Viên Sơ Nhụy cảm khái văn hoá Trung Hoa thật sâu một phen, cô nhấc điện thoại di động và gửi lại Trì Tuyết Oánh một dấu chấm hỏi. ấu chấm hỏi này có ý nghĩa gì, cô tin rằng một người trưởng thành như Trì Tuyết Oánh sẽ hiểu được.
Trì Tuyết Oánh quỳ trên giường, một chân co lại, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại, không nhúc nhích nửa phần, sau khi câu trả lời được gửi đi, cô ấy mới nhận ra Viên Sơ Nhụy đến tột cùng đang nói vấn đề gì, sau đó cô ấy lại nhận được dấu chấm hỏi từ Viên Sơ Nhụy.
Trì Tuyết Oánh không tự chủ mà lộ ra tươi cười hổ thẹn, xốc bị ngồi xuống, dựa vào đầu giường, cứ như vậy hàn huyên cùng Viên Sơ Nhụy.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Ha ha ha ha ngượng ngùng a, đầu óc tôi mới vừa rồi không đuổi kịp
[ Trì Tuyết Oánh ]: Nhưng mà đó cũng xem là đáp án, hợp gu cậu!
Đúng thật là cấy và Quan Mỹ Lâm là cái gì nên làm thì cũng đã làm, chỉ kém công khai đăng ký kết hôn.
Viên Sơ Nhụy lại suy tư một hồi.
Làm thực tập sinh, nên đáp án này đối với cô mà nói cơ bản là có như không có.
[ Viên Sơ Nhụy ]: Tôi không phải hỏi cậu cái này, tôi là hỏi cậu ngày thường biểu đạt như thế nào với Quan tiểu thư để bày tỏ là cậu thích cô ấy
[ Trì Tuyết Oánh ]: Ôm ấp hôn hít?
Trì Tuyết Oánh nhắn mấy chữ này qua, đầu ngón tay dừng lại một lúc trên màn hình sáng rực, suy nghĩ một lúc, cô ấy tiếp tục trả lời câu hỏi của Viên Sơ Nhuy, trong mắt hiện lên một tia nghiêm túc.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Thật ra là khi có thời gian thì cứ ở cùng nhau, đi hẹn hò hoặc đi du lịch gì cũng được, miễn là có thời gian sẽ ở bên nhau
[ Trì Tuyết Oánh ]: Còn sẵn sàng hái sao hái trăng cho em ấy
[ Trì Tuyết Oánh ]: Cũng không phải thật sự hái sao hay trắng mà là kiểu đặc biệt thích em ấy. Thích thấy em ấy cười, thích nhìn em ấy mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, thích đến bằng lòng mang toàn thế giới cho em ấy, chỉ cần có thể làm em ấy hạnh phúc
Viên Sơ Nhụy không ngắt lời cô ấy mà xem xét từng câu, từng chữ cô ấy gửi qua.
Nếu lúc trước cô nghe những lời này, cô sẽ không hiểu được đây là kiểu tâm thái gì, vì sao thích một người đến cực điểm sẽ tạo thành suy nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại không giống nhau, trong lòng cô có bạn nhỏ, cô có thể đồng cảm như bản thân mình cũng như vậy, càng hiểu được đó là tâm thái như thế nào.
Trì Tuyết Oánh thích Quan Mỹ Lâm, giống như cô thích Đào Hựu Tình, phi thường thích, thích đến muốn giấu nàng đi, để nàng làm ngôi sao của một mình mình, chỉ tỏa sáng với mình. Thích đến muốn ôm toàn thế giới đến trước mặt nàng, chỉ cần có thể làm nàng hạnh phúc và mỉm cười.
Cô còn muốn bạn nhỏ của cô cả đời này đều vô ưu vô lự, không vì bất luận chuyện gì mà u buồn, cũng sẽ không lại trải qua chuyện không công bằng như xưa, để cuộc sống của nàng mỗi một ngày đều là trời nắng, mỗi một ngày đều có cầu vồng.
