Đào Hựu Tình trịch thượng nhìn xuống Chu Dĩ Nhu, khi nàng nói ra câu kia trên người bỗng nhiên nhẹ nhàng tự tại hơn rất nhiều, như thể có thứ gì đó vô hình ràng buộc nàng đột nhiên phá vỡ và biến mất, nàng có thể đứng lên một lần nữa, ở trước mặt Chu Dĩ Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn là Đào Tiên Nữ xinh đẹp đến không chê vào đâu được.
Đúng vậy, Chu Dĩ Nhu không xứng với nàng, Chu Dĩ Nhu có chỗ nào xứng với nàng chứ? Quá khứ 5 năm mù mắt trước kia xem như cho chó ăn, bỏ thì bỏ không có gì đáng tiếc. Từ nay về sau nàng còn có cuộc đời rộng lớn cũng có đường lớn có thể đi, không bao giờ sẽ lại chịu trói buộc nữa.
Chu Dĩ Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đào Hựu Tình, câu "Bởi vì Chu Dĩ Nhu cô, căn bản không xứng với tôi" vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cuối cùng trong mắt cô hiện lên một tia mờ mịt,... cô không thể hiểu được Đào Hựu Tình hiện tại, nàng xa lạ giống như các cô chưa bao giờ quen biết, càng không có 5 năm hoang đường kia.
Lúc trước trong mắt Đào Hựu Tình đều là cô, sẽ ở chung cư Bạch Ngọc ngoan ngoãn chờ cô lại đó gặp nàng, cơ hồ cũng không ngỗ nghịch cô, trừ bỏ một lần nàng phát hiện bản thân là thế thân.
Sau khi cô cùng Đào Hựu Tình trở thành quan hệ tình nhân bí mật, cũng chưa bao giờ có chạm qua nàng, cho dù chỉ là hôn môi nàng, quan hệ tiếp xúc thân cận nhất giữa cũng chỉ là cái ôm mà những người bạn bình thường sẽ làm.
Trong lòng cô biết rõ đó không phải là Giang Nhã Lăng, đó chỉ là người cô vì Giang Nhã Lăng tìm tới làm thế thân. Cô không muốn chạm vào ai khác ngoài Giang Nhã Lăng, càng không dám đi chạm vào thế thân của Giang Nhã Lăng, chạm vào sẽ lập tức không giống nữa —— Nhã Lăng sẽ không cùng cô hôn môi, càng không ở không khí ái muội cùng cô thân cận da thịt.
Cô biết quá rõ người mình thích là người như thế nào, cô thích Giang Nhã Lăng nên tôn trọng em ấy, sẽ không ép buộc em ấy ở bên mình, trong mắt cô em ấy là người duy nhất. Mà khi cô tìm Đào Hựu Tình làm thế thân, cũng là vì Giang Nhã Lăng, cũng là vì thỏa mãn tâm tư bản thân muốn có được em ấy.
Cô giả vờ rằng mình đã có "em ấy", cẩn thận giữ gìn ranh giới đó, không dám vượt qua ranh giới phá hổng giấc mộng này. Cô không cho phép bản thân vượt rào, cũng không cho phép Đào Hựu Tình vượt rào, khi đó cô chỉ hy vọng nhìn thấy Đào Hựu Tình đóng vai Giang Nhã Lăng ở bên cạnh cô, không muốn nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào thuộc về Đào Hựu Tình.
Nhưng ngay từ đầu cô vẫn chưa đối mặt với Đào Hựu Tình, thẳng thắn thành khẩn nói cô chỉ xem nàng là thế thân, chứ không phải muốn cùng nàng phát triển quan hệ khác. Đáng tiếc giấy không gói được lửa, huống chi cô vẫn luôn không cố tình che giấu mục đích của bản thân, cho nên Đào Hựu Tình vẫn phát hiện ra.
Chuyện đó đối với Đào Hựu Tình mà nói là một đả kích không nhỏ, vốn dĩ nàng đáp ứng trở thành tình nhân bí mật, không chỉ là bởi vì tiền thuốc men của mẹ, còn bởi vì thích cô. Nàng cho rằng cô cũng là như thế, kết quả cô chỉ là đang lợi dụng Hựu Tình giảm bớt nhung nhớ của bản thân với một cô gái khác.
Đào Hựu Tình đã cãi nhau với cô một hồi, tức giận, rời nhà trốn đi, không nhận điện thoại, giống như là cùng người yêu bình thường cãi nhau, chỉ là khi đó cô không để bụng.
Cô biết lý do Đào Hựu Tình cáu kỉnh với cô, cũng biết nguyên nhân Đào Hựu Tình rời nhà trốn đi —— nàng muốn khiến cho cô chú ý, làm trong lòng cô sẽ có nàng.
Đào Hựu Tình trở về còn từng nói qua với cô: "Bất kể lúc trước đã xảy ra cái gì, chúng ta cũng coi như chưa xảy ra, chúng ta bắt đầu lại, được không?"
