Viên Sơ Nhụy một lần nữa bị sốc nặng bởi lý luận "Đường ngang ngõ tắt" kia của Đào Hựu Tình, cô không bao giờ ngờ rằng Đào Hựu Tình người này không chỉ là tự luyến, còn có bộ hệ thống logic riêng của bản thân —— là thuật toán "Tôi xinh đẹp, tôi quyết định".
Cách tính lộn xộn này đã bỏ qua cô mà trực tiếp nâng thân phận của Đào Hựu Tình lên. Cứ như vậy, Đào Hựu Tình vẫn đứng bên cạnh, bộ dáng nghiêm chỉnh nói: "Tôi cảm thấy của tôi là hoàn hảo không có khuyết điểm, cô đã trẻ hơn 4 tháng, là cô có lời nha!"
Trần Sâm Vũ một bên nghe xong cũng rất là kính nể, muốn vỗ tay một cái cho nàng —— thật đúng là vua có tài logic đương thời nha!
Viên Sơ Nhụy chậm rãi nhìn về phía nàng, không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ.
Đào Hựu Tình nghiêng đầu, lúc đang tự hỏi tại sao Viên Sơ Nhụy sao lại cười như vậy, thì má nàng bị một bàn tay mảnh khảnh véo véo, làm đôi mắt tròn xoe còn cái miệng chúm chím như con vịt, trong ánh mắt toàn là kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Vì sao lại đột nhiên véo mặt nàng???
Trần Sâm Vũ thấy Viên Sơ Nhụy tràn ngập ánh mắt dò xét Đào Hựu Tình, không khí ẩn ẩn có chút không thích hợp, anh thầm kêu không xong, muốn tiến lên vì con khỉ thích quậy Đào Hựu Tình cầu tình: "Viên đổng Viên đổng, cô ấy nói giỡn, cũng không có ác ý, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với cô ấy ."
Xem ra lúc trước là anh đã hiểu lầm, quan hệ Đào Hựu Tình với Tiểu Viên Đổng cũng không có tốt đến mức có thể "Không cần sống" không màng nông nỗi! Nếu không, tại sao bây giờ Tiểu Viên Đổng lại giống như "Tôi nên mổ chỗ nào của người này mới hay..."
Không sợ nghệ sĩ không còn tiền đồ, chỉ sợ nghệ sĩ chọc đến sếp lớn! Bộ dáng không giận tự uy của sếp lớn Nguyệt Vịnh bọn họ vẫn là rất dọa người!
Trần Sâm Vũ vội vàng chọc Đào Hựu Tình một chút để nàng lên tiếng.
Đào Hựu Tình bị Viên Sơ Nhụy nhéo mặt, tròng mắt quay tròn nhìn về phía cô, điên cuồng vứt phóng mị lựa, vô cùng ngoan ngoãn hỏi: "Nhuỵ Nhuỵ, lại tức giận sao?"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Lực sát thương của cái kiểu làm nũng chết tiệt này còn lớn hơn "Nhuỵ muội muội" một trăm lần.
Viên Sơ Nhụy xuống tay không thương tiếc, trực tiếp nhéo nàng một cái, vừa tức giận vừa cười nói "Có thể nói chuyện đàng hoàng lại hay không?"
Mặt Đào Hựu Tình bị chà thảm hại, chỉ có thể im lặng đau khổ, tầm mắt một giây cũng không chịu rời khỏi Viên Sơ Nhụy: "Như vậy không phải có vẻ chúng ta càng thân cận với nhau sao!" Lại nhỏ giọng nói thầm nói, "Nhưng chị đây cảm thấy kêu Nhuỵ muội muội vẫn là khá dễ nghe đây......"
Viên Sơ Nhụy hơi dùng thêm chút lực, Đào Hựu Tình đã ngao ngao kêu lên, lập tức tước vũ khí đầu hàng: "Ai, đau, sai rồi sai rồi, chị Nhuỵ tôi biết sai rồi!"
Viên Sơ Nhụy lúc này mới chịu buông tha nàng. Khi nãy có Giang Nhã Lăng ở đây, cô vì cho nàng mặt mũi mới không giáo huấn nàng ngay lúc đó, nhưng sự thật chứng minh con nít không thể mặc kệ, càng ở bên ngoài càng phải quản, nếu không không đến ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói, còn dám trấn thân phận cô!
