình lên, cho Lâm Triển Quyền xem hai mép thịt màu hồng nhạt và lỗ nhỏ phía sau hơi sưng đỏ. Cậu nghe lời hắn tắm trước khi ngủ, nhưng sau đó không thay qυầи ɭóŧ mới, phía dưới thả rông.
Nhớ lại cảnh tượng mông của nhóc câm bị tưới ướt tϊиɧ ɖϊ©h͙, lòng Lâm Triển Quyền khẽ động, đưa tay chạm vào dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn và hai mép thịt của cậu, thiếu niên lập tức giãy ra, khẽ cất tiếng làm nũng. Nhớ lại lúc người trong lòng cầu hoan ngày hôm qua, Lâm Triển Quyền rất hài lòng với cơ thể nhỏ xinh cho phép hắn chơi đùa và làʍ t̠ìиɦ thỏa thích này. Thiếu niên nhiều lần kiệt sức run rẩy, đồng thời lêи đỉиɦ bằng cả hai lỗ, dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn duy trì trạng thái cương cứng... Tất cả đều khiến hắn nảy lên ham muốn chiếm giữ.
Huống chi vốn dĩ đã không chiếm được toàn bộ.
Nhóc câm rất ngoan, nghe lời, hiểu chuyện, lại còn có một gương mặt xinh đẹp. Đôi lúc Lâm Triển Quyền đã nghĩ, nếu hắn không dẫn cậu về, hoặc là ai đó khác mang cậu đi, có lẽ nhóc câm sẽ xuất hiện ở kỹ viện, lại có lẽ sẽ giống như bây giờ, bị một người đàn ông nào đó mang về nhà làʍ t̠ìиɦ. Cậu không phải con gái, nhưng đối với Lâm Triển Quyền, cậu lại là một người hiếm hoi thu hút được hắn. Sự dịu dàng, nghe lời và tri kỷ mà hắn muốn, nhóc câm đều đáp ứng đủ. Mà quan trọng nhất là, ngoại trừ ngân nga và rêи ɾỉ, cậu vĩnh viễn không nói ra được bất kỳ chữ có nghĩa nào, điều đó khiến hắn vô cùng yên tâm.
Từ trước đến nay Lâm Triển Quyền chưa từng thô bạo với bạn giường, cũng sẽ cho người ta chút lợi ích như tiền tài. Bây giờ nhóc câm ở nhà hắn, tạm thời không cần lo đến tiền, chỉ xét đến phương diện trên giường thì Lâm Triển Quyền cảm thấy cậu không tồi, hắn tình nguyện chủ động phối hợp và hưởng thụ chuyện làʍ t̠ìиɦ với cậu.
Lâm Triển Quyền nhẹ nhàng hôn môi nhóc câm, mυ'ŧ vào đầu lưỡi mềm mại của cậu, tay dần dần trượt xuống theo đường cong, vuốt ve cơ thể mềm mại. Hắn phác họa lại hình dáng âʍ ɦộ của cậu, chậm rãi miết lên như chạm vào một đóa hoa, khiến chỗ ấy co giật nhẹ. Tay kia của hắn nhẹ nhàng tuốt dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt của cậu, khiến trên đỉnh dần tuôn ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Ưʍ...ư nn...ưm hm...."
"Hm hn...ưm nn..."
"Hức nn...ư ư..."
Khi Lâm Triển Quyền cẩn thận vuốt ve lỗ bướm và dươиɠ ѵậŧ của cậu, nhóc câm cố gắng kìm lại tiếng rêи ɾỉ của mình, vươn hai tay nắm lấy tay hắn rồi từ từ kéo lên, đặt lên ngực cách lớp vải áo. Lâm Triển Quyền thấy thế thì dừng tay lại, cởϊ áσ ngủ của nhóc câm ra, thấy hai khối thịt non của cậu đã tấy đỏ lên sau đêm hoan ái hôm qua, bốn phía đầy vết cắи ʍút̼ xanh xanh tím tím.
"Sao nào, vυ' lại ngứa rồi hả, có phải muốn được mυ'ŧ vυ' không?"
"Ưʍ...." Nhóc câm cứ như không nghe thấy, rên nhẹ một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt vô tội và gấp gáp, lưỡi vươn ra liếʍ đôi môi mềm, vừa ngây thơ và vừa dâʍ ɭσạи. Lâm Triển Quyền chưa bao giờ ngờ được, "da^ʍ" và "ngoan" lại có thể xuất hiện cùng lúc trên một người mà không hề mâu thuẫn.
