Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 55: "Chúc hai người bách niên hảo hợp..."

Ở chung......

Đề tài này đột ngột xuất hiện làm vui vẻ ở trên mặt Đào Hựu Tình chớp mắt đình trệ một cái, ngưng trệ trong giây lát, sau đó mới từ từ ngẫm ra ý nghĩa của hai chữ này, lập tức ôm lấy chính mình, nhìn Viên Sơ Nhụy với ánh mắt cảnh giác: "Thực tập sinh to gan, còn chưa có chuyển qua chính thức mà đã bắt đầu ham muốn thân thể bổn chủ tịch!"

Này còn chưa chuyển qua chính thức, sao đã muốn bò lên giường chủ tịch, làm mấy chuyện không thể miêu tả!

Từ nội tâm Đào đổng phát ra cảm thấy vị thực tập sinh này, thật sự có chút không tốt.

Viên Sơ Nhụy xem bộ dáng này của nàng, cảm thấy nàng chỉ kém hô hai chữ "Cầm thú" lên tới. Viên Sơ Nhụy bình tĩnh trả lời nàng: "Chị thèm phòng bên cạnh em, hoặc là em tới nhà của chị ở cũng được."

Chuyện cùng chung chăn gối này, trước khi cô chuyển qua chính thức, cô không mơ tưởng, nhưng ở cùng mái nhà vẫn là có thể suy nghĩ một chút. Mỗi ngày mở cửa phòng ngủ đều có thể nhìn thấy người mình yêu, cô tin tưởng ngày nào cũng thế thì tâm trạng sẽ như ánh mặt trời ấm áp.

Dù sao hai người bọn họ thường xuyên mặc đồ ngủ chạy đến nhà nhau, đã vậy sao không trực tiếp ở chung, đỡ phải đi qua lại đoạn đường trung gian kia.

"Cái gì!" Đào Hựu Tình cường điệu và cao giọng ngạo nghễ, "Cơ thể bổn tiên nữ còn không bằng một phòng bên cạnh?!"

Viên Sơ Nhụy gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, lập tức tới gần nàng, trong lúc đó cũng dùng ánh mắt câu dẫn nàng, cho đến khi hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau mới, thấp thấp nói: "Được, vậy  hiện tại chị sẽ bắt đầu quang minh chính đại tham thân thể của em?"

Đào Hựu Tình bị sự công kích đột ngột của cô kiềm chế, dựa vào tường im lặng nhìn cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên da thịt, giống như ngọn lửa nóng bỏng đang muốn thiêu đốt từng tấc da thịt bao gồm cả trái tim bình yên kia.

Đào Hựu Tình hơi nhướng đôi mắt hoa đào trong veo, hình như nắm được chút gì đó trong lời nói của cô, duỗi tay ôm lấy cổ cô, ý cười bên môi lộ ra vài phần vi diệu: "Ah, em đã hiểu, thì Tiểu Viên Đổng chúng ta từ trước đến giờ đều trộm tham lam thân thể em."

Viên Sơ Nhụy bị vạch trần cũng không chút hoang mang, trấn định tự nhiên nói: "Ừm, đây lànhu cầu bình thường của người trưởng thành đối với một nửa kia của bản thân."

Cô thích nàng, muốn đối tốt với nàng, cho nàng cả thế giới, cùng với việc cô có ham muốn cực nóng với nàng cũng không xung đột nửa điểm, hơn nữa cô rõ ràng thẳng thắng, không che lấp chút nào, đặc biệt là trước mặt nàng.

Cô tự nhận bản thân nhìn qua cũng không phải là thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, cũng không cảm thấy loại chuyện này có cái gì phải gạt đối phương.

Gò má Đào Hựu Tình phiếm hồng, nhất quán ăn chiêu này của cô, mỗi lần đều bị câu dẫn đến gắt gao, đầu ngón tay cố ý vô tình mà vuốt ve da thịt phía sau cổ cô, oán trách: "...... Chị cũng quá thành thật."

Loại chuyện này, thành thật mà nói ra như vậy cũng quá làm người ta thẹn thùng rồi......