(Trời nắng là Hựu Tình nha các bạn)
Cuộc đối thoại trên màn hình được phản chiếu trong con ngươi sáng ngời, Trì Tuyết Oánh gửi một tin nhắn mới, đó là câu trả lời cuối cùng của cô ấy.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Cho nên là thích cũng không cần cậu đi cố tình đi thể hiện, nó không tàng được
[ Trì Tuyết Oánh ]: Chỉ cần cậu thích em ấy là đủ, vậy nên cứ yên tâm giao mọi thứ cho việc cậu thích, nó sẽ giúp cậu bày tỏ
Viên Sơ Nhụy suy tư về lời này một chút, dường như có chút giác ngộ, giống như lúc trước cô thường trêu chọc Đào Hựu Tình, khi đó căn bản là không biết cô viết kịch bản vậy với người mình thích có được không, chỉ là muốn làm như vậy với nàng mà thôi, muốn nhìn thấy nàng làm chuyện đó với mình, cho nên tự viết sổ tay câu dẫn, mà kết quả lại hiệu quả ngoài dự đoán.
Có một chút là do việc cô thích đang giúp cô hoàn thành những việc này, cho nên từ nay về sau cô cũng chỉ cần thuận theo bản tâm, để thích đi biểu đạt. Cô nhất định có thể dựa vào sự tình yêu của mình làm Đào Hựu Tình có cũng đủ có đủ kỷ niệm vui vẻ, để nàng không cần lại ăn cẩu lương người khác, mà là người khác tới ăn cẩu lương hai người!
Cô đang muốn trả lời một câu "Cảm ơn", đã thấy Trì Tuyết Oánh trở tay nhắn cho cô một câu: [Cố vấn tình cảm miễn phí, Tiểu Viên Đổng ngày mai chuyển tiền cho tôi? ]
Đôi mắt xinh đẹp của Viên Sơ Nhụy mở một nửa, nhìn những lời này.
[ Viên Sơ Nhụy ]: Đi ngủ sớm một chút, nằm mơ còn có thể thấy
Đào Hựu Tình lấy tiền cô không ý kiến, đó vợ mình thì cô vui đưa tiền của mình cho nàng dùng. Trì Tuyết Oánh muốn nhận tiền của cô? Tắm rửa rồi đi ngủ, trong mộng cái gì cũng sẽ có.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Chơi xong thì bỏ, đúng là tra nữ, tình bạn bè của cậu và Trì Tuyết Oánh tôi không còn!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cậu nói chuyện tự mang một ít hơi thở cậu biết không?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Cái hơi thở gì?
[ Viên Sơ Nhụy ]: Hơi thở "Muốn bị xóa bạn tốt"
[ Trì Tuyết Oánh ]: Viên Sơ Nhụy tình bạn chúng ta yếu ớt như thế sao?
Viên Sơ Nhụy không đôi co với người kia, sau khi đặt điện thoại xuống, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh đêm một lúc, ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều, đèn đường sáng như sao. Hai ngày sau là Tết Dương lịch, trong kỳ nghỉ Tết Dương lịch, cô sẽ về Viên gia, Đào Hựu Tình cũng phải về Giang gia, họ phải bồi bạn với cha mẹ, cũng sẽ ý nghĩa họ sắp sửa tách đối phương ra ba ngày.
Viên Sơ Nhụy ôm cánh tay, hít một hơi thật sâu, cũng không biết bạn nhỏ có bỏ được cô hay không.
Nhưng mà Đào Hựu Tình căn bản là không nhớ tới chuyện này, đến giờ lên giường ngủ, năm trong ổ chăn ấm áo của mình, một thân thoải mái lâm vào trong mộng thơm ngọt.
......
Ngay từ sáng sớm, Đào Hựu Tình như nguyện lấy được thẻ tiền lương bạn gái nhà mình nộp lên, vui vẻ đăng lên một vòng bạn bè để khoe.
Viên Sơ Nhụy thấy vòng bạn bè của nàng bài đăng mới chỉ viết chú thích "Thẻ lương bạn gái" là thẻ ngân hàng cô đưa cho nàng, không khỏi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đào Hựu Tình, trong mắt dường như lộ ra vài phần mong đợi.
Vì sao nàng đột nhiên đăng vòng bạn bè khoe ra? Là đã thừa nhận cô chuyển sang chính thức sao?
Cô hiện tại là bạn gái chính thức của em ấy?!
