Cuối cùng mặt trời chiều cũng tiêu thất phía chân trời, thêm một buổi tối nữa. Nháy mắt, Diệp Phong đã ở cốc Bộ Xương Khô được mười ngày, thân thể dưới sự điều trị của Tiêu Lưu Vân, dần dần cũng chuyển biến tốt, nhưng vẫn không tỉnh lại, điều này khiến mọi người nôn nóng không ngớt.
“Tiêu lang băm, rốt cuộc khi nào ngươi mới giúp đồ đệ ngoan của ta giải độc?”
“Hắc lão quái, ngươi gấp cái gì?”
“Sao có thể không vội? Ngươi nói ta thế nào mà không gấp cho được?”
“Đứng lại!” Tiêu Lưu Vân nhìn Hắc Quái sắp tới gần, giơ ngân châm trong tay, hắn lập tức lui về sau mấy bước, vẻ mặt kinh khủng.
Vốn Hắc Quái có công phu tiếp ám khí nhất nhì giang hồ, vậy mà ngân châm của Tiêu Lưu Vân lại khiến hắn kiếp đảm, vì trên đó có đủ loại độc, tuy không nguy hiểm tính mạng, dễ dàng bức ra nhưng một khắc Hắc Quái cũng không chịu nổi, đành phải nhượng bộ lui binh, lo lắng đứng xa xa nhìn hai mắt Diệp Phong đóng chặt.
“Sư thúc, thương thế của Nhị đệ sao rồi? Khi nào có thể bức độc?”
“Ngươi vội cái gì? Đi ra ngoài!” Tiêu Lưu Vân bận rộng kiểm tra thân thể Diệp Phong, đầu cũng không thèm quay lại.
“Ta… Ai!” Ngạo Thiên cảm thấy mất mặt, xoay người rời khỏi phòng.
Hắc Quái không khỏi vỗ tay mừng rỡ: “Ha ha… Tiểu tử ngươi còn không bằng ta! Ha ha…”
Ngạo Thiên nhìn thoáng qua lão ngoan đồng này, vẻ mặt bất đắc dĩ, một người thì tính tình quái gở, một người không đứng đắn, xoay người đi về phía hiệu thuốc.
Đúng lúc Bạch Mai bưng chén thuốc tiến đến, nhìn thấy ái đồ phiền muộn không gì sánh được, nhẹ nhàng lắc đầu, chắc chắn ở chỗ Tiểu Vân chịu nghẹn rồi, người này thực sự… Cho dù tiền bối hay vãn bối đều bị khi dễ như nhau…
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tiêu Lưu Vân đưa tay, đầu không chuyển: “Đương Quy thả sớm, dược tiên lâu.”
Đợi nửa ngày không có phản ứng, Tiêu Lưu Vân không nhịn được: “Đưa đây! Thế nào… Là ngươi? Tiểu Đồng đâu?”
“Sao? Ta không được?” Bạch Mai giao chén thuốc vào tay nàng, nâng Diệp Phong dậy.
Tiêu Lưu Vân không trả lời, từng chút từng chút uy thuốc cho Diệp Phong, nhưng nàng hôn mê bất tỉnh, cùng lắm chỉ uống được một phần ba, Tiêu Lưu Vân nhìn nét mặt đau lòng của Bạch Mai, nổi cơn ghen tuông: “Ngươi rất muốn nàng tốt lên sao?”
Bạch Mai nói: “Tiểu Vân, sư phụ bảo ta phải hảo hảo chiếu cố tam sự muội, không ngờ Đoan Mộc sơn trang gặp thảm biến, tam sự muội bị hại, nhưng ta bất lực, hiện tại vất vả lắm mới tìm được hài tử của nàng, sao ta không quan tâm cho được? Lẽ nào ngươi thực sự nhẫn tâm nhìn hài từ này chết đi sao?”
Tiêu Lưu Vân hừ lạnh: “Ta sẽ làm như ngươi mong muốn! Ngày mai giúp nàng bức Huyết Chú!”
“Tiểu Vân, ngươi nắm chắc mấy phần?”
“Ta có thể bức Huyết Chú, nhưng nàng sống được hay không, ta không nắm chắc!”
Bạch Mai nhẹ nhàng thở dài: “Chỉ cần ngươi tận lực là được.”
Tiêu Lưu Vân biến sắc: “Ngươi không tin ta sẽ dốc toàn lực cứu nàng phải không? Hanh!”
