Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 56: Văn hóa Trung Hoa thực sự bác đại tinh thâm.

Giang Nhã Lăng bối rối trong giây lát, tự hỏi tại sao mình phải lại đây đối đầu với Đào Hựu Tình, cũng tự hỏi tại sao mình luôn không theo kịp mạch não của Đào Hựu Tình.

Người bình thường có mạch não như vậy không? ! Trong hai người họ, cuối cùng ai không phải là người?

Hơn nữa như vậy không giống những gì nàng ta dự đoán! Nàng ta vốn tưởng rằng bản thân có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đào Hựu Tình, bởi vì Đào Hựu Tình đã chân thật thích Chu Dĩ Nhu 5 năm, thích lâu như vậy có thể nói không thì là không, cũng không để lại dấu vết?

Ngay cả khi Đào Hựu Tình đã quyết định từ bỏ quá khứ và bắt đầu lại với Viên Sơ Nhụy, nhưng trong lòng nói không chừng còn có thương tổn, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ một xuất hiện lại? Chỉ cần có một chút khả năng có thể làm Đào Hựu Tình nếm mùi thất bại, nàng ta nhất định phải đi thử thử một lần, hơn nữa Đào Hựu Tình đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng ta nhiều lần như vậy, lễ thượng vãng lai, nàng ta vẫn là nên đi một lần!

(Đầy đủ là *Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã "礼尚往来,来而不往非礼也": tương tự câu Có đi có lại mới toại lòng nhau" của Việt Nam mình)

Quay trở lại với thực tại, giai điệu của 《 Ngày lành 》 từ điện thoại Đào Hựu Tình vẫn còn văng vẳng bên tai, chốc chốc lại có vẻ như có ai đó đang gióng trống khua chiêng bên tai nàng ta, ầm ĩ không thôi, nghe đến thái dương nàng ta phải nhảy dựng nhảy dựng, đầu cũng vô cùng đau đớn.

Nàng ta thức nắm chặt tay áo của Chu Dĩ Nhu, cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm khuyên bản thân không nên cùng Đào Hựu Tình xé rách mặt, làm Chu Dĩ Nhu nhìn thấy một khác mặt của mình.

Đúng vậy, đến nay Chu Dĩ Nhu còn chưa biết đến bộ mặt khác của nàng ta là thế nào, ở cảm nhận của Chu Dĩ Nhu, nàng ta vẫn là em gái thanh mai mềm mại thiên chân, vẫn cần được người khác bảo hộ, bởi vì nguyên nhân này cho nên Chu Dĩ Nhu mới bằng lòng  bảo hộ che chở với nàng ta, nàng ta cần phải duy trì bộ dáng này, vì thế nàng ta chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Hựu Tình, đừng làm loạn, mau tắt nhạc đi."

Đào Hựu Tình lúc này đang ước đoán rằng Giang Nhã Lăng nên lao tới giật lấy điện thoại di động của nàng, thô bạo ra lệnh tắt bài hát, nhưng đợi một lúc lâu sau chỉ chờ đến nàng ta nói một câu không đau không ngứa như vậy, làm nàng đột nhiên cảm thấy vô vị.

Tầm mắt nàng quét qua dò xét lại trên người Giang Nhã Lăng, Giang Nhã Lăng không ngừng nắm lấy cánh tay của Chu Dĩ Nhu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nàng, như là đang nhẫn nhịn lại như đang khắc chế. Nàng lại nhìn thoáng qua Chu Dĩ Nhu không nói lời nào, trong lòng đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, lộ ra vẻ đắc ý, cô từ từ tắt ca khúc ăn mừng 《 Ngày lành 》 đi, hướng Giang Nhã Lăng cười cười có ẩn ý khác.

Giang Nhã Lăng bị nàng cười đến da đầu tê dại, năm ngón tay khẽ nhúc nhích, khó hiểu nói: "Cô cười cái gì?"

Đào Hựu Tình bỏ điện thoại vào túi và không ngừng cười: "Còn cười được gì nữa? Tất nhiên là tôi mừng cho cô rồi, cô xem xem, như vậy rồi cuối cùng cũng tìm được người yêu định mệnh của mình, tôi sao có thể không vui vẻ vì cô đây?" Nàng nói đến nơi đây, quay đầu nhìn về phía Chu Dĩ Nhu, cười hỏi, "Đúng không, Chu tổng?"