Đào Hựu Tình đặt điện thoại ở trong lòng bàn tay, ý cười tràn đầy mà nói: "Chỉ chị mới có thể xem thôi."
Họ chưa công khai nên tất nhiên yêu đương còn phải cần bảo mật. Còn chưa có chuyển qua chính thức mà công khai trong vòng bạn bè, nàng cũng không ngốc —— sao lại có thể nhanh như vậy, vậy thì có lợi cho Viên Sơ Nhụy!
Viên Sơ Nhụy: "......"
Rất tốt, mong đợi của cô trắng tay.
Đào Hựu Tình cười hì hì ôm lấy eo cô, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng: "Thực tập Viên chúng ta thất vọng rồi sao?"
Viên Sơ Nhụy thay nàng đẩy tóc dài bên mái ra, thành thành thật thật nói: "Thất vọng? Vậy xác thật có một chút."
Đào Hựu Tình vỗ vỗ cổ yêu lệ của cô nói: "Thực tập sinh còn phải cố gắng, chủ tịch đâu phải dễ theo đuổi?"
Chủ tịch thật sự nhướng mày, người khác theo đuổi cô rất khó, nhưng đối với Đào Hựu Tình mà nói chỉ là một câu "Em thích chị" là có thể theo đuổi được. Cho nên nói tóm lại, chủ tịch như cô cũng không xem là khó theo đuổi?
Đào Hựu Tình biết nghe lời phải: "Thân phận thật sự là tiên nữ chủ tịch không dễ theo đuổi."
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng: "Đúng, chị sẽ tiếp tục nỗ lực. Được, nên xuất phát chuẩn bị đi quay tiệc tối năm mới." Ánh mắt ôn nhu mà hôn ở trên môi nàng một cái, "Hôm nay em phải vất vả."
"Không vất vả." Đào Hựu Tình hào phóng nói, "Em tự chọn làm ngôi sao, có cái gì vất vả."
Là bản thân nàng muốn trở thành ngôi sao lộng lẫy lóa mắt, là nàng tự mình lựa chọn con đường này, không ai bức bách nàng. Mà ở trong giới giải trí vất vả là biểu hiện bình thường, nếu nàng lựa chọn dấn thân vào rồi thì sẽ không sợ vất vả, hơn nữa Nguyệt Vịnh là công ty tốt, Viên Sơ Nhụy là bà chủ tốt, cho nên thời gian nghỉ ngơi của nàng một chút cũng không thiếu, vậy còn vất vả cái gì?
Nàng mười phần nhiệt tình dắt tay Viên Sơ Nhụy: "Đi thôi, đi làm việc!"
Hôm nay nàng cũng muốn vì danh tiếng của mình, nỗ lực tạo ấn tượng ở trên TV!
......
Một ngày trước Tết Dương lịch, khi, lúc Đào Hựu Tình tắm rửa xong từ trong phòng tắm ra tới, Viên Sơ Nhụy mới từ trong nhà mình lấy xong sách trở về, thuận miệng hỏi nàng một câu: "Ngày mai mấy giờ em về Giang gia?"
Đào Hựu Tình thuận miệng đáp "10 giờ." Ngay sau đó sẽ sững sờ ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc ý thức được chuyện mình phải xa Viên Sơ Nhụy đến ba ngày.
Viên Sơ Nhụy cầm sách, không rõ nàng như thế nào đột nhiên bắt đầu sững sờ, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đào Hựu Tình chậm chạp phục hồi tinh thần lại, hậu tri hậu giác nói: "Viên Sơ Nhụy, chúng ta phải xa nhau ba ngày a......"
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ của họ, họ đã sống cùng nhau, cho dù ở nơi làm việc hay ở nhà, gần như mỗi ngày họ đều luôn ở bên nhau, không thể tách rời.
Hiện nay họ đột nhiên sắp phải xa nhau ba ngày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó chịu mãnh liệt, làm nàng phi thường không muốn rời khỏi Viên Sơ Nhụy, thậm chí muốn xem cô như thú bông ôm vào trong lòng ngực mang đi.