Đào Hựu Tình thoát khỏi tay cô, đau khổ xoa má của mình, kỳ quái nói: "Đáng chết, sao tổng tài bá đạo khác đều là véo cằm, đến cô thì đã thành véo mặt hả?"
Đau quá nga...... Viên Sơ Nhụy nữ nhân hư!
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh liếc nàng một cái, vững vàng ném cho nàng một đáp án: "Bởi vì bọn họ là tổng tài, mà tôi không phải."
Cô chính là chủ tịch.
Đào Hựu Tình dừng động tác xoa mặt lại, hoàn toàn tỉnh ngộ: "Rất có đạo lý, không cách nào phản bác."
Đào Tiên Nữ: 【 bái phục, tại hạ nhận thua.JPG】Viên Sơ Nhụy thản nhiên điều chỉnh cổ tay áo, hỏi: "Muốn ăn gì ngon không?"
Đào Hựu Tình một bên xoa mặt một bên nhìn về phía cô: "Đi siêu thị mua đồ ăn, tôi tự mình xuống bếp làm cho cô ăn."
Viên Sơ Nhụy nhướng mày, Trần Sâm Vũ không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên bắt lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Bình tĩnh, không thể bởi vì Tiểu Viên Đổng véo mặt cô cô đã muốn hạ độc, gϊếŧ người là phạm pháp!"
Người chỉ đơn thuần muốn làm cơm —Đào Hựu Tình: "?"
Vị anh em này não anh động có quá lố hay không???
......
Trần Sâm Vũ cuối cùng đã được cho về nhà nghỉ ngơi, anh không dám ăn cùng bàn với Viên Sơ Nhụy, bất quá trước khi đi vẫn luôn mãi dặn dò Đào Hựu Tình, để lúc nàng nói chuyện cùng Viên Sơ Nhụy nhất định phải muốn sống một chút, bởi vì nói như thế nào hiện tại Viên Sơ Nhụy cũng là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, là người nắm giữ tài nguyên về sau, đắc tội lão bản cũng không phải là chuyện tốt gì, trong giới này , thà có thêm một người bạn còn hơn một kẻ thù.
Trần Sâm Vũ xác nhận Đào Hựu Tình đã nhớ hết lời anh nói rồi mới đi, rất giống người cha già vì con nhỏ rầu thúi ruột.
Hai vệ sĩ cao lớn ở lại trong xe, Đào Hựu Tình mang mũ cùng khẩu trang màu đen lên, đội mũ và đeo khẩu trang đen, mặc quần áo giản dị nhẹ nhàng, đẩy xe mua sắm cùng Viên Sơ Nhụy dạo siêu thị.
Đào Hựu Tình một đường dò hỏi Viên Sơ Nhụy muốn ăn cái gì, sau đó căn cứ với những gì cô muốn ăn chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, lại cho thêm cà chua tươi dùng để bổ sung một ít vitamin C, đó di chuyển đến khu vực trái cây để chọn trái cây có hàm lượng Vitamin C cao.
Nàng một bên chọn một bên nói: "Ăn nhiều trái cây, có thể nâng màu da, làm làn da càng thêm sáng." Lại hỏi, "Cô ăn trái cây không?"
Viên Sơ Nhụy gật gật đầu: "Thỉnh thoảng ăn."
Đào Hựu Tình vui vẻ nói: "Tôi sẽ chọn một ít cho cô."
Viên Sơ Nhụy vừa muốn mở miệng từ chối, đã bị nàng giành trước một bước nói: "Không biết cô ở nhà có hút thuốc hay không, nhưng mà nghe tôi, chuyển qua ăn trái cây, lúc muốn hút thuốc thì ăn một trái dâu tây, anh đào gì đó. Được không?"
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng: "Hiện tại cô còn tới quản tôi luôn?"
Đào Hựu Tình xoa eo đứng ở trước khu trái cây, thở dài thật sâu: "Ai kêu chúng ta là bạn bè chứ, làm bạn bè đương nhiên nhiên có nghĩa vụ quan tâm thân thể của cô khỏe mạnh không."