Nói thật ra, nàng càng thấy mình không thể hiểu được Chu Dĩ Nhu, đầu tiên là sau khi nàng rời khỏi lại động tâm với nàng, muốn theo đuổi lại nàng. Tiếp theo sau khi nói "Tôi sẽ không từ bỏ em", quay đầu đã lập tức thành một đôi với Giang Nhã Lăng, đây là thiệt tình thật lòng thích nàng sao? Hay là cô ta vẫn luôn thích cảm giác không chiếm được này?

Nàng không hiểu được, từ đáy lòng nàng cho rằng Chu Dĩ Nhu thật là bề ngoài khó lường, luôn khó thấu đoán không ra cô ta, hơn nữa càng thêm cảm thấy 5 năm kia của bản thân thật là một tấm chân tình vô dụng cho chó ăn .

Nghĩ vậy, nàng không khỏi phẫn hận chất vấn ông trời: Vì sao không cho con gặp được Viên Sơ Nhuỵ sớm một chút?! Vì sao người đầu tiên con thích không phải Viên Sơ Nhuỵ!

Nếu nàng có thể kết bạn với Viên Sơ Nhụy sớm một chút, nhất định sẽ không có thời gian 5 năm uổng phí kia, hoặc nói không chừng hiện tại cũng đã là vợ hợp pháp của Viên Sơ Nhụy, là chủ tịch phu nhân danh chính ngôn thuận của Viên thị!

Nàng yên lặng điều chỉnh tâm tình một chút, không được, hiện tại nàng không thể nghĩ những việc này, càng nghĩ nàng sẽ càng muốn hành hung hai người trước mặt, hơn nữa càng lúc càng nhớ Viên Sơ Nhụy, muốn nằm ở trong lòng ngực cô bù đắp lại thời gian bỏ lỡ trước kia từng chút từng chút, đời này cũng sẽ không tách ra.

Tâm Chu Dĩ Nhu giờ này khắc này tình phi thường phức tạp, đối với lời Đào Hựu Tình nói, muốn đáp lại cơ bản cô cũng không làm được. Cô ở giữa Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng, giống như là bị xé rách thân thể, người thuộc về Giang Nhã Lăng, mà tâm đã không còn trong khống chế của bản thân, đã nhịn không được nghiêng về phía Đào Hựu Tình, ai oán muốn trở lại những ngày lúc trước..... những ngày được Đào Hựu Tình nghiêm túc yêu mình.

Đào Hựu Tình cũng không trông cậy vào nàng ta có thể trả lời cái gì, vẫy vẫy tay, không sao cả mà nhún vai: "Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy hai vị, các cô chậm rãi chơi, nhất định phải có thời gian vui vẻ nga ~" Cuối cùng còn vô cùng chân thành tha thiết mà bồi thêm một câu, "Tôi là phi thường chân thành mà hy vọng hai vị có thể mãi mãi ở bên nhau, bách niên hảo hợp —— không, vĩnh thế hảo hợp!"

Đào Tiên Nữ: Hai người ở bên nhau, mới là vì dân trừ hại!

Trần Sâm Vũ đứng ở nơi không xa phía sau Đào Hựu Tình, nghe không sót những gì họ nói, từ trong đáy lòng, anh cảm thấy mình không nên ở đây, anh nên ở trong xe, hơn nữa làm một người tuổi trẻ ngại giao tiếp, biết quá nhiều chuyện bí mật bát quái của kẻ có tiền rất dễ dàng tuổi xuân phải chết sớm.

Cũng may Đào Hựu Tình không có ý định dây dưa với cùng chủ cũ lâu quá lâu, đã quay đầu lại chào hỏi lái xe nên anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mắn Giang đại tiểu thư bọn họ không có ý muốn gì với công ty cũ, nếu không anh căn bản không có biện pháp giải thích với Viên Sơ Nhụy.