Nhóc câm nhìn khuôn mặt Lâm Triển Quyền, hai chân tự giác quấn quanh eo hắn, cất tiếng kêu ngọt ngào. Đôi tay trắng nõn bắt lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên đầṳ ѵú mình, không ngừng vuốt ve xoa bóp, bắp đùi phía dưới thì cọ vào dươиɠ ѵậŧ ở đũng quần hắn.
Lâm Triển Quyền bắt ngược lấy tay cậu, đột nhiên khóa lêи đỉиɦ đầu, cúi xuống ngậm đầṳ ѵú đã cương cứng của nhóc câm, khiến viên thịt sưng ấy trở nên ướt sũng. Lâm Triển Quyền thổi nhẹ một cái, đầṳ ѵú lạnh lẽo khiến thiếu niên run lên, giãy giụa muốn đưa tay xuống xoa lên chỗ ngứa ngáy, lại bị tay của người đàn ông khóa lại thật chặt.
Cậu nhìn Lâm Triển Quyền với ánh mắt ngập nước, ưỡn ngực lên như xin tha, đưa đầṳ ѵú đã chín rục vào miệng hắn, cầu xin hắn hôn liếʍ nó. Hai ngón tay hắn kẹp lấy đầṳ ѵú bên trái đang cực kỳ nhạy cảm của cậu, xoa nắn rồi hung tợn ngắt véo, đau đớn lẫn trong kɧoáı ©ảʍ khiến nhóc câm bắt đầu cất tiếng nức nở.
Lâm Triển Quyền cảm thấy cậu quá đáng yêu, đồng thời lại thấy hơi đáng tiếc. Nếu nhóc câm nói được thì tiếng rêи ɾỉ và cầu xin trên giường của cậu nhất định sẽ vô cùng gợi cảm. Nhưng nghĩ thì thế, nếu cậu biết nói thì hắn đã chẳng giữ lại bên mình. Cho nên trên đời này đâu có chuyện đẹp cả đôi đường, Lâm Triển Quyền thầm thở dài, giọng nói càng dịu dàng hơn trước, hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Nhóc câm gật gật đầu, tủi thân đến mức khiến người ta đau lòng: "......Ừm nn..."
Lâm Triển Quyền mỉm cười, lấy một viên thuốc màu trắng trong túi áo ra đưa đến sát miệng nhóc câm, dỗ dành nói: "Ngoan, nuốt đi. Nuốt rồi sẽ không đau nữa, sẽ làm em thấy sướиɠ."
Nhóc câm ngơ ngác nghiêng đầu nhìn, nuốt viên thuốc trên lòng bàn tay Lâm Triển Quyền.
Khoảng năm phút sau, tai Lâm Triển Quyền bị chiếm cứ bởi tiếng rầm rì của nhóc câm. Làn da trắng của thiếu niên phiếm hồng, người toát mồ hôi đầm đìa, hai mắt hoàn toàn mất tiêu cự. Lỗ bướm của cậu nóng rực và co giật mạnh đến mức thấm ướt, âʍ ѵậŧ sưng to hơn trước rất nhiều, giữa khe thịt đỏ chảy ra rất nhiều nước da^ʍ nhớp nháp.
Lâm Triển Quyền đưa ngón tay khuấy đảo cái lỗ bướm giữa hai mép thịt, kéo ra vài sợi chỉ bạc, mùi sữa tắm hòa với mùi tanh của dịch thể khiến cậu càng thêm dâʍ đãиɠ. hắn nhẹ nhàng vuốt ve lỗ thịt mềm, lập tức nghe thấy tiếng thở khó nhịn vì bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn của nhóc câm.
"Ưʍ...hức hức....hm..."
Thiếu niên rêи ɾỉ không hề kìm nén khiến háng của Lâm Triển Quyền như muốn nổ tung, hắn hôn lên khuôn mặt nóng rực của cậu, nói: "Nhóc dâʍ đãиɠ, lại nứиɠ đến chảy nước rồi."
Nhóc câm khẽ ưm một tiếng, cọ hạ thân ướt sũng của mình vào đũng quần hắn, quay đầu hôn liếʍ cổ hắn.
"Đúng là đồ dâʍ đãиɠ."
