Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 Năm Sau

Chương 72: Kết quả tuyển chọn

Chương 72: Kết quả tuyển chọn

Vì khoảng thời gian này vẫn luôn học bài, vất vả lắm mới thi xong một lần dẫn đến tâm thái có thể tạm thời thả lòng, nên tối nay Thích Mộ Dương ngủ vừa ngon vừa say. Sang ngày hôm sau, đến tận khi chuông đồng hồ báo thức vang lên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thích Vị Thần rời giường, vốn định đánh thức cậu ta, nhưng sau khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cậu ta thì im lặng trong chớp mắt, quyết định không làm vậy nữa mà dùng điện thoại để lại lời nhắn cho cậu ta, mình thì đến lớp học trước một bước.

Lúc cậu đến, Chử Tình đã ngồi ngáp ở góc tường, sau khi nhìn thấy cậu thì dừng lại, đợi cậu đến bên người ngồi xuống mới hỏi: “Thích Mộ Dương đâu?”

“Nó thoạt nhìn rất mệt, để nó ngủ thêm một tiếng đi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Chử Tình gật đầu: “Khoảng thời gian này thật sự vất vả cho nó.”

Trần Tú ở đằng trước nhịn không được quay đầu lại: “Đại ca vẫn đang ngủ sao?”

“Ừ” Chử Tình gật đầu: “Cậu tự mình ôn tập trước đi.”

Trần Tú có chút khổ sở mím môi: “Chuẩn bị lâu như vậy, giờ lại là kết quả này, trong lòng cậu ấy hẳn rất khó chịu.”

Chử Tình: “?”

“Này Trần Tú, đợi lát nữa đại ca đến cậu đừng có mà nói chuyện lung tung.” Gian Thần trước tiên cảnh cáo.

Trần Tú thở dài: “Yên tâm đi, tôi không ngốc.”

“…Các cậu làm chuyện xấu gì? Sao lại không thể nói lung tung?” Chử Tình tò mò.

Gian Thần cười khổ: “Bọn tôi có thể làm chuyện xấu gì? Không phải là lo nhỡ đâu ai đó nói nhiều, nói đến việc thi đấu làm đại ca không vui sao.”

“Không được chọn là chuyện rất bình thường, cậu ta thật sự coi mình là học thần chuyển thế à, có gì mà không vui.” Hôm nay miệng Cố Tuyền vẫn là không thể mọc ngà voi.

Những người khác cũng quen với việc coi cậu ta không tồn tại.

“Tôi cảm thấy nếu các cậu không nhắc đến việc thi đấu cậu ta mới có thể không vui.” Chử Tình nhịn cười nói: “Cho nên chút nữa không cần cố kỵ gì cả, nên nói cái gì thì nói cái đó đi.”

“Vậy sao được! Đại ca đã không chịu đến lớp tự học buổi sáng, nhất định là chịu đả kích lớn, bọn tôi mới không làm những chuyện đâm dao lên ngực cậu ấy. Hôm qua sợ cậu ấy khó chịu, tôi cũng không dám đi tìm cậu ấy chơi.” Nhóc Mập gia nhập hội chém gió, nói xong buông tiếng thở dài: “Thực ra lớp 12 có hơn 1000 người, cậu ấy có thể thi vào top 10 đã rất lợi hại, không cần thiết đưa ra yêu cầu cao như vậy với chính mình…”

“Đều dừng lại cho tôi, người ta không bị loại có biết không? Nếu chút nữa các cậu lại nói cậu ta bị loại, cẩn thận cậu ta không khó chịu, khó chịu chính là các cậu.” Chử Tình cuối cùng nhịn không nổi, cười lên.

Ba người đồng thời sửng sốt, nhìn chằm chằm gương mặt Chử Tình nửa ngày, sau đó đồng thời hít sâu một hơi. Gian Thần vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Không bị loại?!”

“Ừ, không bị loại, đợi cậu ta đến các cậu sẽ biết.” Chử Tình vẫn là để việc tuyên bố tin tức tốt lại cho chính bản thân Thích Mộ Dương.

Vừa nghe đến Thích Mộ Dương không bị loại, không khí hai bàn sau lập tức nhẹ nhõm hẳn, Cố Tuyền lười biếng ‘xì’ một tiếng: “Cậu ta thật đúng là học thần chuyển thế nha.” Nói xong, bả vai liền thả lỏng.

Gian Thần lập tức tỏ vẻ: “Tôi đã bảo mà, đại ca không có khả năng bị loại, cậu ấy lợi hại nhất!”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy, đại ca thật là quá giỏi!” Nhóc Mập với cậu ta giống như hát song ca, những người khác cũng bắt đầu ca ngợi Thích Mộ Dương.

Khóe miệng Chử Tình giật giật, tiến đến bên tai Thích Vị Thần nhỏ giọng nói: “Cậu có cảm thấy dáng vẻ nịnh bợ của bọn họ rất quen mắt không?”

“Ừ, giống cậu hôm qua.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Chử Tình cạn lời trong chớp mắt: “Cậu không cần thiết phải thành thật như vậy.”

Thích Vị Thần quay đầu nhìn về phía cô, khóe môi hiện lên chút ý cười: “Còn nhớ chuyện mình nợ cậu hai yêu cầu không?”

“Đương nhiên nhớ rõ, cậu đừng nghĩ quỵt nợ.” Chử Tình hừ nhẹ một tiếng.

Thích Vị Thần trộm nắm tay cô ở dưới bàn, thấp giọng nói: “Còn chưa nghĩ ra muốn gì sao?”

“…Thực ra nghĩ đến một cái.” Tay Chử Tình bị cậu nắm lấy, giọng nói cũng không nhịn được nhỏ đi.

Thích Vị Thần: “Muốn gì?”

“Lần trước lúc chúng ta về nhà, một mình mình đi ra ngoài tản bộ, nhìn trúng một chiếc áo khoác trong cửa hàng quần áo, nhưng lại hơi đắt.” Chử Tình lí nhí nói: “ Hơn 4000 tệ… rất đắt, nhưng mình rất thích, cậu mua cho mình có được không?”