"Đây là chuyện giữa chúng ta, đương nhiên phải thành thật với em." Viên Sơ Nhụy đỡ nàng, áp trán vào nàng, nhẹ nhàng nói, "Chẳng lẽ em không muốn gì với chị?"

Biểu tình Đào Hựu Tình ngạo kiều một chút, không trả lời ngay.

Nói thẳng ra là, nàng có.

Một khi đã thông suốt tình cảm, loại chuyện da thịt dán vào nhau này sẽ dễ dàng ở đêm khuya tĩnh lặng hoặc là thời gian ái muội bị sức tưởng tượng câu dẫn đến thả bay mình —— sau khi người yêu từ sương mù chậm rãi đi tới, người nọ giống Viên Sơ Nhụy như đúc, ngay cả độ cong ở khóe môi giơ lên cũng không có sai biệt. Viên Sơ Nhụy vươn tay về phía nàng, ôm linh hồn của nàng, chiếm hữu thân thể của nàng, không kiêng nể gì mà thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng, khắc ghi dấu ấn của chính cô.

Họ ích kỷ chiếm đoạt những gì vốn có của đối phương, phát ra thanh âm mang theo tên của nhau, vừa thâm tình lại dịu dàng, cho đến khi lý trí bị du͙© vọиɠ cuồng nhiệt lấn át, rồi phân không rõ ai là ai......

Nàng quả thực đã tưởng tượng ra chuyện như vậy, cũng đã từng tự hỏi Viên Sơ Nhụy ở trên giường sẽ như thế nào, sẽ khiến người ta càng thêm điên cuồng, càng thêm quên mình?

Chẳng qua nàng còn không có thành thật như Viên Sơ Nhụy vậy, ở trên chuyện này da mặt nàng sẽ tự động trở nên thật mỏng. Nàng dùng hơi lạnh đầu ngón tay mềm nhẹ điểm trên môi mềm mại của Viên Sơ Nhụy, như là đang làm nũng trả lời nói: "Em không nói cho chị."

Viên Sơ Nhụy không cần nàng nói rõ, trong lòng đã có đáp án, cô bóp nhẹ khuôn mặt của nàng, khinh phiêu phiêu thay đổi đề tài: nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Được rồi, cơm ở ngoài đã ăn hết rồi, bây giờ có thể đi tắm nước nóng một lát, một ngày quay hình rất mệt mỏi đúng không?"

Cô vừa nói xong, Đào Hựu Tình lập tức gục vào trong vòng tay của cô, cả người mềm nhũn như không còn xương, bắt đầu bán khổ không nói: "Đúng vậy, kiệt sức, mệt chết đi được. Đặc biệt nhanh. Đặc biệt là lúc thủ thách nhớ nhanh chóng đó, vừa phí đầu óc lại lao lực, nhảy một hồi cảm giác như mình cũng gầy đi."

Phân đoạn đặc biệt của 《 idol classroom 》, vốn dĩ cảm xúc khách mời không nhẹ, đặc biệt là nàng, sau khi qua hai cửa của A Khánh có được tán thưởng, thì thần kinh căng chặt mới thả lỏng, chân tay bủn rủn như thể rút hết sức lực, mỏi mệt vô cùng.

Nhưng sự mệt mỏi này không ngăn được niềm vui của nàng, lúc sau về đến nhà thậm chí còn hưng phấn mà xoay vòng.

Viên Sơ Nhụy đau lòng mà vuốt nàng đầu: "Vậy thì ăn nhiều hơn để bù lại, vất vả rồi, hôm nay em làm rất tốt, không ai hơn em." Như thể nàng thật sự mệt đến gầy đi.

Đào Hựu Tình rất thích dỗ dành, được cô khen một chút là có thể cảm thấy thật vui vẻ, sau đó nâng đầu một chút, thân mật ôm mặt cô hỏi: "Chị không cần em hôn chị sao?"

Không phải người nào đó hôm nay phạm vào nghiện thuốc lá sao, bây giờ trở về nhà vẫn bình tĩnh như vậy?

Đào Hựu Tình không khỏi cảm khái: "Chậc chậc, cô đã thay đổi Nhuỵ Nhuỵ, cô không phải Nhuỵ muội muội tôi quen biết!"

"Muốn." Viên Sơ Nhụy nói, "Nhưng muốn em trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, thân thể của em mới là số một."

