Yêu Thôi Đừng Cưới

Chương 12: Bạn trai

Khương Phi mời Lục Bách Trình qua nhà ăn cơm, là nể tình anh chờ cô hẳn một tiếng đồng hồ.

Cô cũng không nghĩ đến việc da mặt anh lại có thể dày đến vậy, mời một lần lại tự động xem là vô số lần, từ đó về sau, ngày nào cũng qua nhà cô ăn chực.

Khương Phi cũng không thể nói rõ thái độ của cô với Lục Bách Trình là thế nào. Chỉ là có thể xác định rằng, mối quan hệ giằng co giữa họ cuối cùng cũng đã hòa hoãn lại đôi chút. Tuy không thể xem là xóa hết mọi hiềm khích lúc trước nhưng qua lại cũng không còn lúng túng.

Sau đó cô lại phát hiện, Lục Bách Trình hết sức giả tạo.

Trước kia anh im lìm kiệm lời, mỗi ngày chỉ im lặng chờ cô tan học, thấy cô khóc thì đưa giấy, còn cho mượn áo sơ mi che quần dính bẩn, dù mặt người dạ chó con, thì cũng xem như bình thường.

Nhưng mối quan hệ mới chuyển tốt không được bao lâu, tâm tính anh đã bại lộ, lời gì cũng nói được, chọc cho cô không còn đường sống, ngoài mặt thì khen nhưng lại cài cắm chê bai, sự quan tâm ngày trước mất đi không còn sót lại chút nào, hơn nữa còn rất tự luyến, hai mặt, nịnh bợ.

Dì nấu cơm từ quê trở ra, anh vẫn cứ sang nhà cô ăn chực. Cô nói khéo bảo đừng sang nữa, trên xe thì bảo biết rồi, xuống xe đã lại nói với An Mộng Như thích cơm bà nấu, không biết có thể sang ăn thường xuyên không.

Khương Phi nghe xong mắt cũng trợn tròn, "Sao cậu lại có thể nịnh nọt đến cỡ đó?"

Lục Bách Trình nói dóc không biết ngượng: "Mình toàn nói thật."

Tay nghề nấu ăn của An Mộng Như đến đâu, Khương Phi biết rõ, nhạt nhẽo không mùi vị, canh toàn nước chẳng thấy thịt đâu. Cô ăn là vì không thể kháng cự. Nhưng Lục Bách Trình rõ ràng là người quen ăn sơn hào hải vị, đang xa hoa lại chuyển sang đạm bạc, cô không tin là anh thực sự thích.

Nhưng không lâu sau, cô lại nhận được quà vặt mà bà Vạn Hi gửi, tâm trạng cũng bình thường trở lại.

Muốn ăn thì ăn đi, dù sao cũng không phải do cô hành hạ. Huống chi cô lại thích Vạn Hi, từ nhỏ đã cảm thấy bà rất có khí chất, tài hoa. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên mời con trai bà ăn vài bữa cũng không phải là không được.

Diện mạo của Lục Bách Trình giống ba, mày kiếm sắc sảo, mà Vạn Hi lại có một khuôn mặt thoáng, cũng không phải là dáng vẻ mỹ nhân, nhưng cực kỳ có phong thái, sống lưng vô cùng thẳng, hơn hết là lúc nào cũng thơm tho, dù chưa đến gần mà Khương Phi đã ngửi được mùi hương trên người bà.

Có lẽ thời gian bên nhau quá ít, Lục Bách Trình đối với Vạn Hi cũng tương đối lạnh nhạt, còn không nồng nhiệt bằng thái độ với An Mộng Như.

Lúc đầu Khương Phi cảm thấy anh kiểu cách, sau đó lại nghĩ mỗi nhà mỗi cảnh, người với người nhu cầu cũng phải khác nhau.

Lục Bách Trình thích đến nhà cô, vì nhà cô lúc nào cũng náo nhiệt, An Mộng Như có thể cầm chổi lông gà đuổi đánh cô từ lầu một tới lầu ba, lại đuổi từ trong nhà ra đến ngoài ngõ; trong khi cô lại thích bầu không khí ở nhà anh. Bầu không khí làm cô cảm thấy tự do, không người quản thúc. Hai vợ chồng nhà họ Lục công việc bề bộn, nhưng chưa bao giờ để anh chịu bất kỳ thua thiệt nào. Trong đám bạn đồng trang lứa, anh lúc nào cũng có được thứ tốt nhất.

Như lần này Vạn Hi về lại mua cho anh một chiếc máy tính mới.

Lục Bách Trình học toán rất giỏi, được trường chọn tham gia bồi dưỡng tin học, thứ bảy hàng tuần phải đến học ở phòng máy. Vạn Hi mua máy tính cũng là để ủng hộ cho sự nghiệp học hành của anh.

Khương Phi ngưỡng mộ không thôi, hỏi An Mộng Như có thể mua máy tính cho cô không.

An Mộng Như lập tức từ chối: "Tiểu Lục có năng lực tự chủ, con có không?"

Khương Phi: "..."