Đó là một câu hèn mọn đến mức nào, nhưng cô căn bản không sợ hãi mất đi nàng, bởi vì trong tay cô còn nắm sinh mạng mẹ Đào—— Đào Hựu Tình là đứa con ngoan, nàng sẽ trở về.
Sự thật quả nhiên tựa như cô nghĩ vậy, cô không làm gì cả, Đào Hựu Tình trước tiên tước vũ khí đầu hàng. Thậm chí cô cũng không suy nghĩ qua tâm thái nàng khi đó sao thay đổi, chỉ biết nàng nháo qua, sinh khí xong, cuối cùng vẫn là sẽ trở lại bên người mình, không chỉ là bởi vì cô nắm sinh mạng Đào mẹ, còn bởi vì nàng thích cô, chấp nhất lại nhiệt tình mà thích cô.
Phần yêu thích cũng này cho cô đủ tự tin, làm cô cũng không hoài nghi Đào Hựu Tình sẽ rời khỏi mình, sẽ lại đến hống mình, thế cho nên mấy tháng trước Đào Hựu Tình cùng cô đưa ra chia tay, kết thúc quan hệ tình nhân, phản ứng của cô cũng là trước sau như một bình đạm.
—— Chung quy em ấy sẽ trở về.
Mấy tháng trước cô nghĩ như vậy, thậm chí 5 năm qua cô cũng tự tin như thế.
Mà bây giờ khi cô nhìn Đào Hựu Tình, cô mới ở trong mộng mới tỉnh, nhận ra rằng mọi thứ từ lâu đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, người vẫn luôn ở phía sau cô chờ cô quay đầu nhìn lại nhìn bản thân, không biết khi nào đã đứng ở trước mặt cô, dung mạo tươi đẹp mê người, tràn ngập tự tin mà nói với cô: "Cô không xứng với tôi."
Cô không xứng với tôi.
Quan hệ của các cô đã càng lúc càng xa...... cô đã không nắm bắt được nàng.
Chu Dĩ Nhu bỗng nhiên đứng dậy, lòng còn sợ hãi mà bắt lấy tay Đào Hựu Tình, thấp giọng giữ lại nàng: "Đừng đi."
"Bất kể lúc trước đã xảy ra cái gì, chúng ta cũng coi như chưa xảy ra, chúng ta bắt đầu lại, được không?"
Câu nói quen thuộc đến cỡ nào.
Đào Hựu Tình chậm rãi rút tay mình về, trên mặt ý cười vừa xa cách lại lạnh băng: "Coi như chưa xảy ra?"
"Chu Dĩ Nhu, cô có tư cách gì nói những lời này?"
Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng hủy hoại ước mơ của nàng, làm nàng 5 năm này chỉ có thể ăn không ngồi rồi, giống như một phế vật chờ đợi. Mấy năm nay, nàng nhìn từng nhóm từng nhóm người mới vào nghề ở trên TV thay đổi từng đợt, xem vô số nghệ sĩ sau này đứng trên sân khấu mà nàng luôn mơ ước mà tỏa sáng rực rỡ, còn nàng chỉ có thể ngồi ở nhà, chỉ xem, cái gì cũng không làm được.
Hồng Đào Q là giới hạn lớn nhất nàng làm, ở trong phòng vuông vức đeo mặt nạ để quay video, đây là không gian lớn nhất của nàng. Nhưng vốn dĩ nàng cũng là người có thể đứng trên sân khấu một cách quang minh chính đại......
Đả kích cùng nỗi đau của họ tự ý gây ra cho nàng, làm sao có thể một câu "Xem như chưa xảy ra" là có thể xóa bỏ toàn bộ?
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Chu Dĩ Nhu, hỏi: "Chu Dĩ Nhu, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với tôi, có phải hay không?"
Từ lúc tiến vào đến bây giờ, Chu Dĩ Nhu chưa từng nói "Thật xin lỗi", nếu không cô sẽ không thể nói ra những lời nhẹ như "Xem như chưa xảy ra" như vậy.
Chu Dĩ Nhu người này vì sao vẫn luôn là tư thái cao cao tại thượng như cũ? Vì sao cô ta lại buồn cười như vậy chứ?
Đào Hựu Tình gằn từng chữ một chất vấn cô: "Cô vì Đào Nhã Lăng làm chuyện ngu ngốc chèn ép tôi, còn nói với tôi là cấp trên của Hưng Lan quyết định, làm tôi nghĩ lầm cô là người tốt nhất trên đời, nói dối làm tôi thích cô 5 năm —— Chu Dĩ Nhu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô làm sai phải không?"
Chu Dĩ Nhu mím môi, tâm tình phức tạp, không có trả lời lời nàng.