Nhìn Tiêu Lưu Vân phất tay áo rời đi, Bạch Mai nhíu mày, rõ ràng biết nàng không có ý như vậy, hà tất tự tìm phiền não?
Hôm sau, mọi người trong cốc Bộ Xương Khô ai ai cũng ngưng trọng, lần bức độc này quan hệ tới sinh tử của Diệp Phong, tất nhiên không ai thả lỏng.
Tiêu Lưu Vân giao ngân châm cho Hắc Quái, trầm giọng nói: “Ta sẽ dùng tiếng đàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Huyết Chú trong cơ thể nàng, ta nói huyệt nào, ngươi hãy thi châm, nhớ kỹ, mỗi một châm phải chính xác, không sân một tấc, không thiếu một tấc, bằng không tính mệnh nàng sẽ gặp nguy!”
“Yên tâm đi, tiêu lang băm, ám khí của ta là thiên hạ đệ nhất! Đồ đệ ngoan sẽ không có việc gì.”
Tiêu Lưu Vân gật đầu, nhìn Bạch Mai và Bạch Quái nói: “Trải qua nhiều ngày được ta điều dưỡng, Huyết Chú không phải đơn giản, bị tiếng đàn khống chế, tất nhiên nàng sẽ phát cuồng, mặc dù có xích sắt ràng buộc, nhưng nếu không cách nào chế phục, hai người các người phải chú ý thật kỹ, vạn nhất… Vạn nhất không cách nào khác chỉ có thể gϊếŧ nàng!”
“Cái gì?” Bạch Quái cả kinh: “Lẽ nào phải như vậy sao?”
“Nếu không, nàng rơi vào Ma Đạo, vạn kiếp bất phục!”
Hai người nhìn nhua, khẽ gật đầu, nếu để nàng trở thành ác ma gϊếŧ người không chớp mắt, sát hại người khác, chẳng thà tự tay gϊếŧ nàng.
“Tiểu Đồng, ngươi dựa theo phương thuốc này đi tiên dược, Ngạo Thiên chuẩn bị nước nóng, cấp dục dược cho nàng!”
“Dạ!”
Boong boong tiếng đàn truyền vào tai, thân thể Diệp Phong phập phồng đong đưa theo tiếng đàn, xích sắt trên người phát ra leng keng, Tiêu Lưu Vân vừa chú ý động tác của nàng, vừa điều chỉnh tiết tấu, khi cao khi thấp hoặc trầm hoặc bổng. Đột nhiên tiếng đàn nhanh hơn, như dòng nước chảy xiết, Diệp Phong rên lên một tiếng, tử mâu trợn tròn, hai mắt đỏ bừng, kinh ngạc nhìn về phía trước, cố sức giãy dụa, giống như dã thú muốn thoát khỏi ràng buộc, phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Quan nguyên tam thốn! Trung quản một tấc! Cưu vĩ bán thốn…” Theo tiếng hét hô quát, hai tay Hắc Quái nhanh như thiển điện, đạo ngân quang mang theo tiếng gió, chuẩn xác ghim vào các đại huyệt trên người Diệp Phong. Huyết Chú trên người nàng bị chặn, hơn nữa tiếng đàn kịch liệt như cuồng phong, càng thêm bất an nôn nóng, nó ở trong cơ thể nàng đấu đá lung tung, muốn tìm chỗ yếu bức phá.
Hai mắt Diệp Phong sung huyết, bắn ra hồng quang yếu ớt, như ác ma sống lại, gương mặt vốn tái nhợt lại trở nên đỏ tươi, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Nàng nắm chặt song quyền, phát ra tiếng răng rắc răng rắc, nghe phá lệ chói tai, ra sức kéo xích sắt.
“Thiên trung nhị thốn! Tử ©υиɠ bán thốn! Thiên đột một tấc…”
Huyết Chú bị buộc đi một đường thẳng, tới gần hầu cảnh, tựa hồ cảm nhận nguy hiểm, mặc cho Tiêu Lưu Vân kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào, cũng ngủ đông ở đó, không chịu di chuyển thêm. Mà đầu Tiêu Lưu Vân ướt đẫm mồ hôi, nội lực gần như khô kiệt, nếu dừng lại lúc này, không chỉ không thể nào bức Huyết Chú, mà tính mệnh Diệp Phong cũng khó giữ.