Viên Sơ Nhụy nhìn nhìn trái cây nàng đặt ở trong xe mua sắm, hỏi: "Mỗi ngày cô đều phải ăn trái cây sao?"
Đào Hựu Tình gật gật đầu, sau đó cầm một túi dâu tây và một túi anh đào cho cô, giống như quản gia trong nhà, muốn sắp xếp hoa quả mỗi ngày cho cô.
Cô chỉ đơn giản đưa tay ôm ngực, không quan tâm nữa, cứ để Đào Hựu Tình quyết định, dù sao xuất phát điểm cũng là vì tốt cho cô, mà phương pháp cũng rất ôn hòa, cô không có gì không thể tiếp thu.
Cuối cùng thì cả hai cũng mua được cả túi lớn để về nhà, Đào Hựu Tình tự tay nấu ăn, thỉnh thoảng kêu Viên Sơ Nhụy lại đây làm trợ thủ, không khí cũng đặc biệt hòa thuận, cứ như thể hai người đã là bạn bè đã quen biết nhau mấy năm rồi .
Viên Sơ Nhụy khen ngợi tài nấu nướng của Đào Hựu Tình, làm Đào Hựu Tình vui vẻ đến ăn cơm càng ngon.
Sau khi Viên Sơ Nhụy ăn xong cơm ở nhà Đào Hựu Tình, cô định về nhà tắm rửa, sau đó cũng không ra khỏi nhà nữa.
Khô cô vừa chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên bị Đào Hựu Tình với tâm tình xán lạn gọi lại, cô nghi hoặc xoay người lại, nào ngờ Đào Hựu Tình đặt tay lên cánh tay cô, lại đi tới đặt lên mặt cô một nụ hôn nhanh như gió, không cách nào nắm giữ được.
Trong lòng bàn tay lại một lần nữa được nhét vào một đồng tiền xu lạnh lẽo.
Đôi mắt Đào Hựu Tình cong lên nói: "Cảm ơn cô hôm nay đã cùng tôi ăn cơm."
Viên Sơ Nhụy hoàn hồn sau nụ hôn đột ngột kia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhìn cặp mắt kia đang cười thuần túy, thật lâu sau lúc sau mới đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: "Không khách khí."
Cô đột nhiên phát hiện rằng Đào Hựu Tình kỳ thực sự khá dễ mến, ít nhất nàng rất trong sáng và rất nghiêm túc với bạn bè, cũng rất thích hống, ở cùng với nàng sẽ không khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi.
Kết quả lập tức nghe thấy Đào Hựu Tình chuyển chuyện: "Nhưng mà cô thật sự cảm thấy Nhuỵ muội muội không dễ nghe sao?"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Khuyết điểm duy nhất của nàng chính là có quá nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, mà còn là kiểu liên tục lặp lại!
......
Đào Hựu Tình tiễn Viên Sơ Nhụy, sau khi dọn dẹp hết rồi tắm rửa xong mới nằm ở sô pha đợi âm nhạc Cốc phát sóng, trong quá trình chờ đợi thuận tiện cùng Quan Mỹ Lâm gọi video trò chuyện trò chuyện trên trời dưới đất, Quan Mỹ Lâm kể cho nàng những chuyện thú vị khi đi du lịch, còn nói cho nàng cô ấy rất nhanh trở về, rất chờ mong có thể tự mình đến trường quay cổ vũ nàng.
Đào Hựu Tình vừa chọc tóc xoăn của mình vừa cười nói: "Vậy tớ đây sẽ chờ cậu trở về cổ vũ tớ."
Quan Mỹ Lâm vỗ bộ ngực bảo đảm nói: "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ la to nhất!"
Đào Hựu Tình: "Em trai tớ cũng nói như vậy, tớ bắt đầu tò mò hai người ai cổ vũ mạnh hơn."
Quan Mỹ Lâm định liệu trước nói: "Khẳng định là tớ, kinh nghiệm cổ vũ của tớ rất phong phú!"
Bạn gái Trì Tuyết Ánh của cô ấy là solo quốc dân, mỗi lần Trì Tuyết Oánh tổ chức buổi biểu diễn, hàng phía trước cũng không thể thiếu thân ảnh của cô ấy, cô ấy có thể xác định bản thân tuyệt đối là fans cuồng nhiệt tình nhất toàn trường!
