Lần đầu đâm vào bướm nhỏ của thiếu niên, Lâm Triển Quyền ôm cậu quấn quýt hơn hai tiếng, bắn vào trong ba lần, cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra ngoài mới dừng lại.
Hắn rất hài lòng về chuyện giường chiếu của hai người. Tuy rằng so với những bạn giường khác thì nhóc câm có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nên nhạy cảm hơn rất nhiều, cậu rất dễ lêи đỉиɦ, làm được một lúc là đã trưng ra cái mặt kiệt sức, nhưng điều đó cũng không khiến Lâm Triển Quyền bớt hứng thú. Hắn cúi xuống hôn khóe môi thiếu niên, cười hỏi: "Bắn vào trong nhiều như vậy, có dính bầu không?"
Nhóc câm đờ đẫn nhìn hắn, nghe vậy thì chậm rãi hồi thần, khẽ lắc đầu: "......Ưm hm."
Vốn dĩ Lâm Triển Quyền cũng không chờ mong gì ở cơ thể yếu ớt của cậu, huống chi thiếu niên còn có dươиɠ ѵậŧ của đàn ông. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, hắn không thất vọng gì cả, trái lại còn nhẹ giọng nói: "Không sao, vậy thì tôi luôn có thể bắn vào trong."
Nhìn lỗ bướm bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu, Lâm Triển Quyền ôm cậu khỏi giường, bế đến phòng tắm rồi xả nước ấm. Tuy dươиɠ ѵậŧ cắm vào vách thịt non mềm và bắn tinh trong rất thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên của cậu, trước đó lúc phá trinh còn bị chảy máu, nếu rửa sạch thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Ôm nhóc câm vào lòng, Lâm Triển Quyền nhẹ nhàng hôn môi và vuốt ve cơ thể mềm mại của cậu, để nước vòi sen chảy lên người thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng tách đôi chân đầy dấu hôn của cậu ra, đưa ngón tay thon dài vào giữa hai chân, móc ra một dòng chất lỏng dính nhớp. Cùng với tiếng nước trong phòng tắm, chất lỏng kết thành một bãi màu đυ.c chảy khỏi lỗ bướm của thiếu niên, loang ra sàn nhà.
"Ưm hưʍ..." Nhóc câm được Lâm Triển Quyền nâng mông lên, cậu tủi thân nhìn dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng ấm áp chảy khỏi thân thể và lọt vào cống thoát nước, hai mắt lập tức ướt sũng.
"Sao vậy, khó chịu à?" Lâm Triển Quyền tưởng cậu thấy khó chịu, nhẹ nhàng hôn trán thiếu niên: "Lần sau sẽ không đau nữa."
Nhóc câm hôn lại lên cổ hắn, đôi tay trắng mềm vuốt ve ngực Lâm Triển Quyền rồi lại trượt xuống cầm dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn qυყ đầυ.
Lâm Triển Quyền không ngờ nhóc câm bị mình cᏂị©Ꮒ ngất rồi mà giờ còn sức trêu chọc mình, nghe tiếng rêи ɾỉ của cậu, bụng dưới của hắn không khỏi nóng lên, dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng đứng. Lâm Triển Quyền chặn tay cậu lại, trầm giọng nói: "Em vẫn còn muốn à?" Vừa nói, hắn sờ hai mép thịt đã sưng múp lên của nhóc câm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được, cắm vào tiếp thì em sẽ bị tôi làm đến chết đấy."
Nhóc câm mềm nhũn "ưm ưm" vài tiếng, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn rồi đặt lên cánh mông trắng tròn vểnh lên của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, hai con mắt ngập nước nhìn thẳng vào Lâm Triển Quyền, bày tỏ ham muốn của cậu.
Lâm Triển Quyền nhìn đôi mắt ướt của cậu, thấp giọng hỏi: "Em có biết mình đang làm gì không?"
Nhóc câm gật đầu, kéo ngón tay của hắn cọ vào khe mông.
".......L*и da^ʍ."
