Dưới ánh đèn dịu dàng ở lối vào Đào Hựu Tình mềm đang nhẹ nhàng kéo tay áo viền ren của Viên Sơ Nhụy, hỏi một câu làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa.
"Cô.... Có phiền nếu tôi hôn cô không?"
Viên Sơ Nhụy quay đầu lại nhìn người trước mặt, Đào Hựu Tình đã tẩy đi trang điểm lộng lẫy, gương mặt thanh khiết, làn da trắng nõn, dịu dàng, đường nét thanh tú vẫn cao thượng và kiêu hãnh, đôi mắt sáng như sao trên trời không cẩn thận rơi vào bên trong, phá lệ động lòng người.
Có lẽ là bởi vì nàng thay bộ quần áo ở nhà thoải mái và giản dị, nên hiện tại khi Viên Sơ Nhụy nhìn dáng vẻ này của nàng lại không thể hiểu được mà cảm thấy có vài phần ngoan ngoãn.
Mà phần ngoan ngoãn này này càng mạnh mẽ hơn khi nàng hỏi một câu như vậy, giống như —— giống sợ bị đánh.
Sau khi Viên Sơ Nhụy liên tục xác nhận rằng cô không nghe nhầm câu hỏi, cô chợt nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Một ngàn hai trăm vạn?"
Chẳng lẽ Đào Hựu Tình đã thích cô, có ý muốn với cô? Nếu không, tại sao lại đưa ra một câu hỏi khiến ai cũng phải mơ màng về nó?
"Vậy thì không phải." Đào Hựu Tình phủ nhận trong một giây, "Không phải hôn kiểu một ngàn hai trăm vạn."
Hôn một cái một ngàn hai trăm vạn, có điên hay không?
Hiện tại, nàng còn chưa nghĩ đến trải nghiệm không muốn trải qua một nụ hôn xa xỉ và không nói nên lời như vậy, được chưa!
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng: "Không phải một ngàn hai trăm vạn, vậy vì sao lại muốn hôn tôi?"
Đào Hựu Tình hợp tình hợp lý nhìn cô: "Xuất phát từ tâm tư bạn bè, cảm thấy cô rất tốt, hưng phấn, nên muốn hôn cô một chút, không thể sao?"
Viên Sơ Nhụy hỏi lại: "Có thể sao?"
Đào Hựu Tình ngạo nghễ mà nói: "Tất nhiên rồi!" Lại bổ sung nói, "Thì giống như Mỹ Lâm của tôi, cậu ấy đáng yêu như vậy, sẽ làm người khác thấy thích cậu ấy, có đôi khi còn nhịn không được kéo cô ấy lại đây hôn một cái vào mặt!"
Viên Sơ Nhụy hiểu rõ mà "Nga" một tiếng, sau đó truy hỏi mộ câu: "Trì Tuyết Oánh lại không đánh chết cô sao?"
Trì Tuyết Oánh quả thật trấn cửa Mỹ Lâm như tuyệt thế bảo bối đặt ở trong tay sủng ái, cả chạm cũng không để người ta chạm vào tiểu tâm can của cô ấy. Phàm là có người dám mơ ước Quan Mỹ Lâm, cô ấy có thể ngay lập tức thêm đối phương vào danh sách chém gϊếŧ.
Mà Đào Hựu Tình cư nhiên to gan lớn mật dám hôn tiểu tâm can của cô ấy, sao Đào Hựu Tình còn sống? Trì Tuyết Oánh đuổi gϊếŧ không tìm tới nàng sao?
Đào Hựu Tình vừa nghe cô nhắc tới Trì Tuyết Oánh, tiếp theo lại nghĩ đến quan hệ bạn bè của cô cùng Trì Tuyết Oánh, tâm muốn sống nháy mắt to lên, cơ hồ sắp phá tan đỉnh đầu nàng xong thẳng lên trời: "Đó đều là hôn trước khi họ xác nhận quan hệ! Hơn nữa đều hôn ở mặt, tôi thề khi tôi hôn Mỹ Lâm tâm cũng không có tà niệm, chỉ đơn thuần thấy cậu ấy đáng yêu mà thôi!"
Đào Tiên Nữ: Cô Trì đừng gϊếŧ tôi, tôi là vô tội! 【 sợ hãi.JPG】Viên Sơ Nhụy nhướng mày, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nét mặt xinh đẹp chỉ cần cô nhướng mày đã khiến cô trông rất thu hút, đồng thời cũng có một mùi vị câu dẫn mơ hồ.