Đào Hựu Tình cười khẽ, không có phản bác. Quan Mỹ Lâm nhẹ giọng hỏi: "Mà này, cậu ở đối diện Tiểu Viên Đổng cảm giác thế nào? Hai người có càng thân cận một chút hay không, hay cô ấy sẽ rất hung với cậu?"
Người như Viên Sơ Nhụy ở trong mắt Quan Mỹ Lâm là ở trên cao không thể với tới, hơn nữa bọn họ tự buff* thần thái không giận tự uy, làm trong tâm Quan Mỹ Lâm cũng theo bản năng cảm thấy bọn họ rất hung, không dễ thân cận.
(*Buff= đánh bóng, làm càng rõ ràng càng tốt)
Nghĩ vậy, Quan Mỹ Lâm không khỏi bắt đầu lo lắng Viên Sơ Nhụy lại ở gần Đào Hựu Tình như vậy......
Đào Hựu Tình lập tức vì Viên Sơ Nhụy đính chính: "Cô ấy một chút cũng không hung, người đặc biệt tốt, lại có cảm giác an toàn cùng dịu dàng."
Quan Mỹ Lâm bỗng nhiên nheo đôi mắt lại, ngồi ở đầu màn hình khác nghiêm túc mà đánh giá nàng, một lát sau mới nói nói: "Cậu thích cô ấy?"
Từ câu trả lời cùng thần thái của Đào Hựu Tình, Quan Mỹ Lâm không khó phát hiện nàng và Viên Sơ Nhụy tiếp xúc tương đối thân cận, nếu không không có khả năng sẽ khẳng định như vậy.
Chân mày Đào Hựu Tình nhảy dựng, không cần nghĩ ngợi nói: "Không có khả năng."
Tuy rằng Viên Sơ Nhụy rất an toàn cũng rất dịu dàng, nhưng cô lại khá "Đắt đỏ" không dễ theo đuổi, thậm chí xu hướng tính dục của cô là gì nàng cũng không biết.
Chuyện thích Viên Sơ Nhụy vừa nghe đã biết là chuyện rất khó khăn.
Đào Hựu Tình vừa mới tỉnh dậy sau năm năm từ chỗ Chu Dĩ Nhu tỉnh, không nghĩ lại có một đoạn tình cảm sẽ làm thể xác và tinh thần mình mỏi mệt, nàng không cần phải tra tấn mình như thế. Nếu các mối tình trong tương lại sẽ làm nàng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, vậy nàng cam tâm nguyện ý đời này độc thân xinh đẹp, ai cũng không yêu, chuyên tâm vào sự nghiệp.
Quan Mỹ Lâm nghe nàng, có thể đoán được nguyên nhân của cái "Không có khả năng" của nàng, mím môi muốn nói gì cuối cùng lại chưa nói ra miệng, ngược lại vẻ mặt thoải mái nói: "Ây, chuyện có gì to tát, Đào Tiên Nữ chúng ta một mình xinh đẹp cũng rất tốt!"
Đào Hựu Tình gật đầu: "Không sai, tôi độc thân xinh đẹp cũng đã hoàn hảo!"
Quan Mỹ Lâm lại đổi chuyện: "Vậy vạn nhất Tiểu Viên Đổng thích cậu?"
Đào Hựu Tình hơi hơi mỉm cười: "Bé con, lá gan rất lớn a, tớ mơ cũng không dám nghĩ như vậy."
Nàng cũng không dám mơ ước Viên Sơ Nhụy thích nàng, Quan Mỹ Lâm cư nhiên lại dám làm giả thiết như vậy—— không hổ là đã nắm lấy được solo quốc dân, lá gan rất lớn!
......
Quan Mỹ Lâm là người thích suy đoán, nàng tắt video trò chuyện, sau đó buông điện thoại, chui vào ổ chăn nằm đến trong lòng ngực Trì Tuyết Oánh, một bên chơi tóc cô một bên làm nũng nói: "Cục cưng, Tiểu Viên Đổng có yêu đương không?"