Sức khỏe thể chất của bạn nhỏ, ở bất kỳ lúc nào cũng sẽ nhường một chút, đây là nguyên tắc hiện tại của cô.

Cho nên chuyện hôn này, cô còn có thể nhịn được.

Thấy cô vì thân thể của mình suy nghĩ như vậy, Đào Hựu Tình đương nhiên cao hứng, mặt mày đôi đầy ý cười ôn nhu: "Chị cũng vậy, nhanh cai thuốc lá cho xong!"

Viên Sơ Nhụy hống nàng: "Được, đang cai, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi."

Đào Hựu Tình bị Viên Sơ Nhụy dỗ đi tắm rửa, khi Viên Sơ Nhụy trở lại nhà mình mới nhớ ra có chuyện còn chưa cùng nàng nói xong —— ở chung.

Cuối cùng bạn nhỏ có  muốn hay không muốn chuyện này? Cô có nên tiếp tục hỏi tiếp hay không?

Cô suy nghĩ một hồi, nhưng tạm thời không tìm ra đáp án quyết định quay đầu thấy cơ hành sự.

Đào Hựu Tình buộc tóc lên và nhìn mình trong gương, nhớ lại lời đề nghị sống chung của Viên Sơ Nhụy.

Ở chung......

Nàng chầm chậm mà cởϊ qυầи áo.

Nàng có muốn không? Cùng người mình thích chung một mái nhà, về sau sau khi mở cửa hay thức dậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người mình thích, nàng có muốn cuộc sống như vậy không?

Nàng suy nghĩ một lúc và phát hiện nếu câu trả lời là Viên Sơ Nhụy, nàng sẽ bằng lòng. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu mà ba chữ "Viên Sơ Nhụy" này đã trở thành từ khóa có thể ảnh hưởng đến quyết định của nàng.

Vậy ở chung đi...... Nàng nghĩ như vậy.

Dù sao Viên Sơ Nhụy cũng sẽ không làm cái gì với nàng, cho dù muốn bá vương thượng cung, bản thân cũng đánh thắng cô.

Nàng ném quần áo vào giỏ tre, vui sướиɠ quyết định như vậy.

......

Đào Hựu Tình nép vào chiếc ghế sô pha êm ái và thoải mái, quấn trong một chiếc chăn ấm áp lớn, nhàn nhã uống trà dưỡng nhan, còn đưa cho Viên Sơ Nhụy uống cùng. Viên Sơ Nhụy nói cho nàng buổi chiều ngày mai phải gặp mặt nhà thiết kế bàn bạc chuyện trang phục quảng bá, hỏi nàng bắt đầu có ý tưởng với trang phục quảng bá kỳ này chưa.

Đào Hựu Tình ở nhiệt khí mờ mịt nâng mắt lên, đôi mắt mông lung như khói, đột nhiên thẳng lưng, đứng thẳng nói: "Bộ dáng em trời sinh có khí chất, còn có trang phục ca hát nào khống chế không được?" Lại nói, "Đương nhiên, phối màu không nên quá gay gắt là được. Bất quá em tin tưởng thẩm mỹ của chị, nhà thiết kế chị nhìn trúng nhất định không kém!"

Nói xong, ân cần mà đút cho Viên Sơ Nhụy một miếng trái cây, Viên Sơ Nhụy há mồm cắn xuống, nắm tay nàng ở lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng mà ấn lên: "Thật sự một chút ý tưởng cũng không có?"

Đào Hựu Tình ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, trầm ngâm một lát sau đó nghiêm trang nói: "Thích hợp với bài hát, có thể làm bổn tiên nữ càng thêm xinh đẹp là được!" Tiếp theo nhìn về phía cô, "Chị đã nghĩ được khi nào em comeback chưa?"

Viên Sơ Nhụy chậm chạp phất tay: "Năm sau giữa hạ và xuân."

Đào Hựu Tình gật đầu: "Chà, vậy thì tốt, nếu trở lại quá nhanh em còn sợ chị cùng Nguyệt Vịnh bị fans em mắng đây."

Nếu một công ty giảm thời gian nghỉ ngơi trước khi nghệ sĩ trở lại, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy rằng công ty là đang liều mạng ép khô giá trị của nghệ sĩ.