Tuy Thích Vị Thần từng nói sinh hoạt phí là vợ chồng bọn họ trong tương lai đưa, trong đó có một nửa thuộc về tài sản của cô, nhưng lúc thật sự đòi Thích Vị Thần mua gì đó cô vẫn không nhịn được sinh ra chút cảm giác thẹn thùng. Chử Tình nói xong thì có chút hối hận, hơn 4000 tệ thật sự không phải là rẻ, trước khi cô xuyên không đến đây, cả năm cũng không mua được mấy bộ quần áo đắt như vậy.

Thích Vị Thần nhìn thấy sự hối hận trong mắt cô, khóe môi hiện lên chút ý cười: “Được, mình mua cho cậu.”

“…Liệu mình có tiêu tiền quá lung tung không? Sinh hoạt phí của chúng ta còn đủ sao?” Chử Tình có chút thấp thỏm. Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này, nhưng hai người nuôi con thú nuốt vàng kia, mỗi lần mua giày đều tốn mấy nghìn tệ, ba người ngày thường cũng không tiết kiệm, giờ hẳn đã tiêu rất nhiều tiền.

Cái tay ở dưới bàn của Thích Vị Thần nhéo lòng bàn tay cô: “Đủ.”

“Cậu chắc chắn?” Chử Tình có chút nghi ngờ.

Thích Vị Thần lên tiếng: “Thật sự đủ, khoảng thời gian này mình chơi cổ phiếu kiếm được chút lãi, khoản tiền lúc trước gần như chưa từng động đến.”

“…Cậu mua cổ phiếu lúc nào?” Chử Tình ngây ngốc.

Thích Vị Thần: “Sau khi lấy được tiền thì bắt đầu làm quen với thị trường chứng khoán hiện tại, khoảng 1 tuần sau đó.”

Chử Tình: “…” Được rồi, bố vĩnh viễn vẫn là bố.

Sau khi nghe Thích Vị Thần nói kỹ càng tỉ mỉ kiếm lời bao nhiêu tiền, chút bất an kia của Chử Tình nháy mắt biến mất, vui vẻ rạo rực chờ cuối tuần đi mua áo khoác. Cố Tuyền ngồi một bên quái lạ nhìn bọn họ ghé đầu vào nhau nói chuyện phiếm, sau một lúc lâu cuối cùng không nhịn được: “Thích Mộ Dương biết chuyện anh trai và em gái cậu ta yêu nhau không?”

Thích Vị Thần và Chử Tình đồng thời ngây ra, mặt không biểu tình nhìn lại.

Cố Tuyền ngượng ngùng dịch sang bên cạnh: “Tôi biết hai người các cậu không có quan hệ huyết thống, không cần giải thích với tôi.”

“Ngậm miệng của cậu lại, đừng nói lung tung.” Chử Tình uy hϊếp.

Cố Tuyền lập tức làm động tác dán miệng, thành thật không hé răng. Gian Thần ngồi bên kia nhìn thấy, nhịn không được ‘xì’ một tiếng: “Không thể trêu vào mà kiểu gì cũng muốn trêu chọc, có phải cậu có bệnh không?”

“Đúng vậy, cậu trị giúp tôi à?” Cố Tuyền đang nhàn rỗi đến mức nhàm chán lập tức cười như không cười nhìn về phía cậu ta.

Gian Thần liếc xéo cậu ta một cái, sau đó tiếp tục coi cậu ta là không khí. Cố Tuyền dừng lại một lát, sau đó không hề để ý nằm gục xuống ngủ.

Tiết tự học buổi sáng qua đi, Thích Mộ Dương còn chưa có động tĩnh, Thích Vị Thần bèn gọi điện thoại đánh thức. Sắp đến giờ ăn, tiếng đọc sách trong lớp gần như không còn, người ở hàng phía trước cuối cùng không nhịn được hỏi ‘Không đạt tiêu chuẩn’: “Học bá, hôm qua cậu thi thế nào?”

“Không bị loại.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ vẫn đang không vui vì vị trí thứ nhất bị đoạt, nói chuyện cũng không vui vẻ.

Người nọ nở nụ cười: “Học bá nhất định sẽ không bị loại, hơn nữa nhất định thi đứng đầu đúng không?”

“Thứ tự có gì quan trọng, có thể ở lại đến cuối cùng là được.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ không kiên nhẫn nói.

Lập tức có người phối hợp: “Học bá chính là học bá, nhất định có thể ở lại đến cuối cùng, trường ta đã lâu không đạt được giải, lần này chỉ dựa vào cậu thôi.”

Mày ‘Không đạt tiêu chuẩn’ hơi giãn ra, mở miệng cũng không khó nghe như vậy nữa.

Giọng nói của họ không được coi là nhỏ, ít nhất là ở trong lớp, khi mà tiếng đọc sách không lớn thì tất cả mọi người đều có thể nghe rành mạch. Nói không hâm mộ là giả, việc thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc(*) như thi đại học, một khi đạt được điểm ưu tiên của trường thì có thể trực tiếp bỏ xa người cùng trình độ ở phía sau.

(*) Chỉ việc khó khăn, cạnh tranh nhiều, giống như thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc nhỏ bé.

“Thêm điểm thi biện luận là cộng từ 20 đến 60 điểm theo thứ tự từ giải ba trở lên, lần này nếu ‘Không đạt tiêu chuẩn’ lấy được giải thì thi đại học A tuyệt đối không thành vấn đề.” Ngữ khí của Nhóc Mập có chút ghen tị.

Gian Thần thật ra không hề để ý: “Cậu ta cũng phải có năng lực giành giải mới được, cấp 3 Thừa Đức năm sau không bằng năm trước, đã rất nhiều năm không thành công trong những giải thi đấu rồi.”

“Không đạt tiêu chuẩn’ hẳn là khá ổn, đứng đầu khối ba năm liên tục, tôi cảm thấy cậu ta không thành vấn đề.” Trần Tú hơi khách quan hơn chút.