Đào Hựu Tình nhìn cô như vậy, trong đầu mạc danh mà hiện lên một kiểu xưng hô: Đại lão soái tỷ.
Đào Hựu Tình nhanh chóng gạt đi mớ hỗn độn trong đầu và tiếp tục biện hộ cho bản thân: "Đừng hiểu sai ý tôi, thực sự, tôi chỉ muốn hôn lên mặt cô như một người bạn thôi,"
"Nếu phải đưa cho cô một ngàn hai trăm vạn, sao tôi có thể chỉ muốn hôn mặt cô!"
Viên Sơ Nhụy bỗng nhiên thấy hứng thú, tò mò mà dí sát vào nàng, nhìn đôi mắt nàng, mỉm cười hỏi: "Phải không? Vậy nếu cô đưa một ngàn hai trăm vạn thì muốn hôn nơi nào?"
Đào Hựu Tình một bên ngã người ra phía sau, một bên hợp tình hợp lý nói: "Cũng phải đưa ra một ngàn hai trăm vạn, vậy đương nhiên sẽ hôn nơi có giá trị một ngàn hai trăm vạn."
Viên Sơ Nhụy truy vấn: "Nơi nào của tôi có giá trị một ngàn hai trăm vạn?"
Đào Hựu Tình nắm lấy vai cô, ngăn không cho cô tiếp tục đến gần mình trong tình huống truy vấn, kiên cường nhìn lại: "Hỏi chuyện này rõ ràng để làm gì, chẳng lẽ cho cô một ngàn hai trăm vạn chị sẽ thật sự để tôi hôn sao?"
"Vậy tất nhiên là không." Viên Sơ Nhụy cười nói, "Một ngàn hai trăm vạn còn không được một phần mười giá trị con người tôi."
Nói cách khác, tiền không đủ, quá ít.
Đào Hựu Tình: "???"
Quá mức, như vậy thật sự quá nhiều!!!
Tim Đào Hựu Tình cũng phải bị đâm xuyên: "Cảm ơn, có bị kích động cũng hoàn toàn không nghĩ sẽ tán gia bại sản để hôn ngài đâu."
Viên Sơ Nhụy cười đứng dậy, Đào Hựu Tình lại nói: "Vậy bạn bè muốn hôn cô cũng phải trả tiền sao?"
Viên Sơ Nhụy: "Bạn bè tôi sẽ không muốn hôn tôi."
Đào Hựu Tình lộ ra biểu tình "Cô là cái đồ tầm thường": "Tôi chính là pháo hoa không giống với nhóm bạn kia của cô."
Viên Sơ Nhụy dùng ánh mắt quét từ trên xuống dưới: "Cô muốn hôn tôi như vậy sao?"
Cô thấy Đào Hựu Tình cứ chấp nhất chuyện này như vậy, trong lòng đã không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải nàng động ý niệm một ngàn hai trăm vạn với mình hay không, nếu không vì sao chấp nhất với chuyện hôn cô như vậy?
Đào Hựu Tình nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đáng chết, tôi không được hỏi trước rồi làm phương án dự phòng cho mình sao? Nếu về sau tôi rất vui vẻ rồi nhào lên đi hôn cô một cái, trái lại cô còn tìm tôi đòi tiền làm sao bây giờ?"
Tuy rằng hiện tại nhà nàng có tiền, nhưng cũng không thể sài tiền soàn soạt như vậy a! Hôn một cái là một ngàn hai trăm vạn, thậm chí là còn hơn một ngàn hai trăm vạn, cái này căn bản chính là hành động "Mẹ thấy muốn đánh"!
Thậm chí trong lòng nàng đã bắt đầu cảnh cáo bản thân: Thấy người này không, cô ấy rất quý, đừng hôn cô ấy, mình sẽ táng gia bại sản!
Đào Tiên Nữ: 【 rất đáng sợ, người anh em!!!.JPG】Viên Sơ Nhụy không nói chuyện, nhìn nàng giống như chó nhỏ đứng ở tại chỗ thấp đầu phân cao thấp với tiền.