Đào Hựu Tình từ sự im lặng của cô ta biết được đáp án, chỉ cảm thấy buồn cười: "Chu Dĩ Nhu cô nhìn cô đi, cô thậm chí cũng không cảm thấy thật sự có lỗi với tôi, vậy mà còn không biết xấu hổ đến đây xin tôi tái hợp?"
"Cô quả thật chính là trò đùa đáng chê cười nhất trong năm mà tôi nghe được."
Đào Hựu Tình nói xong liền xoay người cầm túi xách rời đi, mở cửa phòng ra, Chu Dĩ Nhu bỗng nhiên lại đuổi theo, nắm lấy cổ tay của nàng, nói: "Hựu Tình, cho tôi một cơ hội."
Đào Hựu Tình phiền chán ném tay cô ta ra, chưa kịp nói gì thì một bóng người quen thuộc từ từ xuất hiện ở cửa, từ miệng thở ra một làn khói, mùi thuốc lá hương hoa quả lập tức tràn ngập trong không khí.
"Chu tổng," Viên Sơ Nhụy dựa vào cánh cửa với điếu thuốc trắng giữa ngón tay, nhẹ nhàng nhướng mày lười biếng, "Sao cô không hỏi xem bạn gái hiện tại như tôi muốn cho cô một cơ hội hay không?"
Chu Dĩ Nhu thờ ơ mà nhìn về phía Viên Sơ Nhụy đột nhiên xuất hiện, cô ấy hiện tại thật sự phi thường chán ghét gặp Viên Sơ Nhụy!
Viên Sơ Nhụy vươn tay với Đào Hựu Tình, kéo nàng đến tới bên người mình, ngạo mạn biểu thị công khai "Chủ quyền"về phía Chu Dĩ Nhu: "Chu tổng, hình như tôi đã nói với cô có việc thì có thể tìm người đại diện của em ấy hoặc là trực tiếp tìm tôi, tôi không hy vọng có người quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của bạn gái tôi."
Viên Sơ Nhụy lại lộ ra chiêu bài mỉm cười: "Em ấy đi diễn đã rất mệt, đừng để em ấy phải xử lý việc vặt vãnh."
Ánh mắt Chu Dĩ Nhu nháy mắt trở nên sắc bén, việc vặt vãnh? Viên Sơ Nhụy cư nhiên nói cô xem như "Việc vặt vãnh"???
Viên Sơ Nhụy mới không thèm để ý đến ánh mắt của Chu Dĩ Nhu biến thành cái dạng gì, cô tung hoành trong giới này nhiều năm cũng không phải là tờ giấy trắng, trên thế giới này người có thể làm sợ hãi cũng chỉ có lão Viên nhà cô —— chủ yếu là sợ ông lải nhải. Viên đại đổng sự lải nhải thì thật là không người có thể yên ổn, Tôn Ngộ Không nghe xong cũng sẽ không nghĩ lại đại náo thiên cung.
Viên Sơ Nhụy nhìn về phía Đào Hựu Tình, nhẹ giọng hỏi: "Có sao hay không?"
Nếu Chu Dĩ Nhu dám ở nơi này làm ra cái gì với nghệ sĩ Nguyệt Vịnh của cô...... Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Đào Hựu Tình giống như học sinh tiểu học cáo trạng cùng Viên Sơ Nhụy : "Cô ta nắm tay em, hai lần."
Viên Sơ Nhụy lập tức nhìn về phía Chu Dĩ Nhu, nói chuyện không có chút khách khí nào: "Chu tổng, không cần giống như biếи ŧɦái động tay động chân với bạn gái người khác. Làm gì cũng nên chỉ trong tư cách một người cũ, hiểu không?"
Viên Sơ Nhụy nói xong lời này, Đào Hựu Tình cũng đã mang xong mũ cùng khẩu trang, Viên Sơ Nhụy nắm tay nàng trực tiếp dẫn nàng đi, một ánh mắt cũng không lưu lại cho Chu Dĩ Nhu.
Hai bên hành lang căn phòng có một cái thùng rác, thời điểm đi ngang qua Đào Hựu Tình đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, tuy rằng bộ dáng Viên Sơ Nhụy vừa nảy ngón tay kẹp một cây thuốc chậm rãi ra trận rất động lòng người, nhưng hiện tại vẫn nhịn không được muốn nói: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, bỏ đi."
Viên Sơ Nhụy nghỉ chân nhìn lại nàng: "Cô đã bắt đầu quản tôi có hút hút thuốc lá không?"
Đào Hựu Tình bình tĩnh tự nhiên mà nói: "Ừm, làm bạn của cô, có nghĩa vụ chú ý sức khoẻ của cô."
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng thật sâu, sau đó xoay người nhẹ nói: "Đây là chuyện của tôi."
Lão Viên nhà cô cũng không quản cô được hút thuốc hay không, Đào Hựu Tình cư nhiên lại nghĩ quản được cô? Vậy mặt mũi Viên chủ tịch cô còn để ở đâu?