Gian Thần vẫn là không coi trọng: “Đó là bởi vì khóa chúng ta không có lấy một người học giỏi nên mới để cậu ta đứng đầu lâu như vậy. Cậu xem không phải Thích Thần vừa đến là cậu ta phải dịch vị trí sao?”

“Cũng phải, học sinh ưu tú bình thường đều sẽ không suy xét đến trường chúng ta.” Trần Tú bị thuyết phục.

Mấy người nói chuyện trong chốc lát, Cố Tuyền nhịn không được chen vào nói: “Các cậu có phải không ăn được nho nên nói nho chua không?”

“Đúng vậy, cậu có ý kiến?” Nhóc Mập tức giận.

Cố Tuyền ‘chậc’ một tiếng, bộ dạng ra vẻ khinh thường làm bạn với bọn họ: “Không có gì, cậu tùy ý.”

Chử Tình nghe bọn họ nói chuyện phiếm cảm thấy đặc biệt thú vị, cũng đúng lúc này, Thích Mộ Dương từ bên ngoài đi vào. Cô cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cậu ta.

Tuổi trẻ thật tốt, tuy chỉ ngủ thêm một tiếng nhưng Thích Mộ Dương đã sinh long hoạt hổ. Sau khi cậu ta đi vào vô tình chạm mắt với ‘Không đạt tiêu chuẩn’’. Không đợi cậu ta dời mắt thì ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đã vội vàng quay mặt đi, vì vậy tâm trạng vốn đã sung sướиɠ của cậu ta càng không tệ.

“Đại ca, nghe nói hôm qua cậu không bị loại?” Nhóc Mập lập tức lớn tiếng hỏi một câu.

Thích Mộ Dương giương lên khóe môi: “Đúng vậy, không bị loại.”

Những người khác trong lớp lập tức kinh ngạc nhìn qua, có người không nhịn được cảm khái: “Cậu vào top 5 sao? Giỏi vậy a!”

“Cũng tạm đi, chủ yếu là đầu óc thông minh.” Thích Mộ Dương chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì.

Ngoại trừ một đám người ‘Không đạt tiêu chuẩn’, những người khác trong lớp chơi với Thích Mộ Dương cũng coi như thoải mái, sau khi nghe thấy cậu ta không bị loại thì lập tức có người trêu ghẹo: “Chắc không phải vận may tốt, suýt soát qua đi?”

Thích Mộ Dương ngồi vào chỗ ngồi rồi mới ‘xì’ một tiếng: “Sao có thể, tôi đứng thứ nhất.”

Cả lớp: “…”

Nhóc Mập nhịn không được, lôi kéo góc áo cậu ta, hạ giọng nói: “Đại ca, tôi biết cậu không bị loại nên rất vui, nhưng cậu cũng không thể ba hoa khoác lác, đừng quên con hàng ‘Không đạt tiêu chuẩn’ kia cũng biết thứ tự xếp hạng, cẩn thận cậu ta giáp mặt vạch trần cậu.”

Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta một cái, nâng giọng lên hỏi: “‘Không đạt tiêu chuẩn’, tôi đứng thứ mấy nhỉ?”

Chử Tình: “…” Lại bắt đầu phải không?

‘Không đạt tiêu chuẩn’ giả chết, xanh mặt không nói lời nào. Nếu là người bình thường, lúc này nên ngại hỏi thêm, nhưng vấn đề Thích Mộ Dương lại là đứa không biết xấu hổ, không ngừng lặp lại câu hỏi này. ‘Không đạt tiêu chuẩn’ cuối cùng không thể nhịn được nữa, đập bàn rống giận: “Cậu đứng đầu! Đứng đầu! Cmn đừng có làm phiền tôi!”

Cả lớp đột nhiên lâm vào bầu không khí tĩnh mịch, trên mặt mỗi người đều có một kiểu biểu cảm tên là ‘ngạc nhiên’. Sau một hồi lâu, Trần Tú ngồi cùng một bàn giống như người máy rỉ sét, từ từ quay đầu nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Đại, đai ca, cậu đứng đầu?”

“Cũng tàm tạm, cao hơn bạn ‘Không đạt tiêu chuẩn’ 0.5 điểm.” Thích Mộ Dương ‘khách khí’ nói.

Trong lớp vẫn tiếp tục lặng yên, cuối cùng không biết là ai vỗ tay trước, trong lớp đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thích Mộ Dương sửng sốt, đôi mắt đột nhiên hơi nóng lên, dường như lần đầu tiên phát hiện, nỗ lực không những có thể đổi lấy thành tích tốt cho bản thân mà còn có thể mang đến sự tán thành của người khác.

Cảm giác cũng không tệ lắm.

Tiếng vỗ tay đưa cô chủ nhiệm đến. Sau khi vào lớp hỏi rõ tình huống, hiếm khi không trách cứ học sinh, ngược lại lộ ra nụ cười ít thấy: “Giờ hai bạn dẫn đầu trong top 5 đều ở lớp ta, các em thật sự khiến cô nở mày mở mặt, cố lên!” Nói xong dừng lại, cố ý nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Thắng không kiêu bại không nản biết chưa? Đừng thiếu cảnh giác.”

“…Biết ạ.” Bị cô giáo chăm sóc đặc biệt trước mặt nhiều người như vậy, còn không phải vì chuyện xấu gì, Thích Mộ Dương không biết xấu hổ vậy nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

Cô chủ nhiệm cười nói mấy câu rồi rời đi, rất nhanh, chuông tan học vang lên, một đám người đổ xô nhau đi ăn cơm, trên đường còn có người ngăn Thích Mộ Dương lại nói chuyện, nhân khí của bạn học Tiểu Thích một đường tăng vọt.

Cả ngày hôm đó, Thích Mộ Dương đều sống lâng lâng, mãi cho đến lúc trở về ký túc xá tâm trạng vẫn còn sung sướиɠ. Thích Vị Thần nhìn đến cậu ta thì nhẹ nhàng cười, yên lặng lấy ra video hùng biện của nhiều năm qua đã sưu tập được: “Nhớ kỹ cảm giác hiện tại, lúc thi hùng biện giành được giải, con sẽ đạt được vinh dự còn lớn hơn nữa.”