Sau một vài giây, Đào Hựu Tình đột đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khúc khích, nàng ngước mắt lên đột nhìn cùng Viên Sơ Nhụy bốn mắt nhìn nhau, tiếp theo Viên Sơ Nhụy hơi nghiêng đầu và vươn mặt đây, nhẹ nhàng nói: "Vậy cô hôn hôn xem."
Hai mắt Đào Hựu Tình hơi mở, một nụ cười ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của nàng —— điều này có nghĩa là, nàng trong lòng cô là không phải bạn bè bình thường a!
Viên Sơ Nhụy: "Hôn không tốt, sẽ thu tiền."
Nụ cười của Đào Hựu Tình nháy mắt đông lại: "......"
Đào Hựu Tình đau buồn nói: "Viên Sơ Nhụy, cô thật biết cách làm tổn thương trái tim tiên nữ."
Trên đời này sao lại có cô gái tàn nhẫn vô tình như vậy tồn tại!
Viên Sơ Nhụy nhìn về phía nàng: "Vậy cô không hôn nữa? Không hôn thì tôi đi."
Viên Sơ Nhụy lui khỏi nàng, dứt khoát xoay người định rời đi, nhưng trong nháy mắt duỗi tay về chỗ nắm cửa kia, tay cô lại một lần bị người bắt lấy, thân mình bị một cổ sức lực truyền tới, một cái tay khác leo lên bả vai cô —— một cái hôn mềm mại rơi trên má cô.
Viên Sơ Nhụy sững sờ cả người, cô còn chưa kịp cảm nhận được đôi môi kia có bao nhiêu mềm mại, Đào Hựu Tình đã như chuồn chuồn lướt nước buông ra rời đi, như một trận gió nhẹ nhàng đến mê người không thể nắm bắt được.
Đào Hựu Tình biểu tình đắc ý mà hỏi: "Hôn tệ à? Hôn không tốt à?"
Viên Sơ Nhụy biểu tình cổ quái mà nhìn nàng, không hiểu ra sao mà phát ra một tiếng: "Hả?"
Đào Hựu Tình vỗ tay một cái: "Tôi đã biết tôi hôn không tốt, hiện tại tôi lập tức đi lấy tiền cho ngài, chờ a!" Nàng nói xong lập tức nhanh như chớp chạy về phòng ngủ mình, mở ba lô ra tìm kiếm ví tiền.
Viên Sơ Nhụy đứng ở tại chỗ, trong đầu còn có chút ngẩn ngơ.
Cô bị hôn, cô cứ như vậy bị Đào Hựu Tình hôn, thậm chí cô cũng chưa kịp đánh giá xem nụ hôn này có tốt hay không thì nụ hôn đã rời khỏi khuôn mặt của cô một cách không thương tiếc.
Viên Sơ Nhụy thong thả xoay người lại nhìn về phía phòng ngủ Đào Hựu Tình, nơi có ánh đèn chiếu sáng, cũng không biết nàng ở bên trong làm cái gì.
Viên Sơ Nhụy nhịn không được sờ sờ nơi mình bị hôn, Đào Hựu Tình thật sự dám làm a......
Nhưng cô lại không bài xích...... Một chút cũng không.
Sau khi cô buông tay, Đào Hựu Tình hưng phấn chạy đến, một bên chạy một bên kêu: "Tôi tới tôi tới, tôi đến trả tiền!"
Sau đó đưa cho cô tiền một đồng tiền lạnh lẽo.
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Đồng 1 nhân dân tệ này là nghiêm túc sao???
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Chúng ta là bạn bè, cô ra điều kiện, tôi định giá, vậy lại quá mức công bằng."
Viên Sơ Nhụy cầm tiền xu, bất giác buồn cười, thậm chí không còn đủ sức để phản bác lại, năm ngón tay đan vào nhau, cô giữ đồng xu trong lòng bàn tay và mỉm cười: "Đào Hựu Tình, thật không hổ là cô."
Chiêu thức hết chiêu này đến chiêu khác, làm người khó lòng phòng bị.
Đào Hựu Tình khiêm tốn nói: "Ai! Quá khen quá khen!"
"Không có bản lĩnh thì sao không biết xấu hổ làm bạn Tiểu Viên Đổng được!"
......
Viên Sơ Nhụy cầm tiền xu về nhà, thuận tay đặt tiền xu ở trên bàn cơm, ngược lại lại cảm thấy không đúng, dưới ánh mắt dừng ở trên tiền xu màu xám bạc kia, trầm mặc nhìn sau đó duỗi tay cầm tiền lên, rồi cuối cùng vẫn để vào trong bóp tiền.