Lâm Triển Quyền hung tợn nắm lên mông cậu, tiện tay lấy cái khăn bọc nhóc câm lại rồi bế ra khỏi khòng tắm, quảng cậu xuống đệm giường mềm mại.
Nhóc câm đã mệt mỏi đến xụi lơ, trong tiếng rên mềm nhũn của cậu, Lâm Triển Quyền cẩn thận hôn lên mỗi tấc da thịt nõn nà. Lưỡi trượt dần xuống phía dưới, cho đến khi chạm vào chỗ vừa được rửa sạch, mép thịt của cái bướm vẫn hơi sưng. Bị Lâm Triển Quyền đâm thọc xong, âʍ ɦộ của nhóc câm không trắng nõn như một nụ hoa nữa mà trở thành một đóa hoa múp màu hồng nhạt.
Được Lâm Triển Quyền liếʍ khắp cơ thể, thiếu niên bủn rủn tay chân nằm úp sấp, phía trước lại không nhịn được mà có phản ứng. Lâm Triển Quyền thấy vậy, đưa tay xoa bóp túi bi mềm mềm của cậu, ngón tay đùa nghịch dươиɠ ѵậŧ nhỏ cương cứng màu hồng. Nhóc câm lắc mông lùi về phía sau, để lộ ra lỗ thịt non màu đỏ đang khép lại. Hai chân cậu còn nước chưa lau khô, nước bóng loáng đọng ở ngoài cái bướm, khiến Lâm Triển Quyền càng nhìn càng khó nhẫn nhịn, ghé sát vào há miệng mυ'ŧ lấy.
Cánh hoa mềm mại ấm nóng được hắn ngậm lấy rồi mυ'ŧ mát, âʍ ѵậŧ ở trên đỉnh cũng bị cuốn vào, kɧoáı ©ảʍ tê dại trướng đau khiến nhóc câm không kìm được phải khép hai chân lại, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ. Lâm Triển Quyền không nương tay, gác hai chân cậu lên vai mình, nâng eo của nhóc câm lên rồi tùy ý liếʍ mυ'ŧ hai cánh hoa đã nóng rực như muốn nhũn ra của cậu, thỉnh thoảng còn gảy nhẹ âʍ ѵậŧ run rẩy. Đầu lưỡi Lâm Triển Quyền chầm chậm tiếng vào lỗ bướm rồi khuấy đảo, nhóc câm phát ra tiếng kêu nức nở kiệt sức, dưới cảm giác ngứa ngáy và tê dại, cậu lại tuôn ra một dòng nước da^ʍ mang mùi sữa tắm nhàn nhạt, khiến thịt non giữa hai chân ướt sũng.
"Lại nứиɠ? Còn tưởng không giã ©ôи ŧɧịt̠ vào thì không lêи đỉиɦ được, ai dè mới được liếʍ đã phun nước rồi." Lâm Triển Quyền mắng một câu "nhóc dâʍ đãиɠ", vừa cười nâng eo nhóc câm lên, khiến cho thân thể mềm nhũn của thiếu niên treo trên người mình.
Nhóc câm có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang há miệng mυ'ŧ liếʍ một cách hung hăng giữa hai chân mình, hắn liên tục dùng đầu lưỡi và răng để nghiền lên âʍ ѵậŧ, thỏa thích đùa bỡn thịt non và hai mép cánh hoa, mà nước da^ʍ chảy ra từ lỗ bướm của cậu thì làm ướt cả tay hắn. Thiếu niên kêu lên từng tiếng van xin nức nở, hai má nhuốm màu đỏ của tìиɧ ɖu͙©, hai tay nắm chặt xuống drap giường, bên trong bắp đùi cũng run rẩy co giật vì được liếʍ bướm. Nhóc câm ngượng ngùng che mắt mình, cố gắng kẹp hai chân lại, nhưng vẫn bị Lâm Triển Quyền hung tợn tách ra để chơi đùa.
Bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi của Lâm Triển Quyền gảy vào lỗ thịt nhỏ hẹp, khiến thiếu niên mềm oặt cả người qua từng lần ra vào. Hắn quét nhẹ lưỡi lên thịt non của thiếu niên, ngón tay thì tuốt gậy thịt cương cứng của cậu, xoa bóp cả hai túi tinh hoàn bên dưới, khiến cậu bắt đầu bật khóc. Cuối cùng, thiếu niên ngửa đầu thét lên trong im lặng, hai chân trắng nõn căng chặt, cơ thể bị nhấn chìm bởi kɧoáı ©ảʍ, một bãi nước da^ʍ phun tung tóe ra ngoài, được Lâm Triển Quyền mυ'ŧ hết rồi nuốt xuống, một chút thì chảy ra ngoài lỗ dươиɠ ѵậŧ, qua lỗ bướm rồi nhễu xuống bắp đùi cậu, thấm ướt cả một mảng drap giường.
Lâm Triển Quyền nhìn nhóc câm đã hoàn toàn mất ý thức, liếʍ liếʍ môi.
"Ra nhiều nước như thế có khát không?"
Hắn lật thiếu niên đã kiệt sức về tư thế nằm sấp, nhìn cậu đã hoàn toàn mềm nhũn vì đợt kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, tâm trạng Lâm Triển Quyền rất tốt. Hắn vươn đầu lưỡi liếʍ lỗ phía sau non nớt hồng nhạt của cậu, đầu lưỡi xâm nhập vào trong rồi nhẹ nhàng liếʍ, khiến nhóc câm lại run lên, lỗ bướm và dươиɠ ѵậŧ đã lêи đỉиɦ tiếp tục chảy ra nước. Lâm Triển Quyền cười, ôm cậu vào lòng, dươиɠ ѵậŧ cuơng cứng cắm vào lỗ thịt non mềm, so với âʍ ɦộ mềm mại và trơn tuột, lỗ sau của thiếu niên càng nóng và chặt hơn, từng vách thịt quấn quýt cắи ʍút̼ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Nhóc câm thở dốc một cách đáng thương, hai con mắt thất thần nhìn Lâm Triển Quyền. Cậu hé miệng nhỏ ra, để lộ đầu lưỡi màu hồng, nước bọt chảy xuống theo khóe môi, giống như đang cầu xin Lâm Triển Quyền hôn mình. Lâm Triển Quyền hôn lên môi cậu, môi lưỡi hai người lập tức quấn lấy nhau, phía dưới cũng kề sát. Cơ thể thiếu niên co giật giãy giụa, hưởng thụ cảm giác tê dại và hung tợn khi gậy thịt thô to tím đen của người đàn ông cắm sâu vào trong cơ thể mình. Nhiều lần xâm nhập tới tận huyệt tâm mềm mại yếu ớt, khiến cậu chảy ra rất nhiều nước da^ʍ nhầy nhụa.
"Ưʍ...ưʍ...hư ưʍ..."
Lâm Triển Quyền nắm chặt eo cậu, đâm một mạch gần trăm lần. Dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên đã không thể tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ được nữa, lỗ bướm giữa hai chân thì sưng húp run rẩy, chảy ra dịch nhầy, làm ướt nhẹp bụng Lâm Triển Quyền. Theo động tác đâm thọc của hắn, tiếng rên mềm mại của nhóc câm cũng dần mỏng manh hơn. Cậu không còn sức nhúc nhích nữa, cho đến khi Lâm Triển Quyền bắn tinh vào trong người cậu, tiếng thở hổn hển của cậu mới coi như hoàn toàn thả lỏng.
Lâm Triển Quyền châm một điếu thuốc, vừa mới nhả một hơi ra thì nhận được điện thoại của A Minh.
"Quyền ca, Steven bảo chuẩn bị máy móc xong xuôi cả rồi, có thể bắt đầu quay bất cứ lúc nào, nó hỏi khi nào mới được đi xem diễn viên với phim trường."