Cô vừa cất bước, quần áo liền bị nhẹ nhàng nắm lấy, vừa quay đầu lại đã bắt gặp đôi mắt đào xinh đẹp sáng ngời kia.
Đào Hựu Tình đội mũ và đeo khẩu trang nên không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng, chỉ có thể thấy đôi mắt của nàng lộ ở bên ngoài, mà cặp mắt kia, giờ này khắc này lại mang theo vài phần cầu xin khiến người động dung.
"Dập nó đi mà, năn nỉ." Đào Hựu Tình nắm lấy quần áo của cô và nói nhỏ, bộ giáng trông giống như một con mèo nhỏ.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Chu Dĩ Nhu vừa đi ra khỏi phòng đã thấy Viên Sơ Nhụy ấn thuốc trong tay lên trên thùng rác, thỏa hiệp dập tắt điếu thuốc, tiếp theo Đào Hựu Tình lập tức cao hứng phấn chấn ôm lấy cánh tay của cô, một cái tay khác ở trong túi sờ soạng, sau đó dán ở bên tai người kia nói cái gì —— mà cô ấy cũng không nghe thấy được, chỉ cảm thấy một màn này thân mật này rất chói mắt, trái tim cũng đau nhói.
Cái đó vốn dĩ thuộc về mình!
Đào Hựu Tình ghé vào tai Viên Sơ Nhụy, thần bí nói: " Biểu hiện của Tiểu Viên Đổng chúng hôm này tốt như vậy, cần phải được khen thưởng một chút." Sau đó từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu nhét vào trong tay cô, cười hì hì nói, "Tới, lấy! Đừng khách sáo với tôi!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Lại cái này???
Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: " Một điếu thuốc của tôi còn quý hơn cái này."
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Đồng xu này cũng rất quý, được không? Thiếu một đồng tiền xu, thì tôi sẽ mất một cơ hội hôn cô. Đó chính là mất đi có hội hôn Tiểu Viên Đổng nha, như này còn chưa đủ trân quý sao?!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Đi đi, nàng ngụy biện quá nhiều, nàng vui vẻ là được.
......
Trần Sâm Vũ lo lắng chờ đợi trên lầu một hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Viên Sơ Nhụy dẫn Đào Hựu Tình hoàn hảo không tổn hao gì xuống, cục đá treo cao cao trong lòng lên rốt cuộc có thể buông xuống.
Đào Hựu Tình là nghệ sĩ của anh, nếu hôm nay Đào Hựu Tình ở chỗ này xả ra chuyện gì, anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
Trần Sâm Vũ thật dài mà thở ra một hơi, ra đón: "Hựu Tình, thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đào Hựu Tình giơ ngón tay cái lên: "Vị huynh đắc này không cần lo, một cọng tóc của bổn tiên nữ cũng không thiếu."
Trần Sâm Vũ cũng giơ ngón tay cái lên: "Vậy huynh đắc đã an tâm rồi!"
Viên Sơ Nhụy nhìn cử chỉ giao tiếp của hai người họ mà không nói nên lời. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, về sau Trần Sâm Vũ sẽ không bị Đào Hựu Tình đồng hóa, bắt đầu trở nên tự luyến chứ?
Tiểu Viên Đổng: Bắt đầu lo lắng cho tương lai của nhân viên.
Viên Sơ Nhụy thuận tay nhét đồng một nhân dân tệ vào túi áo khoác đen, cùng Đào Hựu Tình và Trần Sâm Vũ đi ra ngoài, hỏi: "Hai người nói gì đó?"
Đào Hựu Tình: "Trở về lại nói với cô ."
Viên Sơ Nhụy dừng bước: "Nếu cô ta tìm cô như vậy, thật không phải chuyện tốt."
Đào Hựu Tình nhìn về phía cô, thuận miệng nói một câu: "Thế nào, muốn đích thân làm người đại diện, vì tôi hộ giá hộ tống sao?"
Bên trong Nguyệt Vịnh, người có thể lớn mật kiềm chế đối nghịch cùng Chu Dĩ Nhu cũng chỉ có Viên Sơ Nhụy.
Viên Sơ Nhụy lâm vào trầm tư, sau một lát nhìn về phía nàng: "Vậy cũng không phải không được."
"Dù sao hiện tại tôi cũng thanh nhàn."
Một bên —Trần Sâm Vũ: "???"
Tôi đã bị cho nghỉ việc tại chỗ???
......
Chu Dĩ Nhu quay trở lại, sau đó ngồi một mình và suy nghĩ rất lâu, rất lâu.
Đào Hựu Tình nói lòng cô không hề áy náy, nói cô không có tư cách nói chuyện tái hợp với nàng, điều này làm cho cô không khỏi một lần nữa xem kỹ chuyện bản thân năm đó đã làm.