Trì Tuyết Oánh làm bạn Viên Sơ Nhụy nhiều năm, trên chuyện này vẫn có tiếng nói nhất định. Cô ôm Mỹ Lâm vào trong ngực bản thân, thanh âm vô cùng ôn nhu: "Gặp người thích hợp, cô ấy sẽ yêu đương."
Quan Mỹ Lâm nhướng một đôi mắt nai tơ nhìn cô: "Vậy cô ấy...... Có khả năng thích Đào Đào hay không nha?"
Trì Tuyết Oánh bị ngưng lại khi nghe câu hỏi này, đối với Đào Hựu Tình thì hiểu biết của cô không sâu, hơn nữa Viên Sơ Nhụy không có tình sử, cũng không có hình mẫu lý tưởng, do đó không thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức, nhưng mà nhìn người yêu tha thiết chờ mong nhìn bản thân như vậy, cô lại cảm thấy mình thế nào cũng phải cho nàng một đáp án.
Vợ đáng yêu như vậy, sao lại có thể cô phụ chờ mong của vợ đây?
Trì Tuyết Oánh hôn lên trán Quan Mỹ Lâm một cách trìu mến, nói: "Chờ đã, hiện tại chị lập tức đi hỏi giúp em!"
Cô không biết cũng không sao, cô vẫn có thể hỏi người trong cuộc a!
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tiểu Viên Đổng chúng ta gần đây có bận hay không? Có thể bớt thời giờ trả lời tôi một câu hỏi không?
[ Sơ Nhụy ]: Nói
[ Trì Tuyết Oánh ]: Cậu có khả năng sẽ thích Đào tiểu thư không?
Sau khi cô nhắn tin này, Viên Sơ Nhụy cũng không có trả lời ngay, ba phút sau cô ấy mới trả lời.
——
[ Sơ Nhụy ]: Có phải bởi vì gần đây cậu quá mức thanh nhàn cho nên dẫn tới đầu óc có chút không quá thanh tỉnh?
Vẫn câu thoại như cũ, đáp án lại quá rõ ràng.
Trì Tuyết Oánh nhún vai, đặt điện thoại qua một bên, xoay người ôm lấy bạn gái thơm tho mềm mại.
"Nữ nhân hư của chúng ta nói cô ấy sẽ không." Trì Tuyết Oánh nói.
Cô Trì: Mắng tôi thì đều là nữ nhân hư, bao gồm Viên Sơ Nhụy, hừ!
......
Hôm sau là chủ nhật, chủ nhật sẽ có sân khấu âm nhạc Tây Hải. Sân khấu của đĩa đơn đầu tay 《ME》 của Đào Hựu Tình cũng được hoàn thành như mọi khi, dù là khán giả hay cư dân mạng trên mạng cũng phi thường thích việc nàng tháo mặt nạ này, cho rằng đây là dệt hoa trên gấm* trên sân khấu, số lượng fans của nàng càng ngày càng tăng, doanh số đĩa đơn lượng phát sóng đều tăng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
(*Dệt hoa trên gấm: đã tốt nay lại càng đẹp hơn)
Sau khi kết thúc Âm nhạc Tây Hải, Đào Hựu Tình đi theo Trần Sâm Vũ còn có bảo vệ đi về bãi đỗ xe. Trần Sâm Vũ vừa đi vừa nói: "Em trở về phải nghỉ ngơi cho tốt, đã biết chưa? Tuần sau em không chỉ phải tiếp tục hát, mà còn phải quảng bá các bài hát mới trên các chương trình tạp kỹ nữa, tinh thần đầu cũng không thể uể oải."
Trần Sâm Vũ như người cha già siết chặt vai nàng, không quên cổ vũ: "Em hôm nay cũng vất vả, sân khấu rất tuyệt!"
Trần Sâm Vũ chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, ở Giải trí Nguyệt Vịnh cũng là người đại diện có kinh nghiệm, thân thiện và có tính khí tốt. Ngày thường sẽ không có làm giá là lão tiền bối, vẫn luôn tận tâm tẫn trách mà hoàn thành công việc của mình, cho nên anh ấy dạy nói thì nên nói làm thì nên làm, người như anh không nhiều cho nên Đào Hựu Tình có ấn tượng rất tốt với anh.
Đào Hựu Tình trái lại vỗ vỗ bờ vai của anh: "Yên tâm, em cũng biết."