“Đã biết, bố.” Thích Mộ Dương nói xong không nhịn được cười một tiếng: “Bố, có phải bố cùng vì thích được khen nên mới cố gắng đạt thành tích tốt như vậy không?”

“Bố cần cố gắng?” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.

…Ặc, khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Vậy bộ thích được khen không?”

“Mỗi ngày bị khen, rất phiền.” Thích Vị Thần nói xong mím môi, thoạt nhìn thật sự rất phiền.

Thích Mộ Dương: “…” Quả nhiên, dạng đề tài không nên nói với bố, thời khắc này cậu ta vô cùng nhớ mẹ.

Sau hai lần bị Thích Vị Thần đả kích trong vô hình, cái đuôi hơi phe phẩy của Thích Mộ Dương hơi thu lại, thành thành thật thật bắt đầu luyện khẩu ngữ và kỹ thuật bình luận ngẫu hứng. Đảo mắt đã đến thời gian kiểm tra lần thứ hai, lần này là khẩu ngữ. Để đảm bảo công bằng, đề thi của mỗi người đều giống nhau.

Vì chỉ có một máy nên năm người tập trung trong một phòng học, xếp hàng đi thi theo trình tự rút thăm. Trước khi thi 5 phút sẽ lấy được đề, sau đó trực tiếp vào thi. Để tránh lộ bí mật, thi xong phải ra ngoài theo một con đường khác, do thầy cô giáo đưa đến một phòng khác chờ, đến khi tất cả mọi người đều thi xong mới có thể rời khỏi phòng học.

Thích Mộ Dương rút được vị trí đầu tiên, tuy thi là công bằng, mỗi người đều không có quá nhiều thời gian chuẩn bị, nhưng người đầu tiên vào thi trong mắt những người khác cũng thuộc dạng đủ xui xẻo. ‘Không đạt tiêu chuẩn’ cầm tờ thăm số 3, vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn cậu ta, đợi lát nữa vào thi rửa mối nhục xưa.

Thích Mộ Dương thực ra cũng không để ý lắm, thi xong sớm sớm nhẹ nhàng, cậu ta còn rất vừa lòng với số thứ tự của mình. Sau khi nhận đề thì bắt đầu brainstorm, 5 phút vừa qua đi, cậu ta bèn đi vào phòng thi.

Thời gian thi vẫn tiến hành vào giờ tự học buổi tối, Chử Tình không nhịn được chạy đến, dưới bồn hoa khu dạy học số 1 chờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trước hàng hiên. Giờ khắc này cô cảm nhận được tâm trạng của mẹ mỗi lần đưa cô đến phòng thi. Chỉ là làm mẹ, cô cũng giống như mẹ mình, hy vọng con trai vui vẻ là được, thân là con gái lại đột nhiên cảm thấy áy náy với mẹ.

Trước kia nếu cô sớm hiểu được những chuyện này, trở thành đứa con gái khiến mẹ kiêu ngạo có phải hơn không, may mắn giờ thời gian vẫn còn kịp, cô có thể lần nữa đền bù những sai lầm mà những năm trước không hiểu chuyện phạm phải. Chử Tình than nhẹ một tiếng, đang thất thần thì nhận thấy một bóng đen nhào đến. Cô căng thẳng trong chớp mắt rồi thả lỏng lại, ý cười vui tươi vỗ vỗ sau lưng cậu ta.

“Lại vượt qua vòng loại rồi?” Chử Tình ngữ điệu nhẹ nhàng.

Thích Mộ Dương cười buông cô ra: “Sao mẹ biết được?”

“Vừa nãy lúc chạy về phía mẹ, miệng con ngoác ra đến mức mấy cái răng trắng trắng nho nhỏ cũng sắp bay ra rồi, nhất định là qua rồi.” Chử Tình nói xong, nhịn không được nở nụ cười.

Thích Mộ Dương lập tức che miệng lại: “Có phải rất xấu không?”

“Sao có thể! Mẹ sinh ai chứ!” Chử Tình trừng mắt.

Lúc này Thích Mộ Dương mới buông tay, hắc hắc nở nụ cười: “Mẹ, con thật là giỏi, con lại đứng đầu.”

“Thật sao? Giỏi như vậy!” Chử Tình có chút kinh ngạc.

Thích Mộ Dương từ trong túi lấy ra một tờ giấy báo điểm, cười đến đôi mắt cũng cong lên: “Mẹ xem, biện luận ngẫu hứng của con được 90 điểm, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đứng thứ hai mới được 86, con cao hơn cậu ta 4 điểm, lần này con khẳng định có thể đại biểu trường học dự thi.”

“Con trai giỏi giang, quả thật là quang tông diệu tổ!” Chử Tình vỗ nhẹ cánh tay cậu ta, vừa định nói tiếp thì liếc thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ khuôn mặt âm trầm đi qua bên cạnh. Lúc này mặc kệ Thích Mộ Dương kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào cậu ta đều không nói.

Thích Mộ Dương cười lạnh: “Xứng đáng, ai bảo cậu ta mách lẻo bọn con.”

“Con đừng để ý cậu ta, lần thi cuối cùng tương đương với dạng kết hợp của hai lần thi trước, cậu ta hai lần không thắng được con, lần thứ ba cũng chắc chắn không thắng được, không thắng được nghĩa là không thể đi thi đấu, tâm trạng của cậu ta khẳng định không tốt.” Chử Tình xoa xoa đầu chó của thằng con trai ngốc.

Thích Mộ Dương bị xoa vui vẻ, cũng không rảnh để ý ‘Không đạt tiêu chuẩn’, lôi kéo Chử Tình đi báo tin vui cho những người khác. Kiểu chuyện xưa như học tra nghịch tập đánh bại đại học bá vừa nghe đến đã cảm thấy hào hứng, mà học sinh cấp ba ít tin bát quái với giải trí nhất, vì vậy chỉ trong vòng một đêm, chuyện Thích Mộ Dương lại một lần nữa thi đứng đầu truyền khắp toàn trường.