Lâm Triển Quyền thoáng nhìn nhóc câm mệt rã rời mơ màng nằm trong lòng mình, thấp giọng trả lời: "Bảo Tang Cường tìm mấy cái nhà xưởng rộng rãi cho cậu ta chọn, xem chỗ nào đẹp thì quay. Còn người ấy à... Cô ả mà lúc Diệu Tử nói thì sao, có chịu quay không?"
A Minh nghe vậy thì cười đáp: "Hoàng Diễm Phân? Con ả nghiện đánh mạt chược mà, vừa xui vừa thối tay, lúc trước phải bán cả nhà đi mới trả hết nợ, nửa tháng sau lại nợ hơn mười vạn. Thuộc hạ của Diệu Tử là người theo dõi ả, con điếm ấy còn định đi ăn trộm, cuối cùng bị bắt về ký hợp đồng chụp phim cấp 3 với Steven, quay đến khi nào trả nợ xong thì thôi."
Lâm Triển Quyền nhíu mày: "Hơn mười vạn, ả nợ loại nào?"
A Minh ngẫm nghĩ: "Vay cố định."
Lâm Triển Quyền vuốt ve má hai má nóng ấm của nhóc câm, khẽ nói: "Nửa tháng mới được mười mấy vạn, đâu phải làm từ thiện. Sau này không cho vay cố định nữa, lãi thấp, không kiếm được nhiều. Hoặc là gấp năm, hoặc là tính lãi ngày." Ngừng một lát, hắn hỏi: "Trong nhà còn ai không?"
A Minh đáp: "Chỉ có thằng chồng với đứa con. Nhưng chồng con ả nghiện ngập, hút đến nửa sống nửa chết, còn đòi tiền từ ả. Đứa con thì nhỏ lắm, không bắt làm việc gì được."
Lâm Triển Quyền nghe vậy thì nói: "Thế này đi, cậu bảo Diệu Tử dẫn Steven qua đó mà xem người, nếu không có vấn đề gì thì trực tiếp quay luôn, đừng lãng phí thời gian."
A Minh nói: "Em biết rồi. À, Quyền ca, nó bảo muốn gặp mặt anh để thương lượng chuyện tiền nong."
Lâm Triển Quyền "ừ" một tiếng, nói: "Được, bảo Steven đến hội quán của Tang Cường cùng ăn bữa cơm."
Cúp điện thoại, Lâm Triển Quyền rít một hơi thuốc, xoa xoa nhóc câm đang mơ màng sắp ngủ, lại sờ môi cậu, hỏi: "Có thích thứ gì không, tôi tặng em."
Nhóc câm ôm cánh tay hắn, khẽ ngáp một cái, lại chỉ tờ báo trên đầu giường. Lâm Triển Quyền mang xuống đặt vào tay cậu, thấy thiến niên lật từng trang một, ngón tay trắng nõn chỉ vào một hình ảnh có màu trên trang báo.
Ảnh quảng cáo phim cấp 3 "Chọc ghẹo nữ sinh chuyển trường" vô cùng gợi cảm, một nữ sinh mang vòng một căng tròn mặc đồng phục thủy thủ tách hai chân ngồi lên bàn, qυầи ɭóŧ có màu rực rỡ lộ ra bên dưới tà váy ngắn.
"Ưʍ..."
Lâm Triển Quyền sững sờ. Ngẫm lại, nhóc câm cũng chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi, muốn xem phim cấp 3 cũng không có gì kỳ lạ.
"Được, để tôi bảo người ta mang đến cho em."
-----------------
Như đã tâm sự từ đầu truyện là tuổi thơ tôi không xem phim HK bao giờ, thậm chí còn không tiếp xúc với văn hoá TQ vì gia đình không thích (xong lớn lên học tiếng TQ haha vô phúc 😂), thế nên hồi bé tôi cứ nghĩ phim cấp 3 là phim sếch về cấp 3 high school ấy =))))) Cái lúc mần truyện này mới biết nó là chế độ phân cấp của phim HK, biển học vô bờ ༎ຶ‿༎ຶ