Trần Sâm Vũ tin tưởng mười phần nhìn nàng: "Cố lên, Đào tiểu tiên nữ là tuyệt nhất!"
Đào Hựu Tình phối hợp vuốt mái tóc dài: "Không sai, bổn tiên nữ chính là tuyệt nhất!"
Hai người vừa nói vừa cười đi vào bãi đỗ xe ngầm, đúng lúc này, vào lúc này, một người phụ nữ đi về phía họ, một người Đào Hựu Tình đã quá quen thuộc —— Chu Dĩ Nhu.
Chu Dĩ Nhu dừng lại trước mặt nàng, ánh mắt không còn lạnh lùng giống khối băng như trước . Nàng không biết cái gì làm Chu Dĩ Nhu thay đổi như vậy, hiện tại cũng không có hứng thú đi nghiên cứu những việc này —— nàng cùng Chu Dĩ Nhu đã sớm không còn quan hệ.
Nàng nhấc chân đang định tiếp tục đi, đã nghe thấy Chu Dĩ Nhu đã mở miệng: "Chúng ta nói chuyện."
Chuông cảnh báo trong lòng Trần Sâm Vũ đã vang —— tới tới, này còn không phải là chuyện Tiểu Viên Đổng kêu hắn đề phòng sao! Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Có phải nên gọi điện thoại báo Tiểu Viên Đổng trước một chút không, lại ngăn Đào Hựu Tình không cho cô ấy đi?
Đào Hựu Tình đạm nhiên hỏi: "Chu tổng muốn nói cái gì, nói ở đây là được?"
Chu Dĩ Nhu lạnh nhạt mắt đảo qua người bên cạnh nàng, cuối cùng lại dừng lại ở trên người nàng: "Nơi này không tiện."
Đào Hựu Tình "wow" một tiếng, nâng nâng cằm chỉ về phía cửa ra vào, nói: "Chu tổng sẽ không sắp xếp paparazzi ở bên ngoài chờ chụp ảnh, sau đó châm ngòi li gián quan hệ của tôi cùng Tiểu Viên Đổng chứ?"
Chu Dĩ Nhu chăm chú nhìn nàng: "Em cảm thấy tôi sẽ làm như vậy?"
Đào Hựu Tình không có phủ nhận: "Chu tổng chính là người không từ thủ đoạn, cái gì mà không thể làm?"
Từ lúc biết cô ta vì Giang Nhã Lăng làm những chuyện đó, lòng tin nàng đối với cô đã sớm vỡ vụn giống bọt biển. Bây giờ Chu Dĩ Nhu sẽ làm ra thủ đoạn bỉ ổi gì, nàng cũng không cảm thấy hiếm lạ.
Lời nói nàng bén nhọn vô cùng, làm Chu Dĩ Nhu nhìn nàng chỉ cảm thấy như là đang nhìn một người xa lạ, tựa như cô chưa bao giờ quẽ qua nàng.
Nhưng Chu Dĩ Nhu nghĩ rồi lại tưởng tượng xong lại tiêu tan, Đào Hựu Tình thích cô 5 năm cũng không được đáp lại, đương nhiên trong lòng sẽ có oán khí, hiện tại giống như con nhím nhằm vào cô cũng là nên thôi.
Chu Dĩ Nhu nói âm thanh nhẹ lại: "Em nói cái gì cũng được, chúng ta đổi một nơi khác ngồi xuống trước rồi nói chuyện, được không?"
Đào Hựu Tình phát hiện thái độ cô ta rất là kỳ lạ ít, sau khi suy xét một chút vẫn đáp ứng cùng cô ta đổi đến chỗ khác nói chuyện.
Nói chuyện thì nói chuyện, chẳng lẽ nàng còn sợ cô ta?
Trần Sâm Vũ không ngăn được nàng, vội vàng gọi thông báo cho Viên Sơ Nhụy.
......
Bên trong phòng một quán trà, Đào Hựu Tình cùng Chu Dĩ Nhu ngồi đối diện nhau.
Chu Dĩ Nhu lặng lẽ nhìn người đối diện với mình, bây giờ cô không còn cảm nhận được chút yêu thương nào từ Đào Hựu Tình, cô không biết là Đào Hựu Tình đã mãi mãi coi cô như quá khứ, hay là đã che giấu phần cảm tình kia quá tốt, thế cho nên cô tìm không thấy một chút dấu vết để lại.