Người đại diện Trần: Đã nói những quan hệ tôi không xử ký được thì đưa người đại diện Viên giải quyết, kết quả người đại diện Viên không có ở đây, tôi rất khó xử a......

Trần Sâm Vĩ chờ Đào Hựu Tình thắt dây an toàn và quan sát phản ứng của nàng, không phát hiện ra bất kỳ chi tiết nào về biểu hiện giận dữ và không vui trên khuôn mặt của nàng mới cẩn thận hỏi: "Hựu Tình a, em cùng tam tiểu thư...... Quan hệ không tốt hả?"

Trần Sâm Vũ ban đầu nghĩ rằng mối quan hệ của Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng là không hợp nhau, điều này đã được thấy khi của Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng tham gia chung chương trình đầu tiên. Khi đó Hưng Lan đã lập tức cho người lên mặt, dựa vào mắng anh tới đánh vào mặt Đào Hựu Tình, may mắn Viên Sơ Nhụy đã xuất hiện kịp thời để giải quyết lần nguy cơ đó, xong việc Hoắc Minh Ân cũng cũng dặn dò anh chú ý bên Giang Nhã Lăng.

Nhưng sau khi Đào Hựu Tình ở trong yến hội sinh nhật trước mặt mọi người mời Giang Nhã Lăng nhảy điệu nhảy đầu tiên có ý nghĩa đặc biệt kia, tất cả mọi người cho rằng hai người họ có quan hệ hòa thuận, tán dương Giang đại tiểu thư không chỉ có vẻ ngoài hơn người, còn có phong thái tiểu thư khuê các. Trần Sâm Vũ ngày đó có việc không đi, xem hot search siêu thoại cùng mấy người bên cạnh nói chuyện phiếm, cũng không hiểu ra sao mà thật sự cho rằng họ đã bắt tay giảng hòa, còn thầm nói rằng suy nghĩ của giàu có thực sự khó đoán.

Nhưng bầu không khí của cuộc gặp mặt hôm nay giữa Đào Hựu Tình và Giang Nhã Lăng lại làm anh cho anh cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Tuy rằng Đào Hựu Tình có chúc phúc, nhưng cái chúc phúc này của nàng mang theo thâm ý khác, làm anh dường như giác ngộ ra.

Không đơn giản, chuyện này nhất định không đơn giản!

Đào Hựu Tình một bên tìm điện thoại một bên bình tĩnh mà trả lời: "Không tốt a, không đội trời chung."

Trần Sâm Vũ ngập ngừng: "...... Vậy lần trước sao em lại ở trong yến hội mời cô ấy nhảy điệu nhảy đầu tiên ?"

Đào Hựu Tình lấy ra điện thoại, hướng hắn hơi hơi mỉm cười: "Tâm tư tiên nữ anh đừng đoán."

Trần Sâm Vũ: "......"

Thần mẹ nó tiên nữ Tâm tư tiên nữ anh đừng đoán!

Đào Hựu Tình vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Về sau anh cứ tiếp tục chú ý cô ta là được rồi, tốt, mau lái xe, bổn tiên nữ phải về nhà rửa mắt, đuổi đi đen đủi!"

......

Sau khi Giang Nhã Lăng ngồi vào ghế điều khiển phụ, nhịn không được chất vấn Chu Dĩ Nhu: "Lúc nãy khi thấy Hựu Tình, sao lại lấy tay của em ra?"

Lúc ấy nàng quả thực không thể tin được những gì mình nhìn thấy, hiểu rõ rồi.

Nàng phát giác bản thân căn bản hiểu được người phụ nữ trước mắt này, cô chưa bao giờ nói qua bản thân không thích Đào Hựu Tình, nhưng khi đang đi cùng bạn gái, dưới tình huống nhìn thấy Đào Hựu Tình thì phản ứng đầu tiên là bỏ tay bạn gái ra! Giang Nhã Lăng mới là bạn gái cô, bạn gái danh chính ngôn thuận!

Giang Nhã Lăng: Đây là hành vi gì, mình quả thật không cách nào hiểu được!

Sau khi ra ngoài nàng đã lên tiếng, bản thân đã phản ứng lại chuyện này —— chẳng lẽ, Chu Dĩ Nhu là thật sự thích Đào Hựu Tình?!