Lâm Triển Quyền vỗ cánh mông đẫy đà của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa bên ngoài cái bướm dính nhớp của cậu, mỉm cười cắn vành tai cậu, thấp giọng nói: "Ướt thành thế này, có muốn tôi giã vào đây không."
"Ưʍ...ưʍ." Nhóc câm giãy lên trong ngực hắn.
Lâm Triển Quyền nắm eo cậu, qυყ đầυ nhẹ nhàng cọ vào hai mép thịt. Hắn cũng không vội vàng cắm vào, chỉ liên tục thăm dò cơ thể mà hắn vô cùng hài lòng này, thỉnh thoảng hơi chọc vào mép thịt, cẩn thật cọ xát thịt non ướt sũng bên trong.
Tác dụng của thuốc dần có hiệu lực, nhóc câm gần như run rẩy khát cầu được Lâm Triển Quyền đâm thọc, cậu ngoan ngoãn dang rộng hai chân, liên tục dụi vào ngực hắn, thử lấy cái lỗ không ngừng tuôn dịch thể ấy để cọ vào dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của Lâm Triển Quyền, thậm chí còn tự chơi đùa đầṳ ѵú sưng to của mình một cách khó nhịn.
Lâm Triển Quyền đưa một ngón trỏ cọ vào lỗ bướm của nhóc câm, bị nước da^ʍ và thịt non quấn chặt lấy. Hắn khẽ cười, nhéo vào âʍ ѵậŧ một cái, hỏi cậu: "Muốn à?"
"Ưʍ..." Nhóc câm không đáp được, nhưng vẻ mặt khát cầu của cậu đã hoàn toàn làm bại lộ ham muốn đối với Lâm Triển Quyền. Hai tay cậu xoa lưng hắn, cơ thể mềm mại vẫn không ngừng quấn lấy người đàn ông, vuốt ve không biết mệt mỏi.
Lâm Triển Quyền tét vào cánh mông trắng tròn của cậu, kéo chân của thiếu niên lên ngang hông, nhẹ nhàng đẩy nhụy hoa ra để cắm vào lỗ bướm chật khít và ấm nóng. Nhóc câm lập tức phát ra tiếng kêu mềm nhũn, như đau đớn lại như sung sướиɠ, môi cậu khẽ nhếch lên, nhìn Lâm Triển Quyền đầy cầu xin.
Gậy thịt của người đàn ông chọc vào và ma sát thịt non, ung dung đưa đẩy, rất nhanh, cả hai đều nghe thấy tiếng nước dâʍ ɭσạи phát ra từ lỗ bướm, nhưng Lâm Triển Quyền vẫn không đâm thọc một cách mãnh liệt như cậu muốn. Nhóc câm muốn đong đưa vòng eo mảnh khảnh để cọ xát với dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhưng lại không nhấc nổi tay chân vì tác dụng của thuốc, đành kiên nhẫn chịu đựng động tác nhẹ nhàng như tra tấn của đối phương.
Cơ thể thiếu niên dần nóng lên, Lâm Triển Quyền thoáng đẩy nhanh động tác. Hắn cắm cây thịt vào bên trong, nhẹ nhàng di chuyển, vào sâu hơn một chút thì đυ.ng phải một mảng thịt mềm ngăn trở. Lâm Triển Quyền hơi ngạc nhiên, tuy lúc trước đã hỏi thiếu niên từng quan hệ bao giờ chưa, nhưng đó chỉ là lời trêu đùa trên giường mà thôi, khác hoàn toàn với lúc này khi hắn phát hiện ra đây là lần đầu tiên lỗ bướm của nhóc câm bị cắm vào. Khi Lâm Triển Quyền cố ý di chuyển một cách thong thả, thỉnh thoảng nhóc câm vẫn phát ra giọng mũi khe khẽ như nhịn đau, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải đã nuốt thuốc kí©ɧ ɖụ©, có lẽ cậu sẽ không chịu được sự đau đớn khi bị phá trinh.
Lâm Triển Quyền ôm lấy eo nhóc câm, tay kia thì đưa xuống chỗ kết hợp của hai người, nhẹ nhàng xoa nắn âʍ ѵậŧ sưng to của thiếu niên. Đầu ngón tay hắn vuốt ve ngắt véo viên thịt đỏ, khiến cho thiếu niên cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ chưa từng có dưới tác dụng của thuốc. Nhóc câm lắc lư cái mông mềm, phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào, hai chân mở rộng để Lâm Triển Quyền mang lại kɧoáı ©ảʍ cho cậu.