Cả ngày hôm sau, Thích Mộ Dương lại tiếp nhận các kiểu khích lệ, cả ngày đi đường đều lâng lâng, đuôi cũng sắp vểnh lên trời. Trái ngược với Thích Mộ Dương là ‘Không đạt tiêu chuẩn’, cậu ta gần như cả đêm không ngủ, hôm sau hiếm khi ngủ gật trong lớp, bị cô giáo phê bình một trận, tâm trạng vốn gần bên bờ tuyệt vọng càng khó lòng nói được.

Trạng thái này của cậu ta vẫn luôn giằng co hai ngày, đến ngày thứ ba đột nhiên tốt lên, thậm chí mỗi lần nhìn Thích Mộ Dương tỏ vẻ khinh thường đều có cảm giác như đang xem kịch vui.

Chử Tình âm thầm cảm thấy bất an: “Cậu ta không phải muốn chơi xấu gì đó chứ?”

“Có người nói nhìn thấy cậu ta đi tìm chủ nhiệm Đoạn phụ trách thi đấu.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Chử Tình nhíu mày: “Cậu ta có ý gì? Muốn thay thế Thích Mộ Dương?”

Thích Vị Thần không nói, cảm giác không vui quanh thân dường như không áp chế được.

Chử Tình hít sâu một hơi, cười lạnh: “Trận đấu thứ ba là công khai, đến lúc đó mình nhìn chằm chằm, không tin bọn họ dám làm giả.”

Thích Vị Thần rũ mắt nhìn cô, an ủi cầm tay cô. Chuyện này hai người bọn họ ai cũng chưa nói với Thích Mộ Dương, Thích Mộ Dương yên tâm chuẩn bị cho vòng tuyển chọn cuối cùng, sau cùng tin tưởng tràn đầy đi vào nơi thi đấu.

Thi đấu lần này diễn ra vào thời gian đi học, còn vừa khéo là lúc cả trường đều không có tiết thể dục, vậy nên dù mang tính công khai nhưng lại không có học sinh đến vây xem, chỉ có mấy thầy cô giáo linh tinh và cô chủ nhiệm. Đám người Chử Tình mạo hiểm bị mắng một trận, cuối cùng xin nghỉ đến, vừa thấy hiện trường thì trong lòng liền dâng lên chút không ổn.

“Trước kia thi đấu công khai cũng không có ai như bây giờ sao?” Chử Tình thấp giọng hỏi.

Nhóc Mập nhíu mày: “Không nha, lãnh đạo trường đều cảm thấy đây là cơ hội học tập rất tốt, vậy nên sẽ chọn tổ chức vào thời gian giữa trưa tan học hoặc trước giờ tự học buổi tối để học sinh có thời gian quan sát học tập, một học sinh cũng không thấy giống như hôm nay, tôi thật sự chưa từng thấy.”

“Mấy người các em, ngoan ngoãn ở một góc đợi, đừng gây phiền toái cho cô biết chưa?” Cô chủ nhiệm nhíu mày nói, cả trường chỉ đến mấy học sinh trong lớp, hại cô bị lãnh đạo trường mắng một trận.

Mấy người lập tức lấy lòng gật đầu, trực tiếp chạy về một góc. Chử Tình quay đầu nhìn Thích Vị Thần đi chậm rì rì bên cạnh, nhanh chóng đẩy cậu đi về phía trước. Một màn này dừng ở trong mắt cô chủ nhiệm, cô chút nhiệm cạn lời quay mặt đi.

Thích Vị Thần ngồi xuống bên cạnh Chử Tình, sau đó tiện tay ném một cục đen đen nhỏ hình vuông lên trên bàn. Chử Tình tò mò nhìn qua: “Đây là cái gì?”

“Một món đồ chơi nhỏ.” Thích Vị Thần thuận miệng nói.

Chử Tình còn muốn hỏi lại, kết quả nghe thấy Nhóc Mập và Gian Thần nói chuyện phiếm thì không nhịn nổi ngó sang, tạm thời quên luôn món đồ chơi nhỏ của Thích Vị Thần.

Phòng học này là nơi dùng cho những lớp học đột suất, lớn hơn phòng học bình thường, bàn ghế ở phía trước được kê thành hai nửa riêng biệt, bắt chước dựa theo cách làm của thi hùng biện. ‘Không đạt tiêu chuẩn’ và Thích Mộ Dương mỗi người đứng một bên, chủ nhiệm Đoạn ở trên đài, thầy cô giáo dạy họ và một thầy cô khác ngồi song song để chấm điểm.

Sau khi công bố đề mục, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ và Thích Mộ Dương rút ra hai vai trái ngược rồi triển khai hùng biện. Thích Mộ Dương rút được vai chính diện nên bắt đầu nói trước. Đám người Chử Tình rúc trong góc, nghe tiếng Anh trầm ổn lưu loát của Thích Mộ Dương, không khỏi nhất thời ngẩn người.

“… Tuy biết đại ca có thể đi đến một bước này nhất định là đủ thông minh, vậy nhưng không ngờ cậu ấy lại thông minh đến thế.” Nhóc Mập thất thần.

Gian Thần nuốt nước miếng: “Mắt tôi hơi hoa, cậu nhìn hộ tôi xem trên người đại ca có phải sáng lên không?”

“Hình như là vậy đó, thật sự sáng lên…” Nhóc Mập lẩm bẩm.

“…Hai người các cậu đánh rắm nhiều thật.” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Cố Tuyền, giây tiếp theo cậu ta ngồi ở vị trí bên cạnh Gian Thần.

Mấy người đồng thời nhìn về phía cậu ta, Gian Thần cạn lời nói: “Sao cậu lại đến đây?”

“Đến xem chuyện cười của Thích Mộ Dương.” Cố Tuyền vẻ mặt bình tĩnh.

Gian Thần chán ghét ‘chậc’ một tiếng: “Cậu đừng có miệng quạ đen được không?”

“Nói thật cũng không được?” Cố Tuyền phản kích.

Thân thể Gian Thần khẽ nhúc nhích nhưng bị Chử Tình đè lại: “Yên tĩnh, đừng quấy rầy Thích Mộ Dương.” Cô nói xong dừng lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Tuyền: “Cô chủ nhiệm hình như không ở văn phòng đi, cậu tìm ai xin nghỉ?”