Nguyệt Vịnh đối với nàng cũng đủ nhân nghĩa, Viên Sơ Nhụy lại yêu nàng như vậy, nàng thích Viên Sơ Nhụy cũng thích Nguyệt Vịnh, cho nên không hy vọng xuất hiện tình huống fans hiểu lầm chửi rủa Viên Sơ Nhụy và Nguyệt Vịnh.

Viên Sơ Nhụy lại rất cởi mở với chuyện này, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bất luận là công ty làm tốt đến mức nào, hay làm xấu đến ra sao cũng sẽ có người mắng, đặc biệt là giải trí công ty, nhiều nhất chỉ có thể làm tiếng mắng ít đi một chút. Hơn nữa, đi đến bước này thì chị đã sớm quen những việc đó, không có khả năng kháng áp lực thì chị cũng không làm chủ tịch nổi."

Đứng càng cao hơn đồng nghĩa với việc phải gồng gánh nhiều hơn, nếu tâm không đủ vững vàng thì sẽ không bao giờ có thể bước tiếp được.

Đây cũng là nguyên tắc sống đầu tiên cô học được từ Viên Diệu Văn.

Đào Hựu Tình lặng lẽ nhìn cô, sau đó đặt chiếc cốc trong tay xuống, dựa vào người cô, vòng tay qua eo cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm chủ tịch có phải rất vất vả hay không?"

Có thể làm một vị tổng tài tốt đã không dễ dàng, Viên Sơ Nhụy lại còn làm chủ tịch cao hơn tổng tài, hơn nữa quản lý một tập đoàn lớn như vậy, trình độ gian khổ trong đó cũng không thể tưởng tượng được.

Viên Sơ Nhụy lại cười nói: "Vất vả là không thiếu được, tựa như em làm nghệ sĩ cũng rất vất vả, phải viết nhạc, lại phải tham gia chương trình giải trí, có đôi khi làm suốt đêm cũng không được khép mắt."

Đào Hựu Tình nói: "Nhưng em còn có thời gian nghỉ ngơi, có thể ở nhà nghỉ ngơi, còn chủ tịch không phải còn phải đi công ty làm sao?"

Viên Sơ Nhụy mỉm cười đáp: "Chủ tịch không cần mỗi ngày đều ở công ty , cũng không phải mỗi một việc đều phải giao cho chủ tịch tới quản lý, điểm này em nhìn chú Giang cũng có thể biết."

Nghĩ đến ngẫu nhiên Giang Hải Minh sẽ ở trong nhà cùng Lận Uyển Thanh, nàng nhận ra chủ tịch không phải đích thân làm hết mọi việc, mỗi ngày đều ở trong văn phòng, vì thế gật gật đầu: "Cũng đúng......"

Viên Sơ Nhụy hỏi: "Gần đây quan hệ em cùng hai người họ thế nào?"

"Rất tốt a." Đào Hựu Tình nghịch ngón tay cô, cong môi cười nói, "Thường xuyên gọi điện thoại cho ba mẹ, nói về rất nhiều chuyện. Lần trước hai người còn cùng em đi tế bái cậu cũng đã ngủ lại ở đây, còn cùng em nói về chị á."

Viên Sơ Nhụy đột nhiên hứng thú, đối với việc vợ chồng Giang Hải Minh sẽ nói cái gì về mình với Đào Hựu Tình cô phi thường tò mò. Rốt cuộc, điều này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến ấn tượng của Đào Hựu Tình đối với cô, cô hỏi: "Nói cái gì về chị?"

Đào Hựu Tình đáp: "Họ cho rằng em thích chị, nói nếu là em thích chị thì tốt rồi, còn nói chị là một đứa nhỏ tốt có thể làm cho họ bớt lo."

Sau khi Viên Sơ Nhụy nghe xong nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên đối với chuyện mình có thể cưới nàng tới tay lại nắm chắc mười phần. Ở trước mặt trưởng bối lưu ấn tượng tốt quả nhiên rất quan trọng, bởi vì nói không chừng ngày nào đó sẽ thích bạn nhỏ trong nhà trưởng bối.