Cô vì Giang Nhã Lăng, sử dụng quyền lực cấp trên đuổi Đào Hựu Tình ra khỏi ước mơ sân khấu tha thiết của nàng. Lại lấy điều kiện trả chi phí bệnh của mẹ Đào, để nàng đáp ứng làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của mình, làm thế thân của Giang Nhã Lăng. Cô làm nàng phải yên lặng 5 năm như vậy, không cho phép nàng làm bất kỳ chuyện gì.
Chu Dĩ Nhu chậm rãi cúi thân mình xuống, bưng kín mặt, ánh sáng đen tối trong phòng làm thân ảnh của cô có vẻ càng thêm đơn bạc.
Cô nguyên bản cho rằng cô đã bồi thường đủ cho nàng, lấy nhiều kim tiền bằng hình thức trả chi phí chữa bệnh cho mẹ Đào, giảm bớt sự tức giận của nàng, cô cho rằng giữa họ là giao dịch công bằng......
Cho đến hôm nay cô mới phát giác sự thật cũng không phải là đơn giản như cô suy nghĩ vậy, cô mang đến cho Đào Hựu Tình thương tổn lớn hơn với cô tưởng tượng. Cô lừa gạt nàng, cũng ra tay huỷ hoại ước mơ của nàng, đó cũng không phải vết thương mà dùng tiền đã có thể đền bù.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Đào Hựu Tình...... Là chính cô đã đẩy Đào Hựu Tình càng lúc càng xa.
Cảm giác tội lỗi và lo lắng bắt đầu lớn dần trong lòng cô, chúng mọc lên như cỏ dại, cuối cùng quấn chặt lấy trái tim cô khiến cô gần như tắt thở.
Cô sai rồi, cô sai quá nghiêm trọng. Mà sai lầm lớn nhất của cô chính là sau khi Đào Hựu Tình rời khỏi, không kiểm soát được mà đã thích nàng, cô làm như vậy hoàn toàn chính là đang tự tra tấn bản thân!
Vì sao 5 năm kia không thích? Vì sao sau khi nàng rời khỏi, cô mới bắt đầu sinh ra cảm giác không quen? Vì sao khi nàng đứng ở bên cạnh người khác, tâm cô lại khống chế không được mà nhìn về phía nàng? Vì sao......
Chu Dĩ Nhu nôn nóng mà đứng lên nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong đầu tràn đầy dáng vẻ của Đào Hựu Tình —— có bộ dáng nàng ngồi ở đối diện mình, có bộ dáng trịnh thượng của nàng, còn có bộ dáng nàng đang thân mật với Viên Sơ Nhụy......
Cô ghen ghét đến nổi điên, cả người cũng sắp bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt không còn lại gì.
—— Hiện tại nhận sai, còn kịp không?
......
Đào Hựu Tình nép vào một đầu ghế sô pha, trên tay cầm một bát anh đào, trong khi ăn, cô chậm rãi và thong thả kể cho Viên Sơ Nhụy những gì nàng đã nói với Chu Dĩ Nhu trong quán trà hôm nay, cuối cùng lấy một câu: "Tôi thấy lúc trước thật sự mù mới có thể thích cô ta."
Viên Sơ Nhụy chống đầu, lười nhác nói: "Thật ra tôi vẫn luôn tò mò một vấn đề."
Đào Hựu Tình nháy đôi mắt nhìn cô, đưa anh đào trong tay qua: "Cái gì?"
Viên Sơ Nhụy cầm một quả anh đào có vỏ bóng loáng, màu sắc đẹp đẽ, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay: "Sao cô lại thích cô ta, còn thích lâu như vậy?"
Đào Hựu Tình là một người tự luyến như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện làm thế thân 5 năm, nhất định là đặc biệt thích Chu Dĩ Nhu.
Nhưng điều mà Viên Sơ Nhụy không thể hiểu được nhất là thích hèn mọn như vậy, nếu nói cùng với tính cách của nàng, nàng cũng không sẽ trở thành người không phụ thuộc bất kỳ người nào, càng sẽ không cho phép người khác lấy nàng làm thế thân.
Nàng chính là nàng, nàng chỉ là nàng.
Đào Hựu Tình nghe vậy, cong cong khóe môi, nói: "Bởi vì lúc đó cô ta khác với những người khác. Lúc đó, cô ta là tia sáng trong mắt tôi."
Nàng cầm lấy một quả anh đào và nhẹ nhàng nói với cô về chuyện quá khứ của mình.
——
5 năm trước, nàng bị bức lui tái, đối mặt với chi phí chữa bệnh khổng lồ của mẹ Đào làm nàng mờ mịt, Chu Dĩ Nhu đã xuất hiện vào thời điểm này, nói là vì giữ gìn danh tiếng Hưng Lan, thay nàng chi trả phí phẫu thuật của Đào mẹ, giúp Đào gia có thể thở phào khi có được khoảng tiền này.