“Trốn học đến.” Cố Tuyền lười nhác dựa vào bàn đằng sau, giây tiếp theo đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt của cô chủ nhiệm đang đen mặt. Cậu ta đứng hình trong chớp mắt, ngượng ngùng ngồi ngay ngắn.

Cô chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng, tạm thời không để ý cậu ta. Chử Tình không nhịn được cười một tiếng, chơi với nhau thời gian dài như vậy, cô cũng coi như đã nhìn ra, tên nhóc này rõ ràng là khẩu thị tâm phi, rõ ràng quan tâm Thích Mộ Dương mới chạy đến, lại hay tỏ vẻ nói lời chế giễu gì đó, dường như nói thật sẽ chết vậy.

Phần nói của Thích Mộ Dương rất nhanh đã kết thúc, Gian Thần và Nhóc Mập lập tức vỗ tay, kết quả chưa vỗ được vài cái đã bị cô chủ nhiệm dùng ánh mắt tử vong nhìn chằm chằm đến mức không dám lỗ mãng. Tiếp theo đến lượt ‘Không đạt tiêu chuẩn’, chỉ thấy cậu ta không chút hoang mang đứng dậy, trong ánh mắt nhìn về phía Thích Mộ Dương lộ ra cảm xúc nhất định phải được.

Trong lòng Chử Tình dâng lên cảm giác không tốt, giây tiếp theo đã nghe thấy câu trần thuật rõ ràng của cậu ta. Mọi người trong góc tường đều đồng thời yên tĩnh lại, một lát sau Nhóc Mập nhíu mày: “Cậu ta giỏi như vậy sao?” Tiếng Anh của Nhóc Mập tuy không tốt nhưng vẫn có thể nghe ra logic của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ rõ ràng đến mức nào, luận cứ tìm xác đáng đến đâu.

“Ba lần thi cách nhau không đến mấy ngày, nếu cậu ta thực sự có thực lực mạnh như vậy thì vì sao hai lần trước lại không thắng?” Chử Tình cạn lời.

Sắc mặt Thích Vị Thần lạnh lùng: “Bởi vì cậu ta không phải vừa mới chuẩn bị.”

Chử Tình sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, biểu tình của cô chủ nhiệm cũng không quá đẹp, cô làm giáo viên nhiều năm như vậy, biểu hiện của việc chuẩn bị mấy ngày trước và hiểu đề tại hiện trường không phải là không nhìn ra được, nhưng thứ nhất cô không có chứng cứ xác thực, thứ hai hai học sinh này đều là của cô, dù cho hiện tại cô đứng ra ngăn cản cũng không thể giúp một người lấy lại công bằng, ngược lại sẽ đồng thời thương tổn cả hai.

Thích Mộ Dương trên đài dường như cũng nhận ra, biểu tình dần dần lạnh xuống, tức giận trên mặt cơ hồ không khống chế được. Đang lúc sắc mặt cậu càng ngày càng khó coi thì ngẩng đầu lên, chạm mắt với Thích Vị Thần dưới đài, sau khi nhìn thấy sự trầm tĩnh trong mắt đối phương, Thích Mộ Dương hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại.

Biết trước đề thì thế nào? Phương thức tư duy của một người đều là cố định, mặc dù chuẩn bị trước cũng chỉ có thể tìm nhiều luận cứ và luyện tập diễn đạt, để bản thân nói lưu loát hơn, nhưng logic và lỗ hổng trong đó thông thường rất khó có thể tự mình phát hiện. Cậu ta dùng thủ đoạn gian lận không quang minh chính đại, đương nhiên không dám tìm người khác giúp đỡ, vậy nên chỉ cần chính mình bình tĩnh lại là có thể phản bác từ góc độ khác như thường.

Thích Mộ Dương hít sâu mấy hơi, cẩn thận nghe ‘Không đạt tiêu chuẩn’ trình bày, đợi đến sau khi cậu ta dừng lại mới bắt đầu bình tĩnh phản bác. Biểu hiện của Thích Mộ Dương làm ánh mắt của mọi người có mặt tại hiện trường sáng lên. Lần này ‘Không đạt tiêu chuẩn’ biểu hiện quá vội vàng, cho nên dấu vết học thuộc lòng bản thảo quá rõ ràng, mọi người đều cho rằng dưới tình huống như vậy, Thích Mộ Dương dù thực lực tốt hơn một chút cũng sẽ không có năng lực phản kích. Nhưng sự thật chứng minh đầu óc cậu ta xoay chuyển nhanh, biểu đạt lại tinh chuẩn, dù dưới tình huống như vậy cũng không thua ‘Không đạt tiêu chuẩn’.

Hai lần trước thi không giao đấu chính diện như hiện tại, dù biết Thích Mộ Dương rất giỏi nhưng không ngờ đến cậu ta giỏi như vậy. Nhất thời ‘Không đạt tiêu chuẩn’ có chút luống cuống, lại mở miệng cũng không nói được. Thích Mộ Dương nắm chặt cơ hội, từng bước ép sát cậu ta. ‘Không đạt tiêu chuẩn’ càng nói càng hoảng loạn, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Đoạn đột nhiên nói nghỉ ngơi, mới coi như bảo vệ được cậu ta.

Chử Tình thấy một màn như vậy lập tức yên tâm, nhân lúc nghỉ ngơi rót cho Thích Mộ Dương cốc nước ấm, đợi cậu ta uống xong mới về chỗ ngồi của mình.

Lần hùng biện này nói hơn một tiếng, cuối cùng ‘Không đạt tiêu chuẩn’ sử dụng hết tất cả những gì mình có, hơi tỏ ra không thể chống đỡ, Kết quả cuối cùng ra sao dường như không cần nói cũng biết.

Có thể để người vốn nên giành giải nhất lấy được suất thi là kết quả tốt nhất, biểu cảm của cô chủ nhiệm tốt hơn chút.