Vật tẫn kỳ dụng*, bỏ đi, nói không chừng về sau sẽ dùng đến.
(Vật tẫn kỳ dụng*: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng)
......
Viên Sơ Nhụy đi rồi, Đào Hựu Tình đi kiểm tra điện thoại di động và muốn xem có tin tức gì không thì phát hiện ra rằng Giang Thu Dương, vợ chồng Giang Hải Minh còn có người quen Mỹ Lâm đều nhắn tin WeChat cho nàng, khen ngợi sân khấu ra mắt. Trong đó Giang Thu Dương biểu hiện cuồng nhiệt nhất, đã kém dán "Chị của em thật ngưu bức*" ở trên trán để toàn thế giới cũng thấy.
(Ngưu bức* - 牛逼: một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị.)Đào Hựu Tình đầu tiên trả lời Giang Thu Dương cùng Quan Mỹ Lâm, để người trước chú ý học tập nghỉ ngơi cho tốt, để người sau yên tâm cùng bạn gái đi du lịch, cuối cùng mới trả lời vợ chồng Giang Hải Minh.
Đầu ngón tay nàng không tự giác mà nhập tin nhắn, khung chat hiện lịch sử trò chuyện của nàng cùng Lận Uyển Thanh.
[ Mẹ Lận ]: Mẹ và ba con cũng xem sân khấu của con, nhảy rất tuyệt
[ Mẹ Lận ]: Hát cũng xuất sắt
[ Mẹ Lận ]: Con gái chúng ta sao lại ưu tú thế chứ, giỏi quá!
Phía dưới là nàng trả lời.
[ Đào Hựu Tình ]: Cảm ơn hai người, chỉ cần hai người thích là được rồi
Lận Uyển Thanh lại hỏi nàng những ngày qua cảm thấy thế nào và liệu nàng có ăn uống đàng hoàng hay không. Nàng tạm dừng sau một lúc lâu, cuối cùng nhắn qua một câu.
[ Đào Hựu Tình ]: Hôm nay con...... Bị đánh cướp
Nàng phải nói cùng yếu đuối với vợ chồng Giang Hải Minh, dù là hạnh phúc hay lo lắng thì cô cũng nên chia sẻ với họ một cách thích hợp, như vậy mới sẽ không làm cho khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa cách.
Đây là quyết định sau khi nàng suy đi nghĩ lại mới đưa ra được.
Chưa đến một phút sau khi gửi tin nhắn qua, Lận Uyển Thanh đã gọi điện thoại lại, lo lắng hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, có bị thương hay không, có sợ hãi không. hi xen lẫn với giọng nói đầy lo lắng của Giang Hải Minh.
Trong lòng nàng ấm áp lên, trên thế giới này vẫn là có người quan tâm nàng giống như cậu vậy —— ba mẹ ruột của nàng.
Đào Hựu Tình trên sô pha ôm lấy chính mình, cười nhẹ nói vào điện thoại: "Không bị thương, chỉ là mất bốn sợi tóc..."
Đào Tiên Nữ: Lại nói tiếp sẽ giống như bị trọc luôn......
......
Hai giờ chiều, Viên Sơ Nhụy mới chậm đi vào Nguyệt Vịnh, vừa đến nơi, cô chợt nhớ tới chuyện hôm qua khi gặp Chu Dĩ Nhu, vì thế quay chân đi về chỗ Đào Hựu Tình, chuẩn bị tìm Đào Hựu Tình cùng người đại diện nàng một chuyến.
Hoắc Minh Ân đi theo cô không nói lời nào, cô cầm hộp thuốc lá trong tay thưởng thức, thản nhiên hỏi: "Sao vậy, hiện tại cậu không phải tò mò tôi sẽ làm gì sao?
Hoắc Minh Ân này đôi mắt đã nhìn thấu quá nhiều, anh hiểu rõ nói: "Hiện tại ngài cũng quá nhàn rỗi, có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không hút thuốc lá, thì ngài có đi làm người đại diện tự dẫn nghệ sĩ cũng được."
Viên Sơ Nhụy dừng một chút, suy nghĩ sâu xa một lát, cư nhiên cảm thấy cái này đề nghị này cũng được: "Rồi nói sau."