Tiêu Lưu Vân ổn định hơi thở, tiếng đàn tăng vọt, Huyết Chú liều mạng chống lại, giãy dụa kịch liệt.
“A….” Diệp Phong hét lớn một tiếng, dùng tất cả sức lực, kéo đứt xích sắt ở cổ tay, thoát khỏi ràng buộc, mười ngón như câu, đánh tới chỗ Hắc Quái.
Bạch Quái và Bạch Mai đã chuẩn bị từ trước, đồng loạt huy kiến ngăn cản Diệp Phong.
Hắc Quái không chút sức mẻ đứng ở đó, nhìn chằm chằm Diệp Phong, chờ Tiêu Lưu Vân phát lệnh.
“Phốc…” Diệp Phong phun ra một ngụm tiên huyết, thanh âm cực kỳ yếu ớt: “Liêm thuyền… Nhị thốn!”
Tay phải Hắc Quái vung lên, một đạo ngân quang xoẹt qua, đánh thẳng vào huyệt liêm tuyền Diệp Phong.
Ngay khi song kiếm kề sát hậu tâm Diệp Phong, chỉ nghe ‘Oa’ một tiếng, máu Diệp Phong không ngừng trào ra khỏi miệng, cùng lúc đó có một con nhện dáng dấp cổ trùng theo máu phun ra, co quắp không động tĩnh trong vũng máu.
Không còn Huyết Chú chống đỡ, thân thể Diệp Phong mềm nhũn, té trên mặt đất, lần thứ hai rơi vào hôn mê.
“Phong nhi!”
“Tiểu Vân!”
Bạch Mai nâng Tiêu Lưu Vân dậy, giúp nàng kiểm tra thương thế: “Tiểu Vân, ngươi thế nào?”
Tiêu Lưu Vân không có ý trả lời, nói với Hắc Bạch nhị quái: “Mau… Mau đặt nàng vào dũng… Dũng dược.”
Hai người mau mau nhẹ nhàng đặt Diệp Phong vào dũng dược. Tiêu Lưu Vân nhìn thoáng qua Bạch Mai: “Đỡ… Đỡ ta qua đó! Phốc…”
Bạch Mai giúp nàng lau máu, vội la lên: “Tiểu Vân! Tiểu Vân! Ngươi đã bị trọng thương, ta giúp ngươi chữa thương có được không?”
Tiêu Lưu Vân móc ra một bình sứ, lấy viên dược hoàn nhét vào miệng, lắc đầu nói: “Không có ta, nàng… Nàng sẽ chết, ngươi không phải… Không phải muốn ta cứu nàng sao?”
“Ta… Tiểu Vân!”
“Ngạo Thiên, dìu… Dìu ta qua.”
“Dạ, sư thúc!”
Lúc này toàn thân Diệp Phong đều ngâm không nước hắc sắc, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, máu vẫn như trước ồ ồ chảy ra từ khóe miệng, Tiêu Lưu Vân biến sắc: “Nguy! Nội tạng… Xuất huyết! Tiểu Đồng, dược.”
Tiếc rằng Diệp Phong cắn chặt hàm răng, căn bản vô pháp uy dược vào, không thể làm gì khác hơn là tương kì khiêu khai, mới miễn cưỡng uy được một chút, lại nhét vào mấy viên dược hoàn.
Bạch Quái nhìn thoáng khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Lưu Vân: “Tiểu vân, ngươi thế nào?’
Tiêu Lưu Vân miễn cưỡng cười: “Bị chút nội thương, ta đã dùng dược, không có chuyện gì lớn.”
“Sư thúc, Nhị đệ không có việc gì chứ?”
“Dựa theo phương thuốc này, mỗi một giờ uy dược một lần, dũng dược không thể lạnh, phòng ngừa hàn độc trên người phát tác. Chỉ cần cầm máu được, thì vô sự, có điều vượt qua hay không thì phải xem đêm nay…”
Mọi người nhìn nhau không nói lời nào, miệng nàng liên tục trào máu tươi, yên lặng thở dài, nếu như máu không ngừng thì hàn độc sẽ phát tác, chỉ có con đường chết.
Tiêu Lưu Vân liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Mai, trong lòng buồn bã, nhỏ giọng: “Ngạo Thiên, đưa ta đi nghỉ ngơi.”