Nhưng Đào Thanh vẫn đang làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho chị gái duy nhất của mình, cả ngày bận đến chân không chạm đất, chỉ nghĩ đến việc kiếm thêm, kiếm nhiều hơn nữa, vì ông không muốn nợ người khác, trên đời này không ai vô cớ cho ai ân tình.
Đào Hựu Tình thậm chí không có dũng khí nói cho ông, đó là mình phải lui tái để đổi lấy. Nếu Đào Thanh biết nàng bị bức giải nghệ, nhất định sẽ rất khó chịu, khi đó Đào Thanh đã cũng đủ vất vả, nàng không nghĩ lại cho ông thêm gánh nặng khổ sở. Cho nên nàng dựng chuyện nói dối, tạm thời giấu giếm chuyện mình bị bức lui tái, cũng may mắn khi đó Đào Thanh căn bản không xem TV, bởi vì bận đến không có thời gian.
Mà khi đó nàng còn không biết tại sao bản thân lại bị bức lui tái, khờ dại cho rằng Chu Dĩ Nhu thật là người tốt, ấn tượng đầu tiên với cô ta thật tốt tốt đến che lắp đi bất kì người nào nàng gặp.
Chu Dĩ Nhu lúc ấy để lại cho cô một số điện thoại để giữ liên lạc, cũng thường xuyên sẽ nhắn tin cho nàng, hỏi nàng đang làm cái gì.
Ngay lúc đó nàng cho rằng tính tình Chu Dĩ Nhu chính là như vậy, thiện lương lại ấm áp, không chỉ có sẽ giúp nàng ra tiền thuốc men, còn sẽ cùng nàng nói trò chuyện, tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm. Nhưng nàng đã nghĩ ra, Chu Dĩ Nhu chỉ là vì bảo đảm nàng có thể an tâm ở bệnh viện, không có ý nghĩ muốn lên sân khấu một lần nữa.
Chu Dĩ Nhu cũng sẽ đến bệnh viện để xem tận mắt tình hình của mẹ Đào, tuy không nhiều lần nhưng cũng đủ khiến nàng cảm động. Một thiên kim công ty lớn chi trả vô điều kiện tiền thuốc men cho mẹ, thậm chí còn trò chuyện với nàng, thậm chí còn đích thân đến bệnh viện khiến hảo cảm Đào Hựu Tình đối với cô ta càng ngày càng tăng.
Cho đến một ngày, nàng thấy bộ dáng Chu Dĩ Nhu cười rộ lên. Chu Dĩ Nhu người này trông lạnh lùng quạnh quẽ, nhưng là cười rộ lên thật sự rất đẹp, lập tức đã đánh trúng trái tim nàng.
Từ nhỏ nàng đã được Đào Thanh dạy rằng tình yêu bình đẳng không phân biệt giới tính, cho nên đối với chuyện mình sẽ thích một cô gái thì nàng không có rối rắm nhiều lắm, cẩn thận giấu suy nghĩ của mình để ngăn Chu Dĩ Nhu phát hiện ra.
Nhưng khi đó nàng bỏ qua một điều, Chu Dĩ Nhu sẽ cười là bởi vì cô ta nghe được tên Giang Nhã Lăng......
"Làm người, cả đời không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, cái nào sẽ tới trước tới." những lời này lúc nàng hai mươi tuổi cũng đã có lãnh hội —— Đào Thanh xả ra tai nạn xe chết ngay tại chỗ, đột nhiên bỏ nàng đi, cả cơ hội lần cuối cùng nàng thấy ông cũng không được.
Bầu trời của nàng sập, triệt triệt để để sập xuống.
Mẹ bệnh nặng, nàng bị bức lui tái, cậu qua đời, ở tuổi hai mươi nàng vốn nên nở rộ giống bông hoa xinh đẹp nhưng lại bị ám nặng bởi màu tuyệt vọng.
Nàng ngồi ở trước thi thể Đào Thanh thật lâu thật lâu, lâu đến nàng quên mất thời gian, quên ngày đêm, quên người mất nằm ở trước mặt là ai.
Nàng xuất hiện ảo giác, mọi thứ lại trở về như ban đầu, cuộc sống nàng không có không xong như vậy, Đào Thanh cũng còn ở nhà chờ nàng. Nhưng ảo ảnh chỉ tồn tại trong thời gian quá ngắn, tựa như là trở lại hình dáng ban đầu trong tích tắc, làm nàng không thể không đối mặt hiện thực đến làm người ta nói không ra lời.
Hốc mắt nàng khô khốc, khóc không ra tiếng, loạng choạng bước ra, vịn vào bức tường lạnh lẽo, ngơ ngác đi về phía có ánh sáng, mỗi bước đi nàng đều mất đi một chút sức lực, cuối cùng cách vài cm đến cửa, nàng đột nhiên ngồi quỳ trên mặt đất —— nàng không đi nổi nữa.