Đào Hựu Tình liếc cô một cái: "Thực tập sinh, chị rất đắc ý nga."

Thực tập sinh thẳng thắng: "Ừm, rất đắc ý."

Đào Hựu Tình kinh ngạc nói: "Kiêu ngạo như vậy? Vậy phạt chị tự đi đến bên cạnh dọn đồ!"

Viên Sơ Nhụy nghe được ngẩn ra, hiểu được Đào Hựu Tình đây là đồng ý ở chung, giọng nói  thoáng chốc nhẹ nhàng không ít: "Được, chủ tịch nói cái gì thì là cái đó."

Chờ chuyển qua chính thức, sau khi ra mắt gia đình hai bên cô sẽ trực tiếp đả thông hai phòng này!

Đào Hựu Tình ngoài miệng nói để cô tự dọn, trên thực tế vẫn là mềm lòng tới hỗ trợ. Sau khi dọn đồ xong, Đào Hựu Tình xoa eo đứng ở giường bên kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thực tập sinh Viên, ngủ cho đàng hoàng không được nghĩ đến chuyện bò lên giường bổn chủ tịch."

Viên Sơ Nhụy khoanh tay trước ngực, lấy lời nói đùa nàng: "Vậy chủ tịch có thể bò lên giường thực tập sinh?"

Đào Hựu Tình kiêu ngạo ngẩng đầu: "Chủ tịch có thực quyền, muốn làm gì thì làm."

Vẻ mặt Viên Sơ Nhụy giả bộ chợt nhận ra: "A, đã hiểu." Hướng nàng ngoắc đầu ngón tay, nói, "Chủ tịch có thể trả nợ cái đang thiếu tôi trước được không?"

Đào Hựu Tình như lọt vào trong sương mù mà bị cô câu đi, sau đó bị cô ôm vào trong ngực, ngậm lấy môi, hôm nay hôn cô muốn một lần hôn lại hết toàn bộ.

Đào Hựu Tình không biết từ lúc nào đã chuyển từ đứng sang nằm, khi mở mắt ra, đôi mắt mờ sương trìu mến của Viên Sơ Nhụy mang theo tình ý mê mang, bên trong cất giấu ngôi sao nho nhỏ, lấp lánh mê hoặc làm người không nói nên lời, làm nàng nhịn không được tiến lên đi, thâm tình hôn lên đôi mắt ấy và dịu dàng nói: "Đôi mắt của chị thật đẹp......"

Viên Sơ Nhụy lại cúi xuống hôn tới hôn lấy cánh môi nàng, tiếp theo ở bên tai nàng không thể nề hà nói: "Thuốc đã sắp cai xong, hiện tại ngược lại chị lại nghiện em mất rồi."

"Không tốt sao?" Đào Hựu Tình ôm cổ cô, "Quá tốt so với chị hút thuốc, tốt hơn so với chị nghiện người khác, hơn nữa hôn bổn tiên nữ cũng không hại sức khỏe."

Viên Sơ Nhụy lo lắng nói: "Chị hôn em như vậy, em không chán ghét sao?"

Cô thích hôn nàng, bởi vì nàng đẹp, bởi vì nàng đáng yêu, còn bởi vì cô thích nàng —— so với thuốc lá nàng còn làm người mê muội, không thể tự kiềm chế hơn.

Nhưng cô cũng sẽ lo lắng cho mình cứ quấn lấy nàng làm những việc này như vậy, sẽ khiến nàng bất mãn.

Đào Hựu Tình ôm lấy mặt cô: "Chán ghét sẽ không cho chị hôn, không cho làm thực tập sinh."

Mặt mày Viên Sơ Nhụy lúc này mới hớn hở: "Chị nhớ kỹ."

Tiểu Viên Đổng: Bạn nhỏ thích được tôi hôn. 【 xác nhận.JPG】

.....

Hai giờ chiều ngày hôm sau, trong văn phòng tổng tài, Đào Hựu Tình đúng hẹn gặp được người bạn nhà thiết kế của Viên Sơ Nhuỵ, cô gái tóc vàng. Hôm nay khi đến đây, cô ấy còn ôm một người đàn ông đẹp trai trong tay thân mật, ai cũng có thể nhận ra họ là một cặp.