Chu Dĩ Nhu  là đầu nghe thấy loại này giọng điệu này của nàng, không còn mềm mại như trước, đầy vẻ buộc tội và cứng rắn chưa từng xuất hiện qua trên người nàng. Chu Dĩ Nhu không khỏi chậm rãi quay đầu nhìn nàng: "Em vừa mới nói gì đó?"

Giang Nhã Lăng lúc này mới nhận ra giọng điệu của mình không đúng, nhưng nàng rất mau đã tìm cớ nói cho qua, giọng điệu cũng mềm theo: "Em cũng là bởi vì sốt ruột nên giọng mới hung một chút thôi......"

"Chị Dĩ Nhu, hiện tại chị là bạn gái của em, nhưng chị lại lấy tay em ra trước mặt cô gái khác, chị nói, chị nói em có thể không khổ sở sao?"

Chu Dĩ Nhu hơi thêm trầm tư, cảm thấy nàng nói có lý, vừa rồi là cô làm không tốt lại theo bản năng không muốn để Đào Hựu Tình hiểu lầm, bởi vậy bỏ qua bạn gái thật sự của mình. Cô rũ đôi mắt xuống, thấp giọng nói một tiếng: "Xin lỗi."

Giang Nhã Lăng ưu sầu mà nhìn cô: "Chị Dĩ Nhu chị......"

Chu Dĩ Nhu mệt mỏi xoa xoa thái dương mình, ngắt ngang lời nàng nói: "Nhã Lăng, hôm nay công việc chị rất mệt, chúng ta sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Công việc hôm nay của cô thật sự rất mệt, cho nên mới sẽ cùng Giang Nhã Lăng đi ăn để thả lỏng, định giảm bớt căng thẳng một chút, tựa như trước kia khi công việc cô mệt mỏi đều sẽ tìm Đào Hựu Tình.

Khi đó là vì từ người Đào Hựu Tình cô tìm được cảm giác Giang Nhã Lăng, nhưng hiện tại khi Giang Nhã Lăng thật sự ngồi ở bên cạnh cô thì ngược lại tâm cũng không gợn sóng, không còn cảm giác trước kia còn trái tim cũng đang dần mệt mỏi.

Tệ hơn nữa, họ còn gặp Đào Hựu Tình, hiện tại cô không muốn để Đào Hựu Tình biết cô cùng cô gái khác đã ở bên nhau, nhưng sự thật như vậy cô lại không cách nào phủ nhận. Là cô không tự mình đẩy Giang Nhã Lăng ra, tất cả đều là lựa chọn của cô, là cô đẩy bản thân vào đường cùng tiến thoái lưỡng nan. Hiện tại cô hoặc là cùng Giang Nhã Lăng tiếp tục ở bên nhau, hoặc là chia tay.

Cô thở ra một hơi thật sâu, vừa nhớ tới hành động Đào Hựu Tình phát ca khúc chúc mừng vừa rồi, trong lòng giống như đang có lửa đốt làm cô càng thêm bực bội. Đào Hựu Tình chúc phúc vừa thật vừa giả, mang đến cho cô cảm giác khó giải thích được, càng nghĩ càng tức giận.

Em ấy hy vọng hai người họ lâu lâu dài dài mà ở bên nhau vậy sao?!

Vậy tốt lắm a, cô cứ ở bên nhau cho em ấy nhìn xem!

Giang Nhã Lăng đang định lên tiếng, lại thấy Chu Dĩ Nhu bỗng nhiên quay đầu lại đây, thay đổi thái độ, nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, ấm áp nói: "Không sao, đừng suy nghĩ nhiều. Em nghỉ ngơi thật tốt, qua ít thời gian còn phải vào đoàn phim, cố lên."

Lời Giang Nhã Lăng muốn nói bởi vì cô chuyển biến nghẹn ở trong cổ họng, không thể đi lên lại xuống không tới, nghẹn đến mức nàng rất là khó chịu, nhưng xem bộ dáng cô không muốn nói chuyện nên cuối cùng chỉ có thể yên lặng mà ngồi trở lại trên ghế điều khiển phụ, một mình cân nhắc đến tột cùng là không đúng chỗ nào, quan hệ cô cùng Đào Hựu Tình là ai đang nói dối.