Ngạo Thiên đỡ Tiêu Lưu Vân về phòng nàng nghỉ ngơi, cúi đầu chuẩn bị xoay người rời đi.
“Ngạo Thiên.”
“Sư thúc, ngài có phân phó gì?”
“Đêm nay ta cần phải chữa thương, không tiện có người quấy rối, ngươi nói sư phụ ngươi… Tìm chỗ khác nghỉ ngơi đi.”
“Dạ sư thúc.”
Nghe tiếng đóng cửa phía sau, Tiêu Lưu Vân không nhịn được nữa, ói ra hai ngụm máu lớn, mau mau nhét dược vào miệng, nụ cười khổ hiện trên mặt, ta đúng không đủ ngoan tâm, không đành lòng nhìn ngươi khổ sở, ngươi có biết ta bị trọng thương không? Cố ép nội lực, phản thụ kỳ chấn, ngũ tạng lục phủ chấn động, sợ rằng trong một tháng khó có thể khôi phục. Ta đã tận lực, nếu nàng không vượt qua đêm nay, chắc hẳn chết không thể nghi ngờ, ngươi có oán giận ta không cứu được nàng hay không?
Đêm dần khuya, bên trong phòng thuốc ánh nến chiếu rọi, Bạch Quái liên tục giúp Diệp Phong lau máu, Ngạo Thiên không ngừng đổi nước thuốc, Tiểu Đồng và Bạch Mai thay phiên ngao dược, còn Hắc Quái sầu khổ đi qua đi lại liên tục, vò đầu bứt tai không thể tránh được.
“Hắc tiền bối, ngài có thể đừng đi nữa được không? Ta chống mặt sắp hôn mê!”
“Tiểu tư ngươi câm miệng!”
“Ngươi…”
“Thiên nhi, hiện tại là giờ nào?”
Ngạo Thiên trừng mắt liếc bên ngoài: “Giờ sửu, sư phụ.”
Bạch Mai sửng sốt: “Nhanh như vậy, ba canh giờ sẽ trời sáng, Phong nhi…”
Máu vẫn như trước không nhanh không chậm chảy ra, không hề có dấu hiện ngừng lại, tuy đại gia không ai nói, nhưng thân thể nàng đang lạnh dần chứng minh tất cả, chỉ là vẫn mong chờ kỳ tích xảy ra, không biết trời cao có nghe lời bọn họ cầu khẩu hay không?
Giữa hoảng hốt, Diệp Phong cảm giác thân thể mình nhẹ như mây, trôi một cách vô định không mục đích, thủy chung không tìm được điểm dừng chân, lại giống cô hồn dạ quỷ, liên tục du đãng, bốn phía một mảnh đen kịt. Nàng muốn la lên, nhưng cổ họng có gì chặn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, dõi mắt nhìn lại, ngoại trừ hắc ám chính là hắc ám, tuyệt vọng lan tràn trong l*иg ngực, làm nàng sợ hãi đến cực điểm.
Đột nhiên trước mắt sáng ngời, hình ảnh xuất hiện, một đứa trẻ mới sinh oa oa khóc lớn, phụ mẫu đang mỉm cười nhìn nàng. Diệp Phong ngẩn ra, hai người này quen thuộc như vậy, chính là ba mẹ nàng! Diệp Phong vừa định với tay gọi, hình ảnh chợt lóe, xuất hiện một lão nhân, tay cầm gậy trúc chuẩn bị chộc tổ ong vò vẽ trên cây, nàng liền nhếch miệng cười, là ông ngoại! Lần đó bị ong chích mấy vết, về nhà bị bà ngoại mắng một trận, tiếp theo là hình ảnh bé gái mười một mười hai tuổi tóc ngắn đúng trên bục nhận thưởng, đây là lúc nàng nhận được giải thưởng cấp tỉnh.
Hình ảnh trước mặt liên tục chuyển đổi, lần đầu tiên đánh nhau, lần đầu tiên bị phạt, lần đầu tiên len lén hát tửu, rồi bỏ nhà trốn đi, lần đầu tiên cãi nhau với ba mẹ, thời điểm trúng tuyển đại học từ biệt ba mẹ, khóc thúc thít… Ký ức theo đó cũng dần dần rõ ràng, sương sướиɠ, hạnh phúc, quật cường, phản bội, ghi lại những gian đoạn lớn trong nhân sinh.