Viên Sơ Nhụy thật sự không ngờ rằng bây giờ nàng mới nhận ra bọn họ sắp phải xa nhau ba ngày, không khỏi cười tủm tỉm bóp chặt khuôn mặt: "Cuối cùng cũng phản ứng lại?"
Đào Hựu Tình bắt lấy tay cô, cảnh giác nói: "Bên trong nhà chị sẽ không kể cả năm mới cũng có người lại đây thăm hỏi đi? Chẳng hạn như mấy thiếu gia thiên kim tiểu thư gì đó?"
Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: "Yên tâm, kỳ nghỉ không cho quấy rầy, chị cũng không phải ai muốn gặp là có thể gặp."
Đào Hựu Tình an tâm gật gật đầu.
Viên Sơ Nhụy suy nghĩ thay đổi, buột miệng thốt ra: "Như mà cha chị sẽ thúc giục chị yêu đương kết hôn."
Đào Hựu Tình nhíu mày.
Viên Sơ Nhụy tiếp tục nói: "Ông ấy ước gì cho chị biết nhiều bạn cùng lứa tuổi hơn, tốt nhất có thể có tiến thêm một bước."
Đào Hựu Tình bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô, nôn nóng nói: "Cái gì? Bác Viên còn muốn người cùng tuổi chị? Vậy làm sao bây giờ? Em nhỏ hơn chị 4 tuổi mà!"
Đào Tiên Nữ: Xong rồi xong rồi xong rồi, tuổi của tôi sẽ thành thứ ba bạn gái vật cản chúng tôi yêu đương!
Viên Sơ Nhụy đang muốn trấn an nàng, lập tức nghe thấy nàng trở tay chính rồi lại làm "Tôi xinh đẹp tôi quyết định": "Dưới 5 bỏ bằng 5 lên, em với chị là bằng, cho nên chúng ta là hai người cùng tuổi! Được, Viên bá phụ có thể yên tâm mà tiếp nhận em."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Loại phép tính này, thật sự sẽ không làm các nhà toán học đã qua đời giận đến mở nắp quan tài sống lại sao???
Sau khi Đào Hựu Tình nói xong, khí thế mới vừa bốc cháy lên tới vài phần lấy mắt thường nhìn lập tức có thể thấy được tốc độ héo đi, trong lòng trực tiếp bồn chồn, không xác định nói: "...... Cha chị thật sự chỉ cần chị tìm bạn cùng lứa tuổi a?"
Tiên nữ nhỏ hơn bốn tuổi chẳng lẽ thật sự không được sao?
Viên Sơ Nhụy thấy thế, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, còn rất tò mò trên thế giới này vì sao có thể có người đáng yêu như vậy. Cô nâng mặt nàng, vô cùng thích thú mà hôn nàng một chút, trấn an nói: "Không cần lo lắng, ông ấy không có yêu cầu tuổi, chỉ là cảm thấy bạn cùng lứa tuổi qua lại sẽ càng có chuyện nói, cho nên cổ vũ chị tìm bạn cùng lứa tuổi."
Đào Hựu Tình lẩm nhẩm lầm nhầm: "Em cùng chị cũng có nhiều chuyện để nói a......"
Các cô mỗi ngày ở bên nhau có thể nói chuyện nhiều như thế đây, nếu không cũng đi không đến quan hệ này.
Viên Sơ Nhụy dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của nàng, ánh mắt cũng dịu dàng theo: "Cho nên em đang định để chị chuyển qua chính thức?"
Bằng không sao khi nghe chuyện phụ huynh lại hoảng như vậy?
Nội tâm Đào Hựu Tình vô tình bị vạch trần suy nghĩ chân thật nhất, ánh mắt bắt đầu né tránh liếc về chỗ khác, giơ tay gãi gãi cái mũi: "Chỉ, chỉ nghĩ chút chuyện sau này, rốt cuộc, rốt cuộc chị vẫn là rất có khả năng chuyển sang chính thức......"
Nàng rất thích Viên Sơ Nhụy, cũng có thể rõ ràng cảm giác Viên Sơ Nhụy thật lòng mới mình, cho nên tư đáy lòng kỳ thật vô cùng kỳ vọng Viên Sơ Nhụy có thể chuyển qua chính thức, làm bạn gái chính thức của nàng, có thể hào phóng giới thiệu cho bất kỳ người nào.