Nàng không đi nổi nữa......
Nàng hai mươi tuổi vì sao lại tồi tệ như vậy chứ......
Cũng là lúc đó Chu Dĩ Nhu dẫm lên ánh sáng, từ ngoài cửa đi vào, đến bên cạnh nàng rồi cong lưng cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, không nói quá nhiều, chỉ nói một câu: "Còn có ngày mai."
—— Không cần tuyệt vọng, cuộc sống cô sẽ còn có vô số ngày mai.
Khi mọi suy nghĩ đã mất hết, Chu Dĩ Nhu đột nhiên tựa như một luồng sáng đột nhiên chiếu vào một mảnh đen ám ở trái tim nàng. Vì thế nàng cầm lòng không đậu yêu tia sáng này, lần đầu tiên trong đời sinh ra dũng khí muốn đứng bên cạnh một người.
Chu Dĩ Nhu đưa ra lời mời làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật với nàng, nàng đáp ứng. Chu Dĩ Nhu yêu cầu nàng dựa theo sự yêu thích của cô mà mặc đồ trang điểm, nàng cũng đồng ý. Nguyên nhân chỉ có hai điều, Chu Dĩ Nhu có thể chi trả nàng tiền thuốc của mẹ nàng, cùng với...... Nàng thích người này.
Nhưng khi đó nàng lại hiểu lầm ý của Chu Dĩ Nhu, nàng nghĩ lầm Chu Dĩ Nhu là muốn làm nàng thành hình mẫu lý tưởng của cô ta, nàng cho rằng Chu Dĩ Nhu cũng muốn ở bên nhau, kết quả cuối cùng là tất cả đều chỉ là "Nàng cho rằng".
Chu Dĩ Nhu không thích nàng, từ trước đến nay đều như thế, cô chỉ coi nàng như thế thân, cô cũng chỉ xem nàng là thế thân.
Thành thật mà nói, khi mới phát hiện ra chuyện này, đích thật rất tức giận, thậm chí náo loạn một trận với Chu Dĩ Nhu, tức giận rời nhà trốn đi. Nàng cho rằng họ là quan hệ người yêu, chỉ là không thể lộ ra ánh sáng, kết quả là chỉ một mình nàng không thể lộ ra sáng mà thôi.
Nàng không cam lòng, khi đó thích Chu Dĩ Nhu như vậy, nàng nghĩ nhiều cách làm Chu Dĩ Nhu chỉ chiếu cố một mình nàng.
Nàng ở bên ngoài rất lâu, rất lâu, trong lòng không khỏi mong chờ Chu Dĩ Nhu tới gặp nàng, tới đón nàng, tới nói cùng nàng "Chúng ta bắt đầu một lần nữa". Nhưng đợi thật lâu thật lâu, Chu Dĩ Nhu cũng không có tới. Mà khi đó nàng bị bị hoàn cảnh ép buộc, hơn nữa tuổi trẻ, lòng dạ thật sự điên cuồng, khờ dại cho rằng chỉ cần nỗ lực, chung quy sẽ có một ngày là có thể làm cho Chu Dĩ Nhu thích nàng.
Vì thế nàng quay lại bên Chu Dĩ Nhu, đầy cõi lòng chờ mong nói: "Bất luận lúc trước đã xảy ra cái gì, chúng ta cũng coi như chưa có xảy ra, bắt đầu lai mọi thứ, được không?"
Chu Dĩ Nhu cái gì cũng không nói đã rời đi. Ngày hôm sau, vẫn như mọi khi, mà lại đây xem nàng, im bặt không nhắc tới câu nói hôm qua của nàng —— đây là thái độ của cô.
Nàng còn ngây ngốc mà cảm thấy bản thân nỗ lực nhiều là có thể sưởi ấm trái tim kia của Chu Dĩ Nhu......
"Kết quả tất cả đều là âm mưu." Đào Hựu Tình thấp đầu, dùng ngón tay nhặt quả anh đào trong bát lên, "Hiện tại nhớ lại chuyện năm đó, tôi cũng cảm thấy tôi thật đáng chê cười."
Nàng cư nhiên thích đầu sỏ gây tội, xem cô ta như ánh sáng mà theo đuổi. Nàng khờ dại giải thích mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta, hèn mọn lại ngoan đạo dâng hiến trái tim của mình, kết quả chính là 5 năm trắng tay.
Mà người kia một chút không cảm thấy bản thân làm sai.
Đào Hựu Tình cầm một quả anh đào lên, cắn nhẹ, nhướng mi nhìn người ngồi ở sô pha bên kia, nhẹ giọng hỏi: "Cô cảm thấy tôi khờ không?"
"Ừm," Viên Sơ Nhụy thành thật gật gật đầu, "Cảm thấy."
Lấy thân phận người ngoài đứng xem, xác thật có chút ngốc.