Cô thật sự thích Đào Hựu Tình sao?

Giang Nhã Lăng nói đến yêu đương có chút buồn bực, không khỏi nhớ tới Viên Sơ Nhụy. Cùng cô ấy yêu đương, cũng sẽ là như thế này sao?

Rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại, hiện tại không phải lúc nhớ Viên Sơ Nhụy, mà nên nắm chắc Chu Dĩ Nhu. Nếu Chu Dĩ Nhu không có ý niệm muốn tách ra, vậy nàng nhất định phải nắm chắc quan hệ này, ngay cả trái tim Chu Dĩ Nhu đang hướng Đào Hựu Tình kia, cũng bắt trở về!

......

Viên Sơ Nhụy mới vừa về đến nhà đã thấy bạn nhỏ trong nhà mặc áo ngủ, bọc chăn, nằm lộn ngược trên ghế sô pha, để lộ một phần cổ mảnh mai trắng như tuyết, một đầu tóc xoăn đại khai đại hợp rời rạc mềm mại mà buông xuống xuống dưới, tựa như sóng cuồn cuộn trong biển.

Viên Sơ Nhụy cởi bỏ chiếc áo khoác sẫm màu chống lạnh mà không mất đi vẻ thời trang, vừa thích thú vừa bất đắc dĩ hỏi: "Sao lại nằm thành như vậy? Lại đang hấp thu linh khí trời đất?"

Đào Hựu Tình giật giật đầu, lần đầu nàng ở cái góc độ này nhìn Viên Sơ Nhụy, kết quả thấy sao lại đẹp thế nha, cũng không biết là Viên Sơ Nhụy sinh ra đã ưu điểm cả người, hay là hiện tại tình yêu lự kính của nàng bắt đầu dày lên.

Nàng ngoắc ngón tay với Viên Sơ Nhụy, tiếp theo lại chỉ lên cánh môi mình, cũng không nói cái gì.

Viên Sơ Nhụy treo áo khoác ở trên cánh tay, ngồi xổm xuống bên ghế sô pha và dịu dàng mà hôn nàng một cái, lúc này nàng mới khôi phục tư thế bình thường ghé vào trên sô pha nhìn Viên Sơ Nhụy, rất vừa lòng nói: "Ừm rất tốt, không có uống rượu, ngoan ngoãn nghe em nói."

Viên Sơ Nhụy: "Làm sao chị dám tùy tiện chọc Đào đổng nhà chị tức giận?"

"Biết thì tốt." Đào Hựu Tình hướng cô nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở bãi đỗ xe, mở miệng nói, "Đúng rồi, hôm nay em đã biết một thông tin lớn, về Chu Dĩ Nhu cùng Đào Nhã Lăng."

"Cái gì?" Viên Sơ Nhụy hỏi.

Đào Hựu Tình đáp: "Họ ở bên nhau."

Viên Sơ Nhụy không khỏi dừng một chút, nhướng mày: "Chuyện khi nào?"

Đào Hựu Tình nằm trên ghế sô pha, lắc lắc đôi chân: "Không biết, Đào Nhã Lăng hôm nay nắm tay Chu Dĩ Nhu làm trò trước mặt em, em thấy Chu Dĩ Nhu cũng không phản bác cô ta vậy thì chắc là sự thật." Nghĩ nghĩ, chần chờ nói, "Lại hoặc là hai người họ cũng ký hợp đồng yêu đương gì đó?"

Viên Sơ Nhụy rũ mắt, không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ, vốn định bóp mặt nàng lại bởi vì chính mình mới từ bên ngoài trở về, tay còn chưa ấm áp nên thu lại, ấm áp nói: "Họ ký hợp đồng có ích lợi gì, một hơi không chọc giận em cũng không đến chị, Chu Dĩ Nhu cũng không cần dùng hợp đồng khiến Đào Nhã Lăng ký với Hưng Lan."

Đào Hựu Tình nhún vai: "Cũng đúng, mà không sao cả, họ ở bên nhau rồi đem tai họa cho đối phương là được rồi!"