Đột nhiên trước mắt là một mảnh biển rộng, mặt trời chiếu ở phía xa xa, một màu vàng cam bao phủ, cạnh biển có một nữ hai mặc T shirt quần jean, bên cạnh có chân kẹp vẽ, gió biển thổi tóc nàng tung bay, dường như hòa với cảnh vật làm một, dáng tươi cười dưới ánh mắt trời quá chói mắt. Diệp Phong nhớ kỹ đó là lần đầu tiên ra ngoài vẽ phong cảnh, nhìn dáng vẻ bản thân tươi cười đột nhiên linh cảm chợt hiện, cũng làm tâm nổi lên rung động, Lam đáp ứng làm người mẫu cho nàng, thế là bên nhau bốn năm.
Lúc đầu tâm động, đến yêu nhau sâu đậm, cùng nhau trải qua bốn năm, thời bản thân còn đang trên đường thực hiện ước mơ, thì Lam đưa ra lời chia tay, vì bản thân không cho nàng được thứ nàng mong muốn. Chứng kiến bản thân nhìn bóng lưng kia từ từ đi xa, vẻ mặt bi thương, lòng lần nữa bị xé rách.
“Diệp lang…”
Tiếng gọi ôn nhu từ sau lưng truyền đến, Diệp Phong xoay người nhìn lại, thân ảnh hoàng sắc chậm rãi tới gần nàng, hai tròng mắt mỉm cười, mặt đầu nhu tình.
“Yên nhi? Yên nhi!” Diệp Phong một tiếng thở nhẹ, từng bước đi tới.
Bỗng nhiên, sắc mặt người nọ biến sắc, thê lương nói: “Ngươi là tên lừa gạt! Lừa gạt!”
Mặt Diệp Phong trắng bệch, gấp gáp giải thích: “Ta không lừa nàng! Ta không có!”
Nhưng cho dù nàng giải thích thế nào thì thân ảnh trước mắt vẫn đi xa, chỉ còn câu ‘Kẻ lừa gạt’ quanh quẩn bên tai.
Diệp Phong thống khổ ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, vì sao? Vì sao? Ta thực sự không lừa nàng, ta thực sự yêu nàng!
“Phong nhi…”
Một cái ôm ấm áp bao vây, mùi thơm như có như không truyền vào chớp mũi, Diệp Phong chậm rãi ngẩng đầu, một gương mặt cao ngạo lãnh diễm xuất hiện trước mặt, quần áo bạch y giống tiên tử trên trời, chỉ là u sầu trong đôi mắt sáng đó hung hăng đánh vào tâm nàng, muốn dùng tất cả đổi lấy tươi cười, dù là sinh mệnh này.
Diệp Phong tươi cười: “Sương nhi? Sương nhi?”
Đột nhiên, người nọ đẩy nàng ra, cầm lợi kiếm trong tay, đẩm thẳng vào ngực nàng, máu từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi trên nền đất lạnh lẽo, như hoa hồng nở rộ.
Chuyện cũ không ngừng tái hiện, máu tanh, đau lòng, tuyệt vọng… Lần nữa bao trùm Diệp Phong. Bỗng nhiên mọi thứ biến mất, tất cả quay về vắng vẻ, quay về tối đen.
“A di đà phật!” Một thanh âm từ không trung truyền đến, tiếp đến một tia sáng xuất hiện chia bầu trời thành hai nửa, khiến nàng không cách nào mở mắt, Diệp Phong đưa tay lên ngăn cản.
“Thí chủ, chúng ta lại gặp mặt!”
Diệp Phong thả tay xuống, thấy lão hòa thượng mặt mày hiền lành đứng trước mặt, đúng là người đưa nàng tới đây, có điều trên người có thêm vài phần tiên khí.
“Lão hòa thượng! Ngươi thành tiên?”
“Ai di đà phật! Công đức viên mãn, có thể đứng vào hàng tiên ban.”
“Công đức viên mãn? Không phải ngươi còn nợ ta một đoạn nhân duyên? Vẫn chưa hoàn, làm sao gọi là công đức viên mãn đây?”
“Thiện tai thiện tại! Thí chủ, hôm nay ngọc đã vỡ, hồn đã xuất, kiếp đã phá, tất nhiên công đức viên mãn.”
Diệp Phong vội vàng đưa tay sờ ngực, trong lòng cả kinh: “Ngọc không còn?”