Có thể một ngày nào đó cô thật sự sẽ nhàn rỗi thử làm người đại diện, dù sao khi cô thật nhàn thì cái gì cũng muốn thử một lần.
Hoắc Minh Ân chẳng qua là thuận miệng vừa nói, nhưng thấy bộ dáng Viên Sơ Nhụy đã có chủ ý của mình, anh đẩy đẩy mắt kính và chọn cách im lặng. Được rồi, chủ mình vui vẻ là được, còn lại cũng không quan trọng.
Viên Sơ Nhụy tìm được Đào Hựu Tình ở phòng nghỉ, lọt vào trong ánh mắt đầu tiên là hai người đàn ông đang bên cạnh nàng —— bọn họ mặc tây trang chỉnh tề màu đen, tóc chuẩn đến không chút cẩu thả, dáng người cường tráng cao lớn, ít khi nói cười mà đứng ở bên cạnh Đào Hựu Tình, làm Đào Hựu Tình thân cao một mét sáu bảy trông như chim nhỏ nép vào người.
Là vệ sĩ.
Mời khi nào, sao cô không biết?
Đào Hựu Tình mới vừa bước ra cửa, thấy cô tới thì nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ trên môi, giơ tay lắc lắc năm ngón tay qua lại chào cô: "Tiểu Viên Đổng đến rồi."
Những người còn lại nghe thấy cũng bước ra khỏi phòng chờ để chào Viên Sơ Nhụy, Viên Sơ Nhụy gật đầu đáp lại, sau đó đơn độc kêu Đào Hựu Tình qua, Hoắc Minh Ân tự giác đi xa, để lại thời gian không gian riêng cho các cô nói chuyện.
Viên Sơ Nhụy hỏi: "Hai vệ sĩ đó là chuyện thế nào?"
Đào Hựu Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua hai vị giống thần cửa bảo vệ đang đứng bảo, nói: "Tôi nói chuyện bị cướp với ba mẹ tôi, nên họ đã sắp xếp vệ sĩ cho tôi."
Sau ngày nàng hạ quyết tâm nói chuyện đó cho vợ chồng Giang Hải Minh, thì hai người họ phản ứng rất nhanh gọn —— lo lắng an toàn cho nàng, cho nên bất luận nói cái gì cũng phải sắp xếp vệ sĩ để thiết thực bảo hộ an toàn thân thể nàng. Sau đó lại đi thay nàng giáo huấn kẻ ăn cướp kia một trận.
Vợ chồng Giang Hải Minh vốn là muốn sắp xếp cho nàng bốn người, thậm chí sáu người vệ sĩ, nàng bị dọa tới rồi, cảm thấy thật sự quá nhiều, hai người thì cũng đã dư dả, cuối cùng khuyên can mãi vợ chồng mới đáp ứng chỉ an bài cho nàng hai người vệ sĩ —— cũng chính là thần giữ cửa đang đứng ở đó, hai vị này có vẻ rất đáng tin cậy.
Nếu đối phương là vợ chồng Giang Hải Minh sắp xếp, cũng vì an nguy của nghệ sĩ suy nghĩ thì Viên Sơ Nhụy tự nhiên sẽ không nói cái gì, tán thành gật gật đầu, tiếp theo mới nhớ tới mục đích bản thân đi vào nơi này, dặn dò nói: "Tôi còn là phải nhắc nhở cô, chú ý Chu Dĩ Nhu, đã biết chưa?"
Đào Hựu Tình: "Biết rồi biết rồi" lại nghiêng đầu xem cô, nói, "Hiện tại cô giống như là vợ nhỏ sợ tôi chạy."
Viên Sơ Nhụy lộ ra tư bản chủ nghĩa mỉm cười: "Tôi chỉ không hy vọng cùng cô làm tới kiện tụng vì hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng cũng không ngừng ở một ngàn hai trăm vạn, hiểu chưa?"
Đào Hựu Tình duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: "Tôi đã hiểu, cô yêu tôi trong lòng khó nói."
Hay lắm, còn dám đùa cợt cùng cô như vậy.
Viên Sơ Nhụy mang mỉm cười tư bản chủ nghĩa vô tình bắt lấy tay nàng, xoay người về phía sau, tàn nhẫn đẩy một phen, lạnh nhạt nói: "Đi kêu người đại diện của cô ra đây."