Viên Sơ Nhụy một bên đứng dậy một bên nói: "Như thế nào cũng được, Chu Dĩ Nhu đừng tới dây dưa em thì tốt rồi."

Đúng là người cũ âm hồn bất tán không ai thích, huống chi từ ý nghĩa nghiêm khắc tới nói, thì Chu Dĩ Nhu căn bản là không tính là bạn gái cũ của Đào Hựu Tình, nhiều nhất là kim chủ —— đúng là kim chủ âm hồn bất tán nghe tới là không ai thích.

Bất quá những ân nghĩa lúc trước, đã không còn liên quan đến Đào Hựu Tình. Oan có đầu nợ có chủ, nếu Chu Dĩ Nhu muốn đòi, vậy tìm con gái thật của của Đào gia mà đòi, đừng tới dây dưa bạn nhỏ của cô.

Viên Sơ Nhụy ngược lại ôn thanh nói: "Em ở đây đợi một lát, chị đi tắm rửa."

Đào Hựu Tình ôm mặt mình gật gật đầu, thẳng đến trong phòng tắm vang lên tiếng nước, nàng vẫn còn đang suy nghĩ một sự chuyện —— đến tột cùng Chu Dĩ Nhu có biết năm đó cô ta bị Giang Nhã Lăng lợi dụng hay không?

Nàng thay đổi tư thế, nằm ngưỡng mặt hướng lên trời, hai chân trên người thì duỗi thẳng trên thảm lông, coi như là đổi góc độ suy nghĩ.

Như nàng chứng kiến, Giang Nhã Lăng hiện tại bắt lấy Chu Dĩ Nhu rất chặt, đặc biệt là ở trước mặt nàng, một khi cùng nàng đánh hay đối mặt sẽ nhất định sẽ bảo vệ quyền sở hữu với Chu Dĩ Nhu trước tiên. Ở dưới tâm lý như vậy, Giang Nhã Lăng nhất định rất không muốn mất đi Chu Dĩ Nhu, huống chi nàng ta còn dùng đến bản thân, nhưng đến tột cùng có phải xuất phát từ thích hay không thì không ai có thể nói được.

Vậy Chu Dĩ Nhu đến tột cùng có chuyện biết năm đó chính mình bị lợi dụng hay không? Nếu cô ta biết thì sẽ thế nào? Có thể tính sổ cùng Giang Nhã Lăng hay không? Người như cô ta, nhất định không chịu được bản thân bị người khác coi như kẻ ngốc mà lợi dụng lừa gạt?

Bất quá Đào Hựu Tình cảm thấy cô ta chính là đại ngốc, không ngốc thì 5 năm trước cũng không có khả năng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn "Đánh đồng đội, bảo vệ đối thủ" như vậy!

Nói đến, nàng nhớ tới khi ở bãi đỗ xe hôm nay còn có một chi tiết không thể bỏ qua —— khi Chu Dĩ Nhu nhìn thấy nàng theo bản năng né tránh mà kéo tay Giang Nhã Lăng xuống.

Đây là bộ dáng thích một người nên có sao? Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng thật sự là xuất phát từ việc thích đối phương mới ở bên nhau sao? Sao mà nàng càng nhìn càng không giống đây?

Nàng suy nghĩ một lúc được, cứ kệ hai người Chu Dĩ Nhu đi, không có cơ sở tình cảm còn muốn ở bên nhau, cuối cùng chịu tra tấn vẫn là bản thân họ—— nàng ước gì họ tự tra tấn nhau, ăn hết đau khổ!

Đều nói nhân quả có báo, sinh sôi không thôi, nếu Chu Dĩ Nhu làm nàng ở trên tình cảm ăn tẫn đau khổ, vậy nên làm Chu Dĩ Nhu ở trên tình cảm ăn tẫn đau khổ! Lúc này mới gọi là "Nhân quả có báo"!

Đào Hựu Tình suy nghĩ một hồi, giơ tay ở trước mặt mình huy một chút, tản những ý tưởng rối loạn lung tung đó đi, quay đầu xem điện thoại đang sáng đèn rồi mở Weibo, tâm sự cùng Quan Mỹ Lâm.