Người phụ nữ tóc vàng tên là Anna, chồng của cô ấy là  Liễu Thần, xem như nửa đối tác kinh doanh của Viên Sơ Nhụy.

Đào Hựu Tình cùng Anna chính thức bắt tay một chút, Anna áy náy nói: "Thực sự xin lỗi, tôi luôn nhớ không chính xác số nhà của Sơ Nhụy. Nếu như gây phiền phức cho cô, mong cô tha thứ cho tôi."

Đào Hựu Tình không khỏi nhìn thoáng qua Viên Sơ Nhụy, nào có cái gì bối rối, rõ ràng là cô ấy đáp cầu Hỉ Thước, thúc đẩy các cô......

Đào Hựu Tình mỉm cười trìu mến: "Không, cô Anna khách sáo quá."

Anna nở nụ cười, đôi mắt cong cong, tươi cười bình dị gần gũi: "Vậy thật tốt quá." Lại quay đầu đối Liễu Thần nói, "Em sẽ nghiêm túc với anh, cô ấy thực sự rất ưa nhìn, xinh như búp bê, em thích búp bê nhất.""

Cô ấy thích búp bê và cô ấy cũng thích thiết kế quần áo cho búp bê, về mặt này, cô ấy rất tài năng và cho nên khi lớn lên cô ấy đã không ngần ngại chọn ngành thiết kế thời trang.

Liễu Thần nhẹ nhàng mà nắm lấy tay cô ấy, trong mắt có thật nhiều ôn nhu: "Đẹp, em nói đẹp thì sao sẽ khó coi?"

Anna cười ngọt ngào, quay đầu nhìn Đào Hựu Tình: "Thân ái, cô muốn tôi thiết kế bao nhiêu bộ đây? Tôi nhất định sẽ thiết kế thật tốt, làm cô trở nên càng xinh đẹp!"

Đào Hựu Tình dừng một chút, mấy vấn đề này không phải hẳn là hỏi Viên Sơ Nhụy sao?

Viên Sơ Nhụy ngồi ở bên cạnh nàng, dẫn dắt cuộc trò chuyện: "Bảy bộ, ít nhất sáu bộ. Thời gian là hai tháng, càng sớm càng tốt, nhưng phải bảo chất bảo lượng, có thể chứ?"

Anna lại nhìn nhìn Đào Hựu Tình mặt, vui vẻ nói: "Này không thành vấn đề, bây giờ tôi chỉ cần làm quen với phong cách của bài hát chủ đề trong album mới của cô ấy."

Viên Sơ Nhụy lập tức lấy ra hai phần hợp đồng bảo mật cùng một phần hợp đồng hợp tác thiết kế: "Quy định cũ, xem trước, sau đó nếu không có vấn đề gì thì ký vào."

Dù Anna cùng Liễu Thần là bạn nhiều năm của cô,thì quy trình kinh doanh cần tuân theo cũng là điều tất yếu. Phải nói trong nhiều trường hợp, sự phản bội thường xuất phát từ bạn bè, là lãnh đạo của một công ty, cô không thể xem nhẹ điều đó.

Anna trước kia từng giúp cô thiết kế trang phục cho nghệ sĩ biểu diễn, đối với mấy cái này trong lòng biết rõ ràng, cũng không sẽ bởi vậy mà tổn hại tới tình bạn của bọn họ. Công việc là công việc, bạn bè là bạn bè, không thể thời thời khắc khắc gộp lại chung.

Anna cùng Liễu Thần thống khoái ký hợp đồng, như mong muốn nghe được ca khúc chủ đề còn chưa ra mắt 《 Hoa hồng đỏ 》, biết được ca khúc đều là Đào Hựu Tình tự phụ trách, Anna kinh hỉ mà bắt đầu khen.

Như này đối một vị vua tự luyến mà nói vô cùng hưởng thụ, Đào Hựu Tình trên mặt khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen.", Nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu bành trướng, hận không thể làm đối phương lại thổi thêm vài câu.

Đào Tiên Nữ: Ha, bổn tiên nữ chính là lợi hại như vậy, ghê gớm! Có thể nói rất nhiều, tốt nhất là ra sách luôn!