Đám người Chử Tình cũng mười phần kích động, lúc Thích Mộ Dương mỏi mệt nhìn qua đều không ngừng vẫy tay với cậu ta, nhưng do khϊếp sợ với uy nghiêm của cô chủ nhiệm nên không dám lên tiếng. Vì vậy một đám người giống như tang thi giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Thích Mộ Dương nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, toàn bộ mệt mỏi vừa rồi dường như trở thành hư không.

Cố Tuyền xì một tiếng, mắt đào hoa lười biếng nhìn phía trước: “Thật khiến người khác bất ngờ, cậu ta vậy mà cũng có thể thắng.”

“Đương nhiên có thể thắng, cậu ta rất giỏi.” Chử Tình kiêu ngạo khen con trai.

Thích Mộ Dương nhìn bọn họ tụ tập ở bên nhau khe khẽ nói nhỏ, không khỏi ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn công bố kết quả nhanh lên rồi tìm bọn họ đi chơi.

Ba người chủ nhiệm Đoạn thương lượng vài phút, sau đó chủ nhiệm Đoạn ‘khụ’ một tiếng: “Tôi tuyên bố, lần này, học sinh đại diện cho cấp ba Thừa Đức tham gia thi hùng biện là…”

‘Không đạt tiêu chuẩn’ sắc mặt tái nhợt cúi đầu, Thích Mộ Dương giương lên khóe môi.

“Bạn Chân Hữu Chí!”

Thích Mộ Dương đột nhiên sửng sốt, sắc mặt cũng đột nhiên khó coi.

“Ông bị mù sao? Ai giỏi hơn cũng không nhìn ra được?” Người đầu tiên mở miệng nói chuyện lại là Cố Tuyền nói muốn đến xem trò cười của Thích Mộ Dương, sự châm chọc trong giọng nói không hề che giấu.

Tiếp theo đó, Nhóc Mập phản ứng lại, tức giận đến mức đập bàn đứng dậy: “Các người có phải gian lận không hả? Đại ca tôi thua chỗ nào? Các người để lộ đề trước còn chưa tính, giờ lại muốn ngấm ngầm giở trò?!”

“Cậu nói chuyện với người lớn kiểu gì hả?! Còn ‘đại ca’, các cậu là xã hội đen sao?!” Chủ nhiệm Đoạn buồn bực nói xong, quay đầu nhìn về phía cô chủ nhiệm: “Còn cô nữa, cô làm chủ nhiệm trực ban thế nào hả? Giờ đang là thời gian đi học, cô mang mấy học sinh đến đây là thế nào?!”

“Chủ nhiệm, ông có thể nói cho tôi chút căn cứ không?” Cô chủ nhiệm tức giận đến mức hô hấp cũng có chút không thông thuận.

Trên mặt chủ nhiệm Đoạn hiện lên chút mất tự nhiên, sau đó cả giận nói: “Thi đấu không chỉ là thi đấu, nó còn thể hiện còn bày ra mặt bằng trình độ dạy học của trường. Tuy tài ăn nói của Thích Mộ Dương tốt, nhưng cậu ta quá mức hùng hổ doạ người, để cậu ta đại diện trường đi thi không phải cho thấy trường học không dạy tốt đạo trung dung (ôn hòa) sao?!”

“…Thi biện luận chú ý trung dung?” Chủ nhiệm lớp cười lạnh ra tiếng.

Chủ nhiệm Đoạn không kiên nhẫn nhìn một vòng xung quanh: “Tóm lại kết quả quyết định như vậy rồi.”

“Không được! Không công bằng!” Chử Tình đen mặt nói.

Chủ nhiệm Đoạn hít sâu một hơi, nói với cô chủ nhiệm: “Bảo học sinh trong lớp của cô đi về! Có gì bất mãn cô đến gặp tôi!”

Cô chủ nhiệm dừng lại, nhìn đến ánh mắt thấp thỏm của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ khi nhìn về phía mình. Cô mím môi dặn dò mấy học sinh: “Các em đi về trước, chuyện thi đấu cô sẽ trao đổi với chủ nhiệm Đoạn.”

Chử Tình còn định nói gì nhưng bị Thích Vị Thần cầm tay, chỉ đành cố gắng nhịn, gọi Thích Mộ Dương cùng đi ra ngoài. Đám người Nhóc Mập không cam lòng nhìn chủ nhiệm Đoạn một cái, sau đó theo sát rời đi.

Chủ nhiệm Đoạn gọi chủ nhiệm lớp vào văn phòng, lạnh mặt nói: “Để Chân Hữu Chí đại diện tham gia thi đấu là chuyện đã định rồi, cô không cần lại nói gì khác, trấn an cho tốt mấy học sinh trong lớp cô là được.”

“Tôi không đồng ý.” Chủ nhiệm lớp lạnh lùng nói.

Chủ nhiệm Đoạn không thể nhịn được nữa: “Thích Mộ Dương là học sinh của cô, Chân Hữu Chí không phải sao? Cô làm giáo viên chủ nhiệm sao có thể bất công như vậy! Đạo đức giáo viên của cô đâu?!”

“Bất công hình như không phải tôi chứ?” Cô chủ nhiệm rất khinh thường thủ đoạn trả đũa của ông ta, lạnh mặt nói: “Cũng chính vì họ đều là học sinh của tôi nên tôi mới muốn theo đuổi công bằng, nếu Chân Hữu Chí dùng thực lực thắng, tôi sẽ không nhiều lời nửa chữ, nhưng giờ người thắng rõ ràng là Thích Mộ Dương, tôi tuyệt đối không cho phép có người chiếm thành quả nỗ lực của em ấy.”

Cô nói xong dừng lại một lúc, ý đồ nói lý với chủ nhiệm Đoạn: “Hơn nữa, cử đi tham gia thi biện luận đương nhiên phải chọn thực lực mạnh mới có thể giành giải không phải sao?”

“Sau khi giành giải thì sao? Tôi để Thích Mộ Dương đi thi, cậu ta dù cho giành được giải nhất cộng thêm 60 điểm thì thế nào? Ba trường đại học lớn thành phố A cậu ta có thể thi đậu trường nào? Cho cậu ta thêm điểm còn không bằng cho người càng có hi vọng là Chân Hữu Chí!” Trong lúc khắc khẩu, chủ nhiệm Đoạn rốt cuộc nói ra nguyên nhân chọn Chân Hữu Chí.