Không bao lâu Viên Sơ Nhụy từ phòng tắm quấn trong hơi nước ấm áp, mái tóc đen nhánh xen lẫn với nước bóng, vừa lau tóc vừa đi theo hướng của Đào Hựu Tình, Đào Hựu Tình liền đứng dậy lấy máy sấy tóc ra, và đích thân giúp cô sấy tóc, thể hiện đầy đủ một chủ tịch dịu dàng quan tâm đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Đào Hựu Tình một bên bày ra quan tâm của mình, một bên hỏi: "Thế nào, thực tập sinh Viên, có cảm động không?"

Viên Sơ Nhụy gật đầu: "Ừm, có."

Đào Hựu Tình đối với tóc cô tựa như đối đãi tóc nàng rất đủ dịu dàng, năm ngón tay mảnh dài mềm nhẹ xuyên qua những lọn tóc, đổi giọng tông nam nói: "Tôi đây thổi tốt không?"

Vấn đề bạn gái hỏi, đáp án còn có thể là cái gì?

"Tốt lắm, Đào đổng chúng ta làm cái gì cũng rất tốt." Viên Sơ Nhụy tình ý chân thành, tha thiết vô cùng trả lời.

Giây tiếp theo, Đào Hựu Tình chuyện vừa chuyển: "Tốt là được rồi, đây là trả phí phục vụ."

Viên Sơ Nhụy: "......?"

Phục vụ này thì có có thu tiền sao?

Thương nhân vô lương tâm lừa dối khách hàng, ép mua bán chịu?

Đào Hựu Tình cười hì hì nói: "Tiệm cắt tóc tiên nữ, thổi được thì để lấy tiền, thổi không xong thì cho miễn phí, có lương tâm lại ân cần."

Viên Sơ Nhụy: "...... Cảm ơn, đã biết."

Cũng không biết vì cái gì, những lời này nghe tới lại hợp lý và có logic kì lạ.

Tiểu Viên Đổng: Khá tốt, không hổ là bạn gái của tôi, lúc nào cũng đều có thể làm người khác không phản bác được.

Đào Hựu Tình: "Lại trả tiền mặt hay chuyển khoản thẻ ngân hàng, khách hàng ngài chọn cái nào?"

Viên Sơ Nhụy rất là phối hợp nói: "Thẻ ngân hàng đi." Lại nói, "Không cần chuyển, chị trực tiếp đưa cho em, em thích dùng như thế nào thì dùng thế đó."

Là bạn gái cô đương nhiên kiếm tiền nuôi nàng, để nàng không lo ăn không lo mặc, vô ưu vô lự mà làm tiểu tiên nữ xinh xinh đẹp đẹp.

Nụ cười của Đào Hựu Tình nháy mắt càng thêm xán lạn, tuy rằng không thiếu tiền, nhưng nàng vẫn là nhịn không được hỏi một câu: "Thật vậy sao?"

Nàng còn nhớ rõ Trì Tuyết Oánh cũng đưa thẻ của mình cho Quan Mỹ Lâm, để cậu ấy dùng thẻ của cô ấy muốn mua cái gì thì mua cái đó, tận tình sử dụng. Lúc ấy nàng bị bắt ăn một miệng cẩu lương, trừ bỏ hâm mộ chính là hâm mộ.

Không nghĩ tới hiện tại cũng có người phải đưa thẻ tới dưỡng nàng......

Viên Sơ Nhụy lại cười nói: "Trước kia chị kiếm tiền cho bản thân dùng, hiện tại chị có một bạn nhỏ, chị kiếm tiền không cho bạn nhỏ dùng phải cho ai đây?"

Đào Hựu Tình rũ đôi mắt, nhìn mái tóc dài ướt đẫm trong lòng bàn tay, tâm bị một sức mạnh ôn nhu rót đầy, cả người cũng trở nên ấm áp đến thanh âm cũng tựa như trong ánh sáng trong mắt, thật ôn nhu nói: "Lúc trước cô Trì cũng đã cho Mỹ Lâm thẻ của mình, nói thật ra, khi đó em thật hâm mộ, còn nghĩ rằng đời này em cũng sẽ không giống Mỹ Lâm có may mắn gặp được người như vậy nữa......"