Viên Sơ Nhụy biết Anna thích khen người, nhưng nếu là để Anna lại khen như vậy hoài, đêm nay khi về nhà sợ là vị vua tự luyến này phải chuyển thành một cái máy khoan điện ở cửa. Cô dơ đồng hồ nhìn một chút, sau đó uyển chuyển ngắt ngang Anna đang thổi người kia, quay đầu nói với Trần Sâm Vũ: "Hựu Tình có quảng cáo cần quay, cậu mang cô ấy đi trước."

Đào Hựu Tình nhịn không được hỏi: "Vậy còn chị?"

Viên Sơ Nhụy ôn thanh nói: "Lúc trước chị đã hẹn ăn tối cùng họ, cho nên không cùng em đi được, hôm nay để Sâm Vũ đưa em trở về."

Đào Hựu Tình rũ mắt xuống nói: "Vậy được rồi." Lại dặn dò nói, "Lái xe đừng uống rượu nga, cấm say rượu lái xe!"

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu: "Đã biết, yên tâm."

Cô còn muốn cùng nàng ở bên nhau cả đời mà, sao có thể sẽ làm ra những chuyện thương tổn bản thân đó?

Đào Hựu Tình đi rồi, Anna tiến đến bên người Viên Sơ Nhụy, cười đến đầy ẩn ý: "Cậu thích cô ấy?"

Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận: "Tôi đang theo đuổi em ấy."

Đang trong kỳ thực tập lại còn không phải là còn đang theo đuổi em ấy sao?

Liễu Thần sau khi nghe thấy, nhịn không được cảm khái: "Khó có được a, nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã thấy Tiểu Viên Đổng chúng ta yêu đương."

Viên Sơ Nhụy khoanh tay trước ngực, thuận thế nói: "Cho nên vì để tôi cho cô ấy một lời giải thích, hai vị một hồi cũng đừng để tôi uống rượu

"Chọc vợ của tôi giận là không được, hai người phải bồi thường."

......

Quảng cáo của Đào Hựu Tình diễn ra suôn sẻ, nhanh chóng đã kết thúc công việc. Nàng xem thời gian còn sớm muốn đi ăn chút đồ, Viên Sơ Nhụy hội tụ bạn bè chưa thể về, thân thể Quan Mỹ Lâm gần đây không thoải mái ở nhà nghỉ ngơi, không thể ra ngoài với nàng, vì thế nàng kéo lên Trần Sâm Vũ cùng vệ sĩ đi ăn lẩu cũng thuận tiện gia tăng tình bạn với nhau một chút.

Trần Sâm Vũ một bên ăn lẩu một bên cảm khái: "Mùa đông thì nên ăn lẩu, hai anh em, nói có phải hay không?"

Hai vị vệ sĩ thực nể tình gật gật đầu.

Đào Hựu Tình nuốt vào một cọng ngó sen giòn, hỏi: "Tôi gần đây có lịch trình gì nữa?"

Trần Sâm Vũ sớm đã nhớ kỹ lịch trình của nghệ sĩ trong lòng: "Ngày mai nghỉ ngơi, sau đó đến đi tham gia tiệc tối Nguyên Đán, lúc sau phải về Giang gia ăn Nguyên Đán, tiếp theo nghỉ ngơi mấy ngày rồi chờ thầy A Khánh biên đạo xong, em liền phải bắt đầu luyện nhảy."

Trần Sâm Vũ nói xong, đúng lúc cổ vũ nói: "Thật ra em ra mắt còn chưa được nửa năm, có danh tiếng như bây giờ đã rất tuyệt, không cần cho bản thân áp lực quá lớn, áp lực thích hợp mới tốt."

Đào Hựu Tình giật giật chiếc đũa, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, bình tĩnh hỏi: "Bộ dáng em hiện tại có vẻ như là có áp lực sao?"

Nếu là 5 năm trước, nàng nhất định sẽ có áp lực. Nhưng hiện tại nàng chính là đại tiểu thư Giang gia, giới giải trí đi không nổi nữa nàng có thể thu thập hành lý vây trở về làm phú nhị vui sướиɠ đại ăn no chờ chết, nếu không nữa thì, còn có vị trí chủ tịch phu nhân chờ nàng đến ngồi đây, cho nên gánh nặng trên người nàng nhẹ nhàng đến làm người giận sôi.

