Rất nhiều lúc Đào Hựu Tình tự hỏi tại sao số phận của Đào Thanh tại sao lại như vậy. Lúc trước bởi vì xu hướng tính dục mà cuộc sống bị người gièm pha, trơ mắt mà nhìn người mình yêu âm cách biệt với mình, thật vất vả ổn định lại, cho rằng có thể yên ổn sống một đời thì người chị duy nhất của ông lại bỗng nhiên bị bệnh, nhìn lên phí trị liệu có thể che trời lấp đất rơi xuống, ép tới người căn bản không thở nổi.
Cuối cùng thì cũng chỉ còn một ngày nữa thôi, cái ngày mà ông cả đời mong đợi đã đến, nhưng ông lại ra đi.
Đây là tạo hóa trêu ngươi sao?
Trên đời này thật sự có "nhân quả báo ứng" sao?
Đời sau của cậu nàng có thể tốt hơn sao?
Đào Hựu Tình ngồi thất thần, đôi mắt đỏ bừng và chóp mũi chua xót, nhưng nàng nhanh chóng kìm chế tiếng khóc, đưa tay lấy một quả dâu tây rồi thản nhiên ăn để che đi nỗi xấu hổ muốn khóc.
Đúng lúc này, một bàn tay buông xuống trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc nàng, dịu dàng như một trưởng bối, Viên Sơ Nhụy lớn hơn nàng 4 tuổi ôn thanh nói: "Ông ấy thấy."
"Khi ở trên trời, cùng người yêu."
Tuy rằng ngày rời đi tạo hoá quá mức trêu ngươi, nhưng ông nhất định cùng người yêu ở trên trời chứng kiến Luật hôn nhân đồng tính thông qua, ông ấy sẽ không còn tiếc nuối.
Đào Hựu Tình sau đó từ từ bật cười, cong lên đôi mắt xinh đẹp với giọt nước mắt pha lê nơi khóe mắt, mỉm cười nói: "Cô nói đúng, chắc là họ đã chứng kiến hết rồi." Nàng quay mặt qua chỗ khác, dùng sức lau đi nước nơi khóe mắt, "Thấy được thì tốt!"
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó rất nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của nàng, , ánh mắt của cô càng lúc càng giống như đang nhìn một bạn nhỏ. Bạn nhỏ tuy rằng ngày thường thích nháo thích cười, nhưng khi buồn vẫn khóc.
Người chị lớn trầm ổn không ngại tạm thời làm bạn nhỏ của nàng.
Đào Hựu Tình muốn khóc bị tay cô bao lại lại cảm thấy thẹn, xấu hổ thẹn thùng nắm lấy tay cô nhét một quả dâu tây: "Đừng sờ, sờ nữa sẽ bị hói, mau ăn dâu đi." Sau đó cuồng đưa dâu tây cho bản thân, cố gắng làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Viên Sơ Nhụy tinh tường thấy trên mặt nàng ửng hồng, lông mi cong vυ't nhỏ dài trên dưới quét động, quai hàm tròn trịa vừa động làm bộ dáng thẹn thùng liều mạng ăn dâu tây, cư nhiên còn có chút đáng yêu không thể hiểu được.
Viên Sơ Nhụy niết dâu tây ở trong tay, dời tầm mắt khỏi người bạn nhỏ đáng yêu này, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, loáng thoáng mà giúp nàng dời lực chú ý đi: "《 Bốn mùa 》 sắp phát sóng rồi, cô không muốn xem sao?"
Trong miệng Đào Hựu Tình chứa dâu tây, bừng tỉnh "Oh oh" hai tiếng, nhanh đến lấy điều khiển TV ra: "Xem, phải xem, tôi còn chưa có nhìn hiệu quả ống kính đây!"