Chủ nhiệm lớp ngẩn người, nhất thời nói không lên lời.

“Nếu cô cảm thấy không công bằng với Thích Mộ Dương, vậy chúng ta bồi thường em ấy, mặc kệ là giảm miễn học phí hay là trao tặng vinh dự từ những khía cạnh khác đều có thể, tôi tin em ấy cũng sẽ hiểu.” Chủ nhiệm Đoạn nói chậm lại.

Chủ nhiệm lớp im lặng rất lâu, sau đó đột nhiên bình tĩnh nói: “Chỉ vì thành tích của Thích Mộ Dương không tốt nên muốn cướp đoạt quyền lợi của em ấy, ý ông là vậy sao?”

Chủ nhiệm Đoạn nhíu mày: “Cô Triệu…”

“Xin lỗi, giáo dục tôi nhận được nói với tôi làm như vậy là sai lầm, thứ lỗi cho tôi không thể gật bừa.” Cô chủ nhiệm bình tĩnh nói: “Tôi còn là cô giáo của các em ấy một ngày thì sẽ thề sống chết bảo vệ quyền lợi của các em ấy.”

“Triệu Tử Hàm! Cô nhất định phải đối nghịch với tôi sao?!” Chủ nhiệm Đoạn tức giận đến mức chỉ thẳng ngón tay vào cô: “Giỏi, cô giỏi… Dù cô kiên trì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, sẽ chỉ làm lời đồn đại xúc phạm đến Chân Hữu Chí, đây là giáo dục mà một chủ nhiệm lớp như cô nhận được sao?!”

Lúc này, cô chủ nhiệm im lặng càng lâu, cuối cùng rũ mắt nói: “Được, tôi không quản chuyện này.”

Lúc này chủ nhiệm Đoạn mới thả lỏng lại: “Vậy là đúng rồi…”

“Tôi từ chức.” Cô chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.

Chủ nhiệm Đoạn sửng sốt, đột nhiên có chút nói không lên lời.

Bên kia Chử Tình bảo đám người Nhóc Mập về phòng học trước, cô và Thích Vị Thần cùng ngồi cạnh Thích Mộ Dương ở sườn núi cạnh sân thể dục. Ba người nhìn thân ảnh học sinh chơi bóng rổ trên sân thể dục, không ai nói gì.

Sau một hồi yên tĩnh, Thích Mộ Dương nhẹ giọng hỏi: “Bố, cô Triệu có thể giúp con lấy lại suất thi không?”

“Chỉ e không thể.” Thích Vị Thần trả lời đơn giản xong xuôi.

Chử Tình chịu đựng tức giận tràn đầy, từng câu từng chữ hỏi: “Cứ bỏ qua như vậy?”

So với cô, Thích Mộ Dương ngược lại không tức giận đến vậy, buông tiếng thở dài nói: “Không bỏ qua có thể làm gì bây giờ? Tìm chủ nhiệm Đoạn đòi công bằng như một oán phụ?”

Chử Tình nhíu mày: “Nhưng mà…”

“Muốn cướp suất thi về?” Thích Vị Thần cắt ngang lời cô nói, tiếp theo lấy từ trong túi ra một vật, đúng là khối vuông vừa nãy đặt trên bàn.

Thích Mộ Dương thấy mới lạ, nói: “Máy quay? Bố mua lúc nào?”

“Lúc con bắt đầu thi đấu vòng 1.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Chử Tình mở to hai mắt: “Vậy không phải vừa nãy cậu… cậu quay lại toàn bộ?”

Thích Vị Thần đáp lời.

Thích Mộ Dương nở nụ cười, lực chú ý đặt tại một chuyện khác: “Cho nên từ lúc con bắt đầu thi tuyển bố đã cảm thấy con nhất định có thể đi đến cuối cùng?”

“Ừ.” Thích Vị Thần vẫn chỉ trả lời một chữ.

Tâm trạng Chử Tình tốt hơn rất nhiều, cầm khối vuông nhỏ lăn qua lộn lại xem: “Cho nên chỉ cần tải cái này lên mạng là có thể ép trường học thừa nhận chuyện gian lận?”

“Con muốn suất thi của trường học sao?” Thích Vị Thần nhìn về phía Thích Mộ Dương, hiển nhiên đã biết đáp án.

Thích Mộ Dương dừng lại một lúc, khóe môi gợi lên: “Không cần.”

Chử Tình ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại: “Con muốn lấy danh nghĩa cá nhân tham gia?”

“Trường đã khinh thường con như vậy, dựa vào cái gì con phải thay trường tranh đoạt danh dự? Hơn nữa dù cho tải video lên diễn đàn trường, bọn họ cũng sẽ tìm cách đè xuống, không ai sẽ thật sự lấy lại công bằng thay con, họ chỉ là muốn xem trò hay thôi.”

Thích Mộ Dương từ trên sườn núi nhỏ nhảy xuống, quay đầu nhìn về bố mẹ đang ngồi cùng nhau: “Có thể đánh bại ‘Không đạt tiêu chuẩn’ một lần thì có thể đánh bại lần thứ hai, con muốn lấy danh nghĩa cá nhân thi đấu, đạp cấp ba Thừa Đức và đại biểu của nó dưới chân, lúc con đứng trên đài nhận giải thưởng chính là trả thù lớn nhất của con với họ.”

Hôm nay là một ngày ánh nắng rực rỡ hiếm thấy, cậu ta đứng dưới ánh mặt trời, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt hơi híp, lộ ra những chiếc răng trắng chỉnh tề đáng yêu, độ cong trên khóe môi lại lộ ra sự nổi loạn.

Thằng nhóc này, có tính thù dai lại kiêu ngạo, cực kỳ giống cô và Thích Vị Thần. Chử Tình ngơ ngẩn nhìn cậu ta, một lúc lâu sau cũng nở nụ cười theo.