Thật lâu sau, Chu Dĩ Nhu rốt cuộc lên tiếng: "Em gần đây tốt không?"
Đào Hựu Tình tạm thời kết thúc cuộc trò chuyện WeChat với Viên Sơ Nhụy, ngẩng đầu nói: "Đương nhiên, hiện tại tôi có ba mẹ yêu thương, còn có bạn gái tri kỷ bên cạnh, lại có thể làm chuyện mình muốn làm, thật sự quá tốt."
Chu Dĩ Nhu nhẹ nhàng mím môi, mỗi một chữ Đào Hựu Tình thốt ra như một mũi kim đâm vào trái tim cô, đâm vỡ nát một trái tim hối hận. Cô im lặng, không nói gì.
Sau một vài phút bế tắc, Chu Dĩ Nhu mới một lần nữa nói ra, hỏi một câu hỏi mà cô chưa từng nghĩ đến.
—— "Em có muốn một lần nữa trở lại bên cạnh tôi?"
Đào Hựu Tình nghe xong thì sững sờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, bởi bây giờ nó đã không còn chút ý nghĩa nào với nàng, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng câu hỏi này lại thốt ra từ miệng Chu Dĩ Nhu. Kết hợp với đủ loại biển hiện Chu Dĩ Nhu trong quá khứ, hình như trong nháy mắt nàng đã biết được mục đích của Chu Dĩ Nhu, vì thế bình tĩnh mà nói: "Không."
Đào Hựu Tình nghiêm nghị nói: "Tôi rất thích Nguyệt Vịnh, tôi khuyên Chu tổng nên nhân lúc còn sớm bỏ đi ý niệm lại tiếp tục chèn ép tôi đi, lần này tôi sẽ không cho cô vì em gái Nhã Lăng của cô mà nhường đường, nếu cô ta không thể chính là không thể, không liên quan gì tới tôi."
Nàng thực sự ghét những việc mà Chu Dĩ Nhu đã làm cho Giang Nhã Lăng, dơ bẩn lại bỉ ổi, vón dĩ không tôn trọng mong muốn cá nhân của nàng một chút nào.
Chẳng lẽ chỉ có Giang Nhã Lăng mới là người, thích ca hát nhảy múa còn nàng thì không phải người, cho nên có thể bị tùy tiện bị quyết định ở trong tay sao?
Đào Hựu Tình không khỏi chế nhạo: "Nếu Chu tổng muốn vì Đào Nhã Lăng tiểu thư lót đường, nếu vậy thì lại phải gϊếŧ hơn phân nửa người trong giới giải trí hết mới được a, ngẫm lại thật là lao lực, Chu tổng thật là vất vả."
Nếu là trước đây, Chu Dĩ Nhu nghe thấy Đào Hựu Tình trào phúng lớn như vậy, nhất định sẽ cho nàng ném mặt chạy lấy người, nhưng hiện tại Chu Dĩ Nhu nhịn xuống, cô bây giờ đang chịu chuyện mình tự làm bậy, xứng đáng bị nàng châm chọc.
"Tôi không phải vì em ấy." Chu Dĩ Nhu nói, "Tôi là vì em."
Đào Hựu Tình nhướng mày, thanh tỉnh nói: "Vì tôi cũng không được nha, Chu tổng không thể bởi vì biết tôi là Hồng Đào Q nên muốn đào người, ngài như vậy là đang châm ngòi li gián quan hệ của tôi cùng bạn gái."
Chu Dĩ Nhu sửng sốt một chút, không hề quanh co lòng vòng: "Không, tôi là hy vọng chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa."
Quyết định này cô suy nghĩ thật lâu, từ khi cô phát giác bản thân thích Đào Hựu Tình, cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, mỗi ngày đều vì cái này vấn đề chịu giày vò, bị tra tấn.
Cô nên thích Nhã Lăng, nhưng hiện tại cô đã không còn cảm giác —— chú ý cùng ham muốn của cô vốn dĩ cũng bị Đào Hựu Tình câu đi rồi —— khi nàng ở trên sân khấu, khi nàng ở bên người một người khác.