Đào Hựu Tình vô cùng đau đớn mà quay đầu lại xem cô, chỉ kém buột miệng thốt ra mắng một câu "Nữ nhân hư". Cô nâng cằm lên, kịp thời ngăn lại nàng diễn đến nghiện: "Mau đi."
Đào Hựu Tình lập tức thu hồi những suy nghĩ bất thường trong một giây, đi trở về phòng nghỉ thét lên: "Tiểu Trần tiên sinh, Tiểu Viên Đổng chúng ta tìm anh."
Trong một lúc, một người nam trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề vội vội vàng vàng từ phòng chờ đi ra. Trần Sâm Vũ sửa sang lại ăn mặc của mình đi đến trước mặt Viên Sơ Nhụy, câu nệ hỏi: "Xin hỏi Tiểu Viên Đổng ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"
Viên Sơ Nhụy cầm hộp thuốc lá màu trắng, nở nụ cười thoải mái: "Thoải mái đi, tôi cũng không phải sẽ ăn thịt người."
Trần Sâm Vũ thả lỏng vai một cách tượng trưng, trong lòng vẫn còn rất căng thẳng, trái tim nở như sắp trở thành một quả bóng —— Boss lớn của công ty tìm, ai có thể bình thường???
Viên Sơ Nhụy không nói nhảm nữa, đi thẳng vào chủ đề: "Biểu hiện Đào Hựu Tình anh cũng thấy, cô ấy là nghệ sĩ rất giỏi, rất khéo Nguyệt Vịnh lại có ý hợp tác lâu dài với cô ấy."
Trần Sâm Vũ "Vâng vâng", tán thành mỗi một chữ của cô. Đào Hựu Tình quả thực rất tốt, không có công ty nào sẽ không thích, chỉ có kẻ ngốc mới có thả nàng đi.
Viên Sơ Nhụy: "Cho nên lúc anh ở bên cạnh cô ấy phải chú ý nhiều hơn, Cố gắng giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với các giám đốc điều hành cấp cao của các công ty khác, đặc biệt là Hưng Lan. Nếu tổng tài Hưng Lan muốn gặp cô ấy, anh lập tức gọi cho Hoắc thư ký, hoặc là trực tiếp cho điện thoại tôi. Không được giấu giếm những việc này với tôi, biết không?"
Trần Sâm Vũ đầy mặt nghiêm túc mà nói: "Vâng, mong ngài yên tâm, tôi cũng có chừng mực."
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, kêu Hoắc Minh Ân để số điện thoại cho người đại diện, lsau đó vẫy tay với anh: "Được rồi, trở về chuẩn bị đi, hôm nay cũng vất vả rồi."
......
Trên đường đi đến buổi biểu diễn chương trình, Trần Sâm Vũ chuẩn bị dừng xe ở bên đường để mua ít đồ ăn vặt, như vậy có thể cho Đào Hựu Tình cùng nhóm nhảy ăn ít đồ ăn nhẹ ở hậu trường.
Đào Hựu Tình nắm anh lại, dứt khoát lấy ra một trăm nhân dân tệ và đưa cho anh. Trần Sâm vũ sửng sốt một chút, nói: "Không cần, về sau công ty sẽ trả lại."
"Không phải," Đào Hựu Tình nói, "Tôi là muốn anh giúp tôi đổi một trăm đồng tiền xu."
Một trăm đồng tiền xu, nàng hôn chết Viên Sơ Nhụy!
Trần Sâm Vũ sửng sờ: "???"
Trong thời đại dùng mã QR, cần tiền xu nhiều nhiều vậy làm gì?
Không đúng, anh lấy một trăm đồng đi đổi nhiều tiền xu như vậy thật sự sẽ không bị người đánh chết sao???
......
Hôm nay sân khấu của Đào Hựu Tình diễn ra suôn sẻ, sự căng thẳng ban đầu đã được khắc phục, nàng cũng đã trở nên thành thạo hơn trong việc điều khiển sân khấu độ hoàn thiện khi trình diễn cũng ngày một cao hơn. Có thể nói là nếu lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tiến bộ của nàng, Viên Sơ Nhụy đối việc này phi thường vừa lòng.
Trong nháy mắt đã đến Âm nhạc Cốc vào thứ bảy. Bởi vì âm nhạc Cốc cùng âm nhạc Tây Hải có địa vị cao, nên số lượng các thần tượng lớn biểu diễn trong hai chương trình này cũng sẽ tăng lên, do đó việc trở thành ứng cử viên được đề cử đoạt giải càng trở nên khó khăn hơn.