“Không sai. Lão nạp từng nói, ngọc này cùng tính mệnh thí chủ là một, nếu không có ngọc thì mệnh thí chủ phó hoàng tuyền từ lâu.”
“Mục tiêu trong kiếp số của ta là người phương nào?”
“Người phá ngọc chính là người phá kiếp số.”
“Người phá ngọc?” Diệp Phong ngẩn ra, nhớ lại nhát kiếm trước ngực, hình như có vật cứng cản lại, chẳng lẽ Ngọc Kỳ Lân: “Là… Là Sương nhi?”
Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Hôm nay thí chủ thành cô hồn, chẳng biết ngươi muốn đi nơi nào?”
Diệp Phong giật mình há miệng: “Ta… Ta chết?”
Nhìn lão hòa thượng im lặng không nói, lòng Diệp Phong lạnh lẽo, đúng vậy, trải qua trận quyết chiến, làm sao nàng có thể sống? Nghĩ không ra bản thân lại chết không tay người mình thương. Là đáng buồn hay đáng tiếc?
“Chẳng biết thí chủ có tính toán gì không?”
“Ha ha, ta cũng đã chết, còn có thể tính toán gì? Lão hòa thượng, ngươi nói ta còn có thể tính toán gì?”
“Thứ nhất chuyển thế đầu thai, bắt đầu nhân sinh mới, thứ hai khởi tử hoàn sinh, tiếp tục đau khổ.”
“Có ý gì?”
“Chuyển thế đầu thai là luân hồi chi đạo, thế nhân đều như vậy, linh hồn quy về địa phủ, uống chén canh bà Mạnh, bước vào luân hồi, tất cả bắt đầu lại lần nữa. Nếu thí chủ chọn như vậy, lão nạp sẽ trợ giúp thí chủ.”
“Ngươi giúp ta thế nào?”
“Nếu thí chủ thích nữ tử như vậy, lão nạp sẽ giúp thí chủ đầu thai thành nam tử, sinh trong nhà đế vương, đại nghiệp thành thụ, nhận được kính ngưỡng muôn đời!”
Đúng vậy, nếu nàng là nam tử, Lam nhi sẽ không bỏ nàng đi, Yên nhi cũng không nói như thế, Sương nhi cũng không xem nàng là thế thân phải không? Nếu như thân là nam nhi, sẽ không phi phạm thế tục luân lý, không bị mọi người trào phúng, không bị thóa mạ, không bị người khinh bỉ, có phải yêu sẽ dễ dàng hơn không? Nếu vậy bản thân trải qua hai kiếp, truy cầu cái gì? Kiên trì với niềm tin là vì điều gì? Lẽ nào ái tình không thể tồn tại sao? Lẽ nào nữ tử yêu sẽ bị người phỉ nhổ sao?”
“Lão hòa thượng, con đường thứ hai ta không chết, tiếp tục con đường nhiều đau khổ không?”
“Không sai, đường tình thí chủ nhấp nhô, gặp nhiều khúc chiết.”
“Đã như vậy, cần gì đi đâu nữa, đưa ta trở về.”
“Thí chủ hà tất chấp niệm như thế?”
Diệp Phong mỉm cười: “Lão hòa thượng, nếu có người khuyên ngươi đừng làm hòa thượng, hoàn tục cưới vợ sinh con, ngươi sẽ trả lời thế nào?”
“A di đà phật! Lão nạp hiểu. Nếu thí chủ nhất định muốn quay về, lão nạp cũng không thể nói gì hơn, mong thí chủ ghi nhớ: Đắc chi đạm nhiên, thất chi thản nhiên! Thí chủ. Sau này còn gặp lại!”
Diệp Phong lần nữa cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng, cách mặt đất ngày càng xa, vội vàng: “Lão hòa thượng, ngươi nói sau này còn gặp lại, có phải chúng ta sẽ gặp mặt hay không?”
“Hữu duyên sẽ gặp lại!”
“Phốc…” Diệp Phong phun ra ngụm máu tươi, chậm rãi mở hai mắt.
“Tỉnh! Tỉnh! Phong nhi tỉnh rồi!” Bạch Quái hô to, vừa mừng vừa sợ.
Hắc Quái nhảy tới bên cạnh, vỗ vỗ người nàng: “Đồ nhi ngoan, ngươi tỉnh rồi! Rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh…”
“Sư phụ, đau…” Diệp Phong nói chưa hết câu đã ngất xỉu lần nữa.