Lỗ bướm của cậu mau chóng co giật dữ dội, nước da^ʍ chảy ồng ộc ra ngoài. Lâm Triển Quyền ôm cậu vào lòng, nhân lúc thiếu niên lêи đỉиɦ vì được xoa nắn âʍ ѵậŧ, hắn thọc hẳn vào sâu, dươиɠ ѵậŧ đâm lút cán vào trong cơ thể cậu, hung tợn va chạm khiến cậu run rẩy hai chân, túi bi cũng vỗ vào cái bướm của thiếu niên, mang đến cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Nhóc câm run rẩy toàn thân, khóc nức nở, khe thịt non màu đỏ đã bị Lâm Triển Quyền cᏂị©Ꮒ rộng ra, những giọt nước dính nhớp mang theo tơ máu dính đầy ở nơi kết hợp của hai người. Nhưng tiếng khóc cầu xin của cậu không khiến cho Lâm Triển Quyền dừng động tác, mà trái lại hắn càng đâm thọc hăng say vào cơ thể thiếu niên, trong mắt chỉ còn lại ham muốn chinh phục.
"Ư ưʍ..."
"Bên trong em ướt và nóng quá." Lâm Triển Quyền hôn trán cậu, vừa đâm rút vừa cười nói: "Lúc trước chưa mất trinh mà vẫn lêи đỉиɦ được như vậy, đúng là nhóc dâʍ đãиɠ."
Nhóc câm khóc nức nở, lỗ nhỏ không ngừng co giật vì tác dụng của tình dược và những lần cắm rút liên tục của Lâm Triển Quyền. Nhưng cảm giác ấy không khó chịu chút nào, trái lại lỗ bướm của cậu càng thoải mái và ngứa ngáy hơn nữa, âʍ ѵậŧ cũng trướng to hơn. Vì muốn được giải thoát khỏi du͙© vọиɠ, nhóc câm không ngừng hùa theo cây gậy thịt đang xỏ xuyên trong cơ thể mình, mặc cho vật thô to màu tím đỏ ấy ra vào giữa hai chân tuyết trắng mềm mại. Cậu thử kẹp chặt lấy cái dươиɠ ѵậŧ khiến mình đau đớn ấy, lỗ bướm lại tràn ra rất nhiều chất lỏng qua từng lần va chạm mãnh liệt của đối phương.
Qυყ đầυ của hắn liên tục cọ xát hai mép thịt và nhụy hoa bên trong. Nơi mềm mại nhất trong cơ thể bị cắm đến sưng đỏ, kɧoáı ©ảʍ như vô tận tràn ra khắp thân thể, âʍ ѵậŧ sưng tấy phía dưới liên tục bị dươиɠ ѵậŧ cọ xát, cắm lần nào trúng lần đó. Nhóc câm ôm cổ Lâm Triển Quyền, bủn rủn tay chân ngồi trong lòng hắn, phía dưới không ngừng chảy nước, nhanh chóng lêи đỉиɦ sau mấy lần đâm thọc dữ dội. Tiếng khóc ngọt ngào đã không còn nghe thấy nữa, lúc này nhóc câm chỉ còn thấp giọng thở dốc, vẻ mặt vô cùng dâʍ ɭσạи sau khi được gậy thịt làm thoải mái đến tận xương tủy.
Lâm Triển Quyền thử gảy đầṳ ѵú cương cứng của cậu, đầu lưỡi khẽ liếʍ mυ'ŧ, răng cắn nhẹ viên thịt hồng nhạt ấy. Nhóc câm không kêu nữa, nhưng ngực run rẩy và dịch thể không ngừng chảy xuống drap giường đã chứng tỏ cậu vừa chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế nào.
"Em đẹp lắm, rất đáng yêu." Lâm Triển Quyền vẫn cắm trong thân thể cậu, không tiếc lời khen ngợi cơ thể này. Đây quả thật là cơ thể đẹp nhất mà hắn từng thấy, tuy cậu không có những đường cong như phụ nữ trưởng thành, nhưng tuyệt đối có thể khiến Lâm Triển Quyền thấy thoả mãn chỉ bằng xúc cảm mềm mại và thể chất tuyệt diệu.
--------------------
Mấy ông công trong nhà tôi toàn có truyền thống cua vợ "enm đẹmp léăm" =)))))))))))