Đào Hựu Tình cũng quyết định hôm nay sẽ sử dụng mặt nạ của chính mình để tăng hiệu ứng sân khấu. Kết quả đúng như nàng suy nghĩ, hiệu ứng rất tốt. Ít nhất khi nàng tháo mặt nạ ra, tiếng la hét dưới sân khấu cũng đủ nhấn chìm âm nhạc - khán giả rất thích sáng tạo này của nàng.
Nàng đến âm nhạc Cốc, Giang Nhã Lăng tự nhiên cũng tới, lần này thứ tự diễn của nàng ở trước Giang Nhã Lăng, sau khi diễn xong nàng ở một bên thu thập một bên xem sân khấu của Giang Nhã Lăng.
Âm nhạc Cốc bắt buộc hát thật, với kỹ năng ca hát bình thường của Giang Nhã Lăng cũng tùy thời bị phơi bày, chỉ có thể dựa vào hiệu quả sân khấu cùng với hiệu quả vũ đạo đề cao che đi, nhưng lần này biên đạo cùng ca khúc có vẻ không hề đột phá, hoàn toàn không có tính khiêu chiến.
Nhóm đi theo phía sau Giang Nhã Lăng lên sân khấu biểu diễn, ngược lại hỗ trợ sân khấu đến càng thêm hoàn mỹ không khuyết điểm, cả nàng cũng muốn cảm khái một câu: Toàn dựa vào hỗ trợ a......
......
Hôm nay Viên Sơ Nhụy không đi làm, đặc biệt đến phòng chờ hậu trường âm nhạc Cốc xem tiếp sóng hiện trường, trong phòng chờ cũng có mấy giám đốc điều hành của các công ty khác, thấy cô đến, tất cả đều đứng dậy chào hỏi, đưa danh thϊếp, bộ động tác làm đến nước chảy mây trôi.
Viên Sơ Nhụy lễ phép đáp lại, cô ngồi xuống ghế, hiển nhiên là không muốn nói thêm nữa, mấy người thấy vậy cũng không tiếp tục mở miệng.
Trong buổi biểu diễn hôm nay, có mấy công ty có nghệ sĩ Viên Sơ Nhụy đã quen thuộc và hiểu rõ danh tiếng và khả năng của họ, vì vậy họ không mong đợi Đào Hựu Tình có thể từ trong tay bọn họ được hạng nhất. Đào Hựu Tình vừa mới ra mắt, lượng người hâm mộ vẫn đang tích lũy nên không cần phải vội vàng giành lấy hạng nhất để chứng tỏ điều đó.
Sau khi xem màn biểu diễn của Đào Hựu Tình, tiếp theo chính là Giang Nhã Lăng, Viên Sơ Nhụy xem Giang Nhã Lăng biểu diễn được một nửa đột nhiên không còn hứng thú xem nữa. Cô đứng dậy chào tạm biệt cùng vài người trong phòng rồi đi ra ngoài phòng chờ, Hoắc Minh Ân tận chức tận trách đi theo sát sau đó.
Viên Sơ Nhụy không khỏi nói: "Đã là cuối tuần, cậu không cần phải đi theo tôi."
Hoắc Minh Ân: "Đi theo ngài là chức trách của tôi."
Viên Sơ Nhụy tò mò hỏi: "Cậu không cần hẹn hò với bạn gái sao?"
Hoắc Minh Ân bình tĩnh đẩy kính, trong lúc vô tình lộ ra vẻ hạnh phúc nói:"Chúng tôi hiện tại đã ở chung, về nhà là có thể hẹn hò."
Viên Sơ Nhụy: "Tiến độ còn rất nhanh?"
Hoắc Minh Ân đưa ra một phương pháp hoàng kim: "Chỉ cần chủ động, sẽ có chuyện nói." Lại hỏi, "Ngài muốn đi tìm Giang đại tiểu thư sao?"
Hoắc Minh Ân đã quen thân phận mới của Đào Hựu Tình, sớm đã sửa lại xưng hô, kêu như vậy sẽ không sai.
Viên Sơ Nhụy nghĩ nghĩ: "Nếu đã tới, vậy thuận tiện đi xem đi."
......