Nhưng cũng sợ người yêu ân ái mấy tháng lại chia xa, sẽ thay lòng đổi dạ, mà nàng cùng Viên Sơ Nhụy ở bên nhau còn chưa tới một tháng, thời gian quá ngắn quá khó có thể chứng minh trái tim. Cho nên dù sao nàng cũng phải kéo dài thời gian thêm một chút, ít nhất ba tháng, nếu khi đó Viên Sơ Nhụy còn thích nàng giống như hiện tại, vậy nàng nhất định sẽ không chút do dự để cô chuyển qua chính thức!
Viên Sơ Nhụy hạnh phúc khi có thể nghe thấy đáp án này, bởi vì với cô chuyện có khả năng chính là "Có thể", thậm chí "Chắc chắn". Đào Hựu Tình nói cô có khả năng chuyển qua chính thức, đó chính là cô nhất định có thể chuyển qua chính thức!
Tiểu Viên Đổng: 【 Chắc chắn.JPG】
Viên Sơ Nhụy ôm lấy nàng, nói: "Đã biết, chị lại đẩy đi hết những người ba chị giới thiệu là được."
Đào Hựu Tình nghe vậy, nhẹ giọng hỏi: "Sẽ vẫn luôn giới thiệu cho chị sao?"
Nàng chưa từng trải qua cảm giác bị cha mẹ thúc giục yêu đương kết hôn, cho nên không thể chân thật cảm nhận cảm giác của Viên Sơ Nhụy, nhưng từ những lời phàn nàn mà cô nhìn thấy trên mạng, không khó để đánh giá rằng đây là một việc rất phiền muộn.
Viên Sơ Nhụy nghĩ nghĩ, nói: "Cũng ổn, lúc ông ấy bên cạnh, luôn nói luôn không ít."
Viên Diệu Văn sẽ vì đứa con gái là cô, vẫn nhịn không được vì cô nhọc lòng, sẽ nói nhiều hơn những người khác, theo thời gian cũng dần thành lải nhải. Cô có thể hiểu biểu hiện của Viên Diệu Văn đây là yêu thương cô, nhìn chung cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Viên Diệu Văn lải nhải rồi lải nhải, cũng sẽ không buộc cô làm chuyện cô không thích.
Đào Hựu Tình thấp đầu nghiêm túc tự hỏi một lát, ngẩng đầu nói: "Vậy chị có thể nói cho những người đó chị có người yêu mà."
Viên Sơ Nhụy lại cười nói: "Vậy ông ấy nhất định sẽ hỏi đến tên."
Tính tình Viên Diệu Văn thương con gái đến sốt ruột, biết cô có người yêu thích lúc sau còn không được vắt hết óc từ miệng cô biết tên đối phương? Nếu là không biết được, còn sẽ bởi vì vậy mất ngủ, mỗi ngày nghĩ hàng đêm muốn, nghĩ đến tột cùng là người nào bắt con gái bảo bối của ông chạy.
Đào Hựu Tình hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng: "Vậy chị hãy nói chị đang theo đuổi em."
Viên Sơ Nhụy mắt lộ ra kinh hỉ, cười hỏi: "Thật sự? Chị có thể thẳng thắn chuyện này với ông ấy?"
Vốn dĩ cô định khi chuyển qua chính thức sẽ nói cho Viên Diệu Văn, bởi vì các cô hiện tại còn tràn đầy bất ổn, quá sớm mà nói ở trước mặt cha mẹ, cô cũng lo lắng sẽ làm Đào Hựu Tình khó xử.
Nhưng nếu là chính miệng Đào Hựu Tình đáp ứng làm cô vậy thì không giống nữa, đó cũng là đang gián tiếp mà thừa nhận vị trí.
Đào Hựu Tình có tính toán của bản thân, nàng nói: "Chị đi nói cho bác Viên, coi như là để ông ấy làm người lớn giúp chúng ta làm chứng, em cho chị thời gian ba tháng, ba tháng sau nếu chị còn thích em như hiện tại, em sẽ để cho chị chuyển qua chính thức, nhưng nếu là chị theo đuổi bỗng nhiên lại thay lòng đổi dạ không theo đuổi, em sẽ cáo trạng chị với bác, nói chị hoa tâm! Để bác giáo huấn chị."