Có 14 người hát trong chương trình còn Đào Hựu Tình ở vị trí thứ sáu, mỗi một sân khấu trước nàng cũng xem đến vô cùng nghiêm túc, cảm thấy có chỗ nào tốt còn sẽ lấy giấy bút ra ghi xuống, Viên Sơ Nhụy cứ như vậy ở bên cạnh, nhìn nàng xem sân khấu ca hát như đang đi học.
Rất nhanh đã đến Giang Nhã Lăng, Đào Hựu Tình đặt cây bút nằm ngang ở giữa người, giữ nó bằng các ngón tay và dán mắt vào sân khấu của Giang Nhã Lăng.
Phong cách của Giang Nhã Lăng lần này vẫn trong sáng thuần khiết, hiệu ứng sân khấu khá mỹ mãn, không có sai sót nhưng cũng không có đột phá. Nhìn thoáng qua Đào Hựu Tình có thể biết rằng người kia vẫn đang trong vòng an toàn, không dám đột phá. Nói tóm lại, hông có điểm gì đáng để nàng học tập.
Hồng Đào Q: Ah, rác rưởi x3.
Viên Sơ Nhụy cầm điện thoại, nếu trong tiết mục xuất hiện chỗ làm cô thấy sáng mắt, cô lập tức sẽ lên mạng tra xem bình luận tương tự, xem các dân cư mạng phản ứng như thế nào với cái này, lấy chuyện này kiểm tra độ nhạy cảm với sự đánh giá thị trường của bản thân có còn nhạy bén như cũ hay không. Kết quả trước mắt cho thấy phản ứng của những người đó cùng suy nghĩ cô không sai biệt lắm.
Tiểu Viên Đổng: Rất tốt, độ nhạy cảm với thị hiếu chưa có suy giảm.
Sau Giang Nhã Lăng chính là Đào Hựu Tình, Viên Sơ Nhụy thấy biểu tình của nàng một giây nghiêm túc lên, như là gặp đại địch.
Đào Hựu Tình nghiêm trang nói: "Tới, là tôi."
Viên Sơ Nhụy nâng khóe môi mỉm cười: "Ừm, là cô."
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên bên tai, hai màu đen đỏ quyện vào nhau trước mắt tạo thành hiệu ứng thị giác có chiều sâu và nổi bật.
Đào Hựu Tình một bên xem một bên cùng Viên Sơ Nhụy giao lưu, vừa giống như bạn bình thường thảo luận khi xem TV, lại là giữa cấp trên và cấp dưới thảo luận sao cho cải thiện công việc, không khí thập phần hài hòa.
Đào Hựu Tình nói: "Xem nào một hồi tôi mang mặt nạ lên, giống như video mở đầu vậy rồi tháo mặt nạ, cảm giác hiệu quả thị giác có thể nâng cao một bước, cô cảm thấy sao?"
Viên Sơ Nhụy gật gật đầu: "Đề xuất này cũng được. Chỉ cần có thể tối ưu hóa hiệu ứng sân khấu, tôi sẽ tiếp thu cải biến của cô."
Đào Hựu Tình thấy cô chấp nhận ý kiến của mình, nhất thời đã cười lên, vô cùng hưng phấn mà tiếp tục xem sân khấu của mình.
Khả năng điều khiển sân khấu của nàng khá cao, bất luận là máy quay phía trên hay phía dưới, nàng đều có thể một giây bắt lấy, đây là thành quả tập luyện chăm chỉ vất vả trong mấy tháng qua của nàng, Viên Sơ Nhụy rất vừa lòng. Bằng cách hoàn toàn kiểm soát sân khấu trong tầm tay, nàng càng tự tin và lóa mắt hơn.
Sân khấu của Đào Hựu Tình có độ hoàn thiện rất cao, điểm sáng nhất phải kể tới nàng hướng về phía ống kính câu môi cười lên, thật là câu người một cách vô hình, làm người khác muốn dâng mạng cho nàng —— Viên Sơ Nhụy biết, sân khấu này của nàng thành công.