Mỗi khi cô xem sân khấu của Đào Hựu Tình lập tức sẽ không kiềm chế được mà hãm sâu một phân, vừa nhớ tới hiện tại nàng cùng Viên Sơ Nhụy đã là quan hệ người yêu, trái tim cô đau đớn dữ dội.
Có hai điều như rắn độc cắn xé trái tim cô, chúng nó tên là ghen ghét và không cam lòng, chúng cắn xé tim cô đến rỉ máu. Cô ghen ghét Viên Sơ Nhụy có được Đào Hựu Tình lóa mắt như thế, cô không cam lòng Đào Hựu Tình trở thành người phụ nữ của người khác.
Nàng đã từng chấp nhất mà yêu cô như vậy, yêu là sẽ để lại dấu vết......
Đào Hựu Tình nghe vậy sửng sốt, sau khi tiêu hóa những lời của Chu Dĩ Nhu nàng lập tức bật cười, nàng nói: "Không biết Chu tổng có còn nhớ bản thân đã từng nói qua một câu này hay không."
Ánh mắt Chu Dĩ Nhu tha thiết mà nhìn nàng.
Đào Hựu Tình trên miệng mang ý cười, nhưng ý cười lại chưa đạt đáy mắt: "Cô nói, tôi vĩnh viễn cũng không có tư cách được cô yêu."
Chu Dĩ Nhu đột nhiên trở nên khó chịu, trong mắt hiện lên một tia có lỗi với Đào Hựu Tình: "Tôi......"
Đào Hựu Tình nhìn thẳng vào cô, trong mắt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng tuyết mùa đông, làm người nhìn lạnh cả người: "Khi tôi là Đào Hựu Tinh, Chu tổng cao cao tại thượng, cảm thấy tôi không tư cách được cô yêu. Lúc tôi là Giang Hựu Tình, Chu tổng lại tới tìm tôi muốn tái hợp......"
"Chu tổng, xem ra cô thích không phải thích người, mà là thích thân phận đại tiểu thư Giang gia a."
Chu Dĩ Nhu nghe vậy, lập tức muốn phản bác, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng bức người kia của nàng thì dũng khí lại mất đi một nửa.
Lúc trước cô thật sự rất quá đáng với nàng......
Chu Dĩ Nhu nắm chặt năm ngón tay thành nắm đấm, sau đó từ từ buông lỏng ra, ánh mắt dịu đi, không khỏi lộ ra một tia mong đợi: "Vậy nếu tôi nói, tôi thích em thì sao?"
Đây là điều mà Đào Hựu Tình muốn nghe nhất trong suốt 5 năm đó. Dù có hơi muộn nhưng Chu Dĩ Nhu không nghĩ rằng đã quá muộn,... chỉ cần Đào Hựu Tình nguyện ý, chỉ cần Đào Hựu Tình muốn quay lại, thì không bao giờ muộn!
Đào Hựu Tình nghe được trực tiếp bật cười, nàng ở bên người cô 5 năm, cô không hề quan tâm đến nàng. Lúc nàng muốn rời đi hoàn toàn buông mọi thứ thì cô cư nhiên lại cùng nàng nói "Tôi thích em". Đây thật đúng là chuyện hài hước nhất nàng từng nghe qua.
"Cô thích tôi," Đào Hựu Tình nói, "Liên quan gì tôi?"
Chu Dĩ Nhu không ngờ nàng sẽ phản ứng như vậy, khó có thể tin mà nói: "Em chẳng lẽ đối với tôi một chút thích cũng không còn sao......"
Chẳng lẽ nàng không còn một chút lưu tâm với cô sao? Sao nàng có thể sẽ thật sự buông cô ra?!
Đào Hựu Tình bình tĩnh đứng dậy: "Chu tổng thật sự là suy nghĩ quá nhiều, làm sao tôi còn có thể thích cô chứ?"
Nàng nhìn Chu Dĩ Nhu một cách trịch thượng, đôi mắt đào hoa cong lên, tươi cười tự tin lại xinh đẹp, cả người chói lọi như một vì sao không thể chạm tới trên bầu trời.
"Bởi vì Chu Dĩ Nhu cô, căn bản là không xứng với tôi."