Trần Sâm Vũ nhìn nàng một cái, biết nghe lời phải: "Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm quá sâu."

Trần Sâm Vũ: Đại tiểu thư Giang gia có áp lực gì? Không có. Có áp lực chính là mấy quỷ nghèo thôi.

Sau khi ăn lẩu xong, bốn người đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, chuẩn bị về nhà, lúc này Đào Hựu Tình gặp hai người —— Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng.

Rõ ràng là đối phương vừa mới ăn xong lẩu định quay về, khi đυ.ng phải nhau thì cùng nhau dừng bước.

Đào Hựu Tình nghĩ thầm: Thật là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng điểm khác biệt giữa lần này và lần gặp mặt hôm qua là vào lcus Chu Dĩ Nhu khi thấy nàng, theo bản năng mà kéo tay đang ôm cánh tay mình xuống, giống như là thấy chán ghét cùng giống như đang tránh nghi ngờ.

Đào Hựu Tình nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Giang Nhã Lăng xuất hiện vài giây, rồi sau đó nhanh khôi phục lại, nắm chặt tay ở trên cánh tay Chu Dĩ Nhu.

Đào Hựu Tình nhướng mày, tuy rằng không biết đến tột cùng họ là tình huống thế nào, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra với họ, nhưng trong lòng nàng hiện tại có hai chữ: Mù mắt.

Giang Nhã Lăng thấy bên cạnh nàng không có Viên Sơ Nhụy, đột nhiên nhận ra rằng cơ hội đã đến —— lúc trước đều là Đào Hựu Tình chọc giận nàng ta, hiện tại rốt cuộc đến phiên nàng ta chọc giận Đào Hựu Tình!

Giang Nhã Lăng đội mũ kéo Chu Dĩ Nhu đang khẽ cau mày đi đến trước mặt Đào Hựu Tình, nóng nảy chào hỏi cùng nàng: "Cô cũng tới nơi này ăn lẩu à, sai lại không nhìn thấy chị Sơ Nhụy?"

Đào Hựu Tình bình tĩnh nói: "Chị ấy có việc, không thể tới, làm sao vậy, cô nhớ chị ấy sao?"

Giang Nhã Lăng nghe vậy biến sắc, chợt lại bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực ôm sát cánh tay Chu Dĩ Nhu: "Chính thức giới thiệu cho cô một chút."

"Chị Dĩ Nhu, hiện tại là bạn gái của tôi."

Đào Hựu Tình kinh ngạc hơi hơi mở to hai mắt, không thể tin được hỏi: "Thật sao?"

Giang Nhã Lăng phi thường vừa lòng với phản ứng của nàng.

Đào Hựu Tình ngạc nhiên, buồn bã, thất vọng đi, người mà 5 năm qua cô không cách nào chiếm được, hiện tại đã dễ như trở bàn tay mà bị tôi bắt lấy, có phải rất tức giận hay không đây?

Chu Dĩ Nhu nhấp môi không nói, Giang Nhã Lăng đắc ý dào dạt nói: "Đương nhiên là thật, chuyện này còn có thể nói giỡn với cô sao?"

Nàng ta nói xong lập tức chờ mong mà nhìn về phía Đào Hựu Tình, chờ nàng lộ ra biểu tình ngạc nhiên hơn, sau đó lại  thấy Đào Hựu Tình lấy ra điện thoại.

Đào Hựu Tình: "Nghe tin này, tôi phải vì hai người mở một bài hát bày tỏ cảm xúc hiện tại."

Giang Nhã Lăng vốn tưởng rằng nàng muốn phát một bản tình ca buồn nào đó, nhưng ngay giây tiếp theo Đào Hựu Tình đã mở cho nàng ta một ca khúc không khí vui mừng tận trời 《 Ngày lành 》, thanh âm nhẹ nhàng đến giống như trúng giải thưởng lớn hàng tỷ: "Chúc hai người, bách niên hảo hợp, vĩnh viễn không chia lìa!"

Giang Nhã Lăng: "???" Sao không giống những gì bản thân mình nghĩ chứ???