Nghe thấy thời gian thử việc chính xác, Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên đối với chuyện chuyển qua chính thức tràn ngập hy vọng cùng chờ mong, ba tháng, cô có tin tưởng có thể làm được.
"Chị bảo đảm," cô ôm lấy Đào Hựu Tình, ở nàng bên tai ôn thanh nói, "Ba tháng sau, chị sẽ càng thích em hơn hiện tại, sẽ không để em có cơ hội cáo trạng."
Tựa như hiện tại, mỗi một ngày so với hôm qua cô sẽ càng thích nàng hơn một chút. Ba tháng sau, cô nhất định có thể càng thích nàng hơn.
Viên Sơ Nhụy nói: "Nhưng em cũng không thể chạy, không được thích người khác, không được thay lòng đổi dạ." Viên Sơ Nhụy học bộ dáng của Đào Hựu Tình nói, "Nếu không chị sẽ đi đến chú Giang dì Giang cáo trạng em."
Đào Hựu Tình tin tưởng mười phần nói: "Em cũng sẽ không cho chị cơ hội cáo trạng em!"
Trên thế giới này rốt cuộc tìm không thấy người yêu thứ hai giống Viên Sơ Nhụy có thể cho nàng cảm giác an toàn.
Đào Hựu Tình vỗ vỗ bả vai cô, vừa lòng nói: "Được rồi, thực tập sinh Viên, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Viên Sơ Nhụy trả lời "Được", chính là trong lòng có chút đáng tiếc. Cô xem bộ dáng nàng mới vừa rồi ngốc ngốc lăng lăng, biết nàng nhất định cũng không bỏ được cô, vốn tưởng rằng nàng sẽ đưa ra ý tưởng cùng nhau ngủ, tận dụng một chút thời gian cuối cùng này.
Hiện tại xem ra là cô chờ mong quá nhiều, bạn nhỏ căn bản không nghĩ đến ngủ chung.
......
Đào Hựu Tình nằm ở trên giường mình trằn trọc khó ngủ, tưởng tượng đến ba ngày không thấy được Viên Sơ Nhụy nàng không ngủ được.
Như vậy đến tột cùng là vì sao? Rõ ràng một tháng trước nàng cũng nhịn được. Chẳng lẽ là bởi vì hiện tại là quan hệ người yêu sao? Bởi vì thích nhau, cho nên khi xa nhau mới đặc biệt không nỡ?
Nàng không tìm được đáp án, ở trên giường lăn qua lộn lại, nàng mở mắt ra, yên lặng nhìn chằm chằm trần nhà...... Đột nhiên lại rất muốn biết Viên Sơ Nhụy có phải cũng giống nàng khó có thể đi vào giấc ngủ hay không.
Năm phút sau, nàng ôm gối đầu nhẹ nhàng gõ vang lên cửa phòng kế bên, nhỏ giọng hỏi: "Nhuỵ muội muội, ngủ rồi sao?"
Cửa không có khóa nhưng nàng không dám mở cửa, nàng sợ bên trong không có ánh sáng, Viên Sơ Nhụy ngủ lại không có thói quen mở đèn.
Cũng may cửa thật mau đã mở ra, một vài ánh sáng màu cam lọt ra từ khe cửa, Viên Sơ Nhụy mang kính xuất hiện trước mặt nàng.
Viên Sơ Nhụy chỉ nhìn thoáng qua gối đầu trong lòng ngực nàng, không cần nàng nhiều lời, đã vươn tay với nàng: "Ngủ không được?"
Đào Hựu Tình ngoan ngoãn mà bị cô dắt vào trong phòng, ngoan ngoãn gật gật đầu rồi hỏi ngược lại: "Chị cũng không ngủ a?"
Viên Sơ Nhụy khép lại cửa: "Ừm, ngủ không được nên đọc sách."
Đào Hựu Tình ôm chặt gối đầu, không có lập tức lên giường: "Sao chị lại không ngủ được?"