Đào Hựu Tình thay quần áo xong đi ra tới đã thấy Viên Sơ Nhụy cùng Hoắc Minh Ân, thấy bạn bè lại đây ủng hộ cho bản thân, nàng đương nhiên cao hứng, tùy ý ngửa đầu nhìn trên màn hình là sân khấu Giang Nhã Lăng vừa lúc kết thúc.
"Cô ấy giỏi hay tôi giỏi hơn?" Nàng đi đến bên cạnh Viên Sơ Nhụy, thấp giọng hỏi nói:
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nhìn về phía nàng, ánh mắt bất giác rơi vào trên cánh môi nàng, lớp trang điểm môi còn chưa tẩy trang, đôi môi ẩm ướt bóng loáng, giống như một đóa hoa hồng ngâm trong nước, quyến rũ mê người, lúc mở lúc đóng làm người thấy lập tức tim đập thình thịch.
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, nhận xét một cách khách quan: "Cô tốt hơn."
Đào Hựu Tình nháy mắt nở nụ cười, thanh âm cũng nhẹ nhàng cất lên: "Ha, tôi đây thỏa mãn."
Nàng vỗ vỗ tay: "Với lời này của cô, hôm nay tôi muốn mời cô ăn cơm!"
Viên Sơ Nhụy vẻ mặt bất lực, trong lòng suy nghĩ: Thật đúng là đặc biệt thích hống a. Cô hỏi: "Ăn cái gì?"
Vấn đề này lại hỏi Đào Hựu Tình, nàng gãi mặt suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra đi đâu, đành phải nói: "Không biết, vừa đi vừa nghĩ đi." Sau đó xoay người thu thập đồ của mình, cùng Trần Sâm Vũ tạm biệt nhóm nhảy.
Đào Hựu Tình cùng Viên Sơ Nhụy, còn có Trần Sâm Vũ và mấy bảo vệ đi bãi đỗ xe, họ tình cờ đυ.ng phải Giang Nhã Lăng.
Giang Nhã Lăng nhìn thấy Viên Sơ Nhụy mở miệng lập túc kêu một tiếng: "Chị Sơ Nhụy."
Đào Hựu Tình không nói hai lời vòng qua cánh tay Viên Sơ Nhụy, thấp giọng ở bên tai cô nói: "Cô biết không, tôi vẫn luôn nghĩ nên kêu cô cái gì mới có thể làm Đào Nhã Lăng kinh sợ, phải cao chiêu hơn cô ta, mà ngay hôm nay tôi đã bỗng nhiên nghĩ được rồi."
Viên Sơ Nhụy tò mò hỏi: "Cái gì?"
Tiếp theo nàng lập tức nghe thấy Đào Hựu Tình không chút nào yếu thế mà kêu nàng một tiếng: "Nhuỵ muội muội, chúng ta đi!"
Giang Nhã Lăng chấn kinh rồi: "???"
Nhuỵ muội muội???
Lại có thể kêu cô như vậy???
Cả Trần Sâm Vũ cũng sửng sốt —— xem ra quan hệ của tiểu Đào cùng Tiểu Viên Đổng thật sự thực không tồi a, cũng dám kêu như vậy! Còn không cần lo lắng!
Vẻ mặt Đào Hựu Tình bình tĩnh ôm cánh tay Viên Sơ Nhụy lướt qua người kia, ngay sau khi hoàn toàn nhìn không thấy thân ảnh Giang Nhã Lăng, Viên Sơ Nhụy mới mở miệng hỏi: "Vừa rồi cô kêu tôi cái gì?"
Đào Hựu Tình buông cô ra: "Nhuỵ muội muội a."
Là một người hơn nàng 4 tuổi, Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Cô xác định cô kêu tôi như vậy không thành vấn đề?"
Đào Hựu Tình trả lời trúng tuyển khí mười phần: "Không thành vấn đề!"
Viên Sơ Nhụy: "Cô xác định?"
Đào Hựu Tình bắt đầu nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: "Cô xem, cô sinh nhật vào tháng 5, tôi đây sinh nhật vào tháng 9. Chín lớn hơn năm, cho nên tôi đây lớn hơn cô, tôi có thể kêu cô là em."
Viên Sơ Nhụy khϊếp sợ nói: "Đây là phép tính gì???"
Đào Hựu Tình há mồm lập tức tới: "Tôi xinh đẹp tôi định đoạt...... Luật."
Viên Sơ Nhụy: "???"
Trong một lúc, cô không còn lời gì để nói!