Không phải cô chưa từng nghĩ tới sẽ tự nói với Lục Bách Trình, nhưng sự cố điện thoại di động hồi còn nhỏ vẫn rành rành ở đó, đành thôi vậy.

Mấy ngày sau, trên bàn cơm, Lục Bách Trình bỗng nhiên đề xuất với An Mộng Như cho cô sang chỗ anh làm bài tập.

Tủ sách của Khương Phi toàn là tiểu thuyết, manga, còn Lục Bách Trình lại có cả phòng riêng để học tập, An Mộng Như cười như được mùa, nói: "Có con đôn đốc nó học tập, dì cũng yên tâm."

Sau đó không thể tránh khỏi việc lôi thành tích thi tháng của cô ra dạy dỗ thêm một lần.

Khương Phi nằm không cũng trúng đạn, giận đến mức ở dưới gầm bàn đạp Lục Bách Trình một cái.

Anh cũng sớm dự liệu được, nhanh chóng tránh, hại cô đá vào chân bàn, đau đến khóc thét.

Sau đó lại nghe anh ở bên cạnh làm bộ làm tịch hỏi: "Cậu sao thế?"

Cô giận đến độ ngã ngửa, thực sự muốn cắt đứt quan hệ với anh ngay lập tức, không ngờ rằng chỉ ngày hôm sau đã vì lòng hiếu kỳ với chiếc máy tính mà tha thứ cho sự dối trá của anh.

Từ ngày có sự xuất hiện của chiếc máy tính, thời gian Khương Phi ở bên nhà Lục Bách Trình càng lúc càng dài.

Lục Bách Trình cho cô chơi máy tính, nhưng cũng có giới hạn, trước hết phải hoàn thành xong bài tập mà anh giao.

Thành tích của Khương Phi như vậy, vào được trường Cừ Dương là nhờ vào thành tích sáng chói ở tiểu học. Trường trung học Cừ Dương chia làm hai cấp, cấp ba nổi tiếng khó vào, đối với học sinh từ cấp hai chuyển lên cũng không có chính sách ưu tiên. Khương Phi sớm cũng đã không nuôi hy vọng có thể học được cấp ba ở đây. Nhưng lại vì được chơi máy tính mà cô đành phải khuất phục trước cường quyền, ngày nào cũng phải làm số lượng bài tập nhiều gấp đôi so với người khác.

Nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt. Lần thi tháng kế tiếp cô lại có thể chen chân vào được top 10, làm An Mộng Như vô cùng vui vẻ, khen Lục Bách Trình lợi hại, sự yêu thích của bà đối với anh lại vì thế mà tặng thêm một bậc.

Khương Phi khinh thường, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể nào phản bác lại.

Thực sự Lục Bách Trình luôn có cách trị cô, dù bắt cô chịu khổ nhưng lại làm cô có thể thuận lợi một đường vào cấp ba Cừ Dương.

Khương Phi nghĩ, nếu không có Lục Bách Trình, hôm nay cô cũng không thể xuất hiện ở buổi họp lớp cấp ba này.

Gương mặt trong quá khứ với hiện tại của những con người trong gian phòng riêng này dần dần chồng khít lên nhau. Lúc ăn cơm cô còn không thể điểm mặt gọi tên, đến cuối đã có thể dễ dàng gọi. Khương Phi trao đổi phương thức liên lạc với vài người, lúc đi ra khỏi quán, Cao Văn lịch sự hỏi cô đi về thế nào, "Nếu không mình đưa cậu một đoạn?"

Cô liếc mắt nhìn điện thoại, phía xa xa đã thấy chiếc xe đỗ ở phía trước cửa hàng tiện lợi, "Có người đón mình."

Cao Văn ngẩn ra, một đêm tụ tập, cả đêm trò chuyện qua lại, chỉ hỏi sót mỗi chuyện trạng thái tình cảm của cô.

Cậu ta dò hỏi: "Bạn trai à?"

Khương Phi chớp mắt vài cái, vừa định phủ nhận, lại nhớ đến lời Lục Bách Trình đã nói.

Trong lòng cô nghĩ gì, thực ra anh đều biết.

"Ừ, bạn trai." Cô nói.

Cao Văn nghe xong, lòng có chút tiếc nuối, đưa mắt nhìn cô băng qua đường, bả vai bỗng dưng bị người phía sau chộp lấy, mùi rượu áp sát, cậu ta cau mày, chỉ nghe thấy tiếng người vọng lại từ đằng sau: "Sao mình lại thấy hình như là Lục Bách Trình nhỉ?"

Cậu ta cười, phản bác: "Cậu say rồi." Nhưng trong lòng cũng để ý, xoay mắt nhìn lại phía cửa hàng tiện lợi.

Xe chạy rồi.

Cao Văn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, mãi đến lúc về tới nhà mới nhớ ra mình đã quên nói với Khương Phi, chuyện năm đó cậu ta đồn đại hai người là một cặp không phải là vô căn cứ.

Bởi vì, lời đó là do chính miệng Lục Bách Trình nói ra.