Viên Sơ Nhụy tháo mắt kính xuống, thành thật nói: "Nghĩ đến ba ngày không gặp được bạn nhỏ của chị, trong lòng không nỡ, cho nên ngủ không được." Lại không khỏi chờ mong hỏi, "Em cũng vậy phải không?"
Đào Hựu Tình gật đầu một cái, nói: "Bổn chủ tịch đêm nay muốn ngủ cùng chị." Sau khi nói xong đã dùng gối đầu che miệng, thái độ thay đổi, thật cẩn thận nói, "Chị mau chia một nửa giường cho em đi."
Viên Sơ Nhụy cầu mà không được, không nói hai lời nhét nàng vào trong chăn, giúp nàng đắp chăn đàng hoàng, sau đó từ phía sau ôm lấy nàng, cọ đầu sau trên cổ nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nói nửa bên giường, cả cái giường bao gồm cả chị đều là của em."
Đào Hựu Tình nghe xong thì sững sờ, sau đó quay lại nhìn cô, đưa ngón tay mát lạnh chạm vào môi cô, như thể cô đang thì thầm: "Chỉ là ngủ nga, không làm chuyện khác."
Viên Sơ Nhụy cười khẽ, cố ý chọc nàng: "Khác là cái gì?"
Đào Hựu Tình vùi đầu vào cổ cô, giả vờ vô tội: "Không biết."
"Vậy nghỉ ngơi sớm một chút." Viên Sơ Nhụy ôm nàng vào trong ngực, buông xuống tóc nàng một nụ hôn thâm tình, "Ngủ ngon."
Đào Hựu Tình tìm được một tư thế thoải mái, vui vẻ trả lời ngủ ngon. Một lát sau buồn ngủ trào dâng, nàng cảm thấy Viên Sơ Nhụy như là nàng thuốc ngủ, có thể làm tâm nàng tự nhiên bình tĩnh trở lại, biến mất ngủ trở thành hư không.
Nàng dịu ngoan tiến vào mộng đẹp, hy vọng Viên Sơ Nhụy cũng có mộng đẹp, cũng lặng lẽ hạ quyết tâm, lần sau mất ngủ tiếp tục tìm Viên Sơ Nhụy giải quyết!
......
Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu, không có tuyết rơi, ánh sáng sáng lạn đáp xuống ở bên cửa sổ, giống như rắc một mảnh bụi vàng.
Đào Hựu Tình từ trong lòng ngực Viên Sơ Nhụy thức dậy, mắt buồn ngủ mông lung mà nhìn bốn phía một hồi, lại giống như mèo nằm trở về.
Viên Sơ Nhụy vuốt tóc nàng, thanh âm lười biếng khàn khàn: "Không thể ngủ, phải ăn bữa sáng, đừng đói lả."
Đào Hựu Tình ở trong lòng ngực cô cọ cọ, như là ở gật đầu, ngay sau đó phát ra thanh âm mỏng manh lại mơ hồ: "Nhuỵ muội muội, chị về nhà, đừng quên nhớ về em......"
Viên Sơ Nhụy không nghĩ tới sáng tinh mơ lên là có thể bị nàng đáng yêu đến nhịn không được thò lại gần, ở nàng trên má hôn vài cái, dịu dàng nói: "Sẽ không quên, nhớ về em là thuộc bổn phận công việc của chị."
Ở chức danh này, coi tuyệt đối là một một bạn gái thực tập ưu tú yêu nghề kính nghiệp!
Chủ tịch Đào Hựu Tình tỏ vẻ thập phần vừa lòng.
Chờ tài xế Giang gia Lan thúc tới đón Đào Hựu Tình, Viên Sơ Nhụy mới cùng từ biệt nàng lái xe trở về Viên gia, Viên Diệu Văn trước tiên đã sớm mặc áo khoác đứng ở ngoài cửa chờ cô, giống một đầu uy vũ hùng sư, trong tay người làm phía sau còn ôm một chiếc áo ấm lông vũ.
Viên Sơ Nhụy dừng xe sau đó đi vè phía cửa nhà, vừa đi vừa tháo xuống bao tay màu đen, lộ ra một đôi tay thon dài, cô nhìn Viên Diệu Văn cười nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, ngài không cần ở chỗ này chờ con."
Viên Diệu Văn quét quần áo trên người cô liếc mắt một cái, nói: "Ừm, mặc đủ ấm. Vào thôi."