Nhưng nàng đã gặp, ở chỗ này, ngay ở trước mặt nàng.

Cảm tạ trời cao để nàng gặp Viên Sơ Nhụy, tuy rằng các cô gặp nhau có một ít chậm trễ, nhưng cũng không sao, họ không có cô phụ duyên phận này, may mắn họ yêu lẫn nhau —— nàng thật sự rất thích người bạn gái này!

Viên Sơ Nhụy thật ra không nghĩ tới Trì Tuyết Oánh cũng làm như vậy, xoay người nhìn về phía nàng, tắt đi máy sấy không hiểu phong tình vẫn vang lên ầm ầm trong tay nàng, dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Chị đến hơi trễ, hy vọng em đừng để ý."

Đầu quả tim Đào Hựu Tình mềm nhũn, ánh mắt phát sáng như sao, môi khẽ mở: "Viên Sơ Nhụy, mau nói chị thích em."

Trong mắt Viên Sơ Nhụy  thoáng chốc ngưng tụ dịu dàng đẹp nhất thế gian, theo nàng lời nói, cũng theo tâm mình, môi mang theo một tia ý cười nhợt nhạt thong thả mở miệng: "Chị thích em."

Cô cầm lòng không đậu ở trước bốn chữ* kia thêm vào hai chữ : "Chị thích em rất nhiều."

(Thích là xihuan có 2 chữ nên Chị thích em là 4 chữ. 我喜欢你-Wo xichuan ni

Thêm vào 2 chữ là  非常喜欢你  -Fēicháng xǐhuān nǐ)

Đào Hựu Tình lập tức mỉm cười, đôi mắt đào hoa của nàng cong thành hai mặt trăng nhỏ động lòng người: "Được, em tha thứ chị đến muộn!"

......

Viên Sơ Nhụy đã được hướng dẫn đến từ chính Trì Tuyết Oánh.

Quan Mỹ Lâm là bạn tốt của Đào Hựu Tình, Trì Tuyết Oánh đối với người kia có bao nhiêu tốt, Quan Mỹ Lâm nhất định sẽ chia sẽ cùng Đào Hựu Tình, gián tiếp làm Đào Hựu Tình ăn không ít cẩu lương.

Hơn nữa thông qua hành động vô tình buổi tối hôm nay, Viên Sơ Nhụy phát hiện Đào Hựu Tình lúc trước cũng sẽ hâm mộ bạn gái nhà người ta, cho nên cô muốn bù đắp lại cho nàng, bổ sung tương tự —— bạn nhỏ khác có, bạn nhỏ nhà cô cũng phải có!

Vì thế cô ở lên giường nghỉ ngơi, tìm Trì Tuyết Oánh một chút.

[ Viên Sơ Nhụy ]: Có ở đây không?

Vài phút sau Trì Tuyết Oánh mới chầm chậm mà trả lời.

[ Trì Tuyết Oánh ]: Làm sao vậy, Tiểu Viên Đổng của tôi?

[ Trì Tuyết Oánh ]: Mới vừa rửa mặt, không thấy được tin nhắn

[ Viên Sơ Nhụy ]: Cậu cùng Quan tiểu thư lúc yêu đương, trừ bỏ đã cho cô ấy thẻ ngân hàng, còn làm cái gì?

Trì Tuyết Oánh xem đến như lọt vào trong sương mù, một chốc một lát không có thể đuổi kịp mạch não cô, đầu óc hỗ loạn, trực tiếp trả lời cô ——

[ Trì Tuyết Oánh ]: Còn làm?

Viên Sơ Nhụy: "......"

Cô lâm vào mê mang, bởi vì cô trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng phân không rõ Trì Tuyết Oánh đến tột cùng là lặp lại vấn đề, hay là đang nói đáp án......

Tiểu Viên Đổng: văn hóa Trung Hoa, thật là bác đại tinh thâm*

(*Bác đại tinh tham: Rất rộng và sâu sắc.)

———-

🧂: chắc là làm cái đó đó mọi người cái đó đó 🥲