Đào Hựu Tình bị sự thẳng thắn của cô chọc xuyên tim: "...... Cô có thể hơi chút do dự một chút hay không?"
Viên Sơ Nhụy bóp nhẹ quả anh đào trong tay rồi nghịch nó: "Nhưng mà không trách cô, là cô ta sai, cũng là mẹ đẻ Đào Nhã Lăng sai."
Nếu không phải bà tự mình đổi cuộc đời của Đào Hựu Tình cùng Giang Nhã Lăng, Đào Hựu Tình hai mươi tuổi nhất định sẽ giống như nắng gắt thật xán lạn.
Đào Hựu Tình rầu rĩ "Ừm" một tiếng, rũ đầu, cái miệng nhỏ nhỏ cắn quả anh đào.
Đôi mắt đen trắng của Viên Sơ Nhụy từ từ nhìn về phía nàng, có thể rõ ràng cảm nhận được áp suất trên người nàng khá thấp. Trải qua cuộc sống như thế này ít ai có thể thờ ơ xem như không có chuyện gì được, giữ được thái độ lạc quan cho tới bây giờ chính là sự cố gắng lớn nhất của nàng.
Bạn nhỏ này cũng rất ấm ức.
"Lại đây." Viên Sơ Nhụy mở miệng.
Đào Hựu Tình ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Viên Sơ Nhụy đang mở rộng vòng tay với nàng, sự mất mát trong mắt nàng lập tức bị nụ cười trào dâng che lắp, đặt cái bát trong tay xuống, ngoan ngoãn bò tới ôm lấy thắt lưng Viên Sơ Nhụy.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng mà vỗ nàng, ấm áp nói: "Vất vả, cô đã làm rất tốt."
Đào Hựu Tình cười khúc khích: "Cảm ơn."
Nàng không khỏi cảm khái nói: "Nếu khi đó tôi gặp được là cô thì tốt rồi......"
Viên Sơ Nhụy cùng Chu Dĩ Nhu không giống nhau, quá không giống nhau.
Nàng tin chắc rằng nếu lúc đó bản thân gặp được Viên Sơ Nhụy, Viên Sơ Nhụy nhất định sẽ không đối xử với nàng như vậy.
Viên Sơ Nhụy cười nhẹ: "Tôi cũng sẽ không giống Chu Dĩ Nhu bao dưỡng cô, tôi sẽ chỉ cho cô nỗ lực làm việc kiếm tiền trả tôi."
Chủ tịch thanh tỉnh lại bá đạo, chủ nghĩa tư bản xấu xa—— Viên Sơ Nhụy.
"Vậy cũng rất tốt a." Đào Hựu Tình nép vào vòng tay cô, cong mắt và mỉm cười mãn nguyện, "Ít nhất cô sẽ không gạt tôi ."
Viên Sơ Nhụy ngẩn người không thể giải thích được, sau đó cười nhẹ và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng, giống như đang dỗ đứa nhỏ.
Đúng lúc này, điện thoại Đào Hựu Tình vang lên một chút, có người gửi tin nhắn đến, nàng cầm lên xem, kinh ngạc phát hiện đó là Chu Dĩ Nhu.
Viên Sơ Nhụy tiếp tục chống đầu, hiển nhiên là đoán được Chu Dĩ Nhu sẽ không dễ dàng từ bỏ, tản mạn hỏi: "Cô ta nói gì đó?"
Đào Hựu Tình quay đầu nhìn về phía cô: "Cô ta cùng tôi nói...... Thật xin lỗi."
Một câu đến muộn rất nhiều năm, đã mất đi hiệu dụng "Thật xin lỗi".
Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Cô trả lời như thế nào?"
Đào Hựu Tình như đứa nhỏ lòng dạ dũng lên: "Hiện tại nói xin lỗi có cái rắm, tôi chỉ muốn làm cô ta nổ thật lớn!" Tiếp theo bổ sung nói, "Giận đến nổ tung!"
Đào Hựu Tình vừa suy nghĩ ra, quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy: "Tiểu Viên Đổng, mượn thân phận của cô dùng một chút nha ~"
Viên Sơ Nhụy: "......?"
Sao tôi lại có cổ dự cảm xấu?
......
Chu Dĩ Nhu vốn tưởng rằng mình không thể nhanh như vậy được Đào Hựu Tình trả lời, rốt cuộc trong lòng nàng có oán khí với cô, trong thời gian ngắn không muốn hiểu cô cũng bình thường, cô đã chuẩn bị tốt là ngày mai mới có thể được trả lời, kết quả vài phút lúc sau đã được trả lời.
[ Đào Hựu Tình ]: Em ấy đã ngủ
Chu Dĩ Nhu: "?"
Viên Sơ Nhụy?!
[ Đào Hựu Tình ]: Còn có, bạn gái cũ của cô thật tuyệt vời
Chu Dĩ Nhu: "???"
Viên Sơ Nhụy có ý gì!!!