Viên Sơ Nhụy đang muốn khen nàng, đã thấy nàng ôm ngực bản thân tự hào mà nói: "Ôi, bất luận là nhìn ở chỗ nào , tôi đều xinh đẹp quá đi."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Không cần không cần, cô ấy vốn không cần người khác khen, mà hoàn toàn có thể tự túc khen bản thân.
Đào Hựu Tình khoe khoang nghĩ còn chưa đủ, quay đầu nhìn Viên Sơ Nhụy hỏi: "Thế nào? Sao cô không khen tôi mấy câu đi?"
Viên Sơ Nhụy thanh tỉnh hỏi: "Cô đã tự mình khen xong rồi, còn cần tôi khen?"
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên là cần! Tôi khen bản thân cùng cô khen tôi, đó là một chuyện sao! Nhanh lên, tôi đã chuẩn bị tốt nghe cô ca ngợi!"
Viên Sơ Nhụy bị nàng dùng đôi mắt lấp lánh sáng lên nhìn chằm chằm, những lời khen ngợi đã lăn trên môi biến mất không còn tăm hơi, thật lâu mới ngạt thở một câu khô khốc: "Rất tốt, rất không tồi, làm chủ của cô tôi thật vừa lòng, mời cô tiếp tục phát huy."
Đào Hựu Tình không khỏi cúi người về phía trước, chờ mong hỏi: "Vậy là bạn của tôi thì sao?"
"Tôi mừng cho cô." Viên Sơ Nhụy nghiêm túc nói, "Chúc mừng cô lại lần nữa trở lại trên sân khấu."
Đào Hựu Tình nháy mắt cười cong mắt: "Cảm ơn, tôi thỏa mãn."
Viên Sơ Nhụy thấy thế không khỏi cười cười, nói: "Cô dễ dàng thỏa mãn như vậy?"
Đào Hựu Tình cắn một miếng dâu tây và nói: "Đúng rồi, chỉ cần cô nghiêm túc khen tôi, tôi đã thấy đủ, ngôn ngữ giản dị tự nhiên cũng không sao, có tâm ý rồi là được."
Dù sao thì ... không ai khen tốt hơn nàng tự khen mình!
Đào Tiên Nữ: Tôi mới là mạnh nhất! 【 kiêu ngạo.JPG】Viên Sơ Nhụy hai mắt mỉm cười mà nhìn nàng, vậy nàng rất muốn nghe người khác khen nàng, tâm còn rất đơn giản?
Nói ngắn gọn —— dỗ nàng cho tốt.
Xem xong 《 bốn mùa 》, Đào Hựu Tình muốn đọc những bình luận trên mạng, nhưng hơi lo lắng và sợ hãi nên đã che mắt và thu mình trốn ở sau lưng Viên Sơ Nhụy, để Viên Sơ Nhụy đi thăm dò trước.
Viên Sơ Nhụy cũng không rõ, tại sao nàng lại lo lắng như thế đọc bình luận là sẽ bị mắng vậy.
Viên Sơ Nhụy lấy điện thoại, rất nể tình giúp nàng "Thăm dò", kết quả đã thấy có chủ đề liên quan với nàng lên hot search #Sân khấu tuyệt mỹ của Hồng Đào Q
Bấm vào chủ đề có thể thấy mọi người bình luận về sân khấu của nàng với nhiều loại cảm xúc ngao ngao khác nhau.
@ Chim quạ: Cô gái này cư nhiên xinh đẹp tuyệt vời đáng chết! Tôi không cho phép có người không xem sân khấu của cô ấy!!!
@ Bạch thước: A a a a a a trời a, mấy người hãy nhìn cô ấy cười này, so với 5 năm trước là bộ dạng giống nhau! Bất quá tôi cảm thấy cô ấy hiện tại càng đẹp mắt, 5 năm trước là cô gái nhỏ ngây ngô, hiện tại là nữ vương khí tràng 1 mét 8!