Trông như người kiểm tra.
Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, đi theo ông vào.
Viên Diệu Văn vừa đi vừa hỏi: "Có đói bụng không? Nếu không hiện tại ăn cơm?"
Viên Sơ Nhụy đáp: "Con đã ăn bữa sáng, không đói bụng."
Viên Diệu Văn lại hỏi hỏi cô từ sau khi Viên thị trở về có nghỉ ngơi tốt không, có ăn cơm đàng hoàng không, quan trọng nhất chính là ——
"Con không có một lần nữa hút thuốc chứ?" Viên Diệu Văn hỏi.
Viên Sơ Nhụy là một người nghiện thuốc lá không nặng, dưới sự trợ giúp của bạn gái Đào Hựu Tình, hiện tại số lần muốn hút thuốc đã càng ngày càng ít, tuy rằng số lần muốn thứ khác ngày càng tăng lên, nhưng này không ảnh hưởng nghiệp lớn bỏ thuốc của cô chút nào. Cô đáp: "Không có."
Viên Diệu Văn phi thường vừa lòng gật gật đầu, mở miệng khen cô vài câu, thật cao hứng cô có thể cai thuốc thành công. Bởi vì quá mức vui vẻ, mà trong lúc nhất thời thế nhưng quên truy vấn có phải có người giúp cô cai thuốc hay không.
Viên Sơ Nhụy thấy ông ấy không có tiếp tục hỏi sâu hơn, trong lòng cảm thấy vài phần hiếm lạ, nhưng cũng không có vạch trần, dự định chờ khi ông chủ động nhắc tới vấn đề tương tự lại cùng ông thẳng thắn.
Viên Diệu Văn thẳng đến lúc ăn cơm trưa, ông mới đột nhiên nhớ tới mình quên hỏi cái gì, đã một lần hỏi cái này chuyện này ở Viên thị bị điện thoại của Viên Sơ Nhụy ngắt ngang, về sau bởi vì bận quá thế quên mất vấn đề mình muốn hỏi. Hiện tại cô đã trở lại, ông rốt cuộc thời gian hỏi cô.
Viên Diệu Văn đẩy một đĩa xào hương sáng bóng thịt đến trước mặt cô, một bên đẩy một bên hỏi: "Con tự mình bỏ thuốc? Không có người giúp con sao?"
Hay cho con gái đột nhiên lại cai thuốc lá, chuyện khác thường có nguyên nhân!
Viên Sơ Nhụy thong thả ung dung nhai đồ ăn trong miệng, định chờ nuốt vào lại trả lời Viên Diệu Văn.
Viên Diệu Văn lại nói: "Con thật sự còn không có người thích sao? Con lại đừng lừa ba a."
Viên Sơ Nhụy uống lên miệng ngụm canh ấm áp, nhuận nhuận giọng cùng phổi, nói: "Trước kia không có, hiện tại có."
Viên Diệu Văn dừng một chút, lúc ấy đã buông chén đũa trong tay xuống, hưng phấn hỏi liên tiếp: "Thật sự? Là ai? Tên là gì? Trông như thế nào? Nam hay nữ? Người được không? Cha mẹ đối phương là đang làm gì?"
Viên Sơ Nhụy đối với liên hoàng hỏi này của ông có vẻ bình tĩnh, tầm mắt đầu hướng khu gia vị phòng bếp, không biết nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi qua, tìm được nước tương Đào Hựu Tình làm đại ngôn, chai thủy tinh còn dán hình nàng cột đuôi ngựa, tươi cười xinh đẹp làm đại ngôn. Viên Sơ Nhụy đưa chai nước tương đến trước mặt Viên Diệu Văn, nhẹ nhàng mà đẩy hướng ông, giơ tay hướng nước tương một cái: "Là cái này."
Viên Diệu Văn nhìn thoáng qua nước tương, lại nhìn cô một cái, đột nhiên nhíu mày nói: "Sơ Nhụy, con này đừng có quá đáng."
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Viên Diệu Văn vô cùng đau đớn: "Con sao có thể vì để có lệ với ba mà nói con thích một chai nước tương!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Ai thích chai nước tương chứ!!