@ Một con gấu xám nhỏ a: Tuyệt tuyệt tuyệt, nhìn sân khấu của chị ấy, tôi chỉ nghĩ làm ghế dựa dưới thân chị ấy !!!! A! Chị ơi mau nhìn đến tôi! Hiện tại đồng tính có thể kết hôn, chị có thể cưới tôi, tôi nguyện ý!!!
@ Tung liệt!: Là cô gái xinh đẹp ! Tôi tiến vào là vì hút mỹ nhan tiên nữ!
@ Thiếu niên a: Sau năm 5 quay lại sân khấu, nhưng dù cho hát nhảy hay biểu diễn đều cảm thấy tốt hơn khá nhiều nhóm, đây là ông trời thưởng cơm ăn đi, ô ô ô tôi mục lặc QAQ đừng nói nữa, tôi yêu thích, tôi làm fan còn không được sao!
Viên Sơ Nhụy lẳng lặng mà nhìn mấy lời khen này, mà người được bọn họ khích lệ đang như gà con tựa trốn ở sau lưng cô không dám nhìn, cô nhịn không được cười một cái: "Cô muốn tự mình xem một chút hay không?"
Đào Hựu Tình dán cái trán ở trên lưng cô, trộm mở ra qua khe hở ngón tay: "A, là mắng tôi sao?"
Viên Sơ Nhụy một phen kéo nàng tới phía trước: "Khen cô."
Trên mặt Đào Hựu Tình ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và dùng điện thoại di động để đọc bình luận. Sân khấu vừa mới kết thúc, không có thanh âm khác, cơ hồ tất cả đều là đang khen ngợi sân khấu ra mắt của nàng, khen ngợi nàng có thiên phú, khen ngợi nàng ưu tú —— nàng được khán giả công nhận.
Từng mảng màu vui vẻ hiện lên trên mặt nàng, làm ý cười mở ra trong đáy mắt lan tràn vô tận, nàng mừng rỡ như điên xoay người ôm lấy Viên Sơ Nhụy: "Tôi thật là quá tuyệt rồi!!!"
Viên Sơ Nhụy đột nhiên bị ôm chặt, một làn hương thơm đột nhiên xộc vào mũi, cô không khỏi sững người một lúc, cảm giác được cơ thể vui sướиɠ mãnh liệt, sau khi hoàn hồn lại cũng không đẩy nàng ra mà là ôm nàng vào lòng. Cô vỗ nhẹ vào lưng cô ấy một cách tán thưởng: "Ừm, làm rất tốt."
Bạn nhỏ chính là như vậy, khổ sở tới cũng nhanh, vui vẻ cũng tới cũng nhanh.
Còn rất dễ hống.
......
"Cảm ơn cô đêm nay bồi tôi trò chuyện nhiều như vậy, còn cùng tôi xem sân khấu đầu tiên, giúp tôi xem bình luận." Đào Hựu Tình đứng ở cửa nhìn Viên Sơ Nhụy, trong mắt có ánh sáng giống ngôi sao lượng lượng, "Tôi siêu cấp vui vẻ!"
Nàng nói: "Cảm giác giữa chúng ta đã thành bạn bè thật sự."
Viên Sơ Nhụy khẽ cười nói: "Vậy nha. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cô còn phải hát tiếp, đêm nay đừng quá mệt mỏi."
Đào Hựu Tình cười nói: "Được rồi, ngài yên tâm, các sân khấu sau này, nhất định sẽ càng ngày càng tốt!"
Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Tôi đây sẽ bắt đầu mong đợi."
Đào Hựu Tình dơ ngón tay "OK", Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng gật đầu, xoay người muốn đi, lại đột nhiên bị nàng túm chặt tay áo, nàng nói: "Từ từ, tôi đột nhiên có vấn đề muốn hỏi cô."
Viên Sơ Nhụy quay đầu lại nhìn về phía nàng: "Cái gì?"
Nàng nhìn đôi mắt cô, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cô......"
"Có phiền nếu